Quyển 1: Ảo Ảnh Trên Núi - Chương 6

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:23:55

Cảm giác ấy khó mà diễn tả thành lời, Mạnh Thiên Tư phải thốt lên đau điếng. Mắt trái hoàn toàn không nhìn thấy gì, ầng ậng nước, mắt phải cũng nhoèn nhoẹt. Cổ họng bỏng rát như thể có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt xộc thẳng từ xoang mũi xuống phế quản. Người nọ thừa cơ hất văng Mạnh Thiên Tư ra, giật bình thuỷ tinh bên thắt lưng cô rồi cắm cổ chạy bán sống bán chết vào một góc rừng. Cây cối nơi đây san sát um tùm, thế núi khó khăn hiểm trở, một khi đã lẩn lút vào rừng thì truy dấu y khó như mò kim đáy bể. Phen này khác nào bị bôi tro trát trấu vào mặt, lại thêm đôi mắt tèm nhèm không biết sẽ ra sao, Mạnh Thiên Tư tức sôi máu, chỉ hận không thể kéo y chôn cùng. Cô che mắt trái, ngoái trông bằng bên mắt phải vẫn còn có thể thấy cảnh lờ mờ, tức tốc vớ lấy chiếc cần câu đang nằm trong vũng bùn. Đoạn, thét một tiếng, cần câu như thuồng luồng dò biển, quất thẳng về phía người nọ. Tiếng thuỷ tinh vỡ tan, trong tay y chỉ còn nắp bình, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi. Mạnh Thiên Tư chệnh choạng đứng dậy, cười giễu: "Viên ngọc cỏn con, có cũng được không có cũng chẳng sao. Muốn cướp từ tay chị á, mỡ đấy mà húp!" Người nọ bị quất vào tay tê rát lại thoảng nghe tiếng hô hoán vọng lên từ dưới chân đồi, hẳn thấy Mạnh Thiên Tư kêu đau nên chạy lên cứu viện. Giờ không chạy là toi, nghĩ đoạn, y quả quyết vùng mình nhảy vài bước, chuồn ngay vào rừng. Lúc Mạnh Kình Tùng chạy lên đến nơi, bóng người nọ đã khuất sau bìa rừng, trên đồi chỉ còn Mạnh Thiên Tư đang vạ vật ho rạc cả cổ. Tuy biết đuổi theo là chuyện không thể nhưng anh không sao nuốt trôi cơn tức này, đành xả bừa một phát súng trút giận rồi vội chạy đến chỗ Mạnh Thiên Tư, lo lắng hỏi: "Em sao rồi?" Giờ phút này, cả hai mắt Mạnh Thiên Tư đã hoàn toàn không nhìn thấy gì, cổ họng cay rát như đốt lửa, thở cũng không ra hơi, mãi sau mới cất tiếng trả lời: "Dễ mắt trái của em đứt rồi." *** Khách sạn Đỉnh Vân Mộng, tầng ba. Bên trong vẫn bài trí như vậy, hương tỏa ngược đốt hết đã châm cây mới từ lâu, duy chỉ có bầu không khí là đổi khác hoàn toàn. Mạnh Thiên Tư ngồi trên giường la hán. Mặt mới rửa sơ qua, tóc còn nhỏ nước tong tong. Mắt trái sưng húp, nói toạc ra là không thấy mắt đâu, bên phải thì đỡ hơn một chút nhưng vẫn chằng chịt tia máu đỏ đòng đọc. Tân Từ mày cau chặt, lom khom nghiên cứu mắt cô hồi lâu. Mạnh Kình Tùng đứng bên sốt ruột giục giã: "Sao rồi?" Tân Từ kết luận: "Xịt hơi cay tự vệ." Mạnh Kình Tùng không tin: "Chứ không phải hơi độc hay gì à?" Với trợ lý đặc biệt, mọi vấn đề liên quan đến Mạnh Thiên Tư đều không phải chuyện nhỏ. Cấp trên mà hỏi tội thì trách nhiệm lớn nhất đè lên đầu, anh nào dám khinh suất mảy may. Dù bình xịt ở hiện trường nhìn giống xịt hơi cay tự vệ thật nhưng an toàn là trên hết, cứ xác nhận lại cho chắc ăn. Tân Từ chắc nịch: "Hai đứa bạn em từng bị rồi, một tay em đưa chúng nó đi bệnh viện cả, tin em đi em biết chữa mà. May Thiên Tư còn nghiêng đầu với nhắm mắt kịp, nãy rửa nước muối sinh lý là tạm ổn rồi. Nhưng vẫn phải tra thuốc, một loại thuốc mỡ cho mắt gọi là huyết thanh bê, thúc đẩy hồi phục giác mạc. Kêu Liễu Quán Quốc đi mua là được." Nghe có vẻ chuyên nghiệp, chắc giàu kinh nghiệm lắm, Mạnh Kình Tùng yên tâm hơn phần nào: "Liệu có ảnh hưởng đến thị lực của Thiên Tư không?" "Không có sẹo thì không sao... Chắc chắn không sao, bạn em còn sưng to hơn thế này nhiều, cuối cùng có sao đâu. Nếu anh vẫn không yên tâm thì mấy nữa đi kiểm tra lại bằng đèn khe, hoặc cùng lắm là gọi bác sĩ, cũng vậy cả thôi, ít nhất phải bốn năm ngày mới đỡ." Mạnh Thiên Tư hừ một cái: "Hai đứa bạn em lận, mày toàn chơi với bạn bè đâu đâu thế." Tân Từ giải thích: "Hồi xưa bọn em chơi cùng toàn trai xinh gái đẹp, hay gặp nguy hiểm nên chúng nó cứ thủ sẵn xịt hơi cay, chích điện các thứ trong túi. Đi bar bọt thấm tí cồn là dễ xảy ra xung đột lắm, vô ý gây thương tích là chuyện thường tình ở huyện... Ui cha." Sau đầu lại đau ê ẩm, Tân Từ cau mặt xoa nắn. Mạnh Kình Tùng một khi đã bình tĩnh thì sáng suốt hơn hẳn: "Chắc không nghiêm trọng lắm đâu. Nếu người nọ có ác ý thì đã cắt cổ Tân Từ từ dưới đồi rồi, đâu chỉ đánh cho ngất xỉu vậy. Biết để lại đường lui như thế hẳn sẽ không sử dụng chất độc gì quá đáng đâu..." Tân Từ kích động: "Chỉ đánh cho ngất xỉu?" Ngất xỉu còn chưa đủ nghiêm trọng? Cậu còn bị sang chấn tâm lý kia kìa. Hai mươi sáu năm cuộc đời cậu mới chỉ bị đánh cho oà khóc là cùng, đây là lần đầu tiên nghiêm trọng đến độ bị ngất xỉu. Mạnh Kình Tùng tảng lờ cậu: "... Vì vậy, khả năng cao đây chỉ là xịt hơi cay tự vệ, nếu có độc thì mặt em đâu nguyên vẹn được như giờ." Mạnh Thiên Tư lừ Mạnh Kình Tùng, cô không thể mở hay động đậy mắt trái nên đành biểu đạt cảm xúc qua mắt phải. Không biết có phải nhờ mắt trái làm nổi bật hay không mà con mắt trừng trừng duy nhất trông linh động hơn hẳn và cũng kì dị hơn hẳn. "Em thế này mai tiếp khách sao?" Nửa đêm rồi không thể dời lịch sang ngày khác, vả lại, khách khứa thuộc dạng có máu mặt cả, không phải cứ gọi là đến cứ đuổi là đi. Mạnh Kình Tùng do dự giây lát: "Hay mai em đeo kính râm?" Mạnh Thiên Tư cười: "Tiệc ngoài trời hay gì? Đang yên đang lành đeo kính râm trong nhà?" Tưởng tượng thôi đã đủ đẹp mặt rồi: Ai không biết có khi còn khịa cô làm màu. Vả lại, đeo kính râm sương sương trên sống mũi vậy thôi, chỉ cần nhìn từ góc khác vẫn có thể thấy mắt trái của cô có vấn đề, chẳng may suy ba đoán bảy rồi không biết sẽ ra nông nỗi gì. Mạnh Kình Tùng im lặng, tuy anh làm việc đâu ra đấy nhưng xưa nay không am hiểu những chuyện vòng vo lắt léo thế này. Tân Từ nhanh ý: "Hay đeo bịt mắt? Loại gạc che một bên thôi ấy, để em làm một cái bằng da cho chị rồi mai make style lạnh lùng phối tone lạnh, oách lắm." Nghe thấy chữ "oách" là