Đào Điềm khập khiễng xông tới bên cột đá.
Cô thật sự không còn sức lực nữa, chuyện chạy trốn trên cao nguyên còn tốn sức hơn là trên đất bằng —— Đào Điềm bám lấy cột đá, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn bóng người cách xa mấy chục mét đang tới gần. Da đầu tê dại, một chân đã không còn cảm gác, một chân khác thì run rẩy đến mức gần như không đứng nổi.
Đúng lúc đó khóe mắt cô bỗng dưng liếc thấy dưới mặt đất bên cạnh nhô lên một bóng đen.
Tim Đào Điềm gần như ngừng đập, tiếng kêu thảng thốt suýt xông ra khỏi cổ họng thì nghe được người kia nói: "Tôi."
Ai cơ?
Ban đầu Đào Điềm không nhận ra được.
Giang Luyện túm chặt cung và túi đựng mũi tên, không dài dòng lôi thôi: "Bọn họ có mấy người?"
Đây là... Giang Luyện?
Đào Điềm mừng rơn. Trong những lúc này cho dù người lên tiếng là Huống Mỹ Doanh —— chỉ cần là người một nhà cô đều sẽ vui đến phát khóc.
Chỉ cần không phải mình cô đối mặt là được.
"Chắc là mấy người, đuổi theo tôi thì có một."
Mấy người? Cùng với kẻ trong hố nữa thì cũng khá nhiều đấy. Không ngờ còn có cả bầy đàn, nhưng kẻ này là cái gì?
Giang Luyện mặc kệ những điều khác, anh cố gắng nằm sấp xuống, cơ thể dựa vào cột đá, một tay làm việc rất không lưu loát: "Qua đây giúp tôi, mau lên."
Đào Điềm như người trong mộng mới tỉnh, chạy tới. Thấy Giang Luyện bỏ cây cung lên trên cột đá thì khó hiểu, không biết mình phải làm gì.
Giang Luyện nói nhỏ: "Cầm mũi tên lên cắm vào, tôi chỉ có một tay còn sức thôi nên cần có người giúp đỡ. Cô ổn định phần đầu cung để tôi kéo cung."
Đào Điềm gật đầu lia lịa. Thật ra cô khá lạnh lợi, chẳng qua tuổi còn nhỏ lại chưa được trải nghiệm nhiều nên mới luống cuống. Giờ có Giang Luyện sắp xếp thì như gặp được tri âm, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn hẳn, chỉ mấy giây thôi là đã đâu vào đấy.
Khi Giang Luyện kéo cung thân cung dần cong xuống, dây cung cũng căng lên. Hai tay Đào Điềm nắm chặt lấy thân cung, sợ mình khẽ run là ảnh hưởng đến Giang Luyện.
Người nọ chạy đến chỗ còn cách chừng hai mươi mét, mồ hôi trên trán Đào Điềm chảy dọc theo gò má.
Giang Luyện nói thầm: "Tôi không am hiểu bắn tên, phải đợi kẻ đó tới gần hơn."
Đào Điềm "ừ" một tiếng, nghe tiếng hít thở nặng nề của Giang Luyện bên tai thì bỗng nhớ ra anh bảo mình chỉ có một bàn tay còn sức: "Anh... bị thương có nặng không?"
"Những người khác đâu?"
"Chúng tôi tách nhau ra chạy, chú Thần bảo như vậy tỉ lệ thắng sẽ lớn hơn."
"Kẻ này cũng dùng tên à?"
Đào Điềm không dám lắc đầu, sợ động tác cơ thể sẽ ảnh hưởng tới thân cung: "Tên đó cầm đá đập tôi."
Thảo nào Đào Điềm cứ cà nhắc, xem ra là bị đập trúng. Người nọ đuổi bắt từ tốn như mèo vờn chuột, có lẽ là do chắc chắn con mồi không chạy thoát được.
