Thần Côn đang ngủ ngon lành bỗng bị Giang Luyện lôi ra khỏi túi ngủ.
Nghe xong những gì Giang Luyện nói, ông ngơ ngác một hồi rồi vỗ đùi đánh bộp: "Ừ nhỉ."
Vậy mà cả hai người đều không nhớ ra chuyện ở đó còn có một "cánh cửa".
Trước đó họ đã được nghe về cánh cửa này rất nhiều lần rồi.
Lần sớm nhất là qua lời của Đoạn Văn Hi. Bà từng nói rằng "đốt cháy xương rồng có thể nhìn thấy kiếp sau" ——— Đối với bà, cánh cửa ấy chính là con đường thông tới kiếp sau.
Tiếp đó là câu nói "Giúp ta nghe được âm thanh không cam lòng của những người bồi hồi ở cửa" mà pháp sư Ba Mai đọc được trên bức tranh bằng nút thắt. Chính vì những lời này, họ đã liên tưởng tới chín chiếc chuông nhà họ Thịnh vì tiếng chuông có thể khiến người nhà họ Thịnh nghe được những âm thanh oán than của người chết ——— và khi ấy cánh cửa chính là bến tàu nằm giữa sự sống và cái chết, phân cách hai cõi âm dương.
Sau đó nữa là ở lúc thôn Năm Trăm Lông, khi Mạnh Thiên Tư ép hỏi Diêm La có đúng là khi đốt xương rồng sẽ nhìn thấy được kiếp sau không. Diêm La đã viết là "Tôi không biết, tôi chỉ biết đó là một cánh cửa" —— Đối với Diêm La mà nói, đó chỉ là một cánh cửa thần bí thôi.
Rồi còn cả trong giấc mơ về cảnh tượng thống kê và đóng rương của tộc Hoàng Đế, Thần Côn đã nghe thấy có người nói "Một quyến Sơn kinh, một quyến Hải kinh, một quyển Đại Hoang kinh". Khi ấy ông đã đoán Sơn Hải là Trái Đất, Đại Hoang ứng với thiên văn là khoảng không bên ngoài sáu hướng, là vũ trụ mịt mờ. Còn cắt đứt đường thông giữa đất và trời là cắt đứt mối liên hệ của Trái Đất với thế giới bên ngoài, chỉ còn một lối đi duy nhất thông tới đó là thang trời Côn Lôn ——— Vì vậy ông cho rằng thang trời chính là cánh cửa đi vào đất hoang.
Đây cũng là lý do vì sao khi nhìn thấy lời tiên tri "Đoạn tuyệt quan hệ, chuyến tới đất hoang." của Cát Đại tiên sinh, Thần Côn lại liên tưởng ngay tới câu "Thang trời, cô sẽ chết ở đó.". Xét từ một phương diện nào đó, hai câu này có chung một một ý nghĩa.
Chính vì vậy ông mới đề nghị Cao Kinh Hồng không cho Mạnh Thiên Tư tới gần Côn Lôn, tốt nhất là không bao giờ quay lại đây nữa.
Nghĩ vậy, lòng ông lạnh căm căm, đôi mắt không tự chủ được ngó sang phía Mạnh Thiên Tư.
Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: "Chú nhìn cháu làm gì? Cháu biết phần trăm cánh cửa này là thang trời rất lớn. Cháu sẽ tránh xa nó, quyết không đến gần."
Giang Luyện tỉnh táo lại: "Anh và Thần Côn không nghĩ tới cánh cửa ấy cũng là có lý do. Nói theo cách thông thường, cánh cửa đó nơi ở của hồn vía. Khi con người chết đi cơ thể mục rữa, hồn vía biến mất trong vũ trụ xa xăm mờ mịt ——— Phe Xi Vưu tốn bao công sức đi tìm thủy tỉnh là để giữ cho ý thức tồn tại lâu hơn, sợ hồn vía tiêu tan, đúng không? Vậy nên đối với bọn họ, cánh cửa nằm trong lòng núi này chính là nơi đáng sợ nhất. Bước vào trong đó là tiêu đời."
Chỗ đốt rương được đặt ở đây là có lý do. Có lẽ bản chất của việc thiêu hủy triệt để là một buổi hiến tế long trọng.
