Quyển 6: Diêm La - Chương 81

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:51:37

Không có thêm manh mối, những điều bí ẩn về lò hỏa táng buộc phải dừng lại tại đây. May mà vẫn còn cái thôn Năm Trăm Lộng mà Diêm La từng xuất hiện để điều tra. Nếu không thì Thần Côn sẽ nôn nóng chết mất. Mạnh Thiên Tư nói: "Cháu đã bảo Lộ Tam Minh thu xếp rồi, sớm nhất là ngày mai sẽ qua đó được. Còn nếu lười đi thì có thể bảo sơn hộ bên đó quay chụp địa hình thực tế gửi về." Thần Côn vui lắm: "Cái này tất nhiên phải tự mình đi rồi. Điểm chú ý của chúng ta không giống những người khác. Điều mà bọn họ cảm thấy không quan trọng, rất có thể lại là điều quan trọng đối với chúng ta. Nhất định phải nhìn tận mắt, mau lên, về phòng thu dọn hành lý đi." Ông đúng là người hấp tấp, bảo đi là đi được ngay. Nhưng mà có thu dọn hành lý sớm, thì cũng phải đợi đến mai cơ mà? Mạnh Thiên Tư không hề cảm thấy mình cần phải "vội vàng", cô nhìn Thần Côn đi ra xa rồi mới từ từ đứng dậy. Giang Luyện hỏi cô: "Vậy cô có đi không?" Vốn dĩ Mạnh Thiên Tư định đáp lại anh là "Tất nhiên", nhưng mà sau khi con mắt đảo một vòng, cô lại đổi lại thành: "Tôi không đi." Sự việc có liên quan đến bà cố Đoạn, Giang Luyện không tin là cô sẽ bỏ mặc. Anh giơ bàn tay lên: "Theo như tôi bấm ngón tay, tôi cảm thấy cô nên..." Mạnh Thiên Tư suýt nữa thì phì cười: "Bấm, lại bấm! Còn bấm nữa tôi bẻ gãy tay anh." Giang Luyện vội vàng giấu bàn tay đó vào trong ngực nói với cô: "Con người cô thật là..." Mạnh Thiên Tư hừ một tiếng, kéo chiếc ghế ra sau rồi đi ra ngoài. Người ngứa da rất dễ trị, đánh nhiều mấy cái là hết ngứa. Vừa đi đến cửa phòng, Giang Luyện đã gọi cô lại: "Thiên Tư." Cô quay đầu lại nhìn, anh vẫn còn ngồi im trên ghế, giơ viên socola trong tay lên khoe với cô: "Cô ăn một viên cầm một viên, thế đi về không mang theo một viên nữa à?" Mạnh Thiên Tư vừa bực mình vừa thấy buồn cười: "Anh giữ lại mà ăn đi." Giang Luyện nói: "Vậy thì tôi giữ giúp cô." Anh cúi đầu xuống mở túi áo ra, thả viên socola trong tay vào túi, sau khi bỏ tay ra rồi, anh còn vỗ túi như vẫn chưa yên tâm lắm: "Sau này cô muốn ăn thì có thể hỏi tôi." *** Sáng sớm hôm sau, cảm thấy đằng nào cũng phải đi, Giang Luyện mang hẳn hành lý xuống nhà ăn, để sau khi ăn xong không phải quay lên lấy nữa. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, anh đã trông thấy trước cửa phòng Mạnh Thiên Tư toàn là người. Ngoài người đang trực ra, có cả Lộ Tam Minh, Tân Từ, còn có cả một người mặc áo blouse trắng, nhìn là biết ngay đó là bác sĩ. Giang Luyện sửng sốt, vội vàng đi qua đó. Tối qua Lộ Tam Minh mở tiệc chiêu đãi Mạnh Thiên Tư. Nghe nói người đến dự tiệc toàn là các sơn hộ nổi bật ở Quảng Tây, Giang Luyện là người ngoài, không tiện tham gia. Tuy Thần Côn là ba tầng cánh sen, nhưng tình huống ấy cũng không hợp với ông, nên cũng không được mời. