Bỗng chốc, cả hang động nhốn nháo hết lên. Có rất nhiều chiếc thang thép được chuyển vào trong động, một nhóm Sơn hộ leo lên leo xuống kiểm tra hết mọi xó xỉnh trong hang, chỉ thiếu điều mang kính lúp ra soi cho rõ thôi.
Bạch Thủy Tiêu mím chặt môi, ánh mắt rũ xuống đất. Cô ta cứ ngồi im ở đó, chỉ có mỗi hai cánh tay bị trói thi thoảng khẽ run lên.
Cừu Bích Ảnh ngồi trên ghế làm bằng vải bạt, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dù sao bà cũng chẳng còn khỏe mạnh như hồi mười tám, mười chín tuổi, lái xe một mạch từ Hồ Nam sang Hồ Bắc cũng đủ để bà phải mệt mỏi —— Ánh mắt bà nhắm lại, nhưng lỗ tai vẫn chẳng được nghỉ ngơi, bà vẫn nằm đó nghe ngóng tất cả mọi âm thanh ở xung quanh.
Mạnh Kính Tùng kéo Liễu Quan Quốc ra một bên, nhỏ giọng hỏi thăm ông ta về quãng đường từ lúc gặp được bà năm cho tới khi vào đến hang động. Liễu Quan Quốc thuật lại từng câu từng chữ Cừu Bích Ảnh nói, còn nhấn mạnh với Mạnh Kính Tùng: "Hình như chị năm rất để ý đến việc vì sao Bạch Thủy Tiêu có thể chạy mà lại không chạy đấy. Chị ấy cảm thấy cô ta bị việc gì đó quan trọng ngăn cản."
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai...
Ngay lúc này, có một Sơn hộ kêu lên: "Chỗ này, chỗ này, mới bị đục, xung quanh vẫn còn bám đầy vụn đá."
Cừu Bích Ảnh mở mắt ra, nhìn Bạch Thủy Tiêu.
Bạch Thủy Tiêu vẫn ngồi ngây ra đó, nhưng bên trong sự đờ đẫn đó vẫn có vẻ bất cần. Cô ta cứ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bình tĩnh đến mức không thèm ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái.
Bà nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Sơn hộ kia đang đứng ở trên một cái thang: Quả nhiên là ở trên cao. Hang động này mới bị lửa đốt đen nhẹm, nếu không quan sát tỉ mỉ thì đúng là không thể nhận thấy được.
Cừu Bích Ảnh ra hiệu cho Sơn hộ kia đi xuống, rồi tự mình trèo lên trên thang.
Chỗ vách núi đó quả nhiên đã bị đục ra một lỗ nhỏ. Cái lỗ đó không sâu lắm, cũng không rộng lắm, chỉ đủ để nhét một hộp diêm thôi. Nhìn vào vết đục thì có vẻ thứ đó được mọc ra từ đá, chứ không phải được nhét thêm vào. Ở trong những góc sâu khá ẩm thấp, nhiều chỗ còn có cả nước đọng lại.
Trong lòng Cừu Bích Ảnh đã đoán được bảy tám phần: Nghe nói Tổ Bài chính là "thủy tinh". Thủy tinh, thủy tinh, mặc dù bà không biết cụ thể nó là cái gì, nhưng nếu đã đi kèm với chữ "thủy" nghĩa là nó phải có yêu cầu về mặt hoàn cảnh —— Tổ Bài nhà Thủy quỷ, chỉ khi nào gặp nước mới có thể tác oai tác quái. Cái hố đất di động kỳ quái kia, thì lúc nào cũng chìm ở trong nước, mà lại còn là nước đầu nguồn của ba con sông lớn chứ.
Bà cúi đầu xuống, bên dưới là những mảnh đá vụn rơi lả tả.
Nơi này, không có địa hình dễ leo trèo, không có thang, nếu muốn trèo lên trên cao để đục đẽo vách núi, thì phải tốn rất nhiều công sức. Bạch Thủy Tiêu vốn có thể bỏ chạy, nhưng lại không chịu chạy, xem ra là bị việc đục đẽo này giữ chân.
Cừu Bích Ảnh nhìn Bạch Thủy Tiêu một cái, rồi trèo xuống dưới đất, hỏi Mạnh Kính Tùng: "Cháu tìm ở trên người nó chưa?"
Mạnh Kính Tùng gật đầu: "Cháu tìm rồi ạ. Mở cả búi tóc ra xem rồi, nhưng không có gì cả."
