Lần thứ hai Mạnh Thiên Tư tỉnh lại đã thoải mái hơn so với lần đầu tiên.
Lúc mở mắt ra cô vẫn khá ngỡ ngàng, nhưng mà đã biết nhìn xung quanh như để móc nối điều gì. Đến khi Giang Luyện bật đèn pin lên, cô nhíu mày đẩy nó ra rồi che mắt lại: "Chói mắt."
Giang Luyện bỏ đèn pin xuống. Một lát sau tự cô ngồi dậy, hai tay ôm chặt đầu như thể nó nặng phải ngàn cân. Sau đó cô thì thào: "Mấy giờ rồi?"
Trong sọt sơn quỷ có đồng hồ bỏ túi, mặt trước là đồng hồ điện tử, mặt sau là đồng hồ cơ. Để tránh trường hợp đồng hồ điện tử bị nhiễu sóng, Giang Luyện xem cả hai loại đồng hồ: "Rạng sáng năm giờ rồi."
"Thế..."
Giang Luyện biết cô muốn hỏi cái gì: "Sau khi cô va vào tường ngất đi, tôi đưa cô chạy vào trong mê cung. Đường đi lối rẽ ở đây quá rắc rối, rồng đất không đuổi theo được. Cũng không nghe được tiếng gõ lúc đầu nữa, nên tôi không dám tạo ra tiếng động lớn, sợ rồng đất theo tới —— loại sinh vật sống dưới lòng đất này, thính giác đều rất nhạy cảm."
Mạnh Thiên Tư đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Con rồng đất này có thể đứng thẳng, bốn chân đều dài hơn bình thường, khi đi còn như con chó. Đây là cá sấu thật à?"
Giang Luyện cũng không phải chuyên gia sinh vật, những gì anh biết về cá sấu rất ít ỏi: "Phải hay không phải, đối với chúng ta cũng như nhau thôi. Đều là một mối họa lớn cả."
Cũng phải. Mạnh Thiên Tư không nói thêm nữa.
Cô tính nhẩm thời gian: Giờ là năm giờ sáng. Dù mẹ Sáu, mẹ Bảy có nhận được tin từ nửa đêm, tập hợp đủ các loại thiết bị và chạy tới thì nhanh nhất cũng phải giữa trưa. Nói cách khác còn cách thời gian cứu viện ít nhất bảy tiếng.
Bảy tiếng, cũng không thể cứ ngồi im được. Huống chi ngồi không cũng rất nguy hiểm: Mình bất động không có nghĩa là rồng đất người ta cũng bất động mà.
Cô ngẫm nghĩ: "Hay là chúng ta đi tìm xung quanh xem, nếu Thần Côn không chết mà mình tìm được thì tốt, còn nếu chết rồi thì nhặt xác cũng được."
Thật ra trong lòng cô cảm thấy nếu mà chết thì đã bị ăn sạch cả thi thể rồi —— nhưng nói thì vẫn phải uyển chuyển hơn.
Nói xong, cô lại chỉ vào cái sọt sơn quỷ: "Trong đó có thứ gì có thể phòng thân không?"
Hỏi thì hỏi nhưng cô cũng chẳng hy vọng mấy: Lúc sơn quỷ vào núi không cần lo bị thú rừng tấn công, nên thường không mang theo vũ khí quá lợi hại.
Giang Luyện móc một con dao ra trước.
Không nhìn thấy thứ này thì thôi, vừa thấy Mạnh Thiên Tư lại tức. Cô lườm Giang Luyện: "Lúc ấy tôi đã bảo nguy hiểm, gọi anh tranh thủ đi lên mà anh cứ đòi xuống..."
Đúng vậy, Giang Luyện lập tức kiểm điểm bản thân: "Là đầu óc tôi không ra gì. Cầm con dao dài như vậy mà dám cho là có thể đấu được với rồng đất. Trong lúc cô ngủ, tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cứu người phải bằng thực lực, không thể dựa vào sự may mắn. Lúc ấy tôi thật sự... không nên làm vậy."
Ha?
Miệng lưỡi anh trơn tru nói hết mọi thứ rồi, Mạnh Thiên Tư không còn gì để nói nữa. Tính cô xưa nay đã vậy, đối phương mà cứng đầu cô sẽ mắng cho té tát. Nhưng nếu đối phương có thái độ tốt, tích cực phê bình bản thân, thì cô sẽ tìm cách nói uyển chuyển hơn, để giữ mặt mũi cho người ta.
Cô nói: "Cũng không đến mức đó. Khi ấy anh quá nóng vội thôi mà, bảo là đầu óc không ra gì thì hơi quá."
Giang Luyện rất muốn cười, nghĩ thầm trong bụng: Cái đó là cô nói chứ ai.
***
Hai người một trước một sau bắt đầu tìm kiếm từ giữa mê cung yên ắng này. Vì quá nhiều ngã rẽ, nên mỗi khi đi qua Mạnh Thiên Tư đều phải dừng lại khắc một dấu mũi tên ở ngã rẽ đó cùng với một số "1" ở bên cạnh, để biểu thị đây ngã rẽ này đã đi qua trong lần dò đường đầu tiên.
Cô có một suy nghĩ ngang bướng: Mê cung có lớn thì cũng lớn được như số lượng con số đánh dấu không? Cùng lắm thì phát huy tinh thần Ngu Công dời núi, đánh dấu tất cả mọi chỗ, từ một đến mười, thậm chí là một trăm, kiểu gì cũng đến được cuối.
Nhưng mà dần dần cô lại ủ rũ: Tường trong mê cung này không thẳng mà cứ quanh co khúc khuỷu. Càng xui xẻo hơn là mê cung này hình như không phải mặt phẳng. Có mấy con đường xéo xuống dưới, hoặc là đột nhiên dốc xuống, nhưng mà lại không bị ngập nước. Thế có nghĩa là có thể dưới đáy còn có không gian —— tin tức tốt là từ sau nửa đêm trời đã tạnh mưa, dòng nước trong mê cung đang dần rút đi.
Nước trong căn phòng kia cũng có thể rút đi. Mạnh Thiên Tư nhớ tới đoạn chữ bị ngập trong nước của bà cố Đoạn: "Không biết mấy câu sau là cái gì."
Câu nói này của cô nhắc nhở Giang Luyện: "Trong đó có nhắc tới người của tộc chín chuông. Đó là nhà họ Thịnh giữ chuông à?"
Chắc là vậy. Mạnh Thiên Tư gật đầu.
Giang Luyện lẩm bẩm: "Số người tham dự vào chuyện này lúc trước không ít nhỉ."
Mạnh Thiên Tư không hiểu ý anh.
Giang Luyện dừng lại trong một con hẻm khô ráo, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, rồi mới giải thích cho cô: "Trong rừng treo mật có tộc Hoa Dao tham dự, vì có chuyện dùng nút thắt để ghi chép. Sơn quỷ cũng tham dự vào vì phải mổ núi mới vào được tầng núi thứ chín. Người của bộ tộc Xi Vưu cũng có thể có tham dự vào vì bọn họ giỏi về sắt, đồng, mà trên vách núi có rất nhiều cái giá đỡ bằng đồng thau."
"Còn Mắt Phượng Hoàng có nhà họ Thịnh tham dự vì có sáu mươi sáu cỗ xương của nhà họ. Tộc Xi Vưu lại cũng tham dự, vì nơi này có một món đồ bằng đồng thau quy mô lớn. Nói không chừng nhà họ Huống cũng tham dự. Bằng không sao họ có thể biết rõ mọi thứ về nơi này như vậy."
"Còn như Thủy quỷ, trông thì có vẻ không liên quan đến mấy chuyện này, nhưng bọn họ lại có một 'nhiệm vụ' khác. Bọn họ xây huyệt Kim Thang ở dưới Trường Giang, Hoàng Hà, trong huyệt Kim Thang thì có ổ xác. Mà bọn họ còn biết một thứ tên là hố đất di dộng."
