Mới qua mười giờ, công việc nhổ trại đã hoàn tất. Đỉnh núi lại quay về với dáng vẻ thưa thớt, hoang vắng ngày nào, như thể những tiếng hò hét, ầm ĩ hai hôm nay chỉ là một giấc chiêm bao.
Chỉ còn lại một con khỉ trắng có một chấm đỏ trên trán, ngồi giữa đống bánh kẹo, trái cây mà Sơn quỷ để lại cho nó. Nó ngơ ngác nhìn đám đông đi xuống sườn núi. Khi Mạnh Thiên Tư đi, nó còn đuổi theo mấy bước, nhưng cũng chỉ đuổi theo đến đỉnh thang, rồi sợ hãi nhìn xuống theo thôi, chứ không dám đi tiếp.
Nó sinh ra ở giữa rừng cây dưới vách đá, con đường dài nhất mà nó từng đi chính là lúc Mạnh Thiên Tư bảo nó đi truyền tin trên đỉnh núi. Nơi này đã là một vùng trời mới, thế giới mới của nó rồi.
Bảo nó đi xa hơn nữa, thì nó không dám đi. Sự lưu luyến đối với Mạnh Thiên Tư vẫn không thể thắng nổi sự sợ hãi trong lòng.
Nó đi tới đi lui ở đầu thang, kêu lên mấy tiếng rồi im lặng, ngồi xổm ở đó, vừa ăn chuối vừa nhìn theo đám người đang dần mất dấu trong rừng rậm.
Nhìn từ phía xa, nó giống hệt như một tảng đá có hình con khỉ.
Mạnh Thiên Tư quay lại vẫy tay với nó: "Đi về đi, sau này nếu có cơ hội tao sẽ quay lại thăm mày."
***
Tân Từ đi theo đám người xuống dưới sườn núi, đầu óc anh ta vẫn còn chưa tỉnh táo, nên không chú ý đến dưới chân, nên bị vấp vào hòn đá, suýt nữa cắm đầu xuống đất. May mà có người bên cạnh nhanh tay kéo lại, người đó còn nhẹ nhàng nhắc nhở anh ta: "Cẩn thận nào."
Giọng nói này...
Tân Từ ngẩng đầu lên xem, cảm thấy rất bất ngờ.
Không ngờ lại là Mạnh Kính Tùng.
Lão Mạnh này đổi tính từ bao giờ thế?
Anh ta không biết, Mạnh Kính Tùng làm vậy là do từng bị Mạnh Thiên Tư mắng. Nguyên văn câu nói của Mạnh Thiên Tư là: "Sáng nay Tân Từ chải đầu cho em, tay run như người mắc bệnh Parkinson ý —— em nói cho anh biết, nếu sau chuyện này đầu óc Tân Từ mà có chuyện gì... thì anh đi mà chịu trách nhiệm."
(*) Bệnh Parkinson: Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân. Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất đi một số chức năng vận động vật lý.
Thế nên Mạnh Kính Tùng không thể không chú ý tới Tân Từ. Cứ thấy anh ta cứ buồn bã, ỉu xìu, là Mạnh Kính Tùng lại tưởng anh ta đã có triệu chứng đầu của bệnh: "Cậu không sao đấy chứ?"
Nếu là Sơn hộ khác hỏi, thì Tân Từ chỉ ậm ừ một câu là xong, nhưng sự quan tâm đến từ lão Mạnh, chẳng khác nào làn gió mát đến từ Nam Cực, khiến anh ta cảm thấy rất mát mặt, giá trị bản thân tăng cao —— nhất định phải đáp lại thật nghiêm túc.
Tân Từ nói: "Không sao, không sao, tôi đâu có yếu ớt đến thế."
Mạnh Kính Tùng thở phào một hơi, nhưng vẫn phải chứng thực thêm: "Vậy sao trông cậu như người mất hồn thế?"
Tân Từ thổn thức: "Là vì... Bạch tiểu thư kia chứ sao."
Sáng nay, trước khi bị Mạnh Thiên Tư đuổi đi vì tay run, anh ta có trò chuyện mấy câu với cô, tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng anh ta có thể đoán được là, Bạch Thủy Tiêu bị cái tên Động thần kia hút nước, để truyền thông tin cho bên ngoài.