"Tìm kỹ rồi chứ?"
Mạnh Kính Tùng hơi xấu hổ, anh ta đi tới chỗ Cừu Bích Ảnh, nói thầm: "Tìm kỹ rồi ạ. Vì trên này toàn là nam, nên cháu đã cố ý gọi hai Sơn hộ nữ ở dưới lên lục soát người cô ta đấy ạ."
Cừu Bích Ảnh "ừ" một tiếng, lại ngồi xuống chiếc ghế vải bạt. Lông mày bà nhíu lại, im lặng một hồi lâu.
Bạch Thủy Tiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, nói ra một câu: "Đúng vậy, đúng là có thứ quan trọng ở đó."
Vẻ mặt cô ta rất đắc ý, quay sang chỗ cửa hang phía cuối: "Nhưng mà tôi sợ các người tìm được nó, nên đã lấy nó xuống và ném đi rồi."
"Nghe nói bên dưới kia rộng mênh mông, còn có rất nhiều loại thú dữ ăn thịt người. Các người xuống đó mà tìm đi. Tìm một năm, hai năm, biết đâu lại tìm được."
Nói xong câu cuối cùng, cô ta bật cười ha ha, cười đến mức thở không ra hơi, nhưng vẫn không quên điều chỉnh sợi dây thừng đang trói trên người, để mình bị trói ra hình ra dáng hơn.
Cừu Bích Ảnh dựa lưng vào ghế trong tiếng cười đó của cô ta. Bà khẽ nhắm mắt lại, sắc mặt vẫn rất bình thường, không hề ảnh hưởng bởi những lời nói của cô ta.
Một lát sau, bà gọi: "Kính Tùng."
Mạnh Kính Tùng bước lên phía trước một bước.
"Cháu cảm thấy lời cô ta nói có thể tin được không?"
Mạnh Kính Tùng hơi do dự. Dù là trả lời câu hỏi của Thiên Tư, hay là các bà, anh ta luôn có một cảm giác mình bị quan sát, đánh giá, nên lúc nào cũng phải suy nghĩ thật kỹ, rồi mới dám đáp lại.
Anh ta nói: "Cũng không phải... là không thể. Nếu không muốn thứ đó rơi vào trong tay chúng ta, thì ném xuống dưới kia đúng là một biện pháp."
Tìm đồ ở trong rừng là một việc rất khó. Chỉ riêng việc có người mất tích ở trên núi, mọi người kéo nhau đi tìm, mà còn phải mất mấy ngày mới tìm được —— Mà đó còn là một con người, chứ mấy thứ nho nhỏ thế này, có khác gì mò kim đáy biển không? Huống chi dưới kia có vô vàn nguy hiểm, Sơn quỷ không thể cho kéo cả lũ xuống đó tìm được.
Cừu Bích Ảnh "ừ" một tiếng: "Đúng là một biện pháp. Nhưng mà còn một biện pháp nữa..."
Mạnh Kính Tùng vểnh tai lên, chuẩn bị nghe ngóng biện pháp thứ hai.
Nhưng Cừu Bích Ảnh lại thay đổi đề tài: "Cô nghe nói, ban đầu khi tìm được con bé này, cô ta cũng giả vờ mình là người bị hại, từng chém cho mình mười mấy nhát dao nhỉ?"
Đúng vậy, việc này đừng nói là tận mắt trông thấy, chỉ nhắc tới thôi anh ta cũng thấy rợn người rồi. Mạnh Kính Tùng khẽ gật đầu: "Vâng."
Cừu Bích Ảnh than thở: "Cho nên á, suy nghĩ của con bé này không giống người bình thường đâu. Có thể người bình thường sẽ ném xuống dưới, chứ con bé này... cô thấy chưa hẳn."
Nụ cười trên mặt Bạch Thủy Tiêu cứng đờ lại, sắc mặt càng trắng bệch hơn.
Cừu Bích Ảnh nói rất bình thản: "Mà có một việc cô nghĩ mãi vẫn không ra."
"Cô nghe Liễu Quan Quốc nói, lúc tìm được con bé này, nó đang hút máu dơi hả?"
Đám Sơn hộ phía sau hơi nhốn nháo, vì ai nấy đều cảm thấy buồn nôn: Cảnh tượng đó quá là đặc sắc, vả lại lúc ấy hang động cháy xém, máu me chảy đầy đất, đám dơi bị chém vẫn còn vỗ cánh hấp hối trên mặt đất. Chỉ nhặt một chi tiết trong đó ra thôi, cũng đủ để người ta buồn nôn rồi.
