Lúc Tiển Quỳnh Hoa và Khúc Tiếu vào trong lều, Mạnh Thiên Tư đang nằm ngây ra trên thảm: Trước kia giúp Thủy quỷ chỉ là vì xã giao, giúp được thì tốt, không giúp được cũng không sao. Nhưng khi gặp được người trong cuộc rồi, cảm nhận lại khác hẳn đi —— lời nhờ vả và cảm ơn thêm lần nữa của Tông Hàng khiến cô cảm thấy rất hổ thẹn.
Khúc Tiếu ho khẽ, ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ vào vết thương trên chân cô hỏi: "Có đau không?"
Mạnh Thiên Tư gật đầu.
Tiển Quỳnh Hoa kéo chiếc ghế xếp qua, ngồi ở đối diện Mạnh Thiên Tư: "Vết thương nặng thế này, theo mẹ thấy vẫn nên về Sơn Quế trai tĩnh dưỡng một thời gian."
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: "Nặng chỗ nào?"
Tiển Quỳnh Hoa lườm cô: "Con còn dám hỏi nữa! Không soi gương à? Máu chảy cả một đảm, con xem môi con kìa, không có tí màu sắc nào cả."
(*) Đảm: đơn vị đo lường của Trung Quốc, bằng 50kg
Khúc Tiếu cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mạnh Thiên Tư: "Nơi này điều kiện có hạn. Con về đi, về để cô Liễu nấu canh cho, vậy mới nhanh khỏi được."
Mạnh Thiên Tư im lặng.
Tiển Quỳnh Hoa nhìn cô: "Tư tỷ nhi, mẹ có lời muốn nói với con."
Mạnh Thiên Tư cảm thấy lời này chắc chắn không phải lời dễ nghe thế là sống lưng cô thẳng lên, ánh mắt cảnh giác: "Mẹ nói đi."
"Lần này quá nguy hiểm, suýt chút nữa thì mất cả tính mạng. Mẹ nói với chị cả chuyện này, chị ấy lo trắng cả mặt."
Mạnh Thiên Tư nói: "Mẹ Bảy, mẹ làm vậy là không đúng. Biết rõ sức khỏe của Đại Nương Nương không tốt, không chịu được cơn sốc, cớ gì lại nói với bà ấy những chuyện này —— nếu con mà chết mẹ mới buộc phải báo tang cho mẹ cả... Còn con không sao thì mẹ cứ giấu giếm nó đi, vậy chẳng phải là xong việc ư?"
Tiển Quỳnh Hoa giận quá hóa cười: "Mẹ còn chưa nói con mà con đã trách mẹ trước à?"
Dừng lại một lát bà đi vào chủ đề chính: "Con là người giữ ngôi sơn quỷ vương, bên dưới có bao nhiêu người, sao phải tự mình mạo hiểm? Việc này con giao cho Kính Tùng, giao cho Lộ Tam Minh, còn mình thì nằm đó nghe thông báo không được sao?"
Mạnh Thiên Tư cười: "Mẹ Bảy, con phải sửa lại lời của mẹ."
"Con chưa từng muốn tự mình mạo hiểm. Lần ở rừng treo mật là bảy người cùng gật đầu đồng ý con mới đi mổ núi. Còn như mối nguy hiểm sau đó gặp được là chuyện bất ngờ, không dự đoán trước được. Lần này con cũng chỉ tới để chúc thọ mẹ Sáu, trong lúc vô tình nghe được tin cái chết của bà cố Đoạn có điều nghi vấn nên mới điều tra thêm. Khi đó ai biết được dưới quan tài có mê cung và cá sấu chứ? Mẹ Bảy, không phải con đi theo nguy hiểm mà là trên thế giới này, nguy hiểm có ở bất cứ mọi nơi. Nằm nhà thì sẽ an toàn à? Nói không chừng nằm nhiều còn thành bệnh nhà giàu rồi chết sớm hơn cả ấy."
