Ách là một loại dụng cụ leo trèo thông dụng ở Quảng Tây trước khi Giải phóng. Nó được làm bằng gỗ, hình dạng giống cái ách mà người ta hay buộc trên cổ trâu lúc đi cày. Khi leo xuống núi, người ta sẽ đeo cái ách trên lưng, dây thừng được treo qua cái lỗ nhỏ trên đầu ách, để có thể điều khiển độ dài sợi dây.
Năm ấy, Đoạn Văn Hi đã dùng ách, để hoàn thành giai đoạn một trăm mét đầu tiên.
Đương nhiên, để đề phòng sóc bay cắt dây thừng, bà đã dùng máu của mình, vẽ nên ba lá bùa tránh Sơn thú trên đường đi —— Mặc dù bà không sử dụng được chuông vàng, nhưng thân là Sơn Kế, địa vị cao thứ hai trong Sơn quỷ, thì bùa bằng máu của bà vẫn rất có uy lực.
Đoạn đường sau đó thì phải nhờ tới khỉ.
Đám khỉ này không phải khỉ hoang dã, mà đã được thuần hóa rồi. Vùng Đại Vũ Lăng rất nhiều khỉ, có những Sơn hộ kiếm cơm bằng nghề thuần hóa khỉ. Dần dà nơi đây phát triển thêm một ngành nghề mới, đó là dắt khỉ đi quanh thành phố, biểu diễn hỏi đáp môn toán, mặc đồ, cởi đồ, cưỡi dê, cưỡi chó. Khi Đoạn Văn Hi còn ở dưới sườn núi, từng sống chung với đám khỉ này, bà lại có năng lực 'phục Sơn thú', nên chúng rất nghe lời bà, chỉ đâu đánh đấy.
Cho nên khi đến cuối dây thừng, Đoạn Văn Hi chỉ cần huýt sáo một tiếng là có ngay ba, bốn mươi con khỉ chạy xuống theo con đường 'tránh Sơn thú' của bà. Có con treo dây thừng trên cổ, có con buộc bó đuốc bên hông. Những tiếng kêu ríu rít của bọn chúng làm lay động cây cỏ, khung cảnh lúc bấy giờ vô cùng hùng vĩ.
Nếu nơi đặt chân có cành cây mọc bừa bãi để lấy điểm tựa thì rất tốt, nhưng nếu không có, thì đám khỉ sẽ buộc thêm dây thừng theo sự chỉ huy của Đoạn Văn Hi. Nếu gặp phải chỗ quá nguy hiểm, không thể qua nổi, chúng sẽ cuộn người ôm lấy một mỏm đá nhô ra trên vách núi, dùng cơ thể mình tạo thành một cây cầu để cho bà đi qua.
Cũng chính là ở nơi đó, Đoạn Văn Hi gặp phải đàn dơi đen.
Theo sự miêu tả của bà, đám dơi bám trên vách đá thành từng tầng, từng tầng đen kịt, dày đặc. Miệng hố trời giống như một màn ảnh lớn ngoài rạp chiếu phim, lũ dơi chen chúc nhau trong đó, bỗng dưng, chúng mở cánh bay lên, những chiếc cánh phải dài chừng một mét.
Ban đầu Đoạn Văn Hi còn thấy lạ, trong ấn tượng của bà, dơi là loài động vật chuyên sống trong những hang động tối tăm. Sau này bà mới nhớ ra, cái hố trời này như một chiếc thùng, bên trên có "nắp" đậy, khiến ánh nắng không thể xuyên xuống được, vậy thì có khác gì một cái động đâu?
Mà, xuống đến độ sâu này, tầm nhìn đã rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy một vài tia sáng lấp lánh phát ra từ con mắt của đám dơi. Theo lý thường, mắt dơi không thể phát sáng, nhưng có lẽ là chúng phản xạ lại ánh sáng của mặt trời, tạo thành những vệt sáng lấm ta lấm, chợt sáng chợt tắt rải quanh sườn núi. Khi con mắt chúng sáng lên, ta còn có thể thấy gương mặt nhọn hoắt, dữ tợn như mặt chuột của chúng, khiến người ta không biết nên cảm thán cảnh tượng nơi đây kỳ lạ, hay là nên rùng mình.
