Mưa quá lớn làm mắt không thể mở ra được. Ngay lúc không rõ mọi người đang ở đâu, Mạnh Thiên Tư lại nghe được tiếng quát của Giang Luyện: "Chạy sang bên cạnh!", tiếp đó người cô đã bị anh kéo chạy như bay.
Trên đỉnh núi có quá nhiều tiếng vọng khiến người ta không thể phân rõ phương hướng, cũng chẳng kịp quan tâm ai khác. Những bước chân thất thểu lúc thấp lúc cao. Mới chạy được mấy bước Mạnh Thiên Tư đã suýt bị ngã. Trong lúc vội vàng cô quay lại nhìn lên núi, phía sau màn mưa dày đặc là một mảng đất vàng sắp tràn đến nơi. Giữa đám đất cát đó còn vang vọng tiếng đá va đập.
Giang Luyện túm lấy vai Mạnh Thiên Tư đẩy mạnh cô sang một bên. Còn anh lại chẳng kịp cất bước, chỉ trong thoáng chốc đã bị cái lưỡi bùn khổng lồ đẩy ngã và cuốn xuống chân núi.
Cú đẩy mạnh này của Giang Luyện làm Mạnh Thiên Tư ngã hẳn ra ngoài. Cô còn lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại được, cơ thể lăn trên những hòn đá sắc nhọn làm mình mẩy đau nhức. Nhưng hoàn cảnh lúc này quá nguy hiểm làm cô không bận tâm đến nó mà chỉ cố gắng đứng dậy giữa cơm mưa, đầu óc trống không, kêu lên: "Giang Luyện!"
Cô cảm thấy Giang Luyện đã bị đất đá chôn vùi, nhưng không sao cả, chỉ cần tìm được anh đúng lúc thì vẫn có thể cứu ra được.
Nhưng trời mưa như trút nước, cả đất trời mờ mịt chẳng thể nhìn rõ người ở đâu. Mạnh Thiên Tư ra sức lau nước mưa trên mí mắt, cố gắng mở to mắt quan sát khắp nơi.
Đúng lúc này dưới lớp bùn đất gần đó có một người bò dậy.
Từ trên xuống dưới toàn bùn, trông như một pho tượng đất, nhưng nhờ có mưa lớn rửa trôi bùn nên dần dần gương mặt người đó cũng lộ ra.
Đó là Giang Luyện.
Mạnh Thiên Tư ngơ ngác nhìn anh. Cô ngã ngồi xuống đất, sức lực trong người tan cả đi. Sau đó cô quay đầu lại, chậm rãi lau nước trên gương mặt rồi nhìn lên núi cao.
Đúng như những gì cô dự đoán, nơi lở đất nghiêm trọng nhất không phải là ngọn núi này. Bên núi Phượng Hoàng chủ yếu là bùn cát chứ không phải đất đá: Có lẽ là vì mấy ngày nay mưa nhiều, đất trên núi lơi lỏng nên chảy hết xuống —— may mà núi ở Quảng Tây không phải núi trọc, ít nhiều cũng có chút cỏ cây nên phần đất đá xen lẫn trong bùn không nhiều lắm, mức độ thiệt hại cũng nhỏ, bùn đất chỉ chảy chỉ khoảng mười lăm phút là ngừng.
Giang Luyện dẫm trên lớp bùn đất lầy lội đi tới trước mặt cô, giơ tay kéo cô dậy. Mạnh Thiên Tư không muốn nói gì cả, chỉ cầm lấy tay anh để đứng dậy, ai ngờ chân lại nhói lên: Đau, đau, đau."
Giang Luyện không biết cô đau ở đâu, nhưng anh biết: ban nãy hiểu nhầm là tình hình nguy cấp nên đẩy hơi mạnh tay. Nếu tư thế lúc ngã không ổn thì người bị đẩy rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này trời còn mưa như trút, đường xuống núi lại xa, thành ra đoạn đường đi ngược lên núi lại có vẻ an toàn hơn, do bùn đất đã bị nước mưa rửa trôi, mà cái hang động trên đỉnh núi cũng có thể trú mưa nữa. Giang Luyện xoay lưng lại: "Lên đây, tôi cõng cô lên."
