Quyển 3: Lạc Động - Chương 27

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:32:59

Nhưng mà, giữa người với người là có sự khác biệt về khí thế. Mạnh Thiên Tư cảm thấy, địa vị của Cổ bà này còn thấp hơn Bạch Thủy Tiêu. , nói bà ta là kẻ chủ mưu thì quá đề cao bà ta rồi. Cô nhìn về phía Bạch Thủy Tiêu: "Vết thương do mã bưu tử cào, thì không thể làm giả được, nhưng vết dao này... là tự cô cắt à?" Bạch Thủy Tiêu cũng rất sảng khoái: "Đúng vậy, hôm đó hơi đen, mới tránh được Sơn quỷ lại đụng phải mã bưu tử, đành phải trèo lên cây tìm đường sống, ai ngờ lại gặp phải tên Giang Luyện nhiều chuyện kia." Dù sao cũng bị phát hiện, mà một khi bị phát hiện thì sẽ bị nghi ngờ, thế là cô ta quyết định chém mình hai nhát, để giả làm người bị hại. Cũng may cho cô ta, nếu là người học y thì sẽ nhận ra vết thương mới hay cũ, nhưng Giang Luyện thì không thể biết được. Mà khi cô ta được đưa đến Vân Mộng Phong, vết thương có mới đến đâu cũng sẽ thành cũ. Ông trời cũng tốt với cô ta, sau khi bị Giang Luyện cứu về, thì trời lại mưa, nên tất cả mọi dấu vết đều bị xóa sạch. Mạnh Thiên Tư hơi giãy giụa, để nhắc Bạch Thủy Tiêu là mình không thể trốn đi được: "Dù sao tôi cũng rơi vào trong tay cô rồi, cho một lời rõ ràng đi. Cô bày đủ mọi mưu kế thế này có mục đích gì?" Bạch Thủy Tiêu ngồi xổm xuống, để tầm mắt ngang với Mạnh Thiên Tư: "Cô nói cho tôi biết trước, cô đến Tương Tây để làm gì?" Mạnh Thiên Tư giật mình, nhớ tới câu kệ lấp lánh, đỏ rực dưới ánh lửa hôm trước. Chẳng lẽ cô ta làm tất cả những chuyện này, đều vì mật núi? Cô cố ý nói sang chuyện khác: "Tương Tây có Quy Sơn trúc của Sơn quỷ mà. Tôi là người đứng đầu thì cũng phải đến xem, giao lưu tình cảm với người bên dưới chứ. Nó thì liên quan gì đến việc của cô?" Bạch Thủy Tiêu nhìn cô chằm chằm, sau đó phun ra một câu từ trong kẽ răng: "Cô nói dối." Xem ra cô ta thực sự biết gì đó. Mạnh Thiên Tư mỉm cười: "Sản nghiệp nhà tôi ở đây, tới đây thu tiền mà cũng là nói dối à? Vậy cô nói xem, tôi tới để làm gì?" Bạch Thủy Tiêu lại không cắn câu, mà chỉ trả lời rất sâu xa: "Rồi cô sẽ nói." Sau đó cô ta lùi lại phía sau, giống như chuyện ban nãy đã thương lượng xong: Bà lão ôm bình kia bước lên phía trước, ngồi xổm xuống, trịnh trọng đặt bình lên mặt đất, lau tay vào quần áo, rồi mới mở nắp bình ra. Có lẽ là để tạo áp lực tâm lý cho Mạnh Thiên Tư, động tác của bà ta rất chậm. Đầu tiên bà ta cởi lớp vải bên ngoài, sau đó mới từ từ mở nắp bình. Mạnh Thiên Tư "xì" một tiếng, mất kiên nhẫn: "Bớt làm ra vẻ đi, đều là người có hiểu biết cả, ai chẳng biết bà định làm gì. Bà có mở chậm nữa trong bình cũng chẳng mọc ra con rồng nào đâu! Nhanh nhẹn lên đi, một hơi chia thành hai thở làm gì." Bà già kia nghe cô nói thì xấu hổ, cũng hơi tức giận, nhưng động tác trong tay thì đúng là nhanh hơn hẳn. Chiếc bình được mở ra, lúc đầu không có động tĩnh gì cả. Trùng hợp là bên ngoài cũng rất yên tĩnh, có lẽ mặt trời đã lên cao, gà đã ngừng gáy, trâu bò cũng ra đồng, nên chỉ còn mấy tiếng búa đập của cánh thợ làm trang sức bạc, thi thoảng lại vang lên một tiếng, rất