Giang Luyện có thể hiểu được nỗi hoang mang của Thần Côn, thậm chí anh còn có thể loáng thoáng ngửi được áp lực nặng nề trong nỗi hoang mang ấy.
Bởi vì qua những cảnh trong mơ liên tiếp đó ta thấy được: cái nhân vật Thần Côn hoặc là tổ tiên Thần Côn sắm vai năm đó dường như không tốt đẹp gì.
Nhất là trong giấc mơ có cả ký ức về việc mổ bụng moi ruột. Ai sẽ phải chịu sự tra tấn như vậy? Giang Luyện cảm thấy nếu là "gian tế","kẻ phản bội" thì có thể hiểu được. Với cả khi Thần Côn lớn lên, cái bớt hình chữ "s" bị kéo dài kia cũng giống như một vết sẹo sau khi mổ bụng.
Còn cả người sống trong cơ thể Diêm La nữa. Gã ta từng bày tỏ rằng mình "quen biết Thần Côn", cũng vẽ một bức tranh tựa như hai người chuyền rương cho nhau. Có thể bức tranh ấy chính là vụ trộm rương năm nào.
Giang Luyện cười: "Sớm muộn gì thân phận của chú cũng được phơi bày thôi. Nhưng chú không cần phải thấy áp lực vì nó —— tai họa không dính líu đến con cháu mà. Chuyện đã qua bao nhiêu đời rồi? Tổ tiên nhà họ Huống còn là kẻ phản bội đó, chẳng lẽ giờ mình bắt Mỹ Doanh đi chuộc tội à?"
Thậm chí cả tổ tiên Thủy quỷ, Sơn quỷ cũng có vẻ là phe ăn trộm, tàng trữ tang vật cơ.
Thần Côn không nói gì.
Tai họa không truyền đời là thật, nhưng chuyện gì cũng có nhân quả. Nói không chừng con cháu đã bị liên lụy bởi mối họa được gieo từ rất lâu rồi: Căn bệnh của Huống Mỹ Doanh và tai họa mà Thủy quỷ gặp phải là báo ứng của chính họ à? Chẳng phải là vì việc làm của một vài người khi trước đó sao?
***
Ăn sáng xong, Giang Luyện gặp được người phụ trách mà Quy Sơn trúc bên Côn Lôn sắp xếp cho anh.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, không lớn hơn Huống Mỹ Doanh là bao. Cô ấy có dáng vẻ rất thanh tú, nét đẹp trắng trẻo ngọt ngào giống con gái Giang Nam hơn là Tây Bắc. Đến cái tên cũng rất dễ nghe —— Đào Điềm.
Huống Mỹ Doanh và cô ấy gần như là vừa gặp đã quen, nói chuyện đôi ba câu là thành hợp cạ. Đề tài trò chuyện thậm chí còn nhảy sang cách ăn diện hàng ngày hay màu sắc phấn lót.
Giang Luyện hơi mất tự nhiên, từ trước đến giờ những Sơn quỷ anh tiếp xúc ví dụ như Liễu Quan Quốc, Khâu Đống, Lộ Tam Minh, Tì Hưu đều là đàn ông, nên không cần ngại ngùng. Mà rõ ràng tối qua người đón ở sân bay còn là thanh niên trai tráng, sao hôm nay lại tự dưng đổi người chứ?
Nhưng anh cũng không thể nói gì được: Sắp xếp cho gặp chuyên gia đã là tốt lắm rồi, còn kén chọn nam nữ, gầy béo gì?
Đào Điềm mang bản photo sơn phổ núi Côn Lôn đến cho anh. Vừa nhìn số liệu ghi chú, Giang Luyện đã biết cái suy nghĩ "Thần Côn là gậy dò đường, Mỹ Doanh đi cùng giúp đỡ" không thực tế thế nào.
Núi Côn Lôn là một hệ thống núi lớn, phía Tây bắt đầu từ dãy núi Pamir, ngang qua Tân Cương, Tây Tạng kéo dài đến Thanh Hải, chiều dài xấp xỉ 2500km, tổng diện tích hơn 500. 000km2, đây là còn chưa tính chiều cao —— người ta tính bình quân độ cao so với mặt biển trong khoảng năm, sáu kilomet, rất nhiều nơi sợ là đến giờ vẫn không ai đặt chân tới.
(*) Thanh Hải, là một tỉnh thuộc Tây Bắc Trung Quốc.
