Quyển 6: Diêm La - Chương 73

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:48:37

Giang Luyện dừng xe ở một điểm gần trạm trung chuyển giữa thành phố và nông thôn, rồi hạ cửa kính xe xuống. Ý định ban đầu của anh là để hít thở không khí trong lành, nhân tiện nhìn ngắm con người. Nhưng do bên ngoài toàn mùi khét lẹt của những cột khói xe đò đang ra vào bén và tiếng ồn ào tranh cãi của thương nhân, của hành khách, làm anh cảm thấy bực bội phải đóng cửa kính lại. Cửa kính xe màu trà, nhìn ra bên ngoài qua lớp kính đó: Cả thế giới đều đổi màu, vừa xa lạ vừa không chân thực. Anh nhìn đồng hồ, biết là mình đến sớm. Giang Luyện đoán rằng Thần Côn vẫn còn đang trên đường, anh hạ ghế xe ngả ra sau, nằm trên ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Một lúc sau anh móc một cái bịt mắt trong túi ra đeo lên. Hôm nay là bảy ngày Huống Đồng Thắng. Huống Đồng Thắng được ông trời ưu ái, một trăm lẻ sáu tuổi được xem như là hỉ tang. *** Ba người Giang Luyện lên máy bay vào lúc màn đêm buông xuống, hai giờ sáng hôm sau thì xuống sân bay. Vốn dĩ họ định gọi xe đi thẳng tới bệnh viện, nhưng đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của điều dưỡng, nói là Huống Đồng Thắng đòi xuất viện. Kiểu người hoài cổ như Huống Đồng Thắng không thích ở trong bệnh viện, chỉ muốn được chết ở nhà, ở trên giường của mình. Vậy là ba người lại quay xe chạy về nhà: Nhà ở nông thôn, gần núi, có nước, giống như một làng du lịch nhỏ, chẳng qua không mở cửa đón khách du lịch thôi. Huống Đồng Thắng cố tình chọn một nơi hẻo lánh, hoang vu như vậy là do trong thành phố quá ồn ào, có quá nhiều ánh mắt xoi mói, dễ dàng để lộ bí mật. Người dân xung quanh đều biết căn nhà đó là của một Hoa Kiều có tiền mới về nước. Ông từng mở chợ, xây cô nhi viện, và kéo cả các nhà đầu tư nước ngoài mà mình quen biết đến cho huyện, nên các lãnh đạo huyện đều rất kính trọng ông. Khi về đến nhà, Huống Đồng Thắng vừa mới nằm ngủ. Đường điện tâm đồ run rẩy trên máy khiến da đầu người xem tê dại, chỉ nhìn lâu một chút là đã không sao thở nổi. Giang Luyện hỏi điều dưỡng khi Huống Đồng Thắng nhìn thấy bức tranh cô gái mặc áo váy trắng ôm một bé gái thì có phản ứng gì. Tất cả những gì anh tưởng tượng trong đầu như xúc động, nước mắt rơi như mưa, thở phào như trút được gánh nặng đều bị điều dưỡng phủ nhận. Điều dưỡng nói ông chỉ nhìn nó rồi thở dài, sau đó ông nhắm mắt lại trông có vẻ rất mệt mỏi. Anh ta sợ ông mệt quá nên đã để bức tranh sang một bên. Sau đó Huống Đồng Thắng có tỉnh lại mấy lần, trạng thái càng lúc càng tệ hơn, nhưng ông chưa từng nhắc tới chuyện xem lại bức tranh một lần nữa. Sao có thể chứ? Người ông mong nhớ cả một đời sao lại có thể bình tĩnh như vậy được? Giang Luyện trầm ngâm một lúc, gọi Huống Mỹ Doanh đến nói với cô rằng anh muốn dán thần nhãn một lần nữa. Huống Mỹ Doanh đỏ mắt nhìn anh: "Đã đến nước này rồi anh còn định làm gì nữa?" Giang Luyện nói: "Bây giờ không phải vì em, không phải vì chiếc rương, không phải vì những chuyện năm xưa, mà