Giang Luyện nói: "Đời người chỉ có mấy chục năm, việc lớn việc nhỏ cũng vẫn là một đời. Nếu không được trải qua những việc hơi lớn, thì chẳng phải... quá thiệt thòi sao?"
Nghe cách nói chuyện lớn hóa nhỏ của anh rất có lý, Mạnh Thiên Tư đứng dậy, dựa lưng vào vách núi, trả lời anh: "Anh thật biết ăn nói."
Cô nhìn mật núi một hồi lâu, trên chóp mũi bắt đầu xuất hiện mồ hôi.
Phải làm gì với thứ này bây giờ?
Từ nhỏ cô đã có được một cái tính to gan, chưa bao giờ sợ việc phải đưa ra quyết định, luôn ngẩng đầu lên, bỏ lại một câu "Có vấn đề thì để tôi chịu". Cũng không sợ phải gánh vác trách nhiệm, cằm cô khẽ nâng lên, vô cùng kiêu ngạo ——
"Bọn họ luôn nghe theo lệnh của tôi, có vấn đề gì đều là tôi xử lý."
Thật ra khi đó, người cô mảnh, vai cũng mềm, chẳng gánh vác được cái trách nhiệm nào. Nhưng các bà thích tính cách đó của cô: Người ngồi trên địa vị cao, nếu mà vừa gặp chuyện đã sợ hãi, không dám đưa ra quyết định, việc gì cũng giao cho người bên dưới, thì chẳng ra sao.
Nhưng bây giờ cô lại không quyết định được.
Giang Luyện nhận ra tâm tình của cô: "Cô có hai sự lựa chọn."
Nói vậy mà cũng nói!
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn nghe anh nói bừa.
"Một chính là để mật núi ở lại đây. Mặc dù nó thích Thần Côn, nhưng nó không có chân, không thể chạy theo ông ấy được. 'Con mắt nhỏ dầu' và 'cái lưỡi đi loạn' đã bị hủy rồi, nhưng dưới vách núi này vẫn còn quá nhiều thứ nguy hiểm, trên đời này cũng chẳng còn ai có thể mổ núi đến tầng thứ chín cả —— Để nó ở đây cũng vẫn an toàn."
"Điểm xấu là việc này sẽ giống như chuỗi cờ domino, khi chúng chạy đến đây thì lại phải dừng lại. Tất cả sự băn khoăn, câu đố cũng đều dừng lại tại đây."
"Rốt cuộc mật núi là thứ gì, có công dụng thế nào, nó sẽ dẫn tới những việc gì, cô đều không biết được. Cô không giúp được Thủy quỷ, vì chỉ nhìn thấy mật núi, thì không hề có ý nghĩa nào với bọn họ cả. Cô cũng sẽ không biết vì sao Bạch Thủy Tiêu lại liên tục ngăn cản cô —— miệng của cô ta rất kín, không nhìn thấy quan tài, thì chắc chắn sẽ không chịu nói đâu."
Anh dừng lại ở ngay chỗ này.
Mạnh Thiên Tư cũng không cần thời gian để tiêu hóa những lời này, vì chính cô cũng biết là vậy: Có điều khi nghe người khác nói ra, thì nó lại là một cảm giác khác.
Cô hỏi: "Hai đâu?"
"Hai thì là mang mật núi ra ngoài, để quân cờ domino có thể chạy đến cùng. Có một số việc không thúc đẩy, nó sẽ không phát triển tiếp. Mật núi treo ở đây đã mấy ngàn năm, lại vì chúng ta đến mà có sự thay đổi: Ví dụ như thì ra mật núi không phải được bảo vệ, mà là bị giam cầm. Hoặc là nó... có quan hệ gì đó với Thần Côn, với cái rương, thậm chí là với rồng."
"Tôi tin rằng nếu nó được mang ra ngoài, và phát huy được công dụng 'Mật núi khắc thủy tinh' thì nó sẽ thay đổi được rất nhiều thứ, thậm chí là vận mệnh của rất nhiều người. Nhưng nếu nó cứ tiếp tục nằm im ở đây, thì cũng chỉ là nằm im thế thôi."
"Điểm xấu là không biết, không biết gì cả. Nhưng cả cái thế giới này, khởi nguồn ban đầu chẳng phải cũng là không biết gì sao?"
Anh chỉ nói đến đây thôi.
