Mấy điều này Giang Luyện cũng đã nghĩ tới.
Anh nhìn sang phía Thần Côn: "Chuyện hai người giống y như đúc chắc chắn không phải trùng hợp —— chúc mừng chú nhé, rất có thể những điều quấy nhiễu chú bao lâu sắp có đáp an rồi"
Rồi anh còn nhấn mạnh: "Nhưng mà có một chuyện chú phải xác định rõ ràng. Chú là chú, người kia là người kia, là hai người khác nhau. Không cần biết người đó tốt hay xấu, dù ông ta có là tổ tiên chú thật thì thành tựu của ông ta cũng không khiến chú thêm vẻ vang mà tội ác ông ta gây ra cũng không làm chú bẽ mặt"
Thản Côn rất đỗi biết ơn. Ông biết Giang Luyện nói vậy là để giúp ông gạt bỏ gánh nặng tư tưởng nên vội nói: "Chú biết rồi. Chú là Thần Côn đến từ cửa thôn thôn Thôn Nhỏ!"
Mạnh Thiên Tư quấn trong thảm mà muốn trợn mắt.
Cô hắng giọng: "Được rỏi, tắt hết đèn ở khu trại rồi đẩy em qua chỗ cao. Em muốn nhìn kỹ xem có đúng là bên đó có Sơn Thận Lâu không"
Cô vừa dứt lời, Mạnh Kính Tùng và Giang Luyện đều đồng thời giơ tay nắm tay đây xe lăn.
Giang Luyện xấu hổ thả tay ra trước.
Mạnh Kính Tùng thì cảm thấy mình không biết điều: "Cậu đây đi, tôi còn phải... gọi người tắt đèn"
Giang Luyện thuận nước dong thuyền: "Được, tôi... đấy cô ấy qua giúp anh"
Đóng kịch phải đóng cho tròn, Mạnh Kính Tùng khách sáo: "Vậy thì nhờ cậu"
Mạnh Thiên Tư ngồi ngay ngắn, giả vờ như mình không hẻ để ÿ chuyên ai đấy xe lăn.
Thần Côn ngơ ngác nhìn hết người này sang người kia, cảm thấy bầu không khí nảy là lạ.
Giang Luyện cần thận đấy xe lăn lên trên sườn núi.
Để bảo đảm an toàn, họ không dám đi quả xa khu trại. Mấy người gác đêm và cả Mạnh Kính Tùng vấn rải rác ở xung quanh. Dù họ đều dùng tanh sáng' nên đứng ở đây không khác gì đứng 'giữa đám đông, trong ánh mắt bao người' nhưng Giang Luyện cũng thỏa mãn rỏi: Nói sao thì cũng là "gặp riêng" mà.
Anh cảm khái: "Thật chẳng dễ dàng. Xung quanh em không có mẹ thì cũng có người, muốn đẩy xe lăn cũng phải tranh mới được"
Mạnh Thiên Tư bật cười, xong còn đàm đạo triết lý với anh: "Đại Nương Nương em nói Trường Giang và Hoàng Hà đều có đê bao quanh. Chuyện tự do tuyệt đối là không bao giờ có, có trói buộc mới có tự do —— không dễ dàng như vậy cũng đâu ảnh hưởng chuyện anh xịt nước hoa."
Giang Luyện phản bác cô: "Chai nước hoa không có vòi phun, anh chỉ bôi một xíu"
Đến nơi cao nhất, anh dịch xe lăn qua hướng Sử Tiểu Hải chỉ, Mạnh Thiên Tư giơ tay vỏ thứ gì đó trong không trung rỏi lau lên mắt.
Giang Luyện ngạc nhiên: "Em bắt gì thế?"
"Sương á. Nhìn Sơn Thận Lâu trong mưa, em sẽ dùng nước mưa lau mắt. Còn nhìn trong sương thì lầy sương"
Còn có thể suy ra như vậy nữa. Giang Luyện chuyển một tảng đá qua để lót mông rỏi ngồi xuống bên người cô: "Bọn em không biết trên núi tuyết cũng có Sơn Thận Lâu trong sương à?"