nhịp nhàng. Ba người trong phòng không hẹn mà cùng nín thở. Trong bình xuất hiện những tiếng sột soạt nho nhỏ, như có một đám côn trùng dày đặc đang cào xé trong bình. Rồi sau đó, một cái đầu màu đồng lén lút thò ra khỏi miệng bình —— dù là đầu người hay đầu côn trùng thì đều có một tỷ lệ nhất định so với cơ thể. Con cổ trùng này, nhìn đầu là biết kích thước không lớn."Nhỏ mà hung ác", rất phù hợp với ý nghĩa của cổ trùng: Người trong nghề đều biết, cổ trùng là bỏ nhiều loại côn trùng vào chung một lọ để chúng giết hại lẫn nhau, người thắng thì là vua, con côn trùng còn sống đến cuối cùng chính là cổ. Mà sau một số ngày đêm chém giết, hình thể, tướng mạo con côn trùng cuối cùng đó đã khác hẳn lúc đầu, thế nên ngay cả Mạnh Thiên Tư cũng không thể nói rõ cái con đang bò trên miệng bình này là con gì: Chiều cao và số chân thì giống con rết, dáng người lại béo mềm như con giun, hai con mắt nhỏ như hai hạt vừng, cái miệng hơi mở ra, để lộ hai hàm răng như những cây kim nhỏ rậm rạp, nối tiếp nhau thành một hàng. Mạnh Thiên Tư lạnh lùng nhìn con côn trùng kia bò ra khỏi bình, bò xuống dưới đất. Những nơi nó đi qua đều để lại một vệt nước bọt nhợt nhạt, lấp lánh. Bà già kia nhìn Mạnh Thiên Tư, nửa cười nửa không: "Đã Mạnh tiểu thư là người có hiểu biết, thì tôi cũng không dài dòng nữa. Thả cổ có hai chuyện minh ám (sáng tối), ám cổ chính là cô đến chỗ tôi ngồi chơi, ăn cơm, uống trà, mà chẳng biết mình đã dính cổ từ lúc nào. Còn minh cổ thì là thả quang minh chính đại, không cần giấu giếm gì hết —— chị Bạch nói Mạnh tiểu thư là người có thân phận, phải được tôn trọng, nên tôi thả đường đường chính chính luôn." Mạnh Thiên Tư nói: "Kêu không dài dòng mà nói lắm thế? Bà nói nhiều thế có giết được ai không?" Mỗi lần bà già kia muốn khoe khoang thủ đoạn của mình lại bị cô mỉa mai, nên rất tức giận. Bà ta đang định nói gì đó, thì Bạch Thủy Tiêu đã nói chen vào: "Bà Điền Nha, phí lời với cô ta làm gì. Khi nào xong việc, cô ta cũng chỉ là một cành cây, ngọn cỏ, mặc bà xử lý thôi mà." Ngọn lửa giận của bà Điền Nha ổn định lại, bà ta lấy một chiếc lá cây xanh biếc ở trong tay áo ra. Chiếc lá đó nhìn có vẻ giống lá trúc, nhưng lại tròn hơn, hai mặt trái phải đều có lớp màng bên ngoài —— bà ta ngậm chiếc lá vào môi, sau đó dùng cả răng và môi để tạo ra những âm thanh nho nhỏ khiến người ta không thoải mái, nghe thoáng qua thì rất giống với tiếng côn trùng sột soạt trong bình ban nãy. Nói cũng rất kỳ, con cổ trùng kia vốn đang uốn éo trên mặt đất, lúc cuộn tròn, lúc duỗi thẳng, mà khi nghe thấy âm thanh đó, nó lập tức quay đầu, bò thẳng về phía Mạnh Thiên Tư. Đây là trùng tiếu. Mạnh Thiên Tư chẳng thèm để ý đến Bạch Thủy Tiêu và bà Điền Nha mà lại đi nói với cổ trùng: "Bảo mày qua đây là mày qua thật à? Mày không muốn sống nữa hả?" Tiếng kèn vẫn tiếp tục, sau lưng cổ trùng đã có một vệt nước thật dài, khóe môi Bạch Thủy Tiêu nhếch lên. Mạnh Thiên Tư vẫn chưa hết hi vọng: "Mày có biết tao là ai không hả? Mày dám cắn tao đó hả?" Bạch Thủy Tiêu cảm thấy cô quá ồn ào: "Mạnh tiểu thư, cô tỉnh táo lại