Mạnh Thiên Tư đã leo được lên trên, và thả dây thừng xuống, thì đoạn "cổ" này không còn khó khăn nữa.
Cuối cùng ba người cũng đứng được ở bên "đầu mỹ nhân".
Đứng từ xa thì thấy nó giống với cái đầu, nhưng nhìn gần thì chẳng thấy giống gì hết, chỉ cảm thấy nó là một tảng đá bình thường thôi. Phần cao nhất của cái đầu có khá nhiều hoa cỏ, nhưng đứng cách xa thì không nhìn thấy được.
Mặc dù nơi đây cũng là ở dưới hố trời, nhưng đứng ở vị trí này, đủ để "thu hết non sông vào trong tầm mắt". Gió lạnh phất phơ, khiến luồng suy nghĩ bay bổng hơn. Phía không trung xa xa ẩn hiện những cánh chim quái dị, tiếng vỗ cánh xé rách không trung sắc bén, chói tai.
May mà có Mạnh Thiên Tư ở bên cạnh, nên đám chim đó mới không dám đến gần: Không thì với móng vuốt và đôi cánh của đám chim đó, một người hơn trăm cân (50kg) chắc chăn không thể đứng yên đó được, không phải bị xách lên trời, thì sẽ là bị rơi xuống đất.
Mạnh Thiên Tư chỉ cho hai người xem một rãnh nước quanh co, khúc khuỷu: "Đây là 'cái lưỡi đi loạn', khi nào trời mưa, nước rơi lên đầu mỹ nhân, thì sẽ chảy theo cái đường này xuống dưới. Nhìn từ xa thì nó giống với một cái lưỡi đang cử động. Câu kệ về mật núi của chúng tôi có 'cái đầu mỹ nhân, trăm hoa xấu hổ, con mắt nhỏ dầu, cái lưỡi đi loạn', chính là những thứ này. Bà cố Đoạn tôi cảm thấy hai câu trước còn tạm được, chứ mấy câu sau chỉ là nhét thêm vào cho đủ số từ thôi."
Giang Luyện ngẩng đầu lên nhìn cái nắp ở trên đỉnh núi. Bây giờ đã là nửa đêm, không nhìn thấy gì cả, nhưng mà anh luôn cảm thấy câu kệ này có vấn đề, có điều hiện giờ chưa thể nói rõ nó có vấn đề ở đâu thôi.
"Hai câu sau nữa là 'không gan không ruột không treo mật, có chết có sống một đời tim'. Ruột chính là ruột núi, thật ra chúng tôi không có từ 'gan núi', sở dĩ có câu 'không gan không ruột', chỉ là để nhấn mạnh rằng trong ngọn núi đá này có mật núi mà thôi. Còn về câu cuối cùng, thì tôi cũng không rõ lắm. Mẹ hai Đường Ngọc Như của tôi đoán nó là, động vào gan núi sẽ chẳng lành, kiểu gì cũng sẽ chết một hai người. Vì vậy bà vẫn luôn phản đối việc đến lấy mật núi."
Tốt lắm, cái gì cần biết đều đã biết cả, xem ra đã đến lúc 'lấy mật núi' rồi. Thần Côn cảm thấy rất căng thẳng, cả trái tim đập liên hồi: "Thế, cháu đi vào trong đó kiểu gì?"
Mạnh Thiên Tư mỉm cười, đứng dịch sang một bên, để lộ ra vách đá sau lưng.
Lúc này Giang Luyện mới nhìn thấy, chỗ vách đá đó khác những nơi khác. Nó lõm vào theo hình một người, nhìn tư thế đó có vẻ là hai tay giơ lên cao, người nằm ở trên vách đá, lòng bàn tay đặt vào vị trí của dấu tay.
Bên cạnh có ba chữ được khắc ở trên vách đá ——
Nơi mổ mật.
Ba chữ này là chữ phồn thể, nhưng lại khác hẳn với cách viết bay bổng của hai chữ 'dũng khí' bên dưới, chắc là do người đời sau khắc lên. Rất có thể đó là tác phẩm của Đoạn Văn Hi.
Thần Côn giật mình: "Cơ quan hình người! Thì ra các cháu có cơ quan."
Mạnh Thiên Tư tức giận: "Đúng vậy, cơ quan đấy. Chú nằm thử lên đó đi."
Nghe giọng điệu đó của cô, là biết ông đã đoán sai. Nhưng Thần Côn vẫn rất hào hứng, nằm sấp lên đó.