Tiển Quỳnh Hoa không có sở trường về tranh luận, nên không sao phản bác được. Khúc Tiếu thì bật cười, giơ tay nhéo môi Mạnh Thiên Tư: "Cái miệng này càng ngày càng giỏi."
Xem ra chiêu nói bóng nói gió không thể thực hiện được vì Mạnh Thiên Tư cứ giả vờ không hiểu. Vậy mà Tiển Quỳnh Hoa nói thẳng luôn: "Sau này chuyện của Giang Luyện với Thần Côn con đừng tham gia nữa —— Giang Luyện tìm đồ giúp nhà họ Huống, Thần Côn là ba tầng cánh sen của con, được chúng ta nhờ vả đi điều tra chuyện mật núi. Sức người hay tiền bạc cũng đều đủ cả, để ông ấy đi làm là được. Con cứ ở nhà chờ đi. Con như chuyện của Đoạn Nương Nương, con cũng đừng quan tâm. Sơn quỷ cần có người quản lý, mẹ nói câu khó nghe là chuyện tìm Đoạn Nương Nương quan trọng, nhưng cũng không thể vì một người chết mà mất đi một Mạnh Thiên Tư còn sống được."
Mạnh Thiên Tư không tức cũng chẳng giận: "Đây là ý của Đại Nương Nương à?"
Tiển Quỳnh Hoa gật đầu: "Đúng vậy, chị cả cũng bảo vậy."
Mạnh Thiên Tư cười giễu: "Con còn nhớ khi ở Tương Tây, Đại Nương Nương gọi video với con, còn nói cái gì mà tay vịn, vịn nhiều sẽ gãy, là lúc nên buông tay để con đi giải quyết tất cả. Nay lại bảo bên ngoài nguy hiểm, sơn quỷ còn đông người bên dưới để con nằm nhà cho thoải mái —— các mẹ muốn một ngôi vương thông minh, tháo vát, uy phong tám hướng, vậy các mẹ có từng nghe thấy ai nằm không mà được như vậy không? Mẹ Bảy, mẹ làm vậy là vừa muốn hổ biết xông xáo, vừa sợ thả nó ra khỏi lồng sẽ bị gà mổ đấy."
Cô rút chiếc gối sau lưng ra, nhắm mắt chui vào trong túi ngủ: "Mệt quá, hai mẹ ra ngoài đi. Đừng nói gì nữa, có nói con cũng không nghe đâu."
***
Thật ra Mạnh Thiên Tư không mệt.
Cô nằm trong túi ngủ, đầu óc rối bời. Lúc thì cảm thấy từ ngữ mình dùng chưa đủ sắc bén. Lúc lại cảm thấy mẹ Bảy có ý tốt, chẳng qua không biết cách diễn đạt thôi, mình không nên nói chuyện như vậy. ...
Đang trằn trọc lại nghe được tiếng bước chân đi vào, Mạnh Thiên Tư tức giận nói: "Đã bảo tất cả đi ra ngoài rồi cơ mà?"
Vừa nói vừa tức tối quay đầu lại.
Là Giang Luyện. Anh mới giật mình khi nghe cô nói, đang đứng im ở đó: "Ồ."
Rồi anh chỉ ra bên ngoài: "Thế anh đi đây."
Sau đó anh ra ngoài thật.
Mạnh Thiên Tư vừa bực vừa buồn cười, quát anh: "Quay lại đây."
Giang Luyện lại ngoan ngoãn quay lại. Lúc ngồi xuống tấm thảm còn lẩm bẩm: "Vừa đuổi đi vừa gọi về, thật là khó chiều."
Mạnh Thiên Tư cười, nghiêng đầu đánh giá anh. Chắc hẳn anh mới tắm rửa xong nên trông rất phấn chấn. Mái tóc vẫn còn ẩm đang dựng đứng lên. Trên người có một mùi xà phòng nhè nhẹ rất dễ chịu, chỉ có điều quần áo... hơi rộng.
