Quyển 3: Lạc Động - Chương 26

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:32:42

Sắc trời mờ mịt, sương sớm trong núi vẫn còn đậm, cả ngọn núi như được khoác thêm một lớp sa mỏng bên ngoài, vừa đong đưa vừa bay cao. Nhưng bên một hồ nước ở dưới khe núi, lại huyên náo khác thường. Hồ nước không sâu, giữa hồ có một chiếc xe du lịch cỡ nhỏ nằm lật ngược ở đó. Trên bờ có một đám người, có người cầm dây thừng, có người mở cửa xe ở dưới nước, còn có người bơi ra từ dưới đáy ao, giơ tay lên lau nước trên mặt. Mạnh Kính Tùng ngồi xổm trên vách núi gần đó, quan sát vết lốp xe trên mặt đất. Vì bùn đất ở sườn núi khá ẩm ướt, nên vết hằn để lại rất rõ ràng: Chiếc xe hẳn là mất lái từ nơi này, sau đó lao nhanh xuống hồ nước bên dưới, sau đó dùng tư thế lộn đầu để chờ bọn họ tìm đến. Với độ cao này, xe có lao xuống dưới thì mức độ nguy hiểm cũng không lớn, huống chi, bọn họ đã xác nhận là không có ai ở trong xe rồi. Người đi đâu mất rồi? Là Bạch Thủy Tiêu như ý, hay là Thiên Tư đắc thủ? Nhưng nếu là Thiên Tư chiếm thế thượng phong, thì sao không lại không liên hệ với bọn họ? Mạnh Kính Tùng cau mày, lúc trước anh chỉ hơi lo lắng thôi: Lúc ấy, Mạnh Thiên Tư ra hiệu cho anh, khiến anh cho rằng, vụ bắt cóc đó cũng không nguy hiểm lắm, còn cô thì đã có kế hoạch cả rồi, nên anh cũng không vội vàng đi cứu người, mà chỉ yên lặng theo dõi phía sau. Cho đến khi Liễu Quan Quốc chạy đến báo tin, cái điểm đỏ kia đã đứng im một hồi lâu rồi, mà theo vị trí trên bản đồ, thì nơi đó ở giữa núi, xung quanh chẳng có thôn trại gì. Mạnh Kính Tùng không yên tâm, nên mới dẫn người chạy đến đây. . . . Sau lưng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Mạnh Kính Tùng xoa đầu ngón tay, phủi hết bụi đất trong tay đi, đứng dậy: "Sao rồi?" Người đi tới là Liễu Quan Quốc, sau một đêm bôn ba, mặt mũi ông ta lúc này đã sưng vù, hai quầng mắt cũng thâm tím lại: "Đã tìm hết xung quanh rồi, phát hiện mấy dấu chân trong bụi cỏ, nhưng không có giá trị gì cả —— Vì không thể xác định được phương hướng chính xác." Mạnh Kính Tùng "ừ" một tiếng, ra hiệu cho ông ta nói tiếp. "Bạch Thủy Tiêu có hai nơi ở. Cô ta có nhà ở huyện Long Sơn, quê gốc cô ta ở trại Lạp Khoa, hai nơi này tôi đều dẫn người đi rồi, nhưng không có ai cả. Có lẽ cô ta còn chỗ ở khác nữa. Tôi có hỏi hàng xóm xung quanh, nhưng họ đều nói là không gặp cô ta mấy, cũng chưa từng nhìn thấy bạn bè của cô ta." Điều này cũng nằm trong dự tính của Mạnh Kính Tùng, dù sao Bạch Thủy Tiêu cũng là người rất xảo quyệt mà. Mạnh Kính Tùng hơi bực mình: "Không còn gì nữa à? Người được mời đến dự tiệc của chúng ta, mà chỉ biết có một tẹo thông tin thế thôi à?" Liễu Quan Quốc đỏ mặt, không dám phản bác. Thật ra Lạc Hoa Động Nữ khá đặc thù, họ không có phái đoàn lớn như Tẩu Cước hay Thần Tự Đầu, nếu nói về bản chất, thì đó là những cô gái khốn khổ, được Động thần phù hộ, ban cho một số kỹ năng khác thường. Họ không thích giao