Huống Mỹ Doanh bật dậy, ôm lấy tấm thảm ngẫm nghĩ một hồi, càng nghĩ người cô càng run lên.
Mình phải nói chuyện này cho Giang Luyện.
Cô nhặt điện thoại lên, bấm mở wechat của Giang Luyện, rồi lại buông điện thoại xuống: Rạng sáng hai giờ, anh làm sao mà dậy đọc tin nhắn được? Huống chi điện thoại của hai người đó, cô còn cài đặt chế độ sau mười hau giờ tự động tắt âm báo. Lúc đó Vi Bưu còn rất cảm động, khen là cô quan tâm anh ấy.
Khách sạn này lại không như khách sạn khác, không có điện thoại bàn. Nếu để đến sáng mai thì cô ấy lại sợ hỏng chuyện, dù sao đêm dài lắm mộng mà. Huống Mỹ Doanh nghĩ một lúc, bật đèn lên, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài váy ngủ, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Trong hành lang rất yên tĩnh, ánh đèn lại tối. Tầng này vốn là có hai người canh gác ban đêm, không biết bây giờ đi đâu mất rồi. Huống Mỹ Doanh nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói cũng cố gắng đè thật thấp: "Vi Bưu? Giang Luyện?"
Âm lượng này, người bên trong có tỉnh chưa hẳn nghe được, chứ không nói gì đến đang ngủ. Huống Mỹ Doanh hơi do dự, Vi Bưu và Giang Luyện là người nhà, cô ấy có quấy rầy cũng không sao, nhưng nơi này quá yên tĩnh, một tiếng động hơi lớn là cũng có thể ảnh hưởng đến các phòng khác. Gia đình cô ấy nuôi dạy cô ấy rất tốt, nên cô ấy không muốn làm những việc ảnh hưởng đến người khác như thế này.
Hay là, cứ về phòng gọi điện thoại? Nói không chừng màn hình sáng lên là có thể đánh thức được một trong hai người họ?
Huống Mỹ Doanh đang do dự, chợt nghe thấy một tiếng keng nho nhỏ, như tiếng của một mẩu kim loại rất nhỏ rơi xuống đất.
Huống Mỹ Doanh giật mình, nhìn theo tiếng động.
Đây là tầng hai, một tầng có khoảng mười mấy gian phòng, cầu thang lên xuống giữa hai tầng nằm ở giữa, nên người ở trong hành lang nếu không đi đến gần, thì sẽ không nhìn thấy tình hình ở cầu thang.
Tiếng vang đó là ở đầu cầu thang.
Giống như để đáp lại ánh mắt của cô, một chiếc nhẫn tròn tròn, màu vàng lấp lánh từ từ, từ từ lăn từ đầu cầu thang lăn ra, rồi dần dần nó nghiêng ngả, và ngã xuỗng đất, giống như một con mắt không có con ngươi.
Ai làm rơi nhẫn? Người gác đêm à?
Huống Mỹ Doanh chờ người đó đi ra nhặt, nhưng lại không có. Sau một tiếng vang nho nhỏ đó, thì không còn gì nữa cả.
Quái lạ, chiếc nhẫn không thể tự dưng xuất hiện được. Chẳng lẽ người đó không biết mình rơi đồ? Huống Mỹ Doanh lặng lẽ đi về phía cầu thang, khi đi chỗ chỉ còn cách chiếc nhẫn một bước chân, cô ấy dừng lại.
Con người luôn có trực giác với những điều nguy hiểm, chỉ là ít hay nhiều thôi: Trong không khí có một mùi gì đó rất kỳ dị, nhưng khi Huống Mỹ Doanh ngửi kỹ lại, thì lại không thấy đâu nữa. Cùng với đó, sau bức tường sát với cầu thang đi lên, hình như có tiếng hít thở rất nhỏ.
Ai ở nơi đó? Vì sao nghe được động tĩnh lại không đi ra, mà còn trốn ở sau tường?
Huống Mỹ Doanh nhìn chằm chằm bức tường đó, cô ấy gần như đã nín thở, sự yên tĩnh bất thường này càng khiến tim cô ấy đập nhanh hơn. Cô ấy đứng đó một lúc, rồi nâng gót chân lên, nhẹ nhàng lùi lại phía sau.
Mặc kệ phía sau bức tường đang xảy ra chuyện gì, cô ấy đều không muốn dây vào đó. Chỉ mong là không ai nhìn thấy cô ấy, để cô ấy có thể quay về phòng an toàn.