chỉ vì mỗi Kiền gia thôi.". . . Khi Huống Đồng Thắng tỉnh lại lần nữa, cả ba người đều có mặt ở bên giường ông. Huống Đồng Thắng mệt mỏi mở mắt ra, ánh mắt nhìn từ người nọ sang người kia. Ông không có gì để nói cả, những gì cần nói mấy năm trước ông đã ghi vào di chúc cả rồi, chỉ cần ông nhắm mắt là luật sư sẽ giải quyết giúp ông. Thấy hơi thở của ông yếu dần, mí mắt sắp sụp xuống, Giang Luyện đột nhiên nói: "Kiền gia, ông nhìn này." Anh mở bức tranh ra trước mặt Huống Đồng Thắng. Đó là bức tranh Huống Đồng Thắng nằm sấp trong bụi cỏ thời trẻ. Huống Đồng Thắng cố gắng mở to đôi mắt đã híp lại thành một đường chỉ. Khi nhìn vào người trên bức tranh ông chỉ cảm thấy xa lạ. Ông nhìn chằm chằm vào bức tranh, con mắt càng mở càng lớn, trong con ngươi ảm đạm xuất hiện những điểm sáng cuối cùng của sinh mệnh. Bờ môi ông bắt đầu run rẩy, ông chỉ có thể chậm rãi nâng hai cánh tay thỉnh thoảng vẫn có thể hoạt động được lên, túm lấy bức tranh. Vì bàn tay quá run rẩy nên bức tranh trong tay ông cũng run lên như bị gió mạnh thổi. Huống Mỹ Doanh muốn giữ tranh giúp ông nhưng lại bị Giang Luyện ngăn cản. Huống Đồng Thắng rơi lệ, ánh mắt vẩn đục, nước mắt cũng đục theo. Ông nỉ non: "Cuộc đời này, cả cuộc đời của tôi..." Giây phút ấy trong mắt ông không có sống chết, không có chuyện năm xưa, không có Huống Vân Ương đội mũ con hổ gõ cửa phòng ông, cũng không có cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, đi tất da. Chỉ có chính ông. Cuối cùng ông túm lấy tay Giang Luyện nói với anh một câu: "Luyện Tử, cháu đừng học theo ông, thấy tình hình tốt thì dừng lại, cháu..." Giọng ông càng nói càng nhỏ, hơi thở cũng càng lúc càng yếu hơn. Khi nói xong chữ "cháu" cuối cùng, ông ngừng thở. Nói ông trời hào phóng thì đúng là rất hào phóng, cho Huống Đồng Thắng một trăm lẻ sáu năm, nhưng nói keo kiệt thì cũng rất keo kiệt, chỉ vài giây thôi cũng chẳng chịu cho ông nữa. Điều này trở thành sự tiếc nuối cả đời của Huống Mỹ Doanh: trước khi chết ông cố của cô không nhìn cô, cũng chẳng nói với cô một câu nào. Chỉ có Giang Luyện biết, khi Huống Đồng Thắng gần đất xa trời, ông đã hiểu ra và cũng buông xuống: Cả đời ông đã làm quá nhiều thứ cho người khác, chỉ khi hấp hối ông mới nhận ra mình vẫn luôn sống vì người khác và bạc đãi chính bản thân mình. —— Cuộc đời này, cả cuộc đời của tôi —— Cuối cùng cũng đã hết. Huống Đồng Thắng qua đời, người xuất hiện đầu tiên chính là luật sư. Huống Mỹ Doanh, Giang Luyện, Vi Bưu, mỗi người đều được gọi vào trong một căn phòng riêng. Giang Luyện được luật sư cho biết, Huống Đồng Thắng chia tài sản làm sáu phần, theo tỉ lệ là 3:2:1 và anh được nhận 2 phần. Anh cũng nhận được phần di chúc của mình, đó là một cái USB có chứa một video. Video đó là Huống Đồng Thắng để lại cho anh, luật sư không tiện góp mặt nên đã đứng dậy xin phép ra ngoài. Trước khi đi luật sư còn nói đùa với anh: Thật đáng tiếc, những năm 90, ông cụ là ông vua bán lẻ nổi tiếng Nam Dương. Khi đó ông đã có lượng tài sản lên đến vài triệu, mà một