Quyển 1: Ảo Ảnh Trên Núi - Chương 11

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:25:49

Tân Từ rất muốn đi xem xem với tính cách của Mạnh Kính Tùng thì sẽ dùng thủ đoạn gì để tra hỏi người kia. Nhưng lại cảm thấy mình cứ lẽo đẽo chạy theo như thế thì không tốt lắm, nhỡ bị đuổi về thì quá mất mặt —— thế là anh ta ở lại ăn cơm, nói chuyện lung tung với Mạnh Thiên Tư. Cơm ăn được một nửa, Mạnh Kính Tùng đã trở về. Tân Từ kinh ngạc: "Mới một tẹo mà đã hỏi xong rồi á?" Mạnh Kính Tùng không nói gì, mà chỉ nhìn anh ta. Đã hiểu, đề tài nhạy cảm, không phải thứ anh ta có thể nghe. Tân Từ ngoan ngoãn bỏ bát xuống, yên lặng đi ra ngoài. Anh ta đi theo Mạnh Thiên Tư đã hơn một năm, rất nhiều lúc không cần phải tránh mặt, nên cũng không nghĩ mình là người ngoài —— nhưng luôn có một số việc, nhắc nhở Tân Từ là giữa anh ta và bọn họ có một bức tường ngăn cách. Cảm giác này, chua xót, không dễ chịu. Mạnh Thiên Tư cũng hơi tò mò: "Nhanh vậy à? Người kia là khai hết, hay là chết cũng không chịu khai?" Mạnh Kính Tùng nói: "Anh mới hỏi được một nửa. Những chuyện phía sau em đi hỏi đi. Anh không dám." Mạnh Thiên Tư hào hứng: "Không dám? Chẳng lẽ ông ta biết cắn người? Anh không biết bẻ răng ông ta à?" Mạnh Kính Tùng thong thả đáp, bắt đầu kể rõ đầu đuôi cho cô nghe: "Ông ta nói mình tên là Thần Côn..." Thần Côn, đây mà là tên à? Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Không có tên à?" "Có, trên chứng minh thư ghi là Thẩm Mộc Côn. Thì cũng là Thần (Thẩm) Côn (Mộc Côn) mà, vừa nghe đã biết là giả rồi." (*) Chữ Côn trong Thần Côn được ghép từ chữ Mộc với chữ Côn trong tên nhé. Hai chữ Côn có nghĩa khác nhau. "Không tra được quan hệ họ hàng gì à?" "Không tra được, ông ta nói, khi còn bé bị vứt ở cửa thôn thôn Thôn Nhỏ, tỉnh Vân Nam..." Gì mà cửa thôn thôn Thôn Nhỏ? Mạnh Thiên Tư nhìn Mạnh Kính Tùng: "Anh không duỗi thẳng lưỡi được à?" Mạnh Kính Tùng cũng muốn mếu: "Cái thôn đó tên là "Thôn Nhỏ", nên gọi là thôn Thôn Nhỏ, cửa thôn của nó thì là cửa thôn thôn Thôn Nhỏ." Nói xong câu này, lưỡi anh ta cũng líu cả lại: "Ông ta nói là sống bằng nghề ăn xin, ăn cơm trăm nhà, làm việc lặt vặt để kiếm sống. Năm nay đã năm mươi có lẻ. Năm ông ta được sinh ra, trong nước đang có cuộc đại vận động (1950), nên khá hỗn loạn." Những năm đó, sinh con ra nhưng không nuôi nổi, phải ném ở cửa thôn, bến tàu, cửa miếu là chuyện bình thường. Thấy Mạnh Thiên Tư không hỏi gì thêm, Mạnh Kính Tùng lại nói tiếp: "Thiếp mời của ông ta là do Vạn Phong Hỏa làm giúp." Mạnh Thiên Tư cảm thấy cái tên này quen quen: "Vạn Phong Hỏa?" Mạnh Kính Tùng không hổ là trợ lý đặc biệt, có thể giải đáp mọi thắc mắc của cô: "Chính là nhóm