Mọi người cứ sững ra đó nhìn thi thể Bạch Thủy Tiêu và những thứ cô ta nôn ra, dọn đi thì không được, mà không dọn cũng không xong.
Cuối cùng Cừu Bích Ảnh lên tiếng: "Mọi người về đi ngủ, làm việc đi —— Vở kịch có hay, cũng vẫn phải kết thúc."
Rồi bà gọi Mạnh Thiên Tư: "Tiểu Thiên, con đi theo mẹ.". . .
Hai người lớn nhất nơi đây vừa đi, mọi người cũng thoải mái hơn. Mạnh Kính Tùng xếp người dọn dẹp hiện trường. Những ai không bị gọi tên thì đi về đi ngủ, Giang Luyện cũng đi theo dòng người về lều của mình. Anh đang lo lắng cho Mạnh Thiên Tư —— Hành động vừa rồi của cô đã để lộ tin tức cô mang mật núi ra ngoài.
Anh vẫn nhớ cô từng nói, mấy mẹ cô đều là người muốn yên ổn, không thích sự thay đổi quá lớn, cũng không có ý định mang mật núi ra: Đúng vậy, có lẽ mẹ năm của Mạnh Thiên Tư không biết thứ cô cầm là mật núi, nhưng bà sống hơn nửa đời người, những kinh nghiệm làm việc của bà đủ để đoán được. Mà Mạnh Thiên Tư cũng sẽ không giấu bà.
Đang trầm ngâm, bỗng có người gọi anh lại: "Giang... Giang Luyện?"
Giang Luyện quay đầu lại nhìn, là Liễu Quan Quốc.
Liễu Quan Quốc đưa chiếc điện thoại vệ tinh trong tay cho anh, thái độ rất tử tế: mặc dù Liễu Quan Quốc không khôn ngoan lắm, nhưng vẫn luôn hiền hoà với khách. Khi Mạnh Thiên Tư xảy ra chuyện, Giang Luyện là người đầu tiên nhảy xuống cứu, bây giờ lại cùng nhau trở về, nên thái độ của ông ta đối với Giang Luyện cũng tử tế hơn hẳn.
"Hai người bạn của cậu đang ở Vân Mộng Phong. Họ rất muốn biết tình hình của cậu, cậu gọi vào số có lưu tên là Cố Thoại ấy."
Giang Luyện cũng rất lo cho Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu. Anh nhận lấy điện thoại, cảm ơn Liễu Quan Quốc rồi đi tìm chỗ sóng mạnh để gọi về.
Cố Thoại là tiếp tân của khách sạn, nên nghe máy rất nhanh. Một lát sau đầu dây bên kia đã đổi thành giọng của Huống Mỹ Doanh. Nghe thấy giọng anh, Huống Mỹ Doanh rất vui vẻ, cô ấy luôn hỏi anh đã dùng cách nào để có thể giảng hoà với Mạnh Thiên Tư."
Kể từ ngày bị doạ đến mức ngất đi, Huống Mỹ Doanh vẫn luôn sợ Mạnh Thiên Tư.
Chuyện này đâu thể nói hết trong vài ba câu, nên Giang Luyện chỉ đáp qua loa: "Để hôm khác anh kể cho"
Huống Mỹ Doanh cũng không hỏi thêm nữa. Cô ấy có chuyện quan trọng hơn cần thương lượng với anh: "Cô điều dưỡng nói với em, hai ngày nay sức khoẻ cụ ông không tốt lắm, sợ là không còn thời gian nữa."
Cụ ông mà cô ấy nói là Kiền gia của Giang Luyện, Huống Đồng Thắng.
Giang Luyện "ừ" một tiếng, không có cảm xúc gì cả: không phải anh không có tình cảm với Huống Đồng Thắng, mà là do bọn họ đã chuẩn bị cho việc hiển nhiên này quá lâu rồi, lâu đến mức ai cũng thấy mệt mỏi —— có mấy lần tình trạng của ông đã rơi xuống mức hung hiểm, bọn anh còn đi chọn cả bia mộ cho ông cơ.
Huống Đồng Thắng thực sự quá già rồi, chết mới là sự giải thoát cho ông. Đến cả mấy cô điều dưỡng cũng hay nói với nhau: hiện giờ một ngày ông cụ phải ngủ hơn hai mươi tiếng. Nếu có cưỡi hạc sang phương Tây thì cũng chỉ là một ngày ngủ thêm vài tiếng nữa thôi.
Anh an ủi Huống Mỹ Doanh: "Em cứ đợi tin tức chắc chắn đã. Nếu tình huống thật sự xấu đi, thì chúng ta sẽ quay về ngay."
Cúp điện thoại, Giang Luyện trở về đỉnh núi.
Trên đỉnh núi cũng không hề yên tĩnh. Cũng phải thôi, nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn như vậy, thì ai mà ngủ được chứ —— những Sơn hộ kia cứ túm năm tụm ba xì xào bàn tán.
Thần Côn cũng góp mặt ở trong đó. Đúng là không chỗ nào không thấy mặt ông.
Giang Luyện thì không muốn tham gia với đám đông, sợ ồn ào.
Anh đi thẳng về lều của mình.
Lều vải của anh được dựng trong góc, lều của Bạch Thủy Tiêu cũng được dựng ở góc, nên khi đi qua nó, anh có thể nhìn thấy thi thể cô ta đã được đắp khăn trắng, qua cửa lều.
Có lẽ Sơn quỷ sợ thi thể này vẫn còn gây chuyện được, nên số người trông chừng nó còn nhiều hơn lúc trước.
Về đến lều, Giang Luyện ngả đầu ngủ thiếp đi, rồi lại đột nhiên tỉnh lại. Anh cứ tưởng mình đã ngủ được rất lâu rồi, nhưng xem đồng hồ mới biết còn chưa được một giờ. Tiếng ồn ào trên đỉnh núi vẫn còn chưa dứt, may mà sau đó đã có một cơn mưa phùn, dập tắt những tiếng xì xào ấy.
Thần Côn cũng đã trở về lều. Ông đang phấn khởi khoe với anh những tin tức mới nhất: "Tiểu Luyện Luyện, nghe nói tất cả mọi người có mặt trên đỉnh núi hôm nay, đều phải ký một bản hợp đồng bảo mật."
Đã hiểu, có những việc quá khủng bố, nên dù là người trong nhà, cũng phải khống chế phạm vi tin đồn.
Giang Luyện hỏi ông: "Thế mà bọn chú còn đứng đó buôn dưa lê à?"
Thần Côn đáp: "Cái này có giống nhau đâu. Ở đây đều là người đã biết chuyện, không cho người ta nói ra ngoài, thì cũng phải cho bàn tán với nhau chứ. Không là nghẹn chết mất —— Tiểu Luyện Luyện, chú nghe ngóng được khá nhiều tin tức mới nên về đây thảo luận, phân tích với cháu."
Giang Luyện im lặng: được chứng kiến toàn cảnh cái chết kỳ lạ của Bạch Thủy Tiêu, lại thêm tin xấu Huống Mỹ Doanh mới báo cho anh, hiện giờ anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, buồn nôn thôi, không muốn nói gì cả.
Vậy mà Thần Côn vẫn còn hứng để thảo luận.
Nhưng mà anh cũng khá tò mò về "tin tức mới" của Thần Côn.
Giang Luyện nhét chiếc gối hơi ra sau lưng để dựa: "Chú nói thử đi."
"Cháu có nhớ chú từng nói Tổ Bài là một cái cơ thể giống như cơ thể người, nó có thể chứa đựng hồn phách con người, hay còn được gọi là ý thức không?" Thần Côn nói thật nhỏ để tạo không khí thần bí: "Chuyện vừa mới xảy ra càng khiến chú chắc chắn hơn với quan điểm của mình."
