Quyển 3: Lạc Động - Chương 36

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:36:17

Mạnh Thiên Tư ngồi xổm trên mặt đất, dùng cành cây phác họa sơ đồ. Một đường vẽ dài đại biểu cho tường biên giới Miêu Cương, bên trong đường vẽ đó là một đường nét đứt, tương ứng với tường biên giới nhỏ. Mà phía trong tường biên giới nhỏ, còn có một cái vòng tròn được tô thật đậm. Mạnh Thiên Tư dùng cành cây chỉ vào một điểm trên tường biên giới nhỏ: "Bây giờ chúng ta đang ở chỗ này, trận Linh Tước. Nơi này không chỉ có mình trận báo động đâu, lúc trước người Miêu thiết kế là khi quân biên giới đi đến đây, sẽ gặp phải trận chiến đầu tiên. Chỗ bên này, ít cũng phải có mười chín cái hố cắm toàn đao nhọn." Giang Luyện từng xem phim cổ đại, cũng có chút khái niệm với mấy cạm bẫy này, nên không khó để tưởng tượng: Một đám quân biên giới lén lút xâm nhập vào Miêu Cương, đột nhiên dẫm phải trận Linh Tước. Khi chim sẻ bay lên tạo ra tiếng chuông báo động khiến quân biên giới hoảng hốt, thì bỗng nền đất sụp xuống, quân biên giới rơi xuống bẫy như sủi cảo được thả vào nồi, tất cả đều tan xương nát thịt. Tiêu diệt nhuệ khí quân địch là trận chiến đầu tiên. Nhưng mà Giang Luyện hơi nghi hoặc: "Tường biên giới Miêu Cương được xây từ thời Minh, tường biên giới nhỏ chắc cũng được thiết kế từ khi đó. Quân biên giới lại chưa từng xâm nhập vào Miêu sinh, những cơ quan này toàn để không —— Đã mấy trăm rồi, có chắc là còn dùng được không?" Mạnh Thiên Tư chỉ ra bên ngoài: "Vậy anh đi ra ngoài thử xem?" Giang Luyện nhún vai, biểu thị mình không dám: Lúc trước không biết nơi này có vấn đề, chỉ nghĩ là đường núi bình thường thôi, thì anh còn không lo. Giờ thì tốt rồi, anh đã biết nơi này toàn là cạm bẫy, còn Bạch Thủy Tiêu lại không chịu xuất hiện thì có thể đang đứng phía sau điều khiển cạm bẫy... Anh không đi, anh tình nguyện đứng cùng cái cây đang tạm giữ nhiệm vụ che chắn này. Mạnh Thiên Tư nhìn Giang Luyện. Trong hai người, chỉ có cô biết về bức tường biên giới nhỏ, cho dù không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để lên mặt dạy đời với Giang Luyện: "Anh đừng coi thường tri thức của người xưa. Lúc ấy là chiến tranh song phương, các cơ quan này đều do người tài giỏi thiết kế, và hàng ngàn trại dân chế tạo. Quy mô xây dựng rất lớn, chống sâu mọt, chống hao mòn, chống thấm, chống động đất làm hư hao. Nên dù đã lâu không được tu sửa, hiệu quả chỉ còn một nửa thì cũng đủ để anh chết mấy lần. Bạch Thủy Tiêu hay đi qua lối này, nếu cô ta đã biết những cơ quan này, rất có thể cô ta cũng đã tu sửa lại nó rồi." Giang Luyện cảm thấy lòng mình lạnh lẽo. Bầu trời đã tối dần. Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, mà anh luôn cảm thấy những mảnh đất chất đầy nhánh cây, ngọn cỏ ngoài kia rất âm trầm, lạnh lẽo: Nếu đối thủ chỉ là mình Bạch Thủy Tiêu, thì dù cô ta có xảo quyệt, tàn nhẫn cỡ nào, bên anh cũng có phần thắng. Nhưng bây giờ cô ta có cơ quan của người Miêu trong tay, thì chẳng khác nào người chơi dùng pháo để diệt chuột cả. Anh trầm ngâm một hồi, rồi hỏi: "Trên mặt đất không dễ đi, vậy chúng ta có thể đi từ phía trên không?" Nói xong, anh chỉ vào tán cây trên cao. Cây cối trong rừng mọc rất dày, tán lá lại to nên gần như là tán này nối tán kia. Nếu có thể chuyền từ cây này qua