tiếp với người khác, mà thích ở bên núi rừng hơn —— lần này Mạnh Thiên Tư mời khách, có dự định là không bỏ sót một ai, chỉ cần là người có liên quan đến những điều thần bí, thì đều nhận được thiệp mời. Ví dụ như Lão Dát, chỉ là một người làm mặt nạ trừ tà, nhưng cũng được mời đó. Ai mà biết được sẽ xảy ra những chuyện rắc rối thế này chứ. Mạnh Kính Tùng vừa nói xong thì cũng biết là đã lỡ lời, nhưng anh ta lại ngại thân phận của mình, không bỏ mặt mũi xuống để xin lỗi Liễu Quan Quốc được, thế là quay đầu đi —— vừa quay đi bỗng nhìn thấy một chiếc xe đang chạy thật nhanh tới. Ban đầu anh ta còn tưởng là xe đi ngang qua, đứng lại xem có chuyện gì, mãi đến khi hai người trong xe đi xuống, Liễu Quan Quốc cũng vội vàng chạy lên, Mạnh Kính Tùng mới biết đó cũng là Sơn quỷ. Anh ta nhìn kỹ mặt hai người kia, có chút quen quen, nghĩ một hồi mới nhớ ra: là Thẩm Vạn Cổ và Thẩm Bang. Hai người này đang dẫn ông lão điên điên khùng khùng kia đi chơi cơ mà? Nghĩ ai thì gặp được người đó: Cửa xe phía sau mở ra, một chiếc đầu thò ra nhìn đông nhìn tây, đúng là Thần Côn. Mạnh Kính Tùng hơi bực mình, cảm thấy Thần Côn như một đống keo dính, vứt không vứt được, mà còn vướng tay vướng chân. Nhưng mà anh ta lại không dám làm trái ý bà bảy, thế là khi ánh mắt hai người đụng vào nhau, Mạnh Kính Tùng khách khí mỉm cười với Thần Côn. Ai ngờ nụ cười đó của anh ta đã tiếp thêm dũng khí cho ông chú này. Một lát sau, Thần Côn đã vui vẻ chạy đến bên cạnh anh: "Nghe nói Mạnh tiểu thư bị một con bé Lạc Động bắt cóc à?" Bắt cóc cái gì! Mấy người bên dưới toàn thích nói chuyện giật gân, làm tin tức biến thành tam sao thất bản. Mạnh Kính Tùng không vui, nhưng lại không tiện biểu lộ hẳn lên mặt: "Là Thiên Tư chủ động đi theo cô ta, cô ấy có dự định riêng của mình." Thần Côn lo lắng hỏi: "Chú nghe nói, không tìm thấy con bé Bạch cái gì... Thủy kia à?" Hỏi ba đáp bốn, tưởng mình như người nhà đấy à? Mạnh Kính Tùng càng mất kiên nhẫn hơn: "Vâng." "Bạch cái gì Thủy kia, thật sự là Lạc Động à? Không phải giả đấy chứ?" Cái này còn có thể là giả à? Mạnh Kính Tùng đang định hỏi lại, may mà mấy người Liễu Quan Quốc đã đi tới, vừa hay nghe được câu hỏi của Thần Côn, nên đáp giùm anh: "Chắc không phải giả đâu. Bạch Thủy Tiêu Lạc Động đã nhiều năm, người trại Lạp Khoa đều biết mà." Thần Côn ừ một tiếng, hơi trầm ngâm: "Thế cái động cô ta rơi là ở đâu?" Cái tên Thần Côn này, tra hỏi cũng khá trật tự đấy. Mạnh Kính Tùng hơi giật mình: "Điều này quan trọng lắm à?" Thần Côn lườm anh ta một cái: "Nói nhảm, điều này tất nhiên là quan trọng rồi. Cậu có biết ở đâu không?" Thẩm Vạn Cổ đứng bên giật nảy mình, vội vàng túm áo Thần Côn: "Côn... chú Côn, chú nói chuyện với trợ lý Mạnh, phải... lễ phép một chút." Ngay trước mặt Liễu Quan Quốc và Mạnh Kính Tùng, Thẩm Vạn Cổ không dám gọi Thần Côn là "Côn gia", sợ bị mắng: Ai là gia của cậu? Làm Sơn quỷ mà lại đi gọi người khác là gia à? Nếu là ngày