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: "Là nơi đáng sợ nhất? Vậy những người tham dự công trình ở bên Xi Vưu không sợ nó à?"
Giang Luyện cười: "Nếu khi chúng ta đứng trên bệ đá mà biết rõ đó là vị trí của thang trời, em có sợ không?"
Mạnh Thiên Tư nhún vai: "Sao phải sợ chứ, em có trông thấy nó đâu." Thần Côn phát biểu ý kiến: "Vậy nên trong truyền thuyết thời Thượng Cổ, thang trời là cầu nối với thể giới bên ngoài. Sau này con đường thông giữa đất và trời bị cắt đứt dần chỉ còn lại một cầu nối ở Côn Lôn nhưng cũng bị phong ấn lại. Thang trời đã bị khóa thì có gì mà phải sợ? Những người ở thế giới bên ngoài không vào được, con người trên Trái Đất cũng không ra được, chỉ có hồn vía có thể thông qua nhưng cũng một đi không trở lại, nếu có nhớ nhung trần gian thì cũng chỉ có thể bồi hồi ở cửa thang trời thôi."
Thảo nào không ai nghĩ tới cánh cửa ấy. Trong vô thức, bọn họ đều cảm thấy đó không phải nơi mà một con người có thể đi tới.
Mạnh Thiên Tư nghe một hồi bỗng nảy ra một suy nghĩ. Cô thốt lên: "Trong chín tác dụng của chuông vàng, có một cái là mở thang trời." Thần Côn chẳng hề ngạc nhiên: "Chú biết ngay mà. Sơn quỷ không thể nào chỉ có mỗi cùng nhịp đập, cùng hơi thở với núi được. Rất có thể Sơn quỷ bọn cháu là một chiếc chìa khóa, là người có năng lực mở thang trời."
Giang Luyện có một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu: "Khoan đã"
Anh suy ngẫm kỹ càng rồi mới nói: "Vậy nghĩa là trước mắt có hai cách mở thang trời. Một là tế lông phượng, đốt xương rồng, hai là để sơn quỷ mở thang trời?"
Hình như có thể nói là vậy. Thần Côn lưỡng lự gật đầu.
Giang Luyện chỉ chờ phản ứng đó của ông: "Ok, nhưng chúng ta lại biết trong lòng núi khi ấy chỉ có xương rồng không có lông phượng hoàng ——— Chắc chắn là không có vì lông phượng hoàng có quầng sáng bảy màu. Nếu Bành Nhất giấu một chiếc trong người thì đã bị người ta phát hiện từ lâu rồi."
"Nói cách khác, ông ta muốn vào được cửa thì phải biết mở thang trời. Nhưng mở thang trời là năng lực của sơn quỷ... Bành Nhất có phải sơn quỷ đâu."
Nói xong anh chợt cảm thấy mình không nên chắc chắn như vậy: "Chắc... ông ta không phải sơn quỷ chứ."
Thần Côn cũng không đám chắc: "Chắc là không phải đâu. Ông ta là người của gia tộc Bành thị, là thân thích của Bành Tổ cơ mà."
Trong những dã sử hay truyền thuyết đâu có nhắc tới việc Bành Tổ có liên quan tới Sơn quỷ đâu.
Ai ngờ sau một thoáng đăm chiêu một thoáng, Mạnh Thiên Tư lại độp một câu: "Cháu cảm thấy ông ta là Sơn quỷ."
Sau đó cô bổ sung thêm: "Không phải ông ta mà là kẻ ông ta giả mạo cơ t†
Kẻ ông ta giả mạo? Nghĩa là quân cờ kia á?
Thần Côn cảm thấy thật khó tin: Lượng tin tức về quân cờ đó rất ít. Trong những gì Bành Nhất để lại cũng chỉ có đôi câu qua loa về kẻ đó. Vậy Mạnh Thiên Tư dựa vào cái gì mà nói kẻ đó là Sơn quỷ chứ?
Giang Luyện cũng tò mò.
Mạnh Thiên Tư liếc hai người, chợt cảm thấy IQ của cô và hai người họ tỉ lệ nghịch với nhau: Khi hai người họ thông minh, cô chỉ có nước mở to mắt nghe kể mà khi cô hiểu thấu mọi việc, hai người này lại... ngờ nghệch tới đáng sợ.