cây khác như đám khỉ, thì trên lý thuyết, hai người có thể rời khỏi khu vực nguy hiểm này bằng "đường trên không". Nghe thì có vẻ cũng được, Mạnh Thiên Tư cúi đầu nhìn cái bản đồ đơn giản mình vừa vẽ: "Anh nhìn thử xem quanh đây có đỉnh núi nào lõm ở giữa, như thỏi vàng không?" Giang Luyện không dám tùy tiện thò đầu ra, anh trèo lên cây, mượn tán lá để đánh giá bốn bên. Sau đó anh nhảy xuống đất, chỉ về một phía: "Chỗ kia." Rất tốt, đã xác định được phương hướng. Mạnh Thiên Tư trầm ngâm: "Nơi ấy là vùng đất khí độc. Sau khi đi qua chỗ ấy, chúng ta cứ đi thẳng về phía Tây là có thể đến được rừng treo mật núi." Nói đến đây, cô lại dùng tay chỉ vào cái vòng tròn lúc trước vẽ. Vừa vùng đất khí độc, vừa rừng treo mật núi, cách dùng từ của Sơn quỷ đúng là mơ hồ. Giang Luyện cảm thấy khó hiểu: "Không đi theo Bạch Thủy Tiêu nữa à?" Mục đích của chuyến đi này vẫn luôn rõ ràng, hoặc là thông qua Bạch Thủy Tiêu tóm lấy kẻ chủ mưu phía sau, hoặc là lấy lại dây xích trong tay Bạch Thủy Tiêu. Mặc dù bây giờ đang gặp khó khăn, nhưng vẫn chưa đến mức không còn hi vọng nữa. Sao cô lại đổi thành đi đến rừng treo mật núi gì gì? Muốn giải thích cho anh hiểu thì quá phức tạp, Mạnh Thiên Tư chỉ trả lời mập mờ: "Dù sao anh cứ đi theo tôi là được." Ngay lúc đầu, cô đã nghi ngờ mục đích của Bạch Thủy Tiêu là vì mật núi. Còn từng bảo Mạnh Kính Tùng "gióng trống khua chiêng, chuẩn bị dụng cụ để vào tường biên giới nhỏ" để dụ quân địch. Bây giờ con đường Bạch Thủy Tiêu đi càng lúc càng gần với rừng treo mật núi. Phải chăng mục đích của cô ta chính là nơi ấy? Nếu là vậy thì cô chẳng cần phải theo dõi Bạch Thủy Tiêu làm gì, cứ đi thẳng đến chỗ mật núi. Còn Bạch Thủy Tiêu thì lại phải đuổi theo cô. Mà một khi Mạnh Kính Tùng suy xét rõ mọi chuyện, cũng sẽ dẫn người đến rừng treo mật núi. Có nghĩa là cô có thể gặp được người của bên mình. Quá hoàn hảo. *** Hai người đã bàn bạc xong, quyết định bắt đầu từ cái cây này. Giang Luyện trèo lên cây trước, sau đó lại kéo Mạnh Thiên Tư lên: Bây giờ thể lực của cô còn chưa khôi phục, không cần biết cô có cần hay không, anh cũng vẫn phải giúp một tay. Mà chuyển sang cây khác thì không cần tốn sức. Thân cây là thẳng đứng, nhưng tán cây là tỏa ra bốn phía. Có đôi khi chỉ đi bình thường cũng đã chuyển được từ cây này sang cây khác rồi. Cho dù cách khá xa thì cũng vẫn nhảy sang được. Cứ đi như vậy khoảng bảy tám cái cây, hai người dừng lại nghỉ ngơi. Sắc trời càng tối hơn, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh nào. Mạnh Thiên Tư đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Tất cả mọi nguy hiểm đều là cô đoán ra. Có khi nào Bạch Thủy Tiêu không còn ở quanh đây nữa, mà đã bỏ trốn ngay khi nghe thấy tiếng chuông rồi? Giống như chuyên để phản bác lời cô, ngay sau đó, cô đã nghe được tiếng móc xích chuyển động nho nhỏ. Giang Luyện cũng nghe được tiếng động đó, nhưng vì nó quá nhỏ, nên anh không xác định được phương hướng của nó. Ngay khi đang vểnh tai lắng nghe, phía đối diện bỗng có tiếng gió. Anh kêu lên một câu "Cẩn thận.", rồi vội vàng lùi lại để tránh. Ai ngờ vừa tránh được phía trước, hai bên trái phải lại cùng xuất hiện tiếng gió, rất giống với vạn (mũi) tên cùng bắn, bốn đề đều có địch. Trong lúc hỗn loạn, nghe thấy Mạnh Thiên Tư nói "Xuống