Quyển 2: Mất Chuông - Chương 25

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:32:07

Khóe môi Bạch Thủy Tiêu hiện lên ý cười. Cô ta thả tóc Huống Mỹ Doanh ra, lưỡi dao đặt bên cổ cô ấy cũng được thả lỏng ra, sau đó cô ta sai Mạnh Kính Tùng: "Chuẩn bị xe cho tôi." Nhân lúc ánh mắt mọi người đang tập trung về phía Bạch Thủy Tiêu, Giang Luyện ghé sát vào tai Mạnh Thiên Tư. Mạnh Thiên Tư cảm thấy bên tai mình xuất hiện một hơi thở ấm áp, thì trong lòng cảm thấy ghê tởm. Cô muốn nghiêng đầu tránh ra, nhưng lưỡi dao của Giang Luyện đã ngăn cô lại, khiến cô không thể động đậy được. Sau đó anh mượn mái tóc dài của cô làm vật chắn, nói thật nhỏ bên tai cô: "Mạnh tiểu thư, cô thông cảm một chút nhé. Cô ta là một con điên, sẽ giết người thật đấy. Tôi làm thế này cũng chỉ là do bất đắc dĩ, muốn kéo dài thời gian thôi." Mạnh Thiên Tư cười nhạo một tiếng. Lần trước anh ta định đánh lén cô là do "tình thế bắt buộc", lần này thì do "bất đắc dĩ". Ông trời cũng rảnh quá cơ, chuyên chọn anh ta để bắt ép. "Cô xem... hay là cứ làm theo lời cô ta trước? Trên đường đi, tôi sẽ tìm cách để cứu Mỹ Doanh ra, sau đó chúng ta cùng nhau đối phó với cô ta, như vậy sẽ dễ dàng hơn." Lần này Mạnh Thiên Tư còn chẳng buồn cười nhạo nữa. Ai thèm làm "chúng ta" với anh ta chứ? Tên Giang Luyện này nửa quỷ nửa thần, lời anh ta nói á, cô chỉ coi như gió thổi ngoài tai thôi. Nhưng mà, có một việc thì cô đồng ý: trên người Bạch Thủy Tiêu đúng là có một sự cố chấp điên cuồng, loại người này cho dù bắt được, cũng không moi được tin gì từ miệng cô ta đâu. Cô ta sẽ cười âm hiểm, nhưng sẽ không nói gì cả, để cho mình phải sốt sắng. Cho nên, thay vì bắt cô ta, chẳng thà cứ giả vờ thuận theo cô ta, để xem cô ta định làm gì... Ngay sau đó hai người đã nghe thấy Mạnh Kính Tùng đáp lại: "Tôi ăn cơm của Sơn quỷ, không nghe lời của người ngoài. Thiên Tư còn đứng đây này, cô chưa đủ tư cách để chỉ đạo tôi phải làm gì." Sắc mặt Bạch Thủy Tiêu lập tức đen sì. Giang Luyện bắt lấy khe hở này, nói thật ngắn gọn: "Mạnh tiểu thư, các cô cứ như vậy cứng như vậy cũng không giải quyết được vấn đề. Tôi không có ý định giết cô, cô có thể cho người tấn công cô ta, nhưng như vậy thì Mỹ Doanh sẽ không sống nổi." "Lưu Thịnh chết rồi, Bạch Thủy Tiêu biết cô ta mà rơi vào tay các cô thì sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Nên cô ta thà kéo thêm một người nữa chết cùng, chứ không chịu để các cô bắt sống đâu, lại càng không chịu khai hết mọi thứ —— chẳng lẽ cô không muốn biết vì sao cô ta lại đối phó với các cô? Sau lưng cô ta có người khác nữa không à? Cô cứ cứng như vậy, thì sẽ chẳng bao giờ cô biết được." Trong hành lang rất yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng hít thở chập trùng. Giang