"Bất cứ là nhà nào, bất cứ sự kiện nào nếu nhìn riêng lẻ thì chỉ là một gia tộc huyền bí, câu chuyện kỳ lạ, không sao giải đáp được. Chỉ khi nào có quan niệm 'toàn cục' như Thần Côn nói, liên kết hết những chuyện này vào một chỗ thì mới phát hiện, thật ra là có rất nhiều người cùng làm một việc —— chẳng qua sau khi làm xong họ tan đàn xẻ nghé, xa cách hoặc chẳng còn liên lạc với nhau nữa. Sau bao nhiêu đời thì chân tướng ban đầu đã chẳng còn ai biết."
Mạnh Thiên Tư im lặng.
Quy mô lớn như vậy, bao nhiêu nhân lực như vậy, rốt cuộc là để làm gì? Là để "chúng nó" trong hố đất di dộng có thể mượn thân xác sống đi sống lại à? Vậy "chúng nó" đó là ai?
Những chuỗi quả như chuỗi nho trong hố đất di động kia là tinh thể kỳ lân à? Nếu đúng là vậy thì phải chăng Diêm La đã tới hố đất đó?
Không đúng, nơi Diêm La đến là núi Côn Lôn. Lẽ nào đúng như những gì phỏng đoán khi trước, tuy hố đất di động cứ nối tiếp nhau trôi đi, nhưng cách một thời gian nó vẫn sẽ trở về điểm khởi nguồn ban đầu?
Vậy Thần Côn là thế nào? Ông nói thẳng mình muốn tìm một cái "rương bị trộm đi", mà trong mơ ông còn thấy mình tự tay bỏ mật núi vào trong rương, rất giống như người bảo vệ chiếc rương...
Còn cả con phượng hoàng cánh vàng chết đi, con rồng rơi xuống giữa không trung, lông phượng hoàng ở dưới ba cỗ quan tài, tro cốt xương rồng của "gió nổi rồng ra" nữa. Khởi nguồn của những thứ này là cái gì? Và ý nghĩa của chúng nó là cái gì?
Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng choáng váng đau đầu. Mạnh Thiên Tư nắm tay lại gõ lên đầu hai cái, tựa như làm vậy thì có thể để mình thông minh hơn vậy.
Giang Luyện lặng chẳng chịu cho cô yên tĩnh: "Thiên Tư, tôi hỏi cô câu này nhé. 'Kẻ có được tinh thể kỳ lân sẽ thành thần, được trường sinh' nghĩa là gì?"
Cái này còn cần phải hỏi à? Mạnh Thiên Tư nghiêng đầu nheo mắt nhìn anh: "Thì là Diêm La sinh Diêm La, trường sinh bất tử chứ sao."
Giang Luyện lắc đầu: "Không phải, hai từ mấu chốt của câu này thực tế là 'thành thần' cơ."
Mạnh Thiên Tư bật cười: "Đây là kiểu nói quá, phóng đại thôi mà. Trông Diêm La đâu giống người thành thần đâu. Ông ta mà thành thần thì chúng ta còn tóm được à?"
Giang Luyện cười: "Cô thử thay đổi góc độ khác mà xem. Có phải là chúng ta cho rằng "thần" có thể làm được mọi thứ không? Ta luôn cảm thấy thần có năng lực phá trời hủy đất, thổi một hơi người chết sống lại, vẫy tay một cái núi có thể nói —— nếu thời thượng cổ, từ 'thần' này không có nghĩa như vậy thì sao?"
Anh lại đổi sang cách nói dễ hiểu hơn: "Ví dụ như trên thế giới này có người da vàng, người da trắng, da đen. Cô cũng biết bản chất của mọi người đều là người, chẳng qua là người loại gì thôi mà. Cùng là một loại người lại được chia thành các nhóm nhỏ, ví dụ như khu vực sinh sống gì đó, tùy theo quy tắc phân chia của mỗi người."
"Nhỡ đâu ban đầu cách phân biệt thần và người chỉ đơn giản như trái với phải, trắng với đen, trên với dưới thì sao? Không có ai cao quý hơn ai, mà chỉ là phân chia người thành hai loại dựa theo một quy tắc nào đó."
Mạnh Thiên Tư cảm thấy đầu óc mình không đủ dung lượng: "Dựa theo... dựa theo quy tắc gì?"