Diện tích lớn như vậy mà dựa vào cây gậy dò đường lúc được lúc không như Thần Côn thì phải dò mất bao năm? Càng không nói tới cái cơ thể mảnh mai của Huống Mỹ Doanh, cô có là một xe máu thì cũng không đủ để vẩy hết Côn Lôn.
Giang Luyện choáng váng, im lặng nhìn sơn phổ.
Đào Điềm không rõ tình hình vẫn còn đang nghiêm túc giới thiệu tình huống cho anh. Cô ấy chỉ vào một điểm đánh dấu đỏ: "Đây là địa điểm gặp được bà cố Đoạn vào năm 1970 do Vạn Phong Hỏa cung cấp. Nhưng địa điểm này đối với chúng ta mà nói thì không có ý nghĩa thực tế. Bởi vì chúng ta không biết từ nơi đó bà cố Đoạn còn đi tiếp mấy kilomet, mấy chục kilomet hay là mấy trăm kilomet."
"Trước mắt trọng tâm của chúng tôi là đoạn Thanh Hải, khu vực đầu nguồn ba con sông. Hai trăm người vào núi giai đoạn đầu tiên đều đến từ Quy Sơn trúc núi Côn Lôn —— anh đừng tưởng hai trăm người là nhiều vì một khi phân chia nhau ra sẽ rất ít ỏi. Lại thêm mấy khu vực cao hơn mực nước biển khó đi lại, cô Tư đang nghĩ xem có nên tăng thêm người không."
"Tôi là người phụ trách nhánh bọn anh, cô Tư bảo bọn anh cũng đang tìm đồ, dặn tôi hỏi ít làm nhiều cố gắng phối hợp với bọn anh. Anh xem bọn anh muốn bắt đầu tìm từ đâu? Sau khi xác định địa điểm rồi tôi sẽ sắp xếp người, sớm nhất là ngày mai có thể lên đường. Thời gian dư lại trong ngày hôm nay, tôi đề nghị các anh bổ sung thêm đồ đạc, chủ yếu là quần áo, giày mũ gì đó. Tây Ninh còn là hạ thu chứ núi Côn Lôn vào đông lâu rồi."
Giang Luyện trầm ngâm một hồi rồi chỉ vào đầu nguồn ba con sông: "Chúng ta cũng bắt đầu từ nơi này đi."
Sau đó lại hỏi Đào Điềm: "Có chạm mặt với cô Tư không?"
Đào Điềm gật đầu: "Đều ở nơi đó thì dù không gặp nhau lúc đi ngang qua anh cũng phải chào hỏi một câu chứ. Thần tiên sinh còn là ba tầng cánh sen của Mạnh tiểu thư mà. Cô Tư còn đang muốn gặp các anh một lần kìa."
Giang Luyện do dự: "Cô Tư có dễ tính không?"
Đào Điềm cười: "Dễ tính. Cô Tư trước giờ luôn cười híp mắt với người khác, chưa từng nặng lời với ai cả."
Nói đến đây cô ấy mới thì thầm: "Nhưng chúng tôi thường lén gọi cô ấy là 'nham hiểm' vì cô ấy là kiểu người vừa mới cười với anh xong, quay mặt đi là có thể xử lý anh ngay rồi. Anh phải cẩn thận đấy."
Nói hết câu gò má Đào Điềm ửng hồng như thấy ngượng vì nói xấu bà Tư. Ánh mắt cô liếc trái liếc phải trông rất đáng yêu.
Giang Luyện cười: "Cảm ơn cô."
Tiễn Đào Điềm xong anh nằm ngửa trên ghế sofa, đắp tay lên mặt thở dài.
Sao Mạnh Thiên Tư lại có đến bảy người mẹ cơ chứ?
Cô con dâu có bị người nhà chồng ghét thì cùng lắm cũng chỉ bị một bà mẹ chồng hạnh họe thôi. Còn anh thì người này nối tiếp người kia, nếu là bảy mối quan hệ tốt đẹp thì cũng thôi, nhưng đây rõ là bảy lần đâm dao.
***
Ngày hôm nay quá mức rảnh rỗi, công việc chủ yếu là đi mua quần áo. Vốn dĩ Giang Luyện định thầu cả phần của Thần Côn cơ, ai ngờ người ta đã có sơn hộ phụ trách rồi.
Đãi ngộ của ba tầng cánh sen quả nhiên khác với người thường.
