Người lái xe sững ra đó hai giây với vẻ mặt không dám tin. Anh ta còn cố gắng giơ tay ra bắt lấy thứ đó, sau đó mới ngã ầm xuống đất.
Trong xe yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ. Vi Bưu ngồi ở sát bên cửa sổ nên tầm nhìn rõ hơn những người khác. Anh ta lẩm bẩm: "Hình như là mũi tên."
Mũi tên?
Thời buổi này sao vẫn còn người dùng mũi tên?
Giang Luyện không kịp suy nghĩ tỉ mỉ đã thốt lên: "Tắt đèn, mau tắt đèn!"
Trời đêm đen kịt thế này, ánh đèn xe có khác gì bia ngắm đâu?
Lái xe hiểu ý anh vội vàng tắt hết đèn xe đi. Chỉ thoáng chốc trong xe đã tối om như mực. Dù cho cửa sổ xe đều đóng chặt, nhưng mọi người vẫn cứ cố gắng hạ thấp người xuống.
Giang Luyện khẽ khàng ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài theo mép cửa kính.
Bên ngoài vẫn còn hai nguồn sáng. Một là của chiếc xe chở thiết bị, dụng cụ kia. Nguồn sáng còn lại đến từ chiếc đèn pha mà người lái xe làm rơi xuống đất. Mà người bị xe chèn qua lúc trước vẫn nằm im trên mặt đất —— không rõ là mới bị chèn chết hay ngay từ đầu đã là thi thể.
Giang Luyện nhỏ giọng hỏi Đào Điềm: "Trên xe có vũ khí phòng thân gì không?"
Đào Điềm suýt thì bật khóc. Cô ấy được điều qua đây quá vội vàng lại chỉ phụ trách chuyện đưa đón, đâu nghĩ tới tình huống hiện giờ. Xe đưa đón khách thường không có vũ khí, vì nhỡ đi trên đường gặp cảnh sát đòi kiểm tra xe, chẳng phải sẽ gay go sao?
Bên bà Tư vào núi có mang theo không ít đồ, nhưng chúng đều được vận chuyển theo lối riêng chứ không đi đường lớn.
Lúc này tay chân Đào Điềm lạnh toát, giọng nói thấp thỏm: "Không có gì cả."
Tâm trạng Giang Luyện sa sút rồi lại lập tức vực dậy: "Thế trước đó các cô đã tới đây chưa? Lúc đó... không xảy ra chuyện gì à?"
"Từng tới rồi. Mấy chiếc lều kia chúng tôi đến xem rất nhiều lần, nghe... nghe nói người của Đinh Bàn Lĩnh còn ở đó chờ cơ. Mà trước giờ... chưa từng gặp chuyện gì cả."
Đã hiểu. Nơi này như căn nhà ma bỏ hoang, người khác đến thì không sao, chỉ riêng bọn họ là gặp sự cố.
Bây giờ cũng không lo được nhiều như vậy, chiếc xe này đã nổ lốp hiển nhiên không thể chạy được. Dù có lốp dự phòng cũng không ai dám xuống thay. Giang Luyện nghiến răng nhìn sang chiếc xe còn sáng đèn bên kia: "Anh lái xe, anh xem chiếc xe kia còn chạy được không?"
Lái xe biết anh đang nói chuyện với mình thì vội vàng đáp lại: "Có thể, chiếc xe kia không bị sao cả."
Khoảng cách giữa hai chiếc xe có hơn mười mét, Giang Luyện nói thẳng suy nghĩ của mình ra: "Dù nó là người hay ma, tình thế đều bất lợi với chúng ta. Hiện giờ chạy là thượng sách, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ chiếc xe kia và phóng đi. Mọi người bình an rồi lại điều tra cũng không muộn."
Cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Ai biết cứ ở lại trong này sẽ còn gặp chuyện gì nữa chứ.
Môi Đào Điềm khô khốc, cô móc điện thoại vệ tinh ra định báo cáo chuyện bị tập kích. Ai ngờ tay chân run rẩy làm điện thoại rơi xuống. Trong xe lại tối nên cô cứ mò mẫm mãi mà vẫn không tìm được.
