Quyển 5: Rương - Chương 64

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:45:29

Sau khi Thần Côn đi rồi, Giang Luyện lại nằm ngủ tiếp. Giấc ngủ lần này là giấc ngủ thực sự, không có tâm sự, không có sự lo lắng về kết quả thông báo của Thần Côn, cũng chẳng nằm mơ. Giang Luyện ngủ một mạch đến tận bình minh. Sáng hôm sau, khi bị tiếng tháo dỡ lều trại đánh thức, anh thò đầu ra ngoài. Bộ dạng của doanh trại đã thay đổi hoàn toàn: Có rất nhiều chiếc lều đã bị tháo dỡ, nhưng cũng có cái vẫn còn trơ lại khung sắt. Nhìn thoáng qua, nơi đây có vẻ rất tiêu điều. Xem ra việc nơi này đã làm xong, nên họ nhổ trại đi về. Cách làm việc của Sơn quỷ đúng là nhanh gọn lẹ. Thần Côn vẫn đang ngủ, tiếng ngáy ngủ nặng nề của ông vang cả ra bên ngoài, bao nhiêu tiếng ồn cũng không thể đánh thức được ông. Giang Luyện dụi mắt, đang định chui vào lều thu dọn đồ đạc, thì phía sau lưng anh bỗng xuất hiện một giọng nữ: "Đây là Giang Luyện à?" Ui, cái gì thế? Giang Luyện vội vàng quay đầu lại: Nếu anh không nghe nhầm, thì người đứng sau lưng anh là bà năm Cừu Bích Ảnh, còn người đứng bên cạnh bà thì là Liễu Quan Quốc. Chắc là Liễu Quan Quốc dẫn bà ấy tới gặp anh. Cừu Bích Ảnh đánh giá anh một hồi lâu. Biết là mình không thể mất lịch sự, chui vào trong lều được, Giang Luyện đứng dậy. Sau một đêm ngủ say, không cần soi gương, anh cũng biết trông mình lôi thôi thế nào: Quần áo nhăn nhúm, tóc tai rối bời, cổ áo lệch hẳn sang bên —— Giang Luyện lúng tung chỉnh lại cổ áo. Sau đó anh mới chào Cừu Bích Ảnh: "Bà năm." Liễu Quan Quốc tự giác đi làm việc. Đêm qua trời đổ mưa nhỏ, gió núi vừa mát mẻ vừa ẩm ướt. Có lẽ là vì bà năm đến, đội ngũ nhổ trại làm việc nhẹ nhàng hơn, nên tiếng ồn ào xung quanh cũng giảm bớt. Trong chiếc lều vải bên cạnh, có tiếng xoay người của Thần Côn, không biết ông đã tỉnh chưa. Cừu Bích Ảnh nói: "Nghe Tiểu Thiên nói, cháu giúp con bé khá nhiều việc." Giang Luyện nhìn thấy ống quần mình đang cái dài cái ngắn. Tiêu rồi, không biết một bên ống quần bị xắn lên từ lúc nào nữa, lộ cả mắt cá chân rồi. Anh đáp: "Việc cháu nên làm thôi ạ." Câu nói thứ hai của Cừu Bích Ảnh là: "Nghe nói, cháu đến vì Thận Châu?" Giang Luyện sững sờ. Xem ra, đêm qua hai "mẹ con" họ đã trò chuyện với nhau không ít thứ. Sự bối rối khó hiểu của Giang Luyện bỗng dưng biến mất, anh ngẩng đầu lên nhìn bà, trên gương mặt là nụ cười tiêu chuẩn vừa hòa nhã vừa đúng mực: "Vâng ạ." Cừu Bích Ảnh cười: "Thận Châu là thứ rất quý giá đối với Sơn quỷ, bình thường bọn cô sẽ không cho người ngoài mượn." Đằng sau những lời nói này của bà, hẳn là còn một câu "nhưng mà" nữa, nên Giang Luyện không ngắt lời bà, mà chỉ lẳng lặng nghe bà nói. "Nhưng mà cháu thì khác, cháu rất thông minh, biết quy tắc làm việc. Trên đời này, muốn