Đến tối Huống Mỹ Doanh lại kéo mấy người đi chợ đêm. Hôm qua cô đã đi dạo một chuyến nhưng hứng thú vẫn còn nguyên, luôn miệng giới thiệu cho Giang Luyện và Thần Côn những món ngon như thể chợ đêm này là do nhà cô mở vậy.
Thần Côn rất phấn khởi. Hơn mười năm trước ông cũng từng đi dạo chợ đêm, rất muốn đi lại một lần cho nhớ vị. Giang Luyện thì lại bảo mình có việc không chịu đi.
Huống Mỹ Doanh thích nhất là đi đông người để thêm phần náo nhiệt, Giang Luyện không đi nghĩa là náo nhiệt giảm mất một phần tư. Cô bĩu môi bảo anh: "Anh thật là mất hứng."
***
Thật ra Giang Luyện có hẹn gọi video với Mạnh Thiên Tư.
Lần đầu hẹn còn chưa dám nói thẳng nên phải uyển chuyển là mình với Thần Côn mới nghĩ ra được mấy điều, muốn nói với cô để cô không bỏ lỡ quá nhiều.
Xem ra dù đã xác định quan hệ thì cũng vẫn cần có một quá trình làm bộ làm tịch, mặt dày.
Trở về phòng, Giang Luyện bỏ túi đồ mới mua xuống, nhắn cho Mạnh Thiên Tư một tin: "Bây giờ có rảnh không? Anh gọi qua nhé?"
Mạnh Thiên Tư trả lời anh: "Phê chuẩn."
Phê chuẩn cái gì mà phê chuẩn? Thái độ gì vậy?
Giang Luyện cảm thấy không thể cứ dung túng cô như vậy được. Thế là ngồi đợi chừng một phút mới gọi qua.
Trên màn hình Mạnh Thiên Tư đang ngồi dựa lưng trên giường, mặc bộ đồ ngủ ngắn tay bằng gấm, mái tóc cong cong xõa trên vai.
Tóc Mạnh Thiên Tư không phải tóc xoăn, cái này chắc chắn là thành quả của Tân Từ.
Lại nhìn kỹ mới thấy cô có trang điểm nhẹ. Vệt sáng lấp lánh trên môi cô làm cổ họng Giang Luyện khô khốc. Anh rất muốn hôn cô nhưng tiếc là không thể với tới.
Cô còn giả vờ giả vịt hỏi anh: "Có phải sắc mặt em kém lắm không? Ầy, nằm một chỗ dưỡng bệnh đúng là đầu tóc rối bù, tóc bẩn cũng lười gội luôn."
Nếu mà lúc này có cô bên cạnh, Giang Luyện rất muốn giơ tay véo cô. Lúc trước anh luôn cảm thấy có điện thoại, có gọi video thì cũng chẳng khác gì gặp mặt, nay mới rõ là mình quá nông cạn. Đối với một số người chỉ nghe giọng và nhìn thấy hình ảnh thì chưa bao giờ là đủ.
Anh nhớ hơi thở của cô, nhớ sự mượt mà khi luồn ngón tay vào lọn tóc cô, cũng nhớ tới lúc ôm cô vào ngực, cảm giác mềm mại ấm áp đó rất tự nhiên và quen thuộc.
Cho nên anh không lật tẩy cô, cũng không nói theo cô để cô đắc ý mà chỉ cười hỏi cô: "Vết thương tốt hơn chút nào chưa?"
"Mới được vài ngày sao tốt ngay được, ra ngoài vẫn phải dùng xe lăn. Còn anh thì sao? Bọn anh định vào núi hả?"
Giang Luyện gật đầu: "Vào núi thử vận may, chứ không thể ngồi không mãi được."
Mạnh Thiên Tư chợt nhớ tới một chuyện: "Anh bảo anh với Thần Côn lại nghĩ ra được điều gì cơ mà? Cái gì thế?"
À đúng rồi, suýt nữa thì quên mất việc này. Giang Luyện thuật lại toàn bộ cho Mạnh Thiên Tư.
Cách hiểu của Mạnh Thiên Tư vẫn luôn thô bạo và rõ ràng như trước: "Vậy nghĩa là người tộc thần có sự chia rẽ, chia làm hai nhánh Hoàng Đế và Xi Vưu. Sau khi Xi Vưu thua trận, Hoàng Đế bắt đầu cho đốt rương —— sao ông ấy phải thiêu hủy mấy thứ này nhỉ? Đều là những tâm huyết tích lũy từ bao đời cả."