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Không biết, mà cũng chưa nghe thấy bao giờ. Nơi này quá hoang vu, có khi Sơn quỷ cũng chỉ tới mấy lần. Tây Bắc nhiều núi nhưng bọn em ít tới lắm. Anh cũng biết trụ sở chính là Sơn Quế trai mà"
Giang Luyện khó hiểu: "Rõ ràng Côn Lôn mới là ông tổ của núi, sao không đặt Sơn Quế trai ở Côn Lôn nhĩ?"
Mạnh Thiên Tư liếc anh: "Có ai không muốn sống sung sướng, yên bình ở nơi non xanh nước biếc? Ö Côn Lôn ngoải chuyện nghe sướng tai ra thì còn được cái gì? Lúc thì chết rét, lúc lại chết nóng. Muốn gọi cơm hộp cũng không ai chịu giao."
Giang Luyện dỡ khóc dở cười, nhưng mà cô nói cái gì anh cũng thấy có lý, mà có vô lý thì cũng rất thú vị.
Anh ngắng đâu lặng lẽ nhìn gương mặt dịu dàng được bóng đêm mong manh phác họa một hỏi, sau đó mới kéo thảm cho cô: "Người lạnh dễ thêm bệnh"
Thời tiết nơi đây quá lạnh, chân Mạnh Thiên Tư lại bị thương, không thể để cô bị lạnh được.
Qua một hỏi, Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Không được, quá xa, không nhìn rõ. Nhưng mà chỗ kia..."
Cô giơ tay chỉ vào một hướng: "Chỗ rìa mép đúng là bị méo, không hợp với xung quanh"
Giang Luyện nghe như tiếng trời mà cô còn nhìn ra được "bị méo"? Anh nhìn theo nhưng chỉ thấy một màu nâu đen hỗn độn.
Anh hồi: "Sao mắt em... lại nhìn ra được cái này?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Vì có chuông vàng đó. Động sơn thú, phục sơn thú, phòng sơn thú, mổ núi, xem ảo ảnh, dẫn gió núi đều là tác dụng của 'chuông vàng. Thật ra bảy mẹ em cũng có thiên phú này, có điều..."
Cô cố gắng nói thật đơn giản, dễ hiểu: "Cũng giống như là một cái cốc đo được khắc vạch vậy. Năng lực của bảy mẹ em sẽ như 0. 5 hoặc 0. 9" Giang Luyện hiểu ý cô: "Còn chưa lên đến một, nhưng vẫn chia ra cao thấp. Mà sự khác biệt cao thấp ấy chính là cách để phân chia sơn kiên, sơn mi, sơn kế?"
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Nhưng em thì đến 1 rồi. Có thể em chỉ cao hơn họ một chút, nhưng cái số 1 này chính là đường giới hạn tiêu chuẩn cho em có tư cách sử dụng được chuông vàng. Chiếc chuông vàng này..."
Nói đến đây cô hơi cúi người, cố gắng lật mép thảm bên chân mà không làm động tới vết thương. Giang Luyện đoán được nên tự động làm giúp cô. Anh lật thảm sang một bên, cũng xắn ống quần cô lên một chút để chiếc chuông vàng xuất hiện.
Không biết có phải do chuông vàng dán sát da không mà làn da nơi mắt cá chân vừa thấm hơi lạnh, mảnh chuông cũng lạnh theo.
Giang Luyện dùng tay ủ ấm chân cô.
Lòng bàn tay ấm áp đối lập với hơi lạnh bên ngoài lan tràn khắp mắt cá chân. Chân Mạnh Thiên Tư khẽ rụt lại như bị điện giật, đầu óc cũng ngưng hoạt động mất mấy giây rồi mới nhớ ra được mình định nói gì."Có đôi khi em cảm thấy chiếc chuông vàng này giống như chiếc máy khuếch đại. Nó phóng đại chút năng lực vốn có của em lên mấy lần. Sự chêch lệch giữa em và bảy mẹ thật ra không lớn nhưng vì có chuông vàng mà lại thành cách biệt
Giang Luyện tiếp lời: "Cho nên em nắm giữ ngôi vương?"