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì? Vừa đến gần, anh đã nghe thấy Lộ Tam Minh và Tân Từ đang tự trách mình. Một người nói "Tại tôi, tại tôi không lo liệu chu đáo.", một người thì bảo "Đều tại tôi không tốt, không nên để mặc Thiên Tư ăn uống linh tinh." Hóa ra bữa tiệc tối qua tan sớm, Mạnh Thiên Tư còn chưa hết hứng nên kéo Tân Từ đi dạo chợ đêm. Mà ở chợ đêm thì đâu thiếu đồ để ăn. Ở Sơn Quế trai, ba bữa của Mạnh Thiên Tư đều có người phụ trách. Nguyên liệu nấu ăn phải tươi mới và có người lên thực đơn. Ví dụ như đồ nóng không ăn cùng đồ lạnh, đồ cay không ăn chung đồ ngọt. Mặc dù cô đi ra ngoài, thì cũng có Mạnh Kính Tùng trông chừng bữa cơm của cô. Bởi vậy dạ dày của cô được nuông chiều từ bé nên rất nhõng nhẽo. Nhưng Tân Từ đâu biết được điều này, anh ta chỉ mong cô vui vẻ, thấy cái gì mua cái đó. Mạnh Thiên Tư vốn đã ăn no sơn hào hải vị trong bữa tiệc rồi, nhưng sau khi đi qua một con phố, cô lại ăn thêm ốc nước ngọt, canh hoa quế, bánh dày, chè trà dầu, ốc đồng ủ cùng với trà đá, đồ nướng. Tuy mỗi món chỉ ăn một hai miếng, nhưng đồ ăn ở chợ đêm vốn đã chẳng đảm bảo về mặt vệ sinh rồi, cô lại ăn một đám hỗn loạn như vậy, thì sao cái bụng có thể không tạo phản được? Quả nhiên từ nửa đêm về sáng, dạ dày cô không chịu yên lấy một phút, cứ phải chạy qua chạy lại, thượng thổ hạ tả. Đến khi không chịu được cô mới gọi Tân Từ tới, Tân Từ lại gọi cho Lộ Tam Minh —— Lộ Tam Minh nghe tin thì cảm thấy rất thất vọng, vì trợ lý Mạnh vừa mới đi, mình đã làm đại lão bị bệnh rồi —— thế là vội vàng gọi bác sĩ đến. Ánh mắt của tất cả những người ở đây đều nhìn chằm chằm vào bác sĩ. . . . Bác sĩ nói: "Có thể là do tối qua ăn nhiều đồ linh tinh nên dạ dày không chịu được. Không có vấn đề gì đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, uống nhiều nước ấm, không được để bị lạnh bụng là sẽ thoải mái hơn thôi." Lộ Tam Minh gật đầu như giã tỏi. Tân Từ bỗng nhớ ra một việc: "Thiên Tư nói hôm nay phải đi có việc, bây giờ thì sao đi được nữa nhỉ?" Lộ Tam Minh nói như đinh đóng cột: "Không thể đi, không thể đi. Chắc chắn không thể đi. Con đường núi đó vừa quanh co vừa xóc nảy, nhỡ làm sao thì..." Nếu đại lão đã không thoải mái, thì dù chỉ là bị cảm thôi, ông cũng phải chăm sóc như căn bệnh nặng! Lộ Tam Minh liếc sang Giang Luyện, hỏi ý kiến anh: "Đúng không?" Giang Luyện đáp lại theo bản năng: "Vâng ạ!" Sau đó anh mới bổ sung thêm: "Cơ thể quan trọng hơn." *** Bữa sáng đó Giang Luyện ăn mà không biết mùi vị thế nào. Trong lòng anh rất mâu thuẫn, vừa muốn Mạnh Thiên Tư đi, vừa muốn cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Chính anh cũng không rõ cái nào chiếm thế thượng phong nữa. Mà trong lúc anh đang phân vân, Thần Côn thì lại ăn uống linh đình. Ông rời khỏi bàn liên tục, mà mỗi