thường mà bị người mỉa mai như thế, Mạnh Kính Tùng đã trở mặt rồi. Nhưng nghiêm túc với kiểu người lôi thôi như Thần Côn cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế là anh ta nói chậm lại: "Thẩm tiên sinh... có nghiên cứu về Lạc Động à?" Thần Côn khoe khoang: "Chú đến Tương Tây rất nhiều lần rồi, không chỉ gặp mấy cô gái Lạc Động, mà còn gặp cả lão tư Miêu đi đoạt hồn của Động thần kìa. Các cháu đã gặp bao giờ chưa?" Câu cuối cùng là nói với hai Thẩm, hai người lắc đầu lia lịa. Thần Côn càng nói hăng hơn: "Đi đoạt hồn là phải có võ. Trong tay cầm cây gậy, vừa gõ vừa đục trên mặt đất, nện mạnh vào vách động, còn phải niệm thần chú: Bắt hồn lăn tròn, ở giếng lớn giếng nhỏ, lỗ lớn lỗ nhỏ, khe lớn khe nhỏ... muốn đánh bại mày, muốn mày không được sống yên ổn..." Nói được một nửa, Thần Côn thở dài: "Không được, trí nhớ không được, thế mới nói trí nhớ tốt cũng chẳng bằng đầu bút cùn. May mà chú có ghi trong bút ký, một đoạn dài lắm, khi nào về chú tìm cho." Mạnh Kính Tùng mừng như mở cờ, thật ra Sơn quỷ cũng không biết nhiều về Lạc Động, những thứ trong Sơn điển, toàn là mấy câu linh tinh trên baidu. Nhưng nghe Thần Côn nói mấy lời này, có vẻ rất chuyên nghiệp, anh ta càng khách khí hơn: "Thế sao chú lại cảm thấy cái động mà Bạch Thủy Tiêu Lạc Động quan trọng?" Thần Côn nói: "Cái này thì quá rõ rồi còn gì. Nếu cô ta đúng là Lạc Động thật, thì bất cứ chuyện gì cô ta làm, đều là do Động thần sai khiến. Lạc Động, trong tiếng Miêu có nghĩa là gì cháu biết không?" Có lẽ là biết bọn họ không hiểu, Thần Côn giơ hai ngón tay lên: "Có hai cách gọi, một cái là lăn tròn (bia), nghĩa đen luôn, chính là hồn rơi xuống vào trong động; còn một cách gọi nữa là "Bắt chóp khăn", cái này thì có ý nghĩa sâu hơn, nó giống như là trời long đất lở." Thần Côn nói xong những lời đó, Mạnh Kính Tùng thì còn đỡ, chứ mấy người Liễu Quan Quốc thì chẳng hiểu gì luôn. Thần Côn thở dài, ông cảm thấy nói chuyện với người không có học thức rất là mệt mỏi: "Trời long đất lở này, nghĩa là con người đi đến một cái thế giới khác. Các cháu nghĩ xem, trời sập thì có còn là bầu trời đó không? Đất nứt thì người đứng đó sẽ bị rơi vào trong khe. Thế giới của người đó vẫn còn là thế giới ban đầu à?" Thẩm Bang gãi đầu: "Theo nghĩa rộng thì thế giới vẫn là thế giới đó. Còn theo nghĩa hẹp, lấy con người làm trung tâm thì đúng là thế giới của con người bị thay đổi." Ai cần biết nghĩa rộng hay hẹp chứ, Thần Côn nói tiếp: "Nhưng mà Lạc Động, thứ làm rơi không phải cơ thể, mà là hồn phách, tâm linh. Cho nên "bắt chóp khăn" có nghĩa là hồn phách rơi vào trong một thế giới khác. Những người đó rất khó giao tiếp với người bình thường, vì những người giao lưu với họ là lực lượng của nơi khác, loại lực lượng mà người bình thường không nhìn thấy được, cũng không thể tiếp xúc được." Liễu Quan Quốc nghe mà giật mình: Theo truyền thuyết về những cô gái Lạc Động kia, hình như đều không thể