Khi còn cách hơn mười mét, người nọ dừng lại.
Giang Luyện lập tức đoán được là bên này im ắng quá lâu khiến kẻ kia sinh lòng cảnh giác. Anh bảo Đào Điềm: "Kêu cái gì đi, càng sợ càng tốt."
Đào Điềm khẽ kêu rên, trong âm thanh ấy chất chứa nỗi lo sợ nơm nớp và sự hoảng loạn.
Quả nhiên kẻ kia lại bước tiếp tới đây.
Giang Luyện mỉm cười khen cô: "Rất tốt."
Đào Điềm nghe tiếng cười khẽ của anh, không biết vì sao mặt lại nóng lên, tâm trạng cũng vững vàng hơn. Cô nhìn bóng hình kẻ nọ, cổ họng hơi nhấp nhô.
Mười mét, tám mét...
Khi còn lại chừng bảy, tám mét Giang Luyện khẽ thả tay.
Vũ khí lạnh từng xưng hùng xưng bá trong các cuộc chiến của Trung quốc mấy ngàn năm, mà cung tên lại được xưng là "vua chiến tranh". Khác xa với mấy cung tên tự chế trong trò chơi gia đình, mũi tên này cuốn gió lao ra, thế như chẻ tre đâm kẻ nọ ngã nhào xuống đất, rên rỉ quay cuồng vì đau đớn.
Kỳ lạ là kẻ đó không la hét. Nói đi cũng phải nói lại, từ lúc xảy ra chuyện tới giờ hình như anh chưa nghe thấy đối phương nói gì cả.
Giang Luyện nhắm bắn là nhắm vào người vì tài bắn cung thật sự không phải thế mạnh của anh."Bia ngắm" phải lớn mới đảm bảo được độ chính xác, bắn không chết cũng được vì tóm được "người sống" cũng không phải chuyện xấu.
Anh đang định sai sử Đào Điềm đi xuống hố cắt mấy mảnh vải lên để trói chợt nghe tiếng còi kêu. Đúng là kẻ mới bị anh bắn tên thổi còi. Ngay sau đó, phía Đông, phía Tây, phía Nam đều có tiếng còi đáp lại, nghe theo âm thanh thì khoảng cách không xa lắm.
Giang Luyện vội vàng cầm cây cung trong tay, bảo Đào Điềm: "Cô xách túi đựng tên, chúng ta chạy lên hướng Bắc."
Đào Điềm gật đầu, khoác túi đựng tên lên người vội vàng xông ra ngoài theo Giang Luyện. Dù cho chân cẳng đi lại bất tiện cô cũng vẫn cố gắng chạy trốn. Tiếng gió phần phật bên tai làm Đào Điềm không dám chắc chắn là mình nghe được tiếng đá bị ném qua sang nhưng vì khoảng cách xa dần mà rơi ở phía sau.
Không biết hai người chạy được bao lâu, Giang Luyện bỗng dưng dừng lại nhìn ra sau lưng. Đào Điềm căng thẳng đến tiếng gió cũng không còn nghe được, cô chỉ cảm thấy xung quanh toàn tiếng thở dốc của hai người.
Cô không kịp thở, cứ giục Giang Luyện: "Chạy... chạy đi, bị đuổi kịp là tiêu đời... Đám quái vật này như... như đi săn thú ấy."
Đúng là giống săn thú, săn thú trong đêm.
Ở trong cánh đồng bát ngát lạnh lẽo, tối om, không một bóng người này, cây cung, mũi tên hay là ném đá đều là những phương thức đi săn cổ xưa.
Giang Luyện nói: "Là giống săn thú, nhưng nếu cô coi mình là con mồi thì cô chỉ còn nước bị bọn họ giết chết thôi."
"Nếu muốn sống cô cũng phải săn thú."
Đào Điềm nói năng lộn xộn: "Không phải, Giang Luyện anh không thấy được bộ dạng của bọn họ..."