Trường hợp thế này thì không thể để ý đến những thứ khác được, Mạnh Thiên Tư ôm lấy cổ anh, hai tay Giang Luyện thì nắm lấy chân cô, đứng dậy. Anh ngẩng đầu quan sát phương hướng rồi nhanh chóng đi lướt bên cạnh.
Mưa vẫn rất lớn, nước mưa làm tầm mắt người ta mơ hồ. Hai tay Giang Luyện đều dùng để đỡ Mạnh Thiên Tư, không thể lau nước mưa trên mặt được, nên anh cứ phải nhắm mắt, mở mắt hoặc thỉnh thoảng lại lắc đầu để vẩy bớt nước ra. Mạnh Thiên Tư thấy anh quá vất vả thì sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng giơ tay ra lau giúp anh.
Giang Luyện sững sờ. Anh cảm nhận được một bàn tay mềm mại mơn trớn trán anh, trượt xuống dưới mũi, thậm chí lòng bàn tay mềm mịn còn chạm vào môi anh, sau đó lại đến cằm.
Anh nghiêng đầu nhìn cô theo bản năng, mái tóc dài của cô bị nước mưa làm ướt sũng. Chúng đang dán vào cổ anh làm lòng anh ngứa ngáy.
Mạnh Thiên Tư không dám nhìn anh nữa, cô cuộn tròn mấy ngón tay lại. Trong lòng bàn tay cuộn tròn đầy nước mưa ẩm ướt và cảm giác tê dại, nóng bừng ăn sâu vào trong xương tủy: Cô chỉ nhớ dường như lòng bàn tay mình đã lướt qua hàng mi, đôi môi và đám râu mới nhú trên cằm của anh —— cằm của đàn ông có cạo kỹ đến đâu cũng vẫn còn cảm giác rát tay.
Cô nghe thấy Giang Luyện nói: "Được rồi, bây giờ nhìn rõ rồi."
Nhìn rõ thì tốt, Mạnh Thiên Tư đáp nhỏ, rồi cũng không dám giơ tay lau giúp anh nữa.
***
Mưa lớn như vậy nhưng lại mưa nghiêng về một phía, nên trong hang động vẫn còn khô ráo. Giang Luyện thả Mạnh Thiên Tư xuống, xắn ống quần cô lên.
Thảo nào cô không đứng dậy được, nơi cẳng chân cô đã tím xanh một mảng. Nhưng vẫn còn chưa hết, khi anh xắn ống tay áo của cô lên, ngoài những vết ứ máu, xanh tím, trên cánh tay cô còn có mấy vết thương hở. Lớp áo trên vai cũng bị cứa rách, để lộ ra vết thương bị cọ mất một mảng da. Miệng vết thương bị nước mưa xối lúc này đã trở nên trắng bệch.
Giang Luyện thì không sao, một là da đàn ông sẽ dày hơn phụ nữ, hai là anh chỉ lăn mấy vòng trong bùn thôi, chứ không gặp phải hòn đá sắc nhọn nào.
Nhưng anh thà rằng mình bị tróc da rách thịt còn hơn là như vậy: Anh cứu người mà lại cứu "quá tay" thành ra chuyện tốt hóa dở —— nếu anh không làm gì cả để Mạnh Thiên Tư cũng lăn trong bùn mấy vòng thì đã chẳng bị thương. Những vết thương trên người cô lúc này toàn là do anh đẩy, còn anh thì lại chẳng sao cả.
Trách ai được, chẳng lẽ đi trách trận lở đất này không đủ lớn à?
Mạnh Thiên Tư dù còn đau nhưng thấy vẻ lúng túng của Giang Luyện thì lại thấy buồn cười. Cô phải nghiêng đầu cố gắng để không bật cười.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, trong tay cũng không có thuốc nên Giang Luyện buộc phải xé hai mảnh áo xuống để băng vết thương cho cô trước. Sau đó anh lấy điện thoại ra định liên lạc với bọn Thần Côn. Kết quả sau trận lăn lộn đó, không chỉ màn hình điện thoại bị vỡ, mà còn dính đầy bùn đất, trông không ổn tí nào.