Cô đáp: "Đơn giản lắm mà. Trong lòng núi có bao nhiêu người mà sao khi châu chấu đá được đưa tới bọn họ lại giao cho Bành Nhất nuôi? Người phe Xi Vưu đâu hiểu biết Bành Nhất, bọn họ chỉ biết quân cờ kia thôi —— nên việc họ đưa châu chấu đá cho Bành Nhất nuôi đã chứng tỏ rằng ông ta có năng lực đó. Châu chấu đá là Sơn thú, ai là người có năng lực giao tiếp với sơn thú ở đây? Sơn quỷ chứ ai."
Giang Luyện hít hà.
Đúng là như vậy, sau khi châu chấu đá được mang tới, người nuôi chúng là Bành Nhất. Trước đó anh còn nghĩ may mà phe Xi Vưu giao chúng cho Bành Nhất nuôi, nếu không ông ta có muốn lên kế hoạch cho Huống Đại giả chết cũng khó.
Hóa ra từ những chỉ tiết nhỏ bé như "nuôi châu chấu đá" cũng có thể suy luận ra tin tức quan trọng đến vậy.
Thần Côn lắp bắp: "Thế... chú thì sao? Đám châu chấu đá đó tránh chú không phải vì Bành Nhất từng nuôi chúng nó mà vì ông ta là Sơn quỷ hả? À không, vì quân cờ kia là sơn quỷ à?"
Mồm miệng ông bắt đầu líu lại.
Mạnh Thiên Tư nói: "Chắc chắn năng lực của sơn quỷ thời đó mạnh hơn đời sau là bọn cháu nhiều. Muốn mở thang trời ông ta phải có chuông vàng hoặc biết vẽ bùa bằng máu."
"Mà chúng ta đã biết ông ta không có chuông vàng rồi, thêm vào đó ngày nay "mở thang trời" đã tuyệt tích nhưng lúc đó thì không. Ông ta đọc được ý thức của quân cờ kia thì kiểu gì cũng đọc được bùa phép trong đó. Chỉ cần trong người ông ta có máu của Sơn quỷ là sẽ làm được."
"Bành Nhất sửa thành dáng vẻ của quân cờ không phải bằng cách trang điểm. Biện pháp sửa đổi của ông ta còn mạnh mẽ tới mức đời sau của ông ta cũng được di truyền lại gương mặt ấy."
Giang Luyện tiếp lời cô: "Nói vậy nghĩa là sau khi thay hình đổi dạng, trong người Bành Nhất có cả máu của Sơn quỷ?"
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Có lẽ không nhiều lắm nhưng kiểu gì cũng có. Quân cờ đó là Sơn quỷ, nếu Bành Nhất muốn giả làm kẻ đó thì cũng phải làm được những gì Sơn quỷ có thể làm. Nếu không có máu của Sơn quỷ thì ông ta sẽ chẳng thểlàm được động sơn thú, tránh sơn thú."
"Mà em còn thấy bên Xi Vưu không chỉ nhận điện con người qua gương mặt đâu. Nhỡ có hai người chẳng may trông giống nhau thì sao?"
Nói tới đây cô quay sang nhìn Thần Côn: "Nhưng qua bao nhiêu năm mà kẻ trong cơ thể Diêm La trông thấy chú vẫn còn cười, tên bọ ngựa ở đầu nguồn ba con sông chẳng thèm hỏi chú là ai đã bắt chú đi rồi. Điều này đã nói lên rằng bọn họ chắc chắn chú chính là người bọn họ từng biết. Thêm vào đó dù chưa gặp Huống Mỹ Doanh lần nào nhưng bọn chúng lại không giết cô ấy mà chỉ bắt đi, chứng tỏ rằng chúng công nhận cô ấy là người nhà họ Huống ——— Vậy bọn chúng phân biệt bằng cái gì?"
Đúng vậy, việc bọn chúng phân biệt Huống Mỹ Doanh không thể nào dựa vào gương mặt được.
Giang Luyện ngờ vực: "Bằng... máu à?"
