Lúc xảy ra tai nạn, Mạnh Thiên Tư đã trượt xuống được khoảng hai trăm mét, và đã đi đến chỗ đàn dơi đen.
Ai mà mắc hội chứng sợ lỗ, chắc hẳn sẽ không thể chịu nổi cảnh tượng này: Chúng có ở khắp mọi nơi trên vách đá, lít nha lít nhít, như những chiếc ô chồng chéo lên nhau. Giữa những chiếc ô đen sì đó, là những chiếc mặt chuột nhọn hoắt. Mỗi khi có một đám dơi cử động, là cả vách đá giống như một mặt hồ gợn sóng khi gió thổi qua.
Mà cái thứ này sống trong môi trường ẩm ướt quá lâu, lại hay ăn những loại thịt đã thối rữa, nên trên người chúng có một mùi hương rất kinh khủng. Bây giờ chúng còn tụ tập thành một đám lớn, thì lực sát thương của mùi hương ấy không ai có thể chịu đựng nổi. Cho dù Mạnh Thiên Tư đã đeo khẩu trang, nhưng vẫn thấy ghê tởm.
Cô quay đầu sang chỗ khác, để con mắt không bị ô nhiễm bởi đám dơi này. Đồng thời cô gẩy tay phanh của dụng cụ trượt xuống, để mình có thể trượt xuống nhanh hơn, rời xa cái nơi kinh khủng này.
Đúng lúc ấy, cô nghe được một tiếng "Oành", và quay đầu lại theo phản xạ.
Cảnh tượng đó, đúng là cả đời cô cũng chẳng quên được.
Cô nhìn thấy, giữa đàn dơi đen kịt, có một mặt tường rất loạn, giống như một cái xoáy nước tự dưng xuất hiện. Cô còn chưa kịp nhìn rõ, một con rồng lửa đã bay ra, giống như nó vốn nằm trong lòng núi, nay đột nhiên phá núi xông ra ngoài.
Nhưng đó không phải rồng, mà là hàng vạn con dơi đen bị thiêu cháy.
Trong đầu Mạnh Thiên Tư như có một tia chớp lóe qua: Đó là một cái động!
Vậy mà không ai phát hiện ra nó, năm đó bà cố Đoạn cũng nhìn nhầm: Đám dơi này cũng sống trong động, nhưng do chúng quá đông, nên đã che mất cả cửa động, một số con còn phải treo ở bên ngoài.
Chỉ một lát thôi, mà nơi đây đã chìm trong biển lửa, khói đen bay đầy trời: Nghĩ lại mà xem, mấy vạn con dơi bị đốt cháy, đau đớn bay ra ngoài để tránh lửa, thì sẽ là cảnh tượng thế nào?
Những lúc như vậy, thì có "tránh Sơn thú" cũng vô dụng. Bùa phép chỉ có tác dụng với người có đầu óc tỉnh táo, hoặc là Sơn thú bình thường. Còn những con dơi đang phải chịu nỗi đau bị lửa thiêu này, thì đâu thể lo cho người khác được?
Có không ít con dơi tự đâm đầu vào vách đá, sau đó mang theo ngọn lửa trên người mình rơi xuống dưới vực sâu. Nhưng vẫn còn những con bay loạn trên không trung, không ngừng va vào người Mạnh Thiên Tư, và dây thừng của cô. Sau đó chúng rơi từ trên không xuống, như một cơn mưa lửa. Trong không khí toàn một mùi cháy khét và tiếng da thịt bị thiêu rụi.
Mạnh Thiên Tư tránh trái tránh phải, gần như không thể khống chế được dây thừng nữa. Nhưng dù vậy, quần áo cô cũng bắt đầu dính lửa, tóc tai đã xơ xác vì ánh lửa: Cô không ngừng dập lửa trên người, lại ngẩng đầu lên xem.
Dây thừng của cô cũng bắt đầu có đốm lửa. Không chỉ sợi dây của cô, mà mấy sợi xung quanh cũng vậy. Có hai sợi thì đã bị bắt lửa từ lâu, lúc này đã trở thành một đường lửa giữa không trung.
So với dây thừng bình thường, dây thừng tĩnh lực khó bị đốt cháy hơn. Nếu chỉ dùng bật lửa châm thì không thể đốt cháy được, nhưng nếu có người tẩm dầu vào thì cái gì cần đốt đều bị đốt sạch.
