Không thể xảy ra được?
Tiển Quỳnh Hoa choáng váng: "Ý cháu là gì? Lời kể của nhà họ Huống là giả ư?"
Lẽ nào tổ tiên họ Huống cũng như ông tổ nhà thủy quỹ, đều đang lừa gạt con cháu? Vậy thì giữa tổ tiên và con châu có còn chút niềm tin nào không đây?
May mà Giang Luyện lại lắc đầu: "Cái này thì không phải. Diêm La đã dựa theo lời kể này tìm được tinh thể kỳ lân và hoàn thành việc "Diêm La sinh Diêm La" —— Theo điểm này thì lời kể không phải là giả." "Cháu chỉ cảm thấy độ chính xác của tin tức Huống Đại thám thính được còn phải suy xét thêm"
"Hiện tại chúng ta đều biết thứ quý giá nhất trên người kỷ lân là tỉnh thể kỷ lân. Mà tỉnh thể kỳ lân là điểm mấu chốt trong việc tự sinh sản, nói rộng ra là cơ sở của việc tộc Thần có thể duy trì hay không. Nếu tộc Hoàng Đế không chắc chắn là tinh thể kỳ lân không còn xuất hiện nữa thì sao có thể đưa ra quyết định 'người thần chung sống' được?" Thần Côn đã nhận ra ý anh muốn nói.
Đúng vậy, còn tỉnh thể kỳ lân thì vẫn còn hy vọng. Phe Hoàng Đế đông người như thế, chẳng lẽ người ta không biết đường đi tìm kỳ lân à?
Giang Luyện cân nhắc tùng câu từng từ: "Nhìn từ quan điểm của con người thời nay, tỉnh thể kỳ lần quan trọng như thế thì kỳ lân phải được cho vào sách đỏ, được chính phủ nuôi nhốt. Chuyện tuyệt chủng không thể xảy ra trong một ngày mà cần cả một quá trình. Kỳ lân là dân ít đi, chắc hẳn từ trước khi con kỳ lân cuối cùng chết rất lâu, người tộc Thần cũng đã nhận ra điểm xấu này rỏi"
Đã nói đến nước này sao mà không hiểu được nữa. Cảnh Như Tư gật đầu: "Tiểu Giang nói rất có lý, cũng giống như tài nguyên quan trọng trong việc phát triển đất nước vậy. Trước khi hao hết tài nguyên, quốc gia sẽ tìm mỏ quặng mới hoặc là tìm kiếm tải nguyên thay thế, không thể ngồi đợi đến lúc hết tài nguyên mới sốt sắng lên được" Giang Luyện nói: "Đây là điểm đầu tiên: Người tộc Thần tìm khắp bao năm, tốn bao sức lực mà còn không tìm được. Vậy mà bên Xi Vưu chỉ phái một đội nhỏ lại tìm được"
Điểm đầu tiên anh chỉ nói tới đây, còn lại để mọi người tự suy ngẫm. Giang Luyện nói tiếp điểm thứ hai: "Cháu thấy trong lời kể có nhắc tới con cháu Phục Hy, coi mệnh bằng mắt thân thì mới ý thức được Phục Hy là người sáng tạo ra bát quái. Mà từ thời cổ, con người đã quen việc bói toán trước khi làm việc gì quan trọng. Có nên xuất chinh hay không, có gieo trồng vào lúc này hay không, . . họ đều gieo quê. Chuyện đoán quê đã ăn sâu vào cuộc sống hàng ngày..." Mạnh Thiên Tư thốt lên: "Chuyện kỳ lân tuyệt chủng này họ đã xác nhận từ trong quẻ bói?"
Giang Luyện gật đầu: "Chuyện quan trọng như vậy thì phải chưa đến phút cuối chưa hết hy vọng. Muốn để cả tộc hết hy vọng, chấp nhận sự thật, tìm kiếm đường ra mới thì tất phải có một kết quả vô cùng chắc chắn đặt ra trước mặt. Một lần bói quẻ người trong tộc còn chưa tin, thì sẽ bói hai, ba lần, do những người khác nhau bói. Đến lúc ra được cùng một kết quả mọi người mới phải chấp nhận. Đây là điểm thứ hai, con cháu Phục Hy đã bói ra là kỷ lân tuyệt chủng, nhưngbên Xi Vưu lại vẫn tìm được"
Nghe tới đây, ý mỉa mai đã sâu sắc hơn hẳn.
