Đã tìm được ngưới, thân là người đứng hàng thứ Ba, tất nhiên Nghê Thu Huệ phải chú ý hình tượng của mình trước mặt sơn hộ, thành ra bà là người đi xuống cuối cùng. Mới đi được hai bước, bà đã nhận thấy dấu tay của người bên dưới. Sơn quỷ không có "ám hiệu riêng" như Thủy quỷ, nhưng bà vẫn luận ra được những dấu hiệu thông thường. Mà những dấu tay này hiển nhiên không phải vẫy tay hoan hô... Bà vội vàng quát lên: "Đừng xuống vội!" Nhưng không kịp nữa rồi. Giang Luyện đạp chân vào khoảng không, rơi nhanh xuống bên dưới. Chuyện khi ấy xây ra quá nhanh, không ai kịp nhìn rõ xem đầu đuôi thế nào. Thần Côn đi sau lưng Giang Luyện thấy anh tự dưng rơi xuống, còn tưởng anh giẫm phải cạm bẩy gì đó nên vội giơ tay túm lấy vai anh. Túm thì không túm được nhưng sợi dây trói tay hai tay lại chuẩn xác quấn vào cổ Giang Luyện. Do Thần Côn kém về mặt vận động, tay chân yếu ớt nên chẳng những không kéo được người lên, mà còn khiến mình ngã xuống theo. Hai người tự như hai chiếc xúc xích dinh liên nhau, rơi cả xuống dưới. ++++ Giang Luyện cũng không nói rõ được rằng mình rơi xuống đâu. Anh chỉ biết đó là một thứ hình ống nhưng không thẳng đuột từ trên xuống, mà như chiếc thang trượt trong công viên trò chơi, lúc thì xoay tròn, lúc thì cong vẹo. Nhìn chung thì vẫn trượt xuống được do chất liệu của nó trơn trượt, lạnh lẽo —— Chiếc đèn pin rơi ở phía trước. Nó cứ mãi va vào thành ống, tạo nên một loại âm thanh đơn điệu, trống rỗng. Ánh đèn pin lập lòe, soi tỏ những góc nhỏ cũng đã chứng minh suy nghĩ của anh. Đúng là băng thật, bốn bề đều là băng đá. Do chúng trơn nhẫn, không chỗ bám tay, anh không sao dừng lại được, chỉ có thể để mặc cho mình rơi xuống. Đương nhiên, đây còn chưa phải chuyện đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất là, anh đã bị ghìm cổ đến mức hai mắt trắng dã, đầu lưỡi thè ra bên ngoài. Bây giờ tác dụng của cái sợi dây chó chết mả Thần Côn luôn mỏm bảo "Biết đâu khi nảo lại có tác dụng" này xuất hiện rỏi đấy! Tác dụng của nó là để siết chết anh. Đầu tiên, Giang Luyện gồng mình, chìa tay duỗi chân muốn dấm lên ống băng để giảm độ trượt. Nhưng độ ma sát này thật sự quá nhỏ nên anh lại rút con dao găm bên hông ra, cố chịu cơn nghẹt thở và những ngôi sao bay trước mắt, anh chọc mạnh con dao sang bên. Không rõ có phải do may mắn không mà trong một chớp mắt, anh đã dừng lại được mấy giây. Anh túm vội vào sợi dây siết trên cổ, chỉ kịp nói một câu "Chú định giết chết cháu đấy à?" thì đã lại rơi xuống. Lần này anh dùng cả hai cách, vừa đạp chân vào vách ống vừa dùng dao đâm. Thần Côn cũng học theo anh. Hơn mười giây sau, hai người lại có được lần tạm dừng thứ hai. Đèn pin đã trượt xuống thật xa, không còn trông thấy nữa. Giang Luyện không dám thở mạnh, cử động thật khẽ khàng, móc chiếc đèn pin bỏ túi ở bên hông balo ra —— Không khoa trương chút nào khi nói băng đá là thứ vật chất có độ ma sát nhỏ nhất thế giới. Chỉ cần thở gấp hay là cử động mạnh làm hỏng sự cân bằng hiện tại thì hai người lại rơi ngay. Khi đèn pin sáng lên, Giang Luyện soi lên trên trước. Tim vừa đập rộn vừa không nén nổi buồn cười. Thì ra chuyến dừng lại này đa phản nhờ vào Thân Côn: Trong lúc ông đạp bừa, một chân giảm trúng lối rẽ trên vách, lại thêm