Giang Luyện nói: "Anh thì lại có thể hiểu được cách làm của ông ấy. Người tộc thần xưa giờ luôn được tôn thờ như một vị thần. Bọn họ có nền văn minh, nhận thức và sức mạnh vượt xa tộc người, có thể điều khiển và sử dụng những thứ thần kỳ kia."
"Nhưng một khi trở thành người bình thường bọn họ sẽ mất đi khả năng điều khiển đó, cũng không thể đảm bảo những thứ này có rơi vào tay người có ý đồ xấu không —— có những thứ cần phải có sự nhận thức và nền văn minh ngang nhau. Cũng giống như bảy thanh hung giản, nghe nói nó có thể khống chế và thay đổi lòng người. Nếu nó rơi vào tay người có ý đồ xấu xa thì sẽ khiến tất cả mọi người thành nô lệ của người đó mất."
Mạnh Thiên Tư có vẻ đăm chiêu: "Nói cách khác Hoàng Đế cho rằng trình độ văn minh khi ấy quá thấp, có được mấy thứ này đối với tộc người không phải chuyện tốt mà thậm chí còn có thể dẫn tới tai nạn?"
Giang Luyện gật đầu: "Có lẽ Hoàng Đế muốn hoàn thành sự giao mùa ổn định nhất. Trong cuộc đấu tranh sinh tồn kẻ mạnh thì sống, tộc thần bị quy luật tự nhiên đào thải, nếu không muốn bị đào thải hoàn toàn thì điều duy nhất họ có thể làm là biến mình thành người, tiếp thu khởi đầu của con người, thích ứng bước đi của con người, không quấy nhiễu quá trình phát triển bình thường của con người. Bởi vì một ngày sau này trình độ phát triển của con người sẽ không thấp hơn tộc thần năm đó, thậm chí còn cao hơn nữa."
Mạnh Thiên Tư bật cười: "Hoàng Đế mà có suy nghĩ này thật thì đúng là rất có trí tuệ. Nhưng bên Xi Vưu phản đối kịch liệt cũng có thể hiểu được, chẳng trách bọn họ sẽ đi trộm rương."
Giang Luyện nhắc nhở cô: "Bọn Xi Vưu trộm rương không phải trộm bừa đâu. Bọn họ có mục đích cả đấy. Chiếc rương đó có thứ gì đó rất quan trọng đối với bọn họ."
Mạnh Thiên Tư ngẫm nghĩ: "Chắc là thủy tinh nhỉ."
Thủy tinh là mấu chốt cho việc linh hồn bọn họ bất diệt.
Giang Luyện "ừ" một tiếng: "Chắc chắn bọn họ đã mua chuộc một người nào đó trong bộ tộc Hoàng Đế làm gian tế. Mà muốn mua chuộc gian tế cũng không khó vì dù là người đi theo Hoàng Đế thì cũng vẫn có thể có lòng riêng, không muốn từ bỏ quá khứ huy hoàng."
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: "Trong rương có thủy tinh, mật núi, xương thú..."
Nói đến đây cô bỗng nhận ra điều không đúng: "Mật núi khắc thủy tinh, hai món này đặt chung một chỗ thì thủy tinh sẽ bị giết chết mất chứ?"
Giang Luyện cười: "Cái này thì phải nhắc tới chiếc rương kia. Chất liệu của chiếc rương đó chắc chắn là rất đặc biệt. Em có nhớ Hắc Tam từng dùng búa chém nó mà không để lại lỗ thủng nào không? Chiếc rương đó hẳn là có tác dụng che chắn và ức chế thuộc tính của những thứ bên trong, nên chúng nó có thể chung sống hòa bình với nhau."
Mạnh Thiên Tư cảm thấy buồn cười: "Thế thì khi mấy người Xi Vưu mở rương ra thấy mật núi cũng ở chẳng phải sẽ sợ trắng mặt sao?"
Giang Luyện thở dài: "Cho nên mật núi với thủy tinh bị tách ra. Mật núi bị giấu ở nơi thật kín đáo, gần đó còn có cả động thần giám sát nữa."
Mạnh Thiên Tư lại nói: "Còn lông phượng hoàng nữa, nó cũng được giấu rất kín."
