Quyển 5: Rương - Chương 72

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:48:02

Hai ngày sau Thần Côn về đến Vân Mộng Phong. Hai ngày nay ông có nhờ pháp sư Ba Mai thử lại hai lần, nhưng ông ấy thật sự không đọc được gì thêm. Cuối cùng pháp sư Ba Mai còn phải nhờ Mã Quyên Hồng nói với Thần Côn là để bức thêu đó ở lại, để ông ấy quan sát mỗi ngày, khi nào quan sát ra được cái gì thì sẽ báo lại với họ ngay. Mã Quyên Hồng thấy pháp sư Ba Mai rầu rĩ thì cũng rất thông cảm. Thế là cô ấy lại đi khuyên Thần Côn: "Chú Côn, chúng ta cứ ở đây ông ấy lại càng thấy áp lực —— cũng như giải toán ấy, càng cố thì càng không giải được. Chi bằng mình cứ từ từ, biết đâu vô tình cắm liễu liễu lại xanh, mình không ở đây ông ấy lại đọc được thêm vài ba câu nữa thì sao?" Thẩm Vạn Cổ cũng hùa theo: "Chú Côn, sức khỏe là tiền vốn cách mạng, chú đừng chìm đắm quá đà vào một việc. Chú nhìn chú bây giờ đi, trông cứ như người điên ấy, ai nói gì với chú chú cũng chẳng thưa —— cứ thế này thì không được, ăn một miếng không béo ngay được đâu, chúng ta cứ đi từ từ rồi cũng sẽ đến thôi mà." Cứ đi từ từ, từ từ rồi cũng sẽ đến, hình như cũng chỉ có thể làm vậy. *** Lúc về đến nơi là buổi tối. Cả Vân Mộng Phong đều lạnh lẽo, những căn phòng trên tầng không có ánh đèn, có vẻ như không có ai ở cả. Thần Côn cảm thấy khó hiểu bước vào trong cửa, đi ngang qua một cái sân nhỏ để đi vào trong sảnh. Ánh đèn trong sảnh khách sạn rất tối, Liễu Quan Quốc đang ngồi uống rượu trên một chiếc bàn vuông thấp bé với một người đàn ông xấp xỉ tuổi ông ta. Trên bàn có rất nhiều món nhắm rượu: Đầu cá nấu ớt, tiết vịt xào, củ cải muối, bánh rau ngải gì đó. (*) Tiết vịt xào là món tiết vịt xào chung với thịt vịt Nhìn thấy người đi vào, Liễu Quan Quốc đang uống rượu suýt nữa thì sặc. Ông ta vội vàng đứng dậy gọi Thần Côn: "Ôi, anh... anh Côn, anh về rồi đấy à? Đã ăn gì chưa?" Thần Côn đáp: "Chưa." Thẩm Vạn Cổ và mấy người khác đều có nhà ở quanh đây, không cần ở khách sạn, vốn dĩ họ định ăn tối xong mới đưa ông về Vân Mộng Phong —— nhưng hai hôm nay toàn ăn chung với họ, Thần Côn lại không thích chốn đông người nên đã từ chối. Liễu Quan Quốc vội vàng xách một cái ghế gỗ tới cho ông: "Anh Côn, tới, tới, bọn em vừa mới uống thôi, chưa động vào đồ nhắm, không phải đồ ăn thừa đâu. Đây là bạn rượu của em, Vương Khánh Lượng, làm bảo vệ ở khu du lịch núi Ngọ Lăng." Tiếp đó ông ta lại giới thiệu Thần Côn cho Vương Khánh Lượng, nhưng chỉ nói ông đang nghiên cứu về dân tộc và văn hóa cổ đại trong truyền thuyết. Vương Khánh Lượng vừa nghe thấy ông là nhà nghiên cứu thì rất kính nể, cũng gọi ông là "anh Côn" theo Liễu Quan Quốc. Thần Côn ngồi xuống, nhìn ra xung quanh rồi hỏi: "Mọi người đâu hết rồi?" Mấy ngày nay ở trong trại Dao, ông không nhớ tới những người khác, mà vẫn như trước kia chỉ biết nhào đầu vào công việc. Hoặc là đúng như Thẩm Vạn Cổ nói, mấy ngày nay đầu óc ông hoạt động hơi chậm. Liễu