Bức bản đồ mà Giang Luyện vẽ có một vấn đẻ.
Nó không liệt ra những tuyến đường như mạng nhện và phương hướng Đông Tây Nam Bắc như bản đỏ mà giống với sơn phổ của sơn quỷ hơn —— đến cả chỗ đường đi cũng được vẽ như tranh phong cảnh, khiến ta thấy được những hình núi, đỉnh núi, triển núi rất sống động.
Nói cách khác, ta phải giơ bản đỏ như thằng ngốc để so sánh vị trí, hình dạng, độ cao thấp của những đỉnh núi xung quanh xem có nhất trí với bức tranh không. Đợi hình dạng khớp nhau rồi mới có thể căn cứ vào kích thước mà xác định địa điểm cụ thể —— thảo nào Diêm La cưỡi trên lưngbò Tây Tạng cứ phải giơ tranh ngó nghiêng khắp nơi. May mà bên dưới tranh có một mảng là hỏ nước để có thể rút nhỏ phạm vi loại trừ: Tuy nói trong địa phận núi Côn Lôn không chỉ có một hỏ nước cao nguyên, nhưngcó điểm đặc thù này thì vẫn dễ tìm kiếm hơn là tìm khắp năm trăm nghìn kilomet vuông. Với cả theo trực giác của Tiển Quỳnh Hoa, hình ảnh trong tấm bản đỏ chính là nơi này —— vì quanh đây vừa có hồ nước vừa là nơi có sơn thận lâu xuất hiện. Nếu nơi này không có điều kỳ quặc thì không sao giải thích được những điểm trùng hợp này.
Bà chê bai tấm bản đỏ này vô dụng: "Từ thời Thượng Cổ tới giờ đã trải qua bao lần động đất, tuyết lở, trầm tích, sụp lún? Rất có thể hình núi đã thay đối hoán toàn rỏi, tìm kiếm thông qua hình núi vừa không chắc chắn vừa có tỉ lệ sai cao."
Cảnh Như Tư cảm thấy bà quá xoi mói: "Tổ tiên nhà họ Huống chỉ là người thợ, sao có thể suy xét lắm thứ vậy được? Hơn nữa nếu Diêm La có thể tìm được qua tấm bản đỏ này thì đã nói nên rằng không có sự sai sót đó." Vừa nói chuyện bả vừa kéo rèm cửa xuống nhìn bóng đêm mịt mờ bên ngoài: "Giờ khuya lắm rồi không nhìn rõ gì cả. Đợi mai trời sáng mới xác định vị trí được. Hy vọng chúng ta sẽ may mắn, có thể nhanh chóng tìm được thi thể của Đoạn Nương Nương và mấy người đang mất tích"
Thật ra ở trong lòng Cảnh Như Tư thấy, ngộ nhỡ con đường phía trước quá nguy hiểm khiến họ không tìm được thi thể của Đoạn Văn Hi thì bà tin Đoạn Nương Nương cũng sẽ thông cảm cho họ. Vẫn là câu nói đó: Không thể vì một người đã mất mấy chục năm mà hy sinh mạng sống của bao người.
Có điều đội sơn hộ tám người lại chỉ có mình Sử Tiểu Hải quay vẻ thì nói gì cũng phải điều tra cho bằng được —— nếu đến việc có người chết cũng không dám tra tìm nguyên nhân thì nhà sơn quỷ cũng quá hèẻn nhát.
++++
Khoảng cách đến lúc trời sáng còn dài, cũng không thể cứ ngồi đợi được nên mọi người giải tàn về lều ngủ.
Giang Luyện đi rồi còn quay lại bên cạnh Mạnh Thiên Tư, hỏi nhỏ: "Em không sao đấy chứ?"
Mạnh Thiên Tư cười: "Không sao."
Nói xong cô lại thấy buồn rầu: "Ban đầu xem video của thủy quỷ, thật ra lòng em rất bình thản, chỉ thấy họ xui xẻo thôi. Em còn nghĩ thủy quỷ thật vô dụng, chuyện nhà mình lại phải đi nhờ người khác. Nhưngsau này khi đã quen biết rồi thì sẽ không nghĩ vậy được nữa" Sau khi đã quen biết, đối phương sẽ không còn là hình ảnh trong video mà là một gương mặt có máu có thịt, có vui có giận, có nụ cười mong đợi và nỗi bất an khi phải chờ đợi.
