Đúng như những gì tính toán ban đầu, sau khi Khúc Tiếu đi rồi, Giang Luyện lập tức gọi cho cậu thanh niên từng gặp trong quán cháo.
Anh báo biển số xe và tên con đường gần nhà Khúc Tiếu cho cậu ta xong, thì nhận được một câu trả lời chắc chắn: "Cái này thì dễ thôi, để em sắp xếp. Chỉ cần tìm được camera ở gần đó thì quá đơn giản. Nhiều nhất là một giờ em sẽ có kết quả cho anh. À còn một chuyện..."
Cậu ta lấp lửng.
Giang Luyện ngạc nhiên: "Sao thế?"
Thanh niên kia do dự: "Vốn dĩ em định nói với anh sau vì em còn chưa liên hệ được với bên kia. Chuyện là thế này, anh biết bọn em có hệ thống trên khắp cả nước mà, những vụ án đã xong bên em đều tung lên hệ thống để mọi người cùng xem."
Đúng vậy, trưa nay anh đã được nghe chuyện này rồi. Thần Côn còn khen họ tân tiến nữa.
"Hiện tại vụ mấy gia đình ở quanh lò hỏa táng mà em đang tra là vụ án mới, tương đương với việc vụ Diêm La đã xong rồi, nên em mới đăng nó lên. Nhưng mà em vừa lên xem bình luận thì thấy một đồng nghiệp ở Tây Bắc nói rằng, chú ấy đã từng gặp người này."
Tây Bắc?
Từ Tương Tây đến Quảng Tây rồi lại sang Tây Bắc, mốc địa điểm hơi xa đấy. Giang Luyện hỏi thêm: "Cụ thể là nơi nào của Tây Bắc? Với cả từng gặp là gặp từ khi nào?"
Cậu thanh niên kia nói: "Em không quen chú ấy. Bây giờ chú ấy không online, em đang cố liên hệ đây. Nhưng mà theo thông tin của chú ấy thì là người Thanh Hải, sinh năm 1968. Chắc lúc chú ấy gặp là khoảng những năm bảy mươi. Em cứ nói trước với anh một tiếng như vậy đã, đợi khi nào điều tra xong xuôi em lại gọi anh. Anh cứ yên tâm đi, khẩu hiệu của bọn em là chuyên nghiệp mà tinh tế. Bọn em sẽ không bỏ sót bất cứ dấu vết nào đâu."
Cúp điện thoại rồi, Giang Luyện ngẩn ngơ.
Năm bảy mươi, Thanh Hải...
Có thể lắm, Diêm La bỏ nhà đi từ những năm sáu mươi, cuối những năm tám mươi đi làm lao công, năm chín mươi ba bị tai nạn qua đời —— trong lý lịch của ông ta, ít cũng phải có hai ba mươi năm không rõ thông tin.
Hai ba mươi năm ấy đủ để ông ta đi bất cứ nơi nào, nên có xuất hiện ở Thanh Hải cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ. Chân ông ta lại từng bị bỏng lạnh, mà ở cái nơi cao nguyên như Thanh Hải, đừng nói là bỏng lạnh, có chết cóng cũng là chuyện bình thường.
Giang Luyện muốn nói với Thần Côn một câu, nhưng lại cảm thấy đợi khi nào có tin tức rõ ràng lại nói cũng không muộn.
Cậu thanh niên kia bảo nhiều nhất là một giờ sẽ tra được tin tức về Mạnh Thiên Tư.
Một giờ, không biết phải làm gì cho hết nữa.
Giang Luyện đi lang thang trên phố, nhìn những dây thường xuân treo trên tường, lại nhìn những chiếc xe lượn lờ trên phố. Vốn dĩ anh định chuẩn bị sẵn lời giải thích với Mạnh Thiên Tư, nhưng do dòng xe quá nhộn nhịp, ánh đèn xe lúc sáng lúc tối làm anh không sao tập trung được.