khi trở về trên tay lại có một lô bát đĩa. Đã vậy ông còn cứ giới thiệu cho anh —— "Tiểu Luyện Luyện, bên kia có trứng rán đấy, còn có thể rán vàng hai mặt cơ." "Tiểu Luyện Luyện, bên kia có salad rau dưa, còn có cả sữa bò yến mạch nữa!" "Tiểu Luyện Luyện, có hoa quả đấy, người ta cắt cả rồi! Còn bỏ cả hạt đi cơ, có cả sữa chua nữa!" Giang Luyện bực mình: "Khách sạn bốn năm sao đều thế cả mà? Đồ ăn đều là Đông Tây kết hợp." Thần Côn cười ngượng, một lát sau, ông nói thầm với Giang Luyện: "Trước kia chú... chưa ở khách sạn có sao bao giờ." Giang Luyện bật cười, bỗng cảm thấy sự hồn nhiên này của Thần Côn khá là đáng yêu. Khi anh đang định nói gì, thì bỗng thấy Mạnh Thiên Tư đi cùng đám người Lộ Tam Minh vào nhà ăn, ngồi trên một chiếc bàn trong góc. Còn Lộ Tam Minh thì vội vàng đi lấy cơm, Tân Từ thì đỡ Mạnh Thiên Tư ngồi xuống, rồi sắp xếp dao nĩa, khăn ăn cho cô. Giang Luyện ngẫm nghĩ một lát, đứng dậy đi lấy thức ăn. Trong lúc lấy đĩa trống có gặp được Lộ Tam Minh, anh liếc sang chiếc khay đồ ăn trong tay ông ta. Cháo trắng, bánh khoai sọ hấp, toàn là những món thanh đạm đến mức chẳng có màu sắc gì. Giang Luyện hỏi ông: "Chú ăn ít thế ạ?" Lộ Tam Minh nói: "Không phải, chú lấy cho Mạnh tiểu thư." "Sao Mạnh tiểu thư lại xuống đây ăn cơm? Mọi khi đều mang cơm lên cơ mà?" Lộ Tam Minh cảm thấy lời này vừa có lý vừa dễ nghe, thế là coi anh như tri kỷ: "Đúng vậy. Chú cũng đâu làm gì được. Trợ lý Mạnh ở đây thì còn đỡ, chứ chú thì đâu khuyên được? Ôi, chú nói với cháu, làm việc đã khó rồi, làm việc cho người khác còn khó hơn. Mệt cả đầu..." Sợ Mạnh Thiên Tư đợi lâu, ông cũng chẳng dám than phiền gì mà vội vã bưng khay đồ ăn đi. Giang Luyện cầm đĩa đứng yên ở đó, tâm trạng đột nhiên tốt lên. Người phía sau mất kiên nhẫn hỏi anh: "Này anh lấy xong chưa?" Chặn đường của người khác rồi. Giang Luyện lùi lại phía sau, lễ phép cười: "Anh lấy đi." Anh cầm chiếc đĩa trống không trong tay, nhìn ngó xung quanh, cảm thấy không muốn ăn thêm gì cả thì bỏ chiếc đĩa về chỗ cũ. *** Sau khi ăn sáng xong, mọi người xuất phát như bình thường. Tổng cộng có bốn chiếc xe, vì để Mạnh Thiên Tư có thể nằm nghỉ, mà Lộ Tam Minh còn đặc biệt điều hẳn một chiếc xe có khoang rộng đến cho cô. Tân Từ là người lái. Theo như Lộ Tam Minh nói là: "Đi được đoạn này hay đoạn đấy. Khi nào đi đến chỗ chiếc xe đó không vào được, thì lại để Mạnh tiểu thư đổi xe cũng được." Giang Luyện và Thần Côn thì ngồi ở chiếc xe đầu tiên với Lộ Tam Minh. Thôn Năm Trăm Lộng nằm ở phía Tây Bắc tỉnh Quảng Tây. Nói chính xác ra thì Quảng Tây có bốn hình cung, nó nằm ở giữa hình cung thứ hai và thứ ba. Đi từ Quế Lâm qua đó cũng mất khoảng một ngày. Xem trên sơn phổ, phía trên thôn Năm Trăm Lộng là núi Phượng Hoàng, phía dưới là trấn Long Sơn. Một mảnh đất có Long – Phượng vây quanh như vậy mà