Cô nhớ tới điều mình nhìn thấy trước khi lật xe là lại rùng mình.
***
Giữa trưa, gần nơi đầu nguồn ba con sông, dõi mắt ra xung quanh núi kề sát núi, đỉnh núi đều có nắp tuyết phía trên nối liền thành một dãy dưới ánh mặt trời chói chang.
Đây còn chưa phải núi Côn Lôn. Đỉnh núi nhìn thấy ở đầu nguồn ba con sông chủ yếu là dãy núi BaYanKaLa, dãy núi Tanggula và nhánh núi Côn Lôn phía Đông.
Đoàn xe nghỉ chân ăn cơm cũng vẫn là hộp cơm bằng thiếc được đun nóng. Khi Mạnh Thiên Tư cầm lấy thìa có nhận thấy Tiển Quỳnh Hoa đang nhìn mình.
Cô xúc một thìa cơm bỏ vào miệng cố gắng nuốt xuống: suy nghĩ của người lớn này thật kỳ lạ, cô lo cho Giang Luyện thì cứ phải không buồn ăn uống, lấy nước mắt rửa mặt à?
Cô cứ không đấy. Cô phải ăn ngon ngủ ngon, cố gắng bổ sung dinh dưỡng để người mau khỏe. Có vậy thì cô mới có thể làm được mọi việc: Không ai lo cho Giang Luyện hơn cô cả, cô mà ngã xuống có nghĩa là đã đẩy chuyện tìm kiếm Giang Luyện cho mấy người không quan tâm đến anh.
Cô không muốn như vậy.
Mới ăn được hai ba miếng, Hà Sinh Tri bỗng cầm điện thoại chạy hồng hộc tới, vẻ mặt vui mừng: "Mạnh tiểu thư, phía trước... chính là mấy người đến tìm kiếm ở đầu nguồn ba con sông ấy, họ bảo tìm... tìm được một người... người sống sót."
Miếng cơm trong miệng Mạnh Thiên Tư nghẹn ở cổ họng, cô ho sặc sụa làm Tân Từ ngồi bên phải vội vàng đưa nước cho cô. Cô nuốt cơm xuống hỏi Hà Sinh Tri: "Thế... ai đấy?"
Cô rất hy vọng đó là Giang Luyện.
Tiếc rằng không được như mong muốn.
Hà Sinh Tri nói: "Nghe nói... nói là một lái xe, bị thương nhẹ, bị hoảng sợ, cũng bị đông lạnh. Đến giờ anh ta vẫn chưa thể nói chuyện lưu loát được, nhưng bác sĩ bảo không có vấn đề gì lớn, lát nữa là có thể nói chuyện."
Mạnh Thiên Tư bỏ hộp cơm xuống, nhận lấy tờ khăn giấy Tân Từ đưa cho để lau miệng, bảo Hà Sinh Tri: "Đừng ăn nữa, lập tức lên đường, đến đó rồi lại ăn."...
Mạnh Thiên Tư gặp được người lái xe kia đầu tiên.
Nói thật thì cô rất thất vọng.
Sao lại cứ là lái xe? Cho dù không phải Giang Luyện thì là Thần Côn, là Đào Điềm, là Huống Mỹ Doanh hoặc Vi Bưu cũng được, sao lại cứ là một người không quan trọng.
Cô biết suy nghĩ này không đúng, quá ích kỷ nhưng biết sao được lòng người như một chiếc cân, cân gì cũng có bên nặng bên nhẹ.
Dù cho nơi đây có mấy chiếc lều rách của Thủy quỷ, nhưng dù sao nơi đó cũng từng có người chết nên Sơn hộ vẫn kiêng kị, lựa chọn nơi khác để dựng trại.
Người lái xe tên Tôn Diệu, chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao nhưng khá chắc chắn, nhìn mặt là biết tính tình lanh lợi, khéo léo. Người này không phải sơn hộ mà chỉ là lái xe hay chạy đường này thôi.