Quan Quốc nói: "Đi hết rồi. Việc ở đây đã xong rồi, không đi thì ở lại làm gì chứ? Bọn Giang Luyện còn đi từ mấy hôm trước rồi cơ, vì nhà cậu ấy có việc. Còn Mạnh tiểu thư thì hôm qua mới đi. Cuối cùng cũng tiễn được họ đi, nên bây giờ em mới được ngồi đây uống rượu. Chứ không thì em nào dám nhàn rỗi thế này." Sau đó ông ta lại nói thêm: "Nhưng mà anh Côn, anh đừng lo lắng. Mạnh tiểu thư đã dặn dò em, để em phối hợp, giúp đỡ anh rồi. Anh có vấn đề gì thì cứ tìm em, nếu em không làm được, em sẽ báo ngay cho trợ lý Mạnh." Thần Côn gật đầu, giơ đũa ra gắp một miếng tiết vịt xào. Ông đã quen với việc gặp gỡ và chia ly rồi, nên ông không hề cảm thấy việc mọi người đã đi hết là một việc to tát: Thời buổi này, còn có thể mất liên lạc được sao? Giao thông và công nghệ đều rất tiện lợi, muốn gặp nhau thì chỉ cần muốn thôi, những thứ khác không phải là vấn đề. Thần Côn gặm thịt vịt, thấy mặt bàn sạch sẽ thì không biết bỏ xương ở đâu. Vốn dĩ ở giữa ghế Vương Khánh Lượng và Liễu Quan Quốc có một cái thùng rác, nhưng nay có thêm một người thì cả ba không thể dùng chung một cái được. Liễu Quan Quốc bảo Vương Khánh Lượng: "Ông đi lấy mấy tờ giấy ra đây để đựng xương." Vương Khánh Lượng quen cửa quen nẻo đi ra chỗ máy photo. Trên cái bàn ở bên máy photo có một cái sọt đựng giấy bỏ đi, những thứ mà khách photo ra nhưng bị hỏng hoặc không kịp mang đi thì sẽ bị bỏ vào đó. Vương Khánh Lượng rút khoảng mười tờ ra để chia cho mọi người. Sau khi đặt mấy tờ giấy đó xuống bàn, ông ta lại nhặt một tờ ở trên cùng lên. Sau khi nhìn ngó một hồi, Vương Khánh Lượng bỗng bật cười: "Hơ, ông Diêm tốt bụng đây mà." Rồi ông ta lại thì thào: "Không phải, không đúng, sao lão Diêm tốt bụng lại mặc đồ dân quốc được? Đây là cosplay à?" Liễu Quan Quốc lườm ông ta: "Ông còn biết cả cosplay cơ à? Thế Diêm tốt bụng là ai?" Vương Khánh Lượng ngạc nhiên: "Sao tôi lại không biết? Bây giờ mấy đứa thanh niên toàn mặc đồ cổ trang để đi du lịch, vừa chụp ảnh vừa phát trực tiếp. Còn có đứa lắc lư mấy thanh kiếm cùn cơ, tôi nhìn thấy nhiều rồi... Diêm tốt bụng mà ông cũng không biết à? Chính là Diêm Kim Quốc, Diêm Lão Thất ấy." Thần Côn đang giơ đũa ra để gắp thức ăn, nghe vậy thì rụt tay lại. Ông cảm thấy cái tên Diêm Lão Thất này ông đã nghe ở đâu rồi. Liễu Quan Quốc cầm lấy tờ giấy trong tay Vương Khánh Lượng, trên tờ giấy có hình chân dung nửa người của ai đó. Ông ta nhìn ngó một lượt rồi nói: "Có giống lắm đâu?" Tất nhiên Liễu Quan Quốc có biết Diêm Lão Thất rồi. Mấy năm trước pháp luật chưa được hoàn thiện như bây giờ, các thế lực đen tối ở khắp nơi cũng chưa bị xử lý sạch sẽ như ngày nay, họ Diêm được xưng là anh cả Tương Tây. Chuyện hiếp đáp người khác ông ta làm như cơm bữa. Nghe thấy người ta mắng mình là sau này sẽ gặp phải báo ứng, ông ta chỉ cười khẩy đáp rằng mình vốn là người gian ác, không tin quỷ không tin thần, không sợ báo ứng. Ai ngờ bảy tám năm trước sau một lần đi