Cô thắc mắc: "Quần áo anh rộng đúng không?"
Giang Luyện cười: "Áo anh xé ra băng bó cho em rồi mà. Ở đây lại không mua được bộ mới nên Lộ Tam Minh tìm cho anh bộ này mặc tạm."
Mạnh Thiên Tư gật đầu, đột nhiên không biết phải nói gì nữa. Giang Luyện cũng vậy, có rất nhiều lời muốn nói rồi câu nào cũng thấy nhảm nhí, không đáng nói. Ngồi im một lát, nghe thấy Mạnh Thiên Tư hỏi anh đã ăn chưa, anh đáp là ăn rồi và hỏi lại cô đúng câu đấy, cô cũng bảo mình ăn rồi.
Được rồi, hai người đều đã ăn, đúng là... tin tức quan trọng.
Trong lều yên lặng khiến âm thanh bên ngoài lều càng rõ ràng hơn. Trên lều có một cánh cửa sổ ở trên mái, một ô sáng chiếu xuống mặt đất. Giang Luyện cúi đầu nhìn thấy bên chân có hòn đá nhỏ thì nhẹ nhàng khều qua, định đá nó vào ô sáng như đá bóng, ai ngờ đá hơi mạnh làm nó bay ra ngoài.
Sao không khí lại xấu hổ thế này? Rõ ràng lúc ở trong hang động dưới nước hai người như đã yêu nhau rất lâu, ôm hay hôn gì đó cũng rất tự nhiên mà.
Giang Luyện tìm lời để nói: "Hình như chiều nay chúng ta sẽ nhổ trại, nghe bảo là về Quế Lâm trước."
Mạnh Thiên Tư gật đầu, cô cũng nghe được vậy.
"Anh gọi cho Mỹ Doanh rồi. Cô ấy và Vi Bưu đều đã đến Tây Ninh. Anh và Thần Côn thương lượng với nhau, sau khi đến Quế Lâm bọn anh sẽ đi thẳng tới Côn Lôn. Thiên Tư, em về Sơn Quế trai dưỡng bệnh cho khỏe hẳn đi, mấy chuyện này tạm thời đừng quan tâm vội."
Mạnh Thiên Tư càng nghe càng thấy lạ, đến lúc nghe được câu cuối cùng thì ngồi bật dậy hỏi anh: "Có phải mẹ Bảy em nói gì với anh không? Bà ấy nói cái gì?"
Cô kéo túi ngủ ra định đứng dậy: "Em đi hỏi bà ấy."
Giang Luyện giơ tay túm lấy hai cánh tay cô, ấn người cô trở về: "Em định bò qua đó hỏi bà ấy à?"
Ngực Mạnh Thiên Tư phập phồng mãnh liệt: "Anh đừng nghe mẹ Bảy em nói lung tung..."
Giang Luyện cười: "Cô Bảy có nói lung tung đâu, cô ấy nói rất đúng mà."
***
Tiển Quỳnh Hoa đến tìm Giang Luyện trước là xin lỗi, sau là cảm ơn.
Lúc đó Giang Luyện vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước đang lùng túng lau tóc: "Chuyện cháu nên làm thôi ạ."
Tiển Quỳnh Hoa nói: "Thương gân động cốt một trăm ngày. Dù Thiên Tư không bị thương đến gân cốt, nhưng ít nhiều cũng phải dưỡng bệnh một tháng. Tính nó ngang bướng không chịu nghe cô, cháu khuyên nhủ nó giúp cô. Cháu cũng không muốn sau này Thiên Tư thành người tàn tật chứ."
Giang Luyện gật đầu lia lịa: "Cháu biết rồi, cháu sẽ khuyên cô ấy."...
Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: "Chỉ vậy thôi?"