Đoạn đường cuối cùng đã gần như đen thui. Đám khỉ cầm bó đuốc nhảy đến chỗ Đoạn Văn Hi, để bà châm đuốc cho.
Bản tính của động vật là sợ lửa, đây cũng là lý do vì sao bà phải dẫn theo đám khỉ đã được thuần hóa. Bọn chúng ở chung với người lâu ngày, lại được huấn luyện để làm ảo thuật, thường xuyên phải nhảy qua vòng lửa, nên không còn sợ lửa nữa. Chứ như khỉ hoang thì không được, bọn chúng mà nhìn thấy lửa chẳng sợ đến tè ra quần ấy chứ.
Dù vậy, sau khi đi được thêm một đoạn nữa, đám khỉ vẫn không dám đi tiếp —— Bạn cho rằng xuống gần dưới đáy, thì xung quanh phải yên ắng, tĩnh mịch sao? Thật ra không phải, bên dưới đó lúc nào cũng có những tiếng gió rì rào, cùng những tiếng gầm gừ khiến người ta sởn gai ốc. Thỉnh thoảng, giữa không trung còn có một bóng chim kỳ lạ lướt qua —— đàn khỉ hoảng sợ, tay cầm bó đuốc nhảy nhót liên hồi, nhất quyết không chịu đi xuống nữa.
Lúc này, bà phải dùng đến túi tiền Đồng Trị Quang Tự.
(*) Đồng Trị, Quang Tự: hai niên hiệu thời nhà Thanh, Trung Quốc.
Theo truyền thuyết Sơn quỷ thời xa xưa, đoạn vách núi cuối cùng này không chỉ cây cối, mà đến cả cỏ cũng chẳng sống được. Có lẽ là do nơi đây cách ánh mặt trời quá xa, lại không thể hấp thu chất dinh dưỡng từ trong lòng đất, như những cây ở rừng đầu nguồn. Nhưng nó cũng có chỗ tốt, đó là vách núi có rất nhiều kẽ nứt nho nhỏ.
Những kẽ nứt này rất nhỏ, ngón tay không thể chọc vào được, có muốn nhét một hạt đậu xanh vào đó cũng rất khó. Nhưng trên đời, luôn có những sự trùng hợp bất ngờ: Có một thứ mà ai cũng biết, chỗ nào cũng có mặt nó, nhưng lại như được sinh ra vì những kẽ nứt này.
Đồng tiền.
Chính là những đồng tiền mỏng nhất, giá trị thấp nhất kia. Ban đầu, nó có tên là đao tệ, bố tệ, còn nay nó chính là các loại tiền xu được đúc từ đồng mà chúng ta vẫn biết. Chỉ cần đập nhẹ mấy cái, là có thể khảm đồng tiền vào trong kẽ hở. Một nửa bên trong, một nửa bên ngoài, đủ để người ta dẫm một ngón chân lên nó.
(*) Đao tệ: tiền tệ thời Xuân Thu, Bố tệ: tiền tệ thời nhà Chu
Khi Sơn quỷ dùng chân trần leo núi, còn được người chứng kiến gọi đùa là Sơn quỷ "Nhất chỉ thiện". Còn đoạn đường nguy hiểm chết người này, thì lại có một cái tên may mắn là "con đường tiền tài". Số tiền bỏ ra cho đoạn đường này, được gọi là lộ phí.
(*) Nhất chỉ là một ngón chân. Từ thiện thì chỉ có 3 nghĩa: truyền ngôi, ngồi thiền, hoặc quét dọn để tế lễ.
Ngẫm lại mà xem, suốt một mảng vách núi rộng lớn, được khảm đầy tiền đồng, rất giống với một mảng tường triển lãm được làm bằng tiền. Có điều số người có thể nhìn thấy nó lại rất ít ỏi.