Cảnh Như Tư lắm bẩm: "Vậy là chẳng có chuyện kỳ lân sống này? Bọn họ tuyên bố tin tức như vậy thì có ích lợi gì chứ?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Nhiều lắm chứ. Mẹ Tư, chúng ta dẫn người đi như thế này, chưa tuyên bố tin tức giả bao giờ à? Có đôi khi người bên dưới không cản biết độ chính xác của tin tức, họ chỉ thích nhận được tin tốt thôi"
Tiển Quỳnh Hoa thở dài: "Đúng vậy. Khi đó Xi Vưu là bên bại, còn phải trốn vẻ vùng khi ho cò gáy, người trong tộc chắc chắn rất uể oải. Vậy mà họ lại tìm được kỳ lân ngay sau đó, thì đúng là tiêm thuốc kích thích cho cả tộc, khiến người ta có cảm giác được ông trời ưu ái, có thêm hy vọng"
Nghe cũng có lý, Cảnh Như Tư năm nay gần sáu mươi mà còn phải suy nghĩ những thứ quanh co, lòng vòng này cũng chẳng dễ dàng gì.
Ai nợờ Giang Luyện lại không chịu để cho bà yên: "Nhưngmà, cũng không phải tất cả đều là giả. Nếu xem kỹ vào bên trong thì văn có chỗ là thật"
Ôi trời ơi, nếu trong tay Cảnh Như Tư có cây búa thì có khi bà đã nên cho Giang Luyện bảy tám nhát trên đầu rồi: " Tiểu Giang, cái gì thật cái gì gi, châu nói một lần hết luôn đi. Đầu óc cô vừa mới nghĩ xuôi, cháu nói thêm một câu nó lại rối thành nùi"
Tiển Quỳnh Hoa bật cười, cảm thấy chị Tư mình như trẻ con vậy: "Chị Tư, chị phải để Giang Luyện nói từ từ chứ"
Giang Luyện cũng cười: "Sở dĩ cháu nói không phải tất cả đều là giả, là do sau khi Diêm La đến đây đã tìm được tỉnh thể kỳ lân. Cho nên ở đây chắc chắn có tồn tại một sự mâu thuẫn —— đáng lẽ không có kỳ lân sống thì không có tinh thể kỷ lân, nhưngthực tế là không có kỳ lần sông mà lại có tỉnh thể kỳ lân. Vậy là câu hỏi lại xuất hiện, tỉnh thể kỷ lần này ở đầu ra?"
Đúng lúc đó, Thần Côn đột nhiên hừ mũi: "Từ đâu ra? Từ con chết rỏi ra chứ đầu"
Ông vừa nói xong, cả lều đều lặng xuống.
Thần Côn văn chẳng hẻ hay biết vẫn cứ nhìn tờ giấy mà Tiển Quỳnh Hoa và Cảnh Như Tư đã xem xong, mới đặt xuống,
Một thoáng sau, Mạnh Thiên Tư hỏi ông: "Vừa rồi chú nói gì thế?" Thần Côn ngạc nhiên: "Chú có nói gì ả?"
Mạnh Thiên Tư cảm thấy chuyện này quá kinh khủng, gai ốc nổi đây người: "Vừa rồi Giang Luyện hỏi tỉnh thể kỳ lân này ở đâu ra, chú trả lời là gì?
Thần Côn ngơ ngác: "Chú có nói à? Chú không nói gì mà..."
Tình huống gì đây? Tiển Quỳnh Hoa và Cảnh Như Tư nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngồi xích ra xa.
Lúc này Thần Côn đã nhận ra câu chuyện, mặt mũi cũng trắng bệch đi. Ông nhìn Giang Luyện như muốn cầu cứu: 'Tiểu Luyện Luyện, chú lại... lại đột nhiên nói những lời mình không biết ä? Chú đã nói cái gì thế?