có được thứ gì thì phải cố gắng trước. Cô rất thích điểm này ở cháu —— Cháu đã giúp đỡ Tiểu Thiên nhiều việc, có yêu cầu gì đó cũng là điều hợp lý." Lời nói này của bà không sai, nhưng nghe có vẻ sao sao ấy. Giang Luyện còn chưa kịp nghĩ lại, Cừu Bích Ảnh đã thay đổi chủ đề: "Cô còn nghe nói, lúc ở dưới vách núi, vì tình hình quá nguy hiểm, Tiểu Thiên đã bắt cháu nhận chức ba tầng cánh sen?" Cũng không hẳn là bắt. Giang Luyện định giải thích, nhưng Cừu Bích Ảnh lại không cho anh cơ hội ấy. Bà cười khẽ: "Con bé này vẫn luôn như vậy, nghĩ gì là làm đó. Ba tầng cánh sen đâu thể mang đi cho lung tung được, mà cháu cũng không thể chịu được áp lực của nó." "Nhưng mà Sơn quỷ chú trọng quy định, nếu đã đọc lời thề, thì lúc hủy bỏ cũng phải theo quy định. Cô đã nói với Tiểu Thiên rồi, lát nữa cháu đi qua chỗ nó giải quyết việc này luôn đi, đỡ phải canh cánh trong lòng mãi." Nói xong câu cuối cùng, bà còn cười với Giang Luyện, rồi mới đi về chỗ mình. Giang Luyện đứng im ở đó, trong đầu cứ quanh quẩn mãi mấy câu nói kia. "Roẹt" Tiếng kéo khóa vang lên, Thần Côn thò đầu ra, ông vừa ngáp vừa đeo kính lên. Khi Giang Luyện nhìn thấy mái tóc quăn rối bù của Thần Côn, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ: Nếu cái đầu này của Thần Côn mà thò ra sớm hơn hai phút, thì ấn tượng của Cừu Bích Ảnh với anh đã tốt hơn một chút rồi. Dù sao con người luôn phải có người khác làm nền thì mới nổi bật được mà. Thần Côn lại ngáp thêm cái nữa, ông hất mặt về phía Cừu Bích Ảnh: "Là bà năm đấy à?" Giang Luyện "vâng" một cái, rồi bỗng nói thêm: "Bà năm không thích cháu." Thần Côn ngạc nhiên: "Thật à? Sao chú lại nghe cô ấy nói là rất thưởng thức cháu nhỉ? Tiểu Luyện Luyện, không phải do cháu nghĩ nhiều đấy chứ?" Giang Luyện cười, không nói gì nữa. Anh không nghĩ nhiều, cũng không cảm nhận nhầm. Loại người phải quan sát sắc mặt người khác từ nhỏ như anh, quá hiểu cách phân tích ấn tượng của người khác đối với mình, qua từng ánh mắt, động tác, lời nói của người đó. Bà năm, không thích anh. *** Lều vải của Mạnh Thiên Tư vẫn còn chưa được dỡ. Cô đang đắp mặt nạ mắt, tay cầm một cây bút đỏ, vẽ một đóa sen và một cánh sen đơn lẻ ở trong lòng bàn tay. Con khỉ nhỏ ngồi xổm bên cạnh cô. Thấy nó cứ nhìn mãi, Mạnh Thiên Tư bỗng nổi hứng trêu chọc nó. Cô dùng bút đỏ vẽ một chấm tròn ở trên trán nó, rồi khen: "Đẹp, quá đẹp!" Con khỉ con kia lại tưởng mình đẹp thật, nên cứ ngồi im như một tiểu thư khuê các, không nhảy nhót, leo trèo như trước nữa, trông rất buồn cười. Mạnh Thiên Tư lại bóc một tấm mặt nạ mắt ra: "Nào nào nào, hàng cao cấp, mày chưa được dùng bao giờ đâu." Con khỉ nhỏ tin tưởng cô, chìa mặt lại gần. Mạnh Thiên Tư dán lên cho nó. Mặt khỉ vừa nhỏ vừa nhiều nếp nhăn, dán mặt nạ mắt lên thì