Có một quang thời gian, chính bản thân Giang Luyện cũng không biết rốt cuộc mình hâm mộ cái gì.
Dù sao chiếc kẹo anh không có hay bát cơm chẳng được ăn đều là thứ không cho được vào miệng nhưng lại khiến tìm anh ngứa ngáy.
Anh ngồi trên tảng đá nhìn túp lều nỉ, nhìn mọi người xung quanh hay những đỉnh núi nơi xa. Anh nhìn cả khói bếp lãng đãng trên không, nhìn thấy sơn hộ đi đưa cơm, thấy cả Huống Mỹ Doanh ra ra vào vào.
Không có ai gọi anh đi ăn cơm. Tất nhiên Thần Côn – người ăn cơm cùng anh hai ngày nay – cũng chẳng nhớ tới anh nữa. Còn như Mỹ Doanh ấy à, cô ấy chỉ quan tâm Vi Bưu có ăn hay không thôi...
Giang Luyện còn đang ngần ngơ, chợt nghe thấy tiếng Mạnh Thiền Tư.
"Anh đang tủi thân với ai vậy? Sao lại có cái vẻ mặt đó?"
Mới đầu Giang Luyện còn tưởng mình nghe nhằm nhưng khi ngoái đầu lại trông thấy cô. Mạnh Thiên Tư không ngồi trên xe lăn mà vừa chống gậy vừa được Tân Từ đỡ.
Giang Luyện không bước tới đỡ cô vội mà cứ lẳng lặng nhìn cô trong ánh nắng ban mai.
Trông cô thật là đẹp, một nét đẹp nhẹ nhàng thoải mái với đôi môi đỏ hỏng, làn da trắng nõn cùng mái tóc búi hờ. Tuy có những lọn tóc buông lơi rủ xuống hai bên nhưng trông chẳng có vẻ rối bù mà lại thanh tao đến lạ —— Giang Luyện không biết rằng đó là thành quả của Tân Từ. Sau khi búi tóc xong, anh ta đã kéo bên trải, kéo bên phải để tạo nên một mái tóc nhẹ nhàng, hờ hững chứ không rối tung —— Anh chỉ say đắm trong suy nghĩ: Thiên Tư nhà ta thật là đẹp, búi tóc bừa mà cũng đẹp.
Mạnh Thiên Tư gõ gậy xuống đất thể hiện sự không hài lòng của mình: "Anh còn ngồi đó à? Không biết đường qua đây đỡ em hả?" Bấy giờ Giang Luyện mới đi qua, thế chỗ với Tân Từ: "Sao em không ngồi xe lăn?"
"Em cần tập đi lại, mẹ Ba em nói càng ÿ lại vào xe lăn sẽ càng không đứng lên được."
Tân Từ đứng bên hắng giọng: "Ửm... Thiên Tư, anh đi trước nhé?"
Mạnh Thiên Tư gật đâu: "Hết chuyện của anh rỏi, anh đi cũng được. Lát nữa Giang Luyện sẽ đưa em về"
Tuy cô nói vậy nhưng vẫn cứ đứng đó nhìn theo bóng Tân Từ rồi nói thâm với Giang Luyện: "Tân Từ có vấn đề Thật hả?" Giang Luyện tò mò: "Sao em lại nói vậy?"
"Trước kia anh ấy cứ kè kè bên em cả ngày, không bảo anh ấy không đi đâu. Vậy mà mấy hôm nay cứ nhấp nhốm như ngồi trên đống lửa vậy. Cứ một lúc lại Thiên Tư, anh đi trước nhé' hoặc Anh đi có chút chuyện' nhưng anh ấy có gì mà bận? Chẳng phải em là công việc chính của anh ấy sao?"
Cũng phải. Giang Luyện nhìn theo bóng Tân Từ: Trông bước chân đó quả là rất vui về.
Anh chợt nhớ tới mình: Có lẽ mỗi lần qua tìm Thiên Tư, anh cũng như vậy. Muốn giấu mà chẳng giấu hết, mọi hành động, bước chân hay thậm chí là mỗi một cọng tóc đều khiến người ta nhìn thấu.
Anh đỡ Mạnh Thiên Tư ngồi xuống tảng đá vừa rồi.