Thời gian cấp bách phải hành động ngay tức khắc.
Giang Luyện ôm hết đèn pin trên xe vào trong vạt áo, trên tay chỉ cầm một cây đèn. Anh nín thở đợi lái xe và Thần Côn đều đã bò xuống khoang sau thì mới chậm rãi mở cửa xe ra.
Sau đó anh dặn: "Tôi chạy là mọi người chạy luôn nhé!"
Vừa dứt lời, anh đã co cẳng chạy sang bên, đồng thời vặn mở chiếc đèn pin trong tay. Tốc độ của anh quá nhanh làm ánh đèn xẹt qua như một tia chớp.
Những người còn lại lấy lái xe đi đầu, Vi Bưu cõng Huống Mỹ Doanh đi thứ hai, Đào Điềm và Thần Côn xếp thứ ba chạy như điên tới chỗ chiếc xe còn lại.
Giang Luyện không dám chạy quá lâu. Tim anh đập như trống nổi, thấy mình đã chạy được khoảng năm sáu bước, người anh ngã nhào xuống đất. Cùng lúc đó anh giơ tay lên ném chiếc đèn pin ra phía xa —— trông thì vẫn giống như anh đang cầm đèn pin chạy trốn.
Quả nhiên đèn pin mới rời tay một lúc đã nghe được tiếng xé gió mạnh mẽ đuổi theo. Âm thanh này khiến da đầu Giang Luyện căng lên, một lớp gai ốc nổi đầy trên tay anh: một mũi tên dài bay thẳng về chỗ đèn pin, sau đó cắm phập xuống đất.
Thời đại vũ khí nóng xuất hiện, vũ khí lạnh đã bị mọi người vứt bỏ rất lâu rồi. Chúng được cho là "lạc hậu","hết hạn". Trước kia Giang Luyện cũng có chung quan điểm như vậy.
Nhưng hiện giờ cách xa thành phố, lạc lõng trong mảnh đất hoang vu cùng với tay không tấc sắt, anh mới cảm nhận được vũ khí lạnh như kiểu mũi tên quả thật rất đáng sợ: Tiếng xé gió đó như một khúc nhạc dạo kinh dị, khiến người ta lạnh buốt cả người.
Anh nuốt nước miếng móc một chiếc đèn pin khác ra, lại lặp lại quá trình như trước. Nhưng lần này anh chỉ chạy ba bốn bước thì đã ném đèn pin đi rồi, sau đó chạy như điên về bên xe.
Điều khiến người ta vui mừng là mấy người Thần Côn, Vi Bưu đều đã ở trên xe. Lái xe ngồi sau tay lái, đang cố gắng khởi động xe, cửa xe vẫn rộng mở chờ đợi anh. Đào Điềm và Thần Côn đều rướn người nhìn sang chỗ anh, như muốn giơ tay kéo anh, chạy thay anh.
Đúng lúc đó sau lưng lại có tiếng xé gió, không khí bị mũi tên xé rách tạo ra những âm hưởng sắc nhọn.
Giang Luyện không kịp quay đầu lại, anh chỉ có thể trông thấy Huống Mỹ Doanh nhắm nghiền mắt, hiển nhiên đã ngất đi, gương mặt Đào Điềm cũng trắng bệch không còn chút máu. Anh biết có vấn đề, vội vàng né người sang bên nhưng mũi tên này bay tới quá nhanh. Nó đâm thẳng vào vai anh, lực đâm đó gần như làm người anh bắn về phía trước.
Hai mắt Giang Luyện bỗng tối sầm lại, người anh ngã xuống lăn mấy vòng trên mặt đất. Trời đất bỗng xa vời, anh nghe được tiếng kêu thất thanh của Thần Côn, nghe được tiếng động cơ xe, nghe được tiếng Vi Bưu quát "Làm gì đấy?", cũng nghe được tiếng kêu của lái xe "Không biết lúc gặp nguy hiểm, trốn được bao nhiêu hay bấy nhiêu à?"...
