Giang Luyện thấy một đám đông đuổi theo thì đâu dám dừng lại, mà còn phải chạy nhanh hơn.
Tốc độ có thể xem là một điểm mạnh của anh, nếu không đêm qua anh cũng không đuổi kịp Bạch Thủy Tiêu, lại thêm nơi đây đã gần đến núi, anh chiếm thế thượng phong —— Giang Luyện ngựa không dừng vó, cũng chẳng kịp quan sát phương hướng, cứ có đường là anh đi, có khe là anh vượt, lên núi xuống dốc, qua đèo vượt sông.
Đến khi anh không đi nổi nữa, buộc phải dừng lại, thì ánh chiều tà đã chỉ còn le lói, trong rừng cũng đã tối tăm —— cái trại đó, và cả những tiếng gào rú kinh người của đám trại dân kì lạ, đã biến mất từ khi nào.
Mãi đến lúc này, Giang Luyện mới phát hiện Mạnh Thiên Tư nặng muốn chết luôn: Mặc dù thể trọng giống nhau, nhưng vác một người đang ngất hoặc là say rượu, nặng hơn vác một người đang tỉnh nhiều. Nếu không đã không có cách nói "nặng như chết".
Giang Luyện cởi dây, thả Mạnh Thiên Tư xuống, chính anh cũng ngồi luôn xuống đất. Bôn ba cả ngày, trong bụng không có lấy một hạt gạo, lúc căng thẳng, bận rộn thì không sao, chứ một khi nhàn hạ thì thực sự không đứng nổi. Bắp chân anh run lên, anh thở hổn hển một lúc, sau đó mới nhìn Mạnh Thiên Tư ở bên cạnh, lẩm bẩm: "Cô thì lại an nhàn."
Cách đó không xa có tiếng nước chảy, là một con suối nhỏ trong núi. Giang Luyện lê bước chân qua đó, ngồi xổm xuống, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt của mặt trời, để quan sát con suối: Nước trong suối rất trong, vẫn đang chảy, là nước sống; trên hòn đá chìm một nửa trong suối có rêu xanh, có thực vật phổ thông sống được, nghĩa là không có độc.
Anh vốc nước lên rửa mặt, uống hai ngụm nước, lau miệng, sau đó bắt đầu suy nghĩ.
Anh chắc chắn mình đang bị lạc.
Trên thực tế, sau một đêm bám đuôi, anh đã bị "sự quanh co" của Bạch Thủy Tiêu làm choáng váng rồi. Giờ lại có thêm cuộc chạy trốn ban nãy, nên càng mất phương hướng. Đem hôm khuya khoắt, phải dừng chân ở giữa núi rừng mênh mông tuyệt đối không phải chuyện khiến người ta vui vẻ. Nơi này còn sâu hơn tất cả mọi chỗ anh từng tới kể từ lúc đến Tương Tây. Chỉ trong mấy phút đi uống nước, anh đã nghe được vô số tiếng gầm gừ của động vật rồi, như sói, như hổ, rồi lại không phải sói, không phải hổ. Cũng chính vì không biết, nên càng khiến người ta thấy sợ.
Giang Luyện đi về chỗ Mạnh Thiên Tư, dùng tay đẩy vai cô, nhưng cô vẫn không tỉnh. Cho dù loại hương Bạch Thủy Tiêu đốt kia lợi hại đến đâu, thì trải qua một đoạn đường xóc nảy vừa rồi, cô cũng nên tỉnh táo hơn một chút. Nếu bây giờ đầu óc cô vẫn mơ màng như trước, thì rất phiền phức. Càng để lâu càng dễ xảy ra chuyện, anh phải nghĩ cách để đưa cô ra ngoài tìm bác sĩ mới được.
Anh ôm Mạnh Thiên Tư đến bên suối, dùng tay múc nước vẩy lên mặt cô. Chiêu này anh học của Kiền gia, Kiền gia nói nước trong núi sâu lạnh thấu tim, trước kia lúc bọn ông say rượu hoặc là quá mệt mỏi, đều dùng nó để giúp đầu óc tỉnh táo.
Mạnh Thiên Tư nhíu mày, vẫn không tỉnh.
Có phản ứng là tốt rồi. Giang Luyện quyết định chơi lớn hơn, anh ấn luôn mặt cô xuống dưới nước, sau đó buông tay ra, trong lòng thì đếm thời gian, để kéo cô lên đúng lúc.