Luyện cảm thấy mình đã nói hết nước hết cái rồi, có nói nữa cũng chỉ tốn công. Xem ra phải tính đến tình huống xấu nhất rồi. Anh nhìn về phía Huống Mỹ Doanh: muốn cướp cô ấy từ tay Bạch Thủy Tiêu là chuyện quá khó khăn, động tác anh có nhanh đến đâu, cũng chẳng nhanh bằng lưỡi dao của cô ta. Trừ phi Mỹ Doanh có thể tránh thoát được nhát dao đó, hoặc là lưỡi dao đó cắt vào đâu cũng được, trừ cổ họng ra... Hình như Huống Mỹ Doanh hiểu ánh mắt của anh, bàn tay thả lỏng bên người khẽ dịch lên trên. Đúng lúc này, Mạnh Thiên Tư cất lời. Cô nói: "Nếu Bạch tiểu thư muốn đi, thì chuẩn bị xe cho cô ấy." *** Có Mạnh Thiên Tư lên tiếng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng mà Mạnh Kính Tùng vẫn rất lưu ý, sau khi hỏi quanh một vòng, anh ta bảo Liễu Quan Quốc lái chiếc xe nhỏ chuyên để đưa đón khách đến —— xe này chạy không nhanh, dễ đuổi theo. Bạch Thủy Tiêu không có tâm trạng để nghĩ đến loại hình xe, đoạn đường từ trên tầng đi xuống đến cổng mới là chuyện quan trọng nhất. Dù sao bốn bề đều là Sơn quỷ, mà người cô ta có thể bắt làm con tin chỉ có mình Huống Mỹ Doanh. Mỗi một bước đi ra ngoài, mỗi một chỗ rẽ, đều có thể xảy ra biến cố. May mà hành trình của cô ta rất thuận lợi. Cô ta không biết đó là do Mạnh Kính Tùng nhận được tín hiệu của Mạnh Thiên Tư, lặng lẽ hủy bỏ ý định cứu người, mà cứ tưởng là do Động thần bảo vệ cô ta, nên cứ lẩm bẩm mãi mấy câu "Giáp khấu mạc (cảm ơn)." Khi đến bên xe, Bạch Thủy Tiêu ra lệnh cho Vi Bưu ngồi trên ghế lái, lại bảo Giang Luyện dẫn Mạnh Thiên Tư ngồi vào ghế sau. Mạnh Thiên Tư cũng rất phối hợp, không cần người đẩy, người kéo, mà chỉ hỏi Giang Luyện một câu sau khi ngồi xuống: "Hai nhà các anh cấu kết từ khi nào thế? Kỹ thuật diễn cũng khá đấy." Giang Luyện không trả lời được, đành phải cười khổ. Ông trời minh giám, anh cấu kết với cô ta bao giờ? Cấu kết, cấu kết, bên này một câu hỏi, bên kia một câu đáp, nhưng dù là anh hay là Vi Bưu, đều chưa kịp nói gì với Bạch Thủy Tiêu cả —— Nghe được tiếng đập cửa và tiếng kêu của Huống Mỹ Doanh, anh và Vi Bưu gần như bật dậy ngay lập tức, sau đó lại cùng nhau xông ra ngoài. Thế nhưng trong lúc vội vàng, hai người lại mắc lỗi, Vi Bưu sốt ruột muốn đi ra cứu Huống Mỹ Doanh, khổ người anh ta lại bự, nên lúc xông ra ngoài đã va vào anh, làm anh ngã lăn ra bên cạnh. Anh bị đẩy mạnh vào tường, mông đau, đầu đau, lại thêm vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng. Khi Vi Bưu mở cửa ra, anh chỉ nhìn thấy một cái bóng đen to lớn, cồng kềnh ở ngoài cửa. Đến khi anh nhìn rõ đó là hai người, thì lầu trên lầu dưới đã ồn ào huyên náo, Bạch Thủy Tiêu cũng ôm Huống Mỹ Doanh lùi về cuối hành lang, chỉ để lại cho anh một câu nói. "Bắt cóc Mạnh Thiên Tư giúp tôi, nếu không..." Cô