"Tổ Bài, chính là cái cơ thể không rõ chất liệu kia, khi còn sống thì vô cùng cứng rắn, không gì làm hỏng được nó. Nhưng khi bị mật núi giết chết, thì nó lại như một đám bông mềm nhũn. Cháu có cảm thấy nó giống với cơ thể người không? Khi còn sống, cơ thể người có sức sống, có sự co dãn, mà khi chết đi thì chỉ còn là một đống thịt, không có sức sống, lại còn bốc mùi hôi thối nữa."
Giang Luyện "ồ" lên.
Thần Côn rất không vui với phản ứng của anh, ông quyết định tung thêm tin tức gay cấn: "Trong mảnh Tổ Bài kia có một người đàn ông, nói đúng hơn thì phải là hồn phách của anh ta. Theo cách gọi dân gian thì là Động thần, còn theo khoa học thì là sóng điện não. Bạch Thủy Tiêu yêu... sóng điện não."
Giang Luyện lại "ồ" tiếp. Có lẽ khi con người ta mệt mỏi, không muốn nói chuyện, thì mức độ tiếp thu cũng sẽ cao hơn.
Thần Côn kinh ngạc: "Vậy mà cháu còn không bất ngờ hả?"
Giang Luyện miễn cưỡng đáp lại một câu: "Cái này mà ở trong 'Liêu Trai' thì chỉ là yêu một con quỷ thôi mà. Đã là người Trung Quốc thì điều đó đâu có gì bất ngờ."
Thần Côn không phục: "Nói vậy sao được. Quỷ trong 'Liêu Trai' toàn người xinh đẹp, quyến rũ, có thể trông thấy."
Giang Luyện nhắm mắt lại: "Nhìn thấy với không nhìn thấy thì có gì khác nhau đâu? Nói cho cùng, tình yêu cũng chỉ là một loại cảm giác thôi. Thời nhà Tống chẳng phải có một thi nhân tự xưng là 'Mai thê hạc tử' à? Chỉ cần đối phương có thể cho chú cảm giác đó, thì dù đối phương là nam hay nữ, sống hay chết, là hoa mai hay tượng đất, là ảnh chụp hay sóng điện não, họ vẫn là chỗ gửi gắm tình cảm của chú."
(*) Mai thê hạc tử: Coi mai là vợ, coi hạc là con. Thực ra là ông ấy ẩn cư trong rừng, trồng mai nuôi hạc. Điển cố này được dùng để chỉ sự thanh cao, hoặc ẩn cư.
Thần Côn sửng sốt một hồi: "Tiểu Luyện Luyện, tư tưởng của cháu tiến bộ thật đấy!"
Tiến bộ à?
Nếu cái này cũng được xem là tiến bộ, thì Thần Côn cũng rất tiến bộ đấy. Dù sao lúc ông nghe được những lời này, ông cũng không mắng anh là nói nhăng nói cuội, mà còn khen anh "tiến bộ" mà.
Giang Luyện "ừ" một tiếng: "Hơi tiến bộ thôi, chú nói tiếp đi."
Thần Côn ngớ ra, không nói tiếp được: "Chú nói đến đâu rồi... À, mật núi khắc thủy tinh, cái chữ 'khắc' này là cách nói uyển chuyển thôi, chứ thật ra phải là giết. Thảo nào Bạch Thủy Tiêu phải liều chết ngăn cản chuyện này xảy ra. Cháu đổi góc độ khác mà xem: Mật núi vừa xuất hiện, cái tên Động thần mà cô ta yêu sẽ phải chết, thế thì cô ta chả điên! Thảo nào mấy người trông chừng cô ta nói rằng, Bạch Thủy Tiêu không hề cho rằng mình có lỗi. Cô ta luôn nói rằng bảo vệ người mình yêu là điều hiển nhiên."
Nếu là vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng, chẳng trách Bạch Thủy Tiêu lại phản ứng dữ dội đến mức có thể tự tay chém mình mấy nhát dao liền.
Giang Luyện mở to mắt, than thở: "Mật núi có thù gì Tổ Bài, mà lại phải giết nó nhỉ?"
Thần Côn túm lấy lỗi sai của anh: "Sai rồi! Tiểu Luyện Luyện, cháu phạm phải một lỗi sai cơ bản rồi."