lại nghèo rớt mồng tới, là "chốn bị ma quỷ nguyền rủa", quả thức khiến người nghe thổn thức. Lộ Tam Minh giới thiệu cho bọn họ: "Ngoài thôn Năm Trăm Lộng ra, còn cả thôn Bảy Trăm Lộng nữa. Bảy Trăm Lộng phát triển lắm, còn trở thành công viên địa chất quốc gia cơ. Nhưng Năm Trăm Lộng thì không được, nó quá nhỏ, hoặc phải nói là bây giờ đã bị bỏ hoang rồi. Những năm 1970 còn có hộ gia đình, chứ đến năm chín mấy hộ cuối cùng cũng bỏ đi nốt rồi, nên tính ra nó cũng phải bỏ hoang ba mươi năm nay." Rồi ông nói nhỏ lại: "Trời vừa tối, cả thôn tối om, giơ tay ra mà chẳng thấy được năm ngón. Mặt đất lại toàn những tảng đá hình bánh ú, những hôm gió lớn, gió thổi qua khe đá tạo nên những tiếng vù vù như ma khóc." Thần Côn cảm thấy những lời này quá khoa trương: "Có phải thành phố ma Nhã Đan đâu, lấy đâu ra lắm âm thanh kỳ lạ như vậy? Thành phố ma Nhã Đan của người ta có âm thanh lạ là do hoàn cảnh địa lý đặc biệt, chứ không phải cứ có núi, có gió là kêu được." Lộ Tam Minh nói: "Chẳng lẽ em lừa anh à? Cứ đến đó rồi anh sẽ biết." Sau đó ông nảy ra ý tưởng: "Nếu chúng ta mà muốn làm du lịch, thì cũng có thể học tập thành phố ma Nhã Đan. Đặt tên nó là thành phố ma Quảng Tây, đảm bảo sẽ dụ được không ít khách du lịch.". . . Xuất phát từ Quế Lâm, ban đầu còn có thể đi trên đường quốc lộ, ra khỏi thành phố, càng về sau, đoàn xe toàn đi ở giữa núi non trùng điệp, cả dọc đường chẳng gặp được mấy ai. Lộ Tam Minh còn liên tục quay lại nhìn xe phía sau. Ông sợ con đường quá xóc sẽ khiến Mạnh Thiên Tư khó chịu. Còn chưa đến giữa trưa, ông đã bảo tài xế: "Tìm chỗ nghỉ ngơi đã." Tài xế biết đường nơi này, nên nói luôn: "Ngay trước mặt là thôn Lao Bình rồi, hôm nay là ngày vu nhật, ở đó sẽ rất náo nhiệt." Giang Luyện không hiểu "vu nhật" là ngày gì. Hỏi ra mới biết ở một số khu vực phía nam, người dân gọi ngày họp chợ là vu nhật. Mà thôn Lao Bình là căn cứ của dân tộc Choang, dân tộc Dao và dân tộc Hán sống trên núi cao, nên ngày vu nhật sẽ rất náo nhiệt. Quả nhiên đi thêm một lát đã đến được một cái chợ ồn ào tấp nập. Đoàn xe vừa dừng lại đã có một đám đông xúm tới xem —— chợ náo nhiệt, người đi chợ cũng náo nhiệt theo: Những ai mặc đồ đen từ trên xuống đều là dân tộc Choang. Họ nói là màu đen mạnh mẽ, nên coi màu đen là màu đẹp nhất. Đầu đầy trang sức bạc thì không cần phải nghĩ, đó là dân tộc Dao, mà họ lại toàn đi chân trần, không hề giống với Hoa Dao ở Tương Tây. Còn những người mặc áo lam, quần vải đen, buộc thắt lưng vải thì là dân tộc Hán sống trên núi cao. Nghe nói những người này vốn là dân tộc Hán, nhưng do chạy vào địa phận của dân tộc thiểu số trên núi để tránh nạn, nên được gọi là dân tộc Hán sống trên núi cao, mà cũng thành dân tộc thiểu số luôn. Giang Luyện lững thững ngắm nhìn xung quanh, bỗng thấy Tân Từ bị vây giữa một đám con gái áo