Giang Luyện giải thích cho Mạnh Thiên Tư: "Lúc trước Thần Côn hay nằm mơ đó, nhưngmáy ngày nay thì không còn mơ nữa mà lại bất chợt nói ra những câu kỷ lạ mà chú ấy không ý thức được... Khoan đã, mọi người đừng nói chuyện vội"
Câu nói bất chợt vừa rồi của Thần Côn tuy ngắn gọn, nhưnglượng tin tức rất lớn. Nó giống như một cái van được mở ra làm vô số thứ chảy vào trong đầu anh.
Cảnh Như Tư cảnh giác nhìn Thần Côn, nghi ngờ ông bị thứ gì đó nhập vào người. Bà còn nghĩ có nên trói lại cho chắc ăn không.
Gió ngoài trời nổi lên, từ đỉnh núi tuyết quét qua đỉnh lều. Không rõ gió có cuốn theo bông tuyết không mà lại nghe những tiếng xảo xạc. Giang Luyện ngắng đầu lên, bờ môi khô lại: "Cháu hiểu rồi"
++++?
Con kỳ lân cuối cùng đã chết, phượng hoàng cánh vàng cũng đến phút cuối cùng.
Câu nói này là thật, không có con kỳ lần sống nào cả. Nhiệm vụ bí mật của một đâm người trong bộ tộc Xi Vưu không phải đi tìm kỳ lân sống, mà là đào thi thể kỳ lân đã chết.
Giang Luyện nói: "Cháu không hiểu rõ lắm vẻ thản thú Thượng Cổ nhưngmà cháu nghe nói có một loại cây tên Hồ Dương sống ngàn năm không chết, chết ngàn năm không đổ, đổ ngàn năm không mục nát —— nếu kỷ lần có thể sống được hai ngàn năm thì có lẽ sau khi chết nó cũng không thể mục nát ngay được."
"Không rõ đám người kia đảo bao nhiêu thi thể, cũng có thể là chỉ đảo con chết cuối cùng. Điều này không quan trọng, tóm lại chúng nó tìm được tỉnh thể trong thi thể của con kỳ lân nào đấy?
Môi Mạnh Thiên Tư mấp máy như muốn nói điều gì. Giang Luyện đoán được ý của cô nên bổ sung tiếp: "Tỉnh thể kỷ lân chưa trưởng thành, vì nếu trưởng thành thì đã bị lấy đi dùng rồi. Cho nên chắc chắn đó là tỉnh thể chưa trưởng thành, không có giá trị trong mắt con người tộc Thần"
Thần Côn vỗ đùi, nét mặt ửng hỏng. Giang Luyện nhìn là biết ông cũng nghĩ tới điểm mấu chốt —— Chỉ mình Cảnh Như Tư là hoảng sợ. Bà còn tưởng Thần Côn lại phát bệnh, suýt thì nhào lên trói ông lại.
Vì quá hảo hứng mà giọng Thần Côn lạc cả đi: "Không còn tỉnh thể kỳ lân nữa, bọn họ rơi vào bước đường cùng phải tự mình kiếm đường ra. Đầu tiên tỉnh thể kỳ lân được nuôi dưỡng trong cơ thể kỳ lân, giờ không còn kỳ lân thì phải tìm người mang thai giùm"
Mạnh Thiên Tư thốt lên: "Thái tuết"
Nói xong cô mới thấy buồn cười: Vậy mà Thần Côn lại gọi Thái tuế là người "mang thai giùm".
Giang Luyện tiếp lời: "Tiếp đó một viên tinh thể kỳ lần thì không đủ, tộc Xi Vưu có nhiều người, cần một lượng rất lớn'"
Thần Côn cướp lời: "Tức nhưỡng, phải có tức nhưỡng thì mới làm được một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vô số!"
Giang Luyện cẩm tờ giấy trống qua, lại cảm bút lên: "Còn phải có thủy tỉnh để gìn giữ ý thức của bọn họ. Nếu ý thức tiêu tan thì chuyện '*sống lại' đầu còn ý nghĩa"
Nói xong, anh vẽ một ô vuông trên giấy rỏi nhìn Mạnh Thiên Tư: "Thiên Tư, bây giờ đã biết Xi Vưu có một kế hoạch như vậy, nhưngmà bọn họ bại trận, bao nhiêu công cụ đều bị Hoàng Đế tịch thu, Hoàng Để còn định bỏ hết vào rương để thiêu hủy. Nếu muốn kế hoạch thành công, em cần làm gì?