Lỗi sai cơ bản?
Giang Luyện không rõ lỗi sai cơ bản là thế nào, anh quay sang nhìn Thần Côn.
Thần Côn thò người ra ngoài lều vải, nhặt hai hòn đá nhỏ vào trong lều, giơ một hòn ra: "Đây là thủy tinh, cũng chính Tổ Bài."
Rồi ông đặt nốt hòn đá còn lại xuống: "Còn đây là mật núi."
"Hai thứ này ở trong mắt chú đều là những thứ vô tri, không có ý thức, cảm xúc yêu ghét. Còn mối quan hệ tôi tấn công anh, anh muốn giết tôi —— cũng giống như nước và lửa vậy, hai thứ đó đụng vào nhau, ai cũng biết sẽ có điều gì xảy ra. Hoặc là như axit có thể loại bỏ gỉ sắt ấy. Chẳng lẽ cháu sẽ nói là nước muốn giết lửa hoặc là axit muốn giết gỉ sắt à?"
"Thủy tinh gặp phải mật núi, là một loại phản ứng tự nhiên. Bản thân thủy tinh không có cái suy nghĩ sợ hãi mật núi, cũng giống như cháu không thể đi hỏi xem lửa có sợ nước hay không ấy. Đó không phải là nỗi sợ hãi, nó chỉ là một loại hiện tượng thôi. Thứ sợ mật núi là Động thần cơ —— bởi vì thủy tinh là 'cơ thể' của nó. Mà thủy tinh gặp phải mật núi thì sẽ chết, sẽ mục rữa, sẽ mất tác dụng. Cơ thể chết rồi, Động thần sẽ không còn chỗ cư trú. Cháu có còn nhớ định luật bảo toàn năng lượng mà chú từng nói không? Cơ thể chết rồi, nó cũng phải biến mất theo."
Giang Luyện im lặng.
Cách giải thích này không khó hiểu, nó cũng giống như con dao không có thiện ác, tất cả đều do người sử dụng nó thôi: Thủy tinh chỉ là một loại công cụ, nó không làm việc ác, kẻ làm việc ác là "người" sử dụng nó.
"Còn nữa..." Thần Côn nói đến chỗ này, hai mắt ông tỏa sáng lấp lánh: "Ở một nơi gần với rừng treo mật núi, lại có một mảnh thủy tinh, trong khi mật núi là khắc tinh của thủy tinh. Cách sắp đặt ấy thú vị lắm đúng không?"
Giang Luyện nhớ ra điều gì đó, anh ngồi thẳng người dậy: "Cháu nhớ ra rồi. Chúng ta từng nhắc tới chuyện này. Mảnh thủy tinh ấy là thứ giám sát mật núi."
"Đúng vậy!" Thần Côn phấn khích: "Cứ vậy thì tất cả mọi chuyện đã được xếp vào đúng chỗ của nó."
Ông sắp xếp lại câu chuyện từ đầu đến cuối một lượt.
"Bên trong mảnh thủy tinh kia, có một người, gọi nó là Động thần đi. Nó được khảm ở trong một cái hang động trên sườn núi, cũng chính là nơi cách mật núi gần nhất, để canh gác, đề phòng kẻ thiên địch của mình đang bị giam giữ dưới kia, sẽ chạy thoát."
"Xin hỏi, thiên địch của nó muốn chạy thoát thì phải có điều kiện gì? Là Sơn quỷ, Sơn quỷ lấy mật. Nói cách khác, người Động thần phải đề phòng là Sơn quỷ."
"Lại nói về Động thần, nó là một loại sóng điện não đủ mạnh để làm ảnh hưởng đến não bộ con người. Nhưng mà, cũng chỉ là ảnh hưởng mà thôi. Dù sao não của con người đâu phải để ngắm, mà để nó thích làm gì thì làm? Gặp được bộ não nào có dung lượng lớn, nói không chừng nó còn bị giết ngược lại ấy chứ."