dưới.", anh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng bám vào chạc cây, thả người xuống dưới. Không khéo là có một mũi tên đang bắn xiên về phía anh, trong lúc nguy hiểm, Giang Luyện bỗng nảy ra một phương pháp, anh chuyển động cơ thể như đang tập xà đơn, để né tránh. Tiếc là mũi tên thì đã tránh được, nhưng cành cây thì không chịu nổi sức nặng của anh, nên "rắc" một tiếng, gãy đôi, làm anh ngã thẳng xuống đất. Được cái cành cây đó cách khá gần mặt đất, nên cú ngã này chỉ làm anh hơi hoa mắt thôi. Vừa ngồi dậy dưỡng sức, anh lại nghe thấy tiếng đứt gãy, Mạnh Thiên Tư cũng đã rơi xuống, chỉ khác một điều là trong lòng cô toàn cành cây, lá cây. Thì ra trong lúc biến cố xảy ra, không ai kịp giúp đỡ ai, tất cả đều phải dựa vào chính mình. Mạnh Thiên Tư bảo anh "Xuống dưới", nhưng mấy mũi tên bắn về phía cô thì lại chếch xuống dưới, nên cô đành phải nhảy lên trên, ôm lấy một đám cành cây làm chổi, quét bay một mũi tên bắn lén, sau đó mới ngã xuống. Cũng may hai người đều không bị thương. Lạc nhau trên cây, trùng phùng dưới đất, cũng xem như là may mắn. Thế là đợt tập kích này đã kết thúc. Khu rừng lại trở về với sự yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng gió phất qua cành cây. Hai người nghỉ một lát, Giang Luyện bỗng bật cười: "Đúng là không thể coi thường tri thức của người xưa. Chắc chắn họ cũng đoán được quân địch sẽ trèo lên cây để đi." Trận tra tấn này cũng không hẳn là vô dụng, ít nhất anh đã xác định được hai việc: Cạm bẫy tường biên giới nhỏ là có thật và Bạch Thủy Tiêu vẫn còn ở quanh đây, đang nắm giữ cơ quan. Thật ra trận vừa rồi không được tính là mưa tên, dựa theo quy mô của cơ quan, cho dù không phải vạn tên cùng bắn, thì cũng phải có hàng trăm, hàng ngàn mũi tên chứ? Đây lại chỉ có mấy chục mũi tên, trông hơi xấu hổ. Giang Luyện nhìn lên cao, trên cành cây có cắm một mũi tên. Mũi tên này phần đầu đã bị gỉ, phần thân làm bằng gỗ ẩm ướt, cũ kĩ. Xem ra, những cơ quan này đúng là đã mục nát rồi. Nhưng vậy thì đã sao? Uy lực chỉ còn lại một phần mười cũng đủ để xử lý bọn anh rồi. Giang Luyện dựa lưng vào thân cây: "Sau trận Linh Tước chính là cạm bẫy, trên cây thì lại có tên bắn. Trên không đi được, dưới cũng chẳng thông, nếu năm đó quân biên giới mà vào thật, thì sẽ phải làm gì? Bê xẻng đi đào đường hầm à?" Mạnh Thiên Tư trả lời: "Tiêu diệt nhuệ khí, dập tắt uy phong, vậy thì bao vây bốn phía, đánh trực diện thôi." (*) Nhuệ khí: sự hăng hái. Uy phong: tôn nghiêm Giang Luyện hơi nghi hoặc: "Nếu là vậy, sao đến giờ Bạch Thủy Tiêu vẫn chưa xuất hiện?" Nghe anh nói vậy, Mạnh Thiên Tư cũng cảm thấy kỳ lạ. Giang Luyện lại nói tiếp: "Thật ra bản lĩnh của Bạch Thủy Tiêu cũng không cao lắm. Cô ta có thể khiến chúng ta thất bại ba phen bốn bận đều là nhờ vào quỷ kế, hoặc cơ quan. Nếu đánh trực diện, cô ta không dám chắc mình sẽ thành công, nên không dám ra." Mạnh Thiên Tư lại nói: "Vừa rồi cô ta có thả tín hiệu. Cô ta đang chờ người đến chi viện." Giang Luyện nói ra lời cô muốn nói: "Sẽ là kẻ chủ mưu phía sau sao?" Mạnh Thiên Tư không lên tiếng, nhưng môi cô khô lại: Sẽ là kẻ đó sao? Cuối cùng kẻ chu mưu cũng xuất hiện rồi sao? Giang Luyện thở dài một hơi: "Chúng ta cứ đợi đi." Dù sao bây giờ anh cũng không nghĩ ra cách gì để thoát khỏi khốn cảnh này