Giang Luyện được xếp ở chung phòng với Huống Mỹ Doanh, Thần Côn và Vi Bưu, cũng coi như là đãi ngộ cao hơn những sơn hộ khác.
Bước vào phòng, thấy Vi Bưu nằm trên giường với sắc mặt nhợt nhạt, Giang Luyện chợt nhớ tới lời Mạnh Thiên Tư: khi gã tài xế lái xe bỏ chạy là Vi Bưu la hét đòi dừng xe. Lòng anh ấm lại, đang định nói mấy lời sến sủa làm mình buồn nôn, làm người nghe cảm động, Vi Bưu đã độp cho mấy câu: "Ôi, Luyện tiểu gia nhà mình còn sống cơ đấy? Sức chịu đựng cao nhỉ!"
Bao ấm áp của Giang Luyện bay đi hết: "Không cao được như anh. Nghe nói khe núi người ta vốn đang hở, có anh vào là thành kín."
Huống Mỹ Doanh lườm anh: "Vi Bưu đã bị thương thế rồi, anh còn chọc anh ấy!"
Nghe câu nói bất công này Giang Luyện tức đến ngứa răng. Anh muốn nhắc cô ấy là mình cũng bị thương, nhưng lại cảm thấy làm vậy chỉ thêm mất mặt, thế là chạy đi tìm Thần Côn.
Thần Côn cũng chẳng ngó ngàng đến anh, cứ giơ chiếc máy tính bảng ngước mặt, nghiêng đầu, chớp mắt. Bấy giờ Giang Luyện mới rõ ông đang thử kính mắt: Không rõ là cái app gì mà có đủ các loại gọng kính, cứ mở camera lên rồi bấm chọn loại gọng là được xem thử khi đeo gọng ấy trông mình thế nào.
Chắc lại là đồ của Sơn quỷ. Giang Luyện cảm thấy Thần Côn làm ba tầng cánh sen rất là có lời.
***
Sức khỏe là vốn quý nhất, dẫu Huống Mỹ Doanh đã phát bệnh, chiếc rương vẫn biệt tăm, tình thế cũng không quá lạc quan nhưng vết thương trên vai anh không thể lành lặn trong hai ba ngày được.
Giang Luyện kiên nhẫn dưỡng thương.
Mỗi sớm anh đều có thể trông thấy những nhóm nhỏ sơn quỷ đi vào núi. Đội tám người mới tìm được có bốn, bốn người còn lại vẫn không rõ tung tích. Đây không phải trò chơi —— Họ thường đi suốt cả ngày đến mặt trời lặn mới trở về. Có lúc là Tiển Quỳnh Hoa dẫn đầu, cũng có lúc là Cảnh Như Tư.
Cảnh Như Tư tuổi ngang Cừu Bích Ảnh, vóc người tầm trung, tướng mạo đàng hoàng, thân thiện. Gương mặt lúc nào cũng mỉm cười y như Phật Di Lặc phiên bản nữ. Lần đầu gặp Giang Luyện, bà đã chủ động tới trò chuyện với anh. Đa phần toàn những lời hay, khen hết bề ngoài khen đến lòng can đảm, xong lòng can đảm lại nhảy qua nhân phẩm làm Giang Luyện vừa hoảng vừa mừng. Cảnh Như Tư đi xa rồi anh vẫn còn chìm đắm trong những lời khen ấy.
Sau đó anh bỗng nhớ ra Đào Điềm từng bảo bà Tư có biệt danh là "Nham hiểm", thường khen trước mặt và chơi xỏ sau lưng. Bất chợt những câu khen nọ chẳng còn khiến anh vui vẻ nữa.
Ngày thứ ba, Giang Luyện gặp được Mạnh Thiên Tư.
Trước đó qua lời các bác sĩ, anh đã biết Mạnh Thiên Tư phải phẫu thuật do bị thương nặng. Khâu vết thương xong bác sĩ còn bảo: Có khỏi được không phải xem tình hình dưỡng bệnh, sẹo thì chắc chắn sẽ có mà còn không đẹp được.
Những lời này làm Giang Luyện rất buồn. Anh cảm thấy Mạnh Thiên Tư thuộc kiểu con gái thích chưng diện, dẫu cô không nói ra nhưng kiểu gì cũng vẫn khó chịu.