Hai người ngồi sóng vai, hơi thở nhẹ nhàng, nhìn viên mật núi. Trong căn phòng đá này hình như không có không khí dao động, vì đám lông đá ở trên vách núi không hề rung rinh lấy một lần. Nhưng nơi yên tĩnh nhất, thường chứa đựng lượng sức mạnh dồi dào, có lẽ những sóng gió sau này, đều bắt đầu từ nơi đây.
Ngồi một lát, Mạnh Thiên Tư đột nhiên nói: "Đói."
Giang Luyện không phản ứng kịp: "Hả?"
Mạnh Thiên Tư ôm bụng nhìn anh: "Que bổ sung năng lượng bị ăn hết rồi."
Đã hiểu. Giang Luyện thò tay vào trong túi móc ra một que bổ sung năng lượng.
Hai lần ăn cơm, Mạnh Thiên Tư phát cho anh tổng cộng là hai que. Mỗi lần anh đều chỉ ăn một nửa, nên bây giờ còn thừa lại một que. Có điều không biết cô đã nhìn trúng nó từ khi nào thôi.
Giang Luyện đưa que bổ sung năng lượng cho cô, hơi cảm thán. Tâm trạng của anh lúc này, giống hệt một người lén lút xây dựng quỹ đen, còn chưa kịp cầm nóng tay thì đã bị kẻ địch cướp mất.
Mạnh Thiên Tư nhận lấy, xé lớp vỏ ra, dù động tác của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vỏ của nó được làm từ nhựa, nên vẫn có tiếng sột soạt vang vọng cả căn phòng.
Cô cắn một miếng, rồi bỗng che miệng cười: "Thế mới nói anh giấu làm cái gì. Ăn vào bụng rồi thì sẽ là của anh. Càng giấu càng dễ thành đồ của người khác."
Giang Luyện nhắc cô: "Cẩn thận không nghẹn."
Rồi anh mới trả lời: "Tôi không giấu thì bây giờ cô uống gió Tây Bắc à?"
Sợ tiếng nhai quá lớn, Mạnh Thiên Tư chỉ dám dùng răng cửa mài đồ ăn. Mà một khi xung quanh không còn tiếng động nữa, thì mọi suy nghĩ sẽ lại quay về với mật núi.
Cô nói thầm một câu: "Thật ra mấy điều ấy tôi đều biết cả, chỉ sợ mình làm ra một quyết định sai lầm thôi."
Giang Luyện nói: "Cô mới bao nhiều tuổi chứ. Nếu cô đã không dám đưa ra quyết định vào lúc này, thì chẳng phải sau này sẽ càng chật vật hơn sao? Vả lại, mọi chuyện có thế nào, thì vẫn có thể cứu vãn được cơ mà —— Theo tôi thấy trong thời điểm này, không có chuyện chọn đúng hay chọn sai."
"Cũng giống như khi cô phải chọn giữa đi học đại học và đi làm công nhân. Chẳng lẽ không đi học đại học thì tương lai sẽ mù mờ, cuộc đời tăm tối à? Chẳng lẽ chỉ có đại học là trường học, còn xã hội thì không à? Cô không thể đi làm thuê để tích lũy kinh nghiệm, rồi tìm cơ hội gây dựng sự nghiệp sao?"
"Quyết định không có đúng sai. Điều tồi tệ nhất chẳng lẽ không phải là quyết định xong, rồi lại bỏ đó không làm sao?"
Người này hễ nhắc tới đạo lý, là lại y như Thần Côn nói về những nghiên cứu khoa học của ông. Mạnh Thiên Tư liếc anh: "Hầm canh gà giỏi đấy."
(*) Hầm canh gà: Ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc, chỉ những lời động viên, cổ vũ, tẩy não, ...
Giang Luyện đáp lại cô: "Cũng là một thế mạnh."
Nếu không thì những ngày tháng lang thang nơi đầu đường xó chợ, đói đến mức ngực dán vào lưng, lúc ngủ chỉ có một tờ báo làm chăn kia, anh vượt qua kiểu gì?
Không có ai ở bên giúp đỡ, động viên, thì phải tự mình hầm canh gà cho mình, tự nhủ rằng ngày mai sẽ có bánh, có kẹo, mà anh thì sẽ là người có thể lấy được chỗ bánh, kẹo đó chứ.