cả. *** Màn đêm dày đặc. Trong khu rừng cách đó không xa, có một mảng sáng đang di động. Khâu Đống đứng ở dưới gốc cây, nhíu mày nhìn mảng sáng đó. Khuông Tiểu Lục trượt từ trên cây xuống, hai tay vỗ vỗ lớp bụi đất trên người: "Không có tình huống gì cả. Bọn họ vẫn còn đi về phía trước. Anh Đống, chúng ta có đi theo nữa không?" Khâu Đống ấn chiếc điện thoại vệ tinh bên hông, gật đầu: "Có chứ." Anh ta là nhận được mệnh lệnh đột xuất, đã ngồi trên xe, chuẩn bị xuất phát rồi, thì lại bị Liễu Quan Quốc gọi xuống. Nói là có cái lĩnh Phá Nhân hơi bất thường, trợ lý Mạnh bảo anh ta dẫn người đi xem sao. Nếu có tình huống gì thì phải liên lạc ngay. Thực sự thì Khâu Đống không muốn đi. Hiện nay tung tích của đại lão còn chưa rõ ràng, anh ta rất muốn có thể đi cùng mọi người, để tìm đại lão —— Cái lĩnh Phá Nhân này anh ta cũng nghe thấy rồi, số người trong đó không nhiều lắm, toàn mấy kẻ không bình thường, nên bây giờ có bất thường cũng là chuyện hợp lý, quan tâm đến bọn họ làm gì chứ? Nhưng có không muốn, anh ta cũng chỉ dám nói thầm trong bụng thôi: Đã nhận được lệnh của trợ lý Mạnh, thì anh phải làm cho thật tốt. Khâu Đống cùng với năm sáu người, ngựa không dừng vó chạy đến lĩnh Phá Nhân, sau đó chui vào trong núi: Một đám người cùng di chuyển thì kiểu gì cũng để lại dấu vết. Mấy người đều có suy nghĩ phải giải quyết việc này thật nhanh, để mau chóng quay về tiếp tục tham dự chuyện bên kia. Đến lúc hoàng hôn, họ đã đuổi kịp đám người lĩnh Phá Nhân. Nhưng lạ là chỉ nhìn mỗi mấy cái bóng lưng cứng ngắc kia thôi, da đầu Khâu Đống đã tê dại. Đếm qua một lượt, có khoảng năm, sáu mươi người, đủ cả nam nữ, già trẻ. Nhưng bọn họ không xếp thành hàng, cũng không nói chuyện với nhau, mà chỉ cắm đầu đi về phía trước. Dưới bóng đêm thấp thoáng, trông họ như những bóng ma lay động. Theo lời Khuông Tiểu Lục nói: "Nhìn lướt qua, trông rất giống với mấy cái xác không hồn." Nhưng thế vẫn chưa hết, khi nhìn kỹ lại, thì càng thấy sợ hơn. Tướng mạo những người này rất hung ác, phụ nữ và người già cũng vậy. Mà trong tay họ lại đều có vũ khí. Dao phay, liềm, búa, cuốc, rõ ràng chúng chỉ là dụng cụ nhà nông bình thường, mà khi nằm trong tay bọn họ, xuất hiện trong hoàn cảnh này, lại khiến người ta rợn tóc gáy. Khâu Đống còn trông thấy một người tàn tật. Mới đầu anh ta còn tưởng là nửa thân trên đang di chuyển, sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh. Nhìn rõ mới biết là ông ta đi bằng hai bàn tay, trên eo treo một cây búa. Thỉnh thoảng những người khác lại cõng ông ta đi một đoạn. Khi ông ta nằm trên lưng những người khác, trông giống hệt một cái bao tải có hình thù kỳ quái. Mà đường núi xa như vậy, người bình thường đi được một tiếng, kiểu gì cũng phải nghỉ mười lăm phút. Mà đám người này, lại không dừng chân lấy một phút, tốc độ cũng y nguyên, bước chân vẫn vững chắc, như thể không biết mệt là gì. Những người này, rốt cuộc là đi đâu, và định làm gì chứ? Trên đường đi, Khâu Đống có gọi điện thoại báo cho Liễu Quan Quốc, Liễu Quan Quốc cũng không biết lý do, chỉ có thể dặn anh ta phải chú ý an toàn, tuyệt đối không được làm gì thiếu suy nghĩ. Thật ra không cần ông ta nhắc nhở, bọn Khâu Đống cũng đã cảnh giác rồi. Khi nói chuyện đều phải nói thật nhỏ, ngay cả thở cũng phải thật nhẹ nhàng. Trời