nói chuyện với người bình thường, thường xuyên nói chuyện một mình, lúc khóc, lúc cười, tóm lại là đắm chìm trong thế giới của riêng mình —— theo cái nhìn của người ngoài, thì những người đó bị mất hồn mất phách, hoặc nói thẳng ra là điên rồi. Chẳng lẽ đó là họ đang giao lưu với những lực lượng người thường không thể nhìn thấy? Tóc gáy Liễu Quan Quốc đựng hết lên, ông nhìn ra xung quanh, cảm thấy không khí xung quanh lạnh hơn hẳn lúc trước. Mạnh Kính Tùng thì vẫn bình tĩnh: "Ý của chú là, Bạch Thủy Tiêu bị một loại lực lượng thần bí nào đó... Động thần sai khiến?" Thần Côn chìa tay, nhún vai: "Chú không nói vậy nhé. Diễn đạt là phải chính xác. Chú chỉ nói là, nếu như Bạch Thủy Tiêu không phải kẻ giả mạo, mà là người Lạc Động thật, thì những việc cô ta làm, đều là vì Động thần. Bởi vì những người khác ở trong mắt cô ta chẳng bằng một cái đinh gỉ, ông trời có sai cô ta làm gì, cô ta cũng chẳng nghe đâu." Sau đó ông lại bổ sung thêm: "Còn nữa, Động thần chỉ là một cách xưng hô thôi. Người Miêu khác với người Hán, trong văn hóa của họ, không phân rõ đâu là thần, đâu là tổ tiên, đâu là ma quỷ. Chỉ cần là những người có sức mạnh siêu phàm, bọn họ đều gọi là thần tất. Cho nên Động thần, không phải là thần tiên như mọi người nghĩ đâu, gọi nó là Động quỷ cũng chẳng sao hết. Dù sao... ngay cả bọn họ cũng chẳng hiểu được mà, nên cứ tôn kính những sức mạnh siêu nhiên đó." Nói thế nào nhỉ, người đến đường cùng cũng phải vùng lên, phải đi phản kháng, không phản kháng được thì mới cúi đầu chịu thua. Dù sao họ cũng không giống người Hán: Trong văn hóa của người Hán, tất cả mọi người đều tôn kính thần Thổ Địa, thần Thành Hoàng, chưa bao giờ có chuyện cầm dao, cầm gậy đi đánh lộn với thần cả. Thần Côn bỗng lơ đãng: Ừ, những tri thức về thần quỷ của người Miêu... rất thú vị. *** Khi nghe thấy tiếng gà gáy, Mạnh Thiên Tư đã tỉnh lại, nhưng cô không thể mở mắt ra được, tay chân tê dại vì bị trói quá lâu, đầu óc cũng rất nặng nề. Cô đoán là thuốc mê còn chưa hết hiệu lực, nên nhắm mắt lại nghe ngóng động tĩnh bên ngoài luôn: Có vẻ đây là một sơn trại hoang vắng, vì cô nghe rất lâu cũng không nghe được tiếng xe, tiếng chuông điện thoại, hay là tiếng TV —— ngược lại, những tiếng kêu của gia súc, gia cầm, tiếng đục, gõ, chặt thì lại rất nhiều. Thi thoảng còn có cả tiếng người nói chuyện xen lẫn với khẩu âm, có lẽ là họ không biết tiếng phổ thông, nên cô cũng không hiểu họ đang nói gì. Một lát sau, khi cô đã mở được mắt ra, thì mới biết mình đang ở trong một căn phòng chứa đồ chật chội, cũ nát. Nhưng theo tia nắng chiếu vào, thì có thể nhận ra căn phòng này được quét dọn sạch sẽ đến lạ thường. Trong phòng không có ai, điều này khiến cô thở phào một hơi. Sau khi nghỉ một lát, cô bỗng cảm thấy tư thế nằm sấp này của mình quá mất phong độ, không hợp với thân phận của cô. Theo lời các bà dạy bảo "Có chết cũng phải chết với phong thái vương giả", thế là cô di chuyển