Trong sơn quỷ, Đoạn Văn Hi thuộc kiểu nhân vật truyền kỳ, ảnh chụp lưu truyền rộng rãi. Lại thêm mọi người tới Côn Lôn để kiếm di thể bả, nhớ rõ gương mặt bà nên có thể nhận ra ngay được.
Cảnh Như Tư cũng chững lại. Doạn Văn Hi mất tích khi bà mới mười mấy tuổi, chưa từng gặp mặt nhau, càng không nói đến tình cảm sâu đậm. Khi trước bà đi tìm di thể là chấp hành mệnh lệnh chứ cũng chẳng để tâm. Cảnh Như Tư cảm thấy người đã đi hơn bốn mươi năm, cát bụi đã trở vẻ với cát bụi, cứ để mai táng giữa đất trời cũng được, cần gì phải gọi cả đám người đi tìm như vậy...
Mà nay khi nhìn thấy cảnh tượng này, bà mới nhận ra mình nông cạn: Đây là người của Sơn quỹ, là thế hệ trước được mọi người kính trọng, củng nguồn cội cùng gia tộc, cùng gốc rễ cùng dây leo.
Mắt bà nóng lên: "Nhanh, cái này phải chụp lại, cho chị cả xem..."
Tiển Quỳnh Hoa lại vẫn bình tĩnh, nhắc nhở bà: "Chị Tư, Sơn Thận Lâu không chụp lại được, chỉ có thể xem bằng mắt thường"
Lúc này đội bò Tây Tạng kia đã đi ra khôi miệng thung lũng. Mạnh Thiên Tư nhìn thấy rõ có bốn con, hai con chớ hàng, hai con chở người, không có ai dẫn đường cũng chẳng ai dắt bò —— điều này cũng bình thường, bò Tây Tạng sống trên núi cao thuộc vẻ "thú rừng" có Đoạn Văn Hi ỡ đó tất nhiên có thể điều khiển nó.
Còn đồ mang theo...
Khi tảm mắt chạm tới đảm hàng, tim Mạnh Thiên Tư đập rộn ràng: Trên lưng một con bò chở hàng có một món đỏ hình chiếc rương được phủ vải bố.
Quả nhiên Diêm La mang theo chiếc rương đó vào núi!
Cô nín thở, bàn tay buông thông bên chân khẽ nắm lại: Cô không còn quan tâm cảnh tượng thời Thượng cổ gì nữa rồi. Nay cô chỉ muốn biết năm đó bà cố Đoạn đã gặp chuyện gì thôi. Viên Thận Châu này quá kém, hình ảnh vẫn luôn bị nhiễu, không ai biết được khi nào cảnh tượng này sẽ biến mất...
Đội bò vẫn tiếp tục đi, Đoạn Văn Hi giơ máy ảnh chụp khắp nơi, trông rất nhàn nhã. Diêm La đi trước thì mỡ tấm da trâu, hết nhìn xung quanh lại nhìn tấm da như đang tìm đường.
Quả nhiên trong tay Diêm La có bản đỏ. Chắc hẳn thứ này nằm trong đống tranh mà Hắc Tam tưởng là đỏ bỏ đi. Môi Mạnh Thiên Tư khô ráo, cô gọi to: "Giang Luyện!"
Tiếp đó là tiếng Giang Luyện đáp lại từ xa: "Đã biết."
Cô rướn người ra xem, Giang Luyện đã chạy như bay vẻ nơi đó.
Cảnh Như Tư không rõ nguyên do: "Nó... nó làm gì đấy?