Mạnh Thiên Tư nhìn anh: "Anh còn chưa trả lời em đâu. Sao vừa rồi anh lại có cái vẻ mặt đó?"
Tiếp đó cô lại nhìn túp lều mà khi trước Giang Luyện cứ mãi dõi theo: "Em nghe nói mấy người bạn của Thần Côn tới rồi?"
Giang Luyện gật đầu.
"Bọn họ mang đỏ ngon tới cho Thần Côn nhưng không chia cho anh nên anh cứ ngồi đây thèm chảy nước miếng, còn suýt khóc vì tức hả?"
Giang Luyện dỡ khóc dở cười: "Anh chỉ nhìn thôi mà"
Hiển nhiên Mạnh Thiên Tư không tin. Cô nghiêng đầu nheo mắt nhìn anh, về mặt bế nghề đó như đang nói: Nhãi ranh, còn định giấu giếm em hả?
Bị cô nhìn mãi, Giang Luyện hơi bỏn chỏn muốn cười cho qua chuyện nhưng lại thấy nụ cười của mình quá gượng gạo, cuối cùng anh đầu hàng: "Thật ra cũng không có gì. Tự dưng anh cảm thấy mình chẳng có bạn bè gì cả"
Sao có thể không có bạn được? Mạnh Thiên Tư muốn phản bác nhưng nghĩ kỹ lại cô mới thấy đúng là thế thật.
Tuy vậy cô vẫn cố vớt vát: "Huống Mỹ Doanh không phải bạn anh à?"
"Mỹ Doanh là người bạn từ thuở ấu thơ của anh, tình cảm hai bên rất tốt đẹp nhưng nếu ngay từ đầu em đã biết em phải chạy ngược chạy xuôi, thậm chí bỏ mạng vì em ấy thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ không còn ngang hàng nữa"
"Thế Vi Bưu thì sao?"
Vi Bưu á? Giang Luyện nhún vai: "Cũng là bạn từ nhỏ nhưng còn cách mức độ bạn bè của anh một tẹo.
Mạnh Thiên Tư đã hiểu đại khái. Cô chống tay dưới cằm, gõ mấy ngón tay lên má, khoe những móng tay ánh hỏng giữa nắng sớm: "Vậy Thần Côn?"
Giang Luyện trả lời nghe thật miễn cưỡng: "Chú ấy à... tạm tính là bạn đi"
Hiểu rồi. Mạnh Thiên Tư cười gian xảo: "Anh ngồi tính ngược tính xuôi cuối cùng tạm tính Thản Côn là bạn anh nhưng anh chỉ có mình chú ấy là bạn còn chú ấy thì có cả đống. Chú ấy là người bạn duy nhất của anh, anh lại chỉ là một trong số những người bạn của chú ấy, thế nên anh ghẹn tị phải không?"
Giang Luyện vừa giận vừa buồn cười. Người ta có mà anh không có, bắp ngô người ta nhiều hạt tới độ rơi đầy đất còn bên anh đếm đi đếm lại chẳng được bao nhiêu, chẳng trách anh lại ghen tị. Nhưng sao qua lời cô nói anh lại giống kê yêu mà không được vậy?
Anh nhìn xuống bên dưới, Giang Thước Kiểu đang thong thả dạo bước trước lẻu với tư thế tao nhã.
Bỗng dưng Mạnh Thiên Tư nói: "Nếu nghĩ kỹ lại, hình như em cũng không có bạn bè gì"
Sao lại đi "ganh đua" chuyện này với anh rồi? Giang Luyện quay lại nhìn cô.
Cô vẫn chống cằm, ánh mắt mơ màng: "Anh đừng thấy xung quanh em lúc nào cũng người mà hiểu nhằm là em có nhiều bạn. Thực ra họ toàn là người phải nghe lời em hoặc muốn em nghe lời họ thôi"
"Kính Tùng rất tốt nhưng khi nói chuyện hay đối mặt với em, anh ấy luôn dè chừng, làm việc đúng mực. Tân Từ thì giống bạn em hơn Kinh Tùng nhưng chỉ cần anh ấy còn làm việc cho em, nhận lương từ chỗ em thì cũng không có cảm giác giống bạn bè nữa"
Mạnh Thiên Tư thở dài: "Bởi vậy em cũng không có bạn."