căn nhà ở Thượng Hải năm ấy chỉ mấy vạn tệ. Nếu ông đầu tư vào bất động sản thì bây giờ đã có số tài sản lên đến chục tỉ rồi. Giang Luyện mỉm cười nói rằng một đời người ăn bao nhiêu cơm, bưng bao nhiêu bát ông trời đã quyết định cả rồi, không có gì phải tiếc nuối cả. Tiễn luật sư xong, anh mở video lên. Video này được Huống Đồng Thắng ghi lại từ mấy năm trước, khi đó ông còn chưa bị liệt, tinh thần cũng rất tốt, giọng nói rất khỏe mạnh. Ông vừa lên tiếng đã hỏi: "Luyện Tử, cháu không nghĩ tới ông sẽ để lại nhiều tài sản cho cháu như vậy đúng không? Nói thật thì vẻ mặt đó, giọng nói đó có hơi khiến người ta khó chịu, nhưng Giang Luyện vẫn rất bình tĩnh trả lời ông: "Vâng, cháu không nghĩ tới." "Ông luôn biết trong lòng cháu có những suy nghĩ của riêng mình, nhưng cháu chưa bao giờ nói ra. Kiền gia không muốn cháu tủi thân, cháu làm việc giúp ông, ông cũng không nên bạc đãi cháu —— Kiền gia chỉ hy vọng cháu có thể hết lòng hết dạ đặt chuyện của Mỹ Doanh lên đầu. Nếu nó có thể bình an cả đời thì ông ở dưới đất cũng yên lòng." Thật ra có cho anh tiền hay không thì anh cũng đang điều tra chuyện của Mỹ Doanh rồi, Huống Đồng Thắng không cần phải để ý xem anh có suy nghĩ gì không. Kiền gia là một thương nhân, ông cho anh một lượng tài sản bất ngờ là hy vọng anh nhớ ơn ông, không làm ông thất vọng. Nhưng thực tế thứ khiến Giang Luyện xúc động lại chính là cái nắm tay ấm áp trước khi chết của Huống Đồng Thắng. —— Luyện Tử, cháu đừng học theo ông, thấy tình hình tốt thì dừng lại. Ông không muốn anh bước chân vào con đường năm xưa của ông rồi bỏ lỡ cả cuộc đời mình. Giang Luyện tắt video đi, nhẹ giọng đáp: "Ông cứ yên tâm." *** Sau đó mới bắt đầu cho một tang lễ bận rộn. Huống Đồng Thắng rất coi trọng việc tang lễ. Ông từng dặn dò dù cuối cùng vẫn là bị đốt thành tro, bỏ vào trong hũ đựng tro cốt, thì tất cả mọi nghi thức vẫn phải làm theo ông dặn. Đó là tục chôn cất đã không còn phổ biến ở vùng Hồ Tương (Hồ Nam, Hồ Bắc) những năm hai mươi của thế kỷ trước. Ví dụ như sau khi tắm rửa, thay đồ cho người chết xong, phải cho người chết cầm một cây gậy gỗ đào ở tay trái, một chiếc khăn tay bên tay phải —— bởi vì sau khi chết còn có cả một đoạn đường hoàng tuyền rất dài phải đi, gậy gỗ đào là để đánh chó hoang gặp được trên đường, khăn tay thì để lau mồ hôi khi mệt. Lại ví như khi quan tài đưa đến cửa phải nổ pháo mời vào, phải bôi nước cây trẩu nấu chung với nhựa thông khắp quan tài một lượt. Còn cả việc dựng cờ, điểm thiên đăng ở trong sân. Cây gậy trúc làm điểm thiên đăng phải có cả lá trúc xanh, mỗi đêm đều phải treo lên cho đến tận lúc đưa ma. (*) Điểm thiên đăng: là một loại khổ hình thời xưa, bọc phạm nhân vào bằng vải bố, bỏ vào trong vại dầu ngâm, trói lên trên một cây cột rất cao, sau đó châm lửa ở dưới chân. Từng xuất hiện ở đoạn Đổng Trác bị Vương Duẫn hại chết trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. . . . Huống Mỹ Doanh không làm được những việc này, nhưng Vi Bưu sức dài vai rộng thì có thể. Tuy nhiên do có