Mạnh Thiên Tư làm lơ lời anh nói, dẫn Mạnh Kính Tùng và Tân Từ đi ra ngoài.
Thấy cô đi ngang qua bên người mình, khóe môi Giang Luyện xuất hiện một nụ cười cực kỳ nhạt. Sau đó anh đột nhiên đứng dậy, định dùng sợi dây thừng trong tay tròng vào cổ cô.
Đúng lúc đó, Mạnh Thiên Tư như có con mắt sau lưng, cánh tay cô duỗi ra, rút khẩu súng bên hông Mạnh Kính Tùng, quay người lại.
Dây thừng trong tay Giang Luyện vừa mới chạm đến đỉnh đầu cô, họng súng của cô đã chạm vào cằm trái của anh, lực ấn rất lớn, khiến Giang Luyện dù cao hơn cô, nhưng vẫn bị bắt phải ngẩng đầu lên.
Chỉ chênh nhau vài giây, mà tình hình đã cách nhau hàng ngàn mét. Giang Luyện đang nghĩ xem có nên ngoan cố chống cự hay không, thì Mạnh Kính Tùng đứng bên cạnh đã nhắc nhở anh: "Nếu tôi là cậu, thì sẽ ngoan ngoãn hơn đấy —— bạn của cậu còn đang nằm trong tay chúng tôi kìa."
Lúc này quá là xấu hổ, tay Giang Luyện giơ lên cũng không được, mà hạ xuống cũng không xong. Cuối cùng anh đành phải chịu thua, thả lỏng sợi dây thừng trong tay ra, ngoan ngoãn giơ tay lên đầu hàng: "Tôi không có ý gì cả, chỉ muốn để cô nghĩ lại thôi..."
Mạnh Thiên Tư mỉm cười xinh đẹp: "Vừa rồi anh ngồi trên ghế, y như kẻ mắc chứng rối loạn tăng động vậy. Anh tưởng là chúng tôi không biết gì hết sao?"
Họng súng của cô lại ấn lên trên, hai chân cũng bước về phía trước, trước mặt cô lại là Giang Luyện, chứ không phải đường đi, Giang Luyện đành phải lùi lại.
Căn phòng này không lớn, chỉ lùi lại mấy bước, lưng Giang Luyện đã dán sát tường, nhưng anh vẫn phải giữ nguyên tư thế giơ cao hai tay. Anh cảm thấy tư thế này của mình không khác gì Jesus gặp nạn cả.
Mạnh Thiên Tư hỏi anh: "Tôi làm vậy có lý không?"
Giang Luyện cúi đầu, đè họng súng lại. Anh cảm thấy quai hàm mình sắp bị họng súng đâm thủng một lỗ rồi: "Cô cũng chĩa súng vào tôi..."
Họng súng lại bị ấn lên.
Giang Luyện đổi giọng: "Rất có lý."
"Anh có dị nghị gì với kế hoạch của tôi không?"
"Không có."
"Không có à? Sao tôi lại cảm thấy anh có nhỉ?"
Cô gái này đúng là một kẻ cuồng khống chế, cảm xúc của người khác mà cũng phải soi mói. Giang Luyện hít sâu một hơi, nhìn vào mắt cô, cố gắng mỉm cười thật chân thành: "Tôi không có dị nghị gì cả."
"Vậy là chúng ta đã bàn bạc xong cả rồi?"
Cho là vậy đi, nhưng nếu anh đáp thế, thì sẽ bị nói là thái độ qua loa.
Anh trả lời bằng một giọng rất thành khẩn: "Bàn bạc xong rồi."
Vậy thì tốt, Mạnh Thiên Tư cười, sau đó cô cũng không hề bỏ súng xuống, mà lại quay sang nói với Mạnh Kính Tùng: "Trói lại."
Ha?
Không phải chứ, đã phối hợp thế rồi mà còn trói lại à...
***
Giang Luyện ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.
Mới đầu tiếng người huyên náo, vừa bê đồ vừa dọn dẹp, trước mặt bao người, anh cũng không tiện giãy giụa và kêu cứu —— dù sao cũng chỉ tốn công.