Cô vừa nói vừa nhìn sang két sắt trong phòng: Thần Côn lấy được khoảng hai mươi cọng lông phượng hoàng trên người Giang Luyện mà trên người cô còn dính nhiều hơn, phải chừng ba mươi cọng. Chúng đều được mang hết về Sơn Quế trai —— két sắt rất kín đáo mà vẫn không sao che lấp được vầng sáng của chúng.
Ban ngày Liễu tỷ nhi còn kêu: sao trên nóc nhà Thiên Tư lại có cái gì như mây bảy màu mang điềm lành nhỉ.
Mạnh Thiên Tư có thể hiểu được vì sao chỗ Mắt Phượng Hoàng phải dùng uyên cố định nước và xương cốt để che đậy vầng sáng này. May mà Sơn Quế trai ở sâu trong núi, vị trí khá hẻo lánh chứ mà ở giữa phố xá sầm uất thì sẽ dẫn tới bao nhiêu người quay phim, chụp ảnh, đưa tin chứ?
Giang Luyện nói: "Lông phượng hoàng không giấu sao được? Sau khi Hoàng Đế phát hiện rương bị trộm có để lại một bộ phận xương rồng và lông phượng hoàng. Điều này cho thấy rất rõ là họ còn muốn tìm cách để đốt chiếc rương. Bên Xi Vưu thì muốn là trộm xương rồng và lông phượng hoàng, rồi dùng lông phượng hoàng đốt xương rồng. Vậy thì chiếc rương kia sẽ không còn mối nguy hiểm nữa, vĩnh viễn an toàn."
Mạnh Thiên Tư giật mình: "Nhưng mà bọn họ chỉ tìm được lông phượng hoàng, không tìm thấy xương rồng nên chỉ có thể giấu lông phượng hoàng đi... Nhưng bọn họ cũng có thể đốt lông phượng hoàng đi mà."
Giang Luyện lắc đầu: "Không dễ như vậy đâu. Trước khi mật núi xuất hiện, Tổ Bài là thứ không thể phá hủy được. Chất liệu của mấy thứ này đều rất đặc biệt không phải nói hủy là hủy được. Người ta nói phượng hoàng tắm lửa, nếu mà trong tay em có lông phượng hoàng không ngại mang một cọng ra làm thí nghiệm. Sợ là không thể đốt được, cũng không thể phá hủy được —— Anh đoán mang lông phượng hoàng đi đốt xương rồng có thể sinh ra phản ứng hóa học gì đó để hai bên hủy diệt lẫn nhau."
Thì ra là vậy, không tìm được xương rồng tương đương với để lại mối họa khổng lồ. Thảo nào bên Xi Vưu muốn phân tác chiếc rương làm năm bảy mảnh để chúng nó muôn đời không tập hợp lại với nhau. Mưu đồ này không thể nói là không sâu.
Mạnh Thiên Tư nói thầm: "Sao em không nghĩ ra được mấy thứ cong vẹo này nhỉ."
Giang Luyện cười: "Em không có ở đây mà? Anh cũng phải thảo luận với Thần Côn rất lâu mới ra được những kết luận này."
Mạnh Thiên Tư lại rất thực tế: "Em thấy dù em có ở đó cũng chỉ nhìn anh một lát, nhìn Thần Côn một hồi, chỉ biết ngồi nghe hai người nói thôi."
***
Trước khi đi ngủ, Tiển Quỳnh Hoa muốn tới thăm Mạnh Thiên Tư lần nữa.
Bà đi xuyên qua mảnh sân nhỏ, vòng qua ngọn núi giả. Khi đang định quẹo vào hành lang nối liền hai sân chợt nghe tiếng gọi sau lưng: "Em Bảy."
Là Cừu Bích Ảnh. Tiển Quỳnh Hoa dừng bước, tiện tay dựng thẳng lồng chắn nghiêng ngả của một ngọn nến lại.
Cừu Bích Ảnh đi tới nhìn ngó xung quanh rồi nói nhỏ: "Chị vừa mới nói chuyện điện thoại với chị Tư xong. Em biết không chị Tư mới bày trò đen tối."
Tiển Quỳnh Hoa ngẩn ra.
"Chị ấy cử một cô bé độc thân, xinh xắn nhất Quy Sơn trúc Côn Lôn qua làm việc với Giang Luyện."
Tiển Quỳnh Hoa thốt lên: "Dụ dỗ hả?"