Anh lại cất điện thoại đi, tự lẩm bẩm: "Sao bọn họ còn chưa quay lại đây nhỉ."
Lẽ ra trận lở bùn này vốn không gây ra thương vong, nếu đã không phải "tẩu sơn" thật đáng lẽ bọn Lộ Tam Minh phải quay lại đây từ lâu rồi chứ.
Mạnh Thiên Tư hiểu rõ trong lòng: "Bọn họ chưa dám đi lên, chắc đang vắt óc tìm lý do ngụy biện đấy."
Quy định của sơn quỷ rất nghiêm ngặt, cái kiểu gặp phải nguy hiểm thì bỏ mặc đại lão, tự chạy trối chết này được liệt vào tội nặng.
Việc hôm nay không thể bỏ qua dễ dàng được.
Giang Luyện đi ra cửa hang nhìn mưa bay đầy trời: "Trận mưa này quá lớn, chắc sẽ mau tạnh thôi."
Mạnh Thiên Tư nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng được màn mưa làm nổi bật của Giang Luyện, sau đó cô sửng sốt.
Nếu lần này không phải hiểu nhầm mà là núi lở thật thì sao? Có khi nào Giang Luyện sẽ bị chôn sống thật không?
Lúc anh chạy có thể không kéo cô theo, từ trước đến giờ anh luôn chạy rất nhanh mà.
Khi bùn đất đuổi tới nơi, anh cũng có thể mặc kệ cô. Người của cô trên có Lộ Tam Minh, dưới có Tì Hưu, còn có cả một cánh sen từng thề rằng "sống ở bên người, chết làm bạn bên cạnh", đương nhiên cánh sen này vốn là một ngkẻ lơ mơ, không thể coi là thật...
Không phải bọn họ vẫn mặc kệ cô, chạy trối chết sao.
Trong khi đó một "người ngoài" không có quan hệ gì với cô lại luôn ở bên cô.
Mạnh Thiên Tư ngập ngừng muốn nói, muốn hỏi vì sao anh lại làm vậy, rồi lại cảm thấy vấn đề này sẽ khiến Giang Luyện xấu hổ, không biết phải đáp thế nào.
Ngay khi cô đang hoảng hốt thì lại nghe được tiếng cười khẽ của Giang Luyện. Cô tưởng là cười mình nên vội vàng ngẩng đầu lên xem.
Nhưng mà không phải, Giang Luyện đang nhìn xuống chân núi: "Đến rồi, một đám ô đen, chắc là đến xin lỗi đây."
***
Dưới đám ô đen đó quả thật là đoàn người do Lộ Tam Minh và Tì Hưu dẫn đầu, đang nơm nớp lo sợ.
Thần Côn không có ở trong đó. Phản ứng của ông lúc đó là thế này: khi đám Lộ Tam Minh chạy, ông không chạy theo; nhưng khi Giang Luyện quát "chạy sang bên" thì ông lại chạy như điên. Đến khi bị bùn cuốn đi ông không có khả năng tự bảo vệ bản thân như Giang Luyện, nên đã lăn thăng xuống chân núi như một cái bánh xe, cũng ăn đủ đau khổ. Sau này được đám người Lộ Tam Minh tìm đến và khiêng xuống dưới núi.
Cho nên cả "tai nạn" chỉ có mỗi hai người bị thương, một là đại lão, hai là một trong ba tầng cánh sen của đại lão. Còn những người khác ngoài chuyện chạy vội nên toàn mồ hôi ra thì không có vấn đề gì hết.
Cả đám đi đến trước cửa hang động nhưng lại cứ đùn đẩy nhau không dám đi vào, trông y hệt những cây nấm đen khổng lồ. Giang Luyện nói chuyện Mạnh Thiên Tư bị thương với Lộ Tam Minh. Vừa nghe tin Mạnh Thiên Tư cần thuốc và băng gạc, một sơn hộ lập tức chạy như bay xuống núi —— Lộ Tam Minh hâm mộ nhìn theo bóng lưng anh ta, rất đau khổ vì địa vị của mình quá cao, không thể mượn cớ đi lấy thuốc để tránh tội.