đi, nó không hiểu cô nói gì, cũng không biết nhà cô tiền có thế thế nào đâu." Cô ta vừa nói xong, sắc mặt Mạnh Thiên Tư đã chìm xuống, cô không cười nữa, mà ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thủy Tiêu, sau đó lạnh lùng nói: "Chưa chắc đâu, tôi cảm thấy, có đôi khi con vật còn biết điều hơn con người nhiều." Nói rồi, cô dùng răng cắn môi, sau đó nhổ chỗ nước bọt dính kèm với máu đó xuống trước mặt con côn trùng kia. Có mấy giọt nước bọt bắn cả lên trên người con côn trùng. Ngay lập tức, con côn trùng kia đứng sững lại. Bà Điền Nha sửng sốt, định đi tới gần xem, thì con côn trùng kia bỗng đứng thẳng người dậy —— giống như kiểu "hoảng sợ quá độ, nhảy dựng lên" ở trong tiểu thuyết —— tiếc là nó không biết đi thẳng người, nên đã ngã ngửa ra phía sau, bụng hướng lên trên trời, mười cái chân quơ loạn xạ. Nhưng nó cũng không quơ chân quá lâu, vì một lát sau nó đã lật được người lại, sau đó chạy lung tung như một con ruồi mất đầu. Chỗ Mạnh Thiên Tư ngồi đã trở thành vùng đất cấm, hai bên trái phải cũng không an toàn, cuối cùng nó quay đầu lại, chạy vội về phía cái bình, mỗi một bước chân đều nhanh như bị lửa đốt, càng chạy càng nhanh, chẳng mấy chốc đã bò vào trong bình. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hoặc phải nói là tốc độ chạy về của con cổ trùng này quá nhanh, nên bà Điền Nha không phản ứng kịp. Đến khi bà ta tỉnh lại, thì vội vàng ngồi xuống bên chiếc bình, dùng tay vỗ thân bình, và gọi nhỏ: "Tiểu Lượng! Tiểu Lượng!" Cổ bà và cổ trùng có một mối quan hệ rất thân mật, để tăng thêm sự thân mật, không ít Cổ bà sẽ đặt tên cho cổ trùng, ví dụ như "A Hoa","Thiết Đầu" gì đó. Mạnh Thiên Tư ra vẻ ngạc nhiên: "Ui, hóa ra nó có thể bò nhanh vậy à? Thế mà ban nãy chậm rãi, từ từ, giả vờ cho ai xem chứ? Quả nhiên chủ nào tớ nấy... Không cho chút sắc màu rực rỡ, các người lại tưởng tôi là đen trắng." Bà Điền Nha vừa lo vừa tức: "Cô làm cái gì thế!" Mạnh Thiên Tư cười lạnh, không để ý đến bà ta. Bà Điền Nha sợ con cổ trùng mình nuôi dưỡng vất vả bị làm sao, trong lúc quá sốt ruột đã giơ tay ra lắc vai Mạnh Thiên Tư: "Tôi hỏi cô đấy, cô câm à..." Tay vừa chạm vào áo Mạnh Thiên Tư, đã bị cô dùng ánh mắt vô cùng sắc bén đáp trả: "Đây là vùng núi, Sơn quỷ là vua, một con côn trùng còn biết không được chạm vào tôi, bà nghĩ bà là ai? Bà ăn gan chó nhà ai mà dám động vào người tôi!" Bà Điền Nha này đúng là người nham hiểm, độc ác, nhưng cũng là một kẻ luồn cúi kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu. Mạnh Thiên Tư vừa tỏ ra kiêu ngạo một chút, bà ta đã sợ run lên, không dám đụng vào người cô nữa. Mạnh Thiên Tư không thèm nhìn bà ta nữa, mắng một người là mắng, mắng hai người cũng là mắng, nhân lúc bây giờ vẫn còn cảm xúc, mắng luôn đi cho sướng miệng. Cô quay sang nhìn Bạch Thủy Tiêu: "Còn cô nữa, tôi chẳng cần biết cô là ai, cũng chẳng quan tâm cô gả cho Động thần hay Động quỷ. Tôi chỉ nhắc cô một câu thôi, tôi mà bị cái gì, thì cô sẽ bị gấp đôi. Tôi bị thương cô cũng phải tàn tật. Tôi mà chết, cô cũng phải xuống dưới đó chôn cùng tôi. Bao gồm tất