Nay dây thừng cháy mạnh như vậy, thì chỉ có một lời giải thích thôi.
Có dầu!
Đám dơi đen cũng không thể tự dưng bị đốt cháy thành như vậy. Chắc chắn phải có người đổ dầu vào giữa đám dơi, nên chúng mới bị bắt lửa nhanh như vậy. Sau khi bắt lửa, do quá đau đớn, đám dơi phải bay ra khỏi hang động, lượn lờ giữa không trung. Mà cơ thể chúng bị đốt cháy sẽ sinh ra dầu trơn, nhỏ xuống bên dưới. Thế là những giọt dầu trơn đi kèm với lửa đó cứ đụng phải cái gì, là thứ đó lại bốc cháy: Dù anh có giỏi đến đâu, thì khi đi giữa trời mưa mà không có thứ gì che chắn, anh cũng chẳng thể giữ cho mình khô ráo được.
Mẹ nó, cái này là ai làm?
Trong lòng Mạnh Thiên Tư xuất hiện một cái tên. Cô nhìn về phía cửa hang.
Đám dơi bên trong đã bay ra hết rồi, cửa hang động lúc này chỉ còn lại một số con may mắn không bị dính lửa. Nhưng hiển nhiên chúng cũng bị hoảng sợ, đang bay loạn ở trong hang động. Giữa những bóng dơi màu đen, là một gương mặt.
Bạch Thủy Tiêu.
Chỗ Bạch Thủy Tiêu đứng không xa lắm, cô có thể nhìn thấy rõ nụ cười đáng ghét của cô ta.
Mẹ nó, Mạnh Thiên Tư bỏ mặc cơn mưa lửa bên ngoài, trên bắp chân cô có một con dao. Với khoảng cách này, cô có thể phi dao trúng cô ta. Không cần biết có đâm chết được không, cứ đâm què cô ta đi rồi tính...
Đang nghĩ như vậy, một sợi dây thừng gần đó đã rũ xuống như một con rắn chết. Cô cũng bắt đầu cảm nhận được dây thừng của mình đang lỏng dần, trong lòng bỗng hơi lạnh: Người trong nghề đều biết, đây là do sợi thừng đã bắt đầu bị đứt. Đừng nói là nó không chịu nổi tốc độ rơi xuống của cô, ngay cả trọng lượng của cô nó cũng chẳng chịu nổi nữa ấy.
Trong thời khắc mấu chốt, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn. Cô rút con dao dưới chân ra, nhào tới chỗ hơi lồi ra trên vách đá.
Trên vách đá có rêu, làm lòng bàn tay trơn trượt, dưới chân cũng chẳng thể đứng vững. Có một số cục đá nhỏ đã rơi lả tả vì cú nhảy đó của cô. May mà "tay không bò tường" là kỹ thuật được tập luyện từ hồi nhỏ của cô, nên Mạnh Thiên Tư chỉ hơi lung lay mấy cái, là có thể giữ thăng bằng được. Nhưng kể từ đó, cánh tay và bắp chân phải gánh toàn bộ trọng lượng cơ thể, làm cô muốn di chuyển cũng rất khó khăn, tốc độ cũng như rùa bò: lúc này cô đã xuống được hơn hai trăm mét, hiện tại, dù là trèo lên, hay bò tiếp xuống dưới đều không dễ dàng.
Huống chi cơn mưa lửa trên đầu vẫn đang rơi lả tả, đám dơi dính lửa cũng liên tục va vào người cô. Mà Bạch Thủy Tiêu thì chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội này —— lúc này cô ta đã biến đi đâu mất rồi, không biết lại định giở trò gì nữa.
Dù thế nào, cứ cách xa cô ta ra là được.
Mạnh Thiên Tư cắn răng, đang định dịch người sang bên cạnh, nhưng vừa mới dịch được một chân, phía xa xa bỗng có tiếng động. Giữa đám khói đen nghi ngút, có một người vừa mới rơi xuống.
Đó là Giang Luyện.
***
Khi Giang Luyện nhìn thấy tình hình dưới vách núi, anh đã bắt đầu tính nhẩm trong đầu.