Giang Luyện đáp: "Đúng vậy. Cho nên cô Bảy nói có lý lắm mà? Em phải dưỡng bệnh ít nhất một tháng, nhưng bọn anh không thể dưỡng bệnh cùng em được. Việc này còn phải đẩy nhanh tiến độ nữa mà? Vết thương của em chưa khỏi mà cứ cố đi theo, đến lúc đó có chống gậy đuổi cũng không đuổi kịp đâu."
Mạnh Thiên Tư dở khóc dở cười: "Anh lại nói lung tung rồi."
Giang Luyện nhẹ nhàng buông cánh tay cô ra: "Cho nên em quay về dưỡng thương cho tốt, uống nhiều nước canh, ăn nhiều nhân sâm, khỏi hẳn rồi lại đến tìm bọn anh cũng không muộn."...
Thật ra Tiển Quỳnh Hoa không chỉ nói những thứ này.
Lúc ấy Tiển Quỳnh Hoa hỏi anh: "Giang Luyện, cháu thích Tư tỷ nhi nhà cô đúng không?"
Sau khi nhận được sự im lặng của Giang Luyện, bà từ tốn nói: "Không cần cô nói cháu cũng biết, chuyện của các cháu càng ngày càng nguy hiểm. Nếu cháu thích Tư tỷ nhi thật thì đừng để nó tham dự vào chuyện này. Đàn ông mà, phía trước nguy hiểm, phía sau thế giới, cháu nên đặt con bé ở sau lưng mình chứ."
Giang Luyện cảm thấy bà Bảy nói rất có lý.
Phía trước nguy hiểm, phía sau thế giới, anh thật sự không muốn để Mạnh Thiên Tư phải mạo hiểm nữa. Những chuyện nguy hiểm, đổ máu, chết chóc này để anh đối mặt là được. Anh chỉ cần quay đầu lại có thể thấy cô bình yên chờ đợi tong thế giới của anh, không bị thương, không phải chịu khổ là được.
Anh hy vọng có thể nhân dịp cô dưỡng bệnh mà giải quyết xong hết chuyện này.
***
Ban đêm đoàn người trở về Tú Lam cư.
Giang Luyện vừa mới vào trong phòng, còn chưa thu xếp xong đã nhận được điện thoại của Thần Côn, bảo là muốn cho anh xem "đồ tốt". Giang Luyện đi qua mới biết được đó là lộ linh mà Thạch Gia Tín gửi đến.
Nói thật thì chiếc chuông này trông rất bình thường, trên thân loang lổ màu xanh đồng, không có gì đặc biệt —— nhưng mà mặc cho Thần Côn lắc lư nó thế nào, chiếc chuông này cũng không kêu.
Giang Luyện không có hứng thú gì với chuông nên chỉ nhắc Thần Côn nhớ đi ngủ: Anh không tin Thần Côn đã sờ tới lông phượng hoàng rồi mà còn không mơ thấy một hai điều có tính chất xây dựng.
Trên đường trở về phòng gặp được Khúc Tiếu, Giang Luyện chào hỏi xong vốn định nghiêng người nhường đường cho Khúc Tiếu, nhưng không biết nghĩ đến điều gì anh lại đi tới ngăn bà lại: "Cô Sáu, có thể tìm chỗ nói chuyện không?"...
Mạnh Thiên Tư muốn hỏi mấy chuyện trước kia của Mạnh Thiên Tư, nhất là về lời thề kia.
Nhưng Khúc Tiếu lại không muốn nói nhiều: "Chuyện này tôi cũng không biết phải nói sao. Sau này có cơ hội cậu tự hỏi nó đi."
Giang Luyện hỏi bà: "Trước kia Thiên Tư từng thích ai đó đúng không?"
Khúc Tiếu không nói gì, chắc hẳn là đúng rồi.
Giang Luyện nói: "Trước kia cô từng tặng cháu một câu, nói là người bên cạnh Thiên Tư sẽ không chào đón cháu ——- lần đó Thiên Tư bị các cô chia rẻ ạ?"