ta không nói hết, nhưng cũng chẳng cần nói hết câu, vì con dao loang lổ máu kia còn khiến người ta rợn tóc gáy hơn cả những lời uy hiếp. Cho nên, anh và cô ta thật sự không cấu kết với nhau. Bạch Thủy Tiêu chỉ cho anh và Vi Bưu một cái đề bài, còn lại đều do hai người tự giác "tích cực" phát huy. Nhưng lời này không thể nói với Mạnh Thiên Tư được, ban đầu con thuyền tình bạn đã rất bấp bênh, nay anh còn chưa đẩy mái chèo, thuyền đã bị thủng lỗ. Giang Luyện mập mờ: "Chính là lúc bị ép... mới đây thôi." Mạnh Thiên Tư nói: "Mới đây thôi mà đã phối hợp tốt thế rồi. Có cân nhắc đến chuyện tổ đội lâu dài không?" Trong lúc hai người đang nói chuyện, Bạch Thủy Tiêu đã ôm Huống Mỹ Doanh vào trong xe, nói với Vi Bưu một câu: "Lái xe.". . . Chiếc xe du lịch cỡ nhỏ thả ra một làn khói ở phía sau, rồi chạy vụt đi. Tất cả mọi Sơn hộ đều xúm quanh Mạnh Kính Tùng, đợi chỉ thị của anh. Mạnh Kính Tùng hỏi Liễu Quan Quốc: "Trên xe có thiết bị theo dõi không?" Đây là tiêu chuẩn thấp nhất của Sơn quỷ. Liễu Quan Quốc gật đầu: "Có." *** Xe du lịch cỡ nhỏ chạy ra khỏi thành phố như bão táp. Hai người ngồi chung một chiếc ghế phụ, vốn đã rất chật, Bạch Thủy Tiêu lại còn phải đề phòng mấy người định giở trò, nên còn phải ngồi nghiêng về phía sau, để dễ quan sát hàng ghế sau và ghế lái —— nhưng cô ta lại rất quen đường, như thể có mắt mọc ở sau đầu, mỗi khi xe đi đến một ngã rẽ, cô lại có thể ra lệnh "rẽ trái" hoặc "đi thẳng", mà không cần phải quan sát, nên chiếc xe cứ đi thẳng một mạch, không hề dừng lại. Chẳng mấy chốc đã đi đến cuối đường cái, bắt đầu lên trên núi. Đường núi không bằng phẳng, không chỉ xóc, mà còn hẹp nữa. Đến khi đi vào con đường vòng quanh núi, một bên dán sát núi, một bên kia trống không. Hơn nửa đêm, tinh thần rất căng thẳng, Vi Bưu nắm chặt tay lái mà lòng bàn tay lại toàn mồ hôi. Bạch Thủy Tiêu lại còn dọa anh ta: "Đừng nghĩ đến chuyện học người ta chuyển hướng cấp tốc —— anh có nhanh cũng chẳng nhanh bằng dao của tôi, tôi không có hứng thú với cô gái này, cũng chẳng định để các anh chôn cùng." Trong bụng Vi Bưu toàn là "mẹ nó", cái đường núi thế này, còn học người ta chuyển hướng, anh ta đã chán sống đâu. Chỉ có mình Mạnh Thiên Tư giật mình, quả nhiên mục đích của Bạch Thủy Tiêu là cô. Cô lại hỏi lại: "Cô lạc động của cô, tôi canh núi của tôi, nước sông không phạm nước giếng, đường thú không lẫn với đường chim. Có gì thì nói thẳng đi, làm lắm như thế để làm gì?" Bạch Thủy Tiêu đổi tay cầm dao, nhưng lưỡi dao vẫn giữ nguyên trên cổ họng Huống Mỹ Doanh, cô ta giơ tay sờ lên trên búi tóc. Giang Luyện nhìn theo tay cô ta. Bạch Thủy Tiêu hẳn là người dân tộc Miêu, vì cô ta búi tóc kiểu người Miêu. Người bình thường nói về người Miêu sẽ nhớ ngay tới kiểu đầu nặng