Sau hoa sen nóoi sao
Mạnh Kính Tùng vừa mới đáp "vâng" xong, Cừu Bích Ảnh đã nói tiếp luôn: "Cô vẫn luôn nghĩ, làm vậy có phải hơi ghê không. Ai chẳng biết trên người con dơi ngoài mùi hôi ra, còn có rất nhiều vi khuẩn, có cả vi khuẩn bệnh dại nữa —— Vậy thì con bé này phải dũng cảm cỡ nào, mới dám dùng miệng mình để hút máu con dơi?"
Mạnh Kính Tùng dù rất khó chịu, nhưng vẫn phải phối hợp với Cừu Bích Ảnh: "Vâng."
"Trừ phi lúc ấy nó đã cùng đường, phải mượn việc gì đó để che giấu hành động của mình —— Việc này nhất định phải đủ ghê rợn, để người ta không chú ý tới những việc khác nữa."
Nói đến đây, bà mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy, ánh mắt như một mũi khoan nhìn thẳng vào Bạch Thủy Tiêu đang có một vẻ mặt trắng bệch như người chết: "Thứ cô ta nuốt xuống, chưa hẳn đã là máu dơi. Người bình thường, sẽ không đi hút máu con dơi —— Cô ta đã đục thứ đó ra, rồi ăn nó."
Giữa những tiếng xôn xao, Bạch Thủy Tiêu hét ầm lên: "Bà nói linh tinh! Bà nói linh tinh!"
Cừu Bích Ảnh cười: "Có phải nói linh tinh hay không, lát nữa sẽ biết."
Rồi bà nói với Mạnh Kính Tùng: "Cho cô ta nôn ra."
***
Không đến nửa giờ, câu chuyện bà năm trừng trị Bạch Thủy Tiêu đã được truyền khắp sườn núi.
Tân Từ ở trên sườn núi nghe thấy lời bàn tán của mọi người, không biết vì sao, anh ta cũng mò xuống dưới ấy. Bây giờ anh ta là một người rảnh rỗi, có thể lượn lờ đi bất cứ đâu —— Thấy một đám người đứng nói chuyện ở một chỗ, thế là lượn quanh đó một vòng, nhưng chẳng thấy Bạch Thủy Tiêu đâu.
Có người chỉ chỗ cho anh ta: "Bên kia kìa."
Tân Từ đi dịch xuống dưới tầm mười bước, chợt nghe thấy tiếng nôn ọe và tiếng nghẹn ngào của con gái.
Anh ta sợ đến mức cả người nổi đầy gai ốc, vội vàng bước lên mấy bước, lách qua mấy chiếc cây ngáng đường, cuối cùng cũng nhìn thấy Khâu Đống đang ngồi ôm tay, nhíu mày ở gần đó. Còn hai Sơn hộ khác thì giữ chặt Bạch Thủy Tiêu, dùng cán thìa để ép cô ta nôn ra.
Bạch Thủy Tiêu bị trói hết tay chân, đang giãy giụa như một con cá nằm trên thớt, cô ta lại luôn rên rỉ những tiếng khóc nghẹn ngào, trông rất thê thảm.
Tân Từ thốt lên: "Này, này, mấy anh... làm gì thì làm, cũng đừng tra tấn người ta chứ."
Anh ta là một người bình thường, cũng là người văn minh, không chịu được cái chuyện bắt nạt con gái thế này: Thời buổi này, ai cũng phải tôn trọng nhân quyền. Dù là một kẻ giết người, cũng không được sử dụng hình thức tra tấn, để bắt người ta nhận tội, mà còn phải cho phép kẻ đó thuê luật sư đến bào chữa ấy chứ. Huống chi Bạch Thủy Tiêu còn là con gái.
Hai người kia nghe thấy anh ta nói vậy, thì luống cuống. Bạch Thủy Tiêu nhân cơ hội đó, quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở.
Khâu Đống thở dài, đi tới khoác vai Tân Từ, kéo anh ta sang bên: "Anh Tân, chúng tôi cũng bất đắc dĩ mà."
Đối với Sơn quỷ, mấy việc như leo núi, đánh nhau đều không có gì để chê cả, nhưng mấy việc như "bức cung" thì chẳng có ai biết phải làm thế nào. Lại thêm người bị "bức cung" là một cô gái đang gào khóc nức nở...