Mạnh Thiên Tư gật đầu.
Giang Luyện mỉm cười, giơ tay cảm lấy một mảnh chuông: "Máy khuếch đại nhỏ vậy ä?
Mạnh Thiên Tư lại nói: "Anh đừng không tin. Có lẽ nó đúng là một thiết bị rất là tinh vi thì sao? Bao nhiêu thế hệ Sơn quý đều không nói rõ được chất liệu của chuông vàng. Cũng từng có người mang đến phòng thí nghiệm phân tích nhưng đều không có kết quả —— Em nghe nói chiếc máy tính đầu tiên phải lớn bằng mấy căn nhà, vậy mà sau này kích thước dân thu nhỏ, từ để bàn đến xách tay, giờ thì điện thoại cũng có thể thay cho máy tính nữa. Nói không chừng sau này nó cũng chỉ còn nhỏ như mảnh chuông này ấy"
Giang Luyện giật mình.
Nghe nói chuông vàng của Mạnh Thiên Tư là tổ tiên bà bà của Sơn quỹ để lại. Mà Sơn quỷ có từ thời "Hoàng Đế – Xi Vưu" nếu đoàn rối đất của Nữ Oa là "người máy" của thời đại ấy thì chuyện những chiếc chuông này là máy khuếch đại cũng rất bình thưởng —— Bọn anh không hiểu chuông vàng cũng tựa như người xưa không hiểu điện thoại di động vậy. Người xưa có thể nói, ôi trời, cái cục đen như mực, bé bằng bàn tay này, mà lại vừa biết ca hát vừa biết chỉ đường, còn xem được cả phim nữa chứ. Thật là thần kỳ.
Cái gọi là thần kỳ có lẽ chỉ là nhận thức không theo kịp sự phát triển. Giang Luyện thả ống quản cô xuống, quấn thảm lông lại cho cô: "Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?
Mạnh Thiên Tư nghĩ một hỏi: "Cần phải xác định được vị trí của Sơn Thận Lâu để xem khung cảnh thời Thượng cổ. Mình vẫn phải tiếp tục đi về phía trước theo lời Sử Tiểu Hải nói"
Giang Luyện hơi chân chừ: "Em có nghĩ tới Sử Tiểu Hải này có vấn đề không?"
Một người mất tích mấy ngày rỏi lại tự dưng xuất hiện khiến anh không yên lòng.
Mạnh Thiên Tư biết anh đang băn khoản điều gì: "Anh sợ Sử Tiểu Hải đã bị 'chúng nó' chuyển hóa, dụ chúng ta vào bảy hả?"
Cô lắc đầu: "Em cảm thấy không phải vậy. Một là Hà Sinh Tri đã đưa Sử Tiểu Hải tới bệnh viện kiểm tra, bệnh tình của anh ta rất hợp lý với một người bị thương phần đầu. Hai là người bị chúng nó' chuyển hóa văn luôn là Thủy quỹ. Chỉ có hai ngoại lệ là Tông Hàng và Diêm La. Tông Hàng thì anh cũng biết đấy, không bị ai khống chế cả. Diêm La cũng gần như là không, kẻ ở trong người Diêm La chỉ có thể ra ngoài hoạt động khi Diêm La ngủ say thôi. Sử Tiểu Hải là Sơn quỹ, bọn chúng muốn chuyển hóa anh ta sẽ không dễ dàng. Ba là nếu Sử Tiểu Hải thật sự bị chuyển hóa thì anh ta nên dẫn chúng ta chạy lung tung, lệch khỏi phương hướng chính xác. Chuyện dụ chúng ta vào bấy là quyết định không sáng suốt vì các mẹ em văn còn phối hợp ở hậu phương. Chúng ta mà xảy ra chuyện sẽ chỉ mang tới nhiều người hơn thôi"
Cũng phải, Giang Luyện hơi yên lòng rồi lập tức nghĩ tới một vấn đẻ thực tế.
Anh đuối theo Thận Châu, biết món đỏ này ẩn hiện tùy thời tiết. Mai trời còn sương hay không đã rất khó đoán trước, mà dù có cũng chưa chắc sẽ xuất hiện Sơn Thận Lâu.
