Mạnh Thiên Tư lại thò tay vỗ nhẹ lên thân bò.
Bò Tây Tạng cũng không biết sợ, chậm rãi đi về phía trước. Sắc trời quá tối lại thêm mưa tuyết mông lung làm bóng người kia cứ mở ảo. Mạnh Thiên Tư ra hiệu cho mấy người phía sau để họ đẻ cao cảnh giác, yểm trợ cô —— vậy thì dù khi đến gần có tỉnh huống gì bất ngờ mà cô không phản ứng kịp, mấy người phía sau cũng sẽ mau chân hơn.
Người nọ vẫn cứ đứng im ở đó. Mạnh Thiên Tư ngừng thở: Thứ không xác định là đáng sợ nhất. Nếu đây đúng là người của đám đầu trâu, bọ ngựa thì cô cũng không cần lo đến vậy.
Càng lúc càng gần.
Năm bước, ba bước...
Mạnh Thiên Tư rốt cuộc thấy rõ đó là thứ gì.
Đó đúng là một con người, hai mắt khép hờ, gương mặt trắng bệch, bờ môi tím tái, chân này giảm lên chân kia, tay trái kể sát eo, tay phải khẽ giơ lên không trung.
Thông thường tư thế này rất khó để đứng vững được. Dù có thể giữ cân bằng với một chân thì cũng chỉ trong một chốc nhưngngười này lại đứng vững như núi Thái Sơn nên ắt phải có nguyên nhân trong đó.
Anh ta bị đông cứng trong một tảng băng.
Hình dạng của tảng băng này là có quy tắc nhất định, nó là một hình trụ dài và hẹp, quanh co khúc khuỷu. Trên bể mặt không bóng loáng nhưngvì nó trong suốt nên nhìn từ xa không thể phát hiện được.
Tuyết vẫn bay lả tả, có những bông tuyết màu trắng dính vào tảng băng làm nó trở nên lấm tấm. Mạnh Thiên Tư có một dự cảm không tốt. Cô vậy tay vẻ phía sau gọi mấy người kia tới: "Mấy anh qua đây xem thử xem có quen... người này không?" Mấy người phía sau không biết điều khiển bò Tây Tạng nên trèo luôn ra khỏi túi xuyết để đi tới xem. Hai người đi đầu nhìn rồi lắc đầu, hai người phía sau thì gần như hô lên cùng lúc.
"Là người của chúng ta!"
"Là người trong đội mất tích!"
Đội tám người, bốn cỗ thi thể, một người bị thương, hiện giờ lại có thêm một người bị đông cứng trong băng là đã tìm được sáu. Mạnh Thiên Tư cảm thấy tình huống của hai người còn lại rất không lạc quan.
Nhưngmà hiện tại hai người kia đã không phải là trọng điểm. Hơn hai mươi người bao gồm cả Cảnh Như Tư và Mạnh Kính Tùng đi đâu mất rồi?
Mạnh Thiên Tư nhìn ra xung quanh.
Nơi này còn chưa tới ranh giới có tuyết, nói cách khác sở dĩ nơi đây có thể trắng xóa mênh mông thế này là vì sau trận tuyết lỡ, một lượng tuyết lớn đổ từ trên xuống chôn vùi hết thảy.
Một sơn hộ cũng nghĩ tới tình huống này: "Mạnh tiểu thư, nếu người của chúng ta bị chôn vùi dưới tuyết thì với sức của năm người chúng ta không thể cứu được"
Mạnh Thiên Tư nhìn xuống dưới tảng băng.
Kỳ lạ, mặt đất bên dưới đáy tảng băng đều không có tuyết đọng. Nói cách khác trước khi tuyết lở nó không có mặt ở đây, nhưngnếu bảo sau trận tuyết lỡ có người bê nó tới thì cũng quá khó tỉn—— không tính chuyện trên mặt đất không có dấu chân mà nước đông thành một tảng băng lớn như thế thì hai, ba người vạm vỡ cũng chưa hẳn đã bê nổi.
Mạnh Thiên Tư chợt nhớ tới bốn cỗ thi thể bị chém đứt đôi của sơn hộ.
Cùng lúc đó trên không trung nối lên tiếng xé gió. Có sơn hộ tỉnh mắt thốt lên: "Mau tránh ra!"
Phản xạ của mấy người họ rất nhanh, lập tức nghiêng người ngã sang bên nhưngMạnh Thiên Tư vì chân cẳng không tiện, lại đang ở trong túi nên không thể nhìn thấy tình huống phía sau được. Mà dù cô có nhìn thấy thì điều khiển bò tránh đi cũng vẫn chậm.