Cũng may cô đã có động tĩnh, đầu tiên là rụt vai, hai tay nắm chặt lại, tiếp đó cô bị sặc nước nên ho khan liên tục. Giang Luyện chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn vỗ lưng giúp cô, còn hỏi: "Cô không sao chứ?"
Mạnh Thiên Tư vừa ho vừa lắc đầu, dường như thấy mình còn chưa đủ tỉnh táo, cô ấn cả đầu mình xuống nước, lắc lắc mấy lần, rồi mới chán nản ngồi dậy, cúi đầu xuống. Tóc cô vẫn còn nhỏ nước, cô mệt mỏi ngoắc ngón trỏ gọi Giang Luyện.
Giang Luyện tưởng cô có vấn đề gì, nên xích lại gần để nhìn rõ sắc mặt cô: "Cô thế nào..."
Mới nói được một nửa, bỗng nhìn thấy gò má cô hơi phồng lên, Giang Luyện vội vàng nghiêng đầu tránh, nhưng vẫn bị Mạnh Thiên Tư phun nước lên mặt. Dòng nước xẹt qua má phải, đập thẳng vào tai anh, sau đó nỏ mạnh hết đà, chảy từ trên cổ xuống, chia làm mấy con đường nhỏ, hoặc là chảy từ sau lưng anh xuống dưới eo, hoặc là chảy từ vai xuống đến ngực. Từ sâu trong trái tim anh, phải gọi là lạnh buốt.
Anh giơ tay lên, lau chỗ nước bị bắn ở lông mi, sau đó ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng sáng như ban ngày, mặt nước lay động, Mạnh Thiên Tư nghiêng đầu nhìn anh, trên môi cô xuất hiện một nụ cười yêu dị. Gương mặt cô vốn đã đẹp, làn da được tưới nước thì lại càng long lanh, đôi môi rất rõ ràng, bên khóe môi vẫn còn dính một giọt nước chưa kịp rơi.
Giang Luyện run lên, lần đầu tiên anh cảm thấy từ "Sơn quỷ" này rất hợp với cô. Một cô gái xinh đẹp ẩn hiện trong núi đêm, vừa dụ hoặc vừa nguy hiểm, đúng là ác mộng của đám thư sinh thời cổ đại.
Cô duỗi tay ra, chậm rãi lau giọt nước còn sót ở bên môi, rồi nói: "Phun nhầm."
Giang Luyện cười rồi lại cười, vì tình hữu nghị.
Anh mượn nụ cười đó hóa giải bầu không khí không hiền hòa, sau đó chậm rãi nói: "Mạnh tiểu thư, nếu tôi sợ gặp phiền phức, thì tôi hoàn toàn có thể không đi cứu cô... Vậy mà kết quả sau chuỗi bận rộn của tôi lại là bị cô phun nước lên mặt, có phải là hơi oan không?"
Mạnh Thiên Tư khinh bỉ, liếc mắt nhìn anh: "Anh chỉ có thể đến cứu tôi. Đừng quên, là anh cầm dao gác lên cô tôi, bắt cóc tôi. Anh không đến có nghĩa anh là đồng bọn của Bạch Thủy Tiêu, là kẻ thù của Sơn quỷ. Khi mà chưa có tin tức của tôi, thì anh cũng chẳng được sống yên ổn. Chỉ khi nào tôi yên bình trở về, mà anh lại là người cứu tôi ra, anh mới có thể rửa sạch sự hiềm nghi... Đừng rêu rao mình là người có nghĩa khí như thế, không có ai là người ngu đâu."
Giang Luyện không nói nên lời.
Anh thừa nhận, đúng là anh có suy nghĩ đó, nhưng lúc anh đuổi theo xe tối qua, thì thật sự chưa kịp nghĩ nhiều như vậy.
Mà kệ đi, cô thích nghĩ gì thì nghĩ, dù sao suy nghĩ này của cô cũng chẳng sai.
Giang Luyện giơ tay, tỏ vẻ: Cô lợi hại, cô nói rất đúng, tôi không còn gì để nói nữa.
Rồi anh nhớ ra một chuyện: "Cô đã tỉnh táo rồi à? Không sao chứ? Lúc trước biểu hiện của cô... rất kỳ quái."
Lúc trước?
