Nếu không có ba chữ rưỡi mà Đinh Bàn Lĩnh để lại, thì theo phong cách của Thủy quỷ, họ sẽ chẳng bao giờ tới địa phận của Sơn quỷ.
Người đến gặp Sơn quỷ là hai người, một già một trẻ. Già là một cụ bà tuổi gần tám mươi, tên là Khương Thái Nguyệt. Bà ấy dẫn theo một anh chàng khoảng chừng hai mươi, có một vẻ đẹp thanh tú, xinh xắn. Anh ta có một kiểu tóc rất hợp mốt, hai bên thái dương bị cạo sạch, chỉ còn lại phần chân tóc màu xanh, phần tóc sau gáy được búi thành một búi nhỏ, bên trên có cài một cây trâm hồ điệp đậu trên hoa. Mà tên của anh ta cũng liên quan tới hồ điệp nữa, Đinh Ngọc Điệp.
Nghe nói, Đinh Ngọc Điệp là người kế nhiệm chức quản lý Thủy quỷ của Đinh Bàn Lĩnh.
Cảnh tượng gặp nhau hôm ấy, bây giờ nhớ lại cô vẫn còn thấy kỳ dị.
Mạnh Thiên Tư nói: "Lúc ấy là Kính Tùng đi vào phòng tiếp khách với tôi. Dù sao cũng là người đứng đầu hai bên gặp nhau mà, nên tôi bảo những người khác tránh mặt."
Đi vào trong phòng, Khương Thái Nguyệt và Đinh Ngọc Điệp đều đứng lên. Sau hai ba câu chào hỏi gượng gạo, cả hai người họ đều cúi đầu xuống, vội vàng mở hộp quà trên bàn ra: "Mạnh tiểu thư, lần đầu đến thăm, chúng tôi có mang theo mấy món đồ. Cô nhìn xem có thích không?"
Hộp quà được mở ra, tất cả mọi thứ đều được bày ra ngoài, nhưng cũng chỉ là mấy con cá khô thôi. Mạnh Thiên Tư hơi lúng túng: Cô thì không để ý đến việc quà cáp, nhưng lần đầu tiên gặp nhau, mà lại tặng cô mấy thứ không đáng tiền này, là xem thường cô hay là không biết cách xã giao đây?
Khương Thái Nguyệt chỉ vào từng loại đặc sản, nói với cô: "Đây là cá ngần, xào chung với trứng là ngon nhất. Đây là tôm nõn khô, hàng cao cấp, ngon hơn mấy thứ bán bên ngoài nhiều. Còn đây là sò điệp, hương vị rất đặc biệt..."
Bà ta cứ lải nhải liên hồi. Ngay khi Mạnh Thiên Tư sắp mất kiên nhẫn, Mạnh Kính Tùng bỗng kéo áo cô, ra hiệu cho cô nhìn về phía Đinh Ngọc Điệp.
Cô nhìn sang bên đó, Đinh Ngọc Điệp vừa mở hộp quà giúp Khương Thái Nguyệt, vừa bỏ một tay ra viết chữ trên giấy.
Khi anh ta viết chữ, hai mắt không hề nhìn vào giấy, mà cứ chăm chăm nhìn mấy hộp quà.
Sau khi viết xong, trang giấy được xoay về phía cô.
Dòng chữ anh ta viết là: Bất đắc dĩ, có người nhìn trộm, nghe lén.
Đã hiểu. Có người đang nhìn, nghe lén, nên bọn họ buộc phải nói chuyện lung tung. Còn những gì ghi trên giấy mới là thứ muốn nói. Nhưng nếu là "nhìn lén" thì mấy hành động này có thể qua mắt được sao?
Mạnh Thiên Tư và Mạnh Kính Tùng liếc nhau, không quan tâm lắm: Mặc kệ Thủy quỷ gặp phải phiền phức gì, lại bị kẻ khó chơi nào theo dõi, thì ở trong Sơn Quế trai này, kẻ đó cũng chẳng thế giở trò được.
Cô còn chưa kịp nói gì, Đinh Ngọc Điệp đã viết xong dòng chữ thứ hai.
—— Đối phương không phải người, nó ở trong cơ thể chúng tôi. . . .
