Mạnh Thiên Tư ngẩn ra nhưng vẫn không dám quay đầu lại ngay.
Cô cúi đầu nhìn chân phải của mình.
Cái chân như đã rời khỏi cơ thể cô, lặng lẽ sinh ra ý thức. Vừa nghe được câu hỏi đó, nó bỗng nhận ra nỗi uất ức, chua xót của mình, bắt đầu chống đối cô —— Mạnh Thiên Tư cảm thấy miệng vết thương râm ran như có vô số những sợi tơ nhện mảnh nhẹ đau nhức lướt qua da thịt. Cả chân nhẹ bẫng, yếu ớt chẳng thể đỡ nổi nửa người trên.
Đương nhiên cũng có thể chỉ là sau trận chiến đấu kịch liệt, tác dụng của thuốc đã hết.
Thần Côn cũng lấy làm lạ: "Đúng vậy. Cháu Mạnh, mấy hôm trước cháu còn ngồi xe lăn cơ mà?"
Mạnh Thiên Tư ậm ừ qua loa rồi quay người lại.
Đúng là Giang Luyện thật. Anh được Đào Điềm đỡ do không thể đứng vững, đang dùng tay xoa cổ họng. Từ bả vai đến vạt áo bên trái ướt đẫm vết máu.
Tim Mạnh Thiên Tư xiết chặt lại: "Anh bị thương à?"
Giang Luyện cười: "Còn giữ được mạng đã là tốt lắm rồi."
Mạnh Thiên Tư gật đầu. Một lát sau như quên mất là mình đã gật đầu, cô lại gật thêm lần nữa rồi chống tay lên một tảng đá gần đó định ngồi xuống.
Cô nhìn ra xung quanh: "Chỉ hai gã này thôi à?"
Chẳng phải còn một gã bắn tên sao?
Thần Côn cho cô câu trả lời khẳng định: "Chỉ hai gã này thôi. Vốn dĩ còn một gã bọ ngựa nữa nhưng sau khi kéo Vi Bưu đi thì không thấy quay lại nữa."
Mạnh Thiên Tư "ừm" một câu. Xem ra gã bọ ngựa kia xử lý Vi Bưu xong thì trở về hang động và bị cô bắt gặp.
Chóp mũi vẫn quanh quẩn đủ thứ mùi, đậm nhất là mùi máu tươi trong khe núi này, càng ra xa mùi càng nhạt. Cô dựa lưng vào tảng đá từ từ ngồi xuống rồi lại chỉ ra gần đó: "Mỹ Doanh làm sao thế? Sợ ngất đi à?"
Lúc này Thần Côn mới nhớ tới Huống Mỹ Doanh nằm sấp ở đằng kia: "Không không, do chiến đấu đấy."
Dứt lời ông chạy té khói qua đó cõng Huống Mỹ Doanh còn đang hôn mê về.
Mạnh Thiên Tư báo qua tình huống thương vong trước mắt cho mấy người. Nghe tin lái xe chạy trốn, Vi Bưu được cứu thì mọi người đều thở phào, cảm thấy tuy hai ngày nay vất vả nhưng vẫn giữ được mạng thì cũng khá ổn.
Mọi chuyện vẫn chưa xong, Mạnh Thiên Tư gửi vị trí về rồi gọi điện thoại cho Tiển Quỳnh Hoa: May mà trước đó đã cho Sơn quỷ đi cứu Vi Bưu. Những người đến cứu Vi Bưu rồi lại sang bên này chắc cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Thật ra Đào Điềm không biết Mạnh Thiên Tư là ai vì ảnh của Mạnh Thiên Tư không thể xuất hiện khắp nơi cho sơn hộ thấy được. Nhưng thấy cô khoác sọt sơn quỷ, Thần Côn còn gọi cô là "cháu Mạnh" thì cũng đoán được mang máng. Đến khi nghe cô gọi điện thoại cho "mẹ Bảy" thì càng chắc chắn suy đoán của mình, thế là lại luống cuống.
Sợ gì gặp đó, Mạnh Thiên Tư nói chuyện điện thoại xong thì ngẩng đầu nhìn Đào Điềm: "Cô có biết tôi là ai không?"
Đào Điềm vội vàng gật đầu.
"Vừa rồi..." Mạnh Thiên Tư chỉ vào gã đàn ông bị cắt cổ: "Tôi nhìn thấy cô đang kéo hắn ta, là định làm gì đấy?"
Đào Điềm ngơ ngác quay sang nhìn Giang Luyện: "Là Giang Luyện bị thương nặng không đánh lại hắn, còn túm vào vết thương và bóp cổ Giang Luyện, tôi muốn giúp đỡ..."