"Phương thức sinh sản, một bên là có thể tự sinh sản, một bên là sinh sản lưỡng tính. Chỉ là phương thức sinh sản khác nhau thôi, chứ không phải phân chia cao thấp. Bên tự sinh sản thì gọi là thần, bên sinh sản lưỡng tính thì gọi là người."
Hình như cũng có khả năng. Khoa học hiện đại thích phân loại cho sinh vật, dù là cùng một loại nhưng phương thức sinh sản khác nhau, hình như... cũng được chia ra làm nhóm khác.
Mạnh Thiên Tư không tiện chen ngang, chỉ có thể nghe anh nói tiếp.
"Nhưng mà trong những năm tháng dài lâu sau này, hai bên dần kéo dài sự chênh lệch. Người bên tộc "thần" cố gắng để bên mình hóa "thần", giỏi hơn bên người để bên người tự biết xấu hổ, tình nguyện cúi đầu, quỳ gối làm đầy tớ cho thần. Vậy nên sau này cái từ "thần" mới có thêm nhiều ý nghĩa như vậy."
Mạnh Thiên Tư càng nghe càng khó hiểu: "Làm thế nào để kéo dài sự chênh lệch? Với làm sao để mình có thể hóa "thần" chứ?"
Giang Luyện trả lời: "Là thời gian."
"Từ trước đên giờ một trong những sự tiếc nuối của con người đó là trí tuệ, học thức, thành tựu của thế hệ trước vĩnh viễn không thể đơn giản trao lại cho đời sau. Thế hệ sau nhất định phải học lại chúng từ đầu, mà còn chưa chắc đã trò giỏi hơn thầy."
"Con trai của nhạc sĩ tài ba có thể không thích thú gì âm nhạc, thậm chí là chẳng hiểu về nhạc phổ. Con gái nhà vật lý nổi tiếng có thể trượt môn vật lý, phải đi làm phục vụ. Chúng ta cũng thường xuyên than thở rằng nếu nhà khoa học vĩ đại nào đấy có thể sống thêm mười, hai mươi năm nữa thì chắc chắn sẽ có thêm càng nhiều phát minh."
Mạnh Thiên Tư đã hiểu sơ sơ: "Nhưng người bên tộc 'thần' thì không gặp phải vấn đề này, vì bọn họ tự mình sinh ra mình?"
Giang Luyện gật đầu: "Nếu nói ban đầu ở cùng một vạch xuất phát, thì từ đời thứ hai trở đi đã có sự chênh lệch rồi. Cô nghĩ thử mà xem, một cơ thể trẻ trung mới hoàn toàn nhưng lại có tri thức tích lũy cả một đời —— giống như một người vừa sinh ra đã có toàn bộ học thức cần có, đang nghiên cứu khoa học rồi mà người bên kia còn đang học bò. Sang đến những đời sau có thể không kéo dài khoảng cách chênh lệch được à? Người trông thấy thần như vậy có thể không quỳ gối khuất phục được sao?"
Tim Mạnh Thiên Tư đập như trống nổi. Môi cô mấp máp mà lại chẳng biết nên nói gì.
Cô nghe thấy Giang Luyện nói: "Có thời gian đời này qua đời nọ, tất nhiên có thể tìm hiểu sâu hơn về thế giới này, thậm chí là thế giới khác rồi —— mặc dù trí tuệ của con người không thể trao thẳng cho nhau, mà sau nhiều đời còn có nhiều thành tựu khoa học như vậy, huống chi là chúng nó?"
"Người hiện đại coi trọng khoa học, nhưng dường như chúng nó đi theo con đường huyền học: Làm thế nào để nghe theo quy luật trời đất, làm theo tự nhiên, làm thế nào để phá vỡ chiều không gian, sống cùng núi, sống cùng nước, trao đổi với thú và nghiên cứu xem sau khi con người chết, linh hồn sẽ đi đâu, có thể nói chuyện với người chết nữa không... Chúng nó sống lại liên tục, tất nhiên cũng có những thành tựu vĩ đại."
Nói đến đây anh bỗng chuyển chủ đề.