Mưa dần nhỏ xuống, đám nấm đen vẫn đứng im ở bên ngoài. Mạnh Thiên Tư nghiêm mặt nói vọng ra: "Định đứng đó đợi đến lúc hết mưa à?"
Giang Luyện hào hứng ngồi khoang chân ở bên xem kịch: Anh rất thích xem Mạnh Thiên Tư hù dọa người khác, dù là thẩm vấn Diêm La hay là tính sổ với đám Lộ Tam Minh.
Đại lão đã lên tiếng, thật sự không thể lề mề được nữa, Lộ Tam Minh đành phải dẫn Tì Hưu đi vào. Trên đường đi hai người đã thương lượng với nhau mỗi người nói một nửa, một người tự trách bản thân, một người tự kiểm điểm.
Tì Hưu là người mở miệng trước. Vóc dáng anh ta vốn cao lớn, mà nay cúi đầu, rụt vai trông có vẻ nhỏ bé hơn hẳn: "Mạnh tiểu thư, chuyện này chủ yếu là tại tôi. Là tôi thiếu kiên nhẫn nói 'Tẩu núi, chạy mau'. Tôi cũng là người chạy đầu tiên. Tất cả mọi người đều bị tôi liên lụy —— lúc ấy tôi cũng không biết mình bị làm sao, cứ nghĩ đến việc mình có thể chết, cùng với vợ con còn ở nhà thì tôi chẳng nhớ gì nữa. Tôi... thật sự không phải, tôi nhận lỗi, cô muốn phạt thế nào tôi cũng nhận."
Lộ Tam Minh hắng giọng nối tiếp lời Tì Hưu một cách trơn tru: "Trách nhiệm chủ yếu là của tôi. Tôi thân là người phụ trách ở Quảng Tây, mà nhiều việc còn chưa xử lý chu đáo. Gặp phải tình huống khẩn cấp, đáng lẽ phải đặt Mạnh tiểu thư lên đầu, nhưng chúng tôi lại không đủ..."
Nghe mấy câu nói đường đường chính chính này, Giang Luyện suýt nữa thì bật cười.
Mạnh Thiên Tư hỏi hai người họ: "Nói xong chưa?"
Nói nhiều sai nhiều, hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Mạnh Thiên Tư cười nhạt rồi đột nhiên nổi cáu: "Toàn lời nhảm nhí, không câu nào nói vào điểm quan trọng hết."
Sao có thể không trúng điểm quan trọng nào được? Trên trán Lộ Tam Minh ướt đẫm mồ hôi, gương mặt lúc đỏ lúc trắng.
Mạnh Thiên Tư nói: "Quy định của sơn quỷ có rất nhiều đến bây giờ đã không còn thích hợp nữa, tôi cũng không để bụng mấy cái đó. Mạng của ai cũng quý giá cả, các người không có nghĩa vụ hi sinh vì người khác, nhớ vợ con hay chạy trốn trước cũng chỉ là thói thường tình của con người thôi."
Khóe môi Giang Luyện khẽ cong lên.
"Nhưng mấy người là sơn hộ, ở gần núi, thân thiết với núi, đáng ra phải hiểu hết mọi tình huống của núi: Có phải tẩu sơn thật không và lúc tẩu sơn thì phải làm gì, mấy người không có chút thường thức nào ư? May mắn hôm nay chỉ là bùn chảy thôi nên không có thiệt hại gì, chứ nếu là núi lở thật thì với kiểu chạy trốn đó, các người có chạy thoát được không? Đến lúc đó có nhớ vợ nhớ con thì vợ con anh cũng chẳng gặp được anh nữa đâu!"
Môi Tì Hưu khô đắng, khẽ gật đầu.