Mạnh Thiên Tư nghĩ bụng: Không an ủi mình câu nào mà chỉ " thôi á? cái gì cơ chứ? Nếu muốn nghe " cô đã đi tìm Giang Thước Kiều rồi!
Lát sau, Giang Luyện chạm nhẹ bả vai vào vai cô: "Trùng hợp ghê nhỉ, hai ta đêu không có bạn bè"
Tới rồi. Khóe môi Mạnh Thiên Tư không giấu nổi nụ cười, cô gật đầu ngay: "Đúng vậy, đúng vậy"
"Hay là hai chúng ta... làm bạn bẻ của nhau cho có bạn?"
"Được đấy" Mạnh Thiên Tư nhiệt tình góp ý: "Sau đó hai ta đi lôi kéo bạn của Thần Côn. Chú ấy vừa nhiều bạn vừa ngốc, kiểu gì cũng mất cảnh giác:
Một biện pháp tuyệt vời, Giang Luyện tán thành: "Gặp một người kéo một người, gặp một đôi kéo cả đôi. Đến khi đó, bạn bè của anh sẽ nhiều tới mức chính anh cũng thấy phiền"
Mạnh Thiên Tư cũng tán đồng lời anh nói.
Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó cùng cười phi.
Thật tốt. Niềm hâm mộ trỗi dậy buổi sớm đã tan biến hết trong tiếng cười. Có thể cười là một việc rất tốt, mà việc còn tốt hơn nữa là có người khiến bạn bật cười.
Giang Luyện cúi đầu muốn hôn Mạnh Thiên Tư. Nhưng khi sắp chạm tới môi cô, anh chợt dừng lại vì phát hiện ra mình đang ngồi trên sườn núi, giữa chốn đông người, giữa ban ngày ban mặt.
Anh không phải người có thể ôm hôn trước mặt bao người. Tình cảm là sự riêng tư, anh không muốn chia sẻ với ai hết mà chỉ muốn giấu vào trong đêm đen hay một chốn mênh mông không nhìn thấy bến bờ, hay sau tấm rèm kéo kín, cánh cửa sổ đóng chặt. Chuyện của hai người nên thuộc vẻ riêng hai người chứ không được xen lẫn ánh mắt người ngoài.
Mạnh Thiên Tư nhìn thẳng vào anh. Tuy cô không tránh né nhưng hàng mi run rấy cũng nói nên sự hoảng loạn lúc này của cô. Dãy núi nơi xa hay những con người, túp lều xung quanh đều nhuốm màu ảm đạm, trở thành phông nền mở mịt.
Nếu anh hôn cô, cô sẽ nhận nụ hôn ấy với tâm lý bất chấp tất cả nhưng xung quanh nhiều người, nhiều lời ra tiếng vào thế, cớ gì phải mang việc riêng tư ra cho người khác xem?
Giang Luyện nghiêng mặt đi, hơi thỡ nặng nẻ lướt qua, thối bay lọn tóc màu nâu nhạt mỏng manh bên tai cô.
Anh nói khẽ: "Trông thế này có giống hai ta đang nói thảm với nhau không?"
Mạnh Thiên Tư bật cười, nét ửng hồng lan khắp hai tai. Ngay khi cô đang định đáp lời, cô bỗng nghe được một giọng nói già nua, quen thuộc: "Tư Bảo Nhi"
Mạnh Thiên Tư ngẩn ngơ, quay đầu lại. Còn chưa trông thấy người, cô đã thốt lên: "Đại Nương Nương?"
Giang Luyện nhìn theo ánh mắt của cô.
Đó là Cao Kinh Hồng có địa vị đặc biệt trong Sơn quỹ. Dù tuổi tác đã cao, mái tóc đã bạc nhưng vẻ lạnh lẽo như sương tuyết vẫn tôn lên vẻ quý phái, khéo léo và tao nhã của bà. Bà mặc chiếc áo bành tô màu đen, nơi cổ áo có buộc chiếc khăn lụa xinh đẹp. Khi nghiêng đầu, chuỗi hoa tai trân châu lắc lư tạo thành một vệt sáng trên cổ bà.
Bà quả thật rất đẹp, dù cho gương mặt đã mất nét trẻ trung, nếp nhăn đã hằn lên khóe mắt thì Cảnh Như Tư và Mạnh Kính Tùng đi sau bà cũng chẳng nổi bật bằng.