như một chiếc túi nhựa, làm Mạnh Thiên Tư cười nghiêng ngả. Con khỉ kia thì vẫn tưởng mình đẹp, nên càng rụt rè hơn. Nó còn dùng tay vuốt phẳng tấm mặt nạ ra, tiếc là mới vuốt mấy cái, mặt nạ đã vo tròn vào. Bên ngoài có người thông báo: "Mạnh tiểu thư, Giang Luyện đến rồi." Mạnh Thiên Tư vội vàng ngồi thẳng dậy, vừa bóc nốt chiếc mặt nạ mắt còn lại xuống, vừa chỉnh lại đầu tóc: "Vào đi." Sau đó Giang Luyện đi vào trong lều, khi thấy chỉ có mình cô, anh hỏi: "Tân Từ đâu?" Đáng lẽ giờ này Tân Từ phải đến trang điểm giúp cô rồi chứ. Mạnh Thiên Tư nói: "Không bị dọa chết là còn may ấy. Tay anh ấy đang bị run, không cầm gì được, nên tôi cho anh ấy đi nghỉ." Nói đến đó cô lại tức: "Tôi mới mắng cho Kính Tùng một trận, ai làm nội gián mà chẳng được, sao cứ phải bảo Tân Từ. Mẹ năm không biết anh ấy nhát gan thì thôi, chứ Kính Tùng vẫn biết mà." Giang Luyện cười, hỏi cô: "Thế còn cô thì sao, có bị mắng vì chuyện mật núi không?" Mạnh Thiên Tư đáp rất ung dung: "Tất nhiên là không rồi." "Bà năm biết chuyện tôi muốn mượn Thận Châu, cô ấy... không có ý kiến gì hả?" Mạnh Thiên Tư cười, từ khóe mắt đến khóe môi đều rất xinh đẹp: "Không có, có thể có ý kiến gì được?" Thật ra là có ý kiến. Và thật ra cô cũng có bị mắng. *** Đêm qua, Mạnh Thiên Tư gần như thức trắng đêm, nếu không cô đã không phải đắp mặt nạ mắt từ sáng sớm, để giảm bớt quầng thâm. Đầu tiên là bị mắng về chuyện mật núi. Cừu Bích Ảnh rất giận: "Chúng ta đã nói rõ là chỉ xem thôi cơ mà. Sao con lại lấy nó ra? Thứ này có thể tùy tiện lấy ra à?" Nhưng con người Mạnh Thiên Tư có một cái tính xấu thế này: Khi cô làm sai, mà không bị mắng, cô sẽ cảm thấy áy náy, tự trách bản thân. Nhưng một khi bị mắng, thì cô sẽ tranh cãi với người mắng cô đến cùng. Lần này cũng vậy. Ban đầu cô còn cúi đầu mặc bà quở trách. Dần dần cô ngẩng mặt lên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bộ dạng bất cần, nói cho bà một câu: "Mẹ năm, chuyện bàn bạc đó cũng chỉ là trên lời nói thôi. Còn lúc làm thì phải xem tình hình nữa chứ? Nó tự rơi xuống, chứ con muốn mang nó ra đâu." "Vả lại cũng đã mang ra rồi, mà có xảy ra việc gì đâu? Chẳng nhẽ sinh con rồi còn nhét ngược về trong bụng được à? Không nuôi nó thì làm gì được?" Cừu Bích Ảnh không nói lại được cô. Mạnh Kính Tùng ngồi bên nghe, muốn cười lắm nhưng vẫn phải cố nhịn. Sau này nói đến chuyện cho Giang Luyện mượn Thận Châu, hai người lại cãi nhau. Mạnh Thiên Tư muốn cho anh mượn một hạt châu tốt nhất, đang được nuôi dưỡng ở núi Phạm Tịnh, Quý Châu. Cừu Bích Ảnh lại theo chủ nghĩa không động vào những thứ đang yên bình: "Thận Châu ở đó được nuôi mấy trăm năm rồi, chưa có ai lấy ra cả. Con làm như vậy, nhỡ xảy ra vấn đề gì thì sao?" Mạnh Thiên Tư không hiểu được suy nghĩ của Cừu Bích