Anh ta hơi buồn rầu: "Anh không nhìn thấy đâu. Trước khi Bạch tiểu thư xảy ra chuyện, cô ta đang kể về tình yêu chân thực của mình với Động thần cho tôi nghe. Cô ta coi thường tình yêu của người thường, cảm thấy nó quá thực dụng, chỉ có tình cảm của cô ta mới là tinh thuần nhất... Không giấu gì anh, đã có lúc tôi suýt bị cô ta tẩy não rồi ấy. Ai ngờ đang nói, cô ta lại..."
Nhớ tới cái chết thảm thương của Bạch Thủy Tiêu, Tân Từ khẽ rùng mình, lẩm bẩm: "Tôi chỉ cảm thấy... quá mỉa mai."
Chỉ thế thôi à? Mạnh Kính Tùng khinh bỉ anh ta: Thái giám thì vẫn là thái giám thôi. Suốt ngày thương xót, đau buồn vì mấy chuyện tình yêu.
Mạnh Kính Tùng nói: "Phụ nữ bị đàn ông lừa gạt thì có hai khả năng. Một là đàn ông lừa phụ nữ, hai là phụ nữ tự lừa mình."
"Tên Động thần kia có thể yêu cô ta à? Cái truyền thuyết về Lạc Hoa Động Nữ này đã có bao lâu rồi? Những năm nay đã có thêm bao nhiêu cô gái Lạc Hoa Động Nữ rồi? Họ chỉ là những công cụ làm việc của Động thần thôi."
Nói xong, Mạnh Kính Tùng tổng kết: "Chuyện này ở trong mắt tôi chẳng có gì đáng cười, cũng chẳng đáng để thương tiếc. Vì khởi nguồn của nó là do Bạch Thủy Tiêu suy nghĩ quá nhiều. Có đôi khi đàn ông thích phụ nữ chưa hẳn đã là yêu, chẳng qua phụ nữ cứ thích mơ mộng nhiều, rồi cho rằng những hành động đó là biểu hiện của tình yêu thôi."
Tân Từ tức giận: "Lão Mạnh, sao anh lại... vô nhân tính thế?"
Được lắm, mồm mép lưu loát, sức chiến đấu mạnh mẽ, chứng tỏ là không mắc di chứng "điên khùng, ngu dại" gì cả. Mạnh Kính Tùng cảm thấy hối hận vì ban nãy đã quan tâm Tân Từ: Nên để anh ta ngã, cho rơi hết mấy chuyện thương tiếc, đau buồn kia luôn.
Mạnh Kính Tùng đáp lại một câu: "Đàn ông mà, nói chuyện phải thẳng thắn như thế chứ."
Nói xong anh ta đi mất luôn.
Chỉ còn Tân Từ đứng ở đó.
Tân Từ có cảm giác Mạnh Kính Tùng đang nói đểu anh ta.
Nhưng nghĩ mãi cũng không biết Mạnh Kính Tùng nói đểu cái gì.
***
Mạnh Kính Tùng cảm thấy đắc ý vì đã móc mỉa được Tân Từ một lần.
Nhưng rồi lại sợ mình nói ẩn dụ quá, làm tên kia không ngẫm ra được. Mà đúng là gần mực thì đen, không ngờ mình lại bị lây cái kiểu móc mỉa người ta của Tân Từ.
Cho nên chút đắc ý đó, chẳng mấy chốc đã bay sạch.
Anh ta đưa mắt nhìn bốn phía, để tìm Mạnh Thiên Tư. Đang mải nhìn ngó, bỗng có người ở phía sau gọi anh ta lại: "Kính Tùng."
Là Cừu Bích Ảnh, Mạnh Kính Tùng vội vàng chạy tới chỗ bà, còn điều chỉnh bước chân của mình, để có thể đi chung với bà.
Cừu Bích Ảnh đi rất chậm, là cái kiểu cố tình đi chậm ấy. Thế nên chỉ một lát sau, hai người đã cách cả đoàn một đoạn xa.
