Quyển 5: Rương - Chương 68

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:46:46

Lúc đi tới khu du lịch, mưa rơi tầm tã. Nhưng đây là một hiện tượng tốt, những cơn mưa ở vùng núi Ngọ Lăng thường không dài. Bây giờ trời mưa to thì khi đi đến nơi mưa nhỏ lại là ổn —— nếu lúc ấy chỉ còn là mưa phùn thì càng tốt, tiện cho việc nhìn thấy rõ ảo ảnh của Thận Châu. Chứ nếu trời cứ mưa to, thì hình ảnh có rõ nét đến đâu cũng chẳng nhìn kỹ được. Trước đó Liễu Quan Quốc đã có lời với ông bạn rượu Vương Khánh Lượng của mình. Vương Khánh Lượng là bảo vệ của khu du lịch nên đã lợi dụng chức quyền, cho bọn họ mượn một chiếc xe ngắm cảnh của khu du lịch. Mười mấy người ngồi trên một chiếc xe ba mặt không có mái che, đội mưa đi vào trong rừng sâu: Ban đêm không có phong cảnh gì để ngắm, núi và cây cối cũng chỉ là những mảng màu đen đậm nhạt khác nhau, đứng sừng sững trong mưa hoặc lay động theo gió. Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư ngồi ở hàng thứ hai, nhưng do trên xe còn rất nhiều người, Mạnh Kính Tùng lại ngồi ở bên cạnh tài xế, nên hai người không dám nhắc tới những chuyện bí mật. Giang Luyện hỏi cô: "Thứ... thứ kia, các cô định làm thế nào?" Thứ kia tất nhiên là mật núi. Mạnh Thiên Tư đáp: "Mẹ năm sẽ về Sơn Quế trai cùng tôi, chúng tôi sẽ mang nó về đó." Món đồ quan trọng như vậy, tất nhiên Cừu Bích Ảnh sẽ chẳng yên lòng được, nên bà phải tự mình đưa về. "Thế... bao giờ đi?" Mạnh Thiên Tư cũng không rõ: "Chắc là mấy hôm nữa." Ban đầu cô đã mở tiệc mời khách rồi, nhưng nay Cừu Bích Ảnh tới thì lại thành vấn đề khác: địa vị của Cừu Bích Ảnh không thấp, Hồ Nam, Hồ Bắc lại gần nhau, nên bà có quen khá nhiều người quanh đây —— những người đó đi dự tiệc của Mạnh Thiên Tư là vì quan hệ xã giao, nhưng đối với Cừu Bích Ảnh thì lại là quan hệ thân thiết. Họ tiếp đón bà rất chu đáo, nay nhà này mời ăn cơm, mai nhà kia mời uống trà. Một ngày ba bữa bà đều ăn uống ở nhà người ta, vậy mà họ còn cảm thấy chưa đủ, muốn mời thêm cả bữa khuya nữa. Mà để Mạnh Thiên Tư xây dựng được quan hệ với những người đó, Cừu Bích Ảnh luôn dẫn cô đi cùng. Mạnh Thiên Tư thì thầm với Giang Luyện: "Tôi có quen ai đâu. Ở đó toàn người đã có tuổi, thích nói mấy chuyện năm xưa, mà đã nói là phải nói liên hồi. Hôm qua mẹ năm tôi đi dự tiệc mà đến rạng sáng hôm nay mới về đấy —— Họ nói chuyện với nhau thì vui, chứ tôi ngồi bên cạnh nghe thì chán kinh khủng." "Hôm qua tôi đã kiếm cớ để về sớm rồi, mệt ơi là mệt. Hôm nay còn có lý do phải mang Thận Châu cho anh để trốn, chứ mai thì... chắc là chẳng trốn được." Trông cô có vẻ uể oải, có lẽ là vì không thích đi xã giao thật. Giang Luyện cười: "Thân phận của cô thì phải gắn liền với xã giao rồi. Mà đi dự tiệc cũng không chán như cô nghĩ đâu. Thay vì ngồi trong góc ủ rũ, chi bằng cô chủ động tham dự vào câu chuyện của họ." Mạnh Thiên Tư liếc anh: "Chủ động tham dự kiểu gì?" Giang Luyện dạy cô: "Cô xem nhé, mẹ năm cô là một người tài giỏi. Những người có thể nói chuyện năm xưa cả đêm với bà ấy, chắc hẳn cũng không tầm thường. Những chuyện họ nói rất có thể là những câu chuyện thú vị họ gặp được năm ấy. Cô cứ nghe họ nói chuyện, nếu gặp được chuyện nào thú vị thì cô hỏi kỹ hơn để họ kể cho cô nghe. Người già thường thích kể chuyện cũ cho con cháu nghe mà —— vậy là họ vừa được kể chuyện, cô vừa được nghe những điều mình thích, chẳng phải rất tốt à?" Nghe rất có lý, Mạnh Thiên Tư đảo mắt: "Để mai tôi thử... thế mai anh làm gì?" Giang Luyện ngẫm nghĩ một lát: "Nếu không có gì bất ngờ thì mai tôi lại dán thần nhãn để vẽ hết những gì đêm nay nhìn thấy ra —— loại tranh này phải vẽ càng sớm càng tốt, nếu để qua thời gian dài thì sẽ quên mất một vài chi tiết." Hôm nay anh mới dán thần nhãn, đã tốn khá nhiều sức lực, nếu không nhanh chóng vẽ lại những gì đêm nay nhìn thấy, thì có thể còn quên mất nhiều hơn do tinh thần không tốt. Mà còn để đề phòng tình huống xấu nhất xảy ra nữa: Nếu Huống Đồng Thắng có vấn đề gì, mà ba người bọn anh không về kịp, thì có thể chụp bức tranh rồi gửi về cho ông, để ông có thể ra đi khi không còn gì nuối tiếc. Mạnh Thiên Tư chỉ vào ba lô của mình: "Tôi có mang theo máy quay này, không quay lại được à?" Giang Luyện không muốn làm cô mất vui: "Lát nữa cô có thể thử." Xem ra không quay được rồi. Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa, chỉ nhủ thầm trong bụng: Đằng nào ngày mai Giang Luyện cũng không rảnh, cô ở Vân Mộng Phong cũng chẳng có gì vui, chi bằng đi xã giao với mẹ năm, hỏi chuyện mấy cụ già, thế là vừa được nghe chuyện, vừa chứng tỏ được rằng mình là con người có văn hóa. Cớ gì mà không làm? Nghĩ vậy cô cũng còn phản cảm với chuyện xã giao nữa, mà nghĩ theo chiều hướng sâu xa hơn thì cũng có thể hiểu được: "Thật ra mẹ năm tôi... cũng là chuyện thường tình. Sau này khi chúng ta bằng tuổi bà ấy, chắc cũng có thể thức trắng đêm để nói về chuyện xuống vách núi. Aiz, chúng ta sẽ nói những gì nhỉ?" Giang Luyện đáp: "Thần Côn rơi xuống vách núi này. Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy khó hiểu, cô đi mở đường trước mà cuối cùng chú ấy lại thành người dẫn đầu." Mạnh Thiên Tư nói: "Còn cả đám dơi lửa nữa. Thực ra cảnh tượng ấy... rất hùng vĩ, khắp một mảng trời toàn là lửa." Sau khi hết nguy hiểm rồi, cô mới cảm nhận được sự hùng vĩ của nó. Giang Luyện bổ sung thêm: "Còn cả con rắn khổng lồ nữa. Nó làm Thần Côn sợ gần chết, nói không điêu tí nào, lúc đó tóc gáy tôi dựng hết lên luôn." Anh nhớ tới lúc cô "phục" con rắn đó có nói một câu "đi đi", động tác vung tay của cô lúc ấy rất là... xinh đẹp. Mạnh Thiên Tư nói tiếp: "Còn cả bầu rượu của bà cố Đoạn nữa. Bà ấy để lại một câu 'Không có duyên gặp mặt lại có duyên uống rượu chung', vậy mà người được bà mời rượu lại không phải tôi..." Nhiều lắm, nhiều đến mức không thể nói hết ngay được. Còn cả tảng đá dính đầy máu Giang Luyện; khoảnh khắc yên bình khi nằm nghe kể chuyện trên chiếc giường được bện bằng dây thừng; tiếng 'mẹ ơi' nỉ non của Giang Luyện trong lúc ngủ mơ; còn cả câu nói 'bước sang phải một bước dài, bước về phía trước hai bước, nhảy' của Giang Luyện khi cô bị đám côn trùng màu đỏ bám quanh