"Còn chú nữa." Mạnh Thiên Tư nhìn Lộ Tam Minh: "Chính chú cũng nói, chú là người phụ trách bên Quảng Tây này, tương đương với việc cả Quy Sơn trúc Nam Lĩnh cũng là chú quản lý. Địa vị của chú cao không phải là để chú hưởng thụ. Chú dẫn người đi làm việc thì cũng phải có trách nhiệm với người ta. Khi xảy ra chuyện, chú phải ổn định tình hình, rồi đưa ra đối sách, chứ không phải nghe gió đoán mưa chạy theo người ta —— anh ta bảo chạy là chú chạy, thế chính kiến của chú ở đâu?"
(*) Ngũ Lĩnh, còn gọi là Nam Lĩnh, là tên của dãy núi ở vùng ranh giới các tỉnh Hồ Nam, Giang Tây, Quảng Đông, Quảng Tây của Trung Quốc, ngăn cách vùng Lưỡng Quảng với phần lãnh thổ phía bắc của vùng Giang Nam. Ngũ Lĩnh gồm 5 dãy núi nhỏ: Việt Thành Lĩnh, Đô Bàng Lĩnh, Manh Chử Lĩnh, Kỵ Điền Lĩnh và Đại Dữu Lĩnh.
Trong lúc đó mưa đã ngớt dần, giọng Mạnh Thiên Tư vọng ra bên ngoài làm cả trong và ngoài động đều yên ắng, không có lấy một tiếng ho khan, mà chỉ có tiếng bước chân lạch bạch của sơn hộ chạy xuống lấy hòm thuốc thôi.
Khi Giang Luyện đi ra cửa hang nhận lấy hòm thuốc, có vô tình liếc qua chân núi: Cơn mưa này thật là vừa lớn vừa vội vàng, dưới chân núi đã như một cái hồ nước rồi. Trong khi đó mắt phải Phượng Hoàng thì lại như được lôi ra từ giữa hồ nước.
Nhưng mà Quảng Tây vốn là như vậy, ở một số nơi còn có cả hiện tượng "Đốn Hồ".
(*) Đốn hồ là hiện tượng vùng đất trũng giữa các ngọn núi bị ngập thành hồ nước.
Sau một cơn mưa như xối xả, cống thoát nước ngầm bị tắc, nước mưa không thoát đi được thì tụ lại chỗ trũng dưới chân núi tạo thành hồ. Trong hồ còn có thể thả cả, bơi thuyền —— Đốn hồ mười năm ở huyện Hân Thành, thị trấn Lai Tân là đốn hồ nổi tiếng nhất cả nước: một trận mưa to tạo thành hồ nước vùng núi, còn sừng sững ở đó chục năm. Một tối nọ của mười năm sau, người dân quanh hồ nghe được tiếng nước kỳ lạ ở phía đốn hồ, sáng hôm sau ra xem thì thấy nước hồ hạ xuống hơn một mét, trong hồ còn có rất nhiều vòng xoáy khổng lồ. Mấy ngày sau cả hồ đều biến mất. Có chuyên gia đến khảo sát và đoán rằng đó là do cống thoát nước ngầm bị tắc quá lâu, nay đột nhiên được thông nên nuốt hết cả nước trong hồ xuống.
(*) Lai Tân: một thị trấn ở Khu tự trị dân tộc Choang, Quảng Tây, Trung Quốc
Nhưng mà đốn hồ như vậy rất ít gặp, mà vùng mắt phải Phượng Hoàng cũng không có tin tức gì về đốn hồ cả. Giang Luyện đoán chỗ nước tụ lại đó sẽ nhanh chóng biến mất thôi.
Mạnh Thiên Tư mắng mỏ xong thì thoải mái hơn hẳn. Cô thấy Giang Luyện cầm hòm thuốc vào thì biết là đã đến lúc băng bó vết thương, nên đuổi bọn Lộ Tam Minh đi: "Được rồi, tôi chỉ nói đến đó thôi, còn đâu hai người tự suy nghĩ đi."
Lộ Tam Minh đứng nghe mắng giữa bao người thì như bị xử phạt công khai, ông rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Bây giờ nghe thấy Mạnh Thiên Tư bảo để ông tự kiểm điểm thì như được ban ơn, vội vàng đi ra ngoài. Nhưng khi nhìn thấy sơn hộ đứng ở ngoài hang động thì vẫn cảm thấy xấu hổ, nên vội vàng đi xuống dưới chân núi. Những sơn hộ còn lại quay sang nhìn nhau, đi theo thì không được, mà ở lại cũng chẳng xong, thế là cả đám tản ra, có người đi thẳng xuống núi, có người thì đi được một đoạn lại dừng lại, đề phòng bên này còn có việc gì sai bảo.