"Chúng ta còn biết được sức mạnh của nó không thể sử dụng ở bất cứ mọi nơi, mà chỉ dùng được ở nơi có nước thôi. Nước có thể làm nó mạnh hơn. Mà cũng chẳng mạnh đến đâu —— lúc Thủy quỷ xuống nước, cả người đều ngâm ở trong nước, còn chủ động đặt Tổ Bài lên trán, nhưng cũng chỉ bị khống chế có một, hai tiếng mà thôi."
Giang Luyện tiếp lời: "Mà ở Tương Tây còn chẳng có được những điều kiện như của Thủy quỷ."
Tương Tây là vùng núi sâu, không phải sông lớn, nếu muốn có nước, thì chỉ có thể đợi trời mưa. Nhưng sức mạnh của nước mưa so với những con sông lớn... thì nhỏ hơn nhiều.
Huống chi, khi Thủy quỷ mở khóa Kim Thang, phải mang theo Tổ Bài xuống nước là lệnh của tổ tiên, nhưng Động thần thì làm gì có nhiều con hiền cháu hiếu để mà ra lệnh.
Cuối cùng Tiểu Luyện Luyện cũng chịu thảo luận với mình. Thần Côn kích động: "Đúng vậy, cho nên nó phải tìm một lối riêng, đào tạo ra những người... hầu làm việc cho nó. Truyền thuyết Lạc Hoa Động Nữ của Tương Tây có từ xa xưa, có khi nào là vì lý do này không? Một là Tương Tây nhiều mưa, hang đá lại có nhiều khe hở, nước sẽ thấm vào trong, tạo thành một môi trường thích hợp cho nó. Hai là các cô gái Lạc Hoa Động Nữ đều là những cô gái trẻ tuổi, mẫn cảm, yếu ớt, hướng nội, hay mơ mộng. Có lẽ những cô gái ấy sẽ dễ bị nó mê hoặc, trở thành tai mắt của nó, tìm hiểu tin tức giúp nó."
Giang Luyện hiểu ngay: "Bạch Thủy Tiêu?"
Thần Côn gật đầu thật mạnh: "Bạch Thủy Tiêu này đúng là nhân tài đấy. Chú nghe nói, trong cái lĩnh Phá Nhân kia, có một đám người chuyên làm việc cho cô ta. Được rồi, bây giờ chúng ta trở lại chủ đề chính."
"Lần này Mạnh Thiên Tư đi làm việc rất nghênh ngang, nghe nói người chưa đến Tương Tây, mà thiệp mời đã được phát đến tay khách rồi. Mà rất lâu rồi, không có ai có chức vụ cao trong Sơn quỷ đến tương Tây cả."
Giang Luyện nhớ tới Đoạn Văn Hi.
Có vẻ Thần Côn hiểu rõ anh đang nghĩ gì, nên phẩy tay: "Không tính Đoạn tiểu thư. Chuyến đi của bà ấy thuộc dạng du lịch, im ắng, không ai biết —— Mạnh tiểu thư thì lại huênh hoang quá, trong khi Động thần vốn đã đề phòng Sơn quỷ rồi. Nếu cháu là Động thần, nghe thấy tin ấy, cháu có lo lắng không? Có chú ý tới nó không? Chắc chắn là Bạch Thủy Tiêu đã mai phục ở gần Vân Mộng Phong từ trước đó, có khi cô ta còn để ý hơn cả Liễu Quan Quốc ấy."
Giang Luyện trầm ngâm: "Sao cô ta lại biết Mạnh tiểu thư đến vì mật núi?"
Thần Côn ngẫm nghĩ: "Chuyện này chỉ có thể nói, nhiều người nhiều miệng. Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được —— Nghe nói trước đó trợ lý Mạnh đã bảo Liễu Quan Quốc cho người đưa Sơn phổ đến Vân Mộng Phong. Mà chỗ Sơn phổ ấy chính là mảnh rừng treo mật núi. Nếu cháu là Bạch Thủy Tiêu vốn đang nghi thần nghi quỷ, lại nghe ngóng được tin tức ấy, thì có thể không biết Mạnh tiểu thư đến để làm gì à?"
Giang Luyện thở dài.