Mạnh Thiên Tư ở chung lều với hai bà, Giang Luyện có tới thăm hai lần nhưng đều trúng lúc cô ngủ. Tiển Quỳnh Hoa bảo anh kiên nhẫn, còn giải thích rằng một là sau phẫu thuật người cô không khỏe, hai là dùng "dẫn gió núi" khiến người mất sức, ngủ dăm ba bữa là chuyện thường.
Giang Luyện rất xấu hổ, vâng dạ liên hồi. Xong sang ngày thứ ba thì không qua nữa để tránh người lớn cho mình là trẻ trâu không biết nhẫn nại. Ai ngờ khi Tân Từ đẩy Mạnh Thiên Tư ra ngoài hít thở không khí lại đưa cô tới chỗ anh.
Khi ấy là chạng vạng, điện đóm không ổn định, bóng đèn trong phòng cứ chớp chớp mãi. Giang Luyện đang ăn cơm thấy phòng tối lại thì ngẩng đầu lên xem. Anh thấy được Mạnh Thiên Tư đang ngồi trên xe lăn mỉm cười được Tân Từ đẩy vào trong phòng.
Nay cô không trang điểm, bớt những sắc màu tươi sáng lấn át trông cô khá thanh nhã, vừa nhẹ nhàng vừa mỏng manh. Cô mặc áo ấm, còn quấn thêm tấm thảm càng khiến người thêm gầy yếu, không chân thực.
Giang Luyện mải bưng bát nhìn cô đến quên cả chào hỏi. Huống Mỹ Doanh thì ngược lại, vội vàng chạy tới đón tiếp, cảm ơn, đỡ cô vào nhà. Thần Côn với cặp kính mắt mới thời thượng tới hỏi han ân cần, mà đến cả Vi Bưu cũng ngẩng đầu cố gắng cảm ơn Mạnh Thiên Tư.
Mọi người trong phòng đều được cô cứu nên mỗi người một câu làm Giang Luyện không sao chen vào được.
Sau này dù chỉ còn nói chuyện phiếm cũng vẫn là những lời khách sáo nên anh không thể bày tỏ tình cảm thắm thiết với cô trước mặt bao người được.
Nhưng Giang Luyện vẫn tìm được cơ hội "trò chuyện lén lút" với cô.
Lúc cô đi, trục xe lăn kẹt vào khung cửa mà Tân Từ không hay biết vẫn cứ đẩy. Giang Luyện bảo anh ta: "Chờ đã, phải dịch sang bên trước."
Vừa nói anh vừa đi tới ngồi xổm xuống, cầm ống thép dưới tay vịn đẩy xe lăn sang bên. Đến khi đứng dậy anh bỗng thấy một bàn tay của Mạnh Thiên Tư trượt ra khỏi thảm.
Tay anh lặng lẽ bao lấy tay cô dưới sự che lấp của cơ thể và chiếc thảm. Lòng ngón tay cái vuốt khẽ lên cổ tay cô rồi nói với Tân Từ: "Trục bánh xe bị kẹt không thể cố đẩy được."
Mạnh Thiên Tư không nhìn anh, đốt ngón tay cong lên cuộn tròn trong lòng bàn tay anh.
Tân Từ bảo anh cứ yên tâm: "Không sao đâu. Tôi sẽ không cố đẩy, làm vậy sẽ làm Thiên Tư bị xóc nảy."
Giang Luyện đứng dựa khung cửa nhìn Tân Từ đẩy xe lăn đi xa. Bàn tay buông thõng hơi nắm lại như thể cảm xúc mịn màng và nhiệt độ của cô vẫn còn vương vấn nơi tay.
Khi quay về phòng còn bị Huống Mỹ Doanh quở mắng: "Anh xem anh kìa! Mạnh tiểu thư đã cứu chúng ta đấy! Vậy mà lúc người ta vào, anh lại cứ ngồi ăn. Bát cũng không thèm buông nữa chứ! Cơm ngon thế cơ à?"
Giang Luyện liếc xéo sang, từ tốn đáp: "Đúng vậy. Cơm ngon thế đấy, cô ấy làm lỡ thời gian ăn cơm của anh."
***
Lại thêm hai ngày, cũng là giờ cơm Đào Điềm mang hai chiếc máy tính bảng qua.
Hai ngày nay Huống Mỹ Doanh chỉ chăm chăm vào Vi Bưu, không rảnh để nghĩ chuyện khác, đến khi trông thấy Đào Điềm mới nhớ tới cô bạn mới quen này: "Sao mấy ngày nay chẳng thấy em qua thế?"