cả dao găm chọc vào băng nữa nên hai người mới có cú dừng quý giá này. Giang Luyện lại soi xuống dưới. Lần này cả hai đều phải hít hà, suýt nữa thì tim ngừng đập. Ngay ở bên dưới cách nơi đây mười mét có một mảng lưỡi băng sắc nhọn chĩa thẳng lên trên. Ria những cột băng ấy vừa mỏng vừa sắc, nếu không thể dừng lại kịp thời thì chỉ một giây sau, người anh đã bị cắt thành hai nửa —— mà vì quán tính, hai nửa của cơ thể còn có thể dính vào nhau trượt thêm một quãng nữa mới bị tách rời. Chỉ nhìn một thoáng, trán Giang Luyện đã đổ mỏ hôi lạnh, phần ngực cũng lạnh cảm như có gió lạnh thổi qua: Kiểu này tiêu rồi, lực ma sát nhô như vậy, có khi chỉ một giây sau hai người đã lại trượt xuống. Yết hâu anh khẽ động: "Cái chân kia của chú ở trong ngã rẽ thật hả?" Thần Côn "Ừ" một tiếng thật nhỏ do còn sợ hãi. Giang Luyện nuốt nước miếng: "Cháu đỡ chú lên, chú... phải cho cả hai chân vào. Ta phải đổi đường khác ngay: Trong lúc anh nói, cái chân còn lại của Thần Côn đã cố gắng nhét vào trong con đường đó rồi. Thật ra con đường đó chưa chắc đã an toàn, nhưng ít nhất còn tốt hơn con đường có thể chết bất cứ lúc nào này, Giang Luyện bỏ đèn pin vào trong cổ áo, phần lưng tựa vào vách bảng, ngẩng đầu nhìn tình hình của Thần Côn: Hai chân của ông đã chui vào rồi, nhưng vì đầu ông hướng xuống dưới nên cơ thể không sao di chuyển được. Giang Luyện cắn răng, ôm lấy sợi dây trói, đạp chân vào vách băng, đẩy Thân Côn lên. Trong khoảnh khắc Thân Côn rơi vào con đường bên cạnh, đúng như những gì Giang Luyện hy vọng, Thần Côn rơi xuống cũng tiện thể kéo luôn anh sang —— Nhưng tuy là hai người đã thành công trong việc đối đường đi mới, thì cũng vẫn bị trượt xuống như hai chiếc xúc xích dính liên nhau, chỉ đổi vị trí trên dưới mà thôi. Nhưng ai biết được con đường mới này có những mảnh băng sắc như dao hay nhọn như tên không chứ?
Bởi vậy hai người vẫn dùng cách cũ, vùng vẫy trong ống băng như con nhện lớn. Nhưng lần này vận may của họ không còn nữa, không thể dừng lại được mà chỉ giảm bớt tốc độ rỏi đột nhiên rơi vào đâu đó.
Thần Côn đã choáng váng, đầu choáng mắt hoa từ lâu. Giang Luyện thì cố nhịn cơn buổn nôn, nhặt chiếc đèn pin trong cổ áo lên quan sát xung quanh.
Đoạn cuối cùng của con đường này tương đối hẹp, hai người đứng thẳng còn hơn chật chội. Anh soi đèn lên trên mà chỉ thấy một ống băng vặn vẹo với ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt bảng, trông thật tuyệt vọng.
Giang Luyện tính nhấm thời gian rơi xuống đây: "Trên sườn núi kia, hẳn là có không ít..."
Ban đầu anh định nói là "ruột" nhưng nghĩ lại thấy từ "ruột núi" đã bị dùng rồi, mà những ống băng này nhỏ hơn ruột núi nhiều: ". Mạch máu thông xuống nơi đây. Trông từ ngoài thì không thấy gì nhưng rơi vào mới gặp chuyện."
Cuối cùng Thần Côn cũng hỏi hồn lại: "Đúng vậy. Con đường đầu tiên mà rơi vào thì chắc chắn sẽ chết. Đường này... có an toàn không?
Ở nơi này nói chuyện "an toàn" có vẻ không thực tế lắm,
Giang Luyện lại soi đèn pin xuống dưới rồi chợt giật mình.
Dưới chân anh không phải là đất bằng mà giống như một cánh cửa đồng xanh chạm rỗng. Anh ngồi xổm xuống, cố gắng nhìn ra bên ngoài theo khe hở nhưng phía cuối ánh đèn pin chỉ có một mảng đen kỷ lạ, chẳng nhìn rõ là cái gì.