Mạnh Kình Tùng biết chuyện này xác định rồi: Mạnh Thiên Tư trông vậy chứ cung cách của người ngự ngai cô chưa bao giờ thiếu sót. Cô không thích mắc lỗi, không thích bị nghi ngờ về năng lực, kinh nghiệm của bản thân; lúc nào cũng để ý xem hành vi của mình đã đủ chuẩn mực hay chưa, lúc cần giữ thể diện mình đã đủ "oách" hay chưa. Tất nhiên làm vậy cũng không sai, từ nhỏ cô đã được nuôi dạy như thế. Ví dụ, võ thuật của cô rất tốt nhưng không phải để phòng thân. Lí do các cô các mẹ đưa ra như sau: "Con là người ngồi trên vị trí cao nhất mà đấm đá xoàng xĩnh không bằng dăm ba con mèo con chó bên ngoài thì quỷ núi biết đào lỗ ở đâu mà chui cho vừa?"... Tân Từ vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Rồi kêu Liễu Quán Quốc đi thả tin rằng đêm nay xuất hiện núi ảo, chị phải lên núi quan sát. Quá trình này đòi hỏi mắt hoạt động ở cường độ cao, đặc biệt là mắt trái nên giờ phải nghỉ ngơi mấy hôm, tránh ánh sáng trực tiếp. Thế thì chị có che mắt người ta cũng không dám nói nhăng nói cuội." Mạnh Kình Tùng phải thừa nhận, riêng khôn vặt thì Tân Từ không thua kém ai. Quả nhiên, Mạnh Thiên Tư nhìn dịu đi nhiều, đắn đo giây lát rồi bảo Mạnh Kình Tùng: "Đưa ngọc ảo cho em." Mạnh Kình Tùng lập tức đưa bình thủy tinh cho cô. Dưới ánh đèn tỏ, Mạnh Thiên Tư giơ cao bình, quan sát: Trong bình, con nhện nọ đang giang chân ôm khư khư một khoảng không khí, cách một lớp thuỷ tinh trong suốt, nó như được dát một lớp vàng đồng bóng bẩy, hơi méo mó, biến hình. Mạnh Thiên Tư thì thầm: "Viên ngọc này chỉ tầm trung." Mạnh Kình Tùng không thể nhìn thấy ngọc ảo: "Loại hai?" Mạnh Thiên Tư đặt bình xuống kỷ trà: "Loại ba hơn một chút." Đoạn, nhếch miệng cười mỉa mai. Người nọ cướp ngọc ảo nhưng hoàn toàn không biết gì về nhện ôm. Nhện ôm một khi đã bắt được ngọc ảo thì sẽ ôm nó bằng cả mạng sống của mình, thà chết đói chết khát không buông, trừ lúc... được cho ăn. Chính vì vậy, nhện ôm được mệnh danh là "Đài ngọc ảo" – giá đỡ ngọc ảo thiên nhiên, bình thuỷ tinh có vỡ cũng không sao, chỉ cần nhện ôm còn là ngọc ảo còn. Khi ấy, cô đập vỡ bình và bồi thêm vài câu hăm doạ chủ yếu để người đó tin rằng cô "thà đánh vỡ ngọc ảo cũng không để nó rơi vào tay kẻ khác". Và quả là người đó đã mắc mưu. "Chuyện tối nay thì tính sao?" Nhắc đến vấn đề chính, Mạnh Kình Tùng căng thẳng, chần chừ giây lát rồi vẫn quyết định trả lời như những gì đã nghĩ từ trước đó: "Tạm thời chưa biết thế nào." Anh không nhìn biểu cảm của Mạnh Thiên Tư mà phát biểu quan điểm của mình trước: "Xưa nay quỷ núi chưa bao giờ có kẻ thù. Tối nay là một trường hợp hi hữu, chưa xác định được phương hướng, không thể khoanh vùng phạm vi. Trừ khi người đó tiếp tục xuất hiện, thực sự anh chưa biết điều tra thế nào." Mạnh Thiên Tư trầm ngâm. Thực ra cô cũng nghĩ vậy. Bao năm nay quỷ núi không có kẻ thù, chưa làm phật lòng ai. Hồi bé, cô hay bỏ nhà đi chơi mà chẳng bị bắt cóc bao giờ nên chưa từng nghĩ đến chuyện phải thuê vệ sĩ. Ngoài nắm đấm của bản thân, lúc nào cũng có Mạnh Kình Tùng kè kè theo sát, tính ra đây là lần đầu tiên cô bị tấn công. Vả chăng, lần này lên núi là hoàn toàn ngẫu nhiên, không có trong lịch trình nên khả năng bị phục kích là tương đối thấp. Tân Từ chen vào: "Hay đây là một cái bẫy? Có khi nào người ta cố tình dẫn mình lên núi không?" Mạnh Kình Tùng lắc đầu: "Anh hỏi Liễu Quán Quốc rồi, bạn ông ta chỉ vô tình thấy sâu rắn chạy âm, chính Liễu Quán Quốc là người phát hiện ra đỉnh núi thứ mười chín. Hơn nữa, tự chúng ta thương lượng chuyện đi lấy ngọc ảo, một khi đi trễ thì ngọc ảo cũng biến mất. Giả như đây là một cái bẫy thì cái bẫy này quá sơ sài, nếu để đối phó chúng ta thì ít nhất cũng phải sắp xếp thêm vài người nữa chứ." Trơ trơ mỗi một người như vậy là khinh nhau hay gì? Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Thế chẳng lẽ cứ chờ không vậy?" Mạnh Kình Tùng nói: "Anh và Liễu Quán Quốc đã rà soát kĩ lưỡng khu vực ấy rồi. Thứ khả nghi nhất là cái xác giả. Trước đó anh còn tưởng là tục lệ của dân tộc thiểu số, sau lại thấy không ổn, cái xác ấy được làm quá tinh vi. Ngoài ra, còn một balo đen rỗng, anh mang hết về để dưới nhà rồi." Tân Từ khó chịu hừ một tiếng: Cái xác ấy hoàn toàn nhân tạo, là mô hình khung xương người nhồi rơm rồi mặc quần áo đeo tất, giày, lắp mặt nạ da làm từ keo silic. Sau khi biết sự thật, cậu tức điên, chửi một tràng hay như hát. Nhưng kể cũng may, nếu không, kéo đứt và ôm nửa cái chân người lăn xuống sườn đồi sẽ là cơn ác mộng dai dẳng bám theo cậu cả đời. "Anh không biết cái xác có liên quan gì đến vụ việc tối nay không. Nhưng đây là manh mối duy nhất, chỉ có thể bắt đầu điều tra từ nó. Anh hỏi thì Liễu Quán Quốc cũng không biết trò treo xác này từ đâu ra. Cơ mà mai đãi khách có kha khá người từ khoa chúc vưu, anh sẽ tìm hiểu kĩ hơn." Nói đoạn, lại hỏi Mạnh Thiên Tư: "Em thì sao, giao đấu với hắn có phát hiện gì không?" Mạnh Thiên Tư hồi tưởng lại, chầm chậm trả lời: "Nam, khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, trình độ cỡ ngang ngang em..." Cao thủ so chiêu không thể không nhắc đến ưu thế bắt đầu và thời cơ. Nghĩ lại vài chiêu đọ sức tối qua, cô nghĩ, nếu không phải chiếm ưu thế ngôn ngữ miệng cộng thêm quất y một phát ban đầu thì về sau thắng thua thế nào chưa chắc đã rõ. Đến đây là hết, mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, giữa bốn bề tăm tối. Mạnh Thiên Tư thõng mắt, nhìn bùn đọng trong kẽ móng tay. Bộ móng mới tối còn chăm chút, mượt mà giờ xây xước vết bẩn, trông mà phát cáu: "Chỉ thế thôi, em đi tắm rồi ngủ đây, không mai mệt lắm." Nói đoạn đứng dậy, ý "tiễn khách" rất rõ ràng. Mạnh Kình Tùng ừ một tiếng, ra ngoài cùng Tân Từ nhưng mới dợm bước thì chợt đứng khựng lại. Động tác ấy thay đổi quá rõ ràng ngay cả Tân Từ cũng nhận ra, nghi hoặc quay đầu nhìn anh. Khi quay người lại, mặt Mạnh Kình Tùng đã tái mét, yết hầu nhấp nhô, lạc