Quyển 9: Người Đá Mỉm Cười - Chương 136

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:34:37

Nói nghiêm túc thì tốc độ xông ra từ dưới lớp áo khoác của thứ kia quá nhanh nên trong một thời gian ngắn, chiếc áo choàng và đâu Sử Tiểu Hải còn chưa kịp rơi xuống, khiến cho cảnh tượng bấy giờ vô cùng khủng khiếp. Mạnh Thiên Tư đã đoán được rằng Sử Tiểu Hải có vấn đẻ vì sau khi cậu ta đi ra khỏi con đường kia thì chẳng nói năng gì cả, chỉ ậm từ linh tinh. Sau này cậu ta còn cúi đầu giả vờ ngủ rồi cũng chưa từng mở mắt ra nhìn xung quanh. Nhưng ai có thể nghĩ tới việc có thứ gì đó mượn đầu cậu ta để lừa gạt cô chứ? Súng của cô vốn đang chĩa vào đầu Sử Tiểu Hải nên trong khoảng khắc bất thình lình ấy cô muốn dời đi chỗ khác mà chẳng kịp. Chỉ trong tích tắc thứ nọ đã phi tới trước mặt cô, đánh cô bay ra ngoài. Người Mạnh Thiên Tư rơi bịch xuống đất, hai mắt hoa cả đi. May mắn khẩu súng vẫn còn ở trong tay. Cô vội vàng ngồi dậy muốn bóp cò nhưng thứ kia đã trở lại trước mặt cô. Hai cánh tay của nó xách người cô lên thật nhẹ nhàng rồi lại ném cô ra bên ngoài lần nữa —— giống như con cá bị quãng quật cho đến chết trước khi cho lên bếp. Lần này Mạnh Thiên Tư đã nổ đom đóm mắt, tim gan phổi cật như bị đảo lộn. Còn chưa. kịp ngồi dậy, bóng đen đã bao trùm lên người cô. Hai chân cô bị thứ kia giẫm lên —— tuy vết thương trên đùi không bị giãm nhưng vì bị ảnh hưởng nên vẫn đau nhói. Mãi tới lúc này cô mới nhìn rõ bộ dạng của nó. Nó có hai tay, hai chân cũng có hình dạng một con người... nhưng nó không có đầu. Đúng là nó không có đâu thật. Nhưng ở cái nơi đáng ra là vú của con người lại thỉnh thoảng xuất hiện thứ gì đó tương tự con mắt. Hình dạng này làm cô nhớ tới Hình Thiên trong thần thoại. Mà nơi vốn dĩ nên là cổ của nó thì chỉ có một mảng thịt hơi löm xuống, bên trong còn đầy máu me. Đầu của Sử Tiểu Hải vừa mới đặt ở đó, nay thì đã rơi mất —— có lẽ lát nữa nó sẽ lại nhặt lên, quấn áo lông vào như phủ thêm một lớp mặt nạ cho giống con người. Mạnh Thiên Tư muốn vùng vẫy nhưng dùng hết sức mình cũng chỉ có mỗi đầu là chuyển động được. Bỗng dưng cô lại muốn cười: Khi trước các mẹ dạy cô học võ có nói "Nếu đến bước đường cùng, đâu cũng có thể thay thế búa. Con đừng sợ sau, cứ thử xem đầu ai cứng hơn" Chắc chắn các mẹ sẽ không ngờ tới có một ngày cô có muốn dùng đầu đánh đối phương cũng không được vì đó là kẻ không đầu. Cô không giãy giụa nữa mà cố giữ sức. Nhìn về phía con mắt tỉ hí của nó giữa hai nếp nhăn, Mạnh Thiên Tư cố nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng để hỏi: "Anh là ai, lại là thủy quỷ à?" Mùi trên người tên này rất giống mùi của gã bọ ngựa. Mà cô lại nhớ tới cái "người" thứ năm mãi không tìm được ở đầu nguồn ba con sông. Gã ta không trả lời. Cũng phải thôi, đầu còn không có làm sao nói chuyện được như