Cuối cùng Khâu Đống nhớ tới cái chết của Lưu Thịnh, cho cô ta uống một bát trứng gà sống trộn với dầu, thì mới có được "hiện trường" thế này —— Vốn dĩ bọn họ đã lúng túng rồi, nay bị Tân Từ chụp cho cái mũ "tra tấn", nên càng xấu hổ hơn.
Nhưng mấy việc này có thể để bà năm, trợ lý Mạnh, hay là Liễu Quan Quốc đi làm à? Bọn họ vẫn phải cố làm thôi.
Tân Từ cũng biết mình không đủ tư cách để ra lệnh cho bọn họ, mà những gì Khâu Đống nói cũng rất có lý, nên đành phải ngập ngừng: "Vậy cũng phải nhẹ... nhẹ nhàng..."
Có người ở phía sau lên tiếng: "Để tôi làm cho!"
Tân Từ quay lại nhìn, bỗng không nói gì được nữa.
Đó là cái bóng của Lưu Thịnh, Vương Bằng.
Mấy ngày nay, Vương Bằng vẫn luôn đi theo bọn họ. Tuy không còn hóa trang đến mức giống như thật nữa, nhưng vì để tưởng nhớ Lưu Thịnh, và cũng để tự trách chính mình, ngày nào anh ta cũng vẫn hóa trang. Trong con mắt người ngoài, anh ta chỉ mang theo gương mặt của Lưu Thịnh đi làm việc thôi, nhưng thực ra, càng "đóng vai" Lưu Thịnh, sự căm hận trong lòng anh cũng càng sâu đậm hơn.
Anh ta lạnh lùng nói: "Để tôi làm! Nhìn thấy con gái khóc là mềm lòng, nhẹ nhàng cái gì, lúc trước cô ta giết Lưu Thịnh, có từng nghĩ tới việc nhẹ nhàng không? Các anh thật dễ quên, Lưu Thịnh mới chết được bao lâu, mà các anh đã chẳng còn tí đau buồn nào nữa rồi. Nhưng trên cổ tôi vẫn còn treo cái gương mặt ấy đây này."
Nói xong, anh ta sải bước đi đến chỗ Bạch Thủy Tiêu.
Gương mặt hiện giờ của Vương Bằng, có thể đánh bại mọi lý lẽ, nhân quyền. Tân Từ cảm thấy rất lúng túng.
Bạch Thủy Tiêu nhìn thấy gương mặt của Vương Bằng, thì run lên. Cô ta đột nhiên xoay người lại, dùng hết sức lực của mình bò, lăn về phía Tân Từ. Cô ta bị trói hai tay, nên chỉ có thể dùng trán cọ vào giày anh ta: "Tôi xin anh đấy, anh cứu tôi đi, anh không giống với bọn họ, anh cứu tôi đi."
Tân Từ rất xấu hổ, vội vàng ngồi xuống ngăn cản hành động đó của cô ta: "Bạch tiểu thư, cô giết người, thì nhất định phải nhận sự trừng phạt... Tôi cũng không thể cứu được cô."
Trong mắt Bạch Thủy Tiêu toàn là nước mắt, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Tân Từ: "Anh báo cảnh sát đi, tôi là tội phạm giết người, anh để tôi họ bắt tôi vào tù đi, đừng để tôi ở lại chỗ này. Tôi xin anh đấy."
Biện pháp này hình như cũng có lý. Tân Từ ngẩng đầu nhìn Khâu Đống: "Hay là cứ báo cảnh sát bắt cô ta đi. Cô ta nuốt mất thứ gì quan trọng của các anh, thì cứ chụp X quang, tìm bệnh viện là lấy ra được. Cần gì phải... tra tấn người ta như vậy."
Vương Bằng đứng bên cạnh đã mất hết sự kiên nhẫn. Anh ta túm lấy sợi dây thừng trói ở sau lưng Bạch Thủy Tiêu lên, kéo cô ta sang bên cạnh. Bạch Thủy Tiêu hét ầm lên, âm thanh đó như một sợi thép mảnh, đâm vào màng nhĩ Tân Từ.
Anh ta muốn đi theo, nhưng nhớ tới gương mặt của Vương Bằng, thì lại dừng lại, xoay mặt sang hướng khác, thở dài: "Cần gì phải làm như vậy chứ."...