Tiếng động cơ xe gào thét xa dần, Giang Luyện ngẩng đầu lên: Xe đi rồi, nhưng những bóng người trong xe vẫn còn lắc lư không ngớt, có vẻ còn đang tranh cãi.
Đi thì cứ đi đi. Xe đã đi rồi anh còn đuổi kịp được sao?
Giang Luyện cảm thấy tim mình đập thật nhanh, hơi thở hổn hển: Người bình thường mới đến cao nguyên vốn đã dễ gặp phải phản ứng cao nguyên, anh lại mới hoạt động mạnh và bị thương nên ngoài sự đau đớn trên người, đầu anh cũng đau như búa bổ.
Anh giơ tay ấn chặt ngực, thở gấp mấy hơi. Giang Luyện không dám đứng thẳng dậy, sợ lại trúng thêm mũi tên nữa, cánh tay và bả vai trúng tên đã tê dại không làm được gì rồi. Anh cắn chặt răng dùng một bàn tay cào mặt đất, bò về phía chiếc xe nổ lốp kia.
Mới bò được chừng hai mét đã nghe thấy một tiếng "Oành". Giang Luyện quay đầu lại, chiếc xe mới chạy đi không biết là do người trong xe cướp tay lái hay gặp sự cố gì mà lại bị lật xe.
Tim Giang Luyện hẫng một nhịp.
Trên xe có quá nhiều người anh lo lắng, nhưng tình hình hiện giờ của anh cũng không thể qua đó kiểm tra được. Anh cố gắng leo lên xe rồi đóng cửa lại.
Cánh cửa xe khép kín ngăn cách âm thanh bên ngoài làm trong xe yên tĩnh lại. Giang Luyện giơ tay muốn bẻ mũi tên nhưng lại phát hiện phần đầu và thân mũi tên như nối liền với nhau, không thể bẻ nổi.
Anh tức giận dựa hờ vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn bên ngoài: Bốn phía vẫn im lìm. Phía xa xa, chiếc xe không thể chạy trốn đang nằm nghiêng trên đất, ánh đèn mỏng manh quẩn quanh xe.
Rốt cuộc đối phương là ai?
Anh muốn nằm xuống nhưng vừa ngả người ra sau đã đau đến mức phải kêu lên: mũi tên vẫn còn ghim trong thịt, chỉ mới ngả người nó đã mài vào thịt khiến anh đau đến ứa mồ hôi.
Nhưng cũng chính cơn đau này đã khiến anh trông thấy một thứ đen sì dưới ghế ngồi đang lóe sáng.
Điện thoại vệ tinh của Đào Điềm?
Đèn tín hiệu lóe sáng chứng tỏ tín hiệu không tốt lắm, nhưng vẫn còn tốt hơn cái điện thoại không một vạch sóng của anh nhiều. Giang Luyện duỗi thẳng cánh tay, dùng đầu ngón tay khều điện thoại lại gần chỗ mình, sau đó nhặt lên. Cầm được điện thoại vệ tinh rồi, anh điều chỉnh cột anten trước, sau đó đợi tín hiệu ổn định mới bấm số điện thoại.
Số wexin của Mạnh Thiên Tư cũng là số điện thoại nên Giang Luyện vẫn còn nhớ.
Anh bấm từng phím một, sau đó chờ đợi điện thoại kết nối.
Trong lúc chờ đợi anh còn nhìn quanh bốn phía để phòng có người đến gần.
Cuối cùng cũng kết nối, chắc hẳn Mạnh Thiên Tư không biết số này nên lúc nhận hơi chần chừ: "Alo?"
Giang Luyện khẽ mỉm cười.
Chẳng sợ trong hoàn cảnh không rõ sống chết, nghe được giọng nói của cô anh vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Nó như một âm thanh xoa dịu mọi chuyện, hoặc như một điểm lơ lửng nào đó cuối cùng cũng ổn định.
Anh nói: "Thiên Tư..."