con người. Chân cô khẽ dịch ra ngoài, trên mắt cá chân có chuông vàng. Bình thường sơn quỷ vào núi thường gặp được hai loại thú rừng: Một là tấn công cả sơn quỷ. Loại này phải dùng "tránh" Hai là coi sơn quỷ là động loại, bạn bè. Loại này thì có thể dùng "động, dùng "phục. Cho nên ba thứ "tránh + động + phục" kết hợp vào nhau đủ để ứng phó tất cả các loại thú rừng ——- trong ruột núi thường không có thú rừng để cô mượn sức nhưng vẫn phải thử một phen vì nhỡ đâu có thì sao? Cánh tay cô không thể cử động nhưng may mắn là trên cánh tay có bản tay, trên bàn tay còn ngón tay. Chuẩn bị trước mấy biện pháp, tỷ lệ sống sót sẽ lớn hơn một chút: Cô lặng lẽ giơ tay móc lấy cây súng phun lửa giắt ở eo. Nhưng lần nào cũng móc hụt. Cô muốn phân tán lực chú ý của gã ta nên lại nói chuyện tiếp. Cho dù nó không thể nói thì cũng có thể nghe được. Nói không chừng nó cũng sẽ viết cho cô mấy chữ như tên bọ ngựa."Nếu anh là thủy quỷ thì họ gì? Đinh, Khương hay là Dịch? Có nhớ không?" Vẫn không có câu trả lời như trước. Mà dưới hai nách của gã có thứ gì đang động đậy, duỗi dài ra. Mạnh Thiên Tư nhớ mang máng rằng trên cổ tên đầu trâu có một cánh tay dài và nhỏ giống như khăn quảng cổ vậy. Thế gã... Hình Thiên này thì sao? Một lát sau cô đã thấy rõ đó không phải cánh tay mà là hai cái lưỡi mọc đây răng cưa. Bởi vậy khi lưỡi duỗi thẳng ra sẽ giống như chiếc lưỡi cưa. Nó giơ lưỡi cưa về phía đầu cô. Mẹ kiếp. Đầu Mạnh Thiên Tư như muốn nổ tung ra: Sử Tiểu Hải bị cưa mất đầu như vậy ư? Gã Hình Thiên này không có đầu nên thèm khát đầu người khác à? Trời lạnh thế này mà lớp áo sau lưng cô vẫn ướt sũng mỏ hôi. Mạnh Thiên Tư co người lại để tiếp tục móc lấy cây súng phun lửa. Đã hai lân móng tay cô cọ vào mặt súng nhưng vẫn không thể túm lấy được. Răng cưa đã tới bên cổ, Mạnh Thiên Tư cảm nhận được sự đau đón của lớp da ngoài cùng. Cô cố gắng nghiêng đầu sang bên nhưng cái lưỡi đó lại có thể cuộn tròn. Nó quấn lấy cổ cô để mà cô động mạnh. một cái là đầu sẽ bị cắt đứt... Mạnh Thiên Tư thở gấp, tay lại càng cố duỗi ra với khẩu súng. Trong lúc cấp bách trò gì cũng có thể thử, cô nhổ nước miếng vào một con mắt của Hình Thiên nhưng mí mắt của nó lại nhanh chóng khép lại ngăn cần nước bọt của cô... Cùng lúc đó Mạnh Thiên Tư nghe được tiếng "A a" Âm thành này sao quen thế nhỉ? Cô còn chưa kịp nhận ra thì đã có một con gà tuyết màu nâu xám đeo chiếc vòng sáng, không biết từ đâu ra mà phi thẳng vào ngực Hình Thiên. Trong lúc lao vào cánh nó vùng vẫy trên không trung như đang tát một ai đó. Sức của gà tuyết quả thật không đáng là bao nhưng có những cọng lông mềm đó cọ thì cũng khá bực mình. Gã Hình Thiên kia giơ tay lên hất con gà ra xa. Gà tuyết lộn một vòng giữa không trung, để lại những cọng lông gà rơi lả tả... Mà gần như cùng lúc đó, Mạnh Thiên Tư nhận ra cánh