Thời đại đó máu như một loại mật khẩu. Nhà họ Huống dùng máu mở hộp. Nhà Thủy quỷ chú trọng việc huyết mạch tỉnh thuần. Nhà họ Thịnh có biện pháp dung hợp, thay máu. Bùa phép của Sơn quý thì cần máu của người trong tộc mới có tác dụng.
Xem ra khi Bành Nhất thay đổi hình dạng đã dung hợp thêm cả máu của quân cờ đó. Nếu không ông ta chẳng thể nào có được những năng lực của Sơn quỷ. Nhỡ khi người ta bảo ông ta nuôi châu chấu đá, ông ta lại bị chúng đuổi cắn thì chẳng phải sẽ lộ hết sao?
Lúc này những suy luận về việc Bành Nhất mang theo rương vào thang trời đã được mọi người tán thành, còn có đúng là vậy hay không thì phải xem tiếp đó ba người có phát hiện được những bằng chứng thực tế không thôi.
Giang Luyện thử tưởng tượng: "Dù sao Bành Nhất cũng đâu còn gì phải e ngại nữa, ông ta có thể giả vờ nổi cơn điên, gây náo loạn lấy hoặc cướp rương đi. Rồi nhân lúc mọi người không kịp chuẩn bị, ông ta tráo đổi hai chiếc rương, mở thang trời trước mặt mọi người và ôm rương giả đi vào trong đó. Lúc ấy mọi người xung quanh sẽ chỉ trơ mắt nhìn mà chẳng có ai đuổi theo ——— Có lẽ hành vi đó của ông ta sẽ khiến bọn họ thắc mắc nhưng ít ra chẳng có ai nghi ngờ ông ta là gián điệp phe Hoàng Đế gài vào cả. Bởi vì một khi ông ta mang theo chiếc rương đi vào đất hoang mênh mông, không còn liên hệ gì với thế giới này nữa, công trình của bọn họ càng an toàn hơn."
"Chính vì vậy kế hoạch này là kế hoạch ổn thỏa nhất. Cho đến tận mấy chục năm trước ông ta mới bị phát giác thân phận."
Mạnh Thiên Tư ngẩn ra: "Ông ta bị phát hiện á?"
Giang Luyện cười: "Chắc chẳn rồi. Em quên mất à, lúc ở Tương Tây đám côn trùng có cánh tụ lại thành hình cái lưỡi chỉ tấn công Thần Côn. Khi tới Mắt Phượng Hoàng, con cá sấu khổng lồ chưa trông thấy chú ấy đã phát cuồng đâm nát nắp đồng xanh. Kẻ chiếm giữ cơ thể Diêm La thì cười quái dị. Còn khi tới đầu nguồn ba con sông, chú ấy lại bị gã bọ ngựa bắt đi. Nếu không vì bọn họ phát hiện ra thân phận của Bành Nhất thì còn có thể vì cái gì được?"
Chẳng đễ gì Mạnh Thiên Tư mới thông minh được một lần, mà nay đầu óc cô lại quay về trạng thái thường ngày: "Sao lại... bị phát hiện?" Thần Côn ngồi bên thở dài: "Vì nhân tố ngoài ý muốn duy nhất chứ sao. Diêm La đó."
Chiếc rương vốn đĩ nên biến mất khỏi thế giới này, bỗng dưng lại xuất hiện, không chỉ vậy nó còn bị người ta mang vào ruột núi. Đến lúc đó, bọn họ có ngu tới đâu cũng có thể đoán ra được hành vi điên cuồng của Bành Nhất năm đó là một cái bẫy được xếp đặt tỉ mỉ."
Trong trận chiến ở đầu nguồn ba con sông, mấy kẻ quái dị được chuyển hóa từ người nhà Thủy quỷ có ý định giết hại tất cả những người khác nhưng lại chỉ bắt Thần Côn và Huống Mỹ Doanh đi. Có lẽ là bọn họ phát hiện ra trong rương có thứ gì đó nên muốn mở ra xem. Nhưng lúc đó có biết cũng đã muộn rồi. Suốt một thời gian đài những gì Bành Nhất bố trí khi trước đã đâu vào đó, bọn họ có muốn sửa đổi cũng chẳng được. Vậy là bọn họ chỉ biết đợi, đợi cho nhóm thủy quỷ đầu tiên tới hoàn thành vòng chuyển hóa đầu tiên.