du lịch về, ông ta đột nhiên thay đổi. Không đến mức ăn chay niệm phật, nhưng đúng là ông ta đã dừng hết những việc trái pháp luật lại. Ông ta không làm những việc thất đức kia nữa, mà chuyển sang làm việc thiện, xóa bỏ thù hận với mọi người. Tính đến nay ông ta đã xây sửa khá nhiều cầu đường, và quyên góp tiền bạc cho trường học. Khi núi Ngọ Lăng xây dựng khu du lịch, ông ta cũng góp rất nhiều tiền vào đó. Lúc khai trương khu du lịch người ta còn mời ông ta đến tham dự và chụp ảnh chung. Bây giờ bức ảnh ấy vẫn còn treo ở trong khu du lịch ấy. Thảo nào Vương Khánh Lượng lại có thể nhận ra ông ta. Thấy Liễu Quan Quốc vẫn không nhận ra, Vương Khánh Lượng còn sốt sắng thay: "Ông không thể chỉ nhìn mỗi cái mũi như vậy. Lúc Diêm Lão Thất còn trẻ, từng bị người rạch mặt, vết dao cắt ngang qua mũi, sau này đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi, nên không còn giống nữa. Ông phải nhìn mặt ấy, còn cả cái cổ, cái gáy này, đều giống y như đúc." Nghe thấy cái câu "vết dao cắt ngang qua mũi", Thần Côn bừng tỉnh. Cuối cùng ông cũng nhớ ra, Diêm Kim Quốc, Diêm Lão Thất! Người này sao ông có thể quên được, người bạn tốt nhất của ông – Tiểu Phong Phong từng cắt ngang qua sống mũi một tên rắn độc ở Tương Tây để cứu người. Sau này để giải quyết rắc rối, bạn ông phải nhờ người đi nói chuyện tên đó, vừa phải bồi thường hai vạn tiền thuốc men, vừa phải chịu một lệnh cấm: Từ đó về sau không được bước chân vào Tương Tây nửa bước. Thần Côn bỗng quên sạch những chuyện buồn rầu mấy ngày nay: "Đâu đâu, cho tôi xem với!" Liễu Quan Quốc vội vàng đưa tờ giấy đó cho Thần Côn. Vương Khánh Lượng vẫn còn thổn thức: "Theo tôi thấy số tên Diêm Lão Thất này quá tốt, nếu ông ta cứ đi theo con đường đen tối đó, sớm muộn gì cũng phải ăn súng. Còn bây giờ thì sao? Quay ngoắt lại thành Diêm tốt bụng được mọi người kính trọng." Đúng là số ông ta rất tốt, hai ba năm sau khi Diêm Lão Thất cải tà quy chính, nhà nước đã xiết chặt việc xử lý những thế lực đen tối. Có rất nhiều gã bạn cũ của Diêm Lão Thất phải vào tù bóc lịch, chỉ có mình ông ta thoát được. Hóa ra Diêm Lão Thất trông như thế này. Nhưng sao ông ta lại mặc đồ dân quốc nhỉ? Thần Côn nhìn một lượt, nhận ra đây là bản photo của tranh phác họa, mà cách phác họa này... Ông ngạc nhiên hỏi: "Đây là Tiểu Luyện Luyện vẽ à?" Chắc chắn là như vậy. Bức tranh vẽ nút thắt kia của Tiểu Luyện Luyện ông đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi, nên rất quen thuộc với cách vẽ của anh. Vả lại ở trong khách sạn này còn có ai biết vẽ nữa đâu. Liễu Quan Quốc cũng nhớ ra: "Đúng, đúng vậy. Hôm đó Huống Mỹ Doanh có photo mấy thứ ở chỗ em, đúng vậy chỉ có mình con bé đó photo thôi. Ôi chao, con bé đó cũng rất đáng thương, không biết mắc phải bệnh gì nữa..." Thần Côn thuận miệng ừ một tiếng. Giang Luyện có nhắc tới chuyện này với ông, nhưng anh không miêu tả cụ thể, chỉ nói về việc mấy người lớn trước đó cũng mắc phải