Cô không muốn làm người đưa tin tức xấu tới cho họ.
Giang Luyện gật đầu: "Anh hiểu"
Mạnh Thiên Tư nghĩ một lát lại nói: "Anh nói xem, nếu viên tỉnh thể kỳ lân kia hoàn hảo thì có phải... mọi chuyện đã không thế này không? Dấu biết giả thiết này chẳng có ý nghĩa gì nhưngcô vẫn không dần lòng nổi mà nghĩ tới nó.
Giang Luyện nói: "Bộ tộc Hoàng Đế cũng đâu có ngốc. Biện pháp mà bên Xi Vưu nghĩ tới được thì họ cũng sẽ nghĩ tới. Mà họ không làm nghĩa là phải có lý do. Nếu chùm nho trong hố đất di động kia chính là tỉnh thể kỳ lân —— kỳ lân phải mất hai nghìn năm mới có được một viên mà tức nhưỡng lại nhân bản thành trăm ngàn viên, hai thứ này thật sự có thể giống nhau tư?"
Thật sự có thể giống nhau ư?
Vấn đẻ này văn luôn quấy nhiễu Mạnh Thiên Tư, mà người ta nói ban ngày nghĩ gì đêm mơ đấy.
Cô gặp một giấc mơ.
Mơ thấy Dịch Táp - bạn gái của Tông Hàng – từng xuất hiện trong video. Một cô gái có mái tóc ngắn cụp lại bên má, ít nói, gảy gò nhưngiại có nét kiên cường giữa hàng lông mày.
Mà mình thì đang cảm một chùm nho lớn —— Mạnh Thiên Tư chưa từng gặp những thứ trong hố đất mà chỉ nghe nói là hình chùm nho —— nên ở trong mơ chúng biến thành một chùm nho.
Cô luôn tay hái nho trên chùm đưa cho Dịch Táp, miệng thì liến thoáng: "Ăn đi, ăn nhiều vào, nói không chừng ăn nhiều mấy viên sẽ sống thêm được vài năm thì sao."
Trong tay Dịch Táp đựng đầy quả nho. Cô ấy cúi đầu nhìn chúng một hỏi nhưngkhông ăn mà chỉ ngắng đâu hỏi cô: "Nếu ăn nhiều lại càng phát bệnh nhanh hơn thì sao?"
Mạnh Thiên Tư cứng họng, không trả lời được.
Cô chỉ đứng sững ở đó. Sau này Dịch Táp biến mất, chùm nho kia cũng biến mất. Một mình cô đứng giữa thung lũng Côn Lôn, trời đất âm u, tiếng gió ngang tiếng kèn đỏng, những bông tuyết trắng xám bay bổng giữa không trung.
Lạnh thật đấy. Trong mơ, cô ngồi xổm xuống, co người lại, kéo chặt lớp áo lông để che gió.
Cảnh Như Tư bị đánh thức bởi động tĩnh của người nằm bên. Bà cảm điện thoại lên xem thì thấy Mạnh Thiên Tư nắm chặt miệng túi ngủ, người thì co ro bên trong,
Cảnh Như Tư thở dài kéo chiếc áo khoác của mình qua đắp cho cô. ++++?
Sáng hôm sau không cần nhổ trại.
Như ngày thường, Mạnh Thiên Tư sẽ ngủ đến tận chiều, nhưngvì trong lòng có nỗi u sầu nên không sao ngủ ngon được. Lại thêm mới sáng sớm bên ngoài đã ẩm ï đủ mọi âm thanh làm cô thức dậy sớm. Trong lều không còn ai, trên túi ngủ của cô có đắp thêm hai lớp, chắc là mẹ Tư và mẹ Bảy đắp thêm cho cô.
Mạnh Thiên Tư nằm một hỏi bỗng nghe thấy tiếng Sử Tiểu Hải nhốn nháo: "Nơi đó! Nơi đó! Nga xuống dưới, bùm!"
Hà Sinh Tri thấp giọng mắng: "Cậu nhỏ giọng thôi! Mạnh tiểu thư còn đang ngủ!"