Mạnh Thiên Tư nỉ non: "Nếu làm vậy, thì sau này sẽ có rất nhiều chuyện..."
Giang Luyện cười: "Cô sống giàu sang, an nhàn quá lâu, nên mới thấy vậy. Con người sống trên đời, ai chẳng có một đống việc phải giải quyết. Thần Côn muốn tìm cái rương, tôi cũng đang tìm cái rương..."
Anh còn chưa nói xong, thì Thần Côn đã cắt ngang: "Ai? Ai cũng đang tìm cái rương? Cháu à? Tiểu Luyện Luyện, cháu cũng tìm rương à?"
Thì ra Thần Côn đang mơ màng, bỗng nghe thấy có người nói "Thần Côn muốn tìm cái rương, tôi cũng đang tìm cái rương", thì bao sự buồn ngủ bay đi sạch. Ông gần như ngồi bật dậy, miệng há hốc nhìn Giang Luyện.
Giang Luyện cũng rất ngạc nhiên: "Cháu chưa nói với chú à?"
À nhớ rồi, lúc Thần Côn hỏi lý do anh đến Tương Tây, anh vẫn còn đề phòng ông, nên dùng dăm ba câu để đuổi ông đi —— Trước khác, nay khác, bây giờ anh và Thần Côn đi cùng nhau, anh lại biết được khá nhiều bí mật của ông, nên mấy việc nho nhỏ đó của anh không cần phải giấu nữa.
Huống chi, sự thật đã chứng minh có thêm một người tham dự, thì sẽ nhiều thêm một con đường: Nhất là với người như Thần Côn, ông mà tham dự vào thì phải là một con đường lớn rộng rãi, thênh thang.
Anh khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cháu cũng muốn tìm rương. Lúc trước cháu còn nghĩ có khi cái rương cháu và chú muốn tìm là một cái. Nhưng theo tình hình bây giờ thì có vẻ không phải."
Cái rương Thần Côn muốn tìm quá xa xưa, còn có liên quan tới cả mật núi và rồng nữa, anh không dám với tới. Cái rương của nhà họ Huống chỉ là một cái rương có chứa một phương thuốc đặc biệt, bị thất lạc trước giải phóng thôi.
Anh cố gắng tóm tắt lại thật đơn giản câu chuyện của Huống Mỹ Doanh.
Thần Côn nghe mà không dời mắt nổi. Trong lòng ông rất phấn khởi, cảm thấy hai người quá có duyên, đều là "người tìm rương" cả. Đang mải nghe kể chuyện, ông bỗng nhìn thấy gì đó. Dù trong lòng rất bất ngờ, nhưng ông không dám nói thật to, mà chỉ túm lấy Giang Luyện, nói nhỏ: "Nhìn, nhìn kìa!"
Giang Luyện quay đầu lại, thấy Mạnh Thiên Tư đang cầm mật núi lên, bọc nó vào trong một mảnh vải sạch sẽ, rồi bỏ vào trong balo.
Thần Côn vừa mừng vừa sợ: "Mạnh Thiên Tư định..."
Cứ việc anh đã đoán được từ trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Giang Luyện vẫn có cảm giác như mình đang chứng kiến một việc lớn nào đó. Cái cảm giác ấy len lỏi khắp mình mẩy, rung động cả trái tim.
Nhưng anh không muốn biểu hiện quá rõ ràng như Thần Côn, nên chỉ nói với ông một câu: "Chú bình tĩnh chút đi."...
Phần đầu cổ họng khá cao, Giang Luyện đẩy Thần Côn lên trước, rồi mới đi tới giúp Mạnh Thiên Tư. Lúc đưa cô lên trên tầng thứ chín, anh có hỏi cô: "Suy nghĩ kỹ rồi chứ? Bây giờ không sợ nữa à?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Sợ chứ."
Rồi cô cười: "Nhưng mà cũng kích thích mà. Cuộc sống trước kia của tôi chỉ liếc qua là biết, nhưng bây giờ thì không."
Bây giờ không nhìn thấy được, không biết nó là gì, chỉ có thể dùng từng bước chân để đo đạc.
Giang Luyện lại nói: "Cô sẽ không sao đâu."
Anh cũng không dám chắc chắn, mà cũng không có ai dám chắc chắn cả, nhưng nó vẫn là những điều anh hi vọng từ tận đáy lòng.