Ảnh: "Thận Châu chỉ có mỗi tác dụng là hiển thị ảo ảnh thôi. Mẹ chỉ sưu tầm nó chứ không sử dụng nó, thì có khác gì nuôi một con ngựa nhưng không cho nó chạy, sợ nó vấp ngã không?" Nói xong cô lại tức giận: "Giang Luyện đã cứu mạng con đó mẹ. Chẳng lẽ mạng sống của con còn không bằng một hạt châu? Con ngồi trên cái vị trí này nhưng cũng chẳng được đụng tới Thận Châu sao?" Cừu Bích Ảnh thở dài. Con bé Tiểu Thiên này chẳng biết là giống ai, từ nhỏ được bảy người mẹ thay phiên nuôi nấng, tính tình cũng được hòa trộn từ bảy bà, nên vừa khó tô vừa khó vẽ: Nói cô nghe lời, thì cô dám chống đối lại tất cả mọi người. Nói cô không nghe lời, thì lại chẳng phải, có những lúc cô ngoan đến mức ai thấy cũng phải thương. Cừu Bích Ảnh rất sợ cô làm quá vấn đề lên, động một tí là lôi ghế sơn quỷ vương ra nói, nên đành phải nói nhẹ nhàng hơn: "Mẹ năm không có ý như vậy. Mẹ chỉ sợ con làm việc theo tình cảm thôi. Giang Luyện làm những việc ấy đều là vì Thận Châu. Nó tiếp cận con là có mục đích, con phải đề phòng cẩn thận." Mạnh Thiên Tư không chịu nghe: "Con biết Giang Luyện là dạng người gì. Có phải con không biết nhìn người đâu." Cừu Bích Ảnh thốt lên: "Con mà biết nhìn người à? Con mà biết thì lúc trước đã không..." Bà nhận ra mình lỡ lời, nên vội vàng dừng lại. Sắc mặt Mạnh Thiên Tư đen như trời sắp mưa, môi cô hơi mấp máy, vành mắt đỏ bừng. Mạnh Kính Tùng thầm nghĩ "tiêu rồi", muốn nói gì đó để xoa dịu không khí, nhưng anh ta biết đây không phải chỗ để mình nói chen vào... May mà có người đến thông báo là Thần Côn có việc quan trọng muốn nói với bọn họ. Tóm lại là không mấy vui vẻ. Nhưng mà cô không muốn nhắc tới mấy chuyện cỏn con này, nên khi nói với Giang Luyện, cô chỉ có câu trả lời duy nhất. Không có việc gì, đã giải quyết xong, rất thuận lợi. Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu: "Giao thông bây giờ rất thuận tiện, bay từ Quý Châu qua đây chỉ mất một hai tiếng thôi. Mình về đến Vân Mộng Phong là Thận Châu đã đợi ở đó rồi. Chúc mừng anh nhé, cái rương của Thần Côn còn chưa nhìn thấy bóng, mà cái rương của anh thì sắp lộ mặt rồi. Có hồi hộp không?" Từ Quý Châu tới? Sao không dùng hạt châu cô câu được ở núi Ngọ Lăng? Giang Luyện cũng không nghĩ nhiều, anh đang mải quan sát cô. Anh có cảm giác đêm qua cô ngủ không được ngon, phần xung quanh mắt hơi sưng. Nhưng vì không tiện hỏi nhiều, nên anh chỉ trả lời cô: "Rất hồi hộp." Nhớ tới những gì tối qua anh và Thần Côn đã thảo luận, Giang Luyện hỏi: "Lấy mật núi ra rồi, có giúp được gì cho Thủy quỷ không?" Mạnh Thiên Tư im lặng một hồi, khẽ lắc đầu. Lúc đó, cô thực sự cho rằng lấy mật núi ra, mọi việc sẽ như quân cờ domino, nhẹ nhàng chạy đến đích. Nhưng mà không có, lại mất dấu rồi. Cô chỉ lấy được một viên mật núi, mật núi