Anh lại giơ tay ra sờ soạng mép cánh cửa đồng xanh.
Đảng lẽ ra trên vách ống toàn là băng thì mép của cánh cửa đồng xanh này cũng phải bị đóng băng, nhưng không.
Trong lòng Giang Luyện có một linh cảm không lành: "Cánh cửa này, hình như là được lắp vào từ bên ngoài, với cả gần đây mới được lắp vào.
Thần Côn há miệng, hiểu ý anh ngay: "Vậy chẳng phải giống cải lỏng sắt sao? Người ta lắp cửa vào đây... để bắt chúng ta?"
Giang Luyện chỉ vào súng phun lửa và súng ở bên hông: "Vậy thì chưa chắc. Chúng ta có những thứ này chắc cũng đủ rồi" Trang thiết bị hiện đại khiến Thần Côn yên lòng hơn. Ông ngắng đầu lên nhìn ống bằng: "Vậy chúng ta... đi ra ngoài kiểu gì đây?"
Giang Luyện cởi balo ra: "Ra ngoài theo lối bên trên là điều không thực tế. Muốn leo vách băng cẩn có dụng cụ chuyên nghiệp. Hai chúng ta thế này... không leo được. Cháu thì hi vọng có người mở cánh cửa dưới này raˆ
Vậy thì bọn anh còn có cơ hội trốn thoát từ bên dưới.
Nhưng không biết phải đợi bao lâu mới có người tới mở cửa. Giang Luyện mở balo ra, đưa que bổ sung năng lượng cho Thần Côn: "Chú ăn một chút để bổ sung thể lực đi. Chuyện này không xong ngay được:
Thần Côn nhận lấy, bẻ đôi ra đưa cho Giang Luyện một nửa. Giang Luyện nhận lấy nhưng không ăn vội mà ngồi ngây ra một hỏi: "Chú nói xem... Thiên Tư có rơi vào loại... mạch máu nảy không?
Trong đầu anh hiện lên những lưỡi bảng lạnh lẽo thẳng đứng như những lưỡi dao.
Thần Côn vừa ăn vừa nhíu mày: "Không thể nào. Nếu cháu ấy mà rơi vào mạch máu có lưỡi băng đó thi... thảm quá rồi"
Tay Giang Luyện chợt run lên.
+++ +
Nếu để Mạnh Thiên Tư chọn, có lẽ cô sẽ không nghĩ hoàn cảnh hiện giờ của mình tốt hơn chuyện rơi vào mạch máu có lưỡi băng đâu.
Cô đã sắp không ôm được thi thể băng của Đoạn Văn Hi rồi.
Mới đầu cô còn ôm được vai của thi thể băng. Sau mấy lần cố gắng leo lên nhưng không thành công, người cô đã rơi dân xuống. Chính cô cũng không nói rõ được là từ khi nào thứ cô ôm không phải vai thi thể mà lại là eo.
Tệ hơn là vết thương trên chân cô đã dân hết thuốc tê, chỉ động nhẹ đã đau tới mức run rẩy cả người.
Không thể cứ thế này được. Đầu óc cô đã sắp rã rời, có mấy lần chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ, mặc kệ tất cả.
Trên đỉnh đầu có tiếng kêu "Aa a"
A cái đầu mày á. Mạnh Thiên Tư ngắng đầu lên quát: "Mày!" Tiếng "A" dừng lại. Lát sau cái đầu nhỏ xíu của con gà tuyết thò xuống mép hố.
Mạnh Thiên Tư nói với nó: "Mày đi tìm cứu viện cho tao, hiểu không? Tìm cứu viện! Bọn tao có hai mươi mấy người ở đây, kiểu gì cũng tìm được một hai người. Đi tìm đi! Dẫn người tới đây! Mày biết bay mà? Bay đi tìm cho tao!"
Chẳng sợ chỉ kéo được một người về, người đó cũng có thể kéo được cô lên.
Con gà tuyết rụt đầu lại. Lát sau nghe được tiếng vỗ cánh, cô cảm thấy mình đã được an ủi.
Nhưng mà một lúc lại một lúc sau, tiếng vỗ cánh vẫn ở trên đó. Còn có hai lần cô nhìn thấy cả con gà tuyết bay qua lỗ hổng.
Mẹ kiếp, tao bảo mày biểu diễn xiếc bay à?
Cô gào lên: "Tao bảo mày cút đi tìm người cơ mà!"