May mắn là cô luôn ở dưới bụng bò, người bình thường không thể nhìn thấy cô, nên cô không phải mục tiêu. Có lẽ đối phương muốn đánh gục mấy sơn hộ —— trên đỉnh đầu có tiếng bảng vỡ vụn của cột bảng được ném tới va phải tảng băng trên mặt đất.
Tảng băng ban đầu lập tức rạn nứt hơn nửa mà cột băng bị ném tới cũng gãy vụn. Mảnh vụn xeẹt qua lưngbò Tây Tạng rồi cắm đầu vào nền tuyết, nhưngvì không còn đầu nhọn nên nó chỉ đứng được một hai giây là đổ.
Trong cột đá này cũng có người bị đông cứng. Mạnh Thiên Tư không cần nhìn cũng biết đó là người nhà.
Con bò Tây Tạng chở Mạnh Thiên Tư bị hoảng sợ cứ nhảy loạn xạ, hai con còn lại cũng quay đầu chạy trốn. Mạnh Thiên Tư cắn răng nghênh đón cơn xóc này còn ghê gớm hơn khi trước này. Khi ngửi thấy một hơi thở tanh tưởi đến gần, cô cố nhịn sự khó chịu để liếc ra ngoài. Có hai cảng chân mọc đây những sợi lông xám vàng rậm rạp lướt qua.
Cảng chân đó to như cây cột, lớn gấp đôi người bình thường.
Mấy sơn hộ sợ hãi kêu lên: "Người tuyết! Là người tuyết!"
Trên thực tế chưa ai gặp người tuyết cả, toàn là nghe đồn nhưngnếu có cách nói đấy nghĩa là phải có người to lớn, phù hợp với mọi tiêu chí được đồn của người tuyết.
Mạnh Thiên Tư vừa túm chặt túi xuyết vừa vẽ bùa trấn an trên lưngbò. Mà phía xa xa, cuộc chiến đấu kịch liệt đã bắt đầu. Cô nghe được những tiếng xé gió vèo vèo nổi tiếp của cung nô. Nhưngtrong lúc vội vàng rất khó để nhắm chuẩn, thành ra có không ít mũi tên bắn lệch ra ngoài và chỉ trúng vai người tuyết. Điều đó cho thấy họ chỉ có thể tạo ra những vết thương côn con đối với người tuyết.
Huống chỉ người tuyết cũng không chết, mặc dù vóc người to lớn nhưngđộng tác vẫn rất nhanh. Chỉ một thoáng đã xông tới trước mặt một sơn hộ, tứm tay và chân anh ta như muốn xé làm đôi. Người nọ gào khóc như mưa, các sơn hộ còn lại cũng mặc kệ chuyện có thể tạo thành. trận tuyết lở thứ hai, vội vàng rút súng. Đúng lúc này phía sau lưngngười tuyết đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân dồn dập.
Là con bò Tây Tạng đi đầu. Nó đang cúi đầu chĩa sừng ra phía trước rồi bất chấp hết thảy xông về phía người tuyết.
Vóc dáng người tuyết này rất vạm vỡ, đứng thẳng lên phải cao đến ba mét nhưngdù vậy con bò Tây Tạng chỉ cao bằng một nửa, cân nặng xấp xỉ nửa tấn cũng không phải thứ nó có thể coi thường. Nó tiện tay ném sơn hộ nọ về phía mấy người còn lại rồi hét lên một tiếng bực bội, quay người giơ tay túm lấy cặp sừng của con bò.
Lực cánh tay đó quả thực khiến người ta phải tặc lưỡi: Bò Tây Tạng đang phi nhanh bị nó giữ lại, bốn vó đạp một cách vô ích trên mặt tuyết.
Tiếp đó ngay lúc người tuyết lại hét lên tiếng nữa, cố gắng dịch con bò Tây Tạng sang bên thì Mạnh Thiên Tư đột nhiên thò người ra từ dưới bụng bò. Sau mấy âm thanh nặng trïu, người tuyết lăn lộn dưới đất như vô cùng đau đớn, nền tuyết dưới thân nó ướt đẫm máu.
Thì ra khi Mạnh Thiên Tư còn tròng trành dưới bụng bò đã nghĩ thông: Cô không thể ngửi được mùi của người tuyết này, nghĩa là khi trước nó ấn mình trong tuyết và chỉ biết được phương hướng và số người đại khái chứ không đoán được dưới bụng bò còn có người.