Đã hiểu.
Một lát sau, anh mới cười: "Đây cũng được xem là một kiếp nạn phải có trong đời Động thần nhỉ. Đúng là có chết, có sống, một đời tâm cơ. Do nó nghĩ quá nhiều thôi, ban đầu Mạnh tiểu thư đâu có ý định lấy mật núi. Nếu Bạch Thủy Tiêu không định giết Mạnh tiểu thư, hai chúng ta sẽ không đi theo xuống dưới đó. Mà Mạnh tiểu thư cũng sẽ không lấy mật núi ra."
Thần Côn cũng thổn thức: "Đúng vậy. Nếu Động thần kia còn sống, mà biết được những việc này, kiểu gì cũng hối hận muốn chết luôn."
Điển hình của việc càng làm càng sai, làm nhiều sai nhiều. Đúng là tự đào mộ cho mình mà.
Chuyện đã nghe xong, thảo luận cũng đã thảo luận xong, Giang Luyện dự định nằm xuống tiếp.
Thần Côn lại kéo anh lại: "Đừng mà Tiểu Luyện Luyện, điều quan trọng nhất chú còn chưa nói đâu."
Móa, chuyện đã phân tích đến thế rồi, mà còn có thứ quan trọng nhất nữa à?
Giang Luyện rầu rĩ: "Chuyện gì cơ?"
"Cái chết của con bé kia..." Thần Côn không nói hẳn ra: "Theo ý cháu, là có chuyện gì đã xảy ra?"
Giang Luyện đáp không cần nghĩ: "Mật núi càng đến gần, mảnh thủy tinh kia càng không chịu đựng được, nên đã liên lụy tới cả Bạch Thủy Tiêu."
Thần Côn lắc đầu: "Không đúng, đa số mọi người đều sẽ nghĩ như cháu. Ban đầu chú cũng nghĩ vậy, nhưng sau này mới cảm thấy không phải."
"Nó cảm nhận được mật núi thì chắc là không sai, nhưng trong lúc ấy vẫn có sự chênh lệch về thời gian: Chú có hỏi mấy người ở trong lều lúc ấy, trước khi mật núi phát huy tác dụng, Bạch Thủy Tiêu đã có vấn đề rồi —— người xưa có câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Động thần chắc sẽ không yếu ớt đến mức vừa cảm nhận được mật núi đã sợ đâu. Nếu nói là hỏng việc nên giết Bạch Thủy Tiêu cho bõ tức, thì có vẻ giống tiểu thuyết nhỉ?"
Giang Luyện sững người.
Chắc là do nói đến điểm quan trọng nhất, nên giọng Thần Côn khá run: "Nếu những gì chúng ta suy luận là chính xác, thì Động thần kia được đặt ở nói đó, là để theo dõi xem mật núi có chạy trốn không. Vậy thì khi mật núi chạy ra rồi, nó sẽ làm thế nào?"
Đúng vậy, nó sẽ làm thế nào?
Yết hầu Giang Luyện lăn một vòng.
Một người đứng ở vị trí canh gác, theo dõi tình hình quân địch, thì sẽ làm gì? Nó sẽ liều chết xông lên chiến đấu à?
Không không không, nhiệm vụ của nó phải là báo cáo, truyền tin tức này ra ngoài.
Trên đời này chắc chắn không chỉ có một Tổ Bài, nơi này có một, nhà Thủy quỷ có ba, mà nghe nói trong hố đất di động ở đầu nguồn ba con sông còn có rất nhiều.
Giữa những Tổ Bài có sự kết nối với nhau không?
Có thể là có. Theo nhưng lời Thần Côn nói, Tổ Bài chỉ là thứ chứa đựng hồn phách, cũng chính là sóng điện não thôi —— Sóng điện não và sóng điện não có khi còn dễ truyền tin hơn cả người với người.
Lúc trước vừa mới nói, khi Tổ Bài muốn phát huy được sức mạnh ở mức lớn nhất, cần phải có một hoàn cảnh nhất định...