quá nhiều việc làm anh ta loạn hết cả đầu, nên tất cả đều do Giang Luyện chỉ huy làm từng thứ một. Thật ra họ cũng có mời công ty tang lễ nhưng bên công ty không biết những tục lệ cũ này, việc gì cũng phải hỏi ý kiến anh. Đến cả cây gậy gỗ đào cũng phải mang mẫu ra cho anh chọn, sau đó mới đặt mua. Từ sáng sớm đến khi đi ngủ, suốt một ngày trời có thể nghe thấy vô số câu Luyện tiểu gia. Nói là bận đến mức chân không chạm đất cũng không quá đáng. Chỉ có những lúc ngẫu nhiên được trở về với chính mình, anh mới nhớ tới ai đó, việc gì đó, và lấy điện thoại ra bấm vào tất cả mọi phương thức liên lạc xem có ai kết bạn với mình hoặc nhắn tin cho mình không. Khi thấy không có tin tức gì, anh sẽ mỉm cười, bỏ điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn những đám mây mềm mại trên trời, những chiếc lá khô bay lượn theo gió rồi nghĩ: Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, lại một ngày nữa trôi qua rồi. Vậy là lại nhớ tới câu cửa miệng của người Tương Tây: Một năm, như cơn gió, cả đời cũng như cơn gió. Đúng là rất đúng với hình tượng, cả đời là một con gió, cũng là một cơn điên (đồng âm với gió), gió thổi qua, điên hết rồi thì cả đời cũng hết. Có một đêm nọ, anh bị đánh thức bởi một tin nhắn. Là của một số lạ, nhưng khi đọc nội dung tin nhắn, anh cảm thấy đó là Thần Côn nên đã gọi lại. Quả nhiên, đầu dây bên kia là giọng nói mừng rỡ của Thần Côn: "Tiểu Luyện Luyện, cháu vẫn còn thức à? Chú định gọi điện thoại cho cháu cơ, nhưng Liễu Quan Quốc nói là bây giờ muộn rồi nên gửi tin nhắn thăm dò tình hình trước..." Ông lải nhải một tràng dài, giọng nói rất phấn khởi. Thần Côn nói với Giang Luyện là đã có tiến triển lớn, còn nói với anh về những điều trùng hợp kỳ diệu giữa hai bê, cuối cùng mới mời anh: "Tiểu Luyện Luyện cháu có thể đến đây không? Chúng ta sẽ làm liên minh tìm rương, song kiếm hợp bích! Chú sẽ trả tiền vé máy bay cho cháu!" Làm ba tầng cánh sen rồi Thần Côn hào phóng hơn hẳn. Giang Luyện nói: "Cháu phải trông Kiền gia rồi." Thần Côn lập tức im lặng: Dẫu ông có say mê "nghiên cứu khoa học" đến đâu, ông cũng biết trong những lúc này, người chết là lớn nhất. Người ta đang phải túc trực bên linh cữu, mình lại cứ gọi người ta đi thì thật là quá đáng. Thế là ông lúng túng. Cuối cùng ông nói: "Không sao đâu, Tiểu Luyện Luyện, cháu cứ lo việc của cháu trước đi. Chuyện bên này cứ để chú lo... khi nào chú điều tra ra điểm quan trọng, chú sẽ mang quà đến cho cháu." Giang Luyện thật sự không rảnh để nhớ đến những việc này. Mấy ngày nay bận việc tang lễ, chuyện cái rương cứ tạm gác lại phía sau. . . . Có tiếng gõ cửa kính xe. Giang Luyện bỏ bịt mắt xuống, nhìn thấy người đứng ở ngoài xe, khóe môi anh cong lên. Quà đến rồi. Nhưng mà ngay sau đó anh đã nhận ra, Thần Côn đang cúi đầu, dáng vẻ ỉu xìu không có tinh thần. Xem ra món quà này không được như mong đợi rồi. Giang Luyện mở cửa xe ra gọi ông: "Chú lên xe đi." *** Trên đường quốc lộ, Giang Luyện hỏi mấy chuyện linh tinh: "Sao chú không để cháu ra sân bay