Thần Côn nuốt nước bọt, hai cánh tay đã nổi đầy da gà. Sau một chuỗi sự kiện làm nền mà Mạnh Thiên Tư mới kể, ông vừa thông cảm, vừa lo lắng cho Thủy quỷ: "Ở trong cơ thể bọn họ, vậy là bọn chúng nhìn lén qua 'con mắt' của Thủy quỷ à? Thảo nào bọn họ luôn không nhìn cháu, lúc nói chuyện cũng chỉ nói mấy câu linh tinh. Trong cơ thể bọn họ, có... cái gì đó ký sinh à?"
Mạnh Thiên Tư trầm ngâm: "Hình như bọn họ cho rằng, cái thứ trong hố đất di động kia, có thể nhìn và nghe thấy những thứ bên ngoài thông qua lỗ tai và con mắt của bọn họ."
Cho nên bọn họ buộc phải làm ra những hành động kỳ lạ này để che giấu.
Thứ cuối cùng Đinh Ngọc Điệp viết là một địa chỉ, và hai chữ.
Bí mật.
Địa chỉ này ở thành phố khác cơ, nhưng không sao cả, dù sao Sơn hộ có ở khắp mọi nơi. Mạnh Kính Tùng cho một Sơn hộ đi qua đó xem xét. Đó là một phòng làm việc cũ kỹ, nhưng đồ đạc bên trong lại được sắp xếp rất gọn gàng. Trên bàn làm việc có mấy cái ngăn kéo, nhưng chỉ có một cái được khóa lại. Sơn hộ kia cạy khóa ngăn kéo đó ra, tìm được ở bên trong một chiếc USB, có dán giấy ghi chú là "Bí mật".
Chẳng bao lâu sau, USB đã được đưa tới tay Mạnh Thiên Tư. Sau khi cắm vào máy tính, trong USB chỉ có một cái video.
Nội dung của video chủ yếu là do những ngươi tham dự vào việc này, kể về hành trình thăm dò hố đất của Thủy quỷ trong 20 năm gân đây. Những gì Mạnh Thiên Tư vừa kể chính là nội dung của video này.
Cuối video là lời tổng kết của Khương Thái Nguyệt.
Bà ta nhìn về phía ống kính, giọng nói rất bình tĩnh: "Chúng tôi dùng phương pháp này để ghi chép, bảo tồn tư liệu, là hi vọng tương lai sẽ có người giải mã được nó."
Mạnh Thiên Tư có thể nhìn ra sự cầu xin của Thủy quỷ trong ánh mắt bình tĩnh ấy.
***
Giang Luyện lẩm bẩm: "Cái video đấy thật ra là quay cho Sơn quỷ xem, nhưng bọn họ cố ý nói là "tư liệu để lại cho con cháu', rồi còn cất ở một nơi thật xa, không cho người canh giữ, mà chỉ khóa mỗi cái ngăn kéo thôi. Thủy quỷ tốn nhiều công sức như thế, chỉ là để dẫn bọn cô đến lấy nó thôi."
Mạnh Thiên Tư gật đầu.
Nói thật thì cô cũng rất đồng tình với những gì bọn họ gặp phải. Tuy nói hai bên không chơi với nhau, nhưng giúp đỡ nhau một chút thì cô cũng đồng ý. Dù sao Sơn quỷ thích kết bạn bốn phương mà, nên vẫn hay giúp đỡ mọi người.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cô cũng không biết phải giúp họ kiểu gì, càng không rõ vì sao Đinh Bàn Lĩnh lại bảo Thủy quỷ đến tìm cô.
Cô đi hỏi Cao Kinh Hồng, nhưng Đại Nương Nương cũng không rõ lắm. May mà bà đã chỉ cho cô một cách: "Tư Bảo Nhi, con phải biết nếu đã có câu 'Sơn Thủy không gặp nhau', thì nghĩa là ở trước đó, khi Sơn Thủy gặp nhau, thì đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nên hai bên mới càng ngày càng xa cách. Hay là con đi xem thử trong gia phả, Sơn phổ, Sơn quỷ chí gì đó đi."
Đúng vậy, trong video, Thủy quỷ có nói, ban đầu khi bọn họ muốn tìm hiểu về bí mật của Tổ Bài, cùng đã đi kiểm tra mấy thứ đó, với mong ước sẽ tìm được một chút manh mối trong các câu chữ của người xưa.