Mạnh Thiên Tư lo đến toát cả mỏ hôi. Cô thẩm cầu nguyện cảnh tượng này hiện lâu hơn chút nữa, đừng chuyển cảnh quá nhanh: "Giang Luyện biết dán mắt thần, chỉ cần anh ấy nhìn thấy là chúng ta có thể biết nội dung của tấm da trâu đó là gì"
Cảnh Như Tư ngạc nhiên, nhìn về phía ảo ảnh rỏi lắm bảm: "Cái này hiếm đấy, thằng bé này... cũng không tệ lắm"
Mạnh Thiên Tư im lặng nhưng trong lòng lại rất sung sướng: Mẹ Tư trước giờ luôn khó tính, hiếm khi khen ngợi ai.
Lát sau, Giang Luyện đã chạy tới đích. Chạy trên cao nguyên dễ gặp phải phản ứng cao nguyên, quả nhiên khi anh dừng lại lỏng ngực đã ngột ngạt, đầu óc muốn nổ tung, Anh ấn chặt tay lên chỗ trải tìm, miệng há to để thở rỏi giương mắt nhìn.
Chất lượng hình ảnh ở đây kém hơn nhiều lần so với lúc ở Tương Tây, thậm chí người Diêm La còn bị vỡ thành hai nửa. Đau đớn nhất là Diêm La cưỡi trên lưng bò cao hơn anh một đoạn khiến anh muốn nhòm tấm da cũng rất khó.
Anh biết mình phải nắm chặt thời gian nên cứ nhảy trái nhảy phải ở sau mông bò mà không đoái hoài được tới hình tượng. Có mấy lần anh quýnh quá giơ tay muốn túm sừng bò để kéo nó lại mà quên mất đây chỉ là ảo ảnh, kết quả là làm suýt thì vấp ngã.
Vốn dĩ sự xuất hiện của Đoạn Văn Hi đang khiến mọi người cảng thẳng, nhưng thấy anh như vậy tất cả lại cảm thấy buỏn cười...
Mạnh Thiên Tư nghe được tiếng cười nho nhỏ xung quanh thì khó chịu, bĩu môi nói: "Các người giỏi thì lên mà làm đi, còn ở đó mà cười nữa!"
Cảnh Như Tư vốn đang định cười thấy cô nói vậy thì vội dừng lại. Bà ho khẽ mấy tiếng để xua tan nụ cười vừa rồi. Còn chưa kịp nói gì, cảnh tượng trước mắt đã biến mất chỉ còn lại mình Giang Luyện giữa bãi đất trống,
Bò Tây Tạng, Diêm La, bà cố Đoạn gì đó đều biến mất,
Bà thốt lên: "Vậy là hết á?"
Mạnh Thiên Tư không buỏn trả lời, cứ nhìn chằm chằm Giang Luyện. Giữa bãi đất trống, Giang Luyện nhìn xung quanh rồi ra dấu "ok" với Mạnh Thiên Tư.
Vậy là đã thấy được rỏi. Mạnh Thiên Tư thở phảo.
Cảnh tượng quay về hiện thực nhưng Giang Luyện cảm thấy ảo ảnh văn chưa kết thúc.
Nhưng vì xung quanh toàn là người, anh không muốn đứng ở trung tâm cho mọi người xoi mói, thế là kéo áo lông đi sang bên cạnh.
Vừa đi được một nửa anh bỏng sinh ra một dự cảm kỳ lạ. Cùng lúc đó da đầu anh tê rần như có lực hút tĩnh điện...
Quả nhiên ngay sau đó hình ảnh lại xuất hiện. Lần này là những thứ dày đặc, chỉ chít, trải khắp đất trời như một đàn qua đen.
Giang Luyện còn chưa kịp nhìn kỹ, xung quanh đã vang lên tiếng kêu của sơn hộ. Có người va đổ túp lều, có người trượt chân, thậm chí có cả người ngã thẳng xuống thung lũng,
Còn có tiếng kêu thất thanh: "Thứ gì vậy? Đây là cái gì?"
Cuối cùng Giang Luyện cũng thấy rõ tình hình xung quanh. Dấu biết là giả nhưng khi chứng kiến máu trong người anh vẫn xông thẳng lên đầu.