Giọng Giang Luyện hơi khác thường: "Lúc ấy, chúng ta nghe được tiếng kêu, đi theo Sơn quỷ đến bên lều vải, chú có thấy đau đầu không?"
Thần Côn vội vàng gật đầu: "Có. Có."
Rồi ông bổ sung thêm: "Cũng không hẳn là đau đầu, mà là một cảm giác khó chịu, như bị say sóng ấy. Có mấy người còn nôn ra cơ."
Giang Luyện hỏi ông: "Có giống như sức mạnh của nó đột nhiên tăng mạnh, mặc dù không thể khống chế được chúng ta, nhưng vẫn có thể khiến chúng ta khó chịu không?"
Thần Côn biết lời này của anh vẫn còn nữa: "Cho nên?"
Giang Luyện bỗng đổi chủ đề: "Chú có thấy thi thể của Bạch Thủy Tiêu không?"
Thần Côn rất sốt ruột, nhưng vẫn phải nhẫn nại: "Có chứ."
"Là thế nào, chú nói thử xem."
Thần Côn bất đắc dĩ: "Thì là... cả người héo quắt lại. Có thể nhìn thấy quá trình đó bằng mắt thường, đúng là rất đáng sợ."
Nhưng mà lời tiếp theo của Giang Luyện, còn khiến ông cảm thấy ghê rợn hơn cả cái chết của Bạch Thủy Tiêu.
Anh nói: "Một người trưởng thành, lượng nước trong người sẽ chiếm gần 70% cơ thể. Trong máu có nước, trong tủy não có nước, cơ bắp có nước, ngay cả xương cốt... cũng có nước. Mảnh Tổ Bài bị Bạch Thủy Tiêu nuốt ở trong bụng cần nước để truyền thông tin đi. Mà Bạch Thủy Tiêu, chính là một... con đập chứa nước cỡ nhỏ ở gần nó nhất, có thể để nó lợi dụng."
"Nó cảm nhận được sự xuất hiện của mật núi, biết mình không thể làm gì được, nên đã bất chấp tất cả để truyền tin cho kẻ sau lưng, cũng chính là người đã đặt nó ở nơi này: Mật núi vượt ngục, thiên địch xuất hiện."
Sắc mặt Thần Côn cũng thay đổi. Đúng vậy, tình trạng của Bạch Thủy Tiêu giống như một cái thây khô mất nước. Mà lượng nước trong cơ thể một người trẻ tuổi không thể bay hơi hết nhanh như vậy được. Thì ra là để làm như vậy —— ông chỉ nghi ngờ mảnh thủy tinh kia sẽ truyền tin ra ngoài, chữ không nghĩ tới, việc này đã xảy ra.
Thần Côn rùng mình: "Thế... thế Sơn quỷ sẽ gặp nguy hiểm à? Không được, chú phải báo việc này cho Mạnh tiểu thư, để bọn họ... có sự chuẩn bị trước."
Ông nói xong thì chạy vội ra ngoài như một làn khói.
Giang Luyện lại chẳng hề nhúc nhích.
Anh thì không cảm thấy Sơn quỷ sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao phía Sơn quỷ nhiều người, mà Tổ Bài muốn khống chế hoặc tẩy não ai đó đều rất khó. Mà người bọn chúng có khả năng khống chế lớn nhất chính là Thủy quỷ: Nhưng người của Thủy quỷ bây giờ đã sợ Tổ Bài như sợ hổ, nên không còn nằm trong phạm vi khống chế của chúng nó nữa.
Có điều tin tức kia đã được truyền đi, thì thế nào cũng phải có việc gì đó xảy ra.
Giang Luyện cảm thấy, cái hố đất di động chưa nhiều thủy tinh nhất kia, sẽ không xuất hiện nữa —— tựa như một người chăm chỉ chạy bộ, mặc gió mặc mưa, đột nhiên nhận được tin có người mai phục trên đường định giết mình, thì sẽ có còn chạy bộ nữa không?
Không, nó sẽ không xuất hiện nữa.
Ít nhất thì nó sẽ không để bị tìm được, theo phương pháp cũ của Thủy quỷ.