Mạnh Thiên Tư nói: "Tôi chỉ nghe được tiếng gào khóc của cô thôi. Cô muốn kéo hắn ra nhưng với hình thể của cô thì có ba người như cô cũng chẳng kéo ra được."
Đây là đang... dạy dỗ hả?
Thần Côn giả vờ như không nghe thấy, Giang Luyện cũng im lặng theo.
"Với cách giúp đấy của cô chỉ cần lâu thêm tí nữa là Giang Luyện sẽ bị bóp chết. Cô nên nhặt tảng đá đập vỡ huyệt thái dương của hắn ta hoặc là móc mắt, đá... chỗ đó..."
Sống lưng Thần Côn lạnh buốt, đũng quần Giang Luyện cũng căng thẳng.
"Cô muốn kéo ra nhưng đây không phải kéo co. Tự cô nghĩ xem cô cứu người như vậy có cứu được không? Giang Luyện chết rồi gã ta quay lại xử lý cô thì cô còn sống được sao?"
Đào Điềm đỏ bừng mắt, gật đầu lia lịa.
Mạnh Thiên Tư thấy cô ấy như vậy thì cũng cảm thấy đáng thương: Chẳng phải trước tối nay đến con gà cô cũng chưa từng giết à?
Giọng cô chậm lại: "Lần này là do cô may mắn nhưng may mắn không đến lần thứ hai đâu. Lần sau còn gặp phải tình huống thế này mong rằng cô biết nên làm thế nào."
Sau đó cô đưa điện thoại vệ tinh và súng cho Đào Điềm: "Chắc hai, ba tiếng nữa sẽ có người đến cứu. Cô phụ trách canh gác bên ngoài và giữ liên lạc với bọn họ, nếu cần thì báo lại."
Đào Điềm vâng dạ rồi chạy lên trên cao. Mạnh Thiên Tư nhìn theo bóng lưng cô ấy, cảm thấy mình đoán không sai: Đào Điềm không bị thương gì cả.
Có đôi khi kết quả không thể dùng thực lực để xác định: Người chạy thoát đầu tiên là người lái xe bình thường. Người không bị thương là Đào Điềm. Hai người có sức chiến đấu thì Giang Luyện mất nửa cái mạng, Vi Bưu... suýt nữa thì thành xác khô vĩnh viễn sánh cùng trời đất trong khe núi.
Cô mở túi ra, nói mà không thèm ngẩng đầu lên: "Qua đây, em xem vết thương cho anh."
Chắc là nói với mình. Giang Luyện ngoan ngoãn đi tới gần.
Mạnh Thiên Tư cầm kéo cắt lớp vải băng bó lung tung như chó gặm của Giang Luyện, sau đó mới cắt áo khoác bên ngoài.
Giang Luyện liếc sang chỗ Thần Côn gần đó.
Chạy suốt một đêm lại nhịn cả hai ngày Thần Côn cũng rất mệt mỏi, đang ngồi gật gà bên Huống Mỹ Doanh.
Giang Luyện cúi đầu nhìn Mạnh Thiên Tư vẫn đang cẩn thận cắt vải, nói thầm một câu: "Sau khi xử lý kẻ địch, thu xếp chuyện cứu viện và răn dạy cấp dưới, cuối cùng Thiên Tư cũng nhớ tới mình."
Mạnh Thiên Tư dừng tay lại, khẽ nghiêng mặt nhìn anh: "Anh lại nói linh tinh gì đấy?"
Hai người cứ một người liếc xuống dưới, một người ngước lên trên như vậy. Sau một lúc anh nhìn em, em nhìn anh, hốc mắt Mạnh Thiên Tư chua xót, cô quay đầu sang chỗ khác.
Cùng lúc đó Giang Luyện rướn người lên ôm lấy eo cô, trán kề sát thái dương cô, môi và mũi đều dán vào má cô.
Mạnh Thiên Tư giật mình nhưng cũng không dám đẩy anh, sợ đụng phải vết thương. Nhưng thấy vết thương vừa mới cắt lớp vải băng bó lại chảy máu vì động tác của anh thì lại mắng: "Anh có thể ngồi im để băng bó không? Không cần tay nữa chứ gì?"
Giang Luyện nói khẽ: "Chỉ một lát thôi."
Không phải anh háo sắc mà do anh muốn gần gũi cô hơn: Cảm giác trong lòng có người, có nhiệt độ này rất tốt.
Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa. Lúc mới gặp còn nhốn nháo, đông người, nhiều việc nên bao tâm trạng rối rắm của cô không có chỗ để, cũng cần "một lát" này để xoa dịu.
Cô giơ một tay ra ôm lấy Giang Luyện nhưng ánh mắt thì vẫn không thể nào rời khỏi miệng vết thương của anh.
Nơi đó mà chảy máu, mưng mủ thì cũng thôi, nhưng Mạnh Thiên Tư tình nhẩm thời gian sợ vết thương của anh đã nhiễm trùng hay thối rữa nên nhìn kỹ lại, càng nhìn cô càng sợ hãi: "Có phải anh nhét cái gì vào đó không?"
Thứ đó gần như đã dính chặt vào máu thịt.
Giang Luyện gật đầu: "Em cứ lấy ra là được."
Chuyện lấy ra này cũng thật chẳng dễ dàng. Mạnh Thiên Tư thở dài lấy thuốc tiêm trong túi ra gây tê cho anh trước.
Giang Luyện còn tưởng sẽ lại ăn đau thêm lần nữa, ai ngờ bả vải chỉ đau lúc bị kim đâm rồi chẳng còn cảm giác gì. Anh đoán ngay được lý do rồi thở phào, lẩm bẩm: "Đúng là khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc đời mà."
Mạnh Thiên Tư cảm thấy trên má toàn hơi thở ấm áp của anh, đến khi nghe anh than thở vậy thì thấy buồn cười: "Khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc đời gì chứ? Hơn một nghìn năm trước Hoa Đà đã dùng ma phí tán rồi. Anh cứ nằm sấp như vậy đi, đừng quay đầu lại."
(*) Ma phí tán: tên của loại thuốc tê mà Hoa Đà sáng chế ra
Cô lấy gói bông sát trùng ra, xé miệng túi lấy một miếng để lau tay. Sau khi cắn chuôi dao trong miệng để lau lưỡi dao thì cắt phần thịt nát mưng mủ kia trước rồi rút miếng vải rách ra.
Dù đã có thuốc tê nhưng người Giang Luyện vẫn phải run lên. Cánh tay ôm lấy eo cô nắm chặt lại rồi nhanh chóng buông ra, khẽ đấm vào tảng đá.
Bước khó khăn nhất đã qua, xét thấy vết thương của anh quá nghiêm trọng Mạnh Thiên Tư bóc tất cả túi cấp cứu ra chuẩn bị dùng cho hết —— sọt sơn quỷ vốn để dùng trong trường hợp khẩn cấp. Với cấp bậc của Mạnh Thiên Tư thì đồ bên trong còn nhiều hơn nữa. Tuy đều đựng trong những bình nhỏ nhưng nước muối sinh lý, dung dịch oxy già, complexing iodine gì đó đều có đủ.
Mà quý hóa nhất là vacxin phòng bệnh uốn ván là "thuốc người" —— vacxin uốn ván hiện giờ có hai loại "thuốc người" và "thuốc ngựa. Chúng khác nhau ở chỗ lấy từ huyết thanh ngựa hay là huyết thanh người."Thuốc ngựa" có vẻ phổ biến, bệnh viện nào cũng có nhưng cần phải tiêm thử để tránh bị mẫn cảm."Thuốc người" thì an toàn hơn nhiều nhưng lượng ít, giá cao, không phải bệnh viện nào cũng có, còn thường xuyên hết hàng.
Tuy trình độ cấp cứu của Mạnh Thiên Tư bình thường nhưng trình tự thích đáng, chất lượng thuốc cao cấp nên vẫn khá ổn. Cùng lắm thì lát nữa để bác sĩ đi cùng kiểm tra lại một lần.
Khi lòng đã yên ả rồi cô chợt nhớ tới lời Thần Côn nói khi trước. Mạnh Thiên Tư vừa rửa vết thương vừa hỏi Giang Luyện: "Mỹ Doanh mà cũng tham gia chiến đấu á?"
Giang Luyện cười khổ: "Anh cũng không biết. Anh cũng vừa mới gặp được họ —— còn chưa kịp hỏi han gì."
***
Giang Luyện kể sơ qua những chuyện xảy ra cho Mạnh Thiên Tư nghe. Anh bị cho là người chết, tìm được đường sống trong chốn nguy hiểm, gặp được Đào Điềm, bắn tên ném đá bị thương rồi bỏ trốn thế nào.
Chẳng qua chuyện "săn thú ngược" này bắt đầu từ lời nói rồi cũng kết thúc ở lời nói, chỉ là những điều viển vông thôi: Trình bắn tên của anh thuộc dạng bình thường, lại còn bị thương và dắt theo Đào Điềm. Thêm vào đó trời tối khó nhắm chẩn và đối phương không chỉ có một người...