Xong còn chỉ vào Giang Luyện: "Giang Luyện còn cứu em mà em cũng không sang thăm anh ấy hả?"
Đào Điềm xấu hổ, lúng túng đáp: "Hai hôm nay em hơi... bận."
Cô ấy đưa máy tính bảng cho Thần Côn và Giang Luyện, nói rằng tài liệu điều tra sự kiện đầu nguồn ba con sông đều ở trong này, bảo các anh xem giúp, có cần gì bổ sung cũng có thể bảo.
Giang Luyện còn muốn hỏi cô ấy xem đội tìm kiếm trên núi có tiến triển gì không, ai ngờ cô ấy như kiêng dè chuyện gì cứ vội vã bỏ đi. Làm Huống Mỹ Doanh phải lẩm bẩm: "Cô bé Đào Điềm này lúc đi đường còn tốt lắm mà, sao đến đây lại xa lánh mình nhỉ?"
Giang Luyện không tiếp chuyện cô mà mở máy ra xem trước.
Tài liệu điều tra này làm rất cặn kẽ. Rất nhiều nơi đánh dấu còn có thể bấm xem tình hình cụ thể. Trang trong là bức tranh ghi chú rõ ràng kinh độ, vĩ độ của đường đi, nơi xảy ra tai nạn, chỗ chôn xác sau cột đá, hang động, khe nứt và cả vị trí khe núi kia. Các địa điểm quanh co phải dài đến mấy chục kilomet.
Giang Luyện bấm xem khe nứt trước. Bên trong có không ít hình ảnh thực tế, có tấm chụp từ trên cao xuống, cả khe nứt trông như một con rắn màu đen sâu không thấy đáy, trông mà phát sợ.
Huống Mỹ Doanh cũng mò tới xem. Những bức hình lướt qua làm hai người yên lặng.
Lần này Vi Bưu thật sự quá khổ.
Qua một hồi, Huống Mỹ Doanh thật sự không xem nổi nữa, đứng dậy đi ra ngoài: "Xảy ra thì cũng xảy ra rồi, còn làm mấy cái tài liệu điều tra này làm gì chứ?"
Thần Côn đáp mà không ngẩng đầu: "Phải tổng kết kinh nghiệm chứ. Nói như cháu thì sách lịch sử chẳng có ích gì à —— chuyện đã rồi nhưng vẫn phải để cho con cháu tham khảo..."
Nói tới đây ông bỗng hít hà, phóng to một bức hình lên.
Giang Luyện thấy tò mò: Có đáng sợ đi nữa thì cũng đã tự mình trải nghiệm rồi, còn cái gì đáng để ông ngạc nhiên như vậy?
Anh lại gần xem.
Là mấy dòng chữ trên nền đất hang động, có vẻ cụt ngủn.
Tôi quen biết cô
Thang trời, cô ở trong đó
Phải cẩn thận
Cô sẽ chết ở đó
May mà bên cạnh có chú thích. Nói là khi Mạnh Thiên Tư đối mặt với gã bọ ngựa, hắn ta đã cố ý viết mấy chữ để dụ cô tới gần, muốn nhân lúc cô không đề phòng đánh lén cô, kết quả là bị Mạnh Thiên Tư phát giác vv...
Giang Luyện luôn cảm thấy mấy dòng chữ này mang điềm xấu, muốn nói chuyện đôi điều để xóa bỏ ý nghĩ này: "Chúng nó đúng là thích chơi trò "Tôi quen biết cô/ông". Lần trước kẻ trong người Diêm La cũng bảo quen biết chú."
Thần Côn như người trên mấy, lông mày nhíu lại, giọng nói nỉ non: "Thang trời... núi Côn Lôn... Côn Lôn... Thang trời..."
Thang trời gì? Giang Luyện chỉ biết một bài hát tên "Đường tới thiên đường", hình như là ca ngợi chuyện cao nguyên Thanh Tạng sửa đường sắt.
(*) Đường tới Thiên Đường / Thiên Lộ / Road to Heaven do ca sĩ Hàn Hồng trình bày.
Cao nguyên Thanh Tạng là cao nguyên Tây Tạng
Đang định hỏi, Thần Côn lại ném máy tính sang bên, chạy đi như một cơn gió. Giang Luyện cũng chẳng buồn đuổi theo, dù sao ông cũng sẽ về.
Quả nhiên một phút đồng hồ sau, Thần Côn ôm một chồng sách hào hứng quay về.