Vấn để này Mạnh Thiên Tư là người thích hợp trả lời nhất vì cô là người giữ ngôi vương của sơn quỷ. Những tính toán của cô phải suy xét cả độ thực dụng và cách làm việc, chứ không đơn giản là nói miệng.
Quả nhiên Mạnh Thiên Tư trảm ngâm một hỏi rỏi nói: "Em cần một gián điệp, trực tiếp tham gia chuyện hủy rương. Vậy thì em mới biết rõ thứ em cần ở nơi nào"
Giang Luyện viết hai chữ "gián điệp" trên giấy: "Khi đó muốn cài gián điệp ở phe Hoàng Đế cũng không khó. Tất nhiều người trong tộc thuận theo Hoàng Đế là vì ông ấy thắng trận và họ cũng thực sự cùng đường, chứ không phải cam tâm tình nguyện... Em nói xem còn cần lấy được thứ gì nữa?"
Thần Côn nhìn hai chữ "gián điệp" mà thấy gai mắt.
Mạnh Thiên Tư lại suy ngắm thật kỹ cảng: "Em cản thủy tỉnh, tức nhưỡng. Mật núi... cũng cần vì mật núi là thiên địch của thủy tinh. Nếu để thứ này lại cho kẻ địch thì quả là mối họa ngâm"
Giang Luyện viết những thứ này vào trong ô vuông. Lúc này Tiển Quỳnh Hoa mới hiểu và giải thích cho Cảnh Như Tư ô vuông kia là đại biểu cho chiếc rương.
Còn gì nữa thì Mạnh Thiên Tư không nghĩ ra được: "Chủ yếu nhất là mấy thứ này?
Rất tốt, Giang Luyện quay sang Thần Côn: "Chú kể cho bọn cháu nghe không ít lần chú nằm mơ. Thông qua những giấc mơ đó cháu có một khái niệm sơ lược về cảnh đếm rương"
"Tổng thể mà nói đều là đỏ quan trọng, đoàn rối đất của Nữ Oa và bát quát của Phục Hy đều nằm trong đó. Thủy tỉnh hay tức nhưỡng so với những thứ khác đẻu không tính là thứ quý hiếm. Với cả cũng không có quy định rõ ràng món nảy bỏ rương nào —— mọi người xếp đặt tự do, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau nữa. Ví dụ như rương tôi đây rồi, cái này bỏ rương ông đi"
Thần Côn nuốt nước miếng. Ông nhớ trong một giấc mơ của mình, có người mang bảy mảnh xương thú tới bảo với ông là rương mình đây không đựng thêm được, còn ông thì nhiệt tình nhận lấy:
"Nói cách khác, kẻ gián điệp kia có thể thông qua đủ loại thủ đoạn, lén lút hay thẳng thừng bỏ những thứ phe Xi Vưu cần vào trong một chiếc rương —— trộm một cái dù sao cũng dễ hơn là trộm mấy cái." Cảnh Như Tư chen lời: "Đúng vậy, một lắn ăn ngay mới tốt chứ"
Thấy bà Tư tán thành những gì mình nói, Giang Luyện cảm thấy rất man nguyện.
"Còn một vấn đẻ nữa, chiếc rương đó không thể chỉ đựng có mãy thứ cần thiết được. Để không bị người soi mói, kiểu gì cũng phải đựng thêm mấy thứ khác cho đây rương chứ. Hiện tại chúng ta đã biết bảy mảnh xương thú, chín chiếc chuông của nhà họ Thịnh đều đến từ chiếc rương này"
Nói đến đây anh còn liếc xuống mắt cá chân Mạnh Thiên Tư: "Thiên Tư, rất có thể chuông vàng của em cũng ð trong đó.
Mạnh Thiên Tư bất ngờ: "Hậ?