Vị trí của Mạnh Thiên Tư nằm ở khoảng hơn hai trăm mét. Nếu theo tốc độ thông thường của dụng cụ trượt xuống là 2 mét trên giây, thì thời gian anh trượt xuống sẽ hơn một phút rưỡi. Còn khi tốc độ cao nhất là 3 mét trên giây thì thời gian sẽ nằm trong vòng một phút. Nếu tính như bình thường, thì tốc độ đó đã nằm trong khoảng dây thừng có thể bị bốc cháy do lực ma sát rồi. Nhưng cũng giống như thời gian sử dụng của một số loại thực phẩm là ba năm, nhưng thực chất chúng có thể để được lên đến ba năm rưỡi. Nói cách khác, để bảo đảm an toàn, người ta sẽ làm dây thừng có thể chịu được tốc độ nhanh hơn một chút.
Mà từ lúc xảy ra vụ cháy, đến sớm hai mươi giây, mười giây, thậm chí là năm giây, cũng sẽ tạo thành kết quả khác hẳn nhau.
Cho nên khi anh dùng một tốc độ vượt qua giới hạn của dây thừng để trượt xuống dưới sườn núi, vẫn luôn dùng bình nước trong tay để hạ nhiệt độ cho dụng cụ trượt xuống.
May mắn là anh và Thần Côn bị Mạnh Kính Tùng phân cho hai điểm xa nhất, nên dây thừng cũng cách xa vùng bị cháy nhất, khả năng dây thừng bị đốt cháy cũng thấp nhất —— mà mấy sợi dây thừng ở gần trung tâm kia, hoặc là bị đứt đoạn, rơi xuống, hoặc là ngọn lửa cháy lan lên trên, làm những người trên vách đá phải dùng dao cắt đứt dây thừng, không cho lửa lan rộng ra.
Lúc xuyên qua đàn dơi lửa kia, anh đã ngửi thấy mùi dầu hỏa, cũng đoán được là có người giở trò. Sau khi xuống được bên dưới rồi, anh chỉ cần nhìn lướt qua, là đã rõ tình hình trước mắt.
Mạnh Thiên Tư đang ở chỗ cách anh khoảng mười mét. Dây thừng buộc trên người cô đã bị đứt, trên quần áo có mấy đốm lửa nhỏ. Còn cô thì đang dùng cả tay và chân để bám vào vách đá. Sau lưng cô là một đám dơi bay loạn, che lấp cả cửa hang. Đứng trước cửa hang là Bạch Thủy Tiêu. Cô ta đang ra sức bên một cái gùi lên, nhìn có vẻ là định hắt thứ bên trong lên người Mạnh Thiên Tư. Nhưng Mạnh Thiên Tư lại đang nhìn sang chỗ anh, chưa nhận ra tình hình sau lưng mình.
Kỹ thuật đan gùi của dân trong rừng rất tinh vi, có thể bện ra những chiếc gùi vừa dày, vừa không thấm nước. Cho nên cái gùi không chỉ có thể chứa đồ, mà còn có thể đựng cả nước, hoặc bất cứ loại chất lỏng nào.
Bạch Thủy Tiêu sẽ không tốt bụng đến mức giội nước dập lửa giúp cô đâu.
Giang Luyện gào lên: "Mạnh Thiên Tư, mau nhảy qua đây!"
Mẹ nó, khoảng cách giữa hai người phải hơn mười mét, cô có là khỉ cũng nhảy làm sao được? Mạnh Thiên Tư quát lại: "Tôi nhảy làm sao được!"
Thấy Bạch Thủy Tiêu đã giơ tay lên, Giang Luyện vội vàng nói: "Cô mà không nhảy, thì sẽ không sống được!"
Mạnh Thiên Tư thấy ánh mắt và vẻ mặt của anh nghiêm túc, thì cũng đoán được một chút. Lòng bàn tay cô ướt sũng mồ hôi, tim trong lồng ngực thì đập liên hồi. Khi cô chuẩn bị nhảy sang, bỗng nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết "a a a a a a" từ xa tới. Ngay sau đó, có người khua tay múa chân giữa không trung, rơi xuyên qua làn khói, rồi lại tiếp tục rơi xuống dưới.
***
Đó chính là Thần Côn.
Nói đến chuyện này là lại thấy buồn. Rõ ràng ông rơi xuống sau tám Sơn hộ kia, nhưng người bình thường đều phải khống chế tốc độ và dụng cụ trượt xuống: Lúc khóa lại là có thể dừng, mở nhỏ khóa là có thể điều khiển tốc độ. Còn mở hẳn khóa, thì cứ thế mà trượt thẳng xuống.