Giang Luyện còn tưởng là sách gì hay ho, đến khi trông thấy quyển "Thuật dưỡng sinh của Thủy tổ Bành Tổ" thì lập tức nhận ra nó là chồng sách mà Đào Điềm kiếm cho Thần Côn. Sau này xe bị lật, sách cũng rơi hết ở trong xe, chắc là sơn hộ mang về.
Giang Luyện hỏi: "Bành Tổ từng leo thang trời... tập thể dục à?"
Thần Côn chê anh ồn ào: "Tiểu Luyện Luyện, chú đang nghiên cứu cháu đừng quấy rầy."
Giang Luyện tức giận không thèm để ý tới ông nữa.
Nơi đây điện còn không ổn định chứ càng không nói đến mạng. Không có hoạt động giải trí, trong phòng lại toàn người bệnh nên buổi tối thường đi ngủ sớm. Trước khi đi ngủ Giang Luyện còn thấy bóng đèn hình quả lê trên nóc nhà lắc lư, mà Thần Côn thì ngồi trên chiếc ghế xếp dưới đèn lật từng trang sách.
***
Ngủ đến nửa đêm, không biết vì sao Giang Luyện lại tỉnh dậy.
Vừa mở mắt đã thấy chói mắt. Chiếc đèn kia vẫn sáng, tiếng hít thở đầy trong phòng. Giang Luyện tưởng là Thần Côn quên tắt đèn trước khi ngủ, đang định dậy tắt đi thì thấy giường của ông trống không.
Lạ thật, chẳng lẽ chú ấy đổi phòng? Giang Luyện cảm thấy mọi người trong phòng khá hòa hợp, không đến mức xuất hiện mâu thuẫn kiểu "ký túc xá", mà gối đầu, đồ đạc tùy thân của Thần Côn cũng vẫn còn.
Tình huống đổi phòng không lớn. Giang Luyện nghĩ một lát rồi mặc đồ đứng dậy.
Vừa mở cửa đã thấy gió lạnh thấu xương. Gió đêm trên cao nguyên không phải trò đùa, mới lướt qua một cái mà đầu óc lạnh buốt. Giang Luyện kéo mũ áo lông lại, rụt cổ đi hỏi sơn hộ gác đêm.
Không ngờ lại hỏi được thật. Nương theo ánh đèn mỏng manh đi lên chỗ cao, cuối cùng Giang Luyện cũng thấy được Thần Côn. Bóng người mập mạp ấy như chiếc bánh ngô mọc trên triền núi.
Giang Luyện đi tới gần chỗ ông thì không biết nên khóc hay cười: "Chú cũng biết lạnh cơ à?"
Thì ra Thần Côn đang trùm chăn, ngơ ngác nhìn lên không trung.
Nhìn cái gì nhỉ? Ngắm sao à? Giang Luyện ngồi xuống cạnh ông cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Trên trời đúng là có sao, nhưng quy mô và độ sáng này không thể nói là đẹp được. Giang Luyện nhìn một lúc lại cảm thấy mình đã đoán sai: trông Thần Côn giống vẻ đang nhìn núi hơn.
Núi có gì hay mà xem chứ?
Giang Luyện cũng nhìn theo. Nhìn một hồi trong lòng trào dâng một cảm xúc kỳ lạ.
Đây là núi Côn Lôn.
Gió Bắc mang tới hơi lạnh của núi, mát rượi và hững hờ. Trong bóng đêm không nhìn rõ núi, chỉ nhìn được một đỉnh núi hiên ngang sừng sững, bao la bát ngát, những đường cong mềm mại nối liền không dứt. Trong những đường cong trập trùng đó cất giấu vẻ hào hùng, bất khuất.
Bao nhiêu thần thoại, truyền thuyết lịch sử, tập truyện thần tiên của Trung Quốc đều có liên quan với núi Côn Lôn. Nó là ông tổ của hàng ngàn ngọn núi, ngọn nguồn của dòng nước, có lẽ cũng là tổ tiên của văn hóa nhân loại, là cuốn sách lịch sử dày nặng nhất của Trung Hoa. Cũng là vị khán giả im lặng dõi theo mảnh đất này từ khi tĩnh lặng đến lúc sôi trào, từ hoang vu đến phồn thịnh, từ số người ít ỏi đến đám đông náo nhiệt.
Thần Côn đột nhiên hỏi anh: "Tiểu Luyện Luyện, cháu đã từng nghe 'cắt đường thông đất trời' chưa?"