Ánh lửa nhảy nhót trên đầu cũng đi theo tiếng kêu ríu rít của đàn khỉ. Mãi đến khi không nhìn thấy gì nữa Đoạn Văn Hi mới huýt sáo tiếp. Đàn khỉ nghe thấy tiếng, thì bắt đầu ném bó đuốc xuống dưới theo chỉ dẫn của bà. Ánh lửa màu vỏ quýt lần lượt lướt qua như những chiếc đèn, hoặc rơi vào tán cây, hoặc rơi vào bụi cỏ, đốt cháy một hồi để cung cấp ánh sáng cho bà —— Đoạn Văn Hi cứ dùng ánh mắt để ước lượng khoảng cách và tính nhẩm số lượng bó đuốc còn lại như vậy, cho đến khi hai chân bà chạm tới lớp đất mục nát, dày xốp bên dưới.
Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc.
Khu rừng núi được xưng là "đầu mỹ nhẫn" đứng xen vào trong sườn núi. Độ cao của chúng rải rác từ mấy chục mét đến hai, ba trăm mét, chứ chẳng hề ngang nhau. Nhìn từ trong bóng tối, chúng vừa giống những chiếc cây cao gầy, vừa giống những chiếc đầu người khổng lồ nhấp nhô cao thấp.
Nếu quy cánh rừng núi đó thành một vòng tròn, thì ngọn núi treo mật núi kia cũng không nằm ở chính giữa, mà nó nằm bên trên một "đường phân cách vàng" nào đó. Vị trí của nó hẳn đã được đo lường, tính toán tỉ mỉ, nên mới có thể nhận được những ánh nắng vô cùng quý giá khi cái nắp "con ngươi" bên trên mở ra. Hoa cỏ trên núi ấy cũng vì vậy mà có thể nở rộ, như một mỹ nhân cài hoa trên đầu, làm những ngọn núi trọc lóc, những vẫn được gắn cho cái danh "đầu mỹ nhân" xung quanh phải xấu hổ,
Đúng là "Cái đầu mỹ nhân, trăm hoa xấu hổ".
Từ điểm dừng chân đến rừng treo mật núi còn một đoạn đường rất dài. Cũng chính ở trong đoạn đường này, bà đã gặp được con chuột bạch chừng hai mươi cân đang hoảng hốt chạy loạn. Bà còn chứng kiến những bộ da rắn hoàn chỉnh treo ở trên cây, khi bà dùng tay đo, thì suy ra được thân rắn phải to bằng cái thùng nước.
Từ đó suy ra, nếu bà không phải là Sơn Kế, không thể sử dụng "tránh Sơn thú" thì đoạn đường này, rất có thể bà sẽ không thể quay về.
Sau đó, Đoạn Văn Hi viết ở trong nhật ký ——
"Nơi treo mật núi, như một chiếc tủ sắt không có kẽ hở. Sử dụng vị trí địa lý xa xôi, có nắp đậy bằng dây leo, vách núi hiểm trở, sóc bay ranh mãnh, đàn thú hung dữ. Mạng sống như treo trên sợi tóc, từng bước chân đều là hoảng sợ, như đang dẫm lên đuôi hổ, như phải vượt qua sông băng mùa xuân. Không phải Sơn quỷ không thể xuống, không phải Sơn quỷ không thể xuống."
***
Sáng sớm, Giang Luyện vừa mở cửa lều ra, đã thấy Liễu Quan Quốc đang đi tới.
Dù sao cũng là người quen mặt, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn chạy tới hỏi mượn ông ta chiếc điện thoại vệ tinh.
Liễu Quan Quốc cũng rất dễ nói chuyện, đi lấy cho anh mượn luôn, còn tốt bụng chỉ cho anh nên đi đến chỗ sườn núi thấp để gọi. Vì nơi đây gần vách núi, từ trường bị nhiễu loạn, nên thiết bị điện tử không dùng được.
Giang Luyện cảm ơn Liễu Quan Quốc, bò từ trên thang dây xuống giữa sườn núi. Cuộc điện thoại này là gọi cho Huống Đồng Thắng. Giờ này tất nhiên Kiền gia vẫn chưa thức dậy, nhưng không sao cả, anh cũng chẳng định tìm ông.