trĩu đồ trang sức bạc, nhưng thật ra đó là cách trang điểm ngày lễ thôi, chứ bình thường người Miêu cũng không ăn mặc long trọng như vậy, vì như vậy cũng khó làm việc. Những cô gái người Miêu bình thường, hay búi mái tóc dài lên trên đỉnh đầu, búi tóc đó rất lớn, cho nên để búi tóc không bị rơi ra, họ sẽ quấn thêm một chiếc khăn đen bên ngoài, cắm một bông hoa ở chính giữa, đại biểu cho mặt trời, phía sau thì cắm lược, đại biểu cho mặt trăng. Nếu có ai thích trang điểm, thì cũng có thể cắm thêm những thứ khác, tóm lại cắm cái gì trông đẹp thì cắm. Bạch Thủy Tiêu thò tay lên tóc, chui vào giữa lớp khăn, lấy một cành cây dài một tấc, tròn tròn ra, kẹp giữa ngón tay, sau đó nghiêng đầu hỏi Giang Luyện: "Có lửa không?" Chẳng lẽ là thuốc lá? Giang Luyện từng nghe Kiền gia kể, ở vùng Vân Nam, có một loại gỗ có thể dùng làm thuốc để hút —— dân bản xứ chặt nó thành những đoạn ngắn như điếu thuốc lá, châm lửa đốt và ngậm như thuốc lá, nhưng nó không gây nghiện, cũng không có hại như nicotin. Nhưng anh không nghĩ tới ở Tương Tây cũng có loại thuốc này. Bạch Thủy Tiêu thật là thảnh thơi, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện hút thuốc, mà cách giấu thuốc cũng khá... gợi cảm. Anh lắc đầu: "Tôi không hút thuốc lá." Bạch Thủy Tiêu chìa nhánh cây ra cho Mạnh Thiên Tư xem: "Tối nay tôi đốt cái này, ném vào trong hành lang, đợi một lúc, người của cô ngã sạch. Tiếc là lượng quá ít, không gian lại lớn, nên hiệu quả không tốt lắm." Mạnh Thiên Tư mỉm cười: "Không gian trong xe đủ nhỏ để cô thể hiện đấy." Bạch Thủy Tiêu cũng cười: "Đang lái xe mà, với cả cũng không có lửa nữa." Nói đến đây, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nói: "Dừng xe." Vi Bưu dẫm phanh xe. Không còn tiếng động cơ xe nữa, bốn bên yên tĩnh đến mức đáng sợ. Trên núi, dưới vực đều như một mảng mực tàu đen nhánh, con đường núi quanh quanh co co bị ánh trăng soi sáng. Giang Luyện nhìn ra ngoài cửa sổ: Điểm dừng xe rất kỳ lạ, ở ngay chỗ khúc quanh, thuộc về khu vực nguy hiểm. Đường núi không có rào chắn, bên vách đá chỉ có vài chiếc cọc gỗ tượng trưng —— dừng xe chỗ này, nhỡ mà có xe khác đi tới, có thể không bị xe đâm chết, thì khi ngã xuống vách núi, cũng chẳng thể sống được. Bạch Thủy Tiêu ngậm nhánh cây vào trong miệng, như ngậm một điếu thuốc lá, một tay nhấc cằm Huống Mỹ Doanh lên, lưỡi dao lại kề sát vào cổ họng cô ấy. Huống Mỹ Doanh chỉ có thể rên rỉ mấy tiếng, chứ không nói nổi lời nào. Vi Bưu vừa tức vừa lo: "Cô làm gì đấy!" Bạch Thủy Tiêu vẫn tiếp tục cắn nhánh cây, nói từng chữ một: "Chẳng làm gì cả, chỉ đề phòng các người thôi." Sau đó cô ta cười với Mạnh Thiên Tư: "Tôi cũng chỉ làm việc giúp người khác thôi. Đã hẹn sẽ giao người ở đây rồi, tôi không muốn đi đến cửa mà