Mạnh Thiên Tư lại rất thoải mái: "Cũng chẳng sao cả. Ai mà biết được tương lai sẽ thế nào. Dù sao dài ngắn cũng vẫn là một đời. Sao cũng được."
Nói xong, cô tự mình trèo lên chứ không cần Giang Luyện đỡ. Khoảng cách này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Giang Luyện thì lại đứng đực ra đó, ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình.
***
Bạch Thủy Tiêu bị nhốt ở trong một chiếc lều vải.
Chiếc lều đó nằm ở trong góc, cách doanh trại một đoạn. Để đề phòng cô ta giở trò gì đó, nên lúc nào trong lều cũng có ít nhất là ba người, bên ngoài thì bốn năm người —— Kiểu canh gác như vậy, có thể nói là vững như canh vàng, không thể chạy thoát được.
Bạch Thủy Tiêu cũng chẳng có ý định chạy trốn. Cô ta chỉ ngồi ngơ ngẩn ở đó, có khi cúi đầu nhìn xuống dưới bụng, run rẩy cả người. Có lúc lại mỉm cười dịu dàng, tựa như không có điều gì phải lo sợ, chết cũng được nhắm mắt. ...
Bên ngoài có tiếng của Khâu Đống: "Anh Tân, anh đi tản bộ nhầm hướng rồi."
Bạch Thủy Tiêu khẽ run lên, dẫu biết là không thể nhìn thấy, nhưng cô ta vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cửa lều.
Tân Từ, cô ta vẫn nhớ người này. Trong bữa tiệc của Mạnh Thiên Tư, trong phòng bệnh tạm thời ở Vân Mộng Phong, còn cả lúc bị ép nôn vừa rồi.
Sau đó cô ta nghe được Tân Từ nói: "Tôi không đi tản bộ, tôi mang một ít thuốc đến, anh bảo ai đó bôi cho Bạch tiểu thư đi. Anh xem vết thương trên mặt cô ấy kìa."
Khâu Đống nói: "Cái này có vẻ không cần thiết lắm đâu."
Tân Từ nói rất nghiêm túc: "Dù là ngày mai lên pháp trường, thì hôm nay cũng phải cho người ta ăn no chứ. Chẳng lẽ anh giam giữ cô ấy, mà để mặc vết thương của cô ấy nhiễm khuẩn à?"
Có thể nghe thấy tiếng cười khinh bỉ của Khâu Đống: "Anh tự mang vào đi, bên trong vẫn có người."
Rèm cửa khẽ lay động, Tân Từ đi vào trong.
Có lẽ anh ta không nghĩ tới trong đó có nhiều người như vậy, nên hơi luống cuống, mãi một lúc sau mới đưa chai thuốc cho một người trong đó. Người kia không chịu nhận: "Cô ta giết anh em của tôi, tôi còn phải đi bôi thuốc cho cô ta à?"
Một người khác cũng mỉa mai: "Anh Tân, bọn anh làm thợ trang điểm, nên dễ mềm lòng với con gái nhỉ? Thấy người ta khóc là lại thấy thương à? Chắc anh chưa nhìn thấy cảnh cô ta giết người rồi."
Tân Từ giải thích: "Không phải, việc nào ra việc nấy chứ. Cô ấy giết người, nhưng chúng ta cũng không thể giống cô ấy được..."
Còn chưa nói xong, người còn lại trong số ba người đã nhổ nước bọt vào chỗ anh ta.
Tân Từ lúng túng: "Ơ, cái anh này..."
Ba người kia không để ý đến anh ta nữa, mà chỉ quay sang cười với nhau. Bờ môi Bạch Thủy Tiêu khẽ mấp máy, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Tân Từ cũng tức. Anh ta ngồi xổm xuống, cầm bông thấm cồn định đưa cho Bạch Thủy Tiêu. Đến khi thấy cô ta bị trói, thì lại định tự lau cho cô ta.
Vết thương trên gương mặt dính cồn rất đau đớn, nhưng Bạch Thủy Tiêu vẫn cố chịu, chứ không hề tránh ra.
Sơn hộ vừa nhổ nước bọt vào chỗ Tân Từ, đột nhiên nói: "Anh Tân, cô ta biết cổ trùng đấy, đừng để cô ta thả một con lên người anh."