Cũng không rõ có phải cô quát to quá không mà con gà tuyết đang bay chợt run lên, rơi từ mép hố xuống. Mạnh Thiên Tư trơ mắt nhìn nó hoảng loạn, vỗ cánh, ngã lăn vào vách đá và lăn xuống mất dạng.
Mạnh Thiên Tư tức đen cả mắt.
Đúng là gà mà.
Nửa que bổ sung năng lượng còn chưa ăn xong, Giang Luyện đã nghe thấy tiếng ùng ục mơ hỏ.
Anh "suyt' một tiếng rồi nghiêng tại lắng nghe. Nghe ngóng một hồi, chợt nhận ra điều gì, anh cúi người xuống xem.
Quả nhiên bóng đen kỳ dị kia đang tới gần.
Thần Côn không nhìn thấy gì nhưng thấy sắc mặt Giang Luyện trắng bệch, giọng ông cũng lạc đi: "Sao vậy?"
"Bên dưới là nước, nước đang lên"
Nước lên? Thân Côn sững sở một lát, chợt hiểu được tâm nghiêm trọng của vấn đẻ: "Nếu để nó dãng lên, có phải chúng ta sẽ... chết đuối không?"
Giang Luyện cười lạnh: "Không chỉ vậy đầu. Nếu nước dâng lên, rất có thể nó sẽ đông thành băng. Khi đó chúng ta sẽ bị đông cứng ở trong tảng băng"
Tảng bảng?
Thản Côn nhớ tới hai sơn hộ bị đông cứng trong băng mà Hoàng Tùng nhắc tới.
Chẳng lẽ, hai người họ bị đông thành bảng ở nơi này sao?
Ông sợ đến mức hai hàm răng gõ vào nhau lạch cạch: "Mau mau mau, Tiểu Luyện Luyện, chúng ta mau bò lên đi"
Thế này bò sao được chứ? Giang Luyện mặc áo cộc tay đang lạnh cả người phải mở vội balo ra lục đó. Dù anh không phải sơn quỷ nhưng cũng nhận được trang thiết bị tương tự như sơn quỷ. Mà trong đám đỏ của sơn quỷ, những món đỏ cần thiết cho leo núi đẻu được chuẩn bị...
Tìm được rồi. Anh lấy một bọc đinh leo núi [T] và một chiếc búa gấp. Để Thân Côn cảm đỉnh còn anh thì vội vàng tìm kiếm nơi có thể đóng đinh.
Tiếng kêu ùng ục càng tới gần, trắn Giang Luyện càng ướt đảm mỏ hôi. May mà cuối cùng anh cũng tìm được một chỗ cao ngang vai để đóng đinh leo núi.
Anh vội đặt mũi đỉnh lên mặt băng và gõ búa. Sau một hồi vụn bảng bay loạn, anh vừa đục xong một chiếc định, nước đã tràn vào trong cánh cửa đồng xanh.
Giang Luyện co chân lại bảo Thần Côn: "Chú mau dảm lên chân cháu để trèo lên trên. Lên đó rồi thì tìm xem trên cao còn khe hở nào để đóng định không"
Thần Côn giẫm lên chân Giang Luyện, rồi giơ tay túm lấy đỉnh leo núi. Vừa mới túm vào định, cả người cả đỉnh đã đổ xuống. Chiếc định leo núi này đến túm còn rơi thì nói gì tới chuyện gánh được cân nặng của một người đàn ông trưởng thành.
Con đường này không đi được khiến tai Giang Luyện ù đi. Anh cổ vũ cho mình và Thần Côn: "Không sao đâu. Chúng ta lại nghĩ cách khác, nhất định sẽ cách thôi mà..."
Nước đã tràn vào đến mắt cá, chảy vào trong giày làm chân anh lạnh toát.
Đúng lúc đó, Thần Côn ướt nửa người vừa mới bò dậy, chợt nắm lấy tay Giang Luyện: "Tiểu Luyện Luyện, cháu... châu có nghe thấy gì không?"
Giang Luyện và Thân Côn liếc nhau. Môi hai người đều run rấy. Nghe thấy chứ. Đó là tiếng rắc rắc rắc càng lúc càng gản.
Hai người cùng nhau ngẵng dâu lên nhìn trên cao.
Đó là... một thứ gì đó không rõ tên có màu nâu xám như hòn đá, đen đặc, chỉ chít như đoàn châu chấu chạy dọc theo ống băng về nơi này.