Lần kiểm tra này tốn chừng hai tháng: Sơn quỷ khác với Thủy quỷ, Sơn quỷ thích kết bạn, lại hay có người mới gia nhập, nên số lượng Sơn phổ, Sơn quỷ chí vô cùng lớn. Muốn tìm được hai chữ "Thủy quỷ" giữa đống sách vở ấy là chuyện nói dễ hơn làm.
Mạnh Kính Tùng là người chủ trì việc tra tìm này, anh ta lựa chọn phương thức tra ngược. Đầu tiên là tra thời dân quốc, sau đó là Thanh, Minh, Nguyên, Tống. Mạnh Thiên Tư còn nhớ, khi lật hết sổ sách thời Đường, Mạnh Kính Tùng cũng từng nhụt chí than thở: "Chắc là không tìm được rồi."
Mạnh Thiên Tư cũng có chung suy nghĩ đó, nhưng cô luôn thích thay đổi khái niệm: "Cứ tìm tiếp đi, để đến lúc tổng kết cuối năm, chúng ta có thể nói là, em tổ chức cho mọi người tìm hiểu về lịch sử trước đây của Sơn quỷ."
Cũng may mà có sự kiên trì đó của cô, nên cuối cùng bọn cô đã tìm được chút manh mối ở trong "Sơn quỷ chí".
"Sơn quỷ chí" là loại sách mà Sơn quỷ dùng để ghi chép những nhân vật xuất sắc, có công lao to lớn trong Sơn quỷ. Trong một quyển thời Nam Bắc triều, có ghi lại một việc thế này.
(*) Nam Bắc triều là một giai đoạn trong lịch sử Trung Quốc, kéo dài từ năm 420 đến năm 589.
Việc đó rất nhỏ, đoạn văn nhắc tới nó chỉ chừng một gang tay thôi, thời đó văn chương còn rất hoa mỹ, ngắn gọn, nên khá khó đọc.
Đại ý là Ban Tố Thiền, người ngồi ghế Sơn quỷ vương bấy giờ, trong một lần đi du lịch ở hồ Động Đình, có ghé vào một quán rượu để ăn cơm. Sau khi nghe ngóng câu chuyện của đám người bàn bên một hồi, Ban Tố Thiền kết luận họ là Thủy quỷ, thế là đứng dậy, đi tới chào hỏi.
(*) Hồ Động Đình: Hồ nước ngọt lớn thứ hai của Trung Quốc, nằm ở phía Bắc Hồ Nam.
Ai ngờ, đám người kia lại nhìn nhau, sau đó đặt tiền lên bàn, rồi đi mất, mà chẳng thèm nói gì.
Hành động đó khá vô lễ, nhưng Ban Tố Thiền không để bụng, mà chỉ cười trừ.
Đêm đó trở lại khách sạn, vừa vào nhà, ông đã thấy trên bàn có một hộp quà. Bên trên có viết lời nhắn: Ta nắm thủy tinh, quân cầm mật núi, mật núi khắc thủy tinh, Sơn Thủy không gặp lại.
(*) Thủy tinh ở đây là tinh hoa của nước, không biết để sao luôn -
Từ giọng điệu của lời nhắn, Ban Tố Thiền ngộ ra đối phương là người đứng đầu Thủy quỷ. Do Sơn Thủy không gặp nhau, hai bên không qua lại, nên việc các đại lão gặp mặt là chuyện chưa từng có, cho nên việc này tuy nhỏ, những vẫn được ghi chép ở trên "Sơn quỷ chí".
***
Thần Côn ngẫm nghĩ: "Cho nên, Tổ Bài của Thủy quỷ chính là... thủy tinh? Lý do Sơn Thủy không gặp nhau, không phải vì hai nhà có thù oán gì, mà là do 'mật núi khắc thủy tinh'. Đồ của bọn cháu có thể kiềm chế bọn họ?"
Mạnh Thiên Tư cũng có suy nghĩ đó: "Cháu hỏi bên Thủy quỷ rồi, bọn họ cũng không biết 'thủy tinh' là cái gì, trong gia tộc cũng không có thứ gì được cất giấu cẩn thận cả. Bởi vậy rất có thể thủy tinh này chính là Tổ Bài. Thật ra nếu suy nghĩ kỹ hơn, thì những việc xảy ra trong khoảng một trăm năm nay, đều có liên quan tới Tổ Bài."