Trước mặt sau lưng anh, khắp cả thung lũng, thậm chí là trong khu trại bên ngoài, lơ lửng đây những chiếc đầu và mảnh tay chân, cơ thể người!
Bên này Mạnh Thiên Tư cũng phải rợn người: Cô đang ngồi ở trong lều, mà bên chân cô là nửa cái đầu lơ lửng. Nửa gương mặt nhắm thẳng vào cô có thể nói là rất xấu, ngũ quan vặn vẹo. Mà nó còn có thể di động nữa, chỉ trong chớp mắt đã trượt qua chân cô "bay" sang bên kia. May mà cô rất quen với Sơn Thận Lâu nên có thể tìm được lý do ngay: "Có thể là có quá nhiều người xuất hiện, cảnh tượng quá hỗn tạp khiến viên Thận Châu này không tải nổi, vỡ ra thành mảnh nhỏ"
Tiển Quỳnh Hoa gật đầu, thò người ra ngoài quát lớn: "Kêu la cái gì! Ảo ảnh mà cũng sợ được à? Có thấy mất mặt không?"
Tiếng quát này rất có tác dụng, cả thung lũng và khu trại im phăng phác. Tiền Quỳnh Hoa quát xong thì liếc vẻ khu đất trũng ngay đó, có nửa chiếc chân đang dạo bước làm bà cũng thấy khó chịu.
Mạnh Thiên Tư cũng thò người ra xem: "Hơn một ngàn năm trôi qua, địa hình nơi này cũng thay đổi ít nhiều. Thời cổ nơi chúng ta ngồi hẳn cũng là vùng trũng"
Nói xong cô chỉ vào nửa cái đầu người bên chân: "Chắc hẳn đây một người đây đủ chân tay, sau này độ cao mặt đất thay đổi nên chỉ còn nhìn được mỗi cái đầu"
Giữa vùng đất trũng, Giang Luyện cũng dân bình tĩnh lại và đoán được đây không phải mảnh cơ thể vụn.
Bởi vì những cánh tay, bàn chân không hoàn chỉnh này đang "đi lại" bình thường. Có người quay đầu, có người giơ tay, dù độ dài có khác nhau nhưng đều là đi đứng vội vã. Nếu cho anh một cây bút vẽ nốt những đường nét còn thiếu thì sẽ thấy được đây đúng là một cảnh tượng ồn ảo, nhộn nhịp, người qua kẻ lại.
Giang Luyện tĩnh tâm lại, cố nhịn cơn buồn nôn trong lỏng ngực để quan sát cảnh tượng xung quanh. Dân dần anh đã nhìn ra được manh mối.
Anh gần như có thể khẳng định, đây chính là cảnh tượng đoàn người đếm rương trong mộng của Thản Côn.
Bởi vì rong những mảnh vụn anh thấy được, không chỉ có một mầu của lửa trại mà còn cả những chiếc rương, có cái đặt trên mặt đất, có cái chỉ lộ chiếc nắp, có cái lại bay giữa không trung: Chắc hẳn nó được ai đó bê đi nhưng người bê nó không được hiển thị ra thôi.
Anh còn nhìn thấy không dưới mấy chục chiếc đầu người, có cái được nữa giả, có cái chỉ một phản trán nối liền mắt, còn có cái thì là đầu nối liền với bả vai.
Diều khiến Giang Luyện hãi hùng là trong những chiếc đầu ấy, có một nữa là đầu người bình thường, nửa còn lại thì dị dạng!
Nói cách khác một nửa số người có thể gom vào nhóm người bọ ngựa: Mặt như mặt trâu, cằm nhọn như chuột, có hai chiếc đầu, thậm chí là trên cổ mọc ra bàn tay kỳ dị...
Cúng nó lướt qua những "người" kia, thậm chí đi sóng vai không hẻ để ý tới chuyện khác biệt vẻ hình thể, như thể đây chỉ là chuyện bình thường.