Cô tương kế tựu kế để mấy sơn hộ lôi kéo sự chú ý của nó còn minh thì tìm cơ hội đánh lén —— lực sát thương của nỏ đối với kẻ khổng lỗ này không lớn mà túi xuyết này được làm từ túi ngủ, bên trong được bỏ khá dày. Cô dùng túi ngủ quấn đầu súng để cách âm, rồi khi thỏ người ra thì chọn góc nhắm thẳm vào bên dưới người nó sao cho sau khi đạn bắn ra sẽ xuyên thẳng đến tim gan.
Người tuyết còn đang co giật trên mặt đất, xung quanh lại khôi phục sự tĩnh mịch.
Mạnh Thiên Tư nhìn khẩu súng trong tay đột nhiên thấy lạ. Chính cô còn biết để tránh tuyết lỡ phải dùng vải có độ dày nhất định bọc họng súng lại thì mẹ Tư là người Tây Bắc đâu thể không biết điều này —— cho dù khi đó quá đột nhiên thì quần áo trên người cũng đủ dày, muốn cách âm tạm thời vẫn rất tiện.
Tại sao lại không cách âm nhỉ? Giờ nghĩ lại mấy tiếng súng kia đúng là chẳng hẻ kiêng dè.
Mạnh Thiên Tư giật minh.
Chẳng lẽ họ cố ý nổ súng... làm tuyết lỗ sao?
Tuyết lở sẽ chảy từ trên cao xuống, muốn sống sót qua tuyết lỡ thì cách hữu hiệu nhất là tìm núi đá cao mà trốn phía sau. Vậy thì khi tuyết chảy đến đó sẽ bị núi đá cản lại và chảy xuống từ hai bên để người phía sau sống sót.
Bốn phía xung quanh có những tảng đá đồ sộ mọc rải rác, cũng đều vùi mình trong tuyết như những mụn nhọt của núi.
Mạnh Thiên Tư bảo mấy sơn hộ: "Mau, đi dọn tuyết ở mấy chỗ kia"
++++
Lại nhắc tới Thần Côn, ông bình yên đi hết đoạn đường dưới sự hộ tống của Tiển Quỳnh Hoa và sơn hộ. Chẳng dễ gì tìm được nơi có tín hiệu, ông vội kéo khóa áo khoác ra.
Tiển Quỳnh Hoa chưa thấy ai gọi điện thoại mà phải cởi đồ trước cả. Bà đi tới gần xem ông định làm gì mới thấy bên trong áo khoác có viết bốn năm số điện thoại bằng bút dạ quang.
Đã hiểu thời buổi này phương tiện liên lạc quá hiện đại, chẳng còn mấy ai đi học thuộc danh bạ. Thần Côn ghi chúng vào trong áo là để phòng trường hợp gặp rủi ro.
Thần Côn cũng không nhiều lời, gọi về căn nhà nơi trấn Hữu Vụ trước.
Thạch Gia Tín vẫn ở nhà như thường lệ, cũng bắt máy rất nhanh. Thần Côn không thèm hàn huyên mà vội kể rõ đầu đuôi câu chuyện: "Lão Thạch, cậu từng có kinh nghiệm trong truyện này rồi mà. Lần ð Đôn Hoàng, hỏn Tiểu Đường Tử đi lạc là cậu tìm vẻ mà. Cậu xem người anh em này của tôi phải làm thế nào?"
Sau một thoáng trầm ngâm, Thạch Gia Tín từ tốn đáp: "Cái này rất khó giải quyết"
Móa nó. Thần Côn suýt thì nhảy dựng lên. Ông không chịu nổi cái kiểu mình đang gấp mà đối phương còn nói thật bình thản. Nhưngdù sao Thạch Gia Tín cũng là kẻ sống dở chết dở, trời có sập xuống anh ta cũng vẫn dửng dưng.
Thần Côn quát lên: "Tôi đang rất vội, cậu có thể nói nhanh lên không?"
Vội cũng không làm gì được Thạch Gia Tín: "Đầu tiên, anh phải đặt cậu ta ở nơi trống trải, lấy một chiếc gương ra soi —— vì anh không nhìn thấy thế giới ý thức nhưnggương thì có thể soi ra được tất cả. Phạm vi soi càng rộng càng tốt"
Thần Côn vội gật đầu.