Khi Mạnh Thiên Tư trông thấy anh ta, anh ta đã bình tĩnh hơn đang quấn một chiếc thảm lông cừu, uống cà phê cho an thần —— sơn hộ đã đồng ý cho anh ta một khoản tiền kha khá để bịt miệng, điều này khiến anh ta cảm thấy chuyến đi này tuy có nguy hiểm nhưng vẫn đáng giá.
Anh ta thuật lại tình hình đêm đó cho Mạnh Thiên Tư.
"Chính là lúc xem xong mấy chiếc lều kia không lâu. Cô Đào bảo qua đó xem. Đến lúc lại lên đường thì xe đột nhiên chẹt vào người và nổ lốp."
"Lái xe của chiếc xe kia là Đại Hoàng, cậu ta rất ngốc. Mấy người hay chạy nhánh này đều biết, buổi tối mà gặp chuyện phải đề phòng bị người gài bẫy, nên đợi ở trong xe. Cậu ta lại xuống xe xem thế là một mũi tên bay tới xuyên qua đầu cậu ta."
Một mũi tên?
Mạnh Thiên Tư nhìn sang Mạnh Kính Tùng. Anh ta lắc đầu với cô, nói nhỏ: "Ở hiện trường không tìm được mũi tên cũng không tìm được thi thể."
Tôn Diệu chìa tay ra phía anh ta: "Tôi còn chưa nói xong, đợi tôi nói xong cậu sẽ biết."
"Sau này chúng tôi nghĩ cách xông tới chỗ chiếc xe kia rồi lái xe chạy đi. Anh chàng tên Luyện kia giả vờ chạy trốn tạo kế dương Đông kích Tây cho chúng tôi. Sau này chúng tôi đều lên xe chờ cậu ấy, ai ngờ mũi tên kia quá nhanh, cậu ấy cũng chết luôn."
Trong lều trại bỗng dưng lặng đi, Mạnh Thiên Tư cảm thấy đầu mình trống rỗng. Cô biết tất cả mọi người đang nhìn mình.
Môi cô mấp máy: "Chết rồi?"
Thật ra lúc ấy không chết, nhưng sau này chắc chắn sẽ chết, cho nên cứ chắc chắn đã chết là được. Vậy thì mới dễ giải thích hành vi của mình: "Tôi nhìn thấy một mũi tên bắn xuyên qua người, tôi nghĩ bụng không thể để tất cả chôn cùng được nên lái xe chạy. Kết quả những người khác đều bảo tôi dừng xe, nhất là cậu Vi kia, cậu ta bảo cậu ta muốn xuống... Cô Mạnh, nếu sau này cô tìm được bọn họ nhớ giải thích giúp tôi mấy câu, lúc ấy tôi thật sự muốn cứu những người còn lại ra..."
Mạnh Thiên Tư ngồi trên xe lăn, cảm thấy người mình lúc nóng lúc lạnh, giọng nói cũng hững hờ: "Ừ... Anh nói tiếp đi."
Tiếp theo...
Tôn Diệu rùng mình.
"Sau đó thì lái xe. Vốn dĩ tôi đã hoảng rồi người trong xe còn cứ kêu gào, đúng lúc đó trước xe đột nhiên xuất hiện một con..."
Anh ta nuốt nước miếng dường như cũng không biết phải hình dung thế nào: "Quái vật, cô Mạnh, cả đời tôi cũng chưa từng thấy loại nào như thế. Nó như con bọ ngựa, đầu rất lớn, cổ lại thon nhỏ. Cánh tay nó dài gấp đôi người bình thường, chân cũng vậy. Nó cứ ngồi xổm ở đó. Tôi sợ... Sợ điên luôn, vội vàng đánh tay lái. Con đường đó không tốt nên lật xe... Cánh tay này của tôi là bị thương trong lúc lật xe."