Cừu Bích Ảnh nhìn bà bằng ánh mắt không vui vẻ cho lắm: "Em nói gì vậy? Em coi con gái sơn hộ của chúng ta là người thế nào? Ý chị Tư là bây giờ Tiểu Thiên không ở bên Giang Luyện, ai biết nó có làm gì quá đáng không? Cử một cô bé xinh xắn qua đó, nhỡ Giang Luyện có trêu chọc nó thì chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ giải quyết sao? Hỏi ra thì chúng ta chẳng làm gì cả, là do Giang Luyện không tự giữ mình thôi."
Tiển Quỳnh Hoa tức giận: "Vẽ vời thêm chuyện."
Bà bỏ Cừu Bích Ảnh lại đó bước nhanh sang sân Mạnh Thiên Tư, đi tới phòng ngủ của cô. Khi đi tới cửa thì thấy cửa phòng Mạnh Thiên Tư hé mở, Tân Từ đang nói chuyện gì đó với Mạnh Kính Tùng ở cửa.
Tiển Quỳnh Hoa lặng lẽ bước lại gần.
Sau đó bà nghe thấy Tân Từ nói: "Tôi đi theo Thiên Tư hơn một năm nay, chưa từng thấy Thiên Tư lật xem một quyển sách... Lần đầu tiên thấy cô ấy chăm chỉ như vậy."
Mạnh Kính Tùng hiếm khi đồng quan điểm với Tân Từ: "Ai chẳng thấy vậy. Từ nhỏ đến lớn Thiên Tư đã không phải kiểu người trí tuệ, toàn là vừa hay đủ điểm."
Càng nói càng quá đáng, Tiển Quỳnh Hoa ho nhẹ một tiếng.
Hai người vội vàng quay đầu lại. Mạnh Kính Tùng biết mình lỡ lời thì xấu hổ, Tân Từ thì lại mừng rỡ, nghĩ thầm trong bụng: Cho chết! Ai bảo nói xấu Thiên Tư.
Tiển Quỳnh Hoa nhìn vào trong phòng qua khe cửa, thấy Mạnh Thiên Tư đang ngồi trên giường, buộc tóc đuôi ngựa đang lật xem cái gì đó, mà bên cạnh còn có một đống sách vở cao thấp.
Bà ngạc nhiên: "Muộn thế này rồi không đi nghỉ sớm còn làm gì nữa?"
Mạnh Kính Tùng đáp: "Vừa rồi Thiên Tư đột nhiên bảo bọn cháu mang sổ ghi chép của bà cố Đoạn đến, nói là muốn nghiên cứu. Bọn cháu có khuyên nhưng không được."
Tiển Quỳnh Hoa ừ một tiếng, nhấc chân đi vào trong phòng. Để tránh hai Mạnh Kính Tùng và Tân Từ nhìn trộm bà còn đóng cửa lại.
Mạnh Thiên Tư nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn: "Mẹ Bảy."
Vừa nghe giọng cô là biết tâm trạng khá tốt.
Tiển Quỳnh Hoa cười, đẩy đám sách trên giường dịch sang bên rồi ngồi xuống: "Con làm gì vậy? Toàn là sách cũ xếp lên đây làm bẩn giường."
Mạnh Thiên Tư nói: "Con nhớ tới việc liên quan đến bà cố Đoạn nên giở lại sổ ghi chép của bà để xem có thu hoạch được gì không."
Nói đến đây lại nhìn Tiển Quỳnh Hoa. Sau khi một hồi do dự cô hỏi: "Mẹ Bảy, có phải con... hơi đần không?"
Tiển Quỳnh Hoa nói: "Sao có thể? Sao con lại có cái suy nghĩ đó?"
Mạnh Thiên Tư cụp mắt xuống, móng tay khẽ gảy sợi dây buộc sách: "Con tự cảm thấy vậy. Mỗi khi có tiến triển hay phát hiện manh mối gì đều là Giang Luyện và Thần Côn bàn bạc. Lúc nào con cũng luôn chậm hơn họ... Mẹ Bảy, mẹ nói xem Giang Luyện có thể chê con đần không?"