Sau này mọi người đi rồi, anh mới bắt đầu nghĩ cách chạy trốn.
Không biết có phải là trả thì chuyện anh cởi được dây thừng ban nãy không, mà cách buộc lần này dù đơn giản, nhưng lại rất thô bạo. Không chỉ tay bị trói ở sau lưng, mà còn dùng hẳn một sợi dây thừng khác, buộc cả tay chân vào lại, khiến người anh cong ngược ra phía sau, không thể mượn lực được, mới vừa động đậy cả người đã đung đưa như con lật đật.
Đàn ông cũng cần có mặt mũi, với bộ dạng của anh bây giờ, anh không muốn để Lão Dát nhìn thấy. Nhưng mà sau mấy lần thử mà không có kết quả, anh lại tự an ủi mình là, mấy chuyện như kiểu hổ xuống đồng bằng này thì có từ lâu rồi, bị người ta nhìn thấy cũng không sao.
Tiếc là Lão Dát không ở đây, vì anh gọi mấy lần mà không thấy ông đáp lại.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể tự cứu lấy mình. Trong căn phòng này không có thứ gì dùng được cả. Giang Luyện còn nhớ Lão Dát hay để búa, dao, cưa gì đó ở dưới mái hiên lầu một, nếu anh có thể đi xuống lầu một, tìm được cái cưa hay con dao gì đó, là có thể cắt được dây thừng.
Chỉ riêng cái quá trình đi xuống thôi đã đủ gian nan rồi. Giang Luyện không thể đứng dậy được, nên chỉ có thể lật người. Anh hít sâu một hơi, cắn chặt răng, trọng tâm nghiêng về một bên, sau khi thử mấy lần, cuối cùng cũng thành công lật được một mặt —— như kiểu lật bánh trong nồi ý, vốn dĩ lưng anh đang hướng lên trời, thì nay đổi thành mặt hướng lên trời.
Giang Luyện yên lặng nhìn chằm chằm trần nhà đen bóng do được sơn dầu của cây trẩu. Sau đó lại tiếp tục lật: Động vào con gái đúng là nguy hiểm, nói là bàn bạc xong rồi mà còn bị "trói lại", nếu mà không bàn bạc xong, thì còn bị thế nào nữa.
Sau một hồi cố gắng, anh đã lật ra đến cửa, may mà cửa mở. Nhưng mà mới ra đến cửa anh đã tốn gần nửa cái mạng rồi, khi lật đến đầu cầu thang, thì mệt như chó. Trong đầu anh còn nghĩ, đau dài không bằng đau ngắn, lăn xuống luôn đi —— nhưng mà khi anh đã đen đủi, thì uống nước lạnh cũng bị ê răng. Rõ ràng anh đã mượn lực của tay để đẩy mình xuống rồi, mà mới lăn được mấy bậc, người anh đã bị xoay ngang ra, và kẹt lại.
Giang Luyện không muốn động đậy nữa. Bây giờ anh đang bị kẹt ở giữa cầu thang, khiến anh cảm thấy mình giống như một con ếch bị kẹp trong vỉ nướng.
Anh bắt đầu hối hận: Sao bãn nãy mình không lăn ra ban công nhỉ? Có phải trong trại không còn ai nữa đâu. Mình ra ban công, hét lên mấy tiếng, kiểu gì cũng có người đến cứu.
Không biết anh nằm đó bao lâu, bên ngoài bỗng có tiếng người nói chuyện. Giang Luyện mừng rỡ gọi: "Lão Dát?"
Rất nhanh, có người thò đầu vào trong cửa. Đúng là Lão Dát, ông đang ôm một củ cải trắng, chắc là định nấu cơm.
Hai người nhìn nhau mấy giây.
Lão Dát nói: "Luyện tiểu gia, tôi còn tưởng cậu cũng bị mang đi cơ."
Sau đó lại lẩm bẩm: "Bọn họ trói cậu giữa cầu thang làm gì nhỉ?"