Mạnh Thiên Tư nhíu mày.
Cô nhớ ra rồi, cô vừa mới giả điên, thì đã bị Giang Luyện đánh ngất.
***
Biện pháp chống cự thuốc mê của Sơn quỷ, cấp bậc thấp là cố gắng giữ vững tinh thần, cấp bậc cao thì gọi là "giả điên".
Giữ vững tinh thần là dùng hết sức lực trong cơ thể đi đối kháng trực tiếp: Ví dụ như lúc cô nhìn thấy đám kiến trên vách tường đang học bay theo đám ngỗng trời, sau đó lập tức tỉnh lại, thì được gọi là giữ vững tinh thần.
Nhưng thời cổ, đối thủ thả khói mê, đều thả trong bóng tối, chứ đâu có thả ngay trước mặt để nhắc nhở mình "Chú ý nhé, tao thả thuốc này" đâu. Cho nên, sau khi trúng khói mê rồi, phải phá giải thế nào, thì "giả điên" quan trọng hơn giữ vững tinh thần nhiều.
Nguyên lý thì cũng đơn giản, ví dụ như rất nhiều người đã trưởng thành, lại nằm mơ thấy mình đang thi đại học, sắp đến giờ nộp bài rồi mà giấy thi của mình vẫn trống không. Trong lúc đang sợ hãi, bỗng nhớ ra: Hôm qua mình còn đi làm/ đi họp/ đi công tác/ trông con cơ mà? Sao bây giờ còn đi thi, đây là nằm mơ à?
Thế là thở dài một hơi, rồi tỉnh lại.
Nói tóm lại, thời gian "giả điên – phá mộng" càng lâu, phá được càng nhiều mộng, thì năng lực giả điên cũng càng cao hơn. Mặc dù thời gian giả điên của Mạnh Thiên Tư chưa vượt được kỷ lục của người đi trước, nhưng lần tốt nhất là trong 112 phút, phá được 46 giấc mộng, trung bình cứ ba phút là phá được một lần.
Cho nên dưới cái nhìn của cô, khi cô vừa mới giả điên thì không phải chuyện gì to tát cả. Mà Bạch Thủy Tiêu kiêng kị kỹ năng "giả điên" của Sơn quỷ cũng là có lý do cả. Khi anh cho rằng Sơn quỷ đã rơi vào bẫy rồi, Sơn quỷ lại tỉnh lại, phản kích —— chính vì vậy Bạch Thủy Tiêu mới liên tục nhắc nhở Kim Châu, Ngân Châu là chưa đến tối thì Mạnh Thiên Tư chưa thể đổ được, phải cảnh giác không được để cô lừa.
Mạnh Thiên Tư giơ tay vuốt gáy, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Luyện: Người này ra tay quá nhanh. Nếu anh ta kiên nhẫn đợi thêm một chút là cô đã "về" rồi. Nhưng cũng may là hai người đã thoát được rồi, mặc dù không phải Mạnh Kính Tùng đến cứu, nhưng vẫn đúng với mong muốn của cô, làm cô đỡ phải ra tay.
Khi cô định đứng dậy, mới nhận ra tay chân mình đã nhũn ra, cả người không còn tí sức nào. Xem ra loại hương này có thể ảnh hưởng đến cơ thể người, nhưng nó lại thẩm thấu từng chút một, chứ không xông vào cơ thể ngay.
Cô giơ tay ra ấn cái bụng trống không, nhìn ra xung quanh, khi đã xác định nơi này khá an toàn thì mới nói: "Không có gì ăn à?"
Giang Luyện nói: "Tôi cũng không có gì ăn này. Từ tối qua đến giờ, làm gì có thời gian để nghĩ đến chuyện ăn uống chứ?"
"Vậy anh có đói không?"
Làm gì? Chẳng lẽ cô có cách gì?
Giang Luyện đáp: "Đói chứ."
"Nếu anh đói, tôi cũng đói, tất cả mọi người đều cần phải ăn, thì anh còn đứng đó làm gì? Đi kiếm gì ăn đi."
Giang Luyện định phản bác cô mấy câu, nhưng lạ là, lời Mạnh Thiên Tư nói nhìn như rất tùy tiện, nhưng lại rất có lý lẽ theo đúng tư tưởng vặn vẹo của cô. Nghe cô nói vậy, anh cũng cảm thấy: Nếu cả hai đều đói, thì nên đi kiếm gì ăn, để bổ sung thể lực. Mà cô lại mệt mỏi, không động đậy được, thì đúng là "anh" nên đi kiếm đồ ăn.