Tiển Quỳnh Hoa mắng cô: "Con lại nói hươu nói vượn rồi. Sao con lại đi so với hai người đó? Cả đời Thần Côn đều đi tìm lời giải cho những chuyện này, tất nhiên kinh nghiệm của ông ấy phải phong phú hơn con rồi. Còn như Giang Luyện, không phải con bảo nó được Huống Đồng Thắng huấn luyện để đi làm việc à? Chắc chắn là đầu óc nó cũng phải nhanh nhẹn rồi. Hàn Tín biết đánh trận, Tiêu Hà có thể trị quốc, nhưng chẳng phải vẫn là Lưu Bang làm Hoàng đế đó sao? Hai người này dù có thông minh thì một người là ba tầng cánh sen của con, một người là..."
Bà bỗng dừng lại, không biết phải nói sao.
Mạnh Thiên Tư lại cứ hỏi cho bằng được: "Một người là cái gì của con cơ mẹ Bảy?"
Tiển Quỳnh Hoa lườm cô, còn cô thì kéo tay áo, cười hi hi với bà. Trong lúc vô tình làm đổ chồng sách xếp ở bên, mấy tấm ảnh chụp kẹp ở trong sách rơi ra ngoài.
Mạnh Thiên Tư nhặt lên xem. Đó là một tấm ảnh chụp chung, người phụ nữ đúng là bà cố Đoạn, năm ấy chừng bốn mươi tuổi. Nhưng người con trai lại là một anh chàng trẻ trung, sáng sủa.
Tiển Quỳnh Hoa nhìn vẻ mặt của cô là biết cô nghĩ sang chiều hướng vớ vẩn kia: "Chắc hẳn đó là trợ lý của bà cố Đoạn con. Bà ấy đi đâu cũng chụp ảnh kỷ niệm cả."
Mạnh Thiên Tư "ồ" một tiếng, lại nhặt tấm khác lên. Bây giờ là ảnh chụp ba người. Người đứng giữa là bà cố Đoạn, bên tay phải là một bà lão thấp bé gầy gò, bên tay trái thì lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp mười bảy, mười tám tuổi.
Mặt trái có chữ viết thế này: Cổ Vương tộc Hắc Miêu và truyền nhân A Mộc Lý.
Mạnh Thiên Tư tặc lưỡi: "Cổ Vương tộc Hắc Miêu đó. Bà cố Đoạn mình đúng là, gặp được toàn người tài giỏi."
Tiển Quỳnh Hoa tò mò: "Để mẹ xem nào."
Bà nhận lấy tấm hình kia nhìn một hồi rồi đặt xuống, đang định nói điều gì thì bỗng bà dừng lại, một lát sau bà lại nhặt bức hình lên, hàng lông mày nhăn lại.
Mạnh Thiên Tư thấp thỏm: "Mẹ Bảy, sao thế ạ?"
Tiển Quỳnh Hoa nói: "A Mộc Lý này nhìn rất quen mắt..."
Bà bống nhớ tới: "Lúc trước khi mẹ cho người điều tra tòa nhà ở trấn Hữu Vụ của Thần Côn có thấy tấm hình trên đầu giường ông ấy. Cô gái trong bức hình rất giống A Mộc Lý này..."
Mạnh Thiên Tư giật mình: "Mẹ nói đây là người bạn gái ảo tưởng đó của Thần Côn ạ? Cô ấy là truyền nhân của Cổ Vương tộc Hắc Miêu ư? Thần Côn có biết việc này không?"
Tiển Quỳnh Hoa cảm thấy câu hỏi của cô rất buồn cười: "Thần Côn có biết chuyện này hay không, con phải hỏi ông ấy chứ. Sao lại hỏi mẹ?"
***
Thần Côn không thể nhận được cuộc điện thoại hỏi thăm của Mạnh Thiên Tư vì ông đi chợ đêm không mang theo điện thoại.
Lúc đó ông đang ngồi trong một quán thịt nướng với Huống Mỹ Doanh, mà Vi Bưu thì bị sai đi mua sữa chua cho hai người.
Đang lúc ăn uống say sưa, Vi Bưu mang sữa chua về. Vừa trông thấy Huống Mỹ Doanh đã kể ngay với cô điều mình gặp được trên đường: "Mỹ Doanh, em còn nhớ ông lão mù hôm qua không? Ông ấy là một thầy xem tướng đấy."
Tất nhiên là Huống Mỹ Doanh còn nhớ rồi: "Ông ấy bảo em tốt số."
Rồi cô quay sang hỏi Thần Côn: "Chú Thần, chú nói xem lời của thầy xem tướng có tin được không?"