Thần Côn đột nhiên hiểu ra: "Cho nên cháu đến Tương Tây, xuống mảnh rừng treo mật núi này, mổ núi lấy mật, tìm hiểu ngọn nguồn, là vì Thủy quỷ?"
Đầu nằm ở trên dây quá lâu kiểu gì cũng thấy khó chịu. Mạnh Thiên Tư ngồi dậy, kéo chiếc ba lô sang để gối đầu: "Cũng không hẳn là 'lấy mật', bảy bà ở trên cháu vẫn luôn do dự về việc này. Một là do không ai biết mật núi rốt cuộc là cái gì, hai là mật núi đã được treo ở đó mấy ngàn năm rồi, các bà không muốn động, cũng không dám động vào nó, sợ động vào rồi sẽ gặp chuyện chẳng lành."
"Bà cố Đoạn của cháu đã từng tới đây, nhưng trong nhật ký của bà chỉ ghi chép tường tận về những nguy hiểm trên đường đi, chứ còn về mật núi, bà lại chẳng viết nhiều, chỉ ghi mỗi câu 'một cục đá ngu xuẩn, cũng chỉ thường thôi'. Bà cố Đoạn là người rất tùy tính, cái gì mà bà đã thích, thì dù nó chỉ nhỏ như hạt vừng, bà cũng viết thật dài, nhưng thứ bà không thích, thì có quan trọng đến đâu, bà cũng chỉ viết qua loa."
Thần Côn nhếch miệng, cười ngớ ngẩn. Ông cảm thấy hành động này của Đoạn Văn Hi rất hợp ý ông: Cuộc đời thì chỉ nên cố gắng ở những việc mình thích thôi, ví dụ như trằn trọc vạn dặm để "nghiên cứu khoa học", hoặc là nhất thời hứng trí, mời rượu vượt thời gian.
Lặn lội đến thăm mật núi, nhưng cuối cùng chỉ để lại chín chữ, rất có cá tính.
Nhưng chính vì sự cá tính của bà, mà Mạnh Thiên Tư buộc phải đến đây.
"Cho nên kết quả của cuộc thương lượng là để cháu đến xem xét trước, chỉ nhìn thôi thì cũng không có vấn đề gì cả."
Nói đến đây, cô bỗng cười nhạo mình: "Có điều cháu không nghĩ tới, mình vừa đến Tương Tây đã gặp phải Bạch Thủy Tiêu. Ban đầu cháu còn không biết cô ta định làm gì, nhưng sau này, thì cháu chắc chắn việc cô ta muốn làm có liên quan tới mật núi."
Cô quay sang nhìn Giang Luyện: "Tôi cảm thấy, ngay từ lúc Sơn quỷ gửi thiệp mời, cô ta đã rình rập sẵn rồi. Nói không chừng cái đêm tôi đi câu Thận Châu, cô ta cũng lén đi theo ấy."
Giang Luyện hơi giật mình: "Cô ta nhìn thấy chúng ta có mâu thuẫn?"
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Trong bữa tiệc hôm sau, cô ta cũng có mặt, chắc hẳn việc Lão Dát nghe ngóng hình vẽ lá bùa, rồi bị chúng tôi gọi vào hỏi chuyện, sau đó lại đi theo ông ấy về nhà, đều rơi cả vào trong mắt cô ta."
"Cô ta bám theo chúng tôi, sau đó nhanh chân lẻn vào trong nhà Lão Dát, giết Lưu Thịnh, lại lấy chuông vàng đi, hẳn là định làm chúng tôi hỗn loạn, chuyển trọng tâm sang việc tìm hung thủ, gác chuyện mật núi sang bên. Nói cách khác, ngay từ đầu, cô ta đã làm đủ mọi cách để ngăn cản tôi tiếp xúc với mật núi rồi."
"Sau này chẳng may cô ta bị anh cứu, và đưa tới Vân Mộng Phong, thế là cô ta lại tương kế tựu kế, định làm ra một việc lớn hơn. Đêm hôm đó, cô ta mò lên tầng ba, không phải để giết tôi, mà là để bắt tôi."
Giang Luyện tiếp lời cô: "Thật ra cô ta có lên đến tầng ba, cũng khó mà bắt hay giết được cô, vì hương của cô ta không có tác dụng với cô mấy. Nhưng vì sự xuất hiện của Mỹ Doanh, lại thêm... sự thể hiện của tôi, nên cô đã bị bắt đi."