Cao Kinh Hồng mỉm cười, gật đầu với Mạnh Thiên Tư rồi mới nhìn sang Giang Luyện.
Cái nhìn ấy như gió cuốn mây vờn, núi cao sông dài.
Giang Luyện mỉm cười đáp lại.
Nụ cười ấy không e dè mà rất bình thản.
+++
Nếu Cao Kinh Hồng tới, tất nhiên Mạnh Thiên Tư không thể rảnh rỗi vì trước mắt Sơn quỷ còn có một đống việc cần cô xử lý. Chính vì vậy Giang Luyện cũng không dám quấy rầy cô.
Anh trở vẻ phòng, trò chuyện với Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu. Khi nhắc tới chuyện Sơn quỷ có dự định quay vẻ, Huống Mỹ Doanh nhíu mày: 'Vết thương của Vị Bưu còn chưa lành, đâu có thích hợp đi tới đi lui:
Vết thương cũng được chia làm ba bảy loại. Sau chuỗi ngày leo trèo, rơi ngã Giang Luyện còn quên cả vết thương trên vai mình, nói gì đến Huống Mỹ Doanh không nhớ được.
Nhưng theo lời Huống Mỹ Doanh, vết thương ở bụng Vi Bưu lại là: "Trong bụng nhiều nội tạng thế, cải nào cũng đều quan trọng, nhớ có gì sơ suất sẽ để lại di chứng cả đời!"
Cho nên Vi Bưu nhất định phải nằm im một chỗ, không được đứng dậy đi lại, càng không được lặn lội đường xa.
Giang Luyện liếc cô ấy: "Em đâu cần đi chung với Sơn quỷ. Chỉ cần em trả tiền trọ thì thích ở đến bao giờ chẳng được"
Huống Mỹ Doanh giật mình: "Ò nhỉ. Mấy nay đi theo họ làm em quên mất chuyện chúng ta có thể tự làm việc theo ý mình luôn" Từ khi Giang Luyện mang rương vẻ, tâm trạng cô ấy tốt lên nhiều, bao điều gian nan đều thành hành trình du lịch, núi Côn Lôn cũng trở thành vùng đất lành. Sau đó Huống Mỹ Doanh nói với Vi Bưu: "Vậy chúng ta ở lại đây hai tuần, đợi anh khỏe hơn rồi lại về dâng hương cho ông cụ cũng không muộn"
Tiếp đó cô ấy nhìn Giang Luyện: "Còn anh thì sao? Anh ở lại cùng bọn em hay tự mình... đi chơi?"
Giang Luyện ậm ừ: "Để sau lại nói"
Giữa trưa, tốp Sơn quỷ đầu tiên rời khỏi khu trại —— Khu trại này không đủ chỗ ở cho tất cả mọi người mà ở lại cũng không có việc gì làm, bởi vậy những người không liên quan rút về trước.
Giang Luyện đứng ở cửa nhìn một đoản xe bảy tám chiếc nối đuôi nhau rời khỏi khu trại, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác không chân thực.
Mỹ Doanh đã lên kế hoạch vẻ nhà dâng hương báo tin mừng cho ông cụ, Sơn quỷ cũng bắt đầu cho người trở về. Lẽ nào trong con mắt mọi người, việc này đã kết thúc rồi ư?
Vậy tại sao anh lại cảm thấy vẫn thiếu gì đó nhỉ?
++++
Sau bữa trưa, túp lều kia đã mở cửa nhưng lại chẳng có ai ra ngoài, dường như họ mở cửa chỉ để cho thoáng khí.
Tiếp đó Thần Côn thò người ra ngoài nói gì đó với người sơn hộ đi ngang qua. Sơn hộ kia sải bước ra xa rồi quay trở lại với một thùng bình dưỡng khi.
Lại tiếp đó nữa, anh mập Tào Nghiêm Hoa ra khỏi lều với vẻ mặt xám xịt, mũi kể sát vào miệng bình dưỡng khí rồi ngồi xuống chiếc ghế trước cửa lều.