++++?
Chuyến hành trình ngày hôm sau rất thuận lợi. Trời vừa hoàng hôn, họ đã tới được khu trại lúc trước nhưng mấy nay thời tiết không tốt, trời không có sương nên chẳng thể gặp được ảo ảnh.
Ban đầu Giang Luyện đề nghị Mạnh Thiên Tư ở lại khu trại nhưng cô nhất quyết không chịu: "Từ khu trại tới cửa ruột núi mất cả một ngày đường. Sao anh không bảo em ở Tây Ninh đợi anh luôn đi?"
Giang Luyện nghĩ bụng: Anh cũng muốn em ở đó đợi chứ. Là em tự chạy tới mà?
Kết quả sau cuộc thảo luận là cô có thể đợi ở bên ngoài ruột núi chứ không được vào trong.
Nhưng kế hoạch đó có khả thi hay không thì phải xem độ tự giác của cô: Dù sao lúc ấy bên ngoài toàn người Sơn quỷ, ai có thể ngăn cản được cô chứ?
Vừa nghĩ tới việc hôm sau sẽ đốt rương, kết thúc tất cả Mạnh Thiên Tư lại cảm thấy không chân thực. Lúc ăn tối, cô cứ hỏi Thần Côn mãi: "Lúc trước động thần đã truyền tin tức về rồi, có khi nào bọn họ cũng có kế hoạch phòng bị không?"
Thần Côn nói: "Chú biết chứ. Từ đầu nguồn ba con sông bọn họ đã bao vây chặn đánh chúng ta rồi còn gì. Cháu tính xem bọn họ đã thiệt hại bao nhiêu người rồi? Người tuyết này, cả châu chấu đá, mạch máu băng nữa... Chẳng lẽ cháu thấy như vậy vẫn chưa đủ máu me, kích thích? Cháu vẫn tưởng chúng nó nhẹ nhàng với mình lắm đấy à?" Cũng phải nhỉ. Mạnh Thiên Tư chợt nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ: "Có khi nào hố đất đi động chạy mất không?"
Thần Côn ngẫm nghĩ: "Chắc là vẫn ở trong đó thôi. Hố đất đi động di chuyển theo quy luật và quỹ tích, nó phiêu bạt bên ngoài lâu thì cũng phải nghỉ ngơi lâu——— Năm trước thủy quỷ mới xảy ra chuyện ở đầu nguồn ba con sông mà, với lại hồn phách Tiểu Luyện Luyện đi lạc mấy hôm trước cũng đủ để chứng minh hố đất di động đã trở lại. Nếu tính như vậy thì nó cũng mới về thôi nên bây giờ vẫn còn ở đó."
"Vậy bọn chú định vào đó lấy mật núi ra trước sau đó nhen nhóm lông phượng hoàng rồi đốt luôn?"
Thần Côn đẩy mắt kính: "Chắc là vậy đó. Trong tin tức Bành Nhất để lại cũng không nói phải làm những gì mới đốt được."
Mạnh Thiên Tư lầm bẩm: "Thế thì đơn giản quá mà. Cháu đi cùng cũng có sao đâu."
Giang Luyện nhíu mày: "Thiên Tư..."
"Em cách xa chỗ đó một trăm mét có được không? Có sống tám đời cũng chẳng được chứng kiến cảnh tượng đó đâu, chẳng lẽ em lại không được xem à? Em cũng góp sức không ít cho việc đốt rương mà. Hay một trăm năm mươi mét nhé?"
Mắt cô lấp lánh nhìn hết Thần Côn lại nhìn sang Giang Luyện với sự thiết tha tìm kiếm người ủng hộ mình.
Nhưng chẳng ai để ý tới cô.
Mạnh Thiên Tư thở dài.
Không được nhìn thấy cảnh tượng ấy, quả là sự nuối tiếc lớn nhất trong đời.
++++
Sống ở vùng hoang vu không có gì giải trí cả, ngày thường cứ ăn xong là mọi người tắm rửa, trò chuyện với nhau một hồi rồi đi ngủ.