Dưới tình huống ấy có thể giữ được tính mạng đã là ông trời ưu ái rồi.
Giang Luyện chỉ nhớ được khi ấy không rõ số người của đối phương, vùng hoang vu lại không nơi che chắn, anh buộc phải chạy lên núi. Có đôi khi chẳng dễ gì tìm được chỗ ẩn mình để ngủ thì tiếng sột soạt phía xa lại nổi lên làm anh phải vực dậy tinh thần, tìm thời cơ bỏ trốn.
Tóm lại là đêm hôm đó anh toàn trốn quanh ngọn núi này. Trong lúc vô thức anh mất phương hướng, càng trốn càng cách xa. Anh cũng từng than vãn trong lòng vì sau khi gặp chuyện phải về gần chỗ xảy ra chuyện mới dễ được cứu. Nhưng việc tới nước này đành phải đi bước nào hay bước nấy thôi.
Sau khi trời sáng, trong một lúc tình cờ Giang Luyện nhòm được hai kẻ đuổi bắt mình, một kẻ là người bọ ngựa hình thù kỳ dị, một kẻ tay cầm gậy gỗ trông còn vạm vỡ hơn cả Vi Bưu. Giang Luyện thấy thực lực hai bên cách quá xa thì lạnh cả lòng. Mà hai kẻ đó còn rút kinh nghiệm từ chuyện tên ném đá bị anh bắn nên không đứng ở nơi trống trải bao giờ, thỉnh thoảng có đi qua cũng đều tăng tốc độ để anh có muốn tấn công cũng không làm gì được.
Mệt lả suốt cả ngày, đêm xuống gã gậy gỗ bỏ đi khiến Giang Luyện tăng thêm hy vọng. Anh cảm thấy đối phương cũng đã mệt mỏi nên từ bỏ ý định đuổi bắt.
Nghe vậy Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Vi Bưu nói với em, gã ném đá kia vẫn luôn ở trong trạng thái tức giận. Bây giờ em mới hiểu —— anh giết một tên, còn đánh một tên bị thương, nếu không bắt được anh chúng nó sẽ không chịu dừng."
Nghĩ đi nghĩ lại đây cũng là chuyện tốt. Chính vì đối phương sinh lòng ác độc quyết tâm truy bắt Giang Luyện làm lỡ hành trình nên mới kéo dài thời gian cho cô. Nếu không chúng nó xuất phát ngay khi bắt được Thần Côn và Huống Mỹ Doanh thì hai ngày trôi qua, hiệu quả của dẫn gió núi giảm bớt, muốn tìm ra được họ sẽ rất khó.
Giang Luyện gật đầu: "Quả thật chúng không bỏ qua. Chỉ có một tên đi thôi, tên bọ ngựa kia vẫn còn ở. Em cũng biết đấy, núi Tây Bắc trơ trọi không có nhiều chỗ để trốn. Chỉ cần hắn ở trên cao là có thể nhìn thấy hết tất cả. Bọn anh buộc phải co ro vào một góc, không dám chạy trốn cũng không dám đánh động."
Trong cơn đói khổ, lạnh lẽo Giang Luyện và Đào Điềm lại sống thêm một đêm. Chống chọi đến khi tên bọ ngựa kia bỏ đi, hai người vui mừng quá đỗi nhưng vẫn còn lo sợ nên lại trốn thêm một hồi mới đi ra. Nhưng cuối cùng trong lòng vẫn không yên, họ lần theo hướng tên bọ ngựa một đoạn thì phát hiện đồ trang sức của Huống Mỹ Doanh.
Mạnh Thiên Tư hỏi: "Đây là... mồi hả?"
Vi Bưu và Huống Mỹ Doanh đã bị tóm từ lâu. Với cả theo những gì Vi Bưu thuật lại hướng chạy trốn của họ ngược hẳn với bọn Giang Luyện. Đồ trang sức của Huống Mỹ Doanh không thể nào xuất hiện ở đó được.
Giang Luyện gật đầu: "Lúc ấy anh cũng nghĩ là mồi. Nhưng ít ra nó cũng ám chỉ được một chuyện là Mỹ Doanh ở trên tay chúng nó."
"Thế là anh đi theo?"
Giang Luyện hỏi ngược lại cô: "Đổi thành em, em sẽ làm thế nào?"
Cũng phải, khi ấy hai người họ đã lạc đường, không thể trở về chỗ cũ được. Tự lần mò lung tung thì chẳng ăn thua, điều duy nhất có thể làm là đi theo bọn Huống Mỹ Doanh.