"Hay là... anh nhớ bọn em có một viên Thận Châu chất lượng tốt, từng cho anh mượn ở Tương Tây ấy. Lần này có cần mang nó qua đây không? Dùng viên đó có vẻ ổn hơn"
Mạnh Thiên Tư liếc anh: "Anh tưởng là cứ nhặt bừa một viên tới lả được ả?
"Viên thận châu ở núi Ngọ Lãng có chất lượng kém nhưng nó chỉ kém ở phản chất lượng hình ảnh thôi, nói cách khác nó vẫn ghi chép lại được toàn bộ sự việc. Cũng như là cuộn phim bình thường nhưng vì máy chiếu tệ nên hình ảnh bị vỡ ấy"
"Em cho anh mượn viên Thận Châu tốt cũng như là cho mượn chiếc máy chiếu có âm sắc và hình ảnh mượt mà vậy. Nhưng nếu không có cuộn phim ban đầu thì máy chiếu có tốt cũng chẳng chiếu ra được" Giang Luyện hiểu ngay: "Còn phải dựa vào vận may 'đợi' Sơn Thận Lâu xuất hiện, rồi... em câu Thận Châu. Nếu chất lượng viên này kém thì lại mượn... chức năng của viên tốt hả?"
Mạnh Thiên Tư lặng im,
Trên lí thuyết là vậy, nhưng còn khó nói lắm.
Sơn quỷ đều biết Thận Châu là 'mnột bọc nước; nhưng Sơn Thận Châu xuất hiện nhờ sương mù thì Thận Châu là... một đống sương ư?
Vậy thì cô câu phải kiểu gì?
Hôm sau Mạnh Thiên Tư không vội lên đường mà bàn bạc với Cảnh Như Tư mấy chuyện trước.
Cảnh Như Tư cũng biết phía trước có thể là nơi đội tám người xảy ra chuyện. Nơi đó lại còn có Sơn Thận Lâu khiến tình hình càng thêm ly kỳ.
Kết quả bản bạc cuối cùng là bên này giảm tốc độ, còn bên Tiển Quỳnh Hoa thì điều thêm người mang chiếu điểm và nhện tới cho Mạnh Thiên Tư.
Nhưng đoạn đường cuối cùng này không quá dải nên dù có đi chậm cũng vẫn đến nơi trước lúc mặt trời lặn.
Đây là một thung lũng tương đối rộng rãi, thậm chí có cả một hỏ nước cao nguyên. Dưới ánh mặt trời nước hồ có màu xanh lam, khi trời dẫn tối, màu sắc chuyển thành xanh xám, cuối cùng thì thành màu đen. Thản Côn vừa thấy nơi này đã rất căng thẳng. Ông không nói rõ được địa điểm trong mở là cái gì, nhưng chắc chắn phải là mảnh đất trống bằng phẳng, rộng rãi. Bằng không những người kia xếp rương, tính toán kiểu gì?
Huống chỉ đây còn có hỏ nước cao nguyên: Rỏng vốn thích nước, biết đầu con rồng ngã xuống kia từng ở trong hỏ nước này.
Ông càng nghĩ càng hãng, nhưng ở đây xúc động quá cũng không tốt. Quả nhiên sau một hồi ông bắt đầu khó thở.
Mạnh Kính Tùng mang bình oxy tới cho ông. Thần Côn cho cả miệng và mũi vao phếu hít lấy hít để, trông thật buồn cười.
Còn hào hứng hơn cả Thần Côn là Sử Tiểu Hải. Cậu ta chỉ vào mép núi sát thung lũng: "Đi tiếp, đi tiếp, leo lên, bụp, rơi xuống"
Trời sắp tối, Tiển Quỳnh Hoa lại chưa tới nên Cảnh Như Tư không dám mạo hiểm cho người đi leo núi cùng Sử Tiểu Hải. Bà ra lệnh cắm trại tại chỗ làm Sử Tiểu Hải cụt hứng một hỏi lâu. Cậu ta cứ túm lấy Hà Sinh Tri mà càu nhàu, lãi nhải. Hà Sinh Tri rất đau đầu nhưng vì đây là nhiệm vụ nên văn phải cố nhịn.