Mạnh Kính Tùng hơi lo lắng, anh ta cảm thấy Cừu Bích Ảnh định nói gì đó với mình.
Quả nhiên, sau khi đi được một đoạn, Cừu Bích Ảnh nói với anh ta bằng một giọng rất nhỏ: "Kính Tùng."
Bên cạnh không có ai cả, không cần thiết phải nói nhỏ, đủ để thấy được việc này rất bí mật. Mạnh Kính Tùng cũng trả lời thật nhỏ: "Cô nói đi ạ."
Cừu Bích Ảnh nói: "Không phải cô đã nói với cháu rồi à? Nếu xung quanh Tiểu Thiên có xuất hiện thằng nhóc nào, có độ tuổi phù hợp, điều kiện cũng kha khá, thì phải báo ngay cho các cô cơ mà."
Mạnh Kính Tùng lúng túng: "Là vì mọi việc quá đột ngột, Giang Luyện và Thiên Tư cũng mới quen biết được vài ngày thôi..."
Cừu Bích Ảnh cắt lời anh ta: "Chuyện nam nữ, có phải như xây nhà, trồng đậu, trồng lúa đâu —— mà cứ phải để lâu mới nhìn ra được? Mình vẫn hay có câu 'Chớp mắt một cái là vạn năm', cô thì thấy nó hơi khoa trương, nhưng cứ để ý bọn nó một chút, là sẽ biết ngay có vấn đề gì không."
Mạnh Kính Tùng vẫn muốn giải thích cho mình: "Ban đầu, hai người họ luôn cãi nhau..."
Cừu Bích Ảnh cười, nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười: "Ừ, hay lắm, mới đầu cãi nhau, mà chỉ sau mấy ngày đã hết tranh cãi —— cháu phải biết, cùng nhau vượt qua hoạn nạn một lần, còn hơn sống với nhau ba năm. Theo như cách nói của đám trẻ các cháu, thì là không thể thay thế được."
"Những người tặng hoa cho cháu, mời cháu ăn cơm, lượn lờ bên người cháu thì đầy đường. Nhưng dám nhảy vào đám lửa cứu cháu, xuống dưới vách núi, đi mổ núi lấy mật cùng cháu thì có mấy người? Thiên Tư có sống đến tám mươi tuổi, nó cũng vẫn nhớ: Có một năm nó xuống dưới vách đá, suýt nữa bị mất mạng vì một đàn dơi lửa, may mà có Giang Luyện cứu nó."
Đúng vậy, không thể thay thế được, ngay cả đàn dơi bị dính lửa kia cũng chẳng thể thay thế được —— cả đời người, có thể gặp được bao nhiêu chuyện nguy hiểm như vậy chứ? Thế nên sẽ luôn nhớ về nó, cứ rảnh là lại lôi ra khoe một lần: "Lần đó á, nhớ lại vẫn thấy sợ, bị mấy vạn con dơi lửa vây quanh, suýt nữa thì để mạng lại đó."...
Mãi một lúc sau Mạnh Kính Tùng mới đáp lại bà: "Cô nói rất đúng."
Cừu Bích Ảnh định nói anh ta mấy câu, nhưng thấy thái độ ngoan ngoãn của anh ta thì lại không đành lòng: Mấy năm nay, ai chẳng biết Mạnh Kính Tùng cần cù chịu khó, luôn coi lời của Mạnh Thiên Tư là lớn nhất.
Bà thở dài: "Cháu á, phải chú ý hơn nữa đấy."
***
Lúc đầu xuống núi, anh định đi cùng Thần Côn, nhưng vì thể lực hai người khác nhau, thì không thể đi chung với nhau được, nên cuối cùng lại thành đi với Liễu Quan Quốc.
Đi chung với Liễu Quan Quốc không có tí áp lực nào cả. Cả đoạn đường, Giang Luyện đều vui vẻ nói chuyện lung tung với ông ta, để thời gian trôi qua nhanh hơn.