người nhận dò la các tin tức bí mật, cung phụng Bách Hiểu Sanh trong tiểu thuyết võ hiệp là tổ sư gia ấy. Địa điểm hoạt động lớn nhất là ở bia giải phóng của Trùng Khánh. Vạn Phong Hỏa là người quản lý cũ của đám người đó, bây giờ đã sắp về hưu rồi." Theo phong cách của Sơn quỷ, thì chắc chắn là có quan hệ với những tổ chức như vậy, hẳn là các Sơn hộ Xuyên Du phụ trách liên lạc, giữ gìn quan hệ. (*) Xuyên Du: chỉ tỉnh Tứ Xuyên và thành phố Trùng Khánh, còn có tên khác là Ba Thục "Vạn Phong Hỏa nghe ngóng được tin em mời khách ở đây, nên giúp Thần Côn lấy được thiếp mời của Lý Trường Niên. Một là do độ tuổi hai người họ ngang nhau, hai là mấy năm nay Lý Trường Niên ở tận trong rừng, không đi đâu cả, cũng chẳng chơi với ai, nên không có mấy ai biết ông ta —— có lẽ họ Vạn nghĩ rằng chỉ là ăn một bữa cơm thôi, khách khứa lại đông, nên sẽ khó bị lộ." Mạnh Thiên Tư cười: "Chúng ta có thiếu phí quan hệ của Vạn Phong Hỏa này không?" "Trung Thu, Tết Nguyên Đán, Tết Dương Lịch, ba dịp lễ này đều có quà mang đến tận cửa, không thiếu bao giờ." "Cầm đồ của chúng ta, mà còn dám nhét người vào bữa tiệc của chúng ta. Họ Vạn kia tuổi tác cũng không còn nhỏ, mà vẫn không biết điều như thế. Nói với bên Xuyên Du, dạy cho ông ta một trận." Mạnh Kính Tùng hơi do dự: "Thiên Tư, anh cảm thấy cứ từ từ đã. Em đi hỏi rõ mọi chuyện rồi mình tính sau." Đây là lần thứ hai anh ta nhắc tới "em đi hỏi", Mạnh Thiên Tư sầm mặt lại, cô thích bị người ta thừa nước đục thả câu. Mạnh Kính Tùng cười khổ, đưa cho cô xem một bức ảnh trên điện thoại. Đây chính là người tự xưng Thần Côn. Trông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng vẻ hân hoan, mái tóc xoăn xoăn, chiếc kính trên mặt chắc là lúc giãy giụa đã bị gãy, một bên gọng cong queo, một bên mắt kính còn thò hẳn ra ngoài. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ông ta đang nhếch môi cười, hai tay cầm vạt áo khoác mở ra bên ngoài, để lộ ra chiếc áo phông trắng bên trong. Mạnh Thiên Tư nhìn Mạnh Kính Tùng: "Vừa chụp hả?" Suýt nữa thì bị người ta gô cổ lại, khiêng đi mà vẫn còn cười được. Mạnh Kính Tùng biết cô vẫn chưa nhìn thấy điểm mấu chốt: "Em phóng to ảnh lên, nhìn dòng chữ trên áo ông ta đi." Trên chiếc áo phông là một dòng chữ, ban đầu Mạnh Thiên Tư còn tưởng đó là chiếc áo có sẵn. Cô phóng to ảnh lên. Hóa ra là chữ viết tay. —— Tư tỷ nhi, đừng làm khó người này. (*) Tỷ nhi xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, dùng để gọi những thiếu nữ chưa chồng Ký tên là một chữ "Bảy". Mạnh Thiên Tư khẽ giật mình, buột miệng hỏi: "Mẹ bảy?" Sơn Quế Trai có bảy bà, độ tuổi từ bốn mươi đến bảy mươi lăm. Ngoài Cao Kinh Hồng lớn tuổi nhất được