Giang Luyện lắc đầu, nhưng mà anh cảm thấy mấy chữ này rất khó đọc. Sao lại gọi là 'cắt đường thông đất trời' nhỉ, 'cắt đường thông trời đất' nghe có xuôi tai hơn không?
Thần Côn nói: "Nghĩa của nó là cắt đứt đường thông giữa trời và đất. Trong 'Sơn Hải kinh', 'Quốc Ngữ' và 'Thượng Thư' đều có ghi lại người làm việc này là cháu trai Hoàng Đế - Chuyên Húc đại đế —— với lại, Hoàng Đế là truyền ngôi cách đời, không truyền cho con trai mà truyền thẳng cho cháu."
(*) Quốc Ngữ: cuốn sách do Tả Khâu thời Xuân Thu sáng tác. Trong sách nhắc tới những bữa tiệc, lời khuyên răn, biện luận, ứng đối của các quý tộc trong nước và một phần lịch sử, truyền thuyết.
Thượng Thư: hay còn được gọi là Kinh Thư, từ "Thượng Thư" có nghĩa là sách thời Thượng Cổ. Là một bộ phận trong bộ sách Ngũ Kinh của Trung Quốc, ghi lại các truyền thuyết, biến cố về các đời vua có trước Khổng Tử. Khổng Tử san định lại để các ông vua đời sau nên theo gương các minh quân như Nghiêu, Thuấn chứ đừng tàn bạo như Kiệt, Trụ.
Nghe được hai chữ "Hoàng Đế", Giang Luyện lại nhấp nhổm.
Thần Côn vẫn không nhìn anh mà cứ hướng về bóng núi phương xa: "Theo truyền thuyết, thời Thượng Cổ trời đất nối liền. Con đường nối giữa trời và đất được gọi là 'Thang trời'. Có lời đồn rằng Xi Vưu chính là kẻ hung ác đi từ thang trời xuống làm loạn nhân gian. Cho nên sau khi Hoàng Đế đánh bại ông ta đã quyết tâm phá hủy thang trời. Chuyên Húc được giao đi xử lý việc này. Trong "Thượng Thư" còn nói: 'Để người - thần không hỗn loạn, mỗi bên một chỗ riêng thì phải cắt đường thông đất trời."
Giang Luyện hơi lơ mơ: "Gã bọ ngựa kia cũng viết hai chữ 'Thang trời'..."
Thần Côn cắt lời anh: "Cháu đừng sốt ruột thế."
"Thang trời trong 'Sơn Hải kinh' được chia làm hai loại. Một loại là cây, cây này không phải cây cỏ bình thường mà tên là 'Kiến Mộc'. Nghe nói nó mọc nơi hoang dã, cũng chính là vùng bồn địa Tứ Xuyên hiện nay. Một loại khác là núi. Cháu không thấy hay à, hai thứ này đều gắn liền với đất, không mượn bất cứ ngoại lực gì mà vẫn có thể sinh trưởng, phát triển liên tục —— Mà hôm trước chúng ta có nói đấy: Tộc thần đi theo con đường huyền học, giỏi vận dụng sức mạnh tự nhiên, tìm kiếm lời giải từ thiên nhiên."
Ông giơ tay chỉ vào bóng núi nơi xa: "So với cây cối, núi càng vững chắc, lâu dài hơn. Cháu xem những ngọn núi này đi. Chúng cao như thế, cách trời gần như thế, có giống với những bậc thang thiên nhiên không? Chẳng qua mình không hiểu sự huyền bí của nó, cũng không biết cách sử dụng nó, coi nó là tảng đá, cảnh vật —— Chúng ta cứ tạo ra thứ này thứ kia nhưng trên thực tế thế giới này đã có sẵn câu đố và lời giải rồi."
Giang Luyện tiếp lời: "Ý chú là núi Côn Lôn này có thể chính là... thang trời nối liền trời đất?"
Thần Côn ngại trời lạnh, rụt tay vào trong chăn: "Trong nhận thức xưa giờ của người Trung Quốc đều cho rằng núi cao là nơi thần tiên ở. Có lẽ cũng là do tộc thần thời Thượng Cổ phát hiện có những ngọn núi thông được với trời."
"Chuyên Húc cắt đường thông đất trời, chém Kiến Mộc, đánh đổ cột trời - núi Bất Chu và phong ấn núi Côn Lôn lại."