Vì sao Khúc Tiếu lại nói những người ở bên Mạnh Thiên Tư, từ Đại Nương Nương đến Mạnh Kính Tùng đều không hoan nghênh anh nhỉ?
Giang Luyện cảm thấy rất khó hiểu: Anh có định làm gì đâu? Anh chẳng có mưu đồ gì với Mạnh Thiên Tư cả. Hiện giờ hai người cũng chỉ là bạn... à trên bạn một tẹo đi. Nhưng loại quan hệ này cũng đáng để đề phòng à? Hay là những người đó sợ anh tiến thêm một bước, thành...
Cái này có vẻ đúng này, Giang Luyện bật cười. Gia tộc sơn quỷ lớn như vậy chắc sẽ không thích người gia cảnh bình thường.
Gia cảnh...
Giang Luyện ngồi bên mép phố.
Dưới chân anh vừa hay là cống thoát nước ngầm. Xuyên qua lớp hàng rào sắt, anh nhìn thấy được màng sáng nhạt trên mặt nước do ánh đèn đường rọi xuống tạo thành. Anh ngẩng đầu nhìn bóng đèn đường trên cao: gia cảnh cao thấp tựa như ánh đèn trên cao và dòng nước bên dưới. Ánh đèn tất nhiên sẽ chiếu được xuống nước, nhưng ánh đèn đó chưa từng cũng sẽ không là nước.
Điện thoại có tin nhắn mới.
Là tin nhắn của cậu thanh niên kia. Trong tin nhắn là một địa chỉ.
Giang Luyện đứng phắt dậy.
Đêm nay não anh như đã đình công, nên mới ngồi ngơ ngác ở đây cả tiếng. Sao anh lại không nghĩ đến việc Mạnh Thiên Tư là người giữ ghế sơn quỷ vương, nơi có nhiều khả năng gặp được cô nhất là Tú Lam cư – sơn xá Quế Lâm nhỉ?
***
Trong khu vực sảnh của Tú Lam cư là một cảnh tượng hỗn loạn: Các nhân viên phục vụ dừng nhận khách, sắp xếp lại số phòng cho khách, và để trống hẳn tầng trên cùng ra.
Trong khu chờ của khách sạn, Mạnh Kính Tùng ngồi trên ghế sofa dặn dò Lộ Tam Minh. Dẫu giọng điệu nói chuyện của anh ta rất bình thản, thì Lộ Tam Minh cũng vẫn rất lo sợ. Ông ta vừa nghe vừa dịch người lên phía trước, cả cái mông chỉ khẽ bám vào mép sofa thôi.
Mạnh Kính Tùng nói: "Không biết Thiên Tư định ở đây bao lâu, nhưng bây giờ gọi người đến cũng không được. Người bên này chú đều quen cả, trong lúc cháu nghỉ phép, chú chuẩn bị các thứ giúp cháu."
Lộ Tam Minh gật đầu như giã tỏi: "Ừ, ừ, việc của chú mà."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong đầu ông lại hiện lên cảnh tượng ban nãy.
Sau tiếng "uỳnh" vang trời đó, Lộ Tam Minh sợ có chuyện gì nên đã rón rén lại gần cửa. Ông thề là lúc ấy không định đi nghe trộm, nhưng con người mà, làm sao tránh được tâm lý theo phong trào. Khi ấy Tân Từ đã dán tai vào cửa, mà trong hành lang lại chẳng có ai...
Thế là ông cũng lặng lẽ ghé tai cùng.
Âm thanh trong phòng lúc liền lúc đứt, không thể nghe rõ được, khiến ông tò mò, dán sát người vào cửa để lắng nghe mà quên mất hoàn cảnh hiện giờ của mình: Bên Tân Từ là bên trục cửa, còn chỗ ông là mép cửa.