Nửa tiếng sau, Mạnh Kính Tùng báo cáo tình hình mới nhất của Cừu Bích Ảnh: Đã sử dụng hết mọi phương pháp, Bạch Thủy Tiêu đã nôn cả dịch dạ dày ra rồi, nhưng... chẳng có gì cả.
Cừu Bích Ảnh khá bất ngờ: "Không có?"
Mạnh Kính Tùng gật đầu: "Không ạ. Hoặc là nó đã mọc bám vào bụng của cô ta rồi. Nhưng chúng ta cũng không thể mổ bụng cô ta ra được. Chụp X quang thì ở đây không đủ dụng cụ."
Cừu Bích Ảnh trầm ngâm: "Còn gì nữa không?"
Những thứ khác?
Mạnh Kính Tùng ngẫm nghĩ rồi đáp: "À, còn một việc. Nghe nói lúc đang bắt cô ta nôn ra, Tân Từ có đi qua. Tân Từ là thợ trang điểm của Thiên Tư ấy ạ. Cậu ta lên tiếng đòi nhân quyền cho Bạch Thủy Tiêu, thế là cô ta gào khóc, bảo cậu ta cứu mình, và muốn đi ngồi tù, chứ không muốn ở lại đây nữa."
Cừu Bích Ảnh im lặng một hồi, rồi mới lẩm bẩm nhắc lại một câu: "Không muốn ở lại đây nữa?"
***
Mật núi không treo lại được, Thần Côn cũng không thể cứ cầm nó mãi được, nên ông đặt nó xuống dưới đất.
Mạnh Thiên Tư nhìn mật núi mà đầu muốn nổ tung. Sau đoạn đường đi mổ núi này, thể lực của cô đã chẳng còn bao nhiêu, nay được ngồi xuống nghỉ ngơi, cô mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Một là phải làm thế nào, cô chưa quyết định được, hai là lúc này người cứu viện chưa thể tới ngay được, ba là nơi này thích hợp để nghỉ ngơi hơn bất cứ nơi đâu...
Cô gối đầu lên balo, mí mắt nặng trĩu, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Ngủ là một loại bệnh truyền nhiễm. Thần Côn ngồi ở bên cạnh, nghĩ về mật núi, cái rương, những hình ảnh ngắn ngủi về mật núi và những nút thắt khó hiểu hơn cả sách trời kia. Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng ông cũng ngủ mất luôn.
Giang Luyện là người ngủ cuối cùng, trước khi ngủ, anh còn cẩn thận bò lên trên cửa hang để quan sát tình hình: "Cái lưỡi" kia đã biến mất, chỉ để lại một đám thịt đỏ rơi đầy đất. Hai con ngươi cũng trống không như hai cái lỗ thủng đen ngòm.
Chẳng lẽ là do mật núi bị "hái" rồi, nên những thứ bảo vệ, hoặc phải nói là người canh gác ấy, cũng mất đi tác dụng?
Anh nhắm mắt lại, nhưng trong lòng chất chứa quá nhiều việc, giấc ngủ lại nông, nên mơ thấy rất nhiều thứ.
Mơ thấy người nhà họ Huống vì tránh đám cướp, mà quật ngựa thồ hàng như điên, khi những con ngựa cõng hàng trên lưng bị quật, những chiếc rương trên lưng chúng cũng nhảy lên theo.
Mơ thấy Thần Côn bưng mật núi, bỏ vào trong rương, bên cạnh có tiếng người đọc: "Một viên mật núi."
Còn mơ thấy cả những chuyện xảy ra từ rất lâu trước kia.
Khi ấy, anh còn chưa được Huống Đồng Thắng nhận nuôi, phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Anh chú ý tới một ông lão mù lòa đi xem bói cho mọi người. Ông lão mù kia ngồi khoanh chân, trong cái bát sứ nhỏ trước mặt ông ấy có rất nhiều tiền, tờ giấy có giá trị lớn nhất phải chừng mười đồng!
Vì quá đói, nhìn thấy những tờ tiền ấy, anh quyết định nhón một tờ, rồi bỏ chạy. Ai ngờ ông lão kia tuy mù, nhưng tay chân rất linh hoạt. Ông ấy bắt được vai anh, bàn tay gầy gầy kéo anh lại.
Anh giãy giụa liên hồi, vừa đánh vừa đá, trong miệng còn mắng: "Lão già mê tín chết tiệt này, tránh ra! Bỏ tôi ra!"