căn bệnh lạ, lúc chết rất thê thảm, làn da bị xé nát từ trong ra ngoài. Đến khi tắt thở thì cả người chỉ còn toàn máu me. Vương Khánh Lượng tò mò, vừa ném một củ lạc vào miệng vừa hỏi: "Bệnh gì thế? Không chữa được à?" Liễu Quan Quốc nói: "Cái này tôi cũng không biết, chắc là một loại bệnh hiếm về máu. Tôi có tìm ở trên mạng nhưng không thấy ai có bệnh trạng tương tự cả —— ông biết không, lúc con bé đó bị dao cắt chảy máu, máu trong người nó cứ như nước sôi ấy, vừa sôi sục vừa bắn ra tung tóe..." Ông ta gắp một miếng cá lên ăn, nhổ phần xương cá lên bàn, rồi vừa nhai vừa nói: "Tóm lại trông rất kinh khủng." Máu trong người nó cứ như nước sôi ấy... Trong đầu Thần Côn bỗng nhảy ra một câu nói —— Ngọn lửa lăn qua máu sôi, mới có thể mở được then cài cơ quan. Máu Huống Mỹ Doanh giống như nước được đun sôi, vừa sôi sục vừa bắn tung tóe, vậy chẳng phải là... máu sôi sao? Đây là tranh mà Giang Luyện vẽ, bình thường Giang Luyện không hay vẽ tranh, chỉ khi nào dán thần nhãn mới vẽ. Hôm ông đi trại Dao, Giang Luyện có nói với ông sẽ đi xem ảo ảnh với Mạnh tiểu thư. Đúng vậy, chắc chắn là sau khi xem xong ảo ảnh, Giang Luyện đã về dán thần nhãn thêm lần nữa. Còn nữa khi ấy mình đã nói gì nhỉ? —— chúng ta cứ ai đi đường nấy, người nào tìm rương của người nấy... Đầu Thần Côn ong lên, bàn tay nắm chặt tờ giấy photo của ông run rẩy khiến cho tờ giấy đó cũng rung lên theo. Ông ấp úng hỏi: "Chỗ tranh này... chỉ có một bức thôi à? Còn bức nào nữa không? Hả? Còn nữa không?" Càng nói về sau, càng như gào thét. Vương Khánh Lượng và Liễu Quan Quốc ngây ra, rồi vội vàng đứng dậy: Một người chạy về chỗ giỏ đựng giấy vứt đi, một người thì lật mấy tờ giấy để trên bàn. Lại tìm được thêm bốn bức tranh nữa, đều là rương. Mà còn là các mặt của một chiếc rương —— lối vẽ của Giang Luyện dù trọng tâm là mặt rương chính, nhưng vẫn sử dụng thêm những đường cong cần thiết để người xem biết đó là một chiếc rương. Huống Mỹ Doanh còn đánh số cho những bức tranh ấy theo trình tự Giang Luyện vẽ chúng: Cô gái mặc váy trắng ôm Huống Vân Ương, các mặt trái, phải, trên, dưới, trước, sau của chiếc rương rồi đến Diêm La. Tổng cộng có tám bức tranh. Lúc photo đến lượt cuối cùng thì bị hết giấy, nên phần cuối cùng đó Vi Bưu chỉ lấy được mỗi hình của cô gái váy trắng và mặt trái của chiếc rương. Năm bức sau đó thì được máy photo nhả ra sau khi được cho thêm giấy vào máy. Cũng may mắn là mấy bức tranh này chưa bị vứt đi, tuy có một bức đã dính bẩn vì bị để xương cá lên, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chi tiết bức tranh. Thần Côn nhìn đi nhìn lại mấy bức tranh đó, càng nhìn sắc mặt ông càng trắng, hơi thở cũng dồn dập hơn. Vương Khánh Lượng và Liễu Quan Quốc thấy vậy thì cũng đứng dậy xem cùng. Chỉ là một cái rương được chạm trổ những bức tranh thần thoại thôi mà? Xem thôi thì vẫn chưa đủ, Thần Côn nhờ Liễu Quan Quốc và Vương Khánh Lượng xếp bốn bức tranh vẽ chiếc