cơ thể từng chút, từng chút một để ngồi dậy. Sau khi ngồi được dậy, cô hơi thổn thức: Cái kiểu đặt mình vào nguy hiểm thế này, đa số sẽ có kết quả không tốt. Mặc dù là cô phối hợp để bị bắt cóc, nhưng bây giờ quyền chủ đạo trong tay cô đã mất, cô có nên xuất chiêu không nhỉ? Không được! Không thấy thỏ không thả chim ưng. Kẻ chủ mưu phía sau còn chưa lộ diện, cô xuất chiêu cho ai xem. Rồi lại nghĩ tới hoàn cảnh của mình: Cũng không đến mức bị giết chết, nếu muốn giết, thì đã giết từ tối qua rồi, nhưng có thể sẽ bị đánh... Mạnh Thiên Tư nhíu mày, nghĩ đến cảnh bị đánh, mà lại không thể giả vờ xin tha chỉ vì thân phận, địa vị. Vậy mới nói đứng ở trên cao sao tránh được lạnh mà —— giống như lúc mất nước thời cổ đại, những dân chúng nhỏ bé thì có thể bỏ trốn, có thể đầu hàng, nhưng các quý tộc thì chỉ có nước tự tử theo quốc gia thôi, vì dù có đầu hàng cũng sẽ bị người ta móc mỉa. . . . Cô đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Xem ra đã đến giờ quyết đấu rồi: Mạnh Thiên Tư ngồi thẳng người dậy, cố gắng để trông mình không quá chật vật. Tiếng mở khóa dừng lại, cánh cửa gỗ kẽo kẹt, một mảng nắng rực rỡ ùa vào trong phòng, vì sự khác biệt giữa trong và ngoài quá lớn, Mạnh Thiên Tư không thích ứng kịp, nên chỉ nhìn thấy hai bóng người một cao một thấp. Cao hẳn là Bạch Thủy Tiêu, thế thấp... Theo trực giác của cô thì là kẻ chủ mưu. Mạnh Thiên Tư bất chấp ánh nắng chói mắt, để nhìn chằm chằm bóng người thấp kia, và cuối cùng cô cũng nhìn thấy được. Đó là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, có lẽ là cuộc sống cũng không như ý, nên bà ta mặc một chiếc áo khoác vải màu xanh, đi giày vải, quần áo và giày đều bị giặt đến mức trắng bệch. Bà ta có một gương mặt cay nghiệt, giữa hai hàng lông mày ràn ngập sự độc ác, vừa nhìn là biết loại phụ nữ nông thôn khó ưa, đến láng giềng cũng phải tránh né. Bà ta ôm một chiếc đèn bình đen bóng, miệng nhỏ, bụng to, được đậy thật chặt. Nếu là người bình thường trông thấy, thì sẽ nghĩ đó là bình muối dưa, nhưng Mạnh Thiên Tư thì không nghĩ thế, cô kết hợp trước sau một hồi, trong lòng đã có đáp án, sau đó cô thốt lên: "Bà là Thảo Quỷ bà?" Thảo Quỷ bà là cách gọi khác của "Cổ bà". Tương truyền, nhà của người nuôi cổ rất sạch sẽ, bởi vì cổ trùng ghét nơi bẩn thỉu, cho nên cách giải cổ đơn giản nhất chính là dùng nước tiểu và phân để đuổi cổ trùng ra khỏi người. Bữa tiệc hôm kia của Mạnh Thiên Tư, những người liên quan đến Cổ bà, đều chỉ nhận lễ, chứ không dự tiệc. Bởi vì Cổ bà rất sợ thân phận của mình bị lộ ra —— nếu hàng xóm biết bà ta nuôi cổ, thì sẽ phải sống trong lo sợ, sợ một ngày nào đó sẽ sống không bằng chết. Thế nên, bọn họ thà ở cùng Cản Thi còn hơn làm láng giềng với Thảo Quỷ bà. Bà già kia mỉm cười, trong ánh mắt có vẻ đắc ý, hiển nhiên là đã thừa nhận câu hỏi của cô. Mạnh Thiên Tư cũng cười, nhưng trong lòng thì lại mắng: Số quà đã tặng ra ngoài chả khác nào ném cho chó ăn.