Lúc nói chuyện có nhắc tới Cừu Bích Ảnh, Liễu Quan Quốc cảm thấy bà năm rất thưởng thức Giang Luyện: "Mới sáng sớm chị năm đã bảo tôi dẫn đi tìm cậu rồi. Được đấy, Giang tiểu ca, chị năm chúng tôi rất hiếm khi coi trọng ai như vậy."
Thì ra trong mắt Liễu Quan Quốc, thái độ đó có nghĩa là coi trọng à?
Giang Luyện cười gượng, nhưng mà cũng phải thôi, trên đời này, có những sự coi trọng là để mời chào, cũng có những cái là để cảnh giác.
Anh chợt nhớ ra một chuyện: "Mạnh tiểu thư đều gọi bảy bà là mẹ, tình cảm của họ tốt nhỉ."
Liễu Quan Quốc nói: "Chứ sao nữa? Từ nhỏ Mạnh tiểu thư đã được họ thay phiên nuôi nấng, cả bảy người đều thân thiết như mẹ con."
Giang Luyện lại hỏi lại chuyện cũ: "Thế... ai là mẹ ruột? Hay đây là điều cháu không nên hỏi? Nếu vậy thì cháu không hỏi nữa, chú cứ coi như cháu chưa hỏi đi."
Liễu Quan Quốc sửng sốt, việc này đúng là ít được nhắc đến trong Sơn quỷ, nhưng nó cũng chẳng phải bí mật gì cả —— ban đầu ông ta không định nói, nhưng mà thấy Giang Luyện biết điều, nên lại cảm thấy nói cũng chả sao: "Cả bảy người đều không phải."
Sợ Giang Luyện hiểu nhầm, Liễu Quan Quốc còn giải thích thêm: "Nhưng mà cậu đừng nghĩ nhiều, mẹ ruột Mạnh tiểu thư vẫn còn, mà còn sống tốt nữa ý chứ. Chẳng qua Sơn quỷ có một cách nói, người có thiên phú khác người như Mạnh tiểu thư, thì không nên do bà ấy nuôi nấng. Mạnh tiểu thư chỉ mượn bụng bà ấy để được sinh ra thôi. Cho nên sau khi xác nhận Mạnh tiểu thư là người giữ ghế Sơn quỷ vương rồi, thì Mạnh tiểu thư được đưa tới cho các bà nuôi nấng."
Giang Luyện sững sờ: "Mẹ ruột cô ấy... cũng đồng ý ạ?"
Liễu Quan Quốc cười: "Sao lại không đồng ý. Sinh được người ngồi ghế Sơn quỷ vương là chuyện rất mát mặt. Với lại các bà cũng không bạc đãi bà ấy."
"Thế... Mạnh tiểu thư có biết không?"
"Biết chứ, lúc nhỏ thì không biết, nhưng lớn lên thì biết rồi."
"Cô ấy... không quay về tìm mẹ ruột ạ?"
Liễu Quan Quốc vội vàng "suỵt" một tiếng, nhìn ngó bốn bên. Bàn tay để thõng bên người của ông ta khẽ lắc lắc, rồi lại hắng giọng đợi mấy Sơn hộ phía sau đi vượt lên trước, rồi mới trả lời anh: "Không tìm, kiên quyết không tìm."
Rồi ông ta hạ thấp giọng xuống: "Tôi nghe nói, Mạnh tiểu thư của chúng tôi cứng đầu lắm. Cô ấy thuộc kiểu... Bà đã không quan tâm tôi, thì tôi sẽ không bao giờ đi tìm bà... ai đi đường nấy ý."
Giang Luyện im lặng.
Một lát sau anh mới ngẩng đầu lên, định nhìn xem Mạnh Thiên Tư đã đi đến đâu rồi.
Sau đó anh nhìn thấy cô đang đi cùng Mạnh Kính Tùng và Cừu Bích Ảnh, chắc là đi ở bên người thân thiết, nên bước chân của cô cũng nhẹ nhàng hơn, gương mặt còn rất vui vẻ nữa.
Giang Luyện nhìn cô một hồi rồi thôi.
Anh tưởng tượng ra cảnh khi cô mười tuổi, vành mắt đỏ ửng, hai mắt trợn lên, nhưng vẫn cứng đầu: "Không tìm, nhất định không tìm."