Dụng cụ trượt xuống của Thần Côn không khóa.
Thế là ông đi sau, nhưng lại vượt qua mấy Sơn hộ kia. Nhưng người đó không hiểu vấn đề của ông, nên khi nhìn thấy ông trượt thẳng xuống, thì còn khen thầm trong bụng: Quá giỏi!
Cú rơi bất ngờ này, làm mọi kỹ thuật mà Thần Côn vừa học được bay đi hết. Trong đầu ông chỉ còn mỗi một thứ: Tiểu Luyện Luyện nói, tốc độ trượt quá cao, vượt qua 3 mét trên giây thì dây thừng sẽ bị cháy.
Lại có thêm ánh lửa, làn khói bên dưới làm ông tưởng rằng dây thừng đã bốc cháy, sợ đến mức hồn vía bay đi cả. Ông giơ tay túm bừa, bắt được cái gì thì bấm cái đấy. Thế rồi trong một khoảnh khắc nào đó, ông lại bấm trúng nút dừng lại.
Cảm ơn ông trời!
Thần Côn run rẩy, giơ tay lên lau mồ hôi. Thế là lại xong: Cái này không phải công tắc, không phải cứ ấn một cái là xong, mà phải gạt chốt vào nữa. Thế là khi tay ông vừa thả ra, ông lại bị trượt xuống.
Khi Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện nhìn thấy Thần Côn, chính là lần thứ hai ông bị rơi.
Rơi thì rơi, lúc này thân mình còn chưa lo xong, làm gì còn ai rảnh mà đi lo cho người khác. Huống hồ nhìn ông rơi như thế, muốn giúp cũng chẳng giúp được.
Nhưng mà lần rơi thứ hai này của ông, không phải không có điểm tốt nào: Bạch Thủy Tiêu cũng bị bất ngờ, nên đã dừng lại.
Giang Luyện nhìn thấy rõ tình hình, biết cơ hội chỉ có trong tíc tắc, nên vội vàng quát: "Mau lên, nhảy!"
Giọng còn chưa dứt, chân phải của anh đã đạp vào vách đá, cả người cả dây thừng bay về phía Mạnh Thiên Tư.
Sống chết có số, Mạnh Thiên Tư không do dự nữa. Cô nhắm chuẩn chỗ Giang Luyện, cũng nhảy ra bên ngoài.
Cùng lúc đó: chỗ dầu hỏa trong gùi của Bạch Thủy Tiêu cũng nhào tới như một con rồng: Phải biết, giữa không trung toàn là con dơi lửa, mà dầu hỏa gặp lửa thì kiểu gì cũng bốc cháy, tạo thành một làn sóng lửa vắt ngang giữa không trung, như một quả cầu lửa mãnh liệt đang há miệng, nhe răng ngoạm vào chỗ Mạnh Thiên Tư vừa đứng, sau đó bốc cháy hừng hực.
Mạnh Thiên Tư cảm thấy có một luồng hơi nóng ập vào lưng mình, nhưng dù lưng cô có bị đốt thật, cô cũng không rảnh để lo cho nó. Vì lúc này cô đang bận quan sát phương hướng của Giang Luyện. Ngay khi hai người đã tới gần nhau, trong lòng cô bỗng như bị giột nước lạnh.
Cú nhảy này của Giang Luyện có tính chất tương tự như đồng hồ quả lắc, nói cách khác khi người anh bay ra, nó sẽ cao dần lên trên. Còn Mạnh Thiên Tư thì lại chỉ nhảy tới điểm thấp nhất của đường vòng cung. Hai người một lên một xuống, thì sẽ có khoảng cách chênh lệch —— lúc Mạnh Thiên Tư nhảy ra, đã nghĩ tới điểm này rồi, nên đã cố gắng nhảy lên cao, nhưng vẫn cách chỗ Giang Luyện một cánh tay.
Giang Luyện cũng nhận ra điều này. May mà tình huống này có thể xoay sở được: Anh nhắm chuẩn phương hướng, dùng sức ở mông và eo, lộn người xuống bên dưới, hai cánh tay thì giơ ra, túm lấy cổ tay Mạnh Thiên Tư.