Muộn rồi.
Sau bức tường xuất hiện một gương mặt.
Bạch Thủy Tiêu.
Gương mặt đó vẫn trắng bệch như cũ, nhưng bờ môi lại đỏ bừng, búi tóc xiêu vẹo, mấy sợi tóc mai rũ xuống, như một người hoàn toàn khác: Bạch Thủy Tiêu ban ngày là yếu đuối, dịu dàng, khiến người ta vừa gặp đã thương, mà nay thì lại kiên cường, lạnh lẽo, trong ánh mắt tràn ngập sự công kích, như một con rắn độc, có thể thè lưỡi ra bất cứ lúc nào.
Đầu Huống Mỹ Doanh ong lên, hai chân như mọc rễ đứng sững ở đó.
Kỳ thật nếu chỉ là một gương mặt đó, thì chưa hẳn đã khiến cô ấy sợ như vậy, nhưng mà sau cơn ác mộng ban nãy, cô ấy đã suy nghĩ, tưởng tượng quá nhiều, nên gương mặt này cũng nhiều ý nghĩa hơn.
Bạch Thủy Tiêu đi ra khỏi bức tường, trong bàn tay phải rũ xuống là một con dao giải phẫu dài nhỏ, khi cô ta buông lỏng tay trái một thứ gì đó trượt xuống sau bức tường.
Theo trực giác của Huống Mỹ Doanh thì đó hẳn là một con người.
Người Huống Mỹ Doanh lạnh buốt, phản ứng đầu tiên của cô ấy là hét lên, nhưng khi há miệng ra thì lại cổ họng lại như bị bịt lại: Bệnh cũ của cô ấy lại tái phát, khi hoảng sợ quá mức, lúc nghiêm trọng thì sẽ ngất luôn, còn không thì sẽ nghẹn ngào, không thể nói gì được. Giang Luyện từng trêu chọc cô ấy là: "Cảnh báo thiên tai có bốn cấp bậc lam cam vàng đỏ, thì lúc Mỹ Doanh mất tiếng không hét lên được chỉ được tính là cấp vàng thôi, có nghĩa là tình hình vẫn còn nằm trong phạm vi em chịu được."
Trong mắt Bạch Thủy Tiêu hiện lên sự khinh miệt, giống như biết rõ phản ứng của cô sẽ là như vậy. Cô ta giơ dao lên, xông về phía Huống Mỹ Doanh.
Việc cô ta xông lên như đã phá vỡ sự cân bằng lúc trước, hai chân Huống Mỹ Doanh nhẹ hơn, đã có thể động đậy, cô ấy vội vàng chạy đi, dùng hết mọi sức lực chạy đến trước cửa phòng Giang Luyện và Vi Bưu.
Thật ra, nếu chỉ muốn tạo tiếng vang, thì cách tốt nhất là đi đập cửa phòng bên cạnh, cần gì phải biết đó là phòng ai chứ. Nhưng Huống Mỹ Doanh trong lúc quá hoảng sợ, đi vào ngõ cụt, thì lại cảm thấy chỉ có căn phòng của Giang Luyện và Vi Bưu mới có thể cứu được cô ấy.
Khi còn cách hơn hai mét, cô giơ nắm đấm lên muốn đập vào cửa phòng —— cổ họng không nói được cũng chẳng sao, chân đá, tay đập thế nào cũng có tiếng vang.
Khi nắm đấm sắp chạm đến cửa phòng, chân Huống Mỹ Doanh bị kéo lại, đúng là bị Bạch Thủy Tiêu kéo lại. Sau đó cô ấy bị kéo ra phía sau, khi thấy mình chỉ còn cách cánh cửa phòng màu trà mấy centimet, trái tim Huống Mỹ Doanh như ngã xuống vực thẳm. Nhưng dục vọng muốn sống của cô ấy khiến đầu óc cô ấy vận chuyển nhanh hơn: Khi ánh dao lóe lên, Huống Mỹ Doanh lập tức giơ tay lên chặn.
Lưỡi dao sắc bén cứa từ tay phải đến bên tay trái, máu tươi chảy ra như suối. Bạch Thủy Tiêu nhíu mày, đang định giơ dao lên lần nữa, thì lại dừng lại.