Thần Côn còn chưa kịp trả lời, Vi Bưu đã chen vào: "Anh thuận miệng hỏi ông ta lấy bao nhiêu, ông ta đã đòi ba trăm rồi. Ba trăm đấy! Đúng là ăn cướp mà! Người ta năm, mười đồng là có thể xem tướng —— thảo nào nghèo đến mức phải đi xin cơm, làm ăn chẳng ra đâu vào đâu."
Huống Mỹ Doanh không nói gì mà Thần Côn thì ngạc nhiên: "Ba trăm?"
"Đúng vậy." Vi Bưu tức tối cứ như ông lão kia đã lừa tiền của anh ta rồi vậy: "Mấy người vốn định tính chơi một phen nghe vậy đều mắng ông ta là kẻ thần kinh."
Thần Côn hỏi thêm: "Vậy ông ấy bị mắng có phản ứng gì không?"
"Không có, vẫn cứ thản nhiên như trước."
Tim Thần Côn đập thình thịch: "Ông ấy có điểm gì đặc biệt không?"
Huống Mỹ Doanh đáp: "Người mù đó, trong hai con mắt của ông ấy toàn tia máu, trông ghê lắm."
Thần Côn không màng đến thịt nướng nữa, đứng phắt dậy: "Ông ấy ở đâu?"
Vi Bưu hoảng sợ chỉ ra đầu phố.
Thần Côn chạy qua đó được một đoạn thì lại trở về: "Tiền, tiền, ba trăm."
Vi Bưu vội vàng móc tiền đưa cho ông. Thần Côn cầm tiền trong tay chạy thẳng ra đầu phố. Khi đến gần quả nhiên thấy được một ông lão tám mươi tuổi ngồi trên chiếu, nghẹo đầu như đang ngủ gật. Dưới đất có trải một mảnh vải bẩn thỉu cũ rích, mà trên vải có một bát sứ mẻ trống không.
Thần Côn không nói không rằng lập tức ném tiền vào trong bát.
Ông lão không nhúc nhích mà chỉ có giọng nói khàn khàn cất lên: "Khách muốn xem gì?"
Thần Côn nói: "Xem... mệnh của tôi."
Ông lão kia ngẩng đầu, mở to con mắt đục ngàu quan sát ông một hồi rồi nói: "Nửa đời phiêu bạc, nửa đời bình yên, tốt số, sống lâu."
Thần Côn liếm môi: "Có thể xem quá khứ không?"
Ông lão: "Họ gì?"
Thần Côn đáp: "Họ Thần, không, không, họ Thẩm."
Ông lão kia cười ha ha: "Ông nói xằng bậy gì vậy? Nào có ai họ Thần? Người nhà họ Thẩm hàng ngàn hàng vạn cũng không có người như ông."
Nói xong, ông lão đứng dậy mò mẫm tấm vải trải trên đất, bọc bát tiền lại định bỏ đi.
Nhưng lời này cũng không sai. Thẩm Mộc Côn vốn là chơi chữ từ "Thần Côn". Đó là cái tên mà năm đó ông tự lấy để được ở lại trong thôn.
Cổ họng ông khô khốc: "Vậy tôi họ gì?"
Ông lão tập tễnh bước ra ngoài.
Thần Côn nóng ruột: "Ông có phải là người nhà họ Cát không? Cát Đại cả đời đi Giang Bắc (phía Bắc Trường Giang) trong truyền thuyết? Cát Đại tiên sinh, ông có biết tôi vốn họ gì không? Tôi bị ném ở cửa một cái thôn nhỏ, tôi chưa bao giờ biết mình họ gì."
Cát Đại dừng lại, một lát sau lại bước tiếp về phía trước. Thần Côn nghe được những câu nói khàn khàn của ông ấy: "Mười hạt đậu mặc quần áo, kết bè gỗ đảo lại trồng thông, một thánh hiền tám trăm năm tuổi ..."
Đây là câu đố chữ.
Đầu óc Thần Côn quay cuồng.
Mười hạt đậu mặc quần áo là chữ "Bành".
Kết bè gỗ đảo lại trồng thông cũng là chữ "Bành".
Một thánh hiền tám trăm năm tuổi ...
Câu nói cuối cùng của ông lão kia bay tới: "Tổ tiên ông, họ Bành."
(*)Thánh hiền tám trăm năm tuổi là Bành Tổ, một nhân vật trong truyền thuyết Trung Hoa được cho là sống lâu đến tám trăm tuổi.