cô gọi là Đại Nương Nương ra, thì sáu bà khác lần lượt được gọi từ mẹ hai đến mẹ bảy theo độ tuổi lớn nhỏ. Lý do Cao Kinh Hồng không thích bị gọi là "mẹ cả" cũng rất dễ hiểu. Bà đã bảy mươi lăm tuổi rồi, nhưng sáng nào cũng phải trang điểm nhẹ nhàng, mỗi tuần đều phải facial, có hẳn Tony đến tận nhà chăm sóc tóc cho bà. Hồi thập niên 90, dù bà đã hơn ngũ tuần, nhưng vẫn rất hay đến Hồng Kông và Đài Loan, chỉ để mua được những bộ trang phục mới nhất trong mùa —— Mạnh Thiên Tư tự hỏi trong lòng, cảm thấy câu "mẹ cả" kia cô cũng không nói ra được. (*) Thuật ngữ "Facial" thường được sử dụng như một phương pháp điều trị và chăm sóc da mặt, bao gồm các công đoạn như : làm sạch da, tẩy da chết, thoa kem dưỡng, đắp mặt nạ, mát xa, ... Mà người mẹ cuối cùng trong bảy mẹ, tên là Tiển Quỳnh Hoa, lại rất thích gọi cô là "Tư tỷ nhi". Mạnh Kính Tùng thở dài: "Đây là nét chữ của bà Bảy, Thiên Tư, em đã biết vì sao anh không dám hỏi rồi chứ? Ban đầu định cho ông ta thả lỏng xương cốt, kết quả ông ta lại vạch áo khoác ra..." Chẳng khác nào mặc một chiếc áo kim bài miễn tử! Ai dám không nể mặt bà Bảy chứ. Mạnh Thiên Tư thì thào: "Mẹ Bảy em, em nhớ là bà đi..." Những chuyện nhỏ nhặt này, chính là trách nhiệm của Mạnh Kính Tùng, nên anh ta phải nhớ rõ: "Đi làm bạn với núi ở vùng Vân Lĩnh, Vân Nam, từ đầu năm." "Làm bạn với núi" cũng giống với "tuần núi", nó là một truyền thống của những người có địa vị cao trong Sơn quỷ. Bởi vì họ là những người sống dựa vào núi, nên phải thân với núi, không thể không rời khỏi "quần chúng" để đến với núi: Tuần núi là cưỡi ngựa xem hoa, giống như đi du lịch vậy. Còn làm bạn với núi thì phải ở lại một thời gian, ít thì dăm ba tháng, nhiều thì một năm. Trong số bảy bà, ngoài Đại Nương Nương Cao Kinh Hồng đã lớn tuổi, nên thường xuyên ở tại biệt thự Hoàng Sơn, thì mấy bà khác đều chọn núi để làm bạn theo sở thích của mình. Ví dụ như mẹ ba Nghê Thu Huệ thích vùng Xuyên Du, đặc biệt là núi Nga Mi và núi Thanh Thành. Mẹ tư Cảnh Như Tư chỉ thích Tần Lĩnh, coi Hoa Sơn là lựa chọn hàng đầu. Mà mẹ bảy Tiển Quỳnh Hoa thì lại rất thích các dãy núi của Vân Nam, như dãy núi Vân Lĩnh, dãy núi Vô Lượng, dãy núi Ai Lao. Tân Từ từng ví von rằng các bà đều có các idol núi riêng, đi làm bạn với núi là đi cổ vũ cho idol, đi sang núi khác vì công việc thì gọi là ăn máng khác. Mạnh Thiên Tư chỉnh lại bịt mắt, đứng dậy: "Nếu là người quen của mẹ bảy, thì em phải đi qua xem sao." *** Lại nói đến Tân Từ, rảnh rỗi nên đi xuống dưới lầu. Mọi người đều đang ăn uống tưng bừng, nhưng lại chẳng liên quan gì đến anh ta cả. Anh ta không phải loại người chỉ cần hai ba câu là có thể xưng huynh gọi đệ, nên chỉ có