"Nhưng mà ai cũng biết, sự thật là trong thế giới hiện tại, người mới là chúa tể của thế giới. Mấy thứ tự sinh sản đó ta hầu như không còn nghe thấy nữa. Có một câu nói là "Trong trận chiến sinh tồn, kẻ mạnh thì sống". Nói cách khác, trong trận chiến giữa thần và người, tuy thần từng chiếm thế thượng phong, nhưng cuối cùng người mới là bên được lựa chọn. Chúng nó vẫn bị thua."
Mạnh Thiên Tư im lặng. Cô đột nhiên nhớ tới một vài giấc mộng Thần Côn từng mơ thấy.
—— Thần Côn bưng mật núi, bỏ vào trong rương. Xung quanh còn có vô số chiếc rương khác, mà bên cạnh lại có người đọc như kiểm hàng "một viên mật núi".
Thứ nhà Sơn quỷ xem như trân bảo, cất giữ bao đời ở trong giấc mơ đó chỉ như một món đồ chơi bình thường.
—— Dãy núi sừng sững, trăng sáng treo cao, một đống lửa trại cháy lên, rất nhiều người ngồi khóc quanh lửa trại.
Bọn họ hát vang: "Con kỳ lân cuối cùng đã đi mất, phượng hoàng cánh vàng cũng đến phút cuối cùng... Chúng ta phải đi đâu đây? Sự vinh quanh và huy hoàng của chúng ta sẽ như ánh lửa trại lắt léo, không thể lóe sáng được nữa..."...
Cảnh tượng đó quả thực tràn đầy nỗi bi thương, thảm tiết của một gia tộc từng trải qua huy hoàng, nay rơi vào đường cùng.
Nghiêm túc mà nói những gì Giang Luyện nói chỉ là giả thiết, nhưng Mạnh Thiên Tư gần như không hề nghi ngờ lời anh, mà cứ tiếp tục nghĩ thêm về hướng đó: "Vậy tại sao chúng nó lại thua? Chiến tranh thật ư?"
Cuối thượng cổ, trận chiến tranh nổi tiếng nhất chính là cuộc chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu. Nhưng trong thần thoại, Hoàng Đế là thần, Xi Vưu cũng là thần. Nói thực ra thì chẳng phải cuộc chiến giữa thần và người.
Giang Luyện trầm ngâm: "Loại thua cuộc này không phải là do một cuộc chiến tranh, mà phải là cả một quá trình."
"Từ khi Hoàng Đế đánh Xi Vưu đến lúc Đại Vũ mở ra thời đại con người làm chủ, cha của Đại Vũ là Cổn vẫn có thể sinh ra Vũ. Nhưng khi đến lượt Đại Vũ thì lại cưới con gái Đồ Sơn thị, chứ không tiếp tục tự sinh sản nữa —— Nó cho người ta một cảm giác không phải ông ấy không muốn tự sinh sản, mà là không thể làm vậy nữa."
"Tất nhiên tự sinh sản sẽ có một điểm thiếu hụt nào đó. Có thể ban đầu nó chiếm thế thượng phong, nhưng dần dần điểm yếu sẽ xuất hiện. Chẳng qua tôi còn chưa rõ khuyết điểm này là cái gì thôi."
Điểm yếu...
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: "Chắc là có hạn chế về thời gian đó. Nếu có thể sống lại vô hạn, thì Nữ Oa, Phục Hy gì đó đều sống được đến giờ cả. Nhưng thời Hoàng Đế đã không còn nghe tiếng Nữ Oa, Phục Hy rồi."
Nói xong cô ngẩng đầu lên, thấy Giang Luyện đang nhìn mình với ánh mắt lạ lùng.
Mạnh Thiên Tư vội hỏi: "Tôi nói sai gì à?"
Cô sợ mình nói điều gì ngớ ngẩn.
Giang Luyện lắc đầu: "Không phải..."
Anh thì thào: "Hạn chế về thời gian... không thể tự sinh sản..."
Nói xong những lời đó, cổ họng anh khô cong, giọng nói run rẩy vì xúc động: "Không phải, Thiên Tư, e rằng thần và người đều có ưu khuyết điểm. Điểm yếu của con người là hạn chế về thời gian, nhưng điểm mạnh là sinh sản. Điểm mạnh của chúng nó là thời gian, điểm yếu chính là sinh sản!"