còn hỏng chuyện." Quả nhiên còn có người sau lưng. Trước khi nhìn thấy chủ nhân thực sự, Mạnh Thiên Tư cũng chẳng định làm gì cả, cô mỉm cười, ngồi thẳng người lên: "Mua trương nhi là con số nào, có thể để lộ ra chút gì không? Để tôi còn biết đường chuẩn bị sẵn, trước khi gặp mặt." Mua trương nhi chính là bỏ tiền mua kẻ chủ mưu, gần trăm năm nay, tiền giấy được thay cho vàng bạc, nên không còn cách gọi thỏi xưng lượng nữa, mà dùng "trương" để tính tiền giấy, người trong nghề gọi thân mật là "trương nhi". Khi Mạnh Thiên Tư dùng ngôn ngữ trong nghề, một là do thuận miệng, hai là để thăm dò địa vị của Bạch Thủy Tiêu, để tìm hiểu ngọn nguồn cô ta. Hình như Bạch Thủy Tiêu không biết trương nhi là cái gì, nhưng vẫn suy luận ra được ý của Mạnh Thiên Tư. Cô ta nhìn chằm Mạnh Thiên Tư một hồi, như thể đang tính xem chuyện này có khả thi hay không, sau đó sảng khoái gật đầu: "Cũng được." Nói xong, Bạch Thủy Tiêu khom lưng về phía Mạnh Thiên Tư, mà Mạnh Thiên Tư thì cũng ngồi thẳng người, ngẩng mặt chờ cô ta nói. Ngay lúc này, Giang Luyện để ý tới ánh mắt đảo quanh của Bạch Thủy Tiêu. Anh cảm thấy có vấn đề, nhưng còn chưa kịp nghĩ kĩ thì nó đã được chứng thực: Bạch Thủy Tiêu hé môi, sau đó thổi một đám bột trắng ra khỏi nhánh cây. Giang Luyện biết không ổn, vội vàng nín thở. Đám bột đó không phải nhằm vào anh, nhưng do anh ngồi ngay bên cạnh, nên vẫn bị dính một chút. Mà chỉ dính một chút thôi, anh đã thấy chóng mặt hoa mắt rồi. Nhưng anh còn đỡ đó, Mạnh Thiên Tư còn bị phun cả mặt, đừng nói là nín thở, ngay cả nhắm mắt cũng chẳng kịp, lúc này cô đang ho khan không ngừng. Giang Luyện cũng không để ý đến tình hình của cô —— vì cửa xe đã bị đá văng ra, Bạch Thủy Tiêu kéo Huống Mỹ Doanh xuống xe, đi về phía vách núi. Giang Luyện lạnh run cả người, anh vội vàng đuổi theo, Vi Bưu cũng chạy qua đó. Nhưng do Bạch Thủy Tiêu đứng sát vách đá, nên hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ, Huống Mỹ Doanh thì sợ đến mức không nói lên lời, cả người run rẩy. Bạch Thủy Tiêu mỉm cười với hai người, nửa người chìm trong bóng tối: "Để xem các anh có đủ nhanh..." Lời còn chưa dứt, cô ta đã ngừng cười, nhấc cả người Huống Mỹ Doanh lên, ném ra ngoài vách núi. Giang Luyện chỉ cảm thấy trong não mình như có trống đánh, mẹ kiếp, cô ta đúng là một con điên! Tình hình nguy cấp, anh không thể chần chừ nữa. Ngay khi Huống Mỹ Doanh bị ném ra, Giang Luyện đã chạy tới bên vách núi, mượn lực dưới chân, nhào tới chỗ Huống Mỹ Doanh, đồng thời hét lên: "Bắt lấy anh!" Cũng rất may mắn, may mà người Huống Mỹ Doanh gầy yếu, váy ngủ và áo khoác lại mỏng, nhất là áo khoác, sau một quãng đường vất vả, nó đã bị tuột ra gần hết, nay bị ném xuống thì bị gió thổi bay lên cao. Mặc dù Giang Luyện không