Cái này nói ra thì rất dài.
Giang Luyện im lặng một lúc: "Chú cởi trói cho cháu trước đi."
***
Bếp lò lại nổi lửa.
Lão Dát đang nấu cơm, bên trong chiếc kiềng sắt ba chân, là một nồi canh cua đang sôi sùng sục. Bên trong có thịt khô, củ cải, đậu phụ, dạ dày trâu bò, rất là thơm. Món này có một cái tên chuyên dụng ở khu du lịch là "ba lần nồi", vốn là một món ăn của mùa đông, sau khi được phổ biến rộng rãi thì trở thành món bốn mùa.
Cơm đã chín, bên trên đắp một lớp đậu chua, bên trong còn được trộn với ớt ngâm, màu sắc đỏ chót khiến người ta vừa nhìn đã thấy thèm. Lão Dát còn chuẩn bị cả rượu Táp Can nữa, theo như ông nói thì, hôm nay Giang Luyện bị đánh, nên cần ăn một bữa ngon để bù lại.
Giang Luyện thì luộc một quả trứng gà, bóc vỏ ra lăn ở trên mặt, thỉnh thoáng lại nhấp một ngụm rượu Táp Can —— thật ra đây là cách uống của người Thổ Gia. Cho rượu đã ủ vào trong vò nhỏ, không cho thêm nước, cắm gậy trúc dài nhỏ vào trong vò, sau đó vừa uống rượu vừa trò chuyện vừa cho thêm nước. Cứ uống như vậy cho đến khi không còn vị gì nữa mới thôi.
(*) Thổ Gia: dân tộc sống ở khu tự trị Tương Tây
Rượu Táp Can: giống như rượu Cần bên mình
Mấy chén rượu vào bụng, tinh thần rời rạc cũng gắn kết lại. Giang Luyện cúi đầu nhìn ảnh ngược của mình trong chén rượu, nhìn chỗ nào cũng thấy chữ XUI: Anh đã làm gì chứ? Anh chỉ thành thật câu đốt đèn vẽ tranh thôi mà. Anh vào trong núi còn chẳng mang theo dao, vừa yên phận vừa tốt tính, vậy tại sao lại bị dồn ép đến hoàn cảnh này?
Anh lau miệng, ngẩng đầu lên nhìn bốn bên, bỗng nhận ra thiếu cái gì đó: "Quan tài của chú đâu rồi?"
"Tặng cho thằng bé kia rồi."
Quan tài cũng tặng được à? Giang Luyện im lặng một lát, rồi lại hỏi Lão Dát: "Bọn họ rốt cuộc là ai thế?"
"Sơn hộ." Thấy Giang Luyện vẫn không hiểu, Lão Dát lại bổ sung thêm: "Chính là Sơn quỷ ấy."
"Sơn quỷ là làm cái gì? Sao cháu chưa nghe thấy tên này bao giờ nhỉ?"
Những chuyện kỳ lạ của Tương Tây, Kiền gia đã kể với anh khá nhiều, cái gì mà Thảo Quỷ Bà thả cổ, Lạc Hoa Động Nữ có thể khóc rụng lá cây, nhưng Sơn quỷ, anh chắc chắn là mình chưa từng nghe qua.
(*) Thảo Quỷ Bà: hay còn gọi là Cổ Bà, ở Tương Tây người ta gọi cổ là thảo quỷ (cỏ quỷ), tương truyền nó chỉ sống ký gửi trên người phụ nữ, chuyên để làm hại người khác. Những người phụ nữ có cổ, được gọi là Cổ Bà, hay Thảo Quỷ Bà
Lão Dát nói: "Người ta không thích phô trương, nên không có mấy ai biết. Sơn hộ chính là sống dựa vào núi, trước kia trong núi sâu rất nguy hiểm, mười người vào thì có chín người không ra được. Ngay cả Hổ Tượng Mai Sơn cũng chưa chắc đã có thể trở về được. Theo truyền thuyết, trong núi sâu có yêu tinh nữ, trên quản chim chóc, dưới quản dã thú. Ngay cả trong thơ của mình, cha Khuất cũng nhắc tới cô ta, và gọi cô ta là Sơn quỷ."