Máu của cô ấy cũng màu đỏ như người bình thường, nhưng ngay sau đó, nó lại nổi bọt, sôi sùng sục ở ngay chỗ vết thương, giống như lớp ga trong lon coca.
Máu chảy trong người như thế à?
Cũng nhờ sự chần chờ này của Bạch Thủy Tiêu đã cho Huống Mỹ Doanh cơ hội phản kích. Cô ấy dùng hết sức lực, đạp Bạch Thủy Tiêu ra, sau đó ra sức bò đến bên cửa, giơ tay đập cửa liên hồi.
Tiếng đập cửa bình bịch cuối cùng cũng giúp Huống Mỹ Doanh phá bỏ sự nghẹn ngào trong cổ họng, cô ấy nghe thấy tiếng hét của mình bay ra khỏi cổ họng như một kẻ điên: "Vi Bưu! Giang Luyện!"
***
Khi Mạnh Thiên Tư đi xuống đến nơi, cả dãy hành lang bên trái cầu thang đã bị vây kín.
Sau hoa sen nóoi sao
Ở cuối hành lang đang sôi như canh. Trong khung cảnh người người nhốn nháo, cô chỉ có thể nhìn thấy đại khái: Bạch Thủy Tiêu ôm Huống Mỹ Doanh đứng sát vách tường, không ngừng cười lạnh. Vi Bưu thì muốn xông lên, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình nên rất sốt sắng. Giang Luyện cũng ở đó, mặc dù anh không kích động như Vi Bưu, nhưng với sắc mặt nghiêm túc của anh cũng đủ để thấy được tình hình không lạc quan.
Người ra mặt bên Sơn quỷ hẳn là Mạnh Kính Tùng, vi Mạnh Thiên Tư nghe thấy anh ta nói: "Cô cho rằng, với nhiều người thế này, cô có thể đi được sao?"
Bạch Thủy Tiêu cười lạnh: "Mạnh Thiên Tư còn chưa lên tiếng, Sơn quỷ đã đến lượt anh làm chủ à?"
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: "Bây giờ lại rất to mồm."
Ban ngày không phải giả vờ không đứng dậy được à?
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Liễu Quan Quốc đứng bên ngoài vội vàng đi đến bên cô, cố gắng giải thích tình huống thật ngắn gọn.
Hóa ra, Mạnh Kính Tùng bố trí người canh gác chủ yếu là ở bên ngoài, còn trong khách sạn, vì toàn là Sơn quỷ, nên mỗi tầng chỉ xếp hai người thôi.
Bạch Thủy Tiêu dùng khói mê để hạ gục bốn người canh gác ở tầng một, tầng hai. Nhưng một người canh trên tầng hai dạo này đang bị cảm, nghẹt mũi, nên vẫn còn hơi mơ màng. Khi anh ta sắp bị Bạch Thủy Tiêu bóp cổ đến ngất đi, thì lại nghe thấy tiếng động trong hành lang.
Anh ta tưởng là Sơn hộ, nên đã cố gắng tháo chiếc nhẫn cưới trên tay xuống, ném ra ngoài để nhắc nhở đồng bạn, ai ngờ người đi tới lại là Huống Mỹ Doanh.
Liễu Quan Quốc chỉ về phía cuối hành lang: "May mà Huống Mỹ Doanh hét lên kịp thời. Trên dưới nơi này toàn là Sơn hộ, làm sao mà chạy được? Thế là cô ta chó cùng rứt giậu, bắt Huống Mỹ Doanh làm con tin, bắt chúng ta phải nhường đường.
Mạnh Thiên Tư đang định nói gì, thì bỗng nhìn thấy Tân Từ: Không biết anh ta đã xuống đây bao lâu, mà đã đứng đó trợn mắt, há hốc miệng rồi —— mà dù là trợn mắt, thì đuôi mắt anh ta cũng vẫn dài nhỏ.
Đuôi mắt này...
Trong lòng cô hơi rung lên.
Đúng lúc này, Bạch Thủy Tiêu quát lên một câu: "Đừng nhiều lời, muốn chết thì cùng chết!"
Trong đám đông ồn ào, nhốn nháo, có xen lẫn một số lời hoang mang: "Ông nhìn máu cô ta kìa! Sao lại như thế được!"
Xem ra vẫn cầm cự được, Mạnh Thiên Tư ra hiệu cho Liễu Quan Quốc mở đường giúp cô.