quần rực rỡ, không biết là định mua gì mà cứ "anh – em" ngọt xớt làm các cô gái ấy cười vang. Giang Luyện quay đầu lại nhìn chiếc xe có khoang rộng ở gần đó. Sau một hồi do dự, anh vẫn đi tới gần xe. Cửa xe khép hờ, Giang Luyện mở ra. Trong xe yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều. Dù vẫn nghe được tiếng ồn ào, nhưng nó chỉ nhỏ như âm thanh bối cảnh thôi. Mạnh Thiên Tư cuộn tròn trong chiếc thảm, nằm trên giường. Cô không ngủ, hàng lông mày thỉnh thoảng vẫn nhíu lại, hẳn là vẫn còn khó chịu. Giang Luyện đi tới ngồi xuống chiếc ghế nhựa tổng hợp ở bên giường. Mạnh Thiên Tư nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên xem: "Là anh à." Giang Luyện hỏi cô: "Cô thấy sao rồi?" Mạnh Thiên Tư nói: "Người không ổn lắm, trời nóng thế này mà người vẫn thấy lạnh." Rồi cô lại hỏi: "Tân Từ nói bên ngoài là chợ, có gì vui không?" Giang Luyện đáp: "Không có gì vui cả, chỉ toàn người, đồ đạc, đồ đạc, người thôi." Mạnh Thiên Tư nói: "Làm gì có ai nói như anh chứ. Nói như anh thì cả thế giới này toàn là người và đồ đạc hết." Nói đến đây, cô bỗng hít mũi: "Thơm thế." Đúng là rất thơm, mùi ngô thơm nức mũi bay đầy chợ. Giang Luyện nói: "Dân tộc Hán sống trên núi cao tự trồng ngô núi, khi nấu lên thì mùi rất thơm, nghe nói cũng rất ngọt, không giống với ngô ở đồng bằng —— Thần Côn đã gặm hết hai bắp rồi." Mạnh Thiên Tư nghe anh nói thì khẽ liếm môi, nỉ non: "Tôi cũng muốn ăn." Giang Luyện nhìn cô: "Cô đúng là, sao không chịu nhớ gì cả thế. Cô quên mất vì sao mình lại nằm ở đây rồi à? Còn đòi ăn ngô nữa." Đúng là vạch áo cho người xem lưng. Mạnh Thiên Tư tức giận kéo thảm lên che mặt, không muốn nhìn anh nữa. Ai ngờ Giang Luyện lại trêu ghẹo cô: "Thế này đi, để tôi bấm ngón tay xem cô có thể ăn ngô không..." Lại bấm ngón tay, đúng là gợi đòn mà. Mạnh Thiên Tư xốc thảm lên, chìa tay ra túm lấy tay anh: "Tôi đã nói là còn bấm nữa tôi bẻ tay anh cơ..." Cô tưởng rằng anh sẽ rụt tay lại như lần trước, không để cho cô đụng tới. Không ngờ lần này lại túm được thật. Túm được tay Giang Luyện rồi, cô lại chẳng biết phải làm sao, vì cô không thể bẻ tay anh thật được. Trong lúc cô đang do dự, Giang Luyện đã nhẹ nhàng gạt tay cô ra, rồi nắm ngược lại tay cô. Tay anh rất lớn, có thể bao bọc tay cô ở bên trong. Hơi ấm trong lòng bàn tay anh xuyên qua mu bàn tay cô thẩm thấu vào trong cơ thể. Mạnh Thiên Tư nghe thấy anh nói: "Đã cảm thấy lạnh mà còn cứ hất thảm ra." Nói xong, anh cứ nắm tay cô như vậy bỏ vào trong thảm, đắp kín thảm lên cho cô rồi mới rút tay mình về. Mạnh Thiên Tư cũng quên mất mình nên nói cái gì. Một lúc lâu sau cô mới kéo thảm lên, nói: "Cũng không... lạnh lắm." Đầu óc cô trống rỗng, bàn tay ở dưới thảm hơi run rẩy giống như chẳng còn là tay của cô nữa. Cô bỗng mơ hồ, không còn khái niệm thời gian với chuyện vừa xảy