Khúc Tiếu cười rồi bước đi. Khi lướt qua nhau, Giang Luyện nghe được bà khẽ nói: "Nếu mà chia rẽ thì đã tốt."
Có ý gì chứ? Giang Luyện không hiểu nổi. Anh chỉ cảm thấy lòng mình nặng trĩu, mà vì sắp chia tay nên sự buồn rầu lại càng tăng lên.
***
Hôm sau là một ngày mưa.
Vé máy bay của mấy người Mạnh Thiên Tư là buổi sáng, Tiển Quỳnh Hoa đi cùng cô. Người đi tiễn quá nhiều nên Giang Luyện chẳng nói được mấy câu với Mạnh Thiên Tư. Khi đoàn xe đi rồi, Giang Luyện đứng dưới mái hiên nhìn theo chợt nghe tiếng chuông thông báo của điện thoại.
Mở ra xem mới thấy là thông báo wexin, người nhắn tên là "x2".
Giang Luyện lập tức mỉm cười.
Mạnh Thiên Tư gửi một đoạn dài quở mắng anh: Anh có cái vẻ mặt gì đó? Đã thời đại gì rồi, muốn nghe giọng thì gọi điện thoại, muốn thấy mặt thì gọi video, còn không thì anh mua vé máy bay đến thăm em. Nghe nói tài sản của anh bây giờ cũng kha khá.
Còn gửi cho anh một bao lì xì cùng với lời nhắn: Bao lì xì vĩ đại.
Mở ra được năm xu.
Đúng là người càng giàu càng keo kiệt. Giang Luyện muốn trả lời cô mà cứ viết rồi lại xóa. Cuối cùng anh tìm trên mạng một bức hình để đổi hình đại diện.
Mới đổi chưa được hai giây, Mạnh Thiên Tư đã nhắn tin tới hỏi anh: "Anh đổi hình đại diện thành "÷2" là có ý gì?"
Giang Luyện trả lời: "Anh với em trung hòa."
Em nhân anh sẽ chia, em lên anh sẽ xuống, em khóc anh sẽ dỗ em cười, em buồn bã bả vai anh làm chỗ cho em dựa vào.
Trung hòa nghĩa là như vậy.
Nhưng chắc hẳn Mạnh Thiên Tư không biết vì cô gửi sang cho anh một con dao phay.
***
Chuyến bay của Giang Luyện và Thần Côn là buổi chiều.
Lộ Tam Minh lái xe đưa hai người đến sân bay, bảo là đã liên hệ với bên Tây Bắc rồi, xuống máy bay là có người đón —— vùng Tây Bắc bây giờ đang khua chiêng gõ trống đi tuần núi Côn Lôn để tìm kiếm thi thể của Đoạn Văn Hi đã mất tích nhiều năm. Người quản lý bên đó là mẹ Tư – Cảnh Như Tư của Mạnh Thiên Tư.
(*) Vùng Tây Bắc Trung Quốc bao gồm các địa phương Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ, Tân Cương. Ngoài ra, vùng phía Tây của Nội Mông cũng đôi khi được ghép vào Tây Bắc.
Bà Tư – Cảnh Như Tư quanh năm làm bạn ở Hoa Sơn, mà Hoa Sơn cách Tây An không xa. Tây An lại là trạm đầu tiên khi đi về phía Tây, nên chuyện qua Tây Bắc cũng nên do bà Tư sắp xếp.
(*) Tây An là thành phố tỉnh lỵ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Sau khi Giang Luyện hỏi rõ khách sạn sẽ đến nghỉ ở Tây Ninh thì gửi địa chỉ cho Huống Mỹ Doanh, hẹn cô ấy gặp nhau ở cửa khách sạn.
Trước khi máy bay cất cánh, Giang Luyện hỏi Thần Côn: "Tối qua chú có nằm mơ không?"