Ông nghe thấy Mạnh Thiên Tư nói: "Anh về Sơn Quế trai đi! Tháng này anh đừng có xuất hiện ở trước mặt em. Vợ anh vẫn luôn than là anh ít khi ở nhà mà, bây giờ anh ở nhà với vợ anh đi."
Lộ Tam Minh còn chưa kịp phản ứng lại, thì cánh cửa đã bị mở ra.
Cảnh tượng đó...
Là Mạnh Thiên Tư mở cửa nhưng Mạnh Kính Tùng cũng đứng ngay bên. Mà cái đầu trơn bóng của ông lại như một món đồ cúng xuất hiện ở trước mặt hai người.
May mà ông vẫn còn đứng vững chứ mà ngã vào trong phòng thì xấu hổ lắm.
Nhưng thế này cũng vẫn xấu hổ. Mặt Lộ Tam Minh đỏ bừng như đít khỉ, lan xuống cả cổ và lên cả trên cái đầu bóng loáng của ông.
Mà Tân Từ thì đã mượn sự xuất hiện chói lọi của ông để chuồn sang bên cạnh, đứng dựa vào tường, như thể nãy giờ anh ta vẫn luôn đứng đó chơi vậy.
Lộ Tam Minh không dám ngẩng đầu lên, ông lặng lẽ dịch người nhường đường cho Mạnh Kính Tùng. Mạnh Kính Tùng sửa sang lại lớp áo trên người, đi ra ngoài hành lang. Sau đó cánh cửa phòng đã bị đóng sầm lại —— Dù cánh cửa ấy không đập vào người Lộ Tam Minh, nhưng mà ông thà rằng nó đập vào đầu ông, để ông được thoát khỏi vở tuồng xấu hổ này. . . .
Nhưng mà ông không được như ý nguyện mà còn phải ngồi đây nghe Mạnh Kính Tùng dặn dò những việc sau này. Thế là ông càng khâm phục Mạnh Kính Tùng hơn: người ta được làm trợ lý là có lý do cả —— sự bình tĩnh của Mạnh Kính Tùng lúc này, có cho ông rèn luyện cả đời ông cũng chẳng làm được.
Mạnh Kính Tùng vẫn còn nói.
"Nhưng các bà rất quan tâm đến tình hình của Mạnh tiểu thư, nay cháu không ở đây, thì các bà còn lo lắng hơn nữa. Chắc chắn sẽ có người đến hỏi chú, chú nhớ để ý đấy."
Lộ Tam Minh ngỡ ngàng: Để ý là để ý thế nào? Để ý đến mức độ nào? —— cậu có thể dặn dò qua quít hơn nữa không?
Nhưng mà Mạnh Kính Tùng đã dặn dò xong tất cả, anh ta đứng dậy kéo vali hành lý đi: "Chú bận việc của chú đi, không cần phải tiễn cháu."
***
Cũng giống như rất nhiều khách sạn bí ẩn, con đường dẫn vào Tú Lam cư là một con đường vòng xuyến, đi vào đó hơi rắc rối nên Giang Luyện bảo tài xế taxi dừng xe ở ngay đầu đường.
Khi đang rảo bước về phía khách sạn, bỗng anh thấy ở cửa khách sạn dừng một chiếc xe, có người đang bỏ hành lý vào trong cốp xe, hình như là Mạnh Kính Tùng.
Người đó bỏ đồ lên xe xong thì trèo ngay lên ghế lái, nên Giang Luyện cũng không nhìn thấy rõ mặt người đó. Nhưng khi mui xe hạ xuống, anh đã nhìn thấy biển số xe.
Biển số xe này anh vừa mới nhờ người tra xong, nên vẫn còn ấn tượng.
Giang Luyện nghĩ bụng: Vậy là... đi luôn à?
Anh dừng chân lại cảm thấy chiếc xe đó không thể lùi lại phía sau được nên định ra chặn đường ở chỗ nút giao, nhưng vì dự tính thời gian sai lầm thành ra lỡ mất.