Điều dưỡng nghe điện thoại, trong giọng nói vẫn còn đang ngái ngủ: "Luyện tiểu gia?"
Giang Luyện ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đã lên cao, nhưng anh cũng biết không phải là điều dưỡng lười biếng: Mấy năm nay, bọn anh chăm sóc Huống Đồng Thắng lâu ngày, nên thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng bị ảnh hưởng bởi ông.
Anh hỏi: "Hai ngày nay, Mỹ Doanh hoặc Vi Bưu có gọi điện thoại về không?"
Điều dưỡng vui vẻ: "Có gọi, hôm qua ấy. Vừa gọi về đã hỏi là anh có gọi về không. Mà họ cũng giống anh, đều không dùng điện thoại của mình, mà toàn dùng số lạ thôi. Hôm nay anh lại gọi về hỏi bọn họ có gọi về không. Luyện tiểu gia, bọn anh chơi trốn tìm đấy à?"
Điều dưỡng này không tệ, không hề nói chuyện linh tinh, mà vào thẳng vấn đề luôn. Giang Luyện yên tâm, cười: "Nếu Mỹ Doanh còn gọi về thì bảo với cô ấy là anh đã giải quyết xong vấn đề rồi, nhưng còn mấy chuyện vặt vãnh phải xử lý nữa. Bảo họ cứ đến Vân Mộng Phong ở núi Ngọ Lăng chờ anh, khi nào xong việc anh sẽ đến đó gặp họ."
Dặn dò xong, Giang Luyện cúp điện thoại, trèo lên trên sườn núi, định trả điện thoại lại cho Liễu Quan Quốc, cũng chẳng thấy ông ta đâu. Thế là anh hỏi thăm một hồi, được người ta chỉ tới bên vách đá.
Trên đường có căng dây cảnh báo, nhưng đều bị hạ xuống sát đất rồi. Còn bên vách đá thì có ba bốn nhóm người tụ tập ở đó —— Giang Luyện cũng coi như không có sợi dây cảnh báo này, cứ thế đi qua nó.
Đến gần vách đá, anh kinh ngạc đứng sững ở đó.
Hôm qua, anh lên đến sườn núi thì trời đã gần tối, lại thêm đây là địa bàn của Sơn quỷ, vì tránh bị nghi ngờ, anh không dám đi lung tung. Mà anh cũng chỉ cho rằng bên dưới vách đá là khung cảnh như những ngọn núi bình thường thôi, nay nhìn rõ tất cả, lông tơ trên người mới dựng đứng cả lên.
Hố trời không phải thứ hiếm thấy gì, mấy năm nay, anh đến thăm Tương Tây vô số lần, nên cũng hiểu rõ ít nhiều về địa hình: Tương Tây vốn là nơi nhiều hố trời. Chỉ tính riêng trên tin tức xã hội, mấy chuyện như người dân trên núi đi đốn củi, trượt chân ngã vào hố trời và thiệt mạng tại chỗ đã thành chuyện thường như cơm bữa. Nếu nói trên đời có loại hố trời lớn như thế này mà vẫn chưa bị ai phát hiện, cũng không phải chuyện không thể xảy ra —— Hố trời huyện Hán Trung, tỉnh Thiểm Tây được cho là hố trời lớn nhất thế giới, cũng mới được phát hiện năm 2016 thôi. Xem ra sự hiểu biết của con người về tự nhiên vẫn chưa phải tất cả.
Điểm ly kỳ là: Cái nắp dây leo quy mô lớn này là sao? Là tác phẩm của mẹ thiên nhiên hay là do con người sắp xếp?...
Tiếng đục gõ đinh đinh đang đang đã kéo anh về với hiện thực.
Giang Luyện nhìn theo tiếng gõ, bên vách đá có một chỗ được mấy chục Sơn hộ xúm quanh, đang bận rộn gì đó. Xung quanh là một đống trang bị, chỉ nhìn lướt qua một vòng, Giang Luyện đã nhận ra ròng rọc, mũ bảo hộ lao động, dây thừng tĩnh lực, khóa GO, dụng cụ trượt lên, trượt xuống, vòng đặt chân, đai phòng hộ. Số lượng của chúng cũng không ít, chất thành một ngọn núi nhỏ.