Thần Côn không hài lòng với anh tí nào: "Cứ hỏi chú có nằm mơ không mãi, cháu định đợi chú mơ ra được cái kết à? Sao cháu không mơ đi?
Giang Luyện nghiêng đầu nheo mắt nhìn ông: "Nếu cháu mà mơ được thì còn cần trông chờ chú à? Lát phải bay lâu đấy, chú thử ngủ một giấc trên máy bay xem."
Thần Côn tức tối gọi anh là Giang Bái Bì.
(*) Nhại theo tên của Chu Bái Bì. Một tên cường hào ác bá. Thời xưa chưa có đồng hồ, dùng tiếng gà gáy để đánh dấu ngày làm việc. Vì để bóc lột người làm thuê, nửa đêm Chu Bái Bì giả tiếng gà gáy để gọi họ dậy làm việc.
Nhưng anh không ngờ trên đường đi Thần Côn không nằm mơ mà anh thì lại có.
Giang Luyện mơ thấy mình bị lửa thiêu.
Lửa cháy rừng rực làm anh chạy trái tránh phải, duy chỉ có một con đường tối đen như mực là không có khói lửa. Anh dợm chân định chạy vào trong, chợt nghe thấy tiếng khóc, tiếng gọi của Mạnh Thiên Tư ở phía sau.
Trong lòng anh đau đớn, muốn quay lại nhưng không tìm được đường nữa, chỉ có thể đứng đó nghe tiếng khóc của Mạnh Thiên Tư. Tiếng cô khóc khiến lòng anh tan nát.
Lúc Giang Luyện tỉnh lại hai mắt vẫn còn ướt, ngực rầu rĩ. Thần Côn ngồi bên đang ngủ say sưa —— không chỉ Thần Côn mà phần lớn mọi người trong khoang đều ngủ.
Anh không ngủ tiếp được nữa, đứng dậy kéo tấm rèm che cửa sổ ra. Khung cảnh đập vào mắt khiến anh ngẩn ngơ.
Đây là bay ngang qua núi Côn Lôn à?
Có lẽ không phải Côn Lôn, nhưng vùng Tây Bắc nhiều núi, đâu đâu cũng là núi tuyết, nên khi nhìn từ trên cao xuống trông rất hùng vĩ. Những dãy núi uốn lượn kia thật sự giống với... con rồng khổng lồ đang nằm rạp.
***
Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu đã tới Tây Ninh từ hai ngày trước. Họ không biết sơn quỷ cũng có sản nghiệp ở nơi này nên tự đặt khách sạn để ở. Khi nhận được địa chỉ mà Giang Luyện gửi tới thì mới vội vàng trả phòng chạy qua.
Khách sạn mới này cô rất thích, chủ yếu là do vị trí của nó tiếp sát với con phố ăn vặt nổi tiếng nhất thành phố.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, cô kéo Vi Bưu đi dạo chợ đêm.
Thật ra Vi Bưu không thích đồ ăn Tây Bắc lắm: Thịt dê nướng thái miếng quá dày, sữa chua thì chua kinh khủng, đến cái bánh nang gì đó cũng quá cứng.
Tóm lại là toàn những món không thích hợp với Huống Mỹ Doanh. Cơ thể cô quá yếu, dạ dày cũng yếu, không ăn nổi những thứ này —— nhưng mà ai bảo Mỹ Doanh thích chứ.
Suốt dọc đường Vi Bưu đều đi theo, thỉnh thoảng lại khuyên hai ba câu. May mắn là Huống Mỹ Doanh chỉ nếm qua một chút thôi chứ không ăn quá nhiều.
Vừa đi vừa dừng, Huống Mỹ Doanh bị một quán bánh thu hút sự chú ý.
Bánh đó tên là "chó giội nước tiểu".