rương đó theo đúng vị trí của nó, để tạo thành hình một cái rương. Còn ông thì đứng nhìn, ngồi nhìn, rồi lùi lại phía sau để nhìn. Càng nhìn mồ hôi trên trán ông càng chảy nhiều hơn. Ông kích động đến mức đỏ cả mắt. Bàn tay run run của ông cầm lấy chai rượu trên bàn định uống thả cửa một phen cho thỏa nỗi u sầu trong bụng, nhưng nhớ tới việc mình uống một ly là say mèm —— mà điều quan trọng nhất bây giờ là phải giữ được cái não tỉnh táo. Thế nên ông lại đặt chai rượu xuống bàn. Liễu Quan Quốc vẫn duy trì tư thế giơ tờ giấy, càm thấy rất buồn cười: "Anh Côn, anh... phát hiện được cái gì à?" Vốn dĩ ông ta định hỏi "Em có thể bỏ nó xuống chưa?" nhưng thấy Thần Côn vẫn còn nhìn chằm chằm vào cái "rương" đó, thì không dám nói nữa. Dù sao thân phận hai người khác biệt, Thần Côn là ba tầng cánh sen đấy. Thần Côn hỏi: "Hai cậu có thấy điểm đặc biệt của cái rương này không?" Vương Khánh Lượng muốn gãi đầu, tiếc là tay ông ta đang bận: "Có tranh thần thoại, phát huy được... văn hóa truyền thống?" Thần Côn lắc đầu: "Không phải, cái rương này không có nắp." Liễu Quan Quốc không tin: "Có thể là nó có nắp, nhưng vì đóng quá chặt nên không hiện khe hở thôi." Thần Côn nói rất chắc chắn: "Không phải, chắc chắn là nó không có nắp, bởi vì... hai cậu xem cái đường phân chia ranh giới trên tranh đi." Trên mặt rương được khắc những bức tranh về thần thoại thượng cổ, nhưng không phải mỗi mặt rương một bức tranh: Mà chúng được ngăn cách bằng những hoa văn chim thú, nên hình ảnh rất hài hòa, tự nhiên —— đường ranh giới thẳng đứng là những con phượng hoàng nhỏ bé, còn đường nằm ngang thì là những con thú to cao. Nếu nói có điều gì kỳ lạ thì chính là kích cỡ của những con thú đó đều rất nhỏ, nhưng con phượng hoàng thì lại rất dài và lộng lẫy, những chiếc lông đuôi phức tạp của nó có thể kéo dài từ mặt rương này sang mặt rương kia. Thần Côn chỉ vào con phượng hoàng: "Đây là con gì?" Vương Khánh Lượng trả lời: "Phượng hoàng." Cái này còn phải hỏi à? Đầu nhỏ, người nhỏ, đuôi dài, dáng dấp xinh đẹp, đầu ở mặt trên của chiếc rương, nhưng lông đuôi thì phải kéo dài đến tận mặt đáy. "Tổng cộng có mấy con?" Liễu Quan Quốc tính nhẩm trong bụng: "Chắc là bốn con." Bốn mặt rương mà, mỗi mặt một con thì phải là bốn con. Thần Côn nói: "Không đúng, tôi mới đếm rồi, cậu tính lại xem." Giọng ông quá nghiêm túc khiến Liễu Quan Quốc không dám đoán bừa nữa. Ông ta phối hợp với Vương Khánh Lượng, thay đổi vị trí của những tờ giấy trong tay để có thể nhìn tất cả mọi mặt rương. Chỉ có ba con, mà ba con đó đều nối tiếp nhau: Nói thẳng ra thì mỏ con này ngậm vào đuôi con kia, con này nối tiếp con kia, tạo thành một cái vòng khép kín —— hoặc phải nói là một cái khung hình vuông khép kín —— bao bọc lấy cả cái rương đó. Cho nên cái này thể hiện điều gì nhỉ? Thể hiện được là người làm rương có suy nghĩ độc đáo, sắp xếp những bức tranh rất tài tình à? Thần Côn nhận ra sự khó hiểu của Liễu Quan