Không sai, đó mới đúng là cô.
***
Lúc đi xuống dưới núi, mọi người lần lượt lên xe theo thứ tự từ trước đến sau.
Ai tới trước thì lên trước, chứ không cần phải đợi nhau. Giang Luyện vẫn ngồi chung xe với Liễu Quan Quốc. Nơi này rất vắng vẻ, lái xe ra ngoài hơn một tiếng mới nhìn thấy con người. Tất nhiên đó không phải người Hán, cách ăn mặc của đàn ông thì không sao, chứ của phụ nữ thì...
Họ mặc áo màu xanh lam, và váy đen hoa trắng. Nhưng chiếc mũ trên đầu họ mới là thứ trông kỳ nhất: "Màu sắc rực rỡ ngoài sức tưởng tượng thì vẫn chấp nhận được, dù sao mấy dân tộc thiểu số đều thích mấy màu sắc sặc sỡ. Vấn đề là ở kích thước chiếc mũ kìa, nó rất to, to như một cái nong tròn ấy. Hình dạng cũng rất lạ, như một chiếc mũ rộng vành bị khoét mất phần trên đỉnh. Nói cách khác, đội cái mũ này lên, đầu vẫn bị hở, trời mưa thì vẫn ướt, mà trời nắng thì cũng chẳng che được gì.
Giang Luyện ngạc nhiên hỏi: "Đây không phải tộc người Miêu à?"
Liễu Quan Quốc cười: "Các cậu ở bên ngoài nên chỉ biết Tương Tây có người Miêu, người dân tộc Thổ Gia thôi. Chứ thực ra ở chỗ chúng tôi còn nhiều dân tộc thiểu số lắm. Đây là một nhánh của dân tộc Dao."
Khi hai người nói chuyện, chiếc xe đã dừng lại ở một cái trại rất cổ xưa. Có người ở bên dưới gào to: "Trưa rồi, xuống xe nghỉ chân đã."
Đường núi gập ghềnh khiến người ngồi trên xe không thoải mái, nên vừa nghe được nghỉ chân, cả lũ đã nhao nhao xuống xe.
Phía trên cao, mấy chiếc xe phía sau vẫn còn đang chậm rãi di chuyển từ trên đường núi xuống. Phía sau cùng là chiếc mô tô của Cừu Bích Ảnh, đừng thấy người ta chỉ có hai cái bánh xe, nhưng tiếng động cơ nổ của người ta còn to hơn cả con xe bốn bánh đấy.
Trại này không lớn lắm, cũng không có tường bao, càng không có cổng trại, chỉ có mấy căn nhà gỗ màu đen rải rác quanh núi thôi. Những người dân trong trại có cách ăn mặc giống với những người Giang Luyện vừa gặp được. Xem ra đây là một cái trại của người Hoa Dao.
Giang Luyện nhìn thấy dưới mấy gốc cổ thụ ở quanh trại, có những chiếc bát hương nho nhỏ, cùng với những cây nhang chưa cháy hết, chắc là có ai thờ cúng gì.
Liễu Quan Quốc nói: "Nơi có người Dao tất có cổ thụ, đây là phong tục của người Hoa Dao. Còn gì nữa thì tôi cũng không biết, cậu có thể hỏi Thẩm Vạn Cổ, vợ nó là người Hoa Dao."
Đợi thêm một lúc, khi những chiếc xe phía sau đều đến cả, cái trại này mới có vẻ ồn ào, náo nhiệt. Có người ngồi ở ngoài ăn lương khô, uống nước, nói chuyện. Có người thì vào trại mua thịt khô, hoa kim ngân, đậu rán của người dân trong trại. Còn có người thì chỉ đi loanh quanh ngắm cảnh, chụp ảnh thôi.
Lúc này Giang Luyện mới nhìn thấy Thần Côn.
Ông đang đứng ở ven đường, chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại, như đang mải suy nghĩ điều gì. Phía sau lưng ông là hai Thẩm. Thẩm Vạn Cổ đang ân cần đưa chai nước khoáng cho ông, thấy Thần Côn không nhận, anh ta cũng không nói gì cả, mà chỉ yên lặng lùi lại phía sau.