Sau khi tắm rửa xong xuôi trở về lều, Giang Luyện thấy Mạnh Thiên Tư đang ngồi ngơ ngẩn trong lều. Anh lập tức bước tới ngồi xổm trước mặt cô: "Sao trông mặt em sầu khổ thế? Chẳng giống người sắp được giải phóng đất nước gì cả?"
Mạnh Thiên Tư cười phì, dịch người sang bên cho anh ngồi.
Giang Luyện ngồi xuống, trong lúc vô tình nhìn sang bên trái anh chợt "ơ" lên.
Mạnh Thiên Tư thắc mắc: "Anh ơ cái gì?"
Giang Luyện thì thẩm: "Em có phát hiện mấy sơn hộ kia không ai nhìn sang bên này không? Từ khi anh ngồi xuống mấy người vốn đang ngoảnh đầu nhìn bên này đều quay mặt đi hết."
Mạnh Thiên Tư không đáp thẳng mà lại nói: "Bây giờ anh đã biết Kính Tùng làm việc tỉ mỉ thế nào rồi chứ."
Hóa ra Mạnh Kính Tùng đã thông báo cho những người khác. Anh ta quả là một người tỉnh tế, tỉnh tế tới mức không chỉ là tỉnh tế nữa. Giang Luyện liếc Mạnh Kính Tùng ở nơi xa. Anh ta đang hút thuốc. Không rõ từ khi nào trông Mạnh Kính Tùng đã lặng lẽ như điếu thuốc anh ta đang hút.
Giang Luyện quay sang hỏi Mạnh Thiên Tư: "Vừa rồi em sầu não cái gì thế"
Chỉ một câu nói đã kéo hết u buồn của Mạnh Thiên Tư về.
"Em đang nghĩ sau khi kết thúc tất cả, mấy nghỉ thức tang lễ rườm rà còn đễ làm chứem phải nói sao với Tông Hàng đây?"
Cô tìm được ngọn nguồn những mối họa của Thủy quỷ nhưng lại không tìm được cách phá giải thì cũng tựa như nhìn một căn phòng vỡ nát trong mưa gió mà chẳng thể cứu lấy một mảnh ngói, chỉ có thể nhìn cả căn nhà sụp đổ, sau đó nhặt nhạnh mảnh vụn khi mưa đã ngừng.
Giang Luyện im lặng một thoáng: "Em thấy khó nói thật hả?"
Mạnh Thiên Tư cười: "Từ nhỏ em đã không thích mang tin buồn, tin xấu tới cho người khác cho dù là em không cố ý vì một khi làm vậy là em cũng thành một phần của tin xấu luôn. Sau đó dù năm tháng có trôi qua, khi họ trông thấy em cũng sẽ nhớ ngay tới việc em mang tin xấu tới cho họ và biết bao đau khổ, tuyệt vọng khi đó."
Giang Luyện nắm tay cô, bao bọc tay cô ở trong ngực mình: "Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ đi nói với anh ấy cùng em. Anh ấy là người hiểu rõ đạo lý, có khi còn bảo mình không sao để an ủi em không làm em khó xử nữa."
Nghe anh nói, Mạnh Thiên Tư đỏ bừng mắt.
Giang Luyện nói: "Thật ra lời an ủi tốt nhất là lời an ủi trong im lặng, không cần nói chuyện mà chỉ cần tới bên người ta là đã có tác dụng rồi. Có những người cả đời cũng chẳng gặp được người yêu thật lòng, cũng có những người gặp rồi lại chẳng có cơ hội ở bên nhau. Dịch Táp còn có thể ở bên Tông Hàng năm... hay bảy năm nữa. Chỉ cần mỗi ngày đều sống thật ý nghĩa, chưa hẳn những điều hạnh phúc họ đạt được đã thua kém cả đời của người khác."
"Cũng ví dụ như anh này. Thiên Tư, khi ở bên em anh thấy rất thỏa mãn, chẳng sợ ông trời chỉ cho anh sống thêm một ngày nữa anh cũng thấy hạnh phúc..."
Ôi mẹ ơi, nói linh tỉnh cái gì vậy? Mạnh Thiên Tư tức tối rút tay ra, phì phì ba cái liên tục, còn suýt văng cả nước bọt vào mặt Giang Luyện: "Anh nói nhảm nhí gì đấy?"