(*) Dây thừng tĩnh lực/StaticRopes: Dây thừng ít co dãn, chuyên dùng trong leo núi, thăm dò hang động, cứu hỏa.
Khóa GO thì tớ không tìm thấy nó là cái gì, toàn ra app điện thoại thôi.
Dụng cụ trượt lên, trượt xuống: Cái móc này treo trên dây thừng, xong trượt từ đầu thừng nọ sang đầu thừng kia ấy
Đây là... kỹ thuật thừng đơn SRT?
Giang Luyện đang mải suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện ở sau lưng. Vì thấy giống giọng Liễu Quan Quốc, anh quay người lại định chào hỏi, nhưng rồi lại thôi.
Liễu Quan Quốc là đi theo Mạnh Thiên Tư và Mạnh Kính Tùng đến đây. Vừa đi, ông ta vừa chỉ về phía nhóm người đang bận bịu trên vách núi, để báo cáo tình hình cho hai người. Mí mắt Mạnh Thiên Tư rũ xuống, chăm chú lắng nghe, chỉ thi thoảng mới gật đầu một cái. Trong lúc vô tình ngẩng mặt lên, ánh mắt cô đã tia trúng Giang Luyện.
Giang Luyện cũng không nghĩ tới mình sẽ bị "gặp" như vậy. Nói thì cũng rất lạ, ánh mắt vô hình, không khí vô chất, nhưng khi ánh mắt cô liếc qua người anh, lại làm anh cảm thấy rất áp lực, giống như có một thứ gì đó nặng nề đè trên người anh.
Đang nghĩ xem mình nên gật đầu chào hỏi hay là đi tới nói chuyện, thì mí cô bỗng sụp xuống, ánh mắt áp lực đó bị thu về, chỉ còn lại chút hơi lạnh chậm rãi tan ra, hòa vào trong không khí.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi qua chỗ anh.
Lúc này Giang Luyện mới thở phào một hơi, còn giơ tay lên vỗ ngực an ủi chính mình. Nhưng sự hoảng hốt đó từ đâu đến, thì anh cũng không nói rõ được.
Ngay khi anh đang tính đến việc nhờ người trả điện thoại vệ tinh lại cho Liễu Quan Quốc, còn mình chuồn trước, thì bỗng có ai đó vỗ vai anh, vui vẻ gọi anh: "Tiểu Luyện Luyện!"
Tiểu Luyện Luyện?
Giang Luyện quay người lại, nghênh đón anh là gương mặt tươi cười rạng rỡ của Thần Côn.
Anh nghĩ rằng mình đã nghe nhầm: "Chú gọi cháu là cái gì?"
"Tiểu Luyện Luyện á." Thần Côn không cảm thấy có vấn đề gì cả: "Tối qua chúng ta nói chuyện hợp ý như vậy, chẳng khác gì mới gặp đã thân."
Hợp ý à?
Còn nữa, cái từ mới gặp đã thân có thể dùng như thế à? Anh và Thần Côn mà được xem là mới gặp đã thân, thì anh với Mạnh Thiên Tư phải là... bạn bè thân thiết nhỉ?
Thần Côn thò mặt tới, nói thầm với anh: "Cháu biết không, chỉ có những người bạn nói chuyện hợp ý, chú mới dùng mấy biệt danh vừa hay vừa dễ nghe đó thôi. Những người khác á, có bảo chú gọi, chú cũng chẳng gọi nổi ý."
Lời này, cứ như Giang Luyện nhận được lợi lộc gì từ ông ấy. May mà anh đã có cái biệt anh "Luyện tử" khó nghe mà Huống Đồng Thắng ban cho làm nền, nên "Tiểu Luyện Luyện" cũng không chói tai lắm.
Miệng mọc trên người người khác, chỉ cần không phải cái tên quá khó nghe, thì thích gọi sao cũng được, Giang Luyện không quan tâm lắm.