Từ khi Mạnh Thiên Tư hết hi vọng cho đến khi cổ tay cô bị anh nắm chặt, còn chưa tới nửa giây. Tâm trạng của cô còn chưa kịp điều chỉnh lại, thì đã bị Giang Luyện túm đi lên, sau đó cả cô và Giang Luyện vẫn tiếp tục bay lên trước theo đà của sợi dây —— Đến gần chỗ Bạch Thủy Tiêu.
Bạch Thủy Tiêu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp được cảnh đón người giữa không trung như vậy. Cô ta tức điên lên, khi thấy hai người bay đến gần chỗ mình, Bạch Thủy Tiêu lập tức giơ tay ra bắt. Lúc hai bên cách nhau gần nhất, Mạnh Thiên Tư còn nhìn thấy cả những vết thương đáng sợ do bị thú rừng cào nát ở trên mặt cô ta —— Nhưng vẫn là khoảng cách một cánh tay, làm Bạch Thủy Tiêu không thể túm được Mạnh Thiên Tư. Ngay sau đó, cô và Giang Luyện đã bị sợi dây kéo ngược trở lại.
***
Nhưng mà, tình hình lúc này vẫn chưa thể lạc quan được. Hai người nhất định phải cách xa Bạch Thủy Tiêu. Nhỡ lần sau bị dây đưa trở về, cô ta lại giội cho một thùng dầu, là thành công cốc.
Giang Luyện nói với Mạnh Thiên Tư: "Tôi phải dùng tay, cô ôm lấy cổ tôi. Mau lên."
Sau đó, anh nới lỏng một tay ra trước.
Người Mạnh Thiên Tư bay giữa không trung, hai bên tai chỉ có mỗi tiếng gió vun vút. Dù khắp người toàn là vết thương, nay bay giữa không trung lại bị đám dơi va vào, làm cô đau đớn, nhưng cô cũng biết tình hình lúc này, nên vội vàng nương theo tay Giang Luyện, để leo lên. Khi cô đã ôm được cổ anh rồi, Giang Luyện mới bỏ nốt tay kia ra để ôm lấy eo cô. Anh hét lên một tiếng, rồi dùng sức để lật thẳng người lại.
Lúc này, sợi dây đã đến gần vách đá.
Giang Luyện vừa ôm Mạnh Thiên Tư bằng một tay, tay kia thì giơ ra định bám vào vách đá, nhưng tiếc là tay không đủ dài, nên không thể bám vào được. Cho đến khi đến sát bên vách đá, lực của dây thừng lại quá mạnh, Giang Luyện cắn răng, quay lưng về phía vách đá, dùng tay bám víu, dùng lưng cọ vào vách đá. Sau khi bị kéo lê năm sáu mét, anh đã thành công sử dụng tấm lưng máu me be bét của mình để dây thừng dừng lại.
Vị trí này cách chỗ Bạch Thủy Tiêu chừng ba mươi mét, ở giữa lại có mấy tảng đá nhô ra, nên tạm thời được xem là an toàn.
Từ bay giữa không trung, đến lúc dừng lại chỉ có một lát thôi, mà hai người lại có cảm giác như đã qua mấy đời. Lúc ấy thì không kịp suy nghĩ gì, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ. Hai người đều thở hổn hển, khiến cho xung quanh chỉ có mỗi tiếng hơi thở dồn dập và tiếng tim đập mãnh liệt như tiếng trống.
Giang Luyện cử động bàn tay bám vào vách đá, thì mới phát hiện lớp da trên tay đã bị bong tróc gần hết. Trên lưng anh cũng đang nóng rát, lớp áo thì chắc chắn không còn rồi, chỉ không biết vết thương có vào xương không thôi.
Anh cúi đầu xuống, định hỏi Mạnh Thiên Tư sao rồi, thì lại thấy cô đang bám chặt vào vai anh.
Tay cô túm rất mạnh. Mấy ngón tay thon dài đều lõm vào trong lớp thịt trên vai anh, khớp ngón tay trắng bệch, cánh tay vẫn còn đang run rẩy. Hiển nhiên cô vẫn chưa hết sợ.
Giang Luyện không quấy rầy cô, anh ngẩng đầu nhìn ra xung quanh.
Lửa, lại là lửa.
Anh mím môi, ánh mắt hơi u ám, từ lúc chào đời tới nay, mọi ký ức về lửa đều làm anh không vui.