thể bực bội đứng dựa vào một cây cột trong góc, mở Sơn điển ra xem cho đỡ buồn. Đang buồn chán, thì bỗng có người đi ngang qua, sau đó lại dừng lại: "Tân... chuyên viên trang điểm Tân?" Tân Từ ngẩng đầu lên. Đây là một anh chàng chừng hai bảy, hai tám tuổi, mà anh không quen biết, vóc dáng trung bình, gương mặt phổ thông, nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác rất an tâm. Người đó tự giới thiệu: "Tôi là Khâu Đống, trợ lý Mạnh bảo tôi quản lý công việc trong phòng." Hóa ra là người nhà, Tân Từ khách khí: "Gọi tôi là Tân Từ thôi." Sau đó lại nghĩ bụng: Quản lý trong phòng? Vừa nãy có thấy người này đâu? Với lại người này vừa đi từ bên ngoài vào mà. Có lẽ là do ban nãy đã có một vụ giả mạo, nên anh ta cũng hơi nghi thần nghi quỷ. Khâu Đống nhận ra sự nghi ngờ của anh ta, nên mỉm cười chìa tờ giấy trong tay ra: "Vừa nãy tôi đi photo thứ này. Lão Dát ở trại Bá Kháng cầm thứ này đi hỏi thăm nãy giờ, nhưng hỏi mấy người mà không ai biết nó là loại bùa phép gì. Ông ấy có hai bản vẽ, bị cháy mất một ít, chẳng mấy khi có đông cao thủ tụ tập thế này, nên tôi đi photo thêm mấy bản, để dễ tìm được hơn." Thì ra là thế, Tân Từ đứng dịch ra bên cạnh, tỏ vẻ "anh tiếp tục đi, tôi không làm phiền anh nữa". Khâu Đống gật đầu với anh ta, đang định đi thì nhớ ra một chuyện: "Đại... Mạnh tiểu thư có hiểu bùa phép không? Hay là... Mạnh tiểu thư cũng xem thử xem?" Mạnh Thiên Tư nào có hiểu mấy thứ này, những hoa văn hơi phức tạp một tí, là cô đã nói trông như gà bới rồi. Tân Từ đang định lắc đầu, bỗng dừng lại: Sao mình có thể nói là Thiên Tư không hiểu chứ! Bất cứ lúc nào, nơi nào, anh ta cũng phải khiến người khác tưởng rằng không có gì mà Thiên Tư không biết, không làm được. Phải giữ vững phong cách thần bí, giỏi giang, cao lớn của cô. Với lại, nhìn vẻ mặt mong đợi của Khâu Đống, hiển nhiên cũng muốn đại lão nhà mình biết những thứ người khác không biết chứ. Thế là anh ta gật đầu như thật, nhận lấy tờ giấy, dự định khi nào trông thấy Mạnh Thiên Tư thì đưa cho cô, hoặc là chờ Khâu Đống đi rồi thì vứt nó đi —— sau đó anh ta nghe thấy tiếng bước chân đi xuống, cùng lúc đó cả căn phòng đang nhốn nháo bỗng im phăng phắc. Là Mạnh Thiên Tư đi xuống. Trong căn phòng này, ngoài mấy người có địa vị cao được gặp riêng cô, thì đa số mọi người đều chưa nhìn thấy cô bao giờ. Nhưng tất cả đều biết cô ngồi trong căn phòng nhỏ trên tầng, nên khi cô vừa xuất hiện, tất nhiên là thành tiêu điểm của mọi người. Chắc hẳn Mạnh Thiên Tư cũng đã quen với sự chú ý này, nên cô không thản nhiên dẫn Mạnh Kính Tùng đi vào chỗ rẽ. Bầy ong trong phòng lại bắt đầu xôn xao. Tân Từ vẫn luôn dõi theo cô, cũng cảm thấy rất vinh dự —— dù sao cũng là tác phẩm của mình mà. Chỉ có trời mới biết, anh ta đã tận tâm tận lực vì tạo hình của cô như thế nào. Rất tốt, dù che mất một con mắt, phong thái của cô cũng không hề suy giảm. Tân Từ nghĩ bụng: mình đúng là công thần. Trong lúc hi hửng quay đầu lại, Tân Từ bỗng nhìn thấy cô gái trẻ tuổi ban nãy. Không thể không chú ý đến cô ấy, vì trong khi những người khác đang chuyện trò rôm rả, thì cô ấy lại bình thản, ung dung ăn cơm: Nhìn cô ấy có vẻ là người Miêu, tóc được búi lên cao, hai bên tai là một đôi hoa tai bạc rất dài được khảm lam bảo thạch. Chúng làm nổi bật lên cần cổ trắng nõn nà, động lòng người của cô ấy. Kỳ lạ là cô ấy không hề hoàn mỹ, mà anh ta lại là một người theo đuổi sự hoàn mỹ: Quần áo của Mạnh Thiên Tư mà có một nếp nhăn thôi, anh ta cũng muốn xông lên vuốt phẳng nó —— nhưng nhìn thấy cô gái này, những điều bắt bẻ kia chẳng còn xuất hiện, ngược lại anh ta còn cảm thấy những điểm không hoàn hảo, ví dụ như miệng không đầy đặn, phần cằm hơi vuông, còn có một vẻ đẹp mộc mạc khác. Hình như cô gái kia nhận ra có người đang nhìn mình, nên nhíu mày, định ngẩng đầu lên... Ui ui, Tân Từ luống cuống quay mặt đi, sợ cô ấy nghĩ mình là một tên bỉ ổi thích nhìn trộm. Không, không, không, anh ta không nhìn trộm, anh ta còn đang bận việc... Sau lưng Tân Từ nóng bừng, trong lúc luống cuống bỗng nhớ ra trên tay có một "đạo cụ". Thế là anh ta run run mở tờ giấy trong tay ra, giả vờ như đang tập trung nghiên cứu hình vẽ trong đó. Cô ấy đang nhìn mình, chắc chắn là đang nhìn mình. Sau lưng Tân Từ như thể mọc gai, nên anh ta càng chăm chú "đọc" hơn. Những nét vẽ trên tờ giấy như những con nòng nọc nhảy nhót liên hồi, hai bàn tay giữ tờ giấy cũng bắt đầu run lên. Tân Từ tự thôi miên bản thân. —— tôi đang bận, tôi vẫn luôn xem bùa, tôi không nhìn lén cô, cô cũng đừng nhìn tôi, tôi đang xem bùa, đúng, tôi đang xem bùa, cái bùa này, cái bùa này thật là đẹp, cái bùa này, sao lại... quen thế nhỉ? Phía sau bức tường không có phận sự miễn vào, Mạnh Thiên Tư ngồi xuống đối diện Thần Côn. Nơi này là một góc khuất ở giữa hành lang, cách phòng ăn hơi xa —— Liễu Quan Quốc bao cả khách sạn, khách mời tụ tập ở một phòng, nên nơi này rất yên tĩnh. Thần Côn mở to mắt nhìn cô, hai con mắt xoay tròn: "Cháu chính là Mạnh Thiên Tư?" Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp đáp, ông ta đã chỉ vào mắt mình rồi hỏi: "Cháu đây là... trời sinh đã có một con mắt à?" Ông già này đúng là không biết nói chuyện, nếu mà là người khác thì đã tức điên lên rồi. Nhưng vì Mạnh Thiên Tư không phải chỉ có một con mắt thật, nên cô cũng không kiêng kị gì; với lại vẻ mặt của Thần Côn lúc nói chuyện cũng không khiến người khác thấy khó chịu —— mà chỉ khiến cô cảm thấy đầu óc ông ta có vấn đề hoặc là EQ kém thôi. Chơi với kiểu người như vậy, cũng giống như chơi với thú cưng thôi. Mạnh Thiên Tư mỉm cười, một cánh tay chống ở trên bàn, bàn tay đỡ cằm, hạ thấp giọng, giọng điệu thần bí: "Không phải, trong con mắt này của cháu, có hai con ngươi." Mạnh Kính Tùng đứng bên cạnh cảm thấy không còn gì để nói. Anh ta thở dài trong lòng, tâm trạng giống y như lúc nhận được cây gậy và cái bịt mắt từ tay cô. Nhưng mà điều khiến anh ta cảm thấy hoang đường nhất là, Thần Côn rất kích động. Ông ta thật sự kích động, cả gương mặt nhăn nheo sáng bừng lên: "Trùng đồng tử! Khôn ngờ cháu lại có một con mắt là trùng đồng tử! Này, cháu có biết không, Ngu Thuấn trong ngũ đế thời Thượng cổ cũng là trùng đồng tử đấy! Còn cả Thương Hiệt tạo chữ trong truyền thuyết nữa. Ông ấy là 'Mặt rồng bốn mắt', những người có trùng đồng tử đều là thánh nhân đấy. Cháu có biết không?" Thật à? Trong mắt phải của Mạnh Thiên Tư hiện lên một sự ngỡ ngàng. Tất nhiên là cô không biết rồi, sở dĩ cô không nói bên dưới bịt mắt có ba tròng mắt, là do cô cảm thấy cái bịt mắt này quá nhỏ, không che nổi ba tròng mắt. Nhưng mà cô là ai chứ? Nhân vật thay đổi rất tự nhiên, ngón tay cô đặt ở trước môi: "Xuỵt... nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy." Thần Côn hứng phấn đến mức cả người đều run lên. Giọng ông ta thấp xuống tám độ, rất là nghe lời: "Thế... chú có thể xem nó không?" Mạnh Kính Tùng nhìn Thần Côn. Anh ta rất nghi ngờ ông già này có bệnh gì đó: Một hốc mắt chứa hai con ngươi, nghe đã biết là chuyện vớ vẩn rồi. Với lại, người bình thường mà nghe thấy vậy, thì phản ứng đầu tiên phải là kinh ngạc hoặc không tin chứ? Tại sao lại bỏ qua bước kinh ngạc, không tin, mà nhảy thẳng đến kích động? Mạnh Thiên Tư ngồi thẳng người dậy, ngón trỏ cong lên, móng tay gõ lên bàn: "Nói chuyện chính trước, ông trà trộn vào bữa tiệc của tôi, là muốn làm gì?" Một câu hỏi lôi Thần Côn về chủ đề chính. Ông ta nhìn Mạnh Thiên Tư, lắp bắp: "Chú nghe nói, cháu muốn đi mổ núi lấy mật núi. Có thể cho chú đi cùng không?" Nghe được ba chữ "lấy mật núi", trong đầu Mạnh Kính Tùng ong lên: Chuyện này chỉ có bảy bà, Thiên Tư và anh ta biết, ngay cả Tân Từ cũng không nghe lỏm được tí gì, thì sao cái người tên Thần Côn này lại biết? Tiển Quỳnh Hoa nói chuyện này cho một người ngoài? Sắc mặt Mạnh Thiên Tư không thay đổi, cô chậm rãi dựa lưng vào thành ghế: "Sao ông biết tôi muốn mổ núi lấy gan?" Ông già Thần Côn này, đúng là không biết nhìn sắc mặt người khác. Giọng Mạnh Thiên Tư đã âm u như thế rồi, mà ông ta vẫn còn rất vui sướng: "Nói ra thì, đúng là rất khéo!"