Mạnh Thiên Tư cảm khái: "Gã bọ ngựa này còn rất thông minh. Hắn biết bọn anh đang ở gần đó, thay vì đi tìm chi bằng thả mồi chờ cắn câu..."
Chẳng trách Vi Bưu bảo sau khi tên bọ ngựa về đến hang động thì lập tức xua bọn họ đi, nửa đường sau khi xử lý xong Vi Bưu, hắn lại quay trở về hang động. Xem ra là định ở lại để chờ Giang Luyện.
Cô lẩm bẩm: "Vậy thì anh may mắn thật đấy, đi theo mà không bị phát hiện."
Giang Luyện cười nhạo mình.
Đâu có nhẹ nhàng như vậy chứ? Cả đoạn đường trắc trở cố gắng tìm dấu vết để lại nhưng vẫn không đuổi kịp. Trùng hợp là anh chợt nghe thấy tiếng gào khóc và la hét của Thần Côn ở phía xa xa.
Khi ấy đúng là lúc Vi Bưu bị tên bọ ngựa mang đi, Huống Mỹ Doanh và Thần Côn liều lĩnh xông tới ngăn cản.
Giang Luyện không thể nhìn thấy bên đó đã xảy ra chuyện gì nên đã căn cứ vào vị trí của tiếng kêu, dẫn Đào Điềm vòng lên phía trước để tìm chỗ tập kích.
Anh chỉ ra xung quanh: "Chính là nơi này. Đợi bọn chúng đi mệt thì đánh úp —— với trình ngắm của anh chỉ có thể đợi chúng nó đến gần mới dám hành động. Nhưng mà khi chúng nó gần đến gần, anh phát hiện thiếu mất một tên thì mới thấy không ổn..."
Mạnh Thiên Tư nhớ tới mũi tên bắn nghiêng khi trước: "Chúng nó có phòng bị từ trước, tập kích ngược lại anh?"
Giang Luyện cười khổ, không nói gì.
Mạnh Thiên Tư đang định nói gì thì bỗng nghe được tiếng bụng réo của Thần Côn gần đó.
Nói ra cũng buồn cười, Thần Côn không bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của hai người, cũng không tỉnh vì lạnh mà lại tỉnh vì đói.
Nhưng tiếng bụng réo này đã nhắc nhở Mạnh Thiên Tư. Cô vội vàng lấy mấy que bổ sung năng lượng trong túi ra, bóc một que cho Giang Luyện, ném một que cho Thần Côn rồi hỏi ông: "Chú bị bắt thế nào?"
Câu trả lời của Thần Côn khiến cô không biết nên khóc hay nên cười: "Chú bị bắt ngay từ đầu."
Bằng không thì sao, một người vừa không biết đánh nhau, chạy cũng không nhanh tất nhiên là bị bắt ngay rồi. Cụ thể là ông bị đánh ngất bằng một gậy. Đến khi tỉnh dậy thì Vi Bưu và Huống Mỹ Doanh đã ở bên.
Được rồi, cuộc chạy trốn của ông quả là nhạt nhẽo. Mạnh Thiên Tư cụp ngón tay lại đếm theo bản năng: "Bắn tên, ném đá, bọ ngựa, còn cả tên cầm gậy gỗ, chỉ có bốn gã này thôi nhỉ?"
Thần Côn cắn que bổ sung năng lượng: "Hẳn là vậy. Chú chỉ thấy có ba tên, gã bắn tên chú cũng chưa thấy."
Giang Luyện đang định gật đầu bỗng nghĩ tới một chuyện nên lại thốt lên: "Không đúng, ít nhất phải có năm gã."
Tim anh đập rộn lên: "Lúc ấy anh đã giết gã bắn tên và bắn ngã gã ném đá. Gã ném đá thổi còi gọi đồng bạn đến cứu, anh nhớ là có ba hướng có âm thanh đáp lại hắn. Hai cộng ba thì ít nhất phải là năm gã."
Năm gã?
Mạnh Thiên Tư vội ngồi thẳng người lên.
Thần Côn cũng ngừng ăn. Sau hai giây sửng sốt ông bỗng ngớ ra, vội vàng nhìn khắp nơi, giọng lạc hẳn đi: "Năm gã? Thế gã cuối cùng ở chỗ nào? Vẫn chưa thấy xuất hiện..."
Nói đến đây sắc mặt ông bỗng trắng bệch: "Cháu... Cháu Đào một mình cầm súng ra ngoài canh gác, sẽ không... gặp chuyện gì không may chứ?"