"Lúc chú đi tìm cháu Đào lấy sách, trên đường đi có gặp em Tiển, chú hỏi cô ấy trong Sơn quỷ có cách nói thang trời không."
Ông giải thích với Giang Luyện: "Vì những chữ gã bọ ngựa viết ra là để dụ cháu Mạnh, nên chắc chắn hắn phải viết điều cháu Mạnh biết hoặc là quan tâm."
Giang Luyện gật đầu: Lời này rất có lý. Nếu hắn ta viết những thứ nhảm nhí Mạnh Thiên Tư sẽ không bị quan tâm.
"Em Tiển lại ngạc nhiên hỏi chú sao biết chuyện thang trời. Cô ấy bảo các sơn hộ bình thường cũng không biết đến chuyện này. Sau đó còn nói cho chú biết chuông vàng Phục Thú của cháu Mạnh còn được gọi là chuông vàng chín tác dụng. Nghĩa là chuông vàng có chín loại tác dụng, một loại trong đó chính là "mở thang trời". Nhưng rốt cuộc nó dùng thế nào và thang trời là cái gì thì họ cũng không biết vì nó thất truyền rồi."
Nói tới đây ông thở dài thườn thượt, nhìn đỉnh núi chìm trong bóng đêm phía xa: "Sơn quỷ, sơn quỷ, sao có thể chỉ đơn giản là xua đuổi động vật xuống núi được chứ? Chú luôn nghĩ họ cùng hơi thở, nhịp đập với núi, có lẽ họ chính là chiếc chìa khóa mở ra thang trời —— điều này cũng phù hợp với lập trường đi theo Xi Vưu của họ. Người bên Hoàng Đế muốn cắt đường thông trời đất thì tất nhiên họ sẽ đi ngược lại."
Giang Luyện trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Ngày thang trời mở ra, bên kia sẽ là cái gì?"
Thần Côn trả lời: "Chú ngồi đây suy nghĩ rất lâu. Cháu nói xem... có khi nào đó là cánh cửa đi vào đất hoang không?"
"Chúng ta nghiên cứu địa lý cũng thường xếp chung với thiên văn. Có lẽ bọn họ cũng vậy. 'Sơn kinh', 'Hải kinh', 'Đại hoang kinh'. Sơn hải ứng với địa lý, còn đất hoang ứng với thiên văn."
(*) Đất hoang = đại hoang
Cách nói này thật thú vị. Giang Luyện mỉm cười rồi chợt nghĩ tới những gì Thần Côn vừa nói.
—— những ngọn núi này cao như thế, cách trời gần như thế, có giống với những bậc thang thiên nhiên không?
Giống, chúng nó đội đất mà lên, hướng về trời mà sống. Con người tìm tòi, làm ra rất nhiều loại tháp tín hiệu, tháp truyền sóng nhưng thế giới này đã tự có tất cả chức năng ấy. Nó sinh ra trong vũ trụ mịt mờ, đều có ăng ten liên lạc với bên ngoài, có điều cần phải được tìm thấy và kích hoạt thôi.
Giang Luyện lẩm bẩm: "Cắt đường thông đất trời là cắt đứt hoàn toàn nơi này với bên ngoài?"
Thần Côn gật đầu: "Quan niệm không gian của người xưa gọi trên, dưới, bốn phương là sáu hướng. Thế giới này là thế giới ba chiều, trong sáu hướng. Bao nhiêu sự hoang đường, kỳ dị, ngoài sức tưởng tượng đều ở bên ngoài sáu hướng này. Trong 'Trang Tử' có nói bên ngoài sáu hướng... thôi không bàn nữa. Thật muốn biết bên ngoài sáu hướng, đất hoang bao la rốt cuộc có những gì."
Nói đến câu cuối ông còn lộ vẻ hâm mộ.
Giang Luyện cười: "Tiếc là một dao cắt đứt đường thông đất trời rồi."
Thần Côn bùi ngùi: "Đúng vậy, cắt đường thông đất trời, thần người vượt thời đại, phượng hoàng tắm lửa, xương rồng đốt rương."
Giang Luyện run người, thốt lên: "Chú nói cái gì?"
Thần Côn ngạc nhiên nhìn anh: "Chú có nói gì đâu, chỉ bảo cắt đường thông trời đất thôi mà."
Tim Giang Luyện đập thình thịch: "Không đúng, phía sau chú còn nói ba câu nữa."
Thần Côn ngơ ngác: "Còn... nói ba câu á? Ba câu nào?"