Ông lão kia nhìn anh, hai con mắt trống không trông rất kinh khủng, nhưng lời nói lại rất nhẹ nhàng: "Cháu bé, cháu đừng nhúc nhích, mệnh của cháu rất kỳ lạ, ông không nhìn ra được..."...
Trong mộng, hai con mắt kia càng lúc càng lớn, dần dần nó thành một cái lỗ đen sâu thẳm. Ở bên trong lỗ đen, là những lời nói liên miên về số mệnh: Không nhìn ra, không nhìn ra, ông không nhìn ra được...
Giang Luyện tỉnh lại.
Trong căn phòng đá rất yên tĩnh, mật núi vẫn còn nằm trên đất, tỏa ra những tia sáng nhẹ nhàng. Anh nhìn sang bên trái, Thần Côn đang nằm lăn ra đất, ngủ ngon lành.
Còn bên phải...
À, Mạnh Thiên Tư đã tỉnh rồi, nhưng cô vẫn nằm im đó, với một vẻ mặt mờ mịt, đến cả những hàng mi dài cũng có vẻ mờ mịt theo.
Sợ đánh thức Thần Côn, Giang Luyện cố gắng nói thật nhỏ: "Này."
Mạnh Thiên Tư quay sang nhìn anh. Cô mới ngủ một giấc, con mắt được nghỉ ngơi, nên dù vẫn còn mờ mịt, nhưng chúng đã sáng hơn rồi.
Giang Luyện chỉ vào mật núi: "Cô định làm gì với nó?"
Tất nhiên anh biết, Mạnh Thiên Tư xuống đây không phải để lấy mật núi. Nhưng trước khác nay khác, sau quá nhiều chuyện bất ngờ, thì nên để mật núi lại, hay mang theo nó ra ngoài?
Mạnh Thiên Tư đáp sang chuyện khác: "Anh có biết ở trước tôi, cái ghế Sơn quỷ vương này đã bị bỏ trống hơn ba mươi năm không?"
Giang Luyện gật đầu, anh có nghe cô nói tới.
"Các bà rất lo lắng, những năm ấy, mỗi một đứa bé đầy một tuổi trong Sơn quỷ, đều bị đưa đi thử nghiệm. Nó được gọi là 'động chuông vàng'. Cách một lớp vải, ai có thể làm chuông vàng rung động, thì người đó chính là người giữ ghế Sơn quỷ vương tiếp theo."
Giang Luyện im lặng nghe cô kể.
"Nghe nói từng đứa bé được bế qua đó, đứa nào cũng gào khóc rất to mà chuông vàng chẳng có động tĩnh gì cả. Đến khi tôi được bế sang, tôi ngồi khoanh chân, cắn núm vú cao su cười ngớ ngẩn, còn vỗ tay nữa chứ."
Giang Luyện khẽ mỉm cười.
"Sau đó, chín mảnh chuông vốn đang buông thõng, đột nhiên dựng ngược lên, như những chiếc lá."
"Từ đó về sau, tôi được kế nhiệm ghế vương."
Cô thở dài: "Nhưng mà có thể lấy được một thứ gì đó quá dễ dàng, thường người ta sẽ không trân trọng nó. Trong Sơn quỷ, có rất nhiều người mơ ước được ngồi vào ghế vương, nhưng tổ tiên bà bà không cho, thì có muốn tranh cũng chẳng thể tranh được —— Còn tôi thì lại thấy phiền phức, nên thường xuyên than vãn, tuyên bố là không làm nữa."
"Đại nương nương của tôi tính tình hòa nhã, bà chỉ khuyên tôi là, Tư Bảo Nhi, con nhìn xem, hiện giờ đất nước hòa bình, giang hồ yên ả, con ngồi trên ghế vương, chẳng cần làm gì cũng được. Làm một người giàu sang, nhàn hạ không tốt sao?"
Giang Luyện cảm thấy cách nói "người giàu sang, nhàn hạ" này rất quen tai, nghĩ một hồi mới nhớ ra đó là biệt danh của Giả Bảo Ngọc trong "Hồng Lâu Mộng". Nhưng anh ta cũng có được giàu sang, nhàn hạ mãi đâu.
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: "Nhưng mà bây giờ, sao tôi lại cứ cảm thấy những lời bà ấy nói không đúng nhỉ? Tôi luôn cảm thấy, Sơn quỷ của thế hệ chúng tôi sẽ gặp phải chuyện lớn."
Chuyện... rất rất rất lớn.