(*) Mai Sơn giáo là một tôn giáo dân gian được thờ phụng bởi các thợ săn của vùng Tương Tây, cũng là một bộ phận quan trọng cả nền văn hóa Mai Sơn. Đứng đầu của các thầy phù thủy Mai Sơn, là Hổ Tượng chuyên săn bắn hổ.
Cha Khuất chính là Tam Lư đại phu Khuất Nguyên. Nghe nói sau khi Khuất Nguyên bị Sở vương lưu đày, đã "cùng đường nơi đất Sở, đi khắp chốn sông Tương", đi khắp vùng đất Nguyên Tương, thậm chí còn nói cho dù chết cũng "Chẳng thà nhảy xuống sông Tương, vùi xác vào bụng cá". Cho nên sau khi ông chết, dân chúng Nguyên Tương đều gọi ông là cha Khuất, xây "Khuất Tử Từ", mỗi dịp tết Đoan Ngọ lại đua thuyền rồng, rắc gạo, bánh ú, để thờ cúng ông.
(*) Nguyên Tương: chỉ hai nước Nguyên và Tương, thời chiến quốc.
"Chỉ có Sơn hộ, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Tất cả mọi người đều nói, Sơn hộ nhận yêu tinh kia làm tổ sư bà bà, được Sơn quỷ phù hộ, nên cũng gọi bọn họ là Sơn quỷ luôn."
Nghe thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Giang Luyện chuyển địa điểm lăn trứng gà sang mặt bên kia: "Nếu cháu đối đầu với bọn họ thì sẽ thế nào?"
Lão Dát không trả lời luôn: Vi Bưu và Huống Mỹ Doanh đều bị mang đi rồi, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết Giang Luyện sẽ không chịu bỏ mặc bọn họ —— đừng nhìn Giang Luyện bây giờ ngoan ngoãn ngồi bên bếp lò ăn cơm mà tưởng bỏ. Vì rất có thể giây tiếp theo anh sẽ đuổi theo tìm cách trả thù Mạnh Thiên Tư.
Ông dùng chiếc thìa gỗ quấy đồ ăn trong nồi: "Cậu sẽ không muốn có một kẻ địch như Sơn quỷ."
Giang Luyện hào hứng: "Vì sao ạ?"
"Mọi thứ đều có địa bàn, thả cổ ở khu Miêu, Tẩu Cước thì ở Tương Cán Xuyên Kiềm, Lạc Động chỉ ở Tương Tây, Thần Châu phù chính tông chỉ nhận quận Thần Châu cổ, cũng là Nguyên Lăng, Hoài Hóa bây giờ. Nhưng Sơn quỷ thì sao?"
(*) Tương Cán Xuyên Kiềm: Hồ Nam, Giang Tây, Tứ Xuyên, Quý Châu
Nguyên Lăng: một huyện của thành phố Hoài Hóa, tỉnh Hồ Nam.
"Luyện tiểu gia, những ngọn núi nào có danh tiếng, phần lớn đều có Sơn quỷ. Cả nước ta có bao nhiêu ngọn núi? Lão Dát tôi cũng là người từng nhìn thấy thế giới rộng lớn. Nói lớn thì, đông bắc có Tuyết Lĩnh, tây bắc có Thiên Sơn, Côn Lôn ở giữa thì có Tần Lĩnh, từ nam đến bắc có dãy Hoành Đoạn. Nói nhỏ hơn, chỉ riêng Tương Tây đây thôi, cũng đã có núi Vũ Lăng và dãy núi Tuyết Phong rồi —— cậu tính thử xem, bọn họ có bao nhiêu người? Tình từ năm cha Từ Khuất viết "Sơn quỷ" đến nay, người ta đã truyền được bao nhiêu đời rồi?"
Giang Luyện không nói chuyện, chỉ là nghĩ thầm trong bụng, sao Lão Dát lại giỏi địa lý thế.