Mẹ kiếp, sao lại thế được! Giang Luyện không kịp nghĩ nhiều, cứ thế đuổi theo luôn.
Tốc độ ban đầu của xe còn chậm, anh có thể chạy theo được, mà lái xe phải thường xuyên quan sát gương chiếu hậu, nên đuổi theo xe chỉ là chuyện nhỏ.
Mạnh Kính Tùng mới lái ra được lát thì đã nhìn thấy có người đang đuổi theo xe.
Sau khi nhìn kỹ, anh ta nhận ra đó là Giang Luyện.
Mạnh Kính Tùng bật cười, vừa nhấn ga vừa nhìn gương chiếu hậu. Khi thấy Giang Luyện thở hổn hển dừng lại, không đuổi theo nữa anh ta mới giảm tốc độ.
Bám theo xe giữa thành phố không dễ như trên đường núi, vì còn phải tránh xe nữa. Ngay khi Giang Luyện cảm thấy không còn hy vọng gì, thì chiếc xe kia bỗng đi chậm lại.
Giang Luyện vui mừng khôn xiết, ba chân bốn cẳng chạy tới. Ai ngờ người trong xe lại cố ý trêu chọc anh, để chiếc xe chạy vọt lên trước.
Giang Luyện không đuổi nữa, anh cảm thấy Mạnh Thiên Tư không ngây thơ như vậy.
Cách đó không xa, chiếc xe cũng dừng hẳn lại. Cửa kính xe bên chỗ tay lái được mở ra, một làn khói lượn lờ bay ra ngoài. Một lát sau có một cách tay vươn ra gẩy tàn thuốc.
Cái hành động gẩy tàn thuốc ấy rất giống như khiêu khích anh.
Giang Luyện đi qua đó.
Khi đến gần xe, anh mới thấy rõ trong xe chỉ có mình Mạnh Kính Tùng. Anh ta đang nhả khói thuốc vào tấm bùa bình an treo trên xe.
Giang Luyện đứng ở chỗ cách ghế lái một mét, nhìn anh ta một lát rồi mới nói: "Trợ lý Mạnh, anh như vậy thì không còn "kính" nữa đâu."
(*) Từ "kính" trong tên của Mạnh Kính Tùng có nghĩa là khỏe mạnh
Mạnh Kính Tùng cười, chìa bao thuốc lá đã mở ra: "Làm điếu không?"
Thấy Giang Luyện nghiêm mặt không đáp lời mình, anh ta lại rút tay về: "Bình thường tôi cũng chẳng hút. Nhưng mà nay được nghỉ phép nên không cần phải kiêng kị gì nữa."
"Trợ lý Mạnh là người tận tâm tận lực với công việc như vậy, sao có thể bỏ Mạnh tiểu thư ở đây còn mình thì đi nghỉ phép được?"
Mạnh Kính Tùng nói: "Lúc cậu rời khỏi Vân Mộng Phong có để lại cho Thiên Tư một bức tranh và phương thức liên lạc nhỉ? Chúng bị tôi đốt đi rồi, Thiên Tư không nhận được —— nay Thiên Tư biết chuyện thì tức giận cho tôi nghỉ phép."
Nói xong những lời này, anh ta quay sang nhìn Giang Luyện, tưởng rằng anh sẽ vui mừng hoặc tức giận, nhưng mà chẳng có gì cả.
Giống như anh đã biết từ trước rồi vậy. Một lát sau Giang Luyện mới hỏi anh ta: "Mạnh tiểu thư kết bạn đều như vậy à? Cô ấy thì chẳng hay biết gì cả, tất cả đều có người xếp đặt cho?"
Mạnh Kính Tùng đáp: "Nếu chỉ là kết bạn thì không."
Nói đến đây, anh ta bỗng đổi chủ đề: "Cậu có biết không, năm đó bà cố Đoạn yêu một người Anh, kết quả người nọ bất hạnh qua đời, để bà đau lòng chu du thế giới, ba năm không về nhà."