Vi Bưu thật sự nổi cáu: "Làm gì có bánh nào lại tên là chó giội nước tiểu. Toàn là đặt tên vớ vẩn để thu hút khách hàng."
Huống Mỹ Doanh lại thích làm trái với anh ta: "Em thích ăn đó. Anh không thích thì anh đứng tránh ra."
Vi Bưu hậm hực nhưng vẫn đứng chờ ở bên do bánh chó giội nước tiểu khá tốn thời gian làm.
Đang đợi chờ trong chán nản chợt nghe thấy tiếng quát mắng gần đó. Ngẩng đầu lên xem thì thấy một gã đàn ông gầy giơ chân đạp một ông lão tóc bạc phơ: "Cút đi chỗ khác mà xin tiền, đừng đứng đây làm rối việc buôn bán của tao!"
Những người xung quanh lại chỉ liếc qua rồi ai bận việc nấy. Con người thời nay không có thói quen xía vào chuyện người khác, xin cơm mà bị đánh bị mắng có là gì, nên không ai đứng ra nói giúp ông lão cả.
Huống Mỹ Doanh lại nổi giận, quát to: "Anh làm cái gì đấy?"
Xưa giờ cô luôn là người dám làm việc nghĩa, tuy sức chiến đấu cô không có nhưng từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng có Vi Bưu hoặc Giang Luyện đi cùng.
Cô vừa nói vừa đi qua đó. Bên này bánh đã làm xong, chủ cửa hàng bỏ vào trong túi đưa ra, Vi Bưu vội vàng nhận lấy rồi đuổi theo.
Đến gần nơi đó, Huống Mỹ Doanh căm phẫn nhìn gã đàn ông: "Người ta xin tiền thì đã sao? Anh không cho thì thôi sao còn đánh người ta?"
Người nọ thấy cô chỉ là một thiếu nữ mảnh mai thì cười khẩy. Gã ta đang định đốp lại cô hai câu, nhác thấy một tên vạm vỡ đi sau cô thì chỉ dám lẩm bẩm "mắc mớ gì tới cô" rồi vội vàng quay lại cửa hàng.
Huống Mỹ Doanh cũng không ngại bẩn, cúi xuống đỡ ông lão kia: "Ông ơi, ông không sao chứ?"
Ông lão này trông phải đến bảy tám chục tuổi, làm cô nhớ tới Huống Đồng Thắng mới qua đời không lâu, nên lòng thương hại càng sâu sắc hơn.
Ông lão kia ngẩng đầu nhìn cô.
Huống Mỹ Doanh giật mình.
Ông lão này là một người mù!
Nói là mù thì cũng không chính xác, nhưng hai gò má ông gầy gò, trong hai con mắt toàn tia máu. Ông hơi giương mắt mà trong mắt chỉ toàn tròng trắng, khiến Huống Mỹ Doanh sợ phát run.
Nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh, tiện tay cầm lấy túi bánh Vi Bưu đưa cho: "Ông ơi, nếu ông không đói thì ăn cái này đi ạ. Bánh mới làm xong vẫn còn nóng đấy."
Ông lão kia nhận lấy rồi bảo: "Cô gái là người tốt bụng, tốt số."
Hai chữ "tốt số" lập tức đụng vào tâm sự của Huống Mỹ Doanh. Cô cười khổ, nói khẽ: "Tốt số gì cơ chứ."
Bỗng dưng cô mất hết hứng thú đi dạo chợ đêm. Cô nhìn Vi Bưu ý bảo cô muốn đi về.
Mới đi được hai bước, ông lão kia đã gọi cô lại.
Huống Mỹ Doanh quay đầu lại.
Thật kỳ lạ, rõ ràng đó là một người mù mà cô lại cảm thấy như ông đang nhìn mình.
Một lát sau ông lão gật đầu nói: "Có họa từ trong thai, nhưng có quý nhân giúp đỡ có thể vượt qua kiếp nạn. Cô gái là người tốt số."