người... Không cần đợi đến lúc năm mươi tuổi, mà ngay lúc này thôi cô đã vừa hoài niệm vừa hào hứng rồi, mấy năm nữa mà nhớ về nó có lẽ cô còn phải nghẹn nghào: năm tháng là một con dao xoay tròn, những khoảnh khắc yên bình trong những giây phút nguy hiểm vừa xuất hiện đã vỡ tan. Những mảnh vỡ nhẹ nhàng bay lượn trong không trung tan biến ngay lập tức để đi vào dĩ vãng. Ánh mắt tôi không nhìn thấy được, bước chân anh cũng chẳng thể đến gần, chỉ có thể tìm lại chúng trong một đêm khuya nọ, khi chúng ta gặp lại nhau, anh nói tôi cười, anh trầm ngâm, tôi thao thức, đôi mắt chẳng còn trong của anh đỏ lên, khóe môi chẳng còn đầy đặn của tôi run rẩy. Giang Luyện cũng yên lặng, chẳng biết anh đang nghĩ đến điều gì mà cứ mỉm cười: "Còn cả con khỉ trắng kia nữa." Đúng vậy, còn cả con khỉ trắng kia nữa, Mạnh Thiên Tư cười khúc khích. Giang Luyện hỏi: "Cô sẽ về thăm nó chứ?" Mạnh Thiên Tư nói: "Tất nhiên rồi, tôi luôn cảm thấy mình sẽ còn gặp lại nó lần nữa." Rồi cô quay lại nhìn Giang Luyện: "Đến lúc đó tôi gọi anh đi cùng nhé?" Giang Luyện gật đầu: "Không biết khi ấy nó có còn nhận ra chúng ta không nữa."... Mạnh Kính Tùng ngồi ở hàng ghế trên nhìn lướt về phía sau, trên tấm kính chắn gió dính đầy nước mưa hiện lên vẻ mặt sâu xa của anh ta. *** Đoạn đường tiếp theo xe của khu du lịch không đi vào được, nên mọi người phải xuống đi bộ. May mà mưa đã nhỏ dần, họ lại từng đến đó một lần rồi nên khá là thuận lợi. Giang Luyện nhận ra: có hai ba người dừng lại giữa đường, mà khi đến đó rồi bảy tám người còn lại đều tản ra xung quanh. Chỉ còn mình Mạnh Kính Tùng đứng che ô cho Mạnh Thiên Tư. Mạnh Thiên Tư giải đáp vấn đề ấy cho Giang Luyện: "Tuy giờ này không còn ai đến đây cả, nhưng có người canh gác vẫn yên tâm hơn." Giang Luyện gật đầu, xem ra việc Bạch Thủy Tiêu theo dõi cô dẫn tới một chuỗi sự việc xảy ra sau đó, đã khiến Mạnh Thiên Tư phải nâng cao cảnh giác, làm việc cẩn thận hơn trước. Mạnh Thiên Tư treo máy quay trên vai, rồi móc ra một chiếc bình thủy tinh khá lớn: "Tôi đã bảo những người khác cố gắng đứng xa ra rồi. Dù sao đây cũng là bí mật của nhà họ Huống, còn là cuộc thảm sát toàn gia tộc nữa, không nên để họ đứng xem như đang xem phim." Nói đến đây cô quay sang nhìn Mạnh Kính Tùng. Mạnh Kính Tùng hiểu ý cô, anh ta do dự một lát rồi đưa ô cho Giang Luyện: "Anh cũng nên đứng ra xa thì hơn." Anh ta đi ra ngoài khoảng mười mét rồi dừng lại, đứng im ở đó như một cây tùng già bất động. Lần đầu tiên Giang Luyện cảm thấy cái tên Mạnh Kính Tùng của anh ta được đặt rất chính xác. Giang Luyện quay lại nhìn Mạnh Thiên Tư, cô đang mở bình thủy tinh. Ở giữa nắp bình có gắn một sợi xích mảnh, khi cô nhấc nắp bình lên, nó cũng được nhấc lên theo. Sợi xích đó dài khoảng nửa mét, ở dưới cùng của sợi xích có một con nhện rất bự, Giang Luyện có cảm giác, nếu nó mở rộng chân ra, thì phải to hơn cả cái đĩa đựng đồ ăn. Nhưng lúc này con nhện không xòe chân ra, mà lại cuộn tròn ở trước ngực như thể đang ôm lấy thứ gì đó. Giang Luyện nhìn trái nhìn phải mà chỉ nhìn được thứ đó hình cầu, to cỡ quả bóng bàn, hoặc là trong suốt hoặc là tàng hình. Mạnh Thiên Tư leo lên cái cây treo thi thể giả, quấn sợi xích vào cành cây rồi lại trèo xuống. Con nhện lắc lư, lơ lửng giữa không trung. Giang Luyện không dám tin mọi việc sẽ đơn giản như vậy: "Thế là xong rồi?" Mạnh Thiên Tư trả lời anh: "Thận Châu này đã dung hợp với hạt châu tôi câu được ở đây, nó sẽ tạo ra ảo ảnh giống và nhanh hơn, mà càng là những cảnh tượng phức tạp nhất và nguy hiểm nhất nó càng hiện lên trước. Anh cứ đợi mà xem." Nói đến đây, cô móc còi ra thổi. Những Sơn hộ đứng gác ở xung quanh vốn đang bật đèn pin để quan sát mọi phương hướng —— nghe thấy tiếng còi là tắt hết đèn đi. Sau tiếng còi đó, xung quanh mới thật sự tối đen. Giang Luyện rất căng thẳng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, thấy Mạnh Thiên Tư mở máy quay ra, anh nhắc nhở cô: "Vô dụng thôi, tôi đã từng thử rồi. Những thứ mắt tôi có thể nhìn thấy, nhưng trong máy quay lại chẳng thấy đâu —— bởi vậy mới nói mắt người là một loại ống kính mà máy quay chẳng thể sánh bằng." Mạnh Thiên Tư "ừ" một tiếng, nói ra thì rất lạ, khi nghe Giang Luyện nói mình đã thử rồi, cô lại có một suy nghĩ rất đỗi tự nhiên là đã thử rồi thì mình không cần phải thử nữa. Cô cất máy quay đi: "Có lẽ ảo ảnh do Thận Châu tạo ra chỉ có tác dụng với mắt người hoặc phải nói là chỉ có tác dụng vói giác quan của con người thôi. Theo cách nói của Sơn quỷ, Thận Châu chính là nước bọt của rồng đấy." Lại là rồng, Giang Luyện nhớ tới lời Thần Côn nói, khi ông bỏ mật núi vào rương có nhìn thấy chiếc bóng uốn lượn của rồng: "Rồng đúng là rất huyền bí, vảy, gân, nước bọt, cái gì của nó cũng là báu vật." Mạnh Thiên Tư nói tiếp: "Còn cả xương rồng nữa. Bà cố Đoạn tôi lúc về già mất tích vì đi tìm xương rồng đấy. Nghe nói ánh lửa khi đốt xương rồng có thể khiến mình nhìn thấy kiếp sau." Giang Luyện ngạc nhiên: "Kiếp sau á?" Mạnh Thiên Tư cũng cảm thấy câu nói này rất hoang đường: "Tôi cũng không rõ nữa, tóm lại là nơi ở... của con người sau khi chết đi, một nơi rất hư vô, dù sao..." Nói đến đây, cô bỗng nhận ra điều gì đó, thế là đột nhiên dừng lại, khẽ "suỵt" một tiếng. Giang Luyện cũng rất kinh hoàng. Anh cũng cảm nhận được: hình như mặt đất có tiếng rung động, đó là tiếng động chỉ có được khi một đám ngựa đồng thời cất vó chạy như bay. Giang Luyện nhìn về phía Mạnh Thiên Tư, muốn hỏi cô: Có cả âm thanh cơ à? Mạnh Thiên Tư lại không nhìn anh, cô đang nhìn về phía xa xa, trong con ngươi màu đen xuất hiện những đốm sáng màu vỏ quýt. Đó là... ánh lửa càng lúc càng gần. Cô nói: "Tôi không muốn làm anh mất vui, nhưng mà..." Giang Luyện ngắt lời cô: "Tôi hiểu." Cũng như việc đến trại Hoa Dao của Thần Côn, rất có thể anh sẽ chẳng thu hoạch được gì: Có tên cướp nào sẽ mở rương, mở phương thuốc ra để anh đứng bên nhìn trộm chứ? Nhưng mà cứ mượn lời Thần Côn nói đi: Thử một lần, không thử sao biết có được hay không? Anh đã cố gắng hết sức rồi, chỉ mong ông trời có thể ưu ái anh. *** Tất cả đều giống y như những gì Huống Đồng Thắng miêu tả. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhà họ Huống hoảng hốt, lo sợ cùng với hơn hai mươi con ngựa thồ hàng vừa đi đến gần, đã bị đám cướp đuổi theo, không có lời dạo đầu, cũng chẳng có cuộc bàn bạc nào cả, cuộc thảm sát đẫm máu xảy ra ngay lập tức. Những đốm máu bay khắp trời đã thể hiện ra một sự thật: Người chết hàng ở lại, chấm dứt tất cả mọi tai họa sau này. Dù đã xem qua quá nhiều cảnh giết chóc trong phim, nhưng khi đối mặt với cảnh thật, thì vẫn có một cảm giác khác hẳn. Huống chi hạt châu này còn có thể ảnh hưởng đến tất cả mọi giác quan của người đứng xem. Ngoài xúc giác ra, thị giác, thính giác, thậm chí là cả khứu giác đều chân thực như đang đứng ở hiện trường. Giang Luyện gần như không thể phân biệt được hiện thực và ảo ảnh: Tiếng gào thét chui vào tai anh, mùi máu tanh xen lẫn với mùi dầu hỏa và mùi gỗ cháy khiến người ta không thể tránh được. Còn có những cơ thể vặn vẹo liên tục ngã xuống đất —— đã có hai lần, Giang Luyện nhấc chân lên định ngăn cản lưỡi dao đó, nhưng cứ vừa bước chân ra, anh lại phát hiện đây chỉ là ảo ảnh, thế là lại bước trở về. Mạnh Thiên Tư đột nhiên gọi anh: "Giang Luyện, anh giẫm lên..." Giẫm lên cái gì? Giang Luyện cúi đầu xuống, nhìn thấy mình đang đứng giữa đầu một ai đó. Đó là... Kiền gia, Huống Đồng Thắng khi còn trẻ? Giang Luyện rất kích động, anh lùi lại hai bước, nhưng vì không kìm nén nổi sự kích động trong lòng, anh lại đi tới gần chỗ ông, ngồi xổm xuống. Đúng là Huống Đồng Thắng thật, anh có thể nhận ra một vài nét tương tự với gương mặt ông lúc này. Ông đang nằm trong bụi cỏ, dù đã nín thở nhưng cơ thể vẫn cứ run lên. Cách đó không xa có một cô gái mặc áo khoác trắng, ôm một bé gái chạy như điên về bên này. ... Sau trận tàn sát, khung cảnh nơi đây rất hỗn độn. Huống Đồng Thắng ôm bé gái chạy đi, cô gái kia thì nằm sấp dưới đất, phần cổ và đầu chỉ còn nối với nhau một nửa. Đám cướp buộc hết ngựa thồ hàng vào một chỗ, những chiếc rương được chất đống thành một ngọn núi nhỏ. Giang Luyện đi tới gần nhìn những vẫn né tránh những kẻ tàn bạo kia theo bản năng. Có một gã chột mắt, cắm một chiếc rìu to màu đen trên eo, đầu buộc khăn, xắn ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay toàn lông đen: "Các anh em, mở rương kiểm hàng nào! Có tiền rồi chúng ta ra bến tàu tìm mấy em da trắng thông mình!" Năm đó, những cô gái làm nghề bán hoa thường tụ tập ở quanh bến tàu: Bến tàu có nhiều khách qua lại, số lượng người có nhu cầu nhiều hơn, túi tiền của họ cũng phồng hơn. Cả bọn cười ầm lên, rồi bắt đầu mở rương. Đập khóa, nạy khóa, mọi chiếc rương đều bị mở ra, cùng với những tiếng xuýt xoa, mừng rỡ của đám cướp. Nhà họ Huống chạy nạn nên những thứ đáng tiền đều phải mang theo, ngoài những bộ quần áo để thay dọc đường thì toàn là những món trang sức vàng bạc, ngọc thạch. Bọn cướp kia mừng đỏ cả mắt, chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng thôi —— trong lúc đang phấn khởi, bỗng thấy dưới chân có gì đó mềm mềm, tên cướp cúi đầu xuống nhìn, khi thấy là một thi thể chưa kịp dọn đi thì đá phăng ra ngoài. Lại là một cái rương nữa được bê đến. Lần này thì khác, tên cướp mặt rỗ vừa ôm lấy rương đã đổi sắc mặt, quát ầm lên: "Chơi bố mày à! Rương rỗng!" Rỗng? Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư đã mò đến gần để xem, đều tập trung vào chiếc rương đó. Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra dù đám rương này đều có chung kích thước, hình dạng và cấu tạo, thì chiếc rương kia vẫn có điểm đặc biệt hơn. Phải nói thế này, cái rương là thứ để đựng đồ, không cần quá nhiều hoa văn trang trí —— những chiếc rương khác có bề ngoài là gỗ trơn, chỉ mình nó có được khắc đầy hoa văn tinh xảo. Hơi thở của Giang Luyện nặng nề hơn, trong đầu anh có một giọng nói: là cái này, chắc hẳn là cái này. Gã cướp có rìu đen không tin: "Rỗng? Làm gì có thằng nào vất vả chạy nạn mà còn bê theo cái rương rỗng?" Tên mặt rỗ vội vàng giải thích: "Anh ba, em lừa anh làm gì? Anh ước lượng thử mà xem..." Trong lúc nói, tên đó còn tung cái rương lên trời mấy cái để mọi người đều nhìn thấy nó không chứa thứ gì nặng cả: "Thế này còn không biết nặng nhẹ à?" Gã "anh ba" kia nhổ nước bọt ra đất: "Con bà nó! Ném đi! Ném đi! Mở cái khác xem nào, đừng bảo lại rỗng làm mất hứng ông đây nhé!" Tên mặt rỗ vâng dạ, ném cái rương rỗng sang bên, rồi khuân cái rương khác đến. Trong cái rương mới này có khá nhiều cuộn tranh, là tranh thủy mặc vẽ cảnh bầy tôm chơi đùa. Chỗ lạc khoản có một dấu đỏ, ban đầu Giang Luyện định đi qua xem cái rương rỗng, nhưng khi liếc thấy chữ "Bạch Thạch" trong dấu đỏ thì dừng lại, nói thầm với Mạnh Thiên Tư: "Đồ tốt." "Anh ba" nhíu mày, quát lên: "Diêm La đâu, mày được học chữ, mau qua xem đây là cái khỉ gì." Có một gã đàn ông gầy còm chạy ra khỏi đám đông: "Đây ạ." Tướng mạo người này không thể khen nổi, đã mắt tam giác lại còn nhiều lòng trắng, cổ ngắn, sau đầu có một cục u to. Với gương mặt này, anh ta còn thích hợp làm cản thi hơn cả Huống Đồng Thắng. Gã "anh ba" kia đưa bức tranh cho Diêm La xem: "Cái này có thể bán lấy tiền không?" Diêm La nhìn bức tranh một hồi, ánh mắt lấp lánh, nụ cười rạng rỡ: "Cái này là bọn họ tự vẽ, không đáng tiền." Anh ba trợn mắt lên: "Không đáng tiền? Thế sao chúng nó lại mang đi?" Diêm La nịnh nọt: "Cái bọn nhà giàu đó nhiều quy định lắm, mang sách mang trang, mang bảng chữ. Mấy cái đấy có ăn được đâu... Anh ba, chúng ta cứ tìm tiền bạc đi thì hơn." Cũng phải, anh ba kia tức giận mắng một câu, ném cuộn tranh vào trong rương, rồi đá bay cả rương ra ngoài: "Mở tiếp đi!" Ánh mắt tham lam của Diêm La dừng lại trên chiếc rương vài giây rồi nhanh chóng quay đi. Mạnh Thiên Tư bĩu môi: "Không học thức thật đáng sợ." Giang Luyện cười, đang định nói gì đó, thì lại nghe thấy tiếng gọi: "Anh ba!" Anh ba nôn nóng, trợn mắt: "Lại có chuyện gì?" Nhìn về phía tiếng kêu, có một kẻ cạo trọc đầu, chỉ để lại một nhúm tóc ở sau gáy như một cái đuôi heo, đang chổng mông nhìn cái rương bị ném ra đầu tiên. Gã mặt rỗ hỏi đuôi heo: "Rương rỗng có gì mà xem?" "Không phải đâu..." Đuôi heo gãi đầu: "Anh ba, cái rương này... không có khóa, cũng không có nắp, thì... mở kiểu gì?"