Anh nhìn quanh bốn phía: "Nhưng một mình cô ở nơi này..."
Mạnh Thiên Tư cắt lời anh: "Tất nhiên là tôi không thể ở đây một mình rồi. Nhỡ đám Bạch Thủy Tiêu đuổi theo đến đây thì sao?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào một cây cổ thụ ở gần đó, cái cây đó thân to bằng hai người ôm, tán cây rất dày, đủ để che giấu một hai người: "Anh mang tôi lên trên kia, tôi ngồi đó chờ anh."
Biện pháp rất tốt, nhưng giọng điệu ra lệnh của cô làm Giang Luyện khó chịu: "Cô nói chuyện với người khác, không cần dùng từ "làm ơn" bao giờ à?"
Tất nhiên Mạnh Thiên Tư biết dùng từ "làm ơn", nhưng phải tùy tâm trạng, tình huống, còn phải xem đối phương là ai nữa. Nhưng tóm lại người đó sẽ không phải Giang Luyện: cho dù chuyện tối qua anh ta gác dao lên cổ cô là có nguyên nhân, thì cô cũng chẳng thích thú gì anh ta cả, nên cứ mở miệng là lại có gai.
Cô nói: "Không cần mà. Tôi nói một câu là có cả một đám tranh nhau đi làm rồi. Chả bao giờ phải nhờ vả ai cả."
Giang Luyện bỗng im lặng. Mạnh Thiên Tư cũng chẳng nhìn anh nữa, cô vừa vắt nước trên tóc, vừa thản nhiên nói: "Anh thấy phiền thì thôi, tôi ngồi đây cũng được. Chết sống có số cả rồi, không quan trọng."
Giang Luyện khẽ nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra: lúc nói chuyện với Mạnh Thiên Tư, cần phải hít thở thật sâu, đếm số để giữ mình bình tĩnh, nếu không anh sẽ muốn cãi nhau với cô. Mà cãi nhau với cô thì sẽ hỏng "kế hoạch lớn" của anh, không tốt cho việc xây dựng tình hữu nghị thắm thiết.
Anh ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Mạnh Thiên Tư: "Tôi phải trèo lên cây, tự cô ôm chặt đấy."
Cái cây này không thấp, anh lại phải cõng thêm một người, nên Giang Luyện muốn trèo được lên cây thì cũng khá tốn công. May mà lúc anh lẻn vào trong trại, có tiện tay nhặt một con dao phòng thân. Nên lúc trèo lên cây, anh có thể cắm con dao vào thân cây để mượn lực, tiết kiệm sức lực. Có điều anh thấy hơi xấu hổ: thời tiết mùa này hơi nóng, nên quần áo khá mỏng, người Mạnh Thiên Tư dán sát vào lưng anh, hơi thở của cô phe phẩy bên gáy anh, tránh cũng không tránh được. Quan hệ của hai người không thân thiết, mà cơ thể lại "thân thiết", có người sẽ nghĩ đây là diễm phúc, nhưng anh thì không. Anh chỉ cảm thấy xấu hổ thôi, nên càng không dám nghĩ về nó, vì nếu cứ nghĩ tới nó, anh sẽ không thể nghĩ được chuyện gì nữa.
Mạnh Thiên Tư cũng thấy không thoải mái, bình thường cô nhảy cao nhảy thấp, có bao giờ phải nhờ người khác cõng đâu? Lúc cõng vốn là hai cơ thể kề sát nhau, bây giờ Giang Luyện lại phải leo lên cây, cả người nóng hừng hực, cơ bắp trên vai cũng nhô lên, khó tránh khỏi việc đụng chạm vào chỗ này chỗ kia của cô.
Nếu hai bên có tình cảm với nhau, thì chuyện đụng chạm này còn được xem là mờ ám, tình thú. Chứ với người không có tí tình cảm gì, thì không khác gì nuốt phải con ruồi cả.
Trong lòng Mạnh Thiên Tư đã nhen nhóm một ngọn lửa, nhưng cô cũng biết chuyện này không phải lỗi của ai cả, nên không thể trút giận lên đầu anh được.