ra nữa: Lúc thì cảm thấy thời gian Giang Luyện nắm tay cô có vài giây; lúc lại cảm thấy anh chỉ bỏ tay cô về trong thảm như điều bình thường thôi, chứ chẳng có ý gì khác. Trong lúc đầu cô đang hỗn loạn thì bên ngoài bỗng có tiếng còi xe. Đây là tín hiệu cho việc đoàn xe chuẩn bị xuất phát. Nhưng mà đầu cô còn đang mải suy nghĩ, nên chỉ cảm thấy tiếng kèn đó như vang ở đâu đâu, chỉ còn lại một chút dư âm bay vào trong tai, lay động thần kinh cô. Tiếp đó cô nghe thấy Tân Từ lên xe, hình như là đang chào hỏi Giang Luyện, sau đó thì Giang Luyện xuống xe, vì có tiếng cửa xe đóng lại. Rồi sau đó nữa chiếc xe khẽ lung lay, tiếp tục lên đường. Tân Từ rất phấn khỏi, trong tay anh ta là một túi ngô luộc, lúc đi lại tiếng túi bóng sột soạt: "Thiên Tư, anh nói với em nhé, ngô của dân tộc Hán trên núi cao này không giống với ngô bình thường đâu, ăn ngon lắm. Anh cố ý mua về cho em nếm thử này..." Mùi thơm nồng của ngô quẩn quanh chóp mũi, lòng dạ Mạnh Thiên Tư đang rối như tơ vò, nào còn tâm trạng để ăn: "Em không ăn đâu." Tân Từ còn tưởng là cô không thoải mái: "Thiên Tư, càng không ăn càng mệt, càng nằm càng suy sụp. Nào, em ăn một miếng đi, chỉ một miếng thôi. Anh đảm bảo là nó rất ngon!" Anh ta còn chưa nói xong, Mạnh Thiên Tư đã nổi cáu. Cô ngồi bật dậy, quát lên: "Em nói là không ăn!" Tân Từ giật nảy mình, một lúc sau mới nói: "Thiên Tư, em... như vậy, trông chẳng giống đang bệnh chút nào." Mạnh Thiên Tư đầy một bụng tức, cô nghĩ thầm trong bụng: Anh thì biết cái gì! Cô dịch tay xuống, trong lúc vô tình lòng bàn tay trái chạm phải mu bàn tay phải. Cô rụt bàn tay trái lại ngay như bị điện giật, rồi lại cúi đầu nhìn mu bàn tay phải. Giống như hơi ấm trong lòng bàn tay Giang Luyện vẫn còn lởn vởn trên mu bàn tay cô vậy. Còn nữa da cô rất mịn màng, đều nhờ việc chăm sóc hàng ngày, trong khi đó lòng bàn tay của Giang Luyện lại thô ráp. Mà thô ráp cũng phải thôi, mấy hôm trước trong lúc leo xuống vách núi, tay anh bị mài mất lớp da trong lòng bàn tay, có lẽ còn chưa mọc lại được... Anh nắm tay cô thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Anh có cảm thấy mu bàn tay của cô rất... mịn màng không? Hay là nói anh nắm tay cô chỉ vì sự quan tâm, khách sáo, trong mắt anh tay cô cũng như tay Tân Từ, tay Thần Côn, và việc cầm tay cô cũng giống như cầm móng heo, chân vịt? Trong lúc ngẩng đầu, Mạnh Thiên Tư nhìn thấy vẻ mặt chẳng hiểu gì của Tân Từ thì càng tức giận hơn: "Anh chỉ biết mỗi ăn thôi!" Tân Từ rất phẫn nộ. Tất cả mọi người trong đoàn xe đều xuống mua ngô, Thần Côn gặm ba bắp, Lộ Tam Minh mua hai mươi cân còn nguyên lá, bảo là mang về cho đám trẻ trong nhà ăn. Anh ta chỉ mua mỗi một cái túi nhỏ, còn mang về cho cô như dâng vật quý. Vậy mà tại sao anh ta lại thành kẻ chỉ biết ăn thôi? Trên cõi đời này, làm người tử tế thật là khó!