Giang Luyện băng bó vết thương cho Mạnh Thiên Tư rồi trêu cô: "Ghê gớm."
Cơn giận của Mạnh Thiên Tư còn chưa tan hết: "Chứ sao. Đây là sơn hộ, mà vừa gặp núi lở đã hốt hoảng như thế rồi —— có nhận thấy vấn đề hay không thì tôi không biết, nhưng năng lực xử lý tình huống thì chắc chắn là không ổn..."
Nói đến đây, cô bỗng thở dài: "Mẹ Sáu tôi quản chuyện bên này, bà ấy không quan tâm thì tất nhiên người bên dưới cũng lơi lỏng."
Giang Luyện thay đổi đề tài: "Ghê gớm thì đúng là ghê gớm, nhưng mà lòng dạ vẫn rất tốt."
Mạnh Thiên Tư không hiểu: "Lòng dạ tốt cái gì?"
Giang Luyện đáp: "'Mạng của ai cũng quý giá cả, không ai có nghĩa vụ hi sinh vì người khác'. Cô là người giữ ghế vương tọa mà lại có được suy nghĩ đó chẳng phải là lòng dạ tốt bụng sao?"
Mạnh Thiên Tư cũng không cảm thấy điều này có gì đáng khen: "Một người giữ ghế vương tọa, lòng dạ tốt không thể xem là ưu điểm."
Theo ý cô hoặc là trong mắt mấy bà, phải là người tâm tư kín đáo, thông minh tháo vát, tài nghệ siêu quần, tài trí hơn người mới xứng với ngôi vương.
Giang Luyện cười: "Đó chỉ là cách nghĩ của mấy người đứng đầu các cô thôi, sao cô không ngẫm xem người bên dưới nghĩ thế nào? Những người làm việc cho người khác như tôi chưa bao giờ để ý đến chuyện người quản lý có thần thông quảng đại hay không. Vì nó đâu có liên quan đến tôi —— nhưng nếu người đó có thể quý trọng tất cả mọi thứ của tôi, tôn trọng tôi thì tôi cảm thấy đi theo người đó là sự lựa chọn đúng đắn."
Rồi anh hạ thấp giọng: "Vừa rồi Lộ Tam Minh đỏ bừng mặt, nhưng tôi thấy mấy người bên ngoài kích động lắm —— chúc mừng cô nhé, lại có thêm một đám fan rồi."
Mạnh Thiên Tư bật cười, tiện thể đưa tay cho Giang Luyện để anh đỡ cô dậy.
Nghỉ ngơi bao lâu mà lúc đi đường vẫn còn khập khiễng, không lưu loát. Nhưng vì bên ngoài quá nhiều ánh mắt chú ý, không thể cõng cô đi được nên Giang Luyện chỉ có thể đỡ cô ra ngoài. Khi đi đến cửa hang, vốn định chỉ cho cô xem cái "hồ nước" dưới chân núi, ai ngờ nước bên này rút quá nhanh, mới một lúc mà đã cạn hết rồi.
Giang Luyện mới đỡ cô đi được hai bước, trong lòng bỗng rung lên. Anh nói với cô: "Thiên Tư, cô đứng lại đã."
Nói xong, anh cố gắng duỗi thẳng tay để cô bám vào, còn mình thì lùi lại chỗ cửa hang, nhìn xuống dưới chân núi.
Mạnh Thiên Tư biết là bên đó có vấn đề, nếu không vì xung quanh vẫn còn lác đác vài sơn hộ thì cô đã nhảy lò cò sang đó xem cùng rồi. Nhưng có sơn hộ ở đây cô phải chú trọng hình tượng nhưng lại không nén nổi sự tò mò nên vội vàng hỏi Giang Luyện: "Là cái gì? Anh nhìn thấy cái gì thế?"