"Chỉ cần da dày, xương cứng, đầu óc tốt, có thể bò được cao, thì đều có thể đối đầu với bọn họ. Nhưng cậu cứ tính thử xem có đáng không? Kiếm thêm bao nhiêu đối thủ cho mình? Tạo ra bao nhiêu phiền phức? Chỉ sợ chết cũng phải nhờ người khác nhặt xác hộ."
Lão Dát nói quá phấn khởi, nên thỉnh thoảng lại ném ra mấy câu tiếng địa phương.
Giang Luyện bật cười, giương mắt nhìn ra phía dãy núi trùng điệp nơi xa: Đây không phải là lấy trứng chọi đá, mà là chọi núi đấy.
Không thể dây vào.
"Bọn họ sẽ không làm khó Mỹ Doanh chứ?"
Lão Dát xới cơm cho Giang Luyện: "Việc này thì cậu không cần phải lo. Sơn quỷ vẫn luôn dĩ hòa vi quý, hòa khí sinh tài. Cậu nghĩ xem, bọn họ là rồng qua sông, luôn luôn tạo mối quan hệ tốt đẹp với hổ bản xứ. Nếu không hòa thuận, không phân phải trái, thì có thể bình an vô sự bao nhiêu năm nay sao? Sơn quỷ rất sĩ diện, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến người ta bàn tán đâu."
Trong tiếng địa phương của Tương Tây, thế lực nơi khác đến thì gọi là rồng qua sông, thế lực của địa phương, thì gọi là hổ bản xứ. Rồng qua sông có cứng, thì chưa chắc hổ bản xứ đã sợ. Hai bên mà gặp nhau thì tám chín phần là rồng tranh hổ đấu —— để có thể kết bạn lâu dài, thì thái độ của rồng qua sông chính là điểm mấu chốt. Phải biết gió mạnh ba năm cùn, nước chảy một vạn năm mà.
Giang Luyện yên tâm hơn, những nghĩ lại vẫn thấy giận: "Cô gái kia quá hung dữ."
Lão Dát đưa bát cơm cho anh: "Mạnh Thiên Tư?"
Hóa ra cô ta tên là Mạnh Thiên Tư. Giang Luyện nhận lấy bát cơm, ăn mấy miếng, sau đó lại gắp mấy đũa thức ăn trong nồi, nhai răng rắc.
Lão Dát nói: "Dưới tay có cả một đám người, không hung thì sao quản được? Cứ cười suốt thì ai chịu nghe mình?"
Hóa ra là một thủ lĩnh nhỏ, thảo nào tiền hô hậu ủng, vênh mặt, hất hàm chỉ huy người khác như vậy. Giang Luyện cảm thấy đám đàn ông của vùng núi Ngọ Lăng thật là mất mặt: "Núi Ngọ Lăng bao nhiêu người như thế, sao lại để một cô gái quản lý?"
Lão Dát múc một chén canh: "Sơn quỷ núi Ngọ Lăng là do Liễu Quan Quốc quản. Chính là cái người vừa đến đã bận nọ bận kia ấy."
Giang Luyện ngừng đũa: "Cấp bậc của Mạnh Thiên Tư còn cao hơn cả Liễu Quan Quốc ạ?"
Anh liếm môi, chắc mình không xui xẻo như vậy chứ, chưa gì đã chọc phải chuyện lớn: "Không phải tất cả Sơn quỷ Tương Tây đều do cô ấy quản lý đấy chứ?"
Lão Dát ngửa đầu nhìn trời, đầu đũa chỉ lên trên: "Không chỉ như vậy."
"Hồ Nam?"
Đầu đũa của Lão Dát lại chọc lên một chút, ý là còn lớn hơn.
"Lưỡng Hồ (Hồ Bắc và Hồ Nam)?"
Đầu đũa lại chọc tiếp.
"Không phải là cả nước chứ?"