Hiển nhân Thần Côn đã quan sát đám Sơn hộ kia một hồi lâu, nay đã rất phấn khỏi, chỉ vào hệ thống SRT phía xa, nói với anh: "Tiểu Luyện Luyện, hình như bọn họ định xuống dưới vách núi đấy, mà chú nghe nói, chỉ cần có Mạnh tiểu thư kia ở, thì sóc bay sẽ không còn là vấn đề nữa."
"Vâng."
Thần Côn không hài lòng với phản ứng này của anh lắm: "Sao cháu lại bình tĩnh thế? Hố trời sâu hơn ngàn mét đấy! Bên dưới còn có rừng núi, cháu có biết đó là loại kỳ quan hiếm thấy lắm không? Còn nữa, các loài động vật bên dưới cũng khác động vật bình thường nữa. Chuột bự lắm, hai mươi cân lận!"
Quái lại, sao ông ấy biết chuột ở dưới đó nặng hai mươi cân? Giang Luyện hỏi lại: "Chú xuống đó rồi à?"
Thần Côn vung tay lên, biểu thị đây chỉ là chuyện râu ria: "Chú quyết định sẽ mượn một sợi thừng của bọn họ, chú cũng muốn xuống dưới đó."
Giọng điệu này cứ như kiểu ông định ra chợ mua hành, chứ không phải đi leo núi ấy. Giang Luyện nhìn bên vách núi, lại nhìn Thần Côn: "Chú chơi SRT rồi à?"
Thần Côn chả hiểu mô tê gì: "S... R... cái gì..."
Hình như có nghe Mạnh Kính Tùng nói tới rồi.
Giang Luyện phổ cập giáo dục cho ông: "SRT, single rope technique, trong nước gọi là kỹ thuật thừng đơn, sử dụng một sợi dây thừng để lên xuống vách núi."
Thần Côn nói: "Ừ, ừ, có dây thừng là được còn gì?"
Giang Luyện bật cười: "Có dây thừng là được? Chú là nhện à? Hay là lực cánh tay lớn hơn người..."
Nói đến đây, anh giơ tay ra, nhéo bả vai Thần Côn: "Thịt hơi lỏng này, ngày thường ít rèn luyện chứ gì."
Lòng tự trọng của một người đàn ông khiến Thần Côn đỏ bừng mặt. Ông xấu hổ đáp: "Chú nói nhầm, không chỉ có dây thừng, chú còn thấy bọn họ có dụng cụ hạ xuống nữa. Rất thần kỳ, trượt một cái là xuống được luôn."
Nói chuyện với người ngoài ngành rất tốn sức, Giang Luyện nói: "Nói với chú thế này đi."
Anh cúi người xuống nhặt một hòn đá nhỏ, định tìm thêm một sợi dây để làm mẫu cho Thần Côn. Tiếc là cái đỉnh núi này không phải xưởng may, đá thì muốn bao nhiêu có ngần ấy, nhưng dây thì, một cọng cũng chẳng có.
Giang Luyện giơ cục đá đó lên cho Thần Côn xem: "Giả thiết, có một sợi dây dài mảnh, một đầu buộc vào hòn đá, một đầu được cháu cầm trong tay. Thì khi cháu giơ tay lên..."
Anh dùng ngón trỏ và ngón cái làm mẫu, giả vờ đang nhấc sợi dây lên: "Chú sẽ nhìn thấy cái gì?"
Thần Côn đáp: "Chú nhìn thấy một cái tay, và một sợi dây... treo tảng đá."
Giang Luyện im lặng, nhưng mà câu trả lời đó cũng không sai, nên anh đành phải công bố đáp án: "Sợi dây quá dài, mà khi tảng đá chưa đến trong điểm thăng bằng, nó sẽ lấy sợi dây làm trục, để quay tròn xung quanh."
Thần Côn há miệng, như đã nhớ ra điều gì, nên gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, chú nhìn thấy kiểu ấy rồi, có ấn tượng, nó sẽ lắc lư."
"Cho nên, người không có kỹ thuật, ví dụ như chú, thì dù có dây thừng cũng không thể giữ vững thăng bằng được. Lúc dừng lại giữa không trung, có thể chú sẽ bị lật ngửa, cũng có thể bị lắc lư, cho đến khi chú xuống đến dưới đất. Hoặc là chú cứ lắc lư liên tục, dây thừng càng dài, biên độ lắc lư của chú cũng... tự chú trải nghiệm đi."