Quốc nên nói: "Có thể hai người không nhận ra, nhưng tôi biết ba con này không hẳn là phượng hoàng." Sau đó ông giơ tay ra chỉ vào một con: "Phượng." Rồi ông lùi lại phía sau chỉ sang con khác: "Hoàng." Cuối cùng ông cúi người xuống, chỉ vào con trên mặt đáy chiếc rương: "Loan." Liễu Quan Quốc vẫn như người trên mây, còn Thần Côn thì đã ngồi xuống ghế: "Hai cậu bỏ chúng nó xuống đi, giơ mãi mỏi tay... Hai người đã từng nghe qua truyền thuyết về bảy thanh hung giản?" *** Theo truyền thuyết, trên đời này có bảy vụ án nguy hiểm xuất hiện sớm nhất được ghi lại bằng chữ viết, không biết là được khắc trên mai rùa hay trên xương thú. Bởi vì được khắc từ ngay những lúc đầu, nên chúng có sức mạnh mê hoặc lòng người, sau đó thì sinh ra bảy điềm xấu. Phàm là những người tiếp xúc với chúng nó tính cách đều thay đổi, cũng phạm phải những vụ án nguy hiểm tương tự, nên chúng bị mọi người coi là điềm xấu —— trong sự hoang mang tột độ mọi người cúng bái trăm thần, pháp sư cầu xin ông trời cho mượn sức mạnh để diệt trừ chúng. Kết quả cuối cùng là đời sau xuất hiện một vị đại đức phong ấn bảy điềm xấu đó. Thời gian thấm thoắt trôi, những năm cuối cùng của triều Chu, vương triều suy bại, Lão Tử – vị đại đức năm nào quyết chí thoái ẩn, cưỡi trâu đen vượt ải Hàm Cốc. Doãn Hỉ – quan trấn ải Hàm Cốc lúc bấy giờ tinh thông thiên văn, vào một ngày nọ ông nhác thấy tử khí đông lai, đoán được rằng sẽ có quý nhân qua ải. Ông đợi sẵn ở cửa ải, quả nhiên gặp được Lão Tử, sau khi giữ mãi không được, ông nói: "Tiên sinh học vấn uyên thâm, không để lại chút gì cho thế gian này sao?" (*) Tử khí đông lai: khí tím đến từ phía đông, ý chỉ điềm lành, mang lại bình an và may mắn. Sử nói, Lão Tử cảm được sự nhiệt tình của Doãn Hỉ, nán lại ải Hàm Cốc ba tháng, để lại một bộ "Đạo đức kinh" chừng năm nghìn chữ. Nhưng vẫn còn một phiên bản khác nói rằng, thứ Lão Tử để lại không chỉ có mình "Đạo đức kinh". Ông quyết ý trừ hại cho dân, nên đã dẫn bảy điềm xấu vốn được khắc trên mai rùa xương thú kia vào trong bảy thanh giản (thẻ tre) bằng gỗ, dùng ba thanh giản bằng đồng thau có khắc hình ba con Phượng, Hoàng, Loan khóa nó lại, và căn dặn Doãn Hỉ: Ngũ hành tạo ra thế giới, cả thế giới đều do năm nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cấu thành, mỗi một loại đều có thể tạm khắc chế bảy điềm xấu kia, nhưng chung quy không phải kế diệt tận gốc. Cho nên cách của ông cũng là đang bày trận: thanh giản làm từ cây, cây sống ở trong đất, lớn lên nhờ nước, tự tạo thành ba loại "mộc, thổ, thủy", Ba con "Phượng, Hoàng, Loan" là thần thú thuộc hỏa, còn thanh giản làm bằng đồng thau thì là "kim". Vậy là ngũ hành đã đủ, lại mượn thêm điềm lành của thần thú để phong ấn bảy điềm xấu. Thật ra bảy thanh giản kia không xấu, nó chỉ là thứ chứa đựng điềm xấu thôi, nhưng vì điềm xấu đó bám ở trên nó, nên nó đã bị mọi người gọi là bảy thanh "hung giản". Doãn Hỉ cung kính nhận lấy chúng: "Vì