Cái cằm của Lão Dát cuối cùng cũng rơi xuống, ông uống một ngụm rượu lớn: "Aiz, đúng vậy! Người ta ngồi trên đỉnh ngọn núi, cái ghế ở tít trên đỉnh kia, cho nên tôi mới nói với cậu, đừng đối chọi với người ta."
Giang Luyện đưa đầu đũa không vào trong miệng, trong đầu anh như có một đàn ngựa chạy qua, lộc cộc lộc cộc, đất đá nhảy loạn, bụi đất đầy trời. Sao số anh lại đen như vậy chứ, chọc ngay phải kẻ đứng đầu.
Lão Dát vẫn còn nói tiếp: "Mạnh Thiên Tư bảo cậu làm gì, thì cậu cứ làm đi, làm thật tốt vào. Với lại, việc này cũng không phải không hề liên quan đến cậu..."
Ông uống một hớp rượu lớn, lại gắp một đũa dạ dày trâu bò, vừa nhai vừa nói: "Tôi cũng nghe nói. Nếu cậu không giải thích rõ ràng, Sơn quỷ đã cho là các cậu giết người rồi! Kẻ giết người kia không có ý tốt, cố ý đổ tội lên người cậu, để hai bên đấu nhau —— bị người ta xoay quanh như thế, cậu có tức không?"
Giang Luyện nghiêng đầu nhìn ông: "Có phải chú nhận gì của Sơn quỷ, đến đây làm thuyết khách không đấy?"
Lão Dát mập mờ: "Tương tự như vậy."
Không đúng, nói là thuyết khách thì còn quá uyển chuyển: "Là giám thị cháu chứ gì?"
Lão Dát vẫn đáp lại như cũ: "Tương tự như vậy, tương tự như vậy. Cậu chỉ cần nói một câu thôi, cậu có tức không?"
Chiêu mượn đao giết người này đúng là rất độc ác. Giang Luyện giơ tay ra lấy bình rượu, trong mắt hiện lên sự sắc bén, nhưng giọng nói thì vẫn lười nhác: "Tức chứ, như vậy mà còn không tức được sao."
"Đúng vậy." Lão Dát uống quá nhiều, người bắt đầu lâng lâng, khác hẳn với vẻ ít nói lúc trước, ông giơ bình rượu trong tay lên, làm đổ cả rượu ra ngoài: "Tức thì bắt!"
Giang Luyện bật cười.
"Bắt" ở nơi này là một động từ vạn năng ở đây. Ăn cơm gọi là "bắt cơm", uống rượu gọi là "bắt rượu", kiếm tiền gọi là "bắt tiền", chụp ảnh cũng gọi là "bắt cho tôi một tấm".
Ban đầu Giang Luyện còn không quen, sau khi nghe nhiều thì lại cảm thấy chữ này rất thân thiết, nó chứa đựng một sự liều lĩnh và ngang ngược, vô cùng thoải mái.
Anh giơ bình rượu lên: "Được, vậy thì bắt."
Nói xong, anh định uống một hớp lớn. Khi bình rượu đưa đến bên miệng, thì bỗng dừng lại. Anh nhìn quanh một chút, rồi hỏi Lão Dát: "Lúc xảy ra chuyện, chú ở đâu?"
Lão Dát ợ một hơi, gương mặt đỏ bừng, chỉ tay về phía trước: "Kia kìa."
"Vẫn luôn nhìn về bên này?"
"Nhìn chứ."
"Sau khi Mạnh Thiên Tư đi vào nhà, không có ai đi ra khỏi cửa à?"
"Không."
Vậy nghĩa là chuồn từ cửa sau. Giang Luyện rút một que củi đang cháy ở dưới đáy nồi ra, lại xách thêm một con dao, đứng dậy đi ra cửa sau.
Lão Dát gọi anh: "Ơ, đã ăn xong đâu. Cậu đi đâu đấy?"
"Cháu no rồi, ra sau núi đi dạo."
"Không cần đi đâu, Sơn quỷ đã đi tìm..."
Ông còn chưa nói xong, Giang Luyện đã mất hút trong bóng đêm.