đón? Tự mình ngồi xe qua đây mệt lắm." Thần Côn bĩu môi: "Không được, Sơn quỷ đi đâu cũng toàn dùng máy bay, khách sạn năm sao, không thân thiện gì cả. Chú vẫn thích tự xếp hàng, mua vé, chen lấn trên xe hơn." Giang Luyện cười ông: "Khổ quen rồi sướng không chịu được hả?" Rồi anh hỏi tiếp: "Mạnh tiểu thư cho chú số điện thoại của cháu à?" Thần Côn nói: "Không phải, là Liễu Quan Quốc cho chú." Nói đến đây, ông lại càm ràm: "Sơn quỷ làm việc cũng chả nhanh lắm đâu. Tra mỗi số điện thoại mà cũng lâu lắc." Hôm đó ở Vân Mộng Phong, ông vỗ bàn nói là muốn tìm Tiểu Luyện Luyện, không thì cũng phải tìm được số điện thoại của anh, thế là Liễu Quan Quốc mới nói: "Để em đi lấy." Thần Côn ngạc nhiên: "Cậu có à?" Chỉ hai chữ ngắn ngủi đã khiến Liễu Quan Quốc sững sờ, ông ta ngồi xuống ghế phủ nhận: "Không có, em nói nhầm, em định nói là để em cho người đi tìm hiểu. Điều tra người... cần phải có thời gian." Thần Côn nói: "Thế thì cậu đi điều tra đi, còn ngồi đây làm gì?" Cuộc điều tra đó dài đến tận nửa đêm, nếu không ông đã không phải gửi tin nhắn cho Giang Luyện vào đêm rồi. Giang Luyện cảm thấy rất kỳ lạ, sao Liễu Quan Quốc không đi hỏi Mạnh Thiên Tư? Cho dù ông ta không thể liên lạc với Mạnh Thiên Tư, thì cũng có thể tìm Mạnh Kính Tùng cơ mà... Nhưng đây chỉ là việc nhỏ thôi, anh còn có việc quan trọng hơn: "Vậy chú nói xem chú tìm được manh mối gì rồi? Sao chú lại bảo hai chúng ta đang tìm cùng một cái rương?" Cuối cùng cũng nói đến chủ đề chính, Thần Côn thở dài, kể hết chuyện mình đến trại Thập Đầu nhờ pháp sư Ba Mai, nhìn thấy tranh ở máy photo, và cả chuyện bảy thanh hung giản nữa. Giang Luyện nghe mà tóc gáy dựng đứng lên. Vốn dĩ đã đi đến cổng nhà rồi, nhưng vì không muốn cắt lời Thần Côn, nên anh lại rẽ sang bên đi vòng quanh nhà mấy vòng. Vốn dĩ anh tưởng rằng: Có tranh chân dung, có hình chiếc rương thì có thể tìm được người và vật —— tuy thời gian quá xa, nhưng chỉ cần treo thưởng đủ cao thì vẫn có thể tìm được. Nhưng những gì Thần Côn phát hiện đã khiến cả sự việc đột phá một quãng dài: Diễm Lão Thất và Diêm La! Anh cố gắng bình tĩnh lái xe vào trong cổng: "Chú nói là phải đi điều tra chuyện quan trọng, là đi điều tra Diêm La đúng không?" Thần Côn nhìn anh: "Sao cháu vui thế?" Giang Luyện cười: "Có tiến triển lớn như vậy chẳng lẽ không đáng để vui à?" Thần Côn nghiêm mặt nói: "Tiểu Luyện Luyện, sau khi chúng ta xác nhận được là hai bên đang tìm cùng một chiếc rương, thì ánh mắt cháu không thể chỉ dừng lại trên bệnh của Huống Mỹ Doanh được. Cháu phải có quan niệm rộng hơn. Tất cả những việc này phức tạp hơn rất nhiều so với chúng ta nghĩ." *** Huống Mỹ Doanh đã được Giang Luyện dặn chờ ở trong phòng khách từ trước. Thấy hai người đi vào cô vội vàng đứng dậy. Nhưng Thần Côn còn chưa kịp chào lại cô thì ánh mắt đã bị thứ trên bàn thu hút. Ông kêu lên: "Rương, cháu tìm được nó rồi à?" Trên bàn có một chiếc rương giống y như đúc chiếc rương Giang Luyện vẽ ra, từ đường nét hoa văn, từ con chim phượng cho đến độ dài rộng... Thần