Giang Luyện biết đây là lời mở đầu, chắc chắn phải còn tiếp nữa nên chỉ lẳng lặng nghe.
"Sau này bà cũng về nước. Thật ra khi bà về nước còn chưa đến ba mươi tuổi, là độ tuổi đẹp nhất. Tất cả mọi người đều hi vọng bà có thể nhìn về phía trước. Trong bài hát cũng hát rồi mà tình yêu cũ mất đi, lại có người mới làm bạn —— nên họ cứ nói bóng gió trước mặt bà để bà nghĩ thoáng hơn."
"Thế là có một ngày, bà cố Đoạn đến nhà thờ tổ của sơn quỷ trong Sơn Quế trai. Trước bức tượng của tổ tiên bà bà, bà thề cả đời không lấy chồng. Từ đó về sau chẳng còn ai nhắc tới những lời ấy với bà nữa."
Giang Luyện có dự cảm không tốt.
Mạnh Kính Tùng nhìn về phía anh, muốn cười nhưng lại không sao cười nổi nên nụ cười đó rất quái đản: "Năm sáu năm trước, Thiên Tư, Thiên Tư là người thứ hai trong suốt bao nhiêu năm thề như vậy."
"Lúc ấy tôi..."
Nói đến đây anh ta dừng lại, dùng ngón trỏ và ngón cái xoa dập tắt điếu thuốc vẫn còn cháy. Thế là trong mùi khói thuốc còn lẫn thêm một loại mùi kỳ lạ khác: "Lúc ấy tôi muốn kéo nó lại nhưng không thể kéo được. Cậu không biết đâu, khi con bé bực mình thì chẳng ai ngăn được nó cả."
Anh ta bỏ điếu thuốc đã tắt vào trong lòng bàn tay: "Không ai ép nó, mà khi ấy nó còn quá trẻ, quá xúc động."
"Nhưng cậu phải biết những người lớn lên trong tư tưởng cũ như chúng tôi rất coi trọng lời thề. Nhất là những lời thề được lập ở trước mặt tổ tiên bà bà —— nếu không ngăn được con bé, thì những gì con bé nói ra sẽ ăn sâu vào trong xương cốt con bé, đi theo con bé cả đời."
"Bao nhiêu năm nay, tôi cũng không biết Thiên Tư có hối hận không..."
Mạnh Kính Tùng nói đến đây thì muốn hút một hơi thuốc, nhưng rồi lại nhận ra điếu thuốc kia đã bị chính anh ta dập tắt, mà châm điếu nữa thì không có tâm trạng nên thôi.
Giang Luyện nói: "Cho nên mấy người cứ đề phòng tôi như vậy? Dù giữa tôi và Mạnh tiểu thư không có gì cả, nhưng vẫn bị ngăn cản?"
Mạnh Kính Tùng cười: "Cậu ngốc à? Chẳng lẽ chúng tôi lại đợi đến lúc Thiên Tư yêu sâu đậm rồi mới đề phòng? Những chuyện này tất nhiên là phải phòng ngừa trước, có thể dập được thì dập luôn rồi —— Tôi thừa nhận cách tôi làm không hay ho gì, lúc ấy Thiên Tư cũng chẳng vui vẻ, nhưng mấy ngày nay con bé đã dần dịu đi rồi..."
"Nếu không vì hôm nay đột nhiên gặp lại cậu, thì chẳng phải việc này sẽ đi vào dĩ vãng sao?"
Anh ta thở dài: "Còn như giữa hai người có cái gì hay không, thì cậu tự hỏi mình đi. Chẳng lẽ tôi và bà Năm rỗi hơi nên bày việc để làm à? Những lời này hôm nay tôi cũng nói với Thiên Tư để nó suy nghĩ kỹ càng rồi. Có những thứ chỉ có mình tự ngẫm ra thôi, người khác không giúp được."