Chúng nó còn bị hạn chế về sinh sản à?
Mạnh Thiên Tư lắp bắp: "Chẳng phải chúng nó tự mình... sinh mình đó sao?"
Giang Luyện biết cô còn chưa hiểu: "Người sống ngắn hơn chúng nó nhiều, nhưng người có thể sinh sản đời đời, con đàn cháu đống. Còn chúng nó qua phương pháp tự sinh sản sẽ có được sinh mệnh dài hơn con người. Nhưng nó chỉ là dài hơn thôi chứ không phải vô tận. Điểm yếu của bọn họ là sinh sản. Khi một sinh mệnh đi đến tận cùng, nó sẽ có xu hướng chết đi. Nói cách khác, dù có một quãng thời gian huy hoàng, nhưng số người trong tộc sẽ chết dần, càng ngày càng ít —— dần dần ai chiếm thượng phong hơn cũng rõ ràng."
Nói đến đây tim anh đập thình thịch: "Thời điểm đó chúng nó phải đưa ra lựa chọn."
Mạnh Thiên Tư vô thức tiếp lời: "Tựa như Đại Vũ cưới con gái Đồ Sơn thị, học tập phương thức sinh sản của con người, thậm chí là kết hôn với con người?"
Vậy thì người được sinh ra sẽ không còn là mình nữa."Mình" sẽ thực sự biến mất, nhưng thà có ít còn hơn không, làm vậy ít ra vẫn còn chút máu mủ của mình mà.
Chẳng qua...
Cô lẩm bẩm: "Chắc chắn sẽ có người không đồng ý."
Giang Luyện nói tiếp: "Đúng, chắc chắn có người không đồng ý."
Trong lịch sử, mỗi lần cải cách đều gắn liền với xung đột. Hiếu Văn Đế thời Bắc Ngụy chỉ mời dời đô thôi mà bao nhiêu đại thần khóc lóc phản đối, huống chi là chuyện từ bỏ huyết mạch, địa vị từ trước đến nay của thần để trở thành một người bình thường?
Mạnh Thiên Tư cảm thấy lạnh run cả người, không biết là do dưới đất lạnh hay là do tâm lý: "Không phải Hoàng Đế và Xi Vưu đánh nhau vì chuyện này đấy chứ?"
Trong lòng lại có một giọng nói: Sao lại không thể chứ?
Hai bên chắc chắn có người ủng hộ riêng. Thậm chí người ủng hộ Xi Vưu không phải con số ít. Dù là những người vốn đang đi theo Hoàng Đế cũng có thể thay đổi màu cờ.
Trận chiến đó quá dài dòng, nhưng cuối cùng cũng phân ra thắng bại.
Đại Vũ lên ngôi sau thời Nghiêu Thuấn nên được coi là phe Hoàng Đế rồi. Cha của ông là Cổn có lẽ là người cuối cùng có thể tự sinh sản, còn ông thì trở thành người quá độ, mở ra thời kỳ con người làm chủ.
Sau trận chiến với Hoàng Đế, có người nói Xi Vưu bị Hoàng Đế bêu đầu, nhưng những người ủng hộ ông thua trận ở mảnh đất biên thùy, nơi mà khi ấy còn không thuộc Hoa Hạ chính thống. Mà vùng rừng núi ấy đến nay vẫn lưu truyền một vài phương pháp huyền bí: Ví dụ như cổ độc bị cho là một hệ thống trùng dược cao siêu, ví dụ như bùa phép bị cho là một thứ khéo lợi dụng quy luật trời đất, tự nhiên. Hoặc ví như cản thi bị cho là một loại nghiên cứu thi thể con người sau khi chết...
Quan trọng hơn là rừng treo mật, mắt phượng hoàng, hố đất di động, ổ xác, phía sau chuỗi sắp đặt này đều có một nỗi lòng không cam tâm vẫn luôn run rẩy, lơ lửng chỉ về thời thượng cổ.
Có sự sắp đặt như vậy, tất phải có mưu đồ.