Tình huống øì đây? Sao lấy hung giản ra mà như đánh trận thế? May mà Giang Thước Kiểu vẫn luôn đi dạo quanh khu đó khiến Giang Luyện có cớ lởn vốn trước lều. Anh nhặt mấy hạt cỏ, giả vờ đi qua cho gà ăn rồi ngó vào bên trong.
Ngoài Thân Côn ra, những người khác đều có vẻ mệt mỏi. Mộc Đại nhíu mày dựa vào lòng La Nhận. Viêm Hỏng Sa cúi thấp đầu ngồi ở bên cạnh, Một Vạn Ba vừa vỗ lưng cho cô ấy vừa đưa bình dưỡng khí sang nhưng cô ấy cứ mãi lắc đầu.
Giang Luyện còn nghe thấy Thân Côn hỏi La Nhận: "Hay là chú nói với người quản lý bên này đưa mọi người tới Tây Ninh nhé?" Trong lúc lấy hung giản gặp di chứng gì ư? Giang Luyện không tiện ở lại lâu nên bước ra chỗ đất trống ném hạt cỏ cho Giang Thước Kiều.
Tào Giải Phóng cũng ra ngoài tản bộ. Giang Thước Kiểu thì ăn thật thùy mị, nữ tính.
Tào Nghiêm Hoa hít oxy một hỏi, chắc là thấy chán nên bắt chuyện với anh: "Này người anh em, con gà đó của cậu là... loại gà gì thế?"
Giang Luyện vuốt ve phân lưng mềm mại của Giang Thước Kiểu: "Gà tuyết, gà của các anh thì sao?"
"Gà rừng, gà trong rừng rậm ấy. Tôi mua từ chỗ người bán thú rừng nhưng không phải để ăn. Lúc tôi mua nó, nó còn gây lắm" Giang Luyện mỉm cười nghĩ bụng: Anh mập này thật thú vị, anh mới nói một câu, anh ta đã đáp lại một chuỗi rồi.
Anh chỉ vào bình dưỡng khí trong tay Tào Nghiêm Hoa: "Anh bị phản ứng cao nguyên à? Tôi thấy hỏi sáng anh còn bình thường mà"
Tào Nghiêm Hoa iu xìu. Có lẽ anh ta cảm thấy có giải thích anh cũng không hiểu nên chỉ lầm bẩm: "Vì từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu xuống nghèo khó đấy"
Trong lúc hai người nói chuyện Thần Côn đã vội vàng bước ra như định tìm người. Khi trông thấy Giang Luyện, ông mừng rỡ chạy tới: "Tiểu Luyện Luyện, giúp chú một việc"
Mắt Tào Nghiêm Hoa tỏa sáng: "Ôi, có chữ 'Tiểu' ở đầu. Anh Côn, người một nhà à?"
Thần Côn chẳng buồn nói nhảm với anh ta mà chỉ kéo Giang Luyện sang bên: "Cháu đi tìm cháu Mạnh hay bà cô nào cũng được —— Nhờ họ sắp xếp cho chú hai người, đưa bạn bè chú đi khỏi đây, nhận tiện đưa luôn cả xe họ đi nữa:
Giang Luyện nhíu mày: "Vừa mới gặp mặt... đã đuổi người ta rồi à? Họ còn chưa được ăn bữa cơm tử tế mà"
Thần Côn thở dài: "Cháu tưởng chú không muốn à? Chú từng nói với cháu rồi đấy. Cho hung giản vào người sẽ có... tác dụng phụ theo chiều hướng tốt"
Hóa ra khi hung giản mê hoặc tâm trí con người cũng sẽ khiến cơ thể người ta khỏe mạnh. Nói thẳng ra là thể lực gấp đôi khi trước, bị thương nhẹ là khỏi được ngay còn không để lại sẹo.
Sau khi bọn La Nhận dẫn hung giản vào người,"tác dụng phụ" này cũng hiện rõ. Nói không khoa trương chút nào, có thể coi họ là "siêu nhân" luôn rỏi. Đến cả người không học võ như Một Vạn Ba mà còn có thể đánh tay đôi với người ta ngon lành.
Mấy năm nay họ đã quen với điều đó cũng hình thành nên một ảo giác coi "siêu nhân" ấy là chính mình. Vậy nên Tào Nghiêm Hoa mới bĩu môi kêu rằng "có tình cảm với hung giản, không nỡ bỏ nó đỉ.