Sau đó anh ta khởi động xe: "Đi đây. Nghỉ phép cũng được. Ông đây đường đường là trợ lý, suốt ngày phải đi đề phòng mấy chuyện này, ông cũng bực lắm chứ."
Anh ta giẫm chân ga, phóng xe đi mất.
***
Giang Luyện vừa về đến Tú Lam cư đã cảm nhận được rõ ràng bầu không khí nơi đây khác hẳn trước: Phòng của anh ở trên tầng cao nhất, nên vừa ra khỏi thang máy đã thấy có hai người đứng canh ở cửa. Nhìn vào trong hành lang, anh còn thấy được một căn phòng có cả người đứng canh ngoài cửa.
Chắc đây là phòng Mạnh Thiên Tư.
Anh do dự một lát, cảm thấy vẫn nên qua chào hỏi cô.
Người đứng gác ngoài cửa nhận ra anh là người đi cùng Thần Côn nên không ngăn cản anh, mà còn đứng tránh ra ngoài nữa.
Giang Luyện gõ cửa.
Không ai mở cửa, nhưng chắc chắn là có người ở trong, bằng không đã chẳng có người đứng canh ở cửa.
Anh lại gõ tiếp, cuối cùng trong phòng cũng có tiếng động. Dường như người bên trong đang tức giận, nên lúc đi đường có đá ngã cái gì đó. Khi tiếng bước chân ra đến cửa thì lại dừng lại.
Giang Luyện đoán rằng cô đang nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo, nên nhe răng cười với mắt mèo.
Một lát sau, cửa phòng mở ra.
Mạnh Thiên Tư đã thay áo ngủ. Chiếc áo ngủ trắng ngà bằng gấm dài đến cẳng chân. Đôi chân trần được bao phủ trong chiếc dép bông của khách sạn. Mắt cá chân nhỏ nhắn, mảnh khảnh, trắng ngần. Trên mắt cá chân không còn đeo chuông vàng nữa, chắc hẳn nó rất quan trọng, nên ngày thường ít mang.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Luyện, rồi lại nhanh chóng cúi xuống, phần mí mắt sưng đỏ. Anh nhìn ra sau lưng cô, đúng là bàn ghế ngổn ngang cả. Xem ra Mạnh Kính Tùng không nói dối, đúng là cô rất giận, nên đã trút hết lên chiếc bàn.
Nói gì bây giờ nhỉ?
Giang Luyện nghĩ tới mục đích ban đầu của mình là đến để giải thích, nhưng mà bây giờ có vẻ không cần giải thích nữa.
Cuối cùng lại là Mạnh Thiên Tư mở lời trước, cô nói: "Tôi vừa mới gặp Thần Côn xong, chú ấy đã nói với tôi về tiến triển của bên này."
À đúng rồi, Thần Côn, Giang Luyện gần như đã quên mất ông. Bắt đầu đề tài từ Thần Côn là sự lựa chọn đúng đắn, vừa không mẫn cảm, lại chẳng phải xấu hổ.
Anh gật đầu: "Đúng vậy, đi điều tra về Diêm La thì phát hiện có rất nhiều manh mối, phải xem xét từ thứ một... nếu cô đã đến đây rồi, thì có đi cùng không?"
Mạnh Thiên Tư cười gượng: "Tôi không đi cùng đâu, tôi rất là... tôi rất bận..."
Cả người cô dựa hết vào cạnh cửa, móng tay khẽ cào lên lớp sơn của cửa: "Tôi bận lắm ấy. Tôi cảm thấy tôi nên trở về thì hơn. Những chuyện này nhờ... nhờ cả hai người."
Cô lùi lại phía sau một bước, chậm rãi đóng cửa lại.
Khi thấy cánh cửa đã sắp khép lại, Giang Luyện bỗng bước lên một bước chặn cửa lại.