Côn không bước chân nổi nữa. Nhưng Giang Luyện lại nói một câu khiến ông tỉnh mộng: "Chú đừng nghĩ nhiều quá, đây là mô hình 3D thôi." Được rồi có mô hình còn hơn không có gì. Thần Côn chạy tới nhìn ngắm chiếc rương. Sau đó ông nhớ ra một việc, quay sang hỏi Huống Mỹ Doanh: "Máu của cháu... sôi thật à?" Huống Mỹ Doanh ngẩn ra, rồi cô khẽ gật đầu, giơ tay với lấy con dao gọt trái cây trên bàn định chứng minh cho ông xem, nhưng Giang Luyện lại nói: "Cắt ra đau lắm, cái này là thật, em không cần phải chứng minh." Thần Côn nghe anh nói vậy mới nhớ ra: "Không cần, không cần, chú chỉ hỏi vậy thôi." Nói đến đây ông lại đánh giá Huống Mỹ Doanh một vòng khiến cô phải lúng túng. Cuối cùng Giang Luyện lên tiếng giải vây cho cô: "Em đi ra ngoài trước đi để bọn anh nói chuyện." Sau khi Huống Mỹ Doanh đi rồi, anh mới nói với Thần Côn: "Cháu quen biết cô ấy phải mười mấy năm rồi. Tính đến nay ngoài máu ra cô ấy không có gì khác người bình thường cả." Thần Côn hậm hực ngồi xuống ghế sofa. Giang Luyện hỏi thẳng: "Có phải chú đi tìm Diêm La nhưng không thuận lợi không?" Thần Côn không trả lời, ông lật cái rương mô hình lên, chỉ cho Giang Luyện xem đoạn nối giữa đuôi chim phượng và đầu chim hoàng. Chỗ ấy có một vết khắc sâu hơn bình thường. Rồi ông lại lật sang mặt khác, tất cả những điểm nối giữa đầu và đuôi của mấy con chim đều như vậy. Giang Luyện hỏi: "Đây là khóa phượng hoàng loan ạ?" Thần Côn gật đầu: "Chúng ta đều đã xác nhận đây là một chiếc rương, là rương thì phải có nắp để đựng đồ. Chú nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chiếc rương này có khóa, chẳng qua nó được giấu khéo ở bên trong thôi." Cho nên nếu mở rương từ bên ngoài, thì đập kiểu gì cũng không mở ra được. Giang Luyện trầm ngâm: "Ngọn lửa lăn qua máu sôi có thể mở được then cài cơ quan, ý là nhỏ máu của Mỹ Doanh vào những khe hở này rồi lại đốt bằng lửa thì sẽ mở được rương ạ?" Thần Côn gật đầu: "Bất ngờ đúng không. Máu của người nhà họ Huống là thứ dùng để mở rương... Còn nữa là hai ngày nay chú đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Chú cảm thấy trong chiếc rương này không có phương thuốc nào cả." Giang Luyện giật mình, nhưng anh không phản bác Thần Côn: "Tại sao?" Thần Côn hỏi lại anh: "Nếu thật sự có một phương thuốc liên quan đến tính mạng gia tộc thì họ sẽ chỉ giấu một bản thôi à? Vì phòng ngừa trộm cắp, hỏa hoạn, chiến tranh, làm rơi, người ta thường giấu đi bảy tám bản, còn phải cất giấu ở nhiều nơi khác nhau —— trừ phi không có đồ dự phòng, mà không có đồ dự phòng thì sẽ không phải một phương thuốc." Ông chỉ vào chiếc rương mô hình: "Có khi nào bản thân chiếc rương chính là phương thuốc không? Vì sao người nhà họ Huống chạy nạn mà vẫn phải mang theo chiếc rương rỗng không có giá trị? Cùng với việc thời gian phát bệnh của người nhà họ Huống càng lúc càng sớm, có phải là do họ cách xa chiếc rương đó quá lâu không?" Giang Luyện im lặng. Đúng là có khả năng, thể chất của người nhà họ Huống đặc biệt, chất liệu của chiếc Rương này