đã tối đen, mà những người kia vẫn còn đi tiếp. Có người cầm đèn pin, xách đèn bão, có người lại cầm bó đuốc —— Đủ mọi loại ánh sáng xen kẽ vào nhau tạo thành một mảng sáng quái dị, im lặng di chuyển trong khu rừng rộng lớn, tối om này. Khuông Tiểu Lục lại nói tiếp: "Không phải bọn họ định đi trả thù ai đấy chứ? Em nghe nói thời trước giải phóng, các trại, bộ lạc trong núi sâu đều có thù oán với nhau, nên cứ đánh qua đánh lại." Có người trả lời anh ta: "Chắc không đâu, bây giờ có phải ngày xưa nữa đâu." Lại có người thì thầm: "Các ông không thấy vẻ mặt, ánh mắt của bọn họ rất kinh khủng à? Cứ như trúng tà ý." Khâu Đống bực bội, quát khẽ: "Đừng tào lao nữa, đây không phải chuyện có thể mang ra giỡn, chú ý chút..." Đang nói chuyện, phía xa bỗng xuất hiện tiếng chuông leng keng. Mấy người giật nảy mình, vội vàng trốn ra sau cây. Một lát sau, Khâu Đống thò đầu ra nhìn. Tiếng chuông vẫn còn vang, nhưng đã yếu dần rồi, mà mảng sáng kỳ quái kia thì vẫn còn tiếp tục di chuyển về phía trước. Nhìn thì có vẻ đám người này đã đụng phải chuông cảnh báo gì, nhưng lại không có ai đi ra ngăn cản bọn họ. Còn bọn họ thì cũng chẳng thèm quan tâm, giống như đã quá quen rồi. Thật mẹ nó... khiến người ta khó hiểu. *** Đêm đến, Giang Luyện muốn thử xem có chạy trốn được không, nên lần mò ra ngoài. Vừa mới đi được hơn mười mét, nghe thấy tiếng móc xích chuyển động, anh lại chạy như điên về. Mạnh Thiên Tư thì hoàn toàn không nhúc nhích. Cô an tọa ở dưới gốc cây, nhìn anh chạy tới chạy lui, còn bình luận: "Chạy nhanh đấy." Giọng điệu đó rõ ràng không phải đang khen ngợi anh, nhưng Giang Luyện lại coi như đó là lời khen: "Thế mạnh mà." *** Trên núi rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng vang thì sẽ truyền đi rất xa. Khi tiếng chuông kia vang lên, Mạnh Thiên Tư có nghe được, cô ngẩng đầu nhìn theo hướng tiếng chuông. Hẳn là còn cách khá xa, nhưng sao lại là ở phía sau nhỉ? Giang Luyện cũng nghe thấy, anh thầm tính thời gian, rồi hít sâu một hơi: "Đừng hi vọng nữa, không phải kẻ chủ mưu đâu. Đi lâu thế này... hẳn là Bạch Thủy Tiêu gọi đám người trong trại đến." Ngoài bà Điền Nha và Kim Châu, Ngân Châu ra, Mạnh Thiên Tư không có tí ấn tượng nào với người trong trại đó: "Cô ta gọi người trong trại tới xử lý chúng ta?" Giang Luyện biết cô không biết gì về người trong trại: "Người trong trại đó toàn kẻ không bình thường. Hẳn là phải hơn mấy chục người, tất cả đều là loại liều mạng —— hai quyền khó địch lại bốn tay, chúng ta không đấu lại bọn họ." Mạnh Thiên Tư "ồ" một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh: "Sợ à?" Giọng điệu này, rất chậm rãi, cô đã bình chân như vại, Giang Luyện cũng chẳng định quan tâm. Anh ngồi xuống: "Sợ gì chứ? Chỉ cần trong tay đối phương không có súng, ai chẳng có mấy chiêu bảo mệnh." Anh ta thì có chiêu gì được? Mạnh Thiên Tư nửa nghi ngờ, nửa hiếu kỳ. Giang Luyện nói nhỏ: "Chỉ cần Bạch Thủy Tiêu ra mặt, chúng ta sẽ không cần phải lo về phía cơ quan nữa. Lát nữa, chúng ta cứ trốn trên cây một lúc, đừng để đám người kia nhìn thấy, khi nào Bạch Thủy Tiêu đi ra gặp bọn họ..." Nói đến đây, anh dừng lại. Mạnh Thiên Tư biết anh đã nói đến điểm mấu chốt, bên dưới sẽ bắt đầu tung chiêu, nên cũng hơi mong đợi: "Rồi sao?" Giang Luyện nói: "Thì chúng ta chạy."