Trèo lên cây mà như bị tra tấn, hai người lại còn phải giả vờ như mình chỉ đang leo cây thôi, chứ không có chuyện gì cả. May mà trời đã tối, giữa đám cành lá rậm rạp thì lại càng không nhìn thấy gì. Thế là sự xấu hổ này được cả hai bên coi như một tờ giấy, vứt ở một bên, không ai nhắc tới.
Giang Luyện đỡ Mạnh Thiên Tư ngồi trên cành cây, sau đó vội vàng trèo xuống dưới đất. Trong không gian to lớn đó, chỉ còn lại mình cô.
Buổi tối trong rừng khá là đáng sợ, không có tiếng động, hay có tiếng động cũng khiến người ta sởn tóc gáy. Nhưng Mạnh Thiên Tư lại bình chân như vại: bất cứ lúc nào, Sơn quỷ và núi đều rất thân thiết.
Chỗ cô ngồi hơi cao, dưới chân lại có cả một đám lá cây, nên dù có người đứng dưới gốc cây nhìn lên, cũng chỉ nhìn thấy tán cây thôi —— tán lá này như một cái tổ vây quanh cô. Mùi lá cây, mùi nhánh cây, còn có mùi của núi đá, mùi của trời đêm, đều vừa quen thuộc vừa thân thiết, khiến thần kinh cô giãn ra.
Trai, trúc, xá, sào. Một ngàn tám trăm năm trước, đa số Sơn quỷ đều lấy cây làm sào, dựng tổ như thế này.
Cô không quen vùng núi này, nên không định mạo hiểm đi loanh quanh giữa đêm. Huống chi cơ thể cô còn chưa khỏe hẳn, không bằng cứ nghỉ một đêm, khi nào hừng đông lại tìm cách liên lạc với Mạnh Kính Tùng sau. Còn về phần Giang Luyện, cô chẳng quan tâm xem anh ta có thể tin được không, vì bây giờ cô cũng chỉ có thể dựa vào anh ta.
Giang Luyện chỉ đi một lát đã quay lại. Bầu trời lúc này tối đen như mực, nhìn nơi nào cũng giống nơi nào, anh lại lo cho sự an toàn của Mạnh Thiên Tư, nên chỉ lượn ở xung quanh một vòng, chứ không dám đi xa. Nhưng mà đồ anh mang về thì cũng không ít, phải dùng hẳn chiếc túi làm bằng áo khoác để đựng —— Đa số núi sông đều là bát cơm mà ông trời ban cho con người. Một bên móc ngược, kéo từ trên xuống, một cái há miệng, câu từ dưới lên. Bởi vậy mới có câu nói "Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước" đó.
Mạnh Thiên Tư đẩy cành cây trên đầu ra, mượn ánh trăng để chọn một quả, có đào dại, sơn tra, ngũ vị tử bắc, nho núi, hạt dẻ có gai, và một số quả dại linh tinh. Mặc dù có mấy quả đã khô cong queo rồi, nhưng trong thời điểm này, chúng vẫn được xem là "thịnh yến".
Hai người ngồi trên hai chạc cay, đối diện nhau, mỗi người cầm một đầu áo khoác để tạo thành cái bàn. Mỗi người một góc bàn, ai ăn của người ấy. Còn những thứ dư thừa như vỏ, cuống, hạt không thể ném lung tung, vì dễ để lộ hành tung, thì được chất đống ở trên mặt bàn, để khi nào ăn xong thì dùng áo khoác bọc lại thành túi rác luôn.
Người trong nước có văn hóa bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, tình cảm sẽ nảy mầm trong lúc ăn, gióng như trình tự mang đồ ăn lên vậy. Ban đầu là đồ lạnh, khách khí lạnh nhạt; sau đó là món nóng, thoải mái, thân thiện; cuối cùng là ly rượu, tình hữu nghị được thành lập.
Có đồ ăn mà không có lời nào thì có vẻ thiếu thiếu, huống chi Mạnh Thiên Tư vốn có khá nhiều chuyện muốn hỏi.
"Hai người bạn của anh đâu?"
Giang Luyện cũng đang lo lắng cho hai người này.