sao tiên sinh không hủy hung giản?" Lão Tử thở dài: "Dẫu nó xấu xa, hung hiểm, thì những tội ác của con người cũng đã xuất hiện, có tô son điểm phấn hay là hủy nó đi thì cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó." Doãn Hỉ lại hỏi: "Vậy nếu có một ngày khóa Phượng Hoàng Loan bị mở ra, chẳng phải bảy thanh hung giản sẽ lại gây họa cho nhân gian sao?" Lão Tử cười ha ha, bụi đất bay lên, trâu đen sải bước: "Yên tâm đi, trên đời này không có bất cứ kẻ nào có thể mở được khóa Phượng Hoàng Loan." *** Vương Khánh Lượng thật sự cho rằng mình đang nghe kể chuyện, sau khi nghe xong còn để lại lời bình: "Lão Tử không hủy được hung giản thì có. Bảy điềm xấu không nhìn thấy, không sờ được thì hủy làm sao?" Thần Côn ừ một tiếng: "Sau này chúng tôi cũng nghĩ như vậy." Liễu Quan Quốc thì lại quan tâm tới thứ khác: "Thế sau này khóa Phượng Hoàng Loan bị mở ra à?" Theo trực giác của Liễu Quan Quốc, không được thề thốt linh tinh. Lão Tử nói "Không có bất cứ kẻ nào có thể mở được khóa Phượng Hoàng Loan". Ông ấy nói như vậy càng khiến lòng người bấp bênh. Quả nhiên. Thần Côn gật đầu: "Mở. Mấy ngàn năm sau đó, nó cứ mở ra rồi lại bị phong ấn lại, không có lúc nào yên tĩnh cả." Nói đến đây ông bỗng mơ màng. Lần cuối cùng bảy thanh hung giản bị phong ấn là bốn năm trước, mà ông gần như đã tham dự vào cả quá trình đó. Khi đó, ông có năm người bạn. Đệ tử cuối cùng của Mai Hoa Cửu Nương, truyền nhân chân chính của "Bích hổ du tường" – Mộc Đại. Cô chính là người cho ông mượn căn nhà ở trấn Hữu Vụ. Người yêu của Mộc Đại – La Nhận vốn là lính đánh thuê ở nước ngoài; Viêm Hồng Sa con nhà đào đá quý; Nhất Vạn Tam có quê là một thôn chài mò ngọc ở Hợp Phố. Và cả Tào Nghiêm Hoa ban đầu làm kẻ trộm ở quanh Bia Giải Phóng, sau này thì trở thành đồ đệ của Mộc Đại, trở thành đồ tôn của Mai Hoa Cửu Nương. Năm người này gặp gỡ nhau nhờ duyên phận, bị cuốn vào trong sự kiện bảy thanh hung giản. Khi bước vào con ngõ cụt, không thể làm gì khác, họ đã dẫn cả điềm xấu trong hung giản và sức mạnh của khóa Phượng Hoàng Loan lên người mình, biến cơ thể mình thành thứ để phong ấn hung giản. Mấy năm nay, ông thường xuyên đi thăm những người bạn đó. Mỗi lần gặp nhau tất cả mọi người đều rất vui vẻ trò chuyện, nhưng không ai nhắc đến đề tài này. Nhưng thực tế ai cũng hiểu đây không phải biện pháp dài lâu: Con người rồi cũng phải chết. Họ chết rồi thì người khác sẽ ra sao? Mà Thần Côn còn lo lắng hơn cả: Theo như ông suy luận, đây giống như những con thú dữ bị nhốt ở trong năm cái bình gốm. Để bình gốm không bị đập vỡ, họ buộc phải tạo thêm một lớp vỏ bọc sắt ở bên ngoài bình gốm. Thú dữ là hung giản, vỏ sắt ở bên ngoài là sức mạnh của khóa Phượng Hoàng Loan, còn năm người kia chính là năm chiếc bình gốm: Tất nhiên hiện giờ con thú dữ không thể chạy thoát được, vỏ sắt bên ngoài cũng còn chắc chắn, nhưng bình gốm vẫn có thể vỡ dưới sự tấn công mạnh mẽ của thú dữ cơ mà. Mỗi