cũng chỉ phá hủy được Tổ Bài. Còn sau khi phá hủy nó xong, thì sẽ thế nào nữa cô cũng không biết. Thứ Thủy quỷ muốn là chân tướng: Mấy chục năm qua, bọn họ đã hi sinh vô số người là vì cái gì? Phải chăng tương lai họ còn gặp phải những tai họa lớn hơn nữa? —— Bằng không, vì sao đến tận khi cận kề cái chết, Đinh Bàn Lĩnh vẫn còn để lại lời nhắn "Tìm Sơn quỷ giúp đỡ" chứ? Cô ngập ngừng: "Nhà Thủy quỷ... vẫn đang tìm hố đất di động, có lẽ đợi bọn họ tìm được..." Nói đến đây, cô lại bối rối: Đợi bọn họ tìm được, rồi cô mang mật núi đi "khắc" à? Biến tất cả Tổ Bài trong lòng đất thành một đống vô dụng sao? Vậy ý nghĩa của việc này là cái gì? Đề tài này có vẻ nặng nề, trừ phi sau này lại xuất hiện một manh mối mới, nếu không nó vẫn sẽ là một bí ẩn. Giang Luyện muốn nói mấy lời nhẹ nhàng, nhưng vừa cúi đầu xuống, anh đã nhìn thấy cánh sen lạc lõng trong tay Mạnh Thiên Tư: "Đây là... tôi bị hủy tư cách rồi hả?" Mạnh Thiên Tư bật cười. Cô giơ tay lên cho Giang Luyện nhìn: cũng vẫn là đóa sen đó, nhưng nếu nhìn kỹ thì nó chỉ còn lại hai cánh thôi, cánh ngoài cùng đã bị bóc ra. Anh bỗng nhớ đến một việc: "Thế Thần Côn đâu?" Mạnh Thiên Tư nói: "Tạm thời chú ấy chưa bị hủy tư cách. Chú ấy có mối liên quan gì đó với mật núi, trên người lại có quá nhiều bí mật chưa rõ. Mà chú ấy còn đi khắp trời nam đất bắc bao năm nay, biết được rất nhiều chuyện người khác không biết —— tôi đã thương lượng với mẹ năm rồi, chúng tôi đều cảm thấy, tạm thời cứ giữ chú ấy ở lại thì tốt hơn." Giang Luyện "ồ" một tiếng. Được lắm, anh thấy ghen tị rồi đấy. Sau đó anh thở dài: "Đúng là thế sự khó lường mà. Ban đầu chú ấy mới là người không đủ tư cách nhất, còn phải dựa dẫm vào tôi mới được làm cánh hoa... bây giờ lại ngược lại, chú ấy được thăng chức, còn tôi thì bị loại." Mạnh Thiên Tư cười đau cả bụng: "Anh ghen tị gì chứ? Là anh không muốn làm cánh sen mà." Thật à? Chắc là vậy, anh cũng không nói rõ được: bảo anh nói là "muốn" thì anh không nói được, nhưng anh cũng không muốn nói từ "không muốn". Anh hỏi Mạnh Thiên Tư: "Tôi có phải học thuộc lòng nữa không?" Mạnh Thiên Tư nói: "Lần này không cần anh nói, tôi nói là được. Nghi thức hơi ngớ ngẩn, nhưng chúng ta phải làm theo quy định thôi. Anh chịu đựng một chút... Nào, đưa tay đây." Giang Luyện giơ tay ra, lòng bàn tay úp xuống, mu bàn tay hướng lên. Anh bỗng nhớ ra lúc thề là để tay như vậy, thì khi hủy bỏ lời thề phải làm ngược lại, thế là anh ngửa lòng bàn tay lên. Chắc là anh đã đoán đúng rồi, vì Mạnh Thiên Tư đặt luôn lòng bàn tay có hình cánh sen của cô lên tay anh. Có tay anh làm nền, tay của cô trông càng nhỏ nhắn hơn, đầu ngón tay của anh để ở chỗ cổ tay cô —— anh chỉ cần đảo tay là có thể nắm lấy tay cô. Giang Luyện vừa hoảng hốt vừa căng thẳng: Cái tay kia của anh, có khi nào không chịu nghe lời anh, mà cứ làm theo ý mình không? Có thể lắm, con trai lớn không nghe lời mẹ mà. Cái tay này cũng hơn hai chục tuổi rồi, nhỡ nó thích làm theo ý mình thì sao? Anh nhìn chằm chằm tay mình. Bên tai là tiếng Mạnh Thiên Tư nói: "Hủy bỏ cánh sen là điều chưa từng có, cũng không có cách làm cụ thể, nên tôi sẽ dùng tạm một cách hủy bỏ mà Sơn quỷ hay dùng." Giang Luyện "ừ" một tiếng, sự chú ý của anh đều rơi cả vào tay mình rồi. Anh cảm thấy, ngón tay út của mình đang động đậy. "Thằng nhóc này..." Anh nói với ngón tay đó ở trong lòng: "Mày muốn tạo phản à..." Từng câu nói của Mạnh Thiên Tư vang lên bên tai. "Đời này may mắn kết duyên giữa đường, duyên không đến già, đường chia hai ngả, đi theo tôi, làm bạn với tôi, rời xa tôi, bỏ tôi đi, không bẻ mạnh củ cải, không ép khách ở lại, trời tròn đất vuông, núi cao sông dài, tùy quân giục ngựa, mặc người bay cao, dẫu hiệp ước xưa không còn nữa, tình nghĩa vẫn trong tim, giữ kín miệng, đi đường thận trọng, nếu trở mặt sẽ gặp tai họa, có trời, đất, người, thần, Sơn quỷ chứng giám." Anh nhìn thấy Mạnh Thiên Tư rút tay ra. Còn nhìn thấy tay mình lúc trước thế nào, thì nay cũng vẫn vậy, không hề thay đổi. Có lẽ ngón út cử động, chỉ là ảo giác của anh thôi. Cũng có thể là khi ấy, ngón út không động, thứ động là tim anh. Khi anh đang mỉm cười, Mạnh Thiên Tư đột nhiên bật cười khanh khách: "Mau nhìn kìa, nhìn con khỉ kìa!" Giang Luyện quay sang nhìn theo hướng cô chỉ, không biết từ lúc nào, con khỉ kia đã cầm lấy chiếc mặt nạ mắt thứ hai của Mạnh Thiên Tư, và học theo động tác của cô, dán lên trên mặt mình. Nhưng động tác của nó không thể gọi là dán, mà phải là đập —— mà còn đập không đúng chỗ nữa chứ. Tấm mặt nạ bị đập "bộp" một cái ở bên khóe miệng con khỉ, sau đó rơi xuống đất. Con khỉ cúi đầu xuống định nhặt lên, nhưng Mạnh Thiên Tư đã bước tới nhặt mặt nạ lên ném vào túi đựng rác, còn nói với nó: "Chỉ thích đẹp thôi." Con khỉ dõi theo cô, muốn được hưởng thụ sự "cao cấp" tiếp. Giang Luyện cũng cười, có vẻ Mạnh Thiên Tư không thích giao tiếp với người lắm, nhưng khi ở chung với động vật, cô lại rất vui vẻ, mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười đều rất xinh đẹp. Anh hỏi: "Cô thích nó như vậy, có định mang về nuôi không?" Mạnh Thiên Tư lắc đầu, dù có tiếc nuối, thì giọng nói của cô cũng không hề do dự: "Nó được núi sinh, núi nuôi. Đáy vực mới là nhà của nó, sao tôi có thể vì sự yêu thích của mình, mà đưa nó đi được." Cô còn nói: "Trên đời này, có quá nhiều thứ yêu thích, anh gặp được ở trên đường. Anh không thể ở lại với nó, nó cũng chẳng thể đi theo anh. Vậy thì cứ đặt nó ở trong tim là được... nghe theo duyên số thôi." Giang Luyện im lặng một hồi, khẽ nói: "Cũng phải."