Anh kể lại tổng quát mọi chuyện trước đó, sau đó mới nói: "Vi Bưu và Mỹ Doanh hẳn là sẽ bỏ trốn, nhưng hai người họ không thông minh lắm, nên sớm muộn gì cũng sẽ bị người của cô tóm được. Mạnh Kính Tùng... hẳn là sẽ không làm gì họ chứ?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Kính Tùng là người làm việc cẩn thận. Nếu bạn của anh có thể nói rõ ràng mọi chuyện, thì anh ấy sẽ không làm gì quá đáng đâu, cùng lắm là..."
Cô bóc một hạt dẻ bỏ vào miệng, hạt này khá ngon, vừa giòn vừa ngọt, còn khá nhiều nước.
Nhai xong, cô mới nói nốt nửa câu sau: "... nhặt người da dày thịt béo, đánh cho một trận."
Xem ra Vi Bưu sẽ bị đánh rồi. Giang Luyện cảm thấy rất yên tâm: Đánh thì đánh đi, Vi Bưu ăn nhiều, người lại to con, cũng nên chịu chút đau khổ.
Mạnh Thiên Tư lại nhớ ra một chuyện: "Huống Mỹ Doanh kia từng bị bệnh gì à?"
Giang Luyện gật đầu: "Đúng vậy."
Mạnh Thiên Tư cúi đầu bóc vỏ quả đào dại. Nhưng vì đào dại rất khó bóc, nên quả đào tròn tròn bị cô bóc thành lồi lõm: "Nghiêm trọng không?"
"Rất nghiêm trọng, nếu không chữa khỏi thì chỉ còn sống được ba đến năm năm."
Mạnh Thiên Tư ồ một tiếng: "Thế không mang cô ta đi chữa bệnh, mà mang vào trong núi làm gì?"
"Mang vào trong núi là để tìm đường sống."
Chuyện của Mỹ Doanh, Kiền gia vẫn luôn dặn anh không được nói với người ngoài. Nhưng Giang Luyện lại có suy nghĩ riêng của mình: nếu anh cứ giữ kín một bí mật, thì bí mật đó mãi mãi cũng chỉ là bí mật; nhưng nếu anh có thể mang nó đi giao lưu, đối ngoại một cách hợp lý, thì sẽ có nhiều người biết đến nó hơn, tỉ lệ giải mã được nó cũng lớn hơn —— huống chi, bây giờ anh đang muốn nhờ vả Mạnh Thiên Tư.
Đi nhờ vả mà còn che giấu thì sẽ thành càng che càng lộ, chẳng thà anh cứ nói thẳng ra. Nhìn Mạnh Thiên Tư không giống kiểu người không nói lý lẽ, nếu có thể khiến cô đồng cảm với câu chuyện của Mỹ Doanh, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mạnh Thiên Tư giơ quả đào dại đã bóc vỏ lên mũi ngửi, sau đó cô quyết định không ăn nó nữa, vì quá chua.
Cô bỏ quả đào xuống, hái một cái lá để lau tay: "Anh câu ảo ảnh là vì bệnh của Huống Mỹ Doanh?"
"Đúng vậy."
Mối quan hệ giữa hai việc này khá mờ mịt, Mạnh Thiên Tư nhớ tới những bức tranh Giang Luyện đã vẽ: "Cô gái mặc áo trắng bị chặt một nửa đầu vẫn cố bò..."
"Là bà cố ngoại của Mỹ Doanh. Đội chở hàng đó là người nhà họ Huống chuyển sang nơi khác sống. Lúc ấy người Nhật đã đánh vào Hồ Nam, vì tránh chiến tranh..."
Nói đến đây, anh bỗng dừng lại: Có ánh đèn pin mờ mờ rọi vào cành cây, giống như một cột sáng đột nhiên rơi xuống.
Ánh đèn này hẳn là ở gần đây.
Một lát sau, có tiếng bước chân lộn xộn xuất hiện, cột sáng cũng nhiều hơn, khiến khu vực quanh đây sáng hẳn lên. Mấy cột sáng quét quanh khu rừng, trong đó còn có một ánh đèn pin đã xuyên qua kẽ lá, soi sáng nửa mặt anh.
Có người đến.
Hai người đều im lặng, Mạnh Thiên Tư nhẹ nhàng đưa hai góc áo khoác cho anh. Giang Luyện nhận lấy, cũng nhẹ nhàng buộc góc áo khoác lại thành một cái túi, sau đó ngồi thẳng người dậy, dựa sát vào thân cây, và thả nhẹ hơi thở.