Thần Côn nuốt nước miếng: "Thế, chú có thể không dừng lại giữa không trung mà, chú có thể trượt một phát xuống dưới luôn."
Trượt nhanh xuống dưới?
Ha ha.
Giang Luyện hỏi ông: "Dây thừng có treo dụng cụ trượt xuống đúng không?"
"Đúng vậy."
"Chú trượt thật nhanh xuống, dụng cụ trượt có ma sát với dây thừng không?"
"Có... nhỉ."
"Ma sát sinh ra cái gì?"
Thần Côn ngẫm nghĩ: "Điện."
Giang Luyện bỗng nghẹn lời. Lúc nào Thần Côn cũng có thể đưa ra đáp án đúng, nhưng lại không phải thứ anh muốn. Anh đành phải chủ động đưa ra đáp án lần nữa: "Nhiệt, ma sát sinh ra nhiệt."
"Trượt nhanh sẽ làm cháy dây thừng. Tốc độ cao nhất của nó chỉ có 3 mét trên giây thôi, nếu chú dám vượt qua tốc độ đó, nhiều lắm là trượt được một trăm mét, dây thừng của chú sẽ bốc cháy."
Thần Côn mở to mắt, vẻ mặt "thì ra là thế". Một lúc lâu sau, ông mới nói một câu: "Tiểu Luyện Luyện, cháu đúng là... có văn hóa."
Rất tốt, đã khen anh có văn hóa, thì anh sẽ cho ông biết thêm một ít văn hóa nữa.
"Còn nữa, nếu cứ trượt thẳng một đường, cũng không phải chuyện không thể. Dưới sườn núi dùng dây thừng tĩnh lực, bình thường chỉ dài hai, ba trăm mét thôi. Muốn dây thừng hơn một ngàn mét, thì phải đi đặt riêng. Bọn họ dùng dây thừng tĩnh lực có đường kính hơn 10mm, chúng ta cứ tính nó là 10mm đi. Một trăm mét đã nặng khoảng 8kg, một ngàn mét thì là 80kg. Cháu thấy bọn họ không có dây thừng siêu dài như thế đâu. Chú đi cùng bọn họ lên mà, có thấy ai cõng cái bao to như thế không?"
Thần Côn há hốc miệng: Không có, chắc chắn là không có. Leo núi vất vả như thế, ngoài những trang bị thiết yếu ra, thì toàn đồ nhẹ nhàng. Chỉ mỗi sợi dây thừng thôi mà cũng nặng 80kg, thật kinh khủng.
Giang Luyện bình tĩnh dội cho ông gáo nước lạnh cuối cùng: "Nếu không có dây thừng dài, thì phải dùng dây ngắn nối lại. Điểm nối được gọi là 'nút thắt'. Dù chú có buộc kiểu gì, nó cũng vẫn có vết. Mà trượt qua nút thắt kiểu gì thì phải người được huấn luyện mới có thể làm được. Cho nên, chú không thể trượt thẳng xuống dưới đáy đâu. Ít nhất cũng phải dừng ở ba nút thắt."
Giọng Mạnh Thiên Tư xuất hiện ở bên cạnh: "Anh có vẻ... hiểu rõ về cái này đấy nhỉ."
Giang Luyện cứng đờ người lại.
Anh giảng giải quá chăm chú, không chú ý tới xung quanh, không biết cô đến từ khi nào?
Nhưng không sao, với vẻ mặt tin răm rắp của Thần Côn, chắc chắn biểu hiện vừa rồi của anh cũng không tệ lắm. Tự dưng lại thể hiện được tài cán của mình một cách rất tự nhiên, giản dị: Để cô biết, Giang Luyện anh, mặc dù hơi sĩ diện, những vẫn là một ngôi sao sáng chói.
Anh quay người lại chào cô: "Mạnh tiểu thư."
Rồi lại bổ sung thêm một câu nữa: "... chỉ hiểu sơ sơ thôi."