Những Sơn hộ này vây xem quá nhập tâm nên không biết là cô đến. Sau khi được Liễu Quan Quốc nhắc nhở, thì mới tỉnh táo lại, vội vàng lùi lại phía sau để tạo thành một con đường.
***
Giờ chết đã đến.
Môi Bạch Thủy Tiêu khô khốc, cô ta đang khẽ nuốt nước bọt, Huống Mỹ Doanh đã bị cô ta bóp cổ đến mức không thở nổi, lại bị đày đọa quá lâu, nên giờ cũng chẳng còn sức để giãy nữa, trên cổ còn có rất nhiều vết thương, tất cả đều do cô ta cứa —— sắc mặt Huống Mỹ Doanh đã trắng như tờ giấy, lại có vết máu làm nổi bật, nên trông càng đáng sợ hơn. Huống chi máu ở miệng vết thương vẫn còn đang nổ lốp bốp.
Lúc này Mạnh Thiên Tư mới hiểu vì sao những Sơn quỷ kia lại ngạc nhiên vì "máu" như vậy: Cô thì không ngạc nhiên, chỉ cho rằng Huống Mỹ Doanh mắc một căn bệnh lạ gì đó về máu thôi.
So với việc này, thì cô lại có hứng thú với Bạch Thủy Tiêu hơn.
Mạnh Thiên Tư nhìn chằm chằm Bạch Thủy Tiêu, sau đó đột nhiên cười: "Cô nói cô bị người bí ẩn chém, còn giả vờ giả vịt vẽ chân dung giúp chúng tôi cả một ngày, nhưng thật ra người bí ẩn kia không tồn tại đúng không? Chân dung đâu?"
Câu cuối cùng là nói với những người sau lưng. Chỉ một lát sau, đã có người đưa chân dung cho cô. Mạnh Thiên Tư mở ra nhìn: "Lúc trước tôi còn nói, cái đuôi mắt, đầu lông mày này rất giống với Tân Từ... Nhưng thật ra là cô lấy tài liệu ngay tại chỗ, mượn chỗ tây một chút, mượn chỗ đông một chút, để tạo ra một người không tồn tại đúng không?"
Bạch Thủy Tiêu không nói gì, ngược lại là Giang Luyện, nghe vậy thì nhớ tới sau khi vẽ xong, Huống Mỹ Doanh đã trêu anh là có miệng giống hung thủ.
Hóa ra mình cũng bị mượn.
Mạnh Thiên Tư ném chân dung xuống đất: "Vương Bằng đâu?"
Vương Bằng đang đứng trong đám người, nghe thấy tên mình thì vội vàng đứng ra: "Đây ạ."
"Tôi nhớ là anh nói sau khi hóa trang xong sẽ đi gặp Bạch Thủy Tiêu để hỏi manh mối —— sau đó anh có đi gặp không?"
"Có."
"Phản ứng đầu tiên của cô ta khi nhìn thấy anh là gì?"
Vương Bằng suy nghĩ một lát: "Lúc ấy... cô ta giật nảy mình, còn kêu lên nữa. Tôi tưởng cô ta sợ lớp trang điểm trên mặt tôi, và do tôi đi vào không báo trước, nên đã xin lỗi cô ta."
Mạnh Thiên Tư liếc Bạch Thủy Tiêu, trong lời nói có hàm ý: "Người bình thường đúng là sẽ bị giật mình. Nhưng cô Bạch đây can đảm như vậy, đối mặt với bao người thế này còn chẳng hoảng sợ..."
Bạch Thủy Tiêu mím môi, coi như không hiểu ý mỉa mai của cô.
"Sở dĩ cô bị hoảng sợ, là vì Vương Bằng đang dùng mặt của Lưu Thịnh. Mà cô thì lại biết rõ Lưu Thịnh đã chết rồi."
"Ồ lạ nhỉ? Sao cô lại biết Lưu Thịnh đã chết? Chúng tôi chỉ bảo cô miêu tả người tập kích cô, chứ chẳng nói gì với cô cả. Vậy chắc hẳn... người giết Lưu Thịnh là cô?"
Mọi người đứng quanh xôn xao, Mạnh Kính Tùng cũng thay đổi sắc mặt: nửa đêm Bạch Thủy Tiêu làm ra chuyện bắt cóc, anh ta đã biết cô ta có vấn đề, nhưng do mọi chuyện quá đột nhiên, nên còn chưa kịp suy nghĩ thêm.