"Tiếp đó, anh phải lắc chuông. Tôi có gửi lộ linh cho anh rồi đấy. Nó chính là công cụ tốt nhất. Phảinhớ có thể lắc chậm nhưngkhông được dừng lại. Tiếng chuông sẽ dẫn cậu ta quay vẻ —— nột khi chuông dừng cậu ta sẽ lại đi xa. Nhỡ đi xa quá thì rất khó tìm"
Trời ạ, bên Giang Luyện có lắc chuông nhưngđã dừng từ lâu rồi. Thần Côn nuốt nước miếng bảo Tiển Quỳnh Hoa: "Em Tiển, em mau nói với cháu Mạnh lắc chuông tiếp đi, mau lên"
Tiển Quỳnh Hoa không hiểu nhưngvẫn mang bộ đảm ra gọi. Tiếc là tín hiệu ở khu trại quá kém, dù bên này bình thường thì bên kia chưa chắc đã nghe được.
Đang gọi thử, đột nhiên bà giật bắn người rồi ngắng đầu nhìn trời.
Âm thanh ở vùng núi truyền đi rất xa, bà tin chắc rằng mình vừa nghe được tiếng súng. Mà hướng của nó dường như là ở trên núi cao vọng lại.
Bà chẳng kịp đoái hoài xem bên kia có nghe thấy không nữa, vội vàng nói: "Tư tỷ nhi, có phải chị Tư đã gặp chuyện gì không? Bên con thế nào? Mẹ về ngay nhé? Thân Côn vẫn còn đang gọi điện thoại"
Câu trả lời của Mạnh Thiên Tư chỉ còn mỗi lời cuối cùng: ". . Chuyện nào hay chuyện đó."
Chắc là bảo bà giải quyết xong chuyện hiện tại. Tim Tiển Quỳnh Hoa đập rộn lên nhưngvẫn kìm cơn xúc động muốn chạy về ngay lập tức xuống: Theo tình hình chiến đấu lúc này Mạnh Thiên Tư là hậu phương của Cảnh Như Tư mà bà chính là hậu phương của mọi người —— bà cũng phải gọi người điều thêm nhân lực và vật tư tới.
Bên này, Thân Côn kết thúc cuộc trò chuyện với Thạch Gia Tín thì lập tức gọi cuộc tiếp theo.
Cú điện thoại này ông gọi cho Nhạc Phong.
Bởi vì điều thứ ba mà Thạch Gia Tín nói là: "Nhưngcó dẫn cậu ta về gần đó cũng rất khó có thể bảo đảm cậu ta sẽ tỉnh lại. Giữa âm và dương, thế giới hiện thực và thế giới ý thức có một vách tường ngăn cách. Nó không phải một đường thẳng, người anh em của anh cần một "cánh cửa" mới có thể vượt qua bức tường được. Máu của con gái nhà họ Thịnh có thể mỡ ra cảnh cửa trên bức tường ấy. Đợi khi nào anh nhìn thấy cậu ta trong gương thì dùng hết sức mình kéo cậu ta về, dù sao chuyện nảy anh cũng từng làm rồi"
Trước khi cúp máy, anh ta còn nói thêm một câu: "Tôi biết anh muốn nhờ Tiểu Hạ nhưngtôi phải nhắc anh đừng kéo cô ấy vào chuyện này. Tiểu Hạ đã nói rất nhiều lần rồi, hiện giờ cô ấy chỉ muốn một cuộc sống như bao người thôi"
Thần Côn căng thẳng đợi chờ trong những tiếng tút.
Lát sau Nhạc Phong nghe máy: 'Alo?"
Thần Côn vội kêu lên: "Tiểu Phong Phong, là tôi là tôi đây. Mau lên, chuyện sống còn, đừng cúp máy! Cúp là chết người đấy!" Ông nhất định phải thanh minh cho việc này: Đa số bạn bè đều rất lịch sự, tử tế với ông, chỉ riêng Nhạc Phong là ngó lơ ông, còn dám gọi ông là "cháu". Khi mất kiên nhẫn là anh cúp máy luôn —— đại khải là vì hai người quen biết quá sớm mà khi ấy ông còn chưa có thành tích gì "trong sự nghiệp"
Vậy mới nói ấn tượng lúc mới gặp rất quan trọng, bên nào yếu thế hơn thì sau này có muốn thay đổi hình tượng cũng khó.
Nhạc Phong "ừ" một tiếng.