Đầu Giang Luyện như muốn nổ tung, anh cảm thấy mình đã sắp nắm bắt được điều gì rồi nhưng lại vẫn không túm lấy được. Anh nghe được tiếng bước chân lão đảo, Ngấng đầu lên nhìn thì thấy Thần Côn đang ôm bình dưỡng khí đi tới.
Thần Côn có vẻ rất phấn khởi, đi được mấy bước lại hít một hơi oxy. Mục tiêu của ông rất rõ ràng, cũng không thèm tránh những người không có thật xung quanh mà cứ thẳng bước về một hướng.
Giang Luyện nhìn theo hướng đó.
Anh đã biết Thần Côn đi tới chỗ ai rồi.
Là Thần Côn giả. Người nọ được chiếu khá hoàn chỉnh, phần đầu đảy đủ chỉ thiếu một nửa cơ thể thôi. Ông ta đang cùng bê một chiếc rương với một tên "quái vật" trông có vẻ là định mang đi đầu đó. Giang Luyện nhìn khoảng cách giữa Thần Côn và người nọ ngày càng gần.
Đứng chung một chỗ mới thấy rõ sự khác biệt, ví dụ như mặt mũi tương tự nhưng kiểu tóc khác nhau: Thần Côn giả có đầu tóc rối bù, còn bện thành bím. Lại ví dụ như quần áo cũng không giống: vùng Côn Lôn trước giờ luôn lạnh lẽo, Thần Côn giả mặc áo da thú...
Khi hai người sắp gặp nhau, tất cả mọi thứ trở về hư vô.
Chẳng còn gì nữa cả, đến một mảnh vụn cũng không còn. Chỉ có mấy chục ánh đèn chiếu điểm làm khu đất trũng càng thêm trống trải và Thần Côn với vẻ mặt ngơ ngác ở đó.
Giang Luyện đi tới bên ông: "Chú đã mơ bao nhiêu lần về nơi này mà sao chưa từng nhắc tới một nữa số người nơi đây không có hình dạng con người?"
Phải chừng mấy giây sau Thần Côn mới tỉnh lại được. Ông cảm thấy mình quá oan uống: "Cái này sao mà trách chú được, Tiểu Luyện Luyện cháu quên rỏi à? Lần nào chú cũng không nhìn thấy mặt mũi và cách ăn mặc của họ"
Nhớ rồi. Lân đầu tiên Thần Côn nói tới giấc mộng này có bảo "Còn có bóng người, cũng không thấy rõ, chỉ biết là có người, rất nhiều người." Lần trước nằm mơ trong hang động cá sấu ông bảo "Những người này chỉ là những chiếc bóng lắc lư, nhưng có thể nhìn ra đỏ trên tay họ không giống nhau." Từ đầu tới cuối Thản Côn chưa từng thấy rõ những người đếm rương nảy mặt mũi ra sao. Giang Luyện cười: "Mãi đến vừa rồi cháu mới nghĩ ra được một việc."
"Quê nhà Mỹ Doanh là Lâu Để. Vì tra chuyện nhà họ Huống, cháu đã qua đó rất nhiều lẫn.
Ö Lâu Để có tượng Xi Vưu, trên bức tượng đó đầu Xi Vưu có hai chiếc sừng"
"Trong thần thoại bộ dáng Xi Vưu được miêu tả khác nhau, có lúc là đầu trâu – lưng mọc cảnh, có lúc là ba đầu sáu tay, đầu đồng trần thép. Còn có nơi nói ông ta có tám mươi mốt người anh em diện mạo tương tự nhau"
"Ö Tương Tây, cháu ở nhà Lão Dát. Chú ấy là người làm mặt nạ trừ tả, biết làm đủ loại mặt nạ.