Còn dám nhắc tới nó à, Mạnh Thiên Tư "hừ" một tiếng, may mà sau đó anh đã lấy công chuộc tội rồi, nên cô mới không tính toán nữa đấy.
"Bắt được tôi rồi, cô ta bắt đầu tính toán kỹ càng hơn. Bởi vì trong Sơn quỷ, không chỉ có mình tôi biết lấy mật núi, giết tôi rồi thì còn có người thứ hai, thứ ba, cô ta sẽ không thể ứng phó nổi. Vì vậy cô ta quyết định hạ cổ cho tôi, sau đó cho tôi ngửi hương, để khống chế tôi phải nghe theo cô ta."
Giang Luyện lại chen lời: "Tôi lại thể hiện thêm lần nữa."
Mạnh Thiên Tư vừa bực mình vừa buồn cười: "Ừ. Nhưng cô ta không ngờ tôi sẽ chạy mất, sau đó lại đi thẳng tới rừng treo mật, thế nên cô ta luống cuồng, không thèm suy tính gì nữa, mà chỉ muốn chấm dứt mối tai họa trước mắt ngay thôi."
Cho nên mới sự xuất hiện của đám người lĩnh Phá Nhân, cùng với đàn dơi đen mới bị thiêu rụi kia.
Thần Côn chợt nhớ tới một vấn đề: "Không đúng, mật núi khắc thủy tinh, chứ khắc cô ta đâu, mà cô ta phải chạy tới ngăn cản..."
Nói đến cuối cùng, ông bỗng lẩm bẩm: "Người đứng sau cô ta là động thần, chẳng lẽ động thần cũng sợ mật núi? Nhưng vị trí của cái động này lại nằm ở ngay trên rừng treo mật núi, đúng là rất giống một kẻ giám thị..."
Mặc kệ đi, những việc này để sau này tính, hiện giờ Mạnh Thiên Tư không rảnh để quan tâm nhiều việc. Dù sao Bạch Thủy Tiêu cũng thất bại rồi, mà càng gần mật núi, bọn cô càng an toàn.
Giang Luyện nhìn về con đường phía trước, phía xa xa thấp thoáng bóng núi cao sừng sững.
Anh lẩm bẩm: "Rừng treo mật núi, chẳng lẽ mật treo ở trên núi?"
Biết là anh không thể đoán được, Mạnh Thiên Tư quyết định không nói nữa: "Mau ngủ đi, tôi phải tĩnh dưỡng tinh thần. Đến lúc gặp được mật núi, còn tốn sức hơn ấy. Đến lúc đó, cho hai người xem bản lĩnh của tôi."
Giang Luyện dừng lại hai giây, rồi mới hỏi: "Lúc đó mới được xem bản lĩnh của cô, thế chẳng lẽ những thứ chúng tôi nhìn thấy lúc trước còn chưa được xem là bản lĩnh à?"
Anh nghiêng đầu nhìn Mạnh Thiên Tư.
Vì xua đuổi côn trùng, bọn họ không tắt hẳn đèn pin, mà bật nó ở mức độ nhỏ nhất. Trong ánh sáng yếu ớt đó, Giang Luyện nhìn thấy cô đã nhắm mắt lại, hàng lông mi thật dài hơi vểnh lên như được nhuộm trong ánh sáng. Khóe môi cô cong lên thành một đường cong xinh đẹp: "Đúng vậy."
Còn "đúng vậy" nữa, đúng là không có tí khiêm tốn nào. Sự kiêu ngạo trong giọng nói của cô, nếu còn không ngăn lại thì nó sẽ tràn ra mất.
Giang Luyện cũng nhắm mắt lại. Nhớ tới nụ cười vừa rồi của cô, chính anh cũng không nhận ra, nụ cười ấy đã di chuyển sang mặt mình.
***
Có lẽ là do những việc xảy ra trong hôm nay, và những thứ anh nghe được quá hỗn loạn, nên khi Giang Luyện ngủ thiếp đi, anh lại nằm mơ.
Giấc mơ nối tiếp giấc mơ.