"Nhưng may mà vết thương không nặng. Mọi người đều hoảng sợ, cậu Vi kia đá cửa xe, tôi nghe thấy anh Thần bảo chia nhau chạy thì có khi còn có người chạy thoát."
Lúc ấy Tôn Diệu lại nghĩ ra kế: Nếu trong bóng đêm những người này hoảng loạn chạy tứ tung, chắc chắn đối phương sẽ vội vàng đuổi theo, ai mà biết được trong xe vẫn còn người?
Cho nên anh ta tắt đèn xe đi, hét lên: "Chạy mau."
Sau đó ngồi im trong xe, còn lén lút dùng áo che người mình lại.
Sự thật đã chứng minh hành động đó của anh ta là đúng. Người trong xe đều chạy hết, mỗi người một hướng, chỉ còn lại mỗi chiếc xe "trống", chẳng ai chú ý tới trong xe vẫn còn người.
Mạnh Thiên Tư không nói gì, đầu óc cô hơi loạn. Chút sức lực còn lại trong người chỉ đủ cô duy trì cơ thể không ngã xuống.
Tiển Quỳnh Hoa nhìn cô rồi hỏi thay: "Thế sao anh không ở trong xe đợi người đến cứu?"
Tôn Diệu nói: "Tôi cũng muốn chứ. Tôi muốn cứ núp ở đó đến sáng mà không ai phát hiện —— nhưng mà khoảng cách giữa hai chiếc xe không xa lắm, mà tôi lại nghe thấy tiếng đập chiếc xe kia..."
Mạnh Thiên Tư bỗng cắt lời anh ta: "Không đúng, Giang Luyện đã gọi điện thoại cho tôi. Lúc gọi điện thoại có người đang đập xe, nếu anh ấy chết thì sao gọi cho tôi được?"
Tôn Diệu cứng họng, một lát sau mới nói: "Thế có thể là khi ấy còn chưa chết hẳn? Vẫn muốn gọi một cú điện thoại."
Cũng phải, Mạnh Thiên Tư lại im lặng: Khi đó giọng Giang Luyện gọi cô rất yếu.
Tôn Diệu bình tĩnh lại: "Tôi nhòm ra thấy mấy kẻ đó có thể tìm vào trong xe thì sao dám ở lại nữa? Tôi tìm cơ hội chạy đi, lúc ấy tôi thấy kẻ đập cửa kính dùng dây thừng buộc ba thi thể lại, một người kéo cả ba như kéo chó chết..."
Mạnh Kính Tùng ho một tiếng.
Tôn Diệu đoán được là từ "chó chết" không lịch sự: "Đầu ba người đó hướng xuống dưới đều không nhúc nhích... Tôi chỉ biết hai người đó đã chết thôi còn người khác thế nào thì tôi không rõ. Khi ấy tối om, đối phương lại giết thẳng tay, còn có con quái vật đáng sợ như vậy..."
Nói đến đây ông ta sợ run người: "Tôi tìm một kẽ đá để trốn, không dám ra ngoài nữa. Có thể nhặt về được cái mạng cũng xem như tổ tiên tích đức rồi."
Không có gì hay để nghe cả, Mạnh Thiên Tư vỗ thành ghế bảo Tân Từ: "Đẩy em ra ngoài đi."
Tân Từ gật đầu đẩy xe lăn ra bên ngoài. Tiển Quỳnh Hoa muốn đi tới nói gì đó nhưng Mạnh Thiên Tư lại đẩy ra: "Mẹ Bảy, mẹ đừng đi theo con, đừng ai đi theo cả."
***
Tân Từ đẩy Mạnh Thiên Tư ra ngoài khu dừng chân, nhưng cũng không dám đẩy đi quá xa. Cái nơi này cứ ở quanh chỗ đông người thì an toàn hơn.
***
Thật ra mặt đất nơi này gập ghềnh rất khó đẩy, lại thêm đây là đầu nguồn ba con sông, cái gọi là sông chảy như chổi, hàm lượng nước trong đất cao hơn nơi khác —— chỉ đẩy đi một đoạn mà bánh xe đã đầy bùn đất rồi.
Mạnh Thiên Tư đột nhiên cúi người nôn mửa.
Người mấy hôm trước còn dịu dàng hôn cô lại bị một mũi tên bắn xuyên qua người, sau đó còn bị lôi đi như chó.
Tân Từ thở dài, đi lên vỗ lưng cho cô. Lúc này anh ta cảm thấy không nên nói gì là hơn hết, có những lúc ngôn ngữ không có tác dụng, huống hồ người ta chưa chắc đã muốn nghe mấy câu khách sáo như "bớt đau buồn".
Đang vỗ lưng cho cô, cổ tay anh ta bỗng bị Mạnh Thiên Tư túm lấy.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng nhưng trong ánh mắt toàn là vẻ hung tợn.
Tân Từ hơi hoảng: "Thiên Tư?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Em muốn báo thù."
Tất nhiên, Tân Từ gật đầu: "Phải báo thù chứ, nhiều người như vậy cơ mà. Mọi người vẫn đang tìm, đợi khi nào tìm được chúng nó chết chắc luôn."
"Không cần 'mọi người'. Đây là chuyện của em, những kẻ đó dù là mấy người cũng nên chết ở trong tay em."
Tân Từ không hiểu: "Ừ, em muốn tự mình báo thù... cũng đúng. Nhưng bây giờ em có đi được đâu?"
Mạnh Thiên Tư đáp lại: "Không phải em không đi được, mà là đi thì chân sẽ đau."
***
Cùng ngày hôm đó, Mạnh Thiên Tư không còn đi tiếp nữa.
Tâm trạng của cô Tiển Quỳnh Hoa có thể hiểu đại khái. Bà cũng không giục cô mà chỉ kéo cô qua nói chuyện sau bữa cơm chiều.
Đơn giản là chuyện đã đến nước này cứ đợi tin tức thì hơn. Điều khiến bà bất ngờ là tình huống của Mạnh Thiên Tư còn tốt hơn bà nghĩ, cô không ngừng gật đầu, cuối cùng còn bảo mình không sao, ngủ một giấc là sẽ ổn để bà yên tâm.
Tiển Quỳnh Hoa rất vui.
Nhưng trong sự vui vẻ ấy luôn có thêm thứ gì đó. Buổi tối khi đã nằm ngủ rồi bà vẫn thấy lấn cấn trong lòng nên lại mặc đồ đi qua.
Đến cửa lều bà đang do dự vì mình có quá đa nghi không thì có một cái đầu lén lút thò ra như muốn thám thính tình hình và vừa hay đối mặt với Tiển Quỳnh Hoa.
Đó là Tân Từ.
Tân Từ thấy bà thì như thấy ma, hét lên một câu "mẹ ơi" rồi vội vàng rụt đầu lại.
Lần này Tiển Quỳnh Hoa càng thêm nghi ngờ. Bà bước nhanh vào trong lều và trông thấy Mạnh Thiên Tư đứng trong đó đang khoác sọt sơn quỷ lên lưng.
Trông thấy Tiển Quỳnh Hoa cô cũng giật mình.
Đầu Tiển Quỳnh Hoa ong lên: "Tư tỷ nhi, sao con lại đứng dậy?"
Còn chưa nói dứt lời, ánh mắt bà đã lướt qua cả lều. Ngay tức khắc bà thấy được mấy bình thuốc rỗng, một chiếc trong đó vẫn còn cắm kim.