Nhưngrỏi cô cũng nghĩ ra ngay: Đúng vậy, chuông vàng là thứ không tầm thường, có lẽ cùng là thứ cân bị thiêu hủy ở trong chiếc TƯƠng,
Giang Luyện giảithích: "Chín chiếc chuông nhà họ Thịnh, chuông vàng có chín tác dụng. Chuông nhà họ Thịnh dùng để nói chuyện với người đã mất, chuông của em là để nói chuyện với núi, với thú rừng, thậm chí là gió trên núi. Nói thẳng thì tính chất nó như nhau, hẳn là cùng một loại. Anh còn nghỉ ngờ chuông nhà họ Thịnh cũng giống như chuông của em, có chín mảnh chuông nhưngsau này bị phân tách ra thành chín chiếc thôi."
Thần Côn bỗng nói: "Cũng có thể chiếc chuông vàng này là thứ phe Xi Vưu muốn lấy. Không có lợi không dậy sớm, sơn quỷ đi theo Xi Vưu thì Xi Vưu cũng phải cho người ta chút gì chứ. Với cả có chuông vàng mới mổ được núi để giấu mật"
Cũng có thể là vậy. Giang Luyện ghi tiếp những thứ đó vào trong ô vuông rỏi cảm trang giấy lên, hỏi Mạnh Thiên Tư: "Bây giờ rương đủ rồi, em định trộm sao?"
Mạnh Thiên Tư nghĩ một lát: "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa thôi. Em cần phải ra tay vào lúc đối phương không cảnh giác, còn phải biết được vị trí cụ thể của chiếc rương —— bằng không một trăm chiếc rương để chung với nhau thì không nhận ra được"
Đúng vậy, Giang Luyện thở dài: "Những thứ này đều cần kẻ gián điệp kia làm. Khi đặt rương hắn phải giả vờ như vô tình như lại là cố ý đặt nó ở nơi nào đấy, vậy thì đồng bọn của hắn mới có thể chuẩn xác lấy nó đi được."
Thần Côn nhớ tới đôi bàn tay ấn trong sương mù giơ ra trộm rương, trong giấc mơ ban đầu của mình mà cảm xúc lẫn lộn.
Tiển Quỳnh Hoa cũng thốn thức nhìn tờ giấy có ghi lời kể của tổ tiên nhà họ Huống: "Trộm được rương nhưngkhông mở ra được, nên mới dò theo dấu ấn tìm đến người thợ làm rương. Đây cũng là lý do vì sao nhà họ Huống lại bị cuốn vào"
Mạnh Thiên Tư nhận lấy bức tranh vẽ chiếc rương giản dị trong tay Giang Luyện.
Sau khi mở rương lại cần phân chia lại. Thủy quỷ có được thủy tỉnh, sơn quỹ cất đi mật núi, sơn thủy không gặp mặt. Nhà họ Huống mang theo chiếc rương rồng đi thật xa, biết thânbiết phận không làm gì nổi bật. Nhà họ Thịnh có được chiếc chuông, ấn mình nơi núi sâu. Bảy mảnh xương thú không biết bị ném đi đâu, nhưnghiển nhiên bảy luồng oán khí đã xâm nhập vào thế gian, thậm chí còn kinh động tới cả Lão Từ...
Trong rương còn gì nữa không? Có lẽ là có nhưngkhông quá quan trọng, cũng có thể đã bị những người khác chia chác rỏi. Không rõ chuyện phân chia này có tiêu chuẩn gì không, có thể vì phân chia không đều mà nổi lên tranh chấp hay không...
Không sao cả, một bộ khung đã hình thành: Hố đất di động, thủy quỷ truyền thừa, huyệt Kim Thang, cùng với lời tiên đoán thản bí 'không cánh mà bay, không gặp rồi lại gặp: Thủy quỹ với thể chất đặc biệt là người ly tưởng nhất cho việc chuyển hóa, nhưngnhỡ số người không đủ thì trong huyệt Kim Thang văn còn đồ dự bị.
Cô nghe được Giang Luyện nói khẽ: "Vậy là chúng ta đã rõ ngọn nguồn tai họa suốt mấy chục năm của thủy quỷ ở đâu rồi-"
Vì sao những người sống lại nảy dù bộ dạng hoàn mỹ mà tuổi thọ lại không lâu dài? Vì sao "Diêm La sinh Diêm La" lại chỉ được một lần, mà không thể từ đời này qua đời khác như thời Thượng cổ?