Tân Từ sững lại, hơi dịch lại phía sau.
Bạch Thủy Tiêu cười khẽ: "Tôi không có cổ trùng, anh đừng lo."
Tân Từ không dám nhìn vào mắt cô ta, ngập ngừng nói: "Bạch tiểu thư, giết người thì đền mạng. Việc này không ai giúp được cô cả... Tôi cảm thấy nếu cô chịu nói ra, thì còn có khả năng được tha thứ. Có việc gì cô nói hết với bà năm đi."
Bạch Thủy Tiêu nỉ non: "Tôi không có gì để nói cả."
Tân Từ ngẩng đầu nhìn cô ta: "Cô bị động thần khống chế đúng không? Cô và Sơn quỷ không có thù oán gì cả, nay bước nhầm đường, chắc chắn là do bị ép buộc. Bạch tiểu thư, cô cứ nói rõ mọi chuyện với bà năm là được. Tòng phạm và thủ phạm khác nhau mà, cô đừng ngớ ngẩn nghe lời động thần, rồi nhận tội thay..."
Bạch Thủy Tiêu đột nhiên gào lên: "Không có, không phải, tôi tự nguyện! Tôi tự nguyện!"
Tân Từ sững sờ, suýt nữa thì đánh rơi chai thuốc.
Hai mắt Bạch Thủy Tiêu đỏ bừng. Cô ta nhìn chằm chằm Tân Từ, vẻ mặt đó giống như phải cắn hai miếng thịt trên người anh ta xuống thì mới hả giận được: "Tôi có làm gì sai chứ. Là tại các người đến hại chúng tôi. Tôi bảo vệ người tôi yêu thì có lỗi gì chứ? Hả? Các người tới để giết tôi, tất nhiên tôi phải đi giết các người rồi! Đây là điều hiển nhiên!"
Cô ta không còn dáng vẻ thanh tú, thoát tục như lúc mới gặp nữa, đầu óc cũng chẳng còn minh mẫn. Đôi mắt mở to, kết hợp với gương mặt đầy máu me, và tư thế muốn nhào tới cắn xé anh ta, khiến Tân Từ hoảng sợ. Anh ta ngã ngồi xuống đất, được hai người khác kéo ra ngoài.
Lúc đi ra khỏi lều, Tân Từ vẫn còn nghe được những câu hỏi điên rồ của Bạch Thủy Tiêu: "Tôi có lỗi gì chứ? Điều hiển nhiên! Hiển nhiên!"...
Tân Từ ngồi ở dưới đất rất lâu, mới tỉnh táo lại, đứng dậy đi về. Cứ nhớ tới gương mặt đó của Bạch Thủy Tiêu, là anh ta lại thấy khó thở.
Bên cạnh có tiếng ho khan, là Mạnh Kính Tùng.
Tân Từ ôm chặt ngực hơn, hai mắt nhắm nghiền lại, bộ dáng nửa sống nửa chết: "Lão Mạnh à, tôi không làm được đâu. Anh nói với bà năm để người khác đi làm đi. Tôi không làm nội gián được đâu."
Mạnh Kính Tùng nói: "Cậu có ấn tượng tốt với cô ta cơ mà?"
Tân Từ căm phẫn: "Chẳng phải tôi vừa mới có ấn tượng thì cô ta đã giết người rồi à? Tôi là công dân tốt, luôn tuân theo pháp luật nhé. Mà cô ta vừa có cổ trùng vừa có thứ gì đó, tôi không sợ sao được? Tôi ngồi xổm ở đó mà bắp chân cứ run mãi, chỉ sợ thứ gì đó bò lên người tôi thôi."
Mạnh Kính Tùng an ủi anh ta: "Không đâu, thứ đó mà có thể bò lên người người khác, thì nó đã bò lâu rồi, không đến lượt cậu đâu."
Rồi anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Bà năm khen cậu đấy. Bạch Thủy Tiêu cảnh giác lắm, nếu cậu đột nhiên tốt với cô ta, cô sẽ sinh nghi. Hình tượng hiện giờ của cậu rất chuẩn xác, vừa giữ vững lập trường, vừa có lòng đồng tình nhất định. Lần đầu tiên ra tay đã có thu hoạch rồi."
Tân Từ không hiểu: "Vậy mà cũng có thu hoạch á?"