Giang Luyện hiểu ngay: "Bây giờ lấy hung giản ra, thể lực của họ sẽ rút vẻ?"
Thần Côn ủ rũ: "Đúng vậy. Vốn dĩ chuyện rút ra đã như hành hạ rồi, huống chỉ đây còn ở trên cao nguyên. Cháu cũng biết hoàn cảnh nơi này mà, không khí loãng, điều kiện sinh hoạt lại khó khăn nên mấy người họ đều không thoải mái. La Tiểu Đao còn nói mệt mỏi, không muốn lái xe. Họ ở Lệ Giang đã lâu, độ cao so với mực nước biển ở Tây Ninh ngang với Lệ Giang, chú nghĩ đưa họ tới Tây Ninh sẽ thoải mái hơn"
Giang Luyện gật đầu, đang định bước di thì lại nghĩ tới một chuyện: "Chú... lấy ra kiểu gì?"
"Dễ mà, lúc trước hung giản tan trong máu, họ lại đưa máu vào trong cơ thể. Bao năm nay, cơ thể họ như một cái túi chắc chắn, thỉnh thoảng có bị thương cũng không chảy máu. Nói cách khác, hung giản vẫn luôn bị nhốt chặt trong người họ"
"Nhưng giờ có bảy mảnh xương thú thì dễ dàng xử lý hơn, dù sao đó cũng là nơi ở vốn có của hung giản mà. Chú bảo họ rạch tay sở qua bảy mảnh xương thú. À, chú còn quay lại nữa?
Dù sao chuyện đưa người đi cũng không quá vội, chậm mấy phút cũng được. Vậy là Thân Côn lấy điện thoại ra cho Giang Luyện xem video mình vừa quay.
Nội dung của video ấy quá kinh khủng, thảo nào ông phải quay lại: Vốn dĩ trên xương thú không có dấu vết gì, phải dùng tay "sờ" mới phân biệt được, nhưng giờ trên đó đã xuất hiện những chữ tượng hình đỏ tươi với những đường nét lưu loát như có sinh mệnh, có hô hấp mà còn đang khát khao thứ gì.
Giang Luyện nhíu mày: "Nhưng đây không phải biện pháp lâu dài mà. Thứ này phải bỏ trong rương mới bị vây khốn thật sự. Giờ chúng ta chưa mở được rương thì phải làm saø?"
Thần Côn biến sắc nhưng rồi bình tĩnh lại ngay: "Không có gì, kiểu gì cũng có cách thôi mà"
Giang Luyện vui vẻ đáp: "Câu này là lúc nằm mơ, thầy Giang nói với chú hả?"
+++ +
Khi đến gần lều của Mạnh Thiên Tư, đoán chắc mấy bà cô đều ở trong đó và cảm thấy mình đi vào lúc này không ổn lắm nên Giang Luyện không bước tiếp nữa mà lùi lại.
Cách tốt nhất lúc này là có người đi ra để anh gửi lời vào trong. Cũng thật trùng hợp, khi anh đang do dự, Tiển Quynh Hoa đã bước ra. Giang Luyện vội vàng bước lên nói chuyện. Vì đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, Tiển Quỳnh Hoa đỏng ý ngay còn bảo lát nữa sẽ cho người qua.
Sau đó bà không đi ngay mà còn chút lưỡng lự.
Giang Luyện cũng nhận ra điều ấy nên hỏi: "Cô Bảy, cô còn việc gì nữa ạ?"
Tiển Quỳnh Hoa cười: "Vốn dĩ tôi ra ngoài là để đi tìm cậu. Giang Luyện à, tối nay cậu có rảnh không? Chị Cả tôi muốn tâm sự với cậu"
Giang Luyện bồn chồn lắm nhưng vẫn cố giữ nét bình tĩnh trên mặt rồi khẽ gật đầu: "Được ạ, tối châu có rảnh"
Tiển Quỳnh Hoa chân chừ một thoáng rồi nói tiếp: "Còn nữa, chuyện này... cậu đừng nói với Tư tỷ nhi đấy nhé"
Đã hiểu, họ muốn giấu Mạnh Thiên Tư, tâm sự riêng với anh. Giang Luyện tiếp tục gật đầu: "Vâng ạ"