Sắc mặt của Thần Côn chẳng hợp với không khí vui vẻ, yên bình lúc này chút nào. Giang Luyện đứng dậy, đi tới chỗ ông: "Sao chú cứ xị mặt ra thế, ai nợ tiền chú à?"
Dòng suy nghĩ của Thần Côn bị đánh gãy, ông bực bội nhìn Giang Luyện: "Chú đang suy nghĩ mà."
Vẫn còn cái để suy nghĩ à?
Giang Luyện ngạc nhiên: "Mọi chuyện kết thúc rồi cơ mà?"
Thần Côn thất vọng nhìn anh: "Tiểu Luyện Luyện, không phải chú phê bình cháu đâu. Nhưng mà cháu không có tinh thần nghiên cứu gì cả. Kết thúc chỗ nào chứ? Còn lâu mới kết thúc. Ở trong mắt chú, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi."
Ông liệt kê từng mục một cho Giang Luyện nghe.
"Trong căn phòng đá ở dưới tầng chín, có một mảng dây mây được thắt nút để ghi chép mọi việc. Cái này phải làm thế nào để hiểu được ý nghĩa của nó? Tiểu Luyện Luyện, cháu mau dán cái gì lên mắt, rồi vẽ lại nó cho chú đi."
"Còn cả lý do vì sao khi chú cầm lấy mật núi, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ kia nữa? Mật núi có liên quan gì đến cái rương và con rồng?"
"Động thần là kẻ giám sát mật núi, chuyện dùng nút thắt là để ghi chép có từ thời Hoàng Đế hoặc sớm hơn. Bởi vậy chú cho rằng, mật núi cũng được bỏ vào từ khi đó. Vậy có khi nào Động thần kia cũng là người sống ở thời Hoàng Đế không?"
"Rốt cuộc nó là ai? Vì sao lại trông giữ mật núi? Và nó báo tin cho ai?"
"Có quá nhiều bí mật, khiến người ta sứt đầu mẻ trán, vậy mà cháu lại nói mọi chuyện đã kết thúc."
Thần Côn nói rất có lý, là tại anh nói chuyện không nghiêm túc. Giang Luyện khen ông: "Chú nghiêm túc thật đấy."
Thần Côn đắc ý: "Tất nhiên rồi, bây giờ chú là ba tầng cán sen, trách nhiệm lớn lao, phải nghiêm túc suy nghĩ để phá giải những bí ẩn khó hiểu này. Không phải chú nói điêu đâu, thực ra chú cũng không muốn nghĩ, nhưng mà bọn họ cứ nhờ chú giúp đỡ..."
Không thể nói chuyện được nữa mà. Giang Luyện nói: "Vậy chú... tiếp tục suy nghĩ đi. Cháu không quấy rầy chú nữa."
Nói xong anh đi ra chỗ khác luôn, nhưng vì không biết phải đi đâu, thế là lững thững đi vào trong trại, coi như đi ngắm cảnh.
Thần Côn sững sờ, một lát sau ông mới nghĩ ra: Ông có nghe loáng thoáng là ba tầng cánh sen chỉ giữ lại mỗi ông thôi. Thế nghĩa là Tiểu Luyện Luyện đã không phải cánh sen nữa à?
Xong rồi, thế mà ông còn khoe khoang với anh rằng ông từ chối ba lần bốn lượt không được mới phải làm. Nói vậy có khác gì đâm thẳng vào con tim mong manh của Tiểu Luyện Luyện không?
Thần Côn vội vàng đuổi theo: "Ơ, Tiểu Luyện Luyện, cháu đợi chú với."
Thẩm Bang và Thẩm Vạn Cổ đã lên chức trợ lý chuyên dụng của Thần Côn, nhiệm vụ từ giám sát, đề phòng ông biến thành đi cùng ông, làm việc với ông. Vì vậy khi họ nhìn thấy Thần Côn đuổi theo Giang Luyện, sao có thể không đi theo được?
Mấy người nối đuôi nhau đi vào trong trại.