lần gặp họ, Thần Côn đều không kìm được sự thương cảm, ông cảm thấy sức sống của họ đang xói mòn nhanh hơn bình thường vì phải chịu quá nhiều áp lực. Cho nên ông luôn muốn tìm một biện pháo giải quyết chúng, nhưng tìm tòi khắp bốn phương vẫn chẳng tìm được gì. Mãi đến tận hôm nay, trong lúc bất chợt ông như được trời cao soi sáng, mở đường dẫn lối. Cũng có lẽ là do ông chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm, mà cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị. Vì sao những thanh giản và khóa Phượng Hoàng Loan lại không thể phong ấn hẳn bảy điềm xấu? Bởi vì chúng nó không phải thứ nguyên vẹn, còn bảy điềm xấu kia thì đã có ngay từ ban đầu. Vậy bảy vụ án hung hiểm kia rốt cuộc là khắc vào mai rùa hay là xương thú? Là xương thú, xương cốt. Là đám xương trong lời pháp sư Ba Mai nói, xương cốt đáng sợ, có thể ăn thịt người. Khi pháp sư nhìn bức tranh thêu, là nhìn bằng một trực giác sự kết nối, chứ không phải là ông ấy nhìn thấy xương cốt há miệng ăn thịt người thật. Thứ ông ấy nói có thể chính là bảy mảnh xương thú nguyên thủy nhất bị điềm xấu bám vào. Vậy thì đúng là nó đã ăn thịt người thật, nó chiếm đoạt cơ thể người ta, ăn hết lương tâm người ta. Huống chi trên chiếc rương này có hình Phượng, Hoàng, Loan nối liền nhau. Hai mắt Thần Côn mờ đi, mũi ông chua xót, ông có cảm giác những điều ông lo lắng lâu nay sắp được giải đáp rồi. Ông bắt đầu tin tưởng, tin tưởng có lẽ thật sự có ông trời. Ông trời dẫn đường ông ở trong mơ, dẫn ông đi đến tìm mật núi, dẫn ông đến với cái rương, dẫn dắt ông quan tâm tới vận mệnh của những người khác... và cả chính ông. Môi Thần Côn run lên, ông ngửa đầu hét lên: "Tiểu Luyện Luyện... Tiểu Luyện Luyện đâu? Kẻ ngu ngốc nào để nó đi mất thế?" *** Nửa đêm, khi Giang Luyện đang ngon giấc bỗng dưng tỉnh dậy. Anh bị tiếng tin nhắn đánh thức. Sau khi ngơ ngác hai giây, anh vội vàng trèo xuống dưới giường, nhặt lấy cái điện thoại trên tủ, suýt nữa thì bị cái chăn đắp trên người làm vướng chân, ngã đập mặt xuống đất. Mấy hôm nay anh luôn chú ý tới những tin nhắn hoặc cuộc gọi từ số lạ, thậm chí còn tắt cả mục không quấy rầy khi đang ngủ: Nhưng mà số lạ gọi đến cho anh không phải mời anh mua nhà, thông báo trúng thưởng thì là báo cho anh biết thẻ ngân hàng của anh có vấn đề, phải vào bấm vào link để chứng thực số tiền trong thẻ. Tin nhắn cũng không khác biệt mấy: Không phải phổ cập tri thức văn hóa Ma Cao thì là thông báo khai trương shop trên taobao. Nhưng chưa bao giờ có tin nhắn vào nửa đêm cả, vì nhân viên tiếp thị và bọn lừa đảo cũng cần phải ngủ. Anh cảm thấy tin nhắn này không bình thường. Giang Luyện cầm điện thoại lên, ngồi xuống giường, thở một hơi thật dài rồi mới nhìn số "1" nho nhỏ trên ô tin nhắn, tim đập rộn ràng: anh vừa mong đợi vừa lo lắng. Anh bấm mở tin nhắn, chỉ có một câu. Là một câu nói không đầu không đuôi mà anh chưa từng nghĩ tới. "Chúng ta đang tìm cùng một cái rương."