Sự xôn xao này đã nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ, có người gào lên: "Mẹ nó, dám đụng vào người của chúng ta. Giết cô ta!"
Thế là mọi người cùng hô theo. Từng tiếng hô "Giết cô ta","Một mạng đền một mạng","Giết người thì đền mạng" vang vọng bên tai, làm Vi Bưu càng nôn nóng hơn. Khi thấy máu của Huống Mỹ Doanh vẫn còn chảy tí tách, anh ta lo đến mức nắm chặt hai tay lại, hai mắt như muốn phun ra lửa. Nhưng khi nhìn sang Giang Luyện, lại chỉ nhận được cái lắc đầu từ phía anh.
Mạnh Thiên Tư giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng. Đến khi hành lang yên tĩnh lại, cô mới nói tiếp.
"Cuối cùng chính là, cô dùng khói mê đánh ngã người canh gác. Tôi rất tò mò, nếu như không có người ngăn cản cô, và sự ngoài ý muốn của Huống Mỹ Doanh —— thì cô định làm gì? Tiếp tục lên tầng ba, nhân dịp trời tối người yên, lại dùng khói mê làm người trên tầng ba bất tỉnh? Cô định nhằm vào ai? Tôi à?"
Sau hoa sen nóoi sao
Cô cảm thấy rất khó tin: "Tôi có thù oán gì với cô à? Hay là Sơn hộ đắc tội gì cô?"
Bạch Thủy Tiêu cuối cùng cũng có phản ứng.
Trên mặt cô ta không hề có vẻ sợ hãi, thậm chí còn rất thản nhiên: "Đúng vậy, tất cả đều đúng."
Trong lúc cô ta nói, bàn tay cầm dao vẫn giữ nguyên, nhưng một tay khác đã chuyển lên đỉnh đầu Huống Mỹ Doanh, trong ánh mắt của bao người, cô ta quấn tóc Huống Mỹ Doanh vào trong tay.
Mạnh Thiên Tư nhíu mày, đang đoán xem cô định làm gì, Bạch Thủy Tiêu đột nhiên kéo ngược tóc Huống Mỹ Doanh ra sau, như thể túm đầu gà ra sau cho dễ cắt tiết, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thật là mất kiên nhẫn."
Mọi người kêu lên, có mấy người nhát gan còn nhắm mắt lại không dám nhìn. Giang Luyện và Vi Bưu thì quát lên: "Khoan đã!"
Mạnh Thiên Tư còn tưởng là bọn họ vội cứu người, cho đến khi thấy Giang Luyện đã lén lút đến gần cô thì mới nhận ra vấn đề: Lực chú ý của cô đều nằm trên người Bạch Thủy Tiêu, nên lúc cô đang nói chuyện, Giang Luyện đã lặng lẽ chọn vị trí để một kích trúng luôn, nên đâu thể cho cô thời gian phản ứng lại?
Mà bên kia, Vi Bưu cũng không xông tới chỗ Bạch Thủy Tiêu, mà mục tiêu của anh ta là Mạnh Kính Tùng. Có lẽ là đề phòng Mạnh Kính Tùng sẽ đi cứu Mạnh Thiên Tư —— Mạnh Kính Tùng không kịp đề phòng, lại thêm xung quanh toàn là người, nên đã bị Vi Bưu đẩy ngã vào giữa đám đông. Sức của Vi Bưu rất lớn, lúc ra tay lại nhanh, sau khi đánh trúng rồi thì lại túm thêm hai người nữa, đập về phía đám đông đứng sau. Thế nên khi mọi người tỉnh táo lại, thì Mạnh Thiên Tư đã bị Giang Luyện kề dao vào cổ, bắt làm con tin.
Mạnh Thiên Tư trong lòng hơi lạnh, nhưng trên mặt thì vẫn bình thường, cô chỉ nói nhỏ một câu: "Họ Giang này, anh muốn chết à?"
Tình thế thay đổi quá nhanh, Mạnh Kính Tùng không kìm được cơn giận, anh ta quát Giang Luyện: "Mày dám..."
Nửa câu sau lại phải nuốt về, bởi vì con dao trên tay Giang Luyện đã đè xuống, nếu Mạnh Thiên Tư không lùi cổ lại, thì lúc này đã chảy máu rồi.
Giang Luyện mỉm cười, hất hàm về phía Bạch Thủy Tiêu: "Có dám hay không này, tôi không quyết định được."