cả giọng: "Thiên Tư, chuông vàng của em đâu?" Mạnh Thiên Tư cúi đầu nhìn xuống thắt lưng. Nơi lẽ ra phải treo chuông vàng phục thú giờ trống trơn. Vài giây sau, Mạnh Thiên Tư mới ngẩng đầu lên, tất nhiên cô không sợ, vì cô đâu còn biểu cảm ấy. Cô trả lời: "Chắc bị rơi lúc đánh nhau, hoặc bị người đó giật mất..." Chợt nhớ ra, Mạnh Kình Tùng và Liễu Quán Quốc đã "rà soát kĩ lưỡng" khu vực đó. Vì vậy, không có khả năng "rơi lúc đánh nhau". Hơn nữa cô đã thắt nút gài chuông cẩn thận, không có tác động mạnh từ ngoại lực thì không thể "sơ ý" rơi mất. "Hẳn là bị người đó giật rồi." Giọng cô rất bình thản nhưng nội dung lại khiến Mạnh Kình Tùng sợ rịn mồ hôi, anh có thể cảm thấy dưới chân tóc bốc hơi hầm hập như sốt cao: Ngọc ảo âu cũng chỉ để dệt gấm thêu hoa, có nó thì cố nhiên nở mày nở mặt, không có cũng chẳng sao. Nhưng chuông vàng phục thú lại khác, nó là một, là riêng, là duy nhất, được bà tổ truyền lại ngàn đời... Anh cảm như khớp gối bủn rủn không sao tải nổi trọng lượng cơ thể máu thịt bên trên. Tân Từ toan há miệng, tuy cậu không hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của việc này nhưng dường như cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Mạnh Kình Tùng, bất giác nổi da gà. Mất một lúc, Mạnh Kình Tùng mới có thể bình tĩnh lại, gắng gượng rặn ra một nụ cười: "Không sao, anh gọi điện đánh tiếng cho bên Sơn Quế Trai trước... Các cô sẽ nghĩ cách, chi bao nhiêu tiền cũng phải chuộc về, còn triệu tập nhân sự, nhiều người thì làm việc cũng dễ hơn..." Nói đến cuối đã bắt đầu lộn xộn, Mạnh Kình Tùng luống cuống ra ngoài. Chuyện này nằm ngoài khả năng của anh, anh không dám gánh và cũng không thể gánh, càng không dám tưởng tượng lỗi "thiếu trách nhiệm" nghiêm trọng đến vậy sẽ bị phạt thế nào. Mạnh Thiên Tư gọi giật: "Quay lại." Mạnh Kình Tùng dừng tay trên nắm cửa, quay lại nhìn cô. Mạnh Thiên Tư không nói tiếp. Cô cầm chiếc quạt tròn gắn tua rua trên giường, che hờ mắt trái, ngón út gẩy gẩy tua rua bên dưới, mắt hơi chúc xuống, thong dong nhìn lên: "Anh làm một chiếc chuông giả cho em đã." Mạnh Kình Tùng không hiểu, anh cảm thấy lời ấy rất khó tin. Thế nhưng, Mạnh Thiên Tư bật cười: "Sợ gì? Trời sập đã có em gánh. Ai hơi đâu dí sát lại đánh giá xem chuông thật hay giả? Vả lại, nó rơi vào tay người khác cũng chỉ là sợi dây vàng không ra vàng, đồng không ra đồng, chỉ có treo lên người em mới là chuông vàng phục thú và cũng chỉ có em mới sử dụng được nó. Em nói nó là chuông thì ai dám nghi ngờ." Tân Từ lắp bắp: "Thế... thế không tìm chuông thật, cứ để nó mất đi vậy à?" Mạnh Thiên Tư mất hứng: "Ai bảo không tìm? Mình không bù lu bù loa là mất chuông, âm thầm sai người đi tìm là được. Mấy nữa tìm ra là xong chuyện, sao phải om sòm lên làm gì." Cô ngồi xuống giường, tỉnh bơ "dát vàng lên mặt" mình: "Vả lại, các mẹ có tuổi rồi, phận con cháu lấy chữ hiếu làm đầu, đừng vì những chuyện thế này mà để các mẹ phiền lòng."