tay gã ta buông lỏng, cô dỏn hết sức mình với lấy khẩu súng, nhắm thẳng vào ngực bụng của gã —— hoặc có thể nói là mắt và miệng của gã —— mà ấn nút phun lửa. Thật ra thứ khẩu súng phun ra không phải lửa mà là nhiên liệu lỏng bị đốt cháy. Nhiệt độ của nó lên tới một nghìn độ C, sử dụng phương pháp carbonization [1] vô cùng nóng. Gã Hình Thiên kia hét lên những tiếng ghê rợn rồi lăn lộn ở bên. Mạnh Thiên Tư cũng vội vàng lăn sang bên: Nếu để ngọn lửa này dinh người thì không chết cũng tàn phế. [T] Carbonizaton: hày còn được gọi là chứng cát phá hủy, Nó là một dạng chứng cất nhằm loại ra và thú hỏi riêng các khí và các chất còn lại tử một số chất bằng cách núng nóng nó mà không có mặt Không Khí. Quá trình này phá vÕ cấu trúc và tạo rủ một SỐ chất môi, Sau khi lăn xa vài mét cô mới cảm súng phun lửa đứng dậy. Lúc này trong hành lang đã chẳng còn gã Hình Thiên nữa, chỉ còn lại một ngọn lửa lăn lộn khắp nơi. Đầu của Sử Tiểu Hải vốn rơi Ở ngay đó, sau khi bị ngọn lửa nọ đụng phải thì cũng cháy lên —— con gà tuyết đang nằm liệt bên vách đá sau khi bị đánh, thấy có đốm lửa bắn sang chỗ mình thì hoảng sợ, vội vàng chạy như bay về phương xa. Vốn dĩ Mạnh Thiên Tư định phun cho gã Hình Thiên phát nữa nhưng nghĩ tới chuyện phải tiết kiệm nhiên liệu thì lại thôi. Tốc độ carbonization diễn ra rất nhanh, lát sau tên Hình Thiên đã bất động, ngọn lửa trên người gã cũng yếu dân. Mạnh Thiên Tư giơ tay sờ cổ thì thấy toàn là máu, may mà vết thương không sâu, cũng không nguy hiểm lắm. Cô xách sọt sơn quỷ lên, lấy bông và băng vải trong sọt ra rửa và băng bó vết thương cho mình. Trong lúc đó, lửa đã lụi hẳn, giữa không trung lơ lửng những vụn dầu đen, xung quanh toàn một mùi hôi thối. Con gà tuyết nọ khập khiếng đi tới Mạnh Thiên Tư trông thấy trên cổ nó có buộc một sợi dây. Hiểu rồi, đây chính là một trong hai con gà cô thả vào trong ruột núi. Một con gặp phải côn trùng đá, lao ra khỏi miệng núi. Con còn lại thì do Hoảng Tùng kéo được mỗi sợi dây ra ngoài nên mọi người đều tưởng nó đã chết. Giờ xem ra có lẽ là ruột núi mà nó vào không có nhiều côn trùng đá lắm nhưng vẫn có thứ khác. Mà nó thì nhờ vào vóc người nhỏ nên vẫn chạy thoát được, chỉ có dây thừng là bị cắn đứt. Chuyện trên đời đúng là thú vị. Người đến cứu cô lại đúng là người cô đưa vảo. Mạnh Thiên Tư nhìn nó một hỏi rồi bảo: "Mày chưa chết à" Cô lấy một que bổ sung năng lượng trong sọt sơn quỷ ra, nghiền nát một ít cho nó. Gà tuyết nhìn cô, dùng móng vuốt gảy mấy cái rồi mới cúi đầu mồ. Trong con đường này rất yên tĩnh, mùi hôi của dấu dân tan đi, Mạnh Thiên Tư nhìn gà tuyết ăn rồi giơ tay xoa đầu nó. Đầu nó khẽ động đậy biểu hiện sức sống mãnh liệt trong cơ thể, lông gà mềm mại, cơ thể ấm áp. Lát sau Mạnh. Thiên Tư mệt mỏi đứng dậy đi tìm thi thể Sử Tiểu Hải. Đi qua hai con đường cô