Tiển Quỳnh Hoa hiểu ra ngay, sắc mặt lập tức thay đổi: "Con điên rồi à? Con tiêm nhiều như thế nó cũng chỉ làm con không còn cảm giác đau thôi chứ không thể khỏi được —— con đi ra ngoài như vậy chân con sẽ hỏng mất. Là ai? Có phải Tân Từ trộm thuốc giúp con không?"
Tân Từ vốn đang hoảng lại nghe thấy mình bị chỉ đích danh thì giật nảy mình.
Mạnh Thiên Tư thì lại mỉm cười nhẹ nhàng hỏi bà: "Chân hỏng thì sao? Giang Luyện đã chết rồi, con mới chỉ hỏng chân thôi. Hỏng chân còn không xứng giữ ngôi vương ạ?"
Rồi cô chỉ Tân Từ: "Con bảo anh ấy đi lấy đấy. Mẹ muốn phạt anh ấy thì đợi con về rồi nói."
Nói xong cô muốn đi ra ngoài, Tiển Quỳnh Hoa vừa nóng ruột vừa giận giữ bước tới chắn trước mặt Mạnh Thiên Tư.
Nói thật thì mối quan hệ của bảy bà với Mạnh Thiên Tư rất tế nhị. Khi Mạnh Thiên Tư không cương quyết là bảy bà có tiếng nói, nhưng một khi cô kiên quyết thì vẫn phải bó tay.
Tiển Quỳnh Hoa cố gắng bình tĩnh lại: "Tư tỷ nhi, mẹ hiểu tâm trạng của con, cũng biết con đang buồn. Chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, bao nhiều người đến đây đều vì nó cả. Việc này không thể vội được, càng không thể để con đi mạo hiểm một mình. Đến đối phương là gì con còn không biết, cứ đi như vậy chẳng phải là chịu chết sao?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Con không cần biết chúng nó là ai, con chỉ cần chúng nó chết ở trên tay con là được. Con cũng không buồn bã gì hết, đợi con xử lý xong chuyện này, tìm được thi thể Giang Luyện con lại buồn cũng không muộn."
Đầu Tiển Quỳnh Hoa rối thành một nùi. Bà cảm thấy mình ăn nói vụng về: "Thân phận của con không bình thường, phải nhớ tới trách nhiệm của mình..."
Mạnh Thiên Tư cười: "Một người giữ ngôi vương mà đến người yêu mình chết còn không làm gì thì sao dám nói đến trách nhiệm."
Khi cô đẩy Tiển Quỳnh Hoa ra để đi ra ngoài thì bà bỗng nói: "Tư tỷ nhi, ít nhất con cũng phải dẫn theo người chứ!"
Mạnh Thiên Tư quay đầu lại nhìn bà: "Mẹ Bảy, mẹ còn không hiểu sao? Đây là chuyện của con, con muốn tự tay giải quyết nó. Mọi thứ đều cần tự con xử lý, không cần mượn tay người khác."
Tiển Quỳnh Hoa nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cũng chịu thua: "Vậy ít ra con cũng phải mang súng theo."
Mạnh Thiên Tư bật cười: "Mẹ hỏi Tân Từ đi."
Nói xong cô vén rèm cửa lên đi ra ngoài.
Tim Tiển Quỳnh Hoa đập rộn lên, nhìn chiếc rèm cửa đang lắc lư thì vừa thắc mắc không rõ mình có đang nằm mơ hay không, vừa ngạc nhiên vì mình lại để Mạnh Thiên Tư đi như vậy. Một lát sau, bà chợt nhớ tới câu "mẹ hỏi Tân Từ đi" thế là quay lại nhìn Tân Từ.
Tân Từ cẩn thận giơ hai ngón tay như thể nói "yeah" làm cơn tức của Tiển Quỳnh Hoa lại bùng lên: "Cháu còn yeah à! Đắc ý lắm chứ gì?"
Sau đó bà nghe Tân Từ bồn chồn nói: "Hai khẩu súng."
(*) Yeah ở đây là hai ngón tay á