Tim Giang Luyện đập thình thịch, anh đỡ cô quay lại, chọn một góc độ đứng ở chỗ cửa hang rồi chỉ xuống dưới: "Thiên Tư, cô xem cái hình kia có giống Phượng Hoàng không?"
Giống à? Mạnh Thiên Tư ngỡ ngàng, cái ao nước kia có vẻ giống với một con chim mập mạp, nhưng nói là Phượng Hoàng thì còn cách xa lắm.
Giang Luyện kiên nhẫn hơn cô nhiều, khi anh vẽ tranh thường phác thảo trước, tất nhiên bản phác thảo sẽ kém xa thành phẩm, nhưng vì đã quen phác thảo nên anh rất mẫn cảm với những đường cong đơn giản. Anh nín thở, nói khẽ một câu: "Hiện lại nước đang rút, Thiên Tư, cô nhìn kỹ vào phương hướng nước rút đi."
Mạnh Thiên Tư tiếp tục nhìn chằm chằm vào ao nước. Càng nhìn tim cô càng đập nhanh, gai ốc nổi đầy người: Không phải là sợ mà là bất ngờ.
Nói chung, nước đều chảy về chỗ trúng, nước rút vào trong đất thì không có hình dạng gì đáng nói, nhưng nước nơi này lại khác, nó giống như một bức tranh cát, chảy qua chảy lại tạo thành hình một con Phượng Hoàng. Mà không chỉ có mỗi cái hình, mà trong khoảnh khắc nước rút đó, ta có thể nhìn thấy nước chia làm nhiều nhánh, rất giống với những chiếc lông chim dày đặc.
Giống cái gì nhỉ? Giống với trò chơi trên đĩa tương dấm thịnh hành ngày nay: Dưới đáy đĩa có những hoa văn gập ghềnh, tinh tế nhưng lại có cùng màu với đĩa, khi đổ nhiều tương dấm thì không thể nhận ra được, chỉ khi nào trải một lớp mỏng vừa đủ phủ kín hoa văn thì mới thấy được chúng.
Nếu mặt đất bên dưới không lồi lõm, thì nghĩa là dưới đất có vấn đề: có nơi đất dễ thoát nước, mà có nơi thì không, nên trong một thời gian ngắn nào đấy mới tạo được thành hình hoa văn.
Mạnh Thiên Tư chỉ mới ngơ ngẩn một lát, mà bên dưới đã không còn giống Phượng Hoàng nữa rồi: Nước rút quá nhanh, một giây trước còn giống một ổ chim cút, một giây sau đã chẳng giống gì rồi.
Cô cảm thấy cổ họng mình khô lại, rồi cô khẽ thì thào: "Mắt phải Phượng Hoàng?"
Cái này phải gom đủ bao nhiêu điều trùng hợp mới tìm ra được nó chứ? Phải trùng hợp đứng ở cửa hang này, bởi vì đây là góc độ quan sát tốt nhất. Trời còn phải mưa, mưa còn phải lớn thì khi nước rút nó mới hiện ra được. Hoặc là mưa phải đủ nhỏ để phủ kín cái hoa văn đó. Còn phải quan sát đúng thời điểm, chậm hoặc sớm một giây là hoa văn đó đã thay đổi rồi...
Bây giờ nghĩ lại, quả thật như mọi thứ đã được an bài từ trước: Nếu không có trận bùn chảy, nếu cô không vào hang động nghỉ chân, nếu không ở lại trong động đến lúc nước rút và nếu không có Giang Luyện nhìn thấy...
Chắc chắn bọn cô sẽ bỏ lỡ nó.
Ngay khi đang nghĩ mấy điều này, cô bỗng ngớ ra rồi vội vã nói: "Nguy rồi, nguy rồi, tôi quên không chụp. Con Phượng Hoàng đó, mắt của nó ở chỗ nào?"
Chẳng lẽ phải đợi đến trận mưa tiếp theo ư?
Đúng lúc này, Giang Luyện từ tốn nói: "Thiên Tư, sao cô cứ quên... thế mạnh của tôi vậy?"