Chú ấy bảo con người không thể nói chuyện trực tiếp với thần mà phải đeo mặt nạ trừ tà, dùng bộ dạng của thần —— loại mặt nạ này chắc chú cũng rõ, tuy đều có mắt mũi miệng nhưng đều rất vặn vẹo, đáng sợ."
"Cháu lại nghĩ tới Nữ Oa trong truyền thuyết có đầu người thân rắn, Hình Thiên* thì không có đầu, lấy núm vú làm mắt, lấy rốn làm miệng...
Chú nói xem có khi nào 'chúng nó' có hình dạng như vậy không?"
*Hình Thiên: Hình Thiên là một trong số các đại ma thân đứng vẻ phía Xi Vưu trong đại chiến Cứu Lê – Hoa Hạ. Khi tranh ngôi vị với Hoàng Để bị ông chém mất đầu thì dùng hai vú làm mắt, rốn làm miệng để đánh tiếp.
Lúc nghe được một nửa, Thần Côn đã hiểu ý của anh nhưng ông không ngắt lời mà đợi đến tận lúc này mới lên tiếng: "Có thể lắm" Trong clip của Thủy quỷ, họ gọi những người gặp nạn năm 96 là 'dị dạng, quái vật, nghỉ ngờ họ là hàng loại tiến hóa không thành công. Chuyến đi này bọn họ nhìn thấy đám người bọ ngựa cũng há miệng gọi là 'quái vật; sợ mọi người hoảng sợ thì còn gọi theo cách uyển chuyển là 'thứ kia. Nhưng cái gọi là dị dạng, quái vật đều xuất phát từ thẩm mỹ.
Có lẽ trong con mắt 'chúng nó; chúng nó mới là người hoàn mỹ, còn con người thì là kẻ dị dạng, xấu xí. Cũng giống như nếu thế giới này là thẩm mỹ của "gà" thì khi trông thấy người chắc hẳn phải chê bai: Ôi trời, con người thật là xấu. không có chiếc mô nhọn hoắt đáng yêu, người đã không có lông còn mọc ra đôi cánh dị dạng!
Tim Giang Luyện đập nhanh hơn: "Nói cách khác về phần ngoại hình, mấy người thủy quỷ gặp nạn năm 96 mới là kẻ thành công?"
Thần Côn nói: "Đâu chỉ là thành công. Bọn họ còn hoàn mỹ về mặt ngoại hình thời cổ, phù hợp với mong muốn của chúng nó. Ngược lại người không thay đổi gì như Dịch Tạp mới là kẻ dị dạng, thất bại, hết thuốc chữa trong mắt 'chúng nó"
Giang Luyện đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Tông Hàng và Diêm La cũng không thay đổi hình dạng. Bọn họ không phải Thủy quỷ mà là người bình thường.
Nói vậy là thể chất nhà Thủy quỷ đặc biệt, bọn họ là văn dẫn hoàn mỹ nhất để chuyển hóa.
Chỉ có Thủy quỹ mới có thể khôi phục bộ dạng thời cổ của chúng nó ä?
" Thủy quỷ từng tin răm rắp lời tổ tiên: Tổ tiên nhà mình ai lại lừa con cháu? Cứ nghe theo là được.
Mạnh Thiên Tư cũng từng bảo: Đều là người một nhà, tổ tiên bà bà có chuyện gì cứ căn dặn con cháu là được, cớ gì phải bịa lời quanh co. Hiện giờ đã rõ vì sao tổ tiên Thủy quỷ lại hại con châu mình, dụ họ đi tìm hố đất di động rồi.
Bởi vì ở trong mắt bọn chúng, con châu gì đó đều không phải người cùng phe, không đáng tin tưởng, trông cậy, chỉ đáng lợi dụng thôi. Còn nữa đây không phải gọi là hại, vì đám con cháu đó đã chẳng còn liên quan gì nữa rỏi.
Tác dụng duy nhất của họ chỉ là mang ra thu hỏi, cải tạo và tiếp tục lợi dụng thôi.