Lời đối đáp này đã nhắc nhở Mạnh Thiên Tư hôm nay không phải một ngày nhàn hạ: Phải cho người đi điều tra nơi Sử Tiểu Hải bị tập kích rơi xuống thung lũng, còn phải căn cứ vào tấm bản đỏ tối qua Giang Luyện vẽ mà tìm đích đến của Diêm La và bà cố Đoạn năm đó.
Cô mặc đỏ vào, rướn người ra mở rèm cửa. Một luỏng gió lạnh ùa vào khiến cô tỉnh táo ngay tức khắc.
Thời tiết hôm nay không tốt, cũng âm u, mơ mịt như trong giấc mơ của cô vậy. Túi nước súc miệng và khăn ướt rửa mặt đều sắp đông thanh đá, Mạnh Thiên Tư chẳng buồn gọi người mà tự nhét chúng vào lòng cho ấm.
Khi nhìn ra ngoài cô thấy mẹ Tư, mẹ Bảy đang dẫn người đứng ở bên thung lũng, hoặc cầm tranh giấy, hoặc cảm máy tính bảng, điện thoại để so sánh với các hướng khác nhau.
Mạnh Thiên Tư thắc mắc: Với một bức tranh thì nhìn là biết ngay phải hay không phải, chỉ cản mấy phút là nhìn ra thôi mà? Kéo đông người đi xem và xem lâu thế cũng chưa thể xác định được thì chắc hẳn nơi trong tranh không phải nơi này.
Khi cô đang nghĩ chợt thấy Thản Côn đi loanh quanh ở một nơi gần đó, còn chấp tay sau lưngnhư lãnh đạo đến thăm nhà xưỡng.
Mạnh Thiên Tư nhíu mày, nghĩ bụng sao tự dưngông lại bày vẽ thế. Đến lúc nhìn kỹ lại mới giật mình gọi sang: "Thần Côn!"
Thần Côn nhìn theo tiếng gọi rồi vội bước qua: "Hả?"
Mạnh Thiên Tư vừa hoảng sợ vừa giận dữ, chỉ vào sau lưngông: "Ai trói chú lại vậy?"
Thảo nảo tư thế đi đường của Thản Côn lại khó coi thế: Hai tay ông bị trói ngoặt ở sau lưng.
Thần Côn hào hứng: "Chú chủ động yêu cầu đấy"
Không đợi Mạnh Thiên Tư hỏi lại, ông đã liến thoáng: "Xét thấy chú đã liên tục nói ra những điều kỷ quặc, chú cảm thấy con người chú quá khó đoán. Nếu cứ để như vậy nhỡ làm ra hành động gì bất ngờ thì sao? Vậy là không được, vì chính mình và những người khác, chú chủ động yêu cầu trói mình lại để phòng ngừa rắc rối xảy ra"
Hóa ra là vậy.
Mạnh Thiên Tư trảm ngâm một thoáng. Thật ra cô cũng cảm thấy làm vậy mới ốn: Cô có thể tintưởng Thần Côn nhưngnhỡ Thần Côn không còn là Thần Côn nữa mà có thêm một kẻ khác thì sao?
Cô nhìn Thần Côn: "Lúc trước là chú nằm mơ, bây giờ chuyển sang nói nhảm. Chú cảm thấy... rốt cuộc tình huống của chú là thế nào? Có giống như Diêm La có thêm kẻ thứ hai trong người không?"
Thần Côn liếc cô: "Châu Mạnh, chú đã hơn năm mươi tuổi, sống quá nửa đời người mới phát hiện ra trong người mình có kẻ khác thì có phải chú quá ngu ngốc không? Với cả chú chưa từng ăn tỉnh thể kỳ lân, khi Diêm La tìm được tỉnh thể kỷ lân, chú còn đang ăn cơm trăm nhà kìa"
"Chú cảm thấy đây là một loại tiểm thức, nó dân được kích hoạt theo sự hiểu biết của chú vẻ sự việc. Ngay từ đầu khi nghe được em Tiển nói hai từ "mật núi" nó đã như cái khóa mỡ ra toang cánh cửa rồi"
"Sau này mỗi khi có tiến triển mới, chú lại nhớ được thêm một ít. Những điều nhớ ra được thể hiện qua hình thức nằm mơ, sau này nữa thì tiềm thức chuyển dẫn sang hướng ý thức, đột nhiên nói ra những câu kỳ lạ. Có lẽ qua một thời gian nữa, những chuyện này sẽ hoàn toàn trở thành ý thức và ký ức của chú, chú sẽ kể được hết đầu đuôi cho bọn cháu nghe."