Mới nói được hai chữ này người anh đã cứng đờ lại, máu trong người mất đi độ ấm.
Có một bóng đen bao trùm lên người anh.
Có người đến, đang đứng ở ngoài cửa xe.
***
Cả ngày hôm nay Mạnh Thiên Tư vẫn luôn dưỡng thương. Mất liên lạc với Giang Luyện rồi cô chẳng có chuyện gì làm, sau này có thử gọi lại một lần nhưng vẫn nằm ngoài vùng phủ sóng.
Cô rảnh rỗi không có gì làm ngồi lật xem sổ ghi chép của Đoạn Văn Hi. Xem một hồi ánh mắt lại bị vầng sáng bảy màu nơi két sắt thu hút.
Vì không khiến mọi người chú ý, hôm nay cô đã bảo Mạnh Kính Tùng đặt đèn bảy màu ở ngoài phòng, bật cả ngày đêm để nếu có ai hỏi còn nói là ánh đèn.
Càng nhìn cô càng nhớ tới lời Giang Luyện nói.
Lông phượng hoàng này không thể bị hư hỏng thật ư?
Mà trong két sắt có năm mươi, sáu mươi cọng, hi sinh một cọng cũng không sao. Nói là làm, cô dịch người xuống chiếc xe lăn bên cạnh giường, chạy tới bên két sắt lấy ra một cọng lông nhỏ nhất. Cô dùng bật lửa cẩn thận đốt dọc theo mép lông phượng hoàng.
Nhưng không ngờ cọng lông nhỏ bé chỉ bằng nửa bàn tay cô, sau khi đốt lại tạo ra một ngọn lửa cao đến hai mét. Chiếc đèn thủy tinh lớn treo trên trần nhà quẩn quanh ngọn lửa. Chất liệu thủy tinh dễ khúc xạ ánh sáng nên lúc này vầng sáng bảy màu tràn ngập khắp phòng.
Qua khoảng năm phút ngọn lửa kia mới dần lụi đi, mà chiếc lông phượng hoàng chẳng những không bị cháy mà còn càng bóng lóng hơn trước như mới được cọ rửa.
Mạnh Thiên Tư sửng sốt một hồi lâu.
Phát hiện này tất nhiên cần báo cho Thần Côn và Giang Luyện, nhưng hiện giờ không liên lạc được với họ, cô chỉ có thể tự mình thăm dò trước.
Ngay lúc này, điện thoại cô đổ chuông.
Điện thoại Mạnh Thiên Tư được cài đặt để tránh những số điện thoại quảng cáo, bởi vậy dù là số lạ nhưng cô vẫn nhận.
Không ngờ đầu dây bên kia lại là Giang Luyện.
Cô vui mừng quá đỗi, vội vàng chia sẻ phát hiện với anh: "Giang Luyện, anh biết không vừa rồi em mới đốt..."
Mới nói được đến đây, trong ống nghe đã xuất hiện tiếng thủy tinh vỡ nát, mà còn không phải mỗi một lần. Đi kèm với chúng còn có cả tiếng hít thở nặng nề của Giang Luyện.
Mạnh Thiên Tư sững sờ: "Giang Luyện, xảy ra chuyện gì vậy?"
Không có tiếng trả lời của anh mà chỉ có một tiếng "cạch", cô đoán là chiếc điện thoại rơi xuống đất. Tiếp theo đó cô nghe được bẻ vặn, tiếng kêu rên, thỉnh thoảng còn có tiếng thủy tinh giòn rụm.
Rồi sau đó không còn âm thanh gì nữa cả.
Nói vậy thì không đúng lắm, vẫn có âm thanh, cái tiếng gió loáng thoáng ấy.
Cổ họng Mạnh Thiên Tư khô khốc, tim đập thình thịch, máu dồn lên não. Cô biết bên đó đã xảy ra chuyện nên không nghĩ ngợi được gì nữa chỉ hét lên: "Giang Luyện? Giang Luyện!"
Hét lên như vậy khoảng mười lần, cuối cùng bên kia cũng có người cầm điện thoại lên.