Giang Luyện giải thích: "Anh chỉ lấy ví dụ thôi."
"Ví dụ cũng không được! Một ngày cái gì chứ? Nhiều việc lắm, còn bao nhiêu là việc liển! Anh đợi đó!"
Do chân không tiện đi lại, cô nằm sấp người xuống, rướn nửa thân trên vào trong lều để lục lọi chiếc baÌo.
Sau đó cô móc ra được một cây bút và một quyển số ghi chép.
Sơn quỷ có nhiều thói quen truyền thống hơn người bình thường, nhất là mấy bà cụ lớn tuổi thì càng coi trọng những phương thức cổ xưa Ấy.
Đại Nương Nương dạy cô: "Tư Bảo Nhi à, đi ra bên ngoài lúc nào cũng có ba phần nguy hiểm. Nếu muốn bình an, con phải mang theo nỗi nhớ của những người ở nhà. Càng nhiều người, nhiều đồ vật nhớ con, ông trời càng bảo vệ con an toàn."
Ví dụ như khi ra ngoài đừng dọn đẹp sạch sẽ, chỉnh tế mà có thể để bàn ghế xộc xệch một xíu, nó sẽ mong ngóng mình quay về chỉnh lại. Cũng có thể ném mấy bộ đồ lên sofa, quần áo sẽ trông mong mình về gấp gọn lại. Lúc ra cửa nên bớt lại một vài việc chưa hoàn thành, nó sẽ nhớ tới mình, mong chờ mình trở về.
Cô ném cả số lẫn bút cho Giang Luyện: "Một ngày, một ngày có làm được hết những việc chúng ta muốn làm không? Anh viết đi, đánh số từng cái một để nghĩ xem chúng ta còn bao nhiêu việc phải làm nữa." Giang Luyện ngoan ngoãn cầm bút. Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh là con khỉ trắng ở rừng treo mật.
"Chúng ta phải về Tương Tây thăm con khỉ trắng và đặt tên cho nó nữa. Phải tìm cái tên nào thật hay mới được."
Mạnh Thiên Tư hầm hừ chỉ vào trang giấy: "Thế anh viết đi."
Giang Luyện lại đưa thêm đề nghị trước khi bắt đầu viết: "Thước Kiểu đã theo họ anh rồi thì để con khỉ theo họ em đi. Một con khỉ mà còn thích làm đẹp, đắp mặt nạ, chi bằng gọi nó là Mạnh Tiểu Mỹ đi." Nhưng mà nhắc tới Thước Kiểu anh lại nghĩ ngay ra việc thứ hai: "Anh phải tìm cho Thước Kiểu một con gà trống giàu có, đẹp trai rồi chụp hình đám cưới gửi Tào Giải Phóng cho bõ tức. Kiểu hôm qua mày bỏ mặc, Kiểu ngày sau mày chẳng với được luôn."
Mạnh Thiên Tư dở khóc đở cười: Được thôi, anh thích thế nào cũng được.
Điều thứ ba.
Giang Luyện đang viết chợt quay đầu lại nhìn Mạnh Thiên Tư: "Thiên
Tư, em về nhà anh, xem nơi anh lớn lên nhé."
"Nhà Huống Đồng Thắng ạ?"
Giang Luyện gật đầu: "Anh sẽ cho em xem bài tập anh làm, những tượng gỗ anh khắc trong lúc chơi một mình. Còn cả diều nữa. Em biết không, con điểu nhỏ nhất tên là "Ánh sao trong tay", nó có thể nằm gọn trong lòng bàn tay luôn. Anh thả điều siêu lắm nhé. Lúc trước anh đã nghĩ khi nào tìm bạn gái phải thả điều trong đêm cho cô ấy xem, vậy thì trên trời không có sao anh cũng hái xuống được cho cô ấy. Tuyệt chiêu của anh đấy. em nói xem với cảnh tượng lãng mạn như vậy thì có cô nào anh không tán đổ chứ?"
Sau đó anh lại thở dài: "Tiếc là bao nhiêu năm anh chẳng chọn trúng cô nào, làm tài nghệ bị mai một,"ánh sao trong tay" của anh cũng dày một lớp bụi."