Trước giờ cơm tối, Mạnh Thiên Tư nhận được hai tin tức một tốt một xấu.
Tin tốt là sương trắng phủ muôn nơi, hiển nhiên tối nay sẽ có sương. Tin xấu là đi được nửa đường, Tiển Quỳnh Hoa gọi điện thoại cho cô với lồi mở đầu: "Lần này con đừng trông cậy vào nhện ôm, nó chết rồi! Chúng nỏ chết rồi!"
Nói "chúng nó" là vì số nhện Tiển Quỳnh Hoa mang theo nhiều hơn một.
Mạnh Thiên Tư bật cười.
Cô biết mình không nên cười, nhưng ai biết Tiển Quỳnh Hoa lại dùng cách này để báo tang cho nhện ôm, khiến cô rất buồn cười.
Tiển Quỳnh Hoa tức giận: "Tư tỷ nhỉ, con cười cái gì? Buỏn cười lắm hả?
Mạnh Thiên Tư ho khẽ: "Nhện ôm làm sao thế ạ?"
"Còn sao được nữa. Chết rét đó. Lúc ở điểm đóng quân còn bình thường. Mẹ sợ nó lạnh nên quấn lớp túi bóng dày bên ngoài bình thủy tỉnh. Ai ngở vào núi nó không chịu được. Mẹ để ý chúng nó suốt cả đoạn đường, nay chết cả rồi. Mang ba con mà chết không còn một mống, cứng đờ.
Cúp điện thoại rồi Mạnh Thiên Tư mới tỉnh táo lại: Tối qua cô đã xếp Thận Châu nơi này vào loại chất lượng kém' rồi. Không dùng được nhện ôm cũng có nghĩa là cô không câu được viên Thận Châu này, cũng không thể chữa trị cho nó.
Chỉ có thể trông chờ vào vận may thôi. Hy vọng viên Thận Châu này không quá tệ.
Cô tự an ủi bản thân: Không rõ thời thượng cổ truyền đạt thông tin kiểu gì nữa. Chưa nghe bao giờ cũng được, chỉ cần nó chiếu được ảnh thì văn chấp nhận được.
Đêm đến ảnh đèn khu trại tắt cả để tiện cho Mạnh Thiên Tư dùng mắt thưởng quan sát xem Sơn Thận Lâu có xuất hiện hay không và xuất hiện thì ở hướng nào.
Thần Côn ôm bình dưỡng khí ngồi trong lều cỏ chờ, Bình dưỡng khí nay là chai mới, Mạnh Kính Tùng đưa cho ông làm dự phòng, còn dặn ông: "Thản tiên sinh, dù chú trông thấy cái gì cũng phải cố kìm nén cảm xúc, đừng xúc động quá."
Đúng là nói không giỏi hơn làm. Giấc mộng ông gặp bao nhiêu lâu, nay sắp biết rõ ngọn nguồn sao có thể không xúc động được?
Giang Luyện ngồi bên cạnh ông nhìn những chiếc lêu lưa thưa xung quanh. Nơi này ngồi trên đất thì quá lạnh nên ngoài mấy người gác đêm, tất cả mọi người đều dịch lẻu vẻ chỗ trũng, xốc rèm cửa ngồi trong bóng đêm chờ đợi.
Nhìn một hỏi, Giang Luyện bỏng có cảm xúc như đang đợi xem biểu diễn.
Không giống à?
Đến khi đó, rất có thể nơi giữa thung lũng chính là sân khấu, mà mấy túp lẻu này chính là khán đài của các sơn hộ. Khi ánh đèn sáng lên, khán giả lắng lặng ngắm nhìn vở kịch xa xưa.
Không biết ngồi đợi bao lâu, gió bắc thổi mạnh, nhiệt độ rút xuống. Giang Luyện nằm cuộn tròn trong túi ngủ như đã gật ga.