Đầu tiên là mơ thấy một cái hang động khổng lồ trong lòng đất, sau đó lại mơ thấy một doanh trại yên ắng, không một bóng người, chỉ có một thi thể bị dao nhọn cắm xuyên qua cổ, máu tươi chảy dọc theo thân dao, liên tục nhỏ xuống đất...
Anh còn mơ thấy một trận lửa lớn, có vô số con dơi lửa chen chúc nhau, biến thành những đám mây bao phủ cả bầu trời.
Nhưng đột nhiên, tất cả bọn chúng đều biến mất.
Chỉ còn một con đường núi trên núi quanh co, uốn lượn không thấy điểm đầu, ở dưới bóng đêm dày đặc. Còn cả những tiếng lạch cạch của đế giày gõ xuống đường, tiếng hít thở dồn dập, như sắp không thở nổi nữa.
Dần dần tầm mắt của anh rõ ràng hơn, đó là anh đang chạy.
Trong mơ, anh còn rất nhỏ, nhỏ hơn cả lúc được Huống Đồng Thắng nhận nuôi, chỉ khoảng năm, sáu tuổi thôi. Anh mặc một chiếc áo bông rách, đi một đôi giày vải cũ kỹ, phần đế giày bên phải đã bị bong ra một nửa. Khi bước chân anh di chuyển lên xuống, chiếc đế giày đó cũng lên xuống theo, trông nó như một cái lưỡi dính chặt ở dưới chân anh. Trong ngực anh là một chiếc túi vải không lớn lắm, nhưng đựng rất nhiều đồ.
Khi chạy qua một khúc quanh, chân anh vấp vào hòn đá, khiến anh ngã lăn ra đất. Chiếc túi vải kia rơi xuống, mở tung, để lộ ra những thứ ở bên trong. Có bánh bao trắng tròn tròn, còn có cả những chiếc kẹo hoa quả được gói bằng những tờ giấy đủ mọi màu sắc.
Anh vội vàng đứng lên, không thèm phủi bùn đất ở trên người, mà chỉ chổng mông, luống cuống nhặt những thứ rơi ra ngoài, nhét vào trong túi vải, rồi lại tiếp tục chạy.
Tiếng gió thổi vù vù, bóng cây lay động, mây trôi lững thững hay là tiếng côn trùng rả rích, tất cả đều tan biến dần, chỉ còn lại tiếng kêu của một người phụ nữ.
Tiếng kêu đó vang vọng đất trời, quẩn quanh bốn phía, chui vào trong tai anh, khiến đầu óc anh rung lên.
—— nhóc con, chạy mau lên.
—— nhớ nhé, con tên là Giang Luyện.
—— —— mau chạy đi, đừng quay đầu lại, cả đời này cũng đừng quay đầu lại.
Khi lại qua một khúc quanh nữa, không biết vì sao, bước chân của anh bỗng ngập ngừng, rồi dừng lại.
Sau đó, anh quay đầu lại nhìn về phía sau.
Phía xa xa, ở chỗ khe núi sâu, có một ánh lửa đang nhảy nhót. Gió đưa ngọn lửa lan ra khắp nơi, rất đẹp.
Anh quay người lại, tiếp tục ôm túi vải kia, và chạy.
***
"Giang Luyện?"
Giang Luyện mở mắt ra.
Xung quanh rất yên tĩnh. Thần Côn vẫn còn đang ngủ, vì anh có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của ông.
Mạnh Thiên Tư ghé người vào chỗ giường anh, cô đang cúi đầu nhìn anh: "Anh gặp ác mộng à?"
"Ừ, đúng vậy." Giang Luyện mệt mỏi ngồi dậy. Anh chống một tay vào cành cây, tay kia thì che lên trán theo bản năng, phần đuôi ngón cái đột nhiên chạm vào khóe mắt ẩm ướt.
Anh cười: "Đúng là gặp ác mộng, đều tại mồi lửa của Bạch Thủy Tiêu đấy. Tôi mơ thấy mình bị một ngọn lửa đuổi theo, khói của nó làm... cay mắt tôi."
Nói xong, anh bình tĩnh dùng tay lau khóe mắt.
Mạnh Thiên Tư cũng cười, không hỏi thêm gì nữa.
Vừa rồi, khi Giang Luyện còn đang chìm trong giấc mơ, cô có nghe được tiếng kêu nho nhỏ của anh.
Hình như là đang gọi...
Mẹ ơi.