Mạnh Thiên Tư gật đầu, muốn nói điều gì đó nhưngcòn lưỡng lự. Mãi sau cô mới thì thảm: "Có khi nào chú đúng là... gián điệp của bên Xi Vưu không?"
Cô thanh minh trước: "Cháu không có ý bôi nhọ chú đâu, ông ta là ông ta, chú là chú, chúng ta phải phân biệt rõ ràng"
"Những giấc mơ chú gặp được khiến người ta có cảm giác chú cấu kết với đối phương, trộm lông phượng hoàng và tro xương rồng cho họ. Còn tỏ vẻ sẽ tiếp tục đi tìm xương rỏng. Đến khi sự việc tanh bành, chú bị mổ bụng moi gan móc ruột. Thậm chí chú còn biết cả chuyện phe Xi Vưu đi đào thi thể con kỳ lân đã chết."
Thần Côn muốn đưa tay đẩy mắt kính, tiếc là tay bị trói mà sống mũi ướt mỏ hôi làm chiếc kính cứ lửng lơ ở đó.
Ông lắp bắp: "Cái này... đúng là có thể, nhưngmà chúng ta quan sát vấn đẻ phải... cân nhắc đến nhiều tình huống, không được để vẻ bẻ ngoài che mắt. Cháu xem trên xã hội có bao nhiêu tin tức sai sự thật, có lẽ... có lẽ..."
Ông cố gắng nghĩ ra cái khả năng "có lẽ" nhưngcàng cố càng không nghĩ ra. Lần này không chỉ sống mũi mà cả tóc mai cũng thấm mỏ hôi.
Mạnh Thiên Tư đây kính mắt lên giúp ông: "Cháu vẫn giữ câu nói đó. Cho dù chú đúng là giản điệp thì châu cũng không kỳ thị chú. Đã mấy ngàn năm trôi qua rỏi, còn ai nhàm chán đi tính lại món nợ xưa nữa... À Giang Luyện đâu?"
Cuối cùng đề tài đã thoát khỏi chuyện "gián điệp", Thần Côn thở phảo: "Còn đang ngủ, nửa đêm dán mắt thần làm nó mệt. Tối qua về lêu đang cởi đỏ dỡ đã ngủ mất rồi... Cháu tìm nó làm gì thế?"
Mạnh Thiên Tư "ồ" lên một tiếng. Nếu giờ chân cô bình thường kiểu gì cô cũng chạy qua mắng anh, nhưnggiờ đi lại khó khăn cũng không thể bảo cô bò qua đó được.
Đang định kiếm cớ lấp liếm, chợt nghe tiếng Cảnh Như Tư gọi. Cô quay sang nhìn thì thấy Cảnh Như Tư đang cuộn tờ giấy trong tay, thở hổn hến đi tới chỗ mình. Còn chưa đi tới gân bà đã phản nàn: "Tức chết mất, không phải nơi này. Mẹ xem đi xem lại vẫn thấy cảnh trong tranh không giống nơi này"
Mạnh Thiên Tư sửng sốt.
Cô cũng nhất trí với cái nhìn của Tiền Quỳnh Hoa. Nơi đây vừa có hỏ nước vừa là nơi Sử Tiểu Hải gặp nạn, lại có sơn thận lâu xuất hiện, chắc chắn không thể chỉ là trùng hợp được.
Cô nghĩ một lát rồi bảo: "Có thể là địa hình thay đổi? Trải qua mấy ngàn năm với đủ loại tình huống, nó không thể giống bức tranh y như đúc được."
Cảnh Như Tư lườm cô: "Mẹ Tư con già nhưng còn chưa ngốc. Sao mẹ có thể không nghĩ tới tình huống này được? Có thể nó bị ảnh hưởng bởi địa chất, tuyết lở hay sụp lún nhưnghình thể sẽ còn tương tự. Mà tỉnh huống bây giỏ là hình dáng của nó không khớp tí nào! Hoàn toàn không khớp!"