Thần Côn nói: "Tiểu Đường Tử có ở đó không? Tôi tìm Tiểu Đường Tử:
Giọng Nhạc Phong lập tức xen lẫn chút mâu thuẫn: "Thân Côn, không phải tôi đã bảo anh đừng tìm Đường Đường vì mấy chuyện không đâu này nữa à?"
Thần Côn sốt ruột đến chảy cả mỏ hôi, gió lạnh thổi qua làm người ông lạnh buốt: "Không phải đâu. Tiểu Phong Phong, tôi biết là vậy nhưngchuyện này thật sự chỉ có Tiểu Đường Tử mới giải đáp được thôi. Cậu thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đi, cậu thử tưởng tượng mà xem, có người đang rơi vào hoàn cảnh của cậu năm ấy, mà cậu chỉ nhấc tay..."
Đầu dây bên kia xuất hiện những âm thanh kỳ lạ. Nó giống như thả hành gừng vào chảo dầu sôi, khói dảu bốc lên. Tiếp đó một giọng nữ quen thuộc hỏi: "Thần Côn?"
Thần Côn sửng sốt: "Tiểu Đường Tử? Sao điện thoại lại tới tay em rồi? Tiểu Phong Phong không nghe tôi nói à?"
Quý Đường Đường đáp: "Chẳng phải trước giờ anhấy đều không nghe anh nói sao? Vừa mới đi vào ném điện thoại cho em đổi lấy đũa xào rau này —— øơ ø, đừng bổ hạt tiêu, con trai không ăn được"
Hóa ra những lời khuyên nhủ chân thành của mình toàn ném vào không khí à? Thần Côn bị đả kích nặng nẻ.
Quý Đường Đường tìm chỗ yên lặng để tiện nói chuyện: "Anh có việc gì thế?"
Lúc này Thần Côn mới tỉnh lại và tóm lược đầu đuôi.
Quý Đường Đường "ô' lên: "Chỉ cần máu là được đúng không? Vậy thì cũng đơn giản thôi. Hiện tại em không hiểu tiếng chuông nhưnghuyết thống nhà họ Thịnh thì vẫn còn, chắc máu em vẫn còn tác dụng"
Thần Côn cảm thấy có hi vọng: "Thế... thế em... qua đây à?"
Quý Đường Đường bật cười: "Không đâu, cái chuyện cồn con này không đáng phải lặn lội đường xa. Với cả thằng nhóc nhà em lên tiểu học rồi, bây giờ vào tiểu học còn phải phỏng vấn nữa, phiền chết đi được... Anh cho em cái địa chỉ em tìm cách gửi một ống qua cho anh"
Lên tiểu học? Phỏng vấn?
Thần Côn cảm điện thoại vệ tỉnh mà hốt hoảng.
Có một khoảnh khắc ông cũng không rõ cuộc sống của mình quá hư vô hay là cặp vợ chồng son kia đã như bao người.
++++
Tìm quanh hai tảng đá lớn cũng không thấy gì lạ thường. Nhưngđến tảng thứ ba thi lại xảy ra chuyện.
Khi đào lớp tuyết đọng lên, trên mặt đất hơi lõm bỏng xuất hiện hai cái lỗ tối om...
Ban đầu Mạnh Thiên Tư còn tưởng là giếng, nhưnghiển nhiên trong núi toàn là đá cứng, không thể nào đào thành giếng được. Mà cô soi đèn pinvào bên trong thì thấy cái "giếng" này không thẳng tuột từ trên xuống.
Văn chưa hết, bên miệng giếng thô ráp có một đám lông dài màu nâu xám.
Mạnh Thiên Tư bám vào tay sơn hộ, dán người vào miệng giếng và hít sâu một hơi.
Dẫn gió núi chỉ dùng được ở bên ngoài bể mặt núi, một khi conngười hay động vật chui vào trong hang động không thông gió thì hiệu quả sẽ giảm bớt —— dù vậy cô vẫn ngửi thấy những mùi hương hỗn tạp, có mùi tanh tưởi cũng có mùi của rất nhiều người.
Cô suy nghĩ một thoáng rồi gọi to vào trong một cái giếng: "Mẹ Tựt"
Sau đó cô ghé tai xuống dưới lắng nghe.
Lát sau cô nghe được một âm thanh vừa lạ lùng vừa phức tạp như tiếng con người gào thét, ma quỷ khóc than lặp đi lặp lại, vọng tới từ sâu dưới.
Sắc mặt Mạnh Thiên Tư đột nhiên thay đổi.