mới tìm được. Cậu ta lắng lặng nằm ở đó, phần gáy bị cắt rất bằng phẳng, máu đã đọng lại thành một mảng màu đen. Nhìn từ một góc độ nào đó thì phần gáy rất giống như một cái đầu bị đè bẹp, có hình dạng quái dị. Mạnh Thiên Tư đột nhiên rơi lệ. Suốt dọc đường đi cô luôn để ý tới cậu ta, chỉ thiếu điều ngồi xổm bên cạnh trong lúc cậu ta đi vệ sinh. Không ngờ vẫn không bảo vệ được. Lúc báo cáo tình hình của Sử Tiểu Hải cho cô, Hà Sinh Tri có nhắc tới lời chẩn đoán của bác sĩ: "Vết thương ở não không quá nặng, có hi vọng phục hồi", cô còn bảo có hi vọng là tốt, phải tìm bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất chữa cho cậu ta, hết bao nhiêu tiền cũng được. Nhưng giờ đây, không còn hi vọng nữa rồi. ++++ Mạnh Thiên Tư quay trở về chỗ cũ, viết những gì được ghi chép trên miếng da trâu và sự phỏng đoán của mình lên vách núi. Chắc hẳn cửa ra có liên quan tới cánh cửa chưa xuất hiện này, mong rằng mẹ Tư, mẹ Bảy có thể sớm đi tới đây, nhìn thấy dòng chữ cô để lại, đỡ phải đi lang thang không có mục đích. Làm xong tất cả cô ngồi xuống bên mặt cắt nơi cuối con đường, lấy một thanh bổ sung năng lượng ra ăn. Con gà tuyết cũng đứng ở bên, khi có mảnh vụn rơi xuống nó sẽ thò đầu ra mồ. Ăn xong rồi, cô ngồi bất động, con gà cũng bất động. Mạnh Thiên Tư giải thích cho nó: "Trong cửa thấy cửa, có thể là phải ở trong cánh cửa này mới thấy được cái cửa kia nhỉ. Mày nói xem cánh cửa đó trông như thế nào? Là cửa đá hay là cửa gỗ?" Nói một hỏi lại thấy buồn ngũ. Cô nắm chặt khẩu súng trong tay, đôi lúc còn véo tay mình để không ngủ mất. Có đôi khi cô cũng chợp mắt nhưng chỉ vài giây là lại tỉnh. Trong lần chợp mắt cuối cùng, cô nằm mơ. Mơ thấy mình khoác áo da bước chậm lên phía trước. Nơi đó có Giang Luyện, Thần Côn và cả mẹ Tư, mẹ Bảy. Họ đều rất lo cho cô: "Không sao chứ?" Cô mỉm cười ghê rợn, phần cổ sau gáy đã rời ra, máu me thấm ướt da thịt nhưng miệng thì vẫn đáp: "Không sao" Con gà tuyết đột nhiên kêu mấy tiếng "A a, Mạnh Thiên Tư giật thót mình, mở mắt ra. May mà xung quanh vẫn im ắng như ban đầu. Cô giơ tay lau mô hôi trên trán. Khi quay đầu nhìn vẻ phía hang động không đáy thì tim bỗng đập rộn ràng. Dưới đảy động, trên vách núi bên dưới chừng mấy chục mắt có hình chữ nhật đây ắp ảnh mặt trời rộng khoảng hai mét, cao bốn, năm mét. Hình dạng và cấu tạo của nó khá giống một cánh cửa. Nhưng vẫn chưa hết còn có những vệt sáng rời rạc thông qua cánh cửa đó. Ngoài kia... trời đã sáng rồi tư? Nhưng nơi đây ở sâu trong lòng núi, ánh mặt trời không thể chiếu vào như vậy được. Nếu không phải là kỷ tích thì chắc chắn phải có sự bố trí phản xạ, khúc xạ ánh sáng vô cùng tỉnh vi để dẫn tia nắng ban mai đầu tiên vào nơi này. Mạnh Thiên Tư đứng dậy. ++++ Đào Điểm vắt chiếc khăn thấm nước nóng, cần thận lau mặt và cổ cho Giang Luyện. Anh