cả mọi thứ trong nhà, chó mèo..." Nói đến đây, cô làm như lơ đãng liếc về phía bà Điền Nha: "... còn cả Tiểu Lượng, Tiểu Hắc, Tiểu Hoa, Tiểu Quả gì đó nữa, một người cũng không thoát." Sắc mặt bà Điền Nha trắng bệch. Bạch Thủy Tiêu thì vẫn rất thản nhiên. Không biết có phải cô nhìn nhầm hay không, nhưng Mạnh Thiên Tư luôn cảm thấy trong ánh mắt cô ta xuất hiện một chút khác thường: "Tôi dám ra tay với các cô, là đã không có ý định sống tiếp nữa rồi. Động thần hiểu được trái tim của tôi, nhận lấy món quà của tôi, thì sẽ dẫn đường cho linh hồn của tôi." Mạnh Thiên Tư im lặng, nói đúng hơn là, cô không hiểu cô ta nói gì, nên không phản bác được. Bạch Thủy Tiêu vẫn nói tiếp: "Cổ trùng không làm gì được cô, không sao cả, tôi vẫn còn biện pháp. Biện pháp này mà cũng không dùng được, thì tôi vẫn có thể giết cô —— tôi nghe nói, cái ghế Sơn quỷ vương đã mấy chục năm bỏ trống rồi. Cô chết đi, Sơn quỷ sẽ loạn lạc thêm vài năm nữa, đến lúc bình ổn rồi, thì còn ai nhớ được những chuyện ở Tương Tây này..." Nói đến đây, Bạch Thủy Tiêu đột nhiên cất cao giọng: "Kim Châu, Ngân Châu, thắp nhang cầu nguyện cho Mạnh tiểu thư!" Bên ngoài có hai tiếng vâng dạ vang lên, giọng nói giòn tan, non nớt, mà người cũng thực sự non nớt như vậy. Hai cô bé đi vào trong phòng chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, dáng người vừa đen vừa gầy, mỗi người ôm bốn năm cây gậy cao bằng một người lớn. Mạnh Thiên Tư nhìn thấy những cây gậy đó, trong lòng chùng xuống. Những cây gậy đó thật ra là hai khúc, bốn phần năm là gỗ cây, một phần năm còn lại thì được làm bằng đinh nhọn, sắc bén, to như ngón út. Với chiều dài đó, đủ để đâm thủng cô. Mạnh Thiên Tư đã hiểu sơ sơ "thắp nhang cầu nguyện" này là gì rồi. Tám, chín phần là dùng nó chọc vào người cô. Chỉ cần đâm trúng chỗ nguy hiểm, chắc chắn Da đầu cô hơi tê dại: Chỉ cần là ở trong núi, cô sẽ có biện pháp để bảo vệ tính mạng, nhưng biện pháp nào thì cũng cần mấy phút mới làm được —— còn người ta muốn đâm chết cô lại chẳng cần đến một phút đồng hồ. Bị đâm chết có lẽ sẽ là kiểu chết uất ức nhất trong số các kiểu chết của những người ngồi ghế Sơn quỷ vương. Vậy thì cô sẽ chẳng còn mặt mũi để đi xuống dưới kia gặp tổ tiên bà bà nữa... Đang nghĩ ngợi lung tung, cô bỗng thấy Bạch Thủy Tiêu cầm lấy một cây gậy, cắm mạnh xuống mặt đất: Nền nhà nơi này làm bằng đất, mặc dù rất rắn, nhưng vẫn không chịu nổi sức đâm của đinh sắt, thế nên cây gậy đó đã bị cắm chặt vào trong đất, dáng đứng thẳng tắp, chiều cao phải đến cằm Bạch Thủy Tiêu. Chiều cao của Kim Châu, Ngân Châu không đủ, nên phải kéo ghế tới để đứng lên trên châm lửa. Mạnh Thiên Tư hơi sững sờ khi thấy mấy người đó cắm chín cây "hương cao" xung quanh cô, xong rồi châm lửa. Mùi thơm của cây hương tỏa ra, làn khói trắng đục bay lên cao rồi lại đổ xuống, như những dòng thác nhỏ, trông rất đẹp mắt. Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Mạnh Thiên Tư vội vàng hỏi lại Bạch Thủy Tiêu: "Đây chính là thắp nhang cầu nguyện?" Bạch Thủy Tiêu cười mỉa: "Thật ra biện pháp này không tốt lắm, khó điều khiển: Dùng lượng vừa đủ, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời; dùng quá nhiều thì cô sẽ bị điên; còn nhiều hơn nữa thì chẳng khác gì người chết —— cũng tại cổ trùng không dám đụng vào cô, nên tôi chỉ có thể dùng cách này thôi." Thế à? Mạnh Thiên Tư càng thoải mái hơn, cô nằm luôn xuống đất, thái độ y như Bồ Tát ngự trên ban thờ: "Thế đốt lâu vào nhé, người như tôi, lượng bình thường không đủ để mê hoặc đâu." Cô đã nhìn ra chút manh mối rồi: So với việc giết chết cô, thì Bạch Thủy Tiêu càng có khuynh hướng khống chế cô, để cô ngoan ngoãn nghe lời bọn họ. Vì sao à? Vì cô chết rồi, cho dù không còn ai ngồi ghế Sơn quỷ vương, các bà cũng sẽ đưa người lên làm chủ, mọi chuyện cũng sẽ được tiến hành tiếp. Nhưng nếu cô bị bọn họ khống chế, thì cô có thể để Sơn quỷ không làm những việc Bạch Thủy Tiêu không thích: So với việc cứ giết đi giết lại, thì con người đều thích biện pháp làm một lần hưởng cả đời hơn. *** Cách phía tây trại Lạp Khoa ba dặm có một cái hang động. Hang động này khá lớn, nhưng không sâu lắm, chỉ bằng một căn phòng tiếp khách thôi. Ngày thường, người dân trại Lạp Khoa đều không muốn đi đến gần nó, cho dù phải đi đường vòng, bởi vậy nơi này rất hoang vắng. Thế nhưng hôm nay thì lại khác, bên ngoài động có sáu bảy chiếc xe ô tô, chỗ cửa hang còn có một đám người ra ra vào vào, vừa đeo đèn pin trên đầu, vừa đầm đèn pin mắt sói trong tay. Còn có người cầm cả máy ảnh cảm ứng, và máy thăm dò kim loại —— tiếng người ồn ào huyên náo, ánh đèn sáng rực soi tỏ cả hang động tối om. Không ít người dân trong trại chạy tới xem, nam nữ già trẻ đều có cả, có điều "nữ" ở đây toàn là các bà lão —— chứ không hề có bóng dáng bất kỳ cô gái, phụ nữ trẻ tuổi nào, ngay cả trẻ con cũng chẳng có. Nhìn vậy cũng đủ để thấy sự kiêng kị của người dân nơi đây với "Lạc Động". Có một ông lão hói nửa đầu, cắm tẩu thuốc bên eo, đang dùng tiếng phổ thông sứt sẹo của mình, kể cho bọn Mạnh Kính Tùng nghe về cái động này. Ông ta kể hăng say đến mức tay chân khua loạn xạ, nước miếng bay phất phơ: "Tôi gửi (biết) đường, tôi gửi (biết) đường. Con bé họ Bạch kia rất đẹp, bị Động thần nhìn trúng, ở ngay trắc (chỗ) này này, ngay trắc (chỗ) này..." Ông ta giơ tay chỉ vào cửa hang, kích động đến mức đỏ cả mặt: "Nó đứng ngay trắc này. Lúc ấy có một cơn gió thổi từ trong động ra, vù vù..." Ông ta rất biết cách biểu diễn, còn phồng má lên thổi để mô phỏng tiếng gió nữa: "Cơn gió ào ra, thổi trúng con bé đó. Thế là người nó run rẩy, chân không đứng vững, hai mắt lờ đờ, bím tóc rối tung, rớt cả một chiếc hẹp (giày), bước thấp bước cao đi về nên (nhà)." "Con bé đó không có bố mẹ, chỉ có một dát dát (bà ngoại), dát dát nó khóc như mưa, giết hẳn con dê đầu đàn để mời lão tư đến đoạt hồn. Lão tư đứng ở cay (kia) mở đàn, làm suốt cả ngày, mà Động thần không chịu trả. Vợ đã tới tay, nên không chịu nôn ra ngoài... Khổ thân, một đứa bé tốt như thế, mà giờ phải nằm chờ chết." Ông ta vừa chép miệng, vừa bày tỏ sự tiếc nuối, đồng thời cũng cảm thấy kiêu ngạo vì có thể nói chuyện với những người từ ngoài đến trước cả trại.