Sau sự kinh hãi vừa rồi, anh ta đã quên sạch những lời đối đáp ban nãy.
Mạnh Kính Tùng ngồi xổm bên cạnh anh ta, đưa cho anh ta một điếu thuốc. Tân Từ xua tay không nhận, bây giờ anh ta không còn sức để cầm điếu thuốc luôn ấy chứ.
Mạnh Kính Tùng nói: "Cậu không nghe ra, Bạch Thủy Tiêu cho rằng mình là người bị hại à? Cô ta cho rằng mình chỉ tự vệ thôi, lý do là vì chúng ta định hại cô ta trước. Là chúng ta ra tay trước, chứ không phải cô ta."
Dần dần, Tân Từ cũng có chút ấn tượng: "Cô ta còn nói, cô ta đang bảo vệ người mình yêu. Má ơi, người cô ta yêu là ai? Động thần à? Ở đâu chứ?"
Mạnh Kính Tùng chỉ vào bụng anh ta: "Có thể là ở nơi đó, vẫn chưa bị nôn ra."
Mạnh Kính Tùng vỗ vai Tân Từ: "Chắc hẳn Thiên Tư vừa đến Tương Tây đã bị cô ta theo dõi rồi. Chắc chắn cô ta đã điều tra về Sơn quỷ, cũng biết rằng cậu là người ngoài duy nhất ở đây, nên không đề phòng lắm. Lại thêm bây giờ cậu đã có một khởi đầu tốt đẹp —— Cứ tiếp tục đi, nói không chừng sẽ moi được gì đó từ miệng cô ta. Tôi sẽ nói với bọn Khâu Đống, để bọn họ chủ động phối hợp với cậu."
Phối hợp cái shit ấy, Tân Từ chợt nhớ ra một việc, bàn tay run rẩy giở ống quần ra, định mách Mạnh Kính Tùng là gã Sơn hộ kia nhổ nước bọt lên quần anh ta.
Ai ngờ mới ngẩng đầu lên, Mạnh Kính Tùng đã đi ở tít phía xa rồi.
Giỏi lắm, giỏi lắm.
Tân Từ thả ống quần xuống.
Anh cứ chờ đó, chờ Thiên Tư về, anh chờ đó cho tôi!
***
Dù đã đi một lần rồi, nhưng đoạn đường từ ngọn núi đá về đến bên vách núi, cũng không suôn sẻ hơn được tí nào: Vẫn tốn thời gian, sức lực như trước, mà còn chậm hơn do hết nước, hết đồ ăn ấy.
Khi về đến chỗ vách đá, thì đã là chạng vạng tối.
Thần Côn tinh mắt, chưa đi đến nơi, ông đã nhìn thấy một thứ gì đó nhảy nhót lung tung: "Kia là cái gì?"
Còn chưa nói xong, thì thứ kia đã nhảy cẫng lên, rồi tung tăng chạy tới.
Đó là con khỉ con lúc trước được cử đi báo tin.
Hình tượng lúc này của nó còn buồn cười hơn cả trước. Trên vai nó có một cái tay nải. Khi nó nhảy lên, tay nải đập vào người kêu bộp bộp —— nhìn từ bên ngoài có thể thấy được bên trong có một bình nước nhỏ, và mấy que bổ sung năng lượng. Xem ra những người ở trên kia cũng tính được là dưới này đã cạn kiệt lương thực.
Con khỉ trắng đi đến chỗ ba người, nhưng lần này nó không nhào vào người Mạnh Thiên Tư, mà lại đứng lại, chìa lưng cho cô xem.
Thần Côn còn nhớ rõ, trước đó trên lưng nó có viết một chữ "người".
(*) Người = 人
Mà nay chữ người thì vẫn còn, chỉ là có thêm một nét gạch ngang, tạo thành một chữ "lớn"
(*) Lớn = 大
Thần Côn không hiểu gì cả, ngạc nhiên hỏi: "Lớn? Cái gì lớn?"
Giang Luyện thì im lặng đếm."Lớn" nghĩa là năm.
Quả nhiên, ngay sau đó anh nghe thấy Mạnh Thiên Tư nói: "Mẹ năm tôi đến."
Đợi thêm một thời gian, bên trên vách đá có tiếng loạt xoạt, ba người ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ba sợi dây thừng rắn chắc được thả thẳng xuống như một con rắn treo người trên cây.