Bởi vì viên tỉnh thể kỳ lân kia được đào từ con kỷ lân đã chết, nó còn chưa trưởng thành.
Kỷ lân có tuổi thọ hai ngàn mới được một viên tỉnh thể, đủ để thấy muốn có tỉnh thể kỳ lân khó đến mức nào. Không biết viên tỉnh thể kỳ lâncó khiếm khuyết, lấy thái tuế làm nơi sinh dưỡng này phải trải qua bao nhiêu năm tháng mới trưởng thành, rồi lại trải qua bao lâu để từ một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vô số...
Cô nỉ non: "Khi tỉnh thể trưởng thành, không cánh mà bay, không gặp mà lại gặp. Quê bói này chẳng phải là nói dối sao? Rõ ràng nó không thành công mà"
Giang Luyện nói: "Cũng không thể nói vậy, anh và Thần Côn có nói qua chuyện này. Xem mệnh là vượt qua chiều không gian để xem tương lai. Xem mệnh không thể biết được nguyên do, không thể biết được thời gian cụ thể mà chỉ cho em một cái hình ảnh để em tự nghiền ngẫm. Ví dụ như em thấy tương lai mình cảm dao chém người, nhưngem không biết lý do mình làm vậy, cũng không biết mình tự vẻ hay cố tình giết người
"Có lẽ bọn họ chỉ thấy được cảnh sống lại với bộ dạng hoàn mỹ thôi, còn người đó sống được bao lâu, sau này sẽ thế nào thì họ không biết, Nhưngcảnh tượng ấy đủ để bọn họ liều hết thảy vì tưởng nó khả thi" Mạnh Thiên Tư khẽ "ỏ" lên, xong lại hỏi: "Nói vậy thì không có cách nảo cứu thủy quỷ ä?"
Cô nhớ tới nụ cười của Tông Hàng, nhớ tới lời nhờ vả của anh.
Giang Luyện im lặng,
Chuyện của thủy quỹ thuộc về sự cố tập thể. Cả đám uống nhằm thuốc, thuốc cũng uống rồi không nhổ ra được. Có một số người đã chết vì thuốc, có một số người còn kéo chút hơi tàn, có người mở màn cho cái chết, có người kết thúc cho sự diệt vong. Thời gian dài ngắn cũng vẫn là một đám người bị hại.
Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa. Như để phân tán lực chú ý, cô bắt đầu xếp lại những trang giấy bừa bãi trên đất.
Cô nghe được giọng mình thoảng qua tai: "Nhưngai đi nói chuyện với Tông Hàng đây?"
Cảnh Như Tư nhận ra tâm trạng sa sút của cô: "Thiên Tư a, con giúp người ta cũng đừng đặt quá nhiều tình cảm vào đó. Chuyện nhà thủy quỷ mẹ cũng biết, những người gặp nạn kia đều đã chết gần hết. Có chết nữa cũng chỉ một hai người, không còn tốn thất quá nhiều. Thật ra họ cũng biết rõ trong lòng, đến nhờ chúng ta giúp đỡ chỉ là muốn biết nguyên do thôi"
Mạnh Thiên Tư gương mắt nhìn bà: "Cái gì gọi là cũng chỉ một hai người' chứ? Đù chỉ là một hai người thì những người yêu thương họ cũng sẽ đau lòng"
Một đóa hoa tàn núi không biết, cũng chẳng cân, nhưngtừng đóa, từng đóa hoa tàn núi sẽ để ý.
Giang Luyện giơ tay qua như muốn nắm tay cô, Mạnh Thiên Tư tránh tay anh, còn cười đáp: "Em không sao"
Khi nói chuyện chính cô cũng không phát hiện có một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi bộp xuống trang giấy.
Cô cúi đầu xuống xem.
Thì ra là trang giây Giang Luyện vẽ đường đi mà mọi người chưa kịp xem, cũng chưa rảnh để xem. Nước mắt nhỏ ở phản trên trang giấy, thấm ướt mấy chữ: Thang trời Côn Lôn.