Mạnh Thiên Tư cười ngặt nghẽo, dựa người vào tay anh: "Được, sau tang lễ của bà cố em sẽ về nhà với anh rồi anh thả điều cho em xem.
Anh viết tiếp đi, phải viết cho đủ một trăm điều đấy."
Hai người viết tới tận khuya, viết tới lúc cả người mệt mỏi mà mới được sáu mươi chín điều. Viết chậm như vậy là do mỗi lần viết hai người đều phải tán dóc, phát biểu ý kiến và cười với nhau.
Không viết xong thì để ngày sau lại viết. Cô và anh có vô số thời gian để làm việc này. Mạnh Thiên Tư gấp tờ giấy đầy chữ lại, nhét vào túi
Giang Luyện: Anh cần mang theo cái này để nó nhắc nhở anh rằng anh còn có rất nhiều việc chưa làm. Ai bảo anh dám to gan nói mấy ˆ zˆ + z câu xúi quầy đó.
Giang Luyện đợi Mạnh Thiên Tư nằm vào trong túi ngủ, lót gối hơi vào giúp cô rồi mới đứng dậy định đi ra ngoài.
Mạnh Thiên Tư nói: "Anh không hôn ngủ ngon à?"
Ờ đúng, chuyện quan trọng như vậy mà anh lại quên mất. Giang
Luyện mỉm cười cúi người xuống, Mạnh Thiên Tư thì giơ tay lên ôm cổ anh mà cười. Cười rồi lại cười, cuối cùng nụ cười im bặt chuyến thành sự lưu luyến, triển miên im lặng.
Chẳng biết bao lâu sau, khi Giang Luyện đứng dậy mới thấy lưng mình bị ấn xuống. Đó là đo Mạnh Thiên Tư kéo lại.
Giang Luyện cười rồi ghé sát vào tai cô làm hơi thở ấm áp quấy nhiễu viền tai cô: "Thiên Tư, em còn như vậy là anh không đi nữa đâu. Anh sẽ bất chấp cái mặt mo này và mặc kệ chuyện liều vải không cách âm luôn đấy."
Mạnh Thiên Tư vẫn mỉm cười, đôi mắt sáng trong thấm đẫm chân mày và đôi môi đỏ hồng.
Cô nói: "Mai anh còn phải làm việc, anh nghỉ sớm ổi."
Cô ngồi dậy nhìn Giang Luyện bước ra ngoài, kéo khóa lại giúp cô. Khi chiếc khóa kéo gần tới mặt anh, Mạnh Thiên Tư chợt gọi: "Giang Luyện?"
Giang Luyện dừng tay nhìn cô qua khe hở nho nhỏ, cũng như cô nhìn anh lúc mới đuổi tới.
Mạnh Thiên Tư nói: "Anh phải nhớ hai chúng ta còn rất nhiều việc phải làm đó nhé. Đốt xong rương, anh nhớ tới tìm em."
Giang Luyện cười, dù là khi nào anh cũng luôn giữ một đôi mắt cười dịu dàng.
Anh đáp lại: "Tất nhiên phải tìm em rồi. Không tìm em thì anh tìm ai?"
Nói xong anh bỏ đi mất, quên cả việc kéo nốt khóa giúp cô.
Mạnh Thiên Tư đứng đậy ra kéo khóa. Vừa đến gần cửa, đôi mắt
Giang Luyện đã lại xuất hiện.
Anh nói: "Khi mẹ anh bảo anh chạy, không được quay đầu lại có nói rằng một ngày nào đó anh sẽ gặp được người đáng gặp, sống cuộc sống tốt nhất."
"Thiên Tư, nếu lúc đó anh biết mình sẽ gặp được em thì anh đã chạy nhanh hơn nữa để chúng ta được quen biết lâu hơn rồi."
Anh kéo khóa lên. Mạnh Thiên Tư ngồi trong lều trại cười.
Ngoài trời tĩnh lặng, đến gió núi cũng dịu yên. Qua lớp vải lều ngăn trở, ánh mắt cô nhìn thẳng về phía vào đỉnh núi cao sừng sững ngày mai bọn cô phải đến.
Cô cũng không rõ vì sao đang cười cô lại bật khóc.