Thần Côn thì uể oải: "Đêm nay không có hã? Tiểu Luyện Luyện, cháu khá quen với Sơn Thận Lâu, cái thứ này mấy ngày có một lần thế? Giang Luyện trả lời: "Khó nói lắm, còn tùy địa điểm nữa. Cháu cắm rễ ở núi Ngọ Lãng một, hai tháng cũng chỉ gặp được bốn, năm lần..."
Nói xong mí mắt díu lại rồi thiếp đi mất.
Mới ngủ được một lát, bỗng dưng đầu óc trống rỗng, giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra Giang Luyện đã nhận ra điểm khác biệt so với lúc đi ngủ: Khu trại nhiều ra mấy người, đang vội vàng qua lại.
Thần Côn ngỏi bên thì con mắt sáng bừng, thông báo tiến triển cho anh: "Em Tiển đến rỏi, bây giờ đang giăng đèn ở khắp mọi nơi."
Đèn đã vào vị trí, xem ra "vỡ kịch" sắp bắt đầu rồi. Giang Luyện phấn chấn ngồi dậy, ngó sang phía lẻu Mạnh Thiên Tư: Chắc chắn từ tối đến giờ cô chưa được chợp mắt chút nào. Dù là dùng dẫn gió núi hay tìm Sơn Thận Lâu cũng rất tốn sức. Mấy nay tuy cô nằm trên lưng bò Tây Tạng như địa chủ, không phải đi đường, nhưng cô vẫn là người mệt mỏi nhất.
Anh nhớ tới chai nước hoa trong túi, đang nghĩ xem có nên bôi một ít để chảo hỏi cô không thì bỗng nghe được tiếng huýt sáo sắc nhọn. Tiếng huýt sáo này như một hiệu lệnh làm cả khu trại sáng ánh đèn. Có khoảng hai mươi, ba mươi chiếc đèn chiếu điểm, ảnh đèn mạnh, cột sáng trong vắt làm thung lũng sáng bừng mọi góc.
Bóng đêm làm sân khấu, thung lũng làm khán đàn, nơi đó hình ảnh đứt quảng, lúc hiện lúc ngừng giống như tín hiệu TV không tốt, rỏi lại đột nhiên bình thường.
Giang Luyện thấy được một mảnh tuyết trắng.
Đó là đất tuyết mịt mù. Trên nền tuyết, nơi miệng thung lũng có một con bò Tây Tạng lảo đảo đi ra, mỡ màn cho vở kịch.
Nếu không phải Giang Luyện nhớ rõ hôm nay trời không đổ tuyết thì anh sẽ tưởng rằng đó là con bò Tây Tạng mà Mạnh Thiên Tư hãy cưỡi đi vào.
Thần Côn sửng sốt: "Sao bảo Thượng... Thượng cổ cơ mà?"
Giang Luyện quay đầu nhìn ông: "Bao nhiêu năm nay, Thận Châu ghi được bao nhiêu cảnh tượng? Chưa hẳn là ra cảnh đếm rương ngay đâu. Nói không chừng bò Tây Tạng di chuyển, dân Tạng sản thú gì gì cũng hiện cả ấy. Dù sao cũng phải có khúc nhạc dạo..."
Còn chưa nói hết câu, nét mặt Thân Côn đã thay đối. Ông trợn mắt, gân xanh trên cổ hằn lên, cánh mũi phập phỏng, nói chuyện cũng lắp bắp: "Đó là Diêm... Diêm La?
Giang Luyện vội quay lại nhìn.
Con bò Tây Tạng thứ hai đang đi ra khỏi miệng thung lũng. Trên lưng bò có một người nghển cổ, đội mũ mềm kiểu Tạng, trên cổ còn đeo chuỗi vòng bằng đá sáp ong thật bự. Đó đúng là Diêm La!
Chẳng qua hình ảnh không tốt lắm, nhiều lần bị vỡ hình làm đầu Diêm La rời khỏi cổ, trông rất lạ.
Con bò Tây Tạng thứ ba đi sát ngay sau đó.
Bây giờ không cần Giang Luyện phải hỏi vì đã có sáu, bảy sơn hộ kêu lên: "Bà cố Đoạn! Là bà cố Đoạn của chúng ta!"