cũng đặc biệt. Chiếc rìu của Hắc Tam cũng không thể mở được chiếc rương —— có lẽ chiếc rương vô dụng với người bình thường này lại rất quan trọng với người nhà họ Huống. Ví dụ như nó có thể phát ra một loại bức xạ kỳ lạ nào đó mà chỉ khi nào người nhà họ Huống sống ở trong phạm vi bức xạ thì cơ thể mới giống như người bình thường. Giang Luyện cũng ngồi xuống ghế sofa. Anh nhớ lại tất cả mọi câu mà Thần Côn đã nói từ lúc quen biết đến nay, rồi do dự: "Vừa rồi chú bảo cháu phải có quan niệm rộng hơn ạ?" Thần Côn gật đầu, mỗi cái gật đầu ông lại căng thẳng hơn: "Tiểu Luyện Luyện, có phải cháu nghĩ ra được cái gì không?" Giang Luyện trả lời: "Cháu nhớ khi chú bưng mật núi, từng thấy ảo giác là chú đang bưng mật núi đặt vào trong một chiếc rương, mà bên cạnh thì có người đọc 'mật núi một viên'." Cuối cùng cũng nói đến chuyện này, Thần Côn rất phấn khích. Ông biết là Tiểu Luyện Luyện sẽ nghĩ giống như ông mà: "Có giống như kiểm kê kho hàng, ghi chép số lượng hàng không?" Giang Luyện nói tiếp: "Thể tích của mật núi không lớn, nên trong chiếc rương đó chưa hẳn đã có một mình mật núi." Giọng Thần Côn hơi run: "Đúng vậy, đúng vậy!" Ông vội vàng kéo giấy bút trên bàn về chỗ mình: "Tiểu Luyện Luyện, cháu có cảm thấy những thứ trong chiếc rương này, bao gồm cả bản thân chiếc rương đều giống như là... bị ai đó phân chia ra không?" Ông bắt đầu viết chữ trên giấy. Rương —— nhà họ Huống. Mật núi —— Sơn quỷ. Bảy mảnh xương thú —— chưa rõ. Viết đến đây ông dừng bút lại: "Có lẽ trong chiếc rương này vẫn còn những thứ khác, nhưng hiện giờ chúng ta mới biết được có vậy thôi." "Chiếc rương bị nhà họ Huống mang đi, cháu cũng nói là từng đi điều tra về nhà họ, nhà họ Huống chỉ là một nhà địa chủ bình thường không có gì đặc biệt —— nếu bọn họ có điểm gì đặc biệt thì đã không bị bọn cướp giết chết rồi." "Mật núi ở trong tay Sơn quỷ bao nhiêu năm, nhưng lại luôn bị nhốt ở dưới chín tầng núi, mãi mấy hôm trước mới được Mạnh Thiên Tư mang ra ngoài." "Bảy mảnh xương thú thì không biết đã lưu lạc nơi nào. Chú và năm người bạn của chú đi điều tra chuyện bảy thanh hung giản, mà chỉ có thể tra đến chỗ Lão Tử đi qua ải Hàm Cốc thôi. Nhưng hiển nhiên trước đó bảy mảnh xương thú này đã bị ai đó bỏ ra khỏi rương, nên mới có bảy điềm xấu gây hại nhân gian, cuối cùng lại bị Lão Tử nhốt lại." "Chỉ riêng ba chuyện này, cháu có nhận ra chúng không liên quan gì đến nhau không? Nhà họ Huống không quen biết Sơn quỷ, Sơn quỷ cũng chẳng liên quan gì đến bảy thanh hung giản." Giang Luyện nói tiếp: "Nhưng ngay từ ban đầu, khi ở chung một chiếc rương, chắc chắn chúng phải có quan hệ mật thiết với nhau." Anh có dự cảm hình như là có ai đó cố tình để chiếc rương và những thứ trong nó phân tán ra khắp nơi, chứ không phải ở chung một chỗ. Sau khi dừng lại một hồi, anh bật cười: "Được rồi, nói nhiều chuyện ngoài lề như vậy, cháu cũng đã biết được rằng việc này còn rắc rối hơn cả những gì cháu nghĩ. Bây giờ thì chú có thể nói cho cháu biết mấy hôm trước chú điều tra được gì chưa?"