thể kéo Huống Mỹ Doanh lên, nhưng vẫn kịp túm lấy eo cô ấy. Anh xoay người giữa không trung, bỗng thấy Vi Bưu hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy cọc gỗ, cả người treo ở bên ngoài vách núi, định lấy cơ thể làm dây thừng để cho anh bám lấy. Giang Luyện đánh giá vị trí chân Vi Bưu, cảm thấy không thể bắt được, thì trong lòng hơi chìm xuống. Ngay sau đó, anh lại nhìn thấy cái áo khoác kia, thế là anh không cần nghĩ nhiều, lập tức ném móc áo khoác vào chân Vi Bưu. Nhưng dù sao cũng không phải buộc nút, áo khoác vẫn bị rơi ra, nhưng Giang Luyện đã nhanh chóng mượn lực quấn ban đầu, để rướn người lên, bám lấy mắt cá chân Vi Bưu. Ba người, một người nối một người, như một chuỗi hồ lô, treo ở dưới vách núi. Cả chuỗi ôm bắt này nhìn thì phức tạp, nhưng thực chất nó chỉ xảy ra trong vài giây thôi. Mỗi một thời cơ bị bỏ qua là sẽ không thành công được: Nếu Giang Luyện không túm được Huống Mỹ Doanh, hoặc là vóc người Vi Bưu không cao lớn như vậy, hay là không có chiếc áo khoác kia, thì hậu quả đều rất đáng sợ. Lúc này Giang Luyện mới thấy sợ run cả người, mồ hôi trên lưng rơi như mưa. Khi gió trên núi thổi qua, thì lưng lạnh buốt. Tay chân anh cứng đờ, dù là cái tay đang kéo Huống Mỹ Doanh, hay là cái tay bắt lấy chân Vi Bưu, đều không cử động được. Còn Huống Mỹ Doanh thì đã rũ người xuống, hiển nhiên là lại bị ngất đi. Trên sườn núi có tiếng động cơ xe. Tiếng vang này lập tức kéo Giang Luyện về với hiện thực: Bạch Thủy Tiêu nói rất đúng, cô ta chỉ cần Mạnh Thiên Tư thôi, màn kịch trên sườn núi này, chỉ là cách để ném bọn họ đi, còn bọn họ chết hay sống cũng chẳng ảnh hưởng gì. Giang Luyện ngẩng đầu lên, định giục Vi Bưu kéo hai người lên. Nhưng nào cần anh giục, Vi Bưu vẫn luôn lo lắng cho Huống Mỹ Doanh, chỉ hận mình không mọc thêm vài cánh tay nữa để bò nhanh hơn. Anh ta ôm cọc gỗ, mượn sức bò lên trên mặt đất, rồi lại dùng tay đào móc mặt đất để mượn lực. Tất cả những hành động này, đều rất tốn sức, mà cái thân hình to lớn của anh ta thật sự không phải để trưng cho đẹp. Dù trên chân treo hai người, anh ta cũng không hề ngừng nghỉ, mà ra sức bò lên trên mặt đất, sau đó xoay người kéo Giang Luyện và Huống Mỹ Doanh lên. Giang Luyện vừa mới được kéo lên, đã thả ngay Huống Mỹ Doanh ra, sau đó đứng dậy, dõi mắt nhìn xung quanh. Sau một hồi nhìn ngó, anh đã nhìn thấy ánh đèn xe yếu ớt như đốm sáng của đom đóm lấp ló trong rừng cây. Anh bỏ lại một câu "Anh trông Mỹ Doanh nhé.", sau đó chạy ra ngoài. Vi Bưu đang xem vết thương cho Huống Mỹ Doanh, nghe thấy thế thì tức điên lên: "Người một nhà còn đang bị thương, mày còn rảnh để đi lo cho người khác!" Khi anh ta ngẩng đâu lên, chỉ thấy bóng Giang Luyện đang lao ra ngoài, chẳng mấy chốc đã không thấy đâu nữa.