ngủ rất ngon lành. Cả khu trại này, e rằng chỉ có mình Giang Luyện mới ngủ ngon được như vậy. Đào Điểm thở dài. Bọn cô được xếp cho ở lại "cộng đồng" ngay đường quốc lộ. Do nơi đó cách đây gản nhất nên họ trở thành đội cứu viện đầu tiên. Sau khi nhận được điện thoại của bà Bảy, họ đã vội vàng lên đường, rạng sáng thì đến nơi. Nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Nay cả đám như rắn mất đầu: Hai bà và Mạnh tiểu thư đều biến mất ở trong hai hang động kỳ lạ trên sườn núi. Người có địa vị cao nhất trong khu trại lúc này lại là Thân Côn, bởi vì ông là ba tầng cảnh sen của Mạnh tiểu thư. Nhưng họ không thể nghe Thần Côn được. Mấy người đi cùng Mạnh Thiên Tư lên sườn núi lại bảo mọi người cứ đợi xem tình hình thế nảo đã, đừng có nhanh nhảu chui vào vì bà Bảy và Mạnh tiểu thư đi vào đó cũng mất liên lạc cả rồi. Nghe vậy mọi người lo sốt vó. Ai đời đến cứu viện mà lại chẳng làm gì cứ ngồi đợi như vậy. Đào Điểm bưng chậu bước ra ngoài đổ thì thấy Thân Côn ngồi bên lều trại. Cô thật sự không hiểu nổi ông chú Thân Côn này. Nghe nói là ông ấy tự nhờ người trói mình lại. Ban đầu là trói ở sau lưng nhưng vì bất tiện nên trói thành kiểu còng tay, xích chân như bây giờ: Có thể đi đường nhưng chỉ đi được bước nhỏ, có thể dùng tay làm việc nhưng khoảng cách giữa hai tay chỉ không đến 15cm. Thần Côn đang tập trung tinh thần xem một mẩu giấy, vừa xem vừa lầm nhẩm. Nói đúng ra một trang giấy đâu cần phải xem lâu như thế chứ. Đổ nước xong, Đào. Điểm tò mò nên bước tới gần xem. Sau đó cô đã so sánh được những gì Thần Côn với những gì ghi trên giấy. "Khi tỉnh thể trưởng thành, không cánh mà biết bay, không gặp mà lại gặp..." Đào Điểm xem mà không hiểu, cũng biết không nên hồi thăm vào lúc này nhưng mà không nén nổi sự tò mò: "Sao chú phải đọc ra thế?" Thần Côn khó chịu nhìn cô: "Cháu không biết gì cả, vậy mới dễ suy luận chứ. Đào Điểm không dám phản bác ông, tiếp tục nghe ông đọc. ". , Sơn quý gõ cửa, hang này tự hiện. Xuống dưới chín tầng, hiến tế lông phượng, đốt cháy xương rồng, trông thấy thang trời, nơi tận cùng của thang trời, tức là nơi câu cá..." Đào Điềm ngơ ngác, lại hỏi tiếp: "Chú học thuộc rồi à? Trên giấy không viết mà" Thần Côn tức giận đáp: "Đây chính là chú viết" Đào Điểm bĩu môi: "Chú viết, chú cũng thuộc luôn rồi thì còn ngồi đây nhìn giấy làm gì... Chú thật là kỳ lạ" Nói dứt lời, cô bưng chiếc chậu không đi. Sau khi Đào Điểm đi được mấy bước rỏi, Thân Côn mới rùng mình như người vừa tỉnh dậy sau giấc mộng. Ông nhặt tờ giấy kia lên nhìn một lát rồi bất chợt rụt tay về như bị bỏng, mặc cho nó rơi xuống đất. Lần này ông nhớ rõ mình đã nói những gì. —— Đây chính là chú viết. Sao lại là ông viết được chứ? Rõ ràng nó là... lời nhắn nhủ của tổ tiên nhà họ Huống mà? Cát Đại tiên sinh còn bảo, tổ tiên ông... họ Bành cơ mà.