Mạnh Thiên Tư nghe được tiếng động trong ống nghe, ban đầu cô vui mừng nhưng niềm vui ấy như bị sóng lớn cuốn đi, để lại cho cô một cơ thể lạnh lẽo.
Chắc chắn đó không phải là Giang Luyện.
Cô dựa lưng vào thành xe lăn, một tay nắm thanh đỡ, nghe tiếng ù ù bên tai mà lòng bình tĩnh lạ thường.
Cô hỏi một câu: "Anh là ai?"
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng hít thở nặng nề ẩn chứa sự nguy hiểm.
Mạnh Thiên Tư nhẹ giọng: "Chúng ta nói chuyện đi."
"Đừng động vào bạn tôi, tất cả mọi việc đều có thể thương lượng. Anh muốn cái gì, anh cần cái gì cứ việc nói. Trên đời này tất cả đều có thể trả giá, anh yên tâm tôi sẽ lấy ra được."
Đầu dây bên kia vẫn là tiếng hít thở nặng nề đó, tiếng sau nặng hơn tiếng trước nhưng không biết vì sao lại không chịu nói gì.
Mạnh Thiên Tư còn định nói thêm nhưng lại nhận được một tiếng "rắc", sau đó điện thoại mất liên lạc.
Nếu cô đoán không sai, người kia đã bóp nát điện thoại.
Mạnh Thiên Tư vẫn còn duy trì tư thế nghe điện thoại, chẳng qua bàn tay đặt trên thành xe nắm chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch.
Một lát sau, cô bỏ điện thoại xuống giơ tay xoa lồng ngực nhảy như điên. Cô dựa theo biện pháp thường ngày Tân Từ hay nói hít thở sâu mấy lần rồi đưa tay bấm chuông trên đầu giường.
Ai ngờ tay còn chưa chạm vào chuông, đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập. Mạnh Thiên Tư rút tay lại: "Cửa không khóa, vào đi."
Người bước vào là Mạnh Kính Tùng. Nét mặt anh ta hơi bối rối.
Mạnh Thiên Tư nói: "Anh nói đi."
"Cô Tư tổ chức tìm thi thể bà cố Đoạn ở vùng Côn Lôn. Có một đội gồm tám người đã mất liên lạc hai hôm rồi. Bên đó mới gọi điện thoại tới..."
Nói đến đây, anh ta giơ cổ tay lên xem đồng hồ: "Chín giờ tối, tìm được bốn thi thể."
"Thiên tai hay là do con người?"
"Con người, nói là trong bốn cỗ thi thể tìm được, hai người có vết dao chém, hai người còn lại thì bị bóp chết."
"Khám nghiệm tử thi chưa? Có phát hiện sơ bộ gì không?"
Mạnh Kính Tùng lắc đầu: "Không thể khám nghiệm tỉ mỉ được vì trong nhóm người đi cùng không ai thông thạo. Cô tư có kiểm tra sơ bộ nhưng chỉ biết được đối phương rất khỏe, bởi vì hai cỗ thi thể có vết chém đều bị chém đứt lìa..."
Mạnh Thiên Tư hỏi lại: "Vậy là bốn đoạn?"
Mạnh Kính Tùng không dám nhìn cô: "Đúng vậy."
Sau đó anh ta nói tiếp: "Hai người bị bóp cổ, cổ đều... gãy cả."
"Thần Côn và Giang Luyện thì sao? Có tin tức gì không?"
Thần Côn và Giang Luyện?
Mạnh Kính Tùng sửng sốt: "Không có. Hôm nay họ mới xuất phát từ Tây Ninh mà. Anh nghe nói là có đi cả đêm cũng phải nửa đêm mới tới. Nếu không đi suốt đêm thì sáng mai mới tới. Bọn họ... còn cách chỗ cô Tư xa lắm."
Mạnh Thiên Tư ném điện thoại qua: "Anh tra xem cuộc điện thoại gần nhất gọi cho em là ở chỗ nào."