Giang Luyện nhìn tư thế như con cua của ông, thì bật cười: "Một cái chìa khóa mở được một ổ khóa. Nếu đây mà là ổ khóa, thì chú không thể mở được đâu."
Nhịp tim của Mạnh Thiên Tư đập nhanh hơn, thật ra trong con mắt của cô, đoạn đường này khá vất vả. Chỉ là cô ngồi trên ghế Sơn quỷ vương, lại dẫn theo hai người mới vào nghề, nên vẫn luôn tỏ ra nhẹ nhàng.
Cô ngập ngừng: "Hai người đã nghe thấy 'chiều' bao giờ chưa?"
Chiều?
Thần Côn thắc mắc: "Cháu nói là 'chiều không gian', hay là cái chiều gì?"
Mạnh Thiên Tư đáp: "Nó cũng là quan điểm của bà cố Đoạn, cháu không biết rõ lắm. Từ bé đến lớn, thành tích học tập của cháu... không khả quan cho lắm, cháu cũng không thích mấy thứ rắc rối này."
Giang Luyện rất muốn cười, thì ra cô cũng sẽ thừa nhận mình 'không được'.
Cô đắn đo một lát, rồi nói: "Bà cố Đoạn cho rằng, chúng ta và núi không sống cùng một chiều. Tuổi thọ của núi toàn hơn triệu năm, nhưng con người sống được trăm năm đã là chuyện lạ rồi. Không chỉ có núi, mà rất nhiều thứ khác nữa, đều không sống cùng một chiều với chúng ta. Ví dụ như con be, nó chỉ sống được hai ba tháng, thành ra có người gọi nó là sinh mạng bảy ngày. Ví dụ như con phù du không thể sống quá một ngày, nên được gọi là "triêu sinh mộ tử". Hay ví dụ như hoa quỳnh, sáng nở tối tàn, chỉ sống được vài giờ —— vì vậy chỉ có thể nhìn thấy biểu tượng của nó."
(*) Triêu sinh mộ tử: sinh ra vào lúc sớm mai, ra đi vào lúc hoàng hôn
Giang Luyện trầm ngâm: "Nhìn thấy biểu tượng của nó nghĩa là..."
"Nghĩa là nhìn núi thì biết là núi, là một tảng đá ngốc nghếch; nhìn hoa thì thấy hoa nở hoa tàn, nhìn phù du thì thấy sáng sinh ra, tối chết đi. Anh không thể mang sinh mệnh và tư tưởng của mình để nói rằng chúng nó không có sinh mệnh, tư tưởng. Nhưng thực ra chúng nó đều có cả."
Nếu nói động, thực vật có tư tưởng và sinh mệnh thì còn dễ hiểu, chứ núi...
Giang Luyện bật cười: "Núi cũng có cơ à?"
Mạnh Thiên Tư hỏi lại anh: "Sao anh biết là nó không có? Nghe nói núi ở Vũ Lăng Nguyên có lịch sử ba trăm triệu năm rồi. Anh đổi vị trí để nghĩ thử xem. Nếu cuộc đời anh bị kéo dài ra ba trăm triệu năm, còn đời núi bị thu nhỏ lại một trăm năm, thì ở trong mắt núi, anh là cái gì? Còn trong mắt anh, núi là cái gì?"
Giang Luyện không trả lời được.
Ba trăm triệu năm, một khoảng thời gian quá dài. Nếu cả cuộc đời bị kéo dài đến ba trăm triệu năm, có lẽ chỉ nhíu mày thôi, cũng mất cả chục năm rồi —— trong mắt núi, anh sẽ là một bối cảnh bất biến, vĩnh hằng, từ năm này qua năm khác.
Ngược lại, núi sẽ giống như một hoàng tử dữ dằn, từ lúc đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, cho đến khi bị bào mòn đến mức sụp đổ, mỗi một phút, một giây nó đều đang hoạt động. Sẽ chẳng còn ai chỉ vào núi và thề 'núi không có cạnh' nữa, vì còn chưa thề xong, núi đã chẳng còn cạnh rồi.
Thần Côn đứng bên nghe mà run sợ. Bình thường, mỗi khi gặp được chủ đề thế này, ông luôn là kẻ thao thao bất tuyệt. Nhưng lúc này, không biết là do vấn đề này quá sức tưởng tượng, hay là dòng suy nghĩ của ông đang bị nó kéo đi quá xa, mà cứ há hốc miệng, lồng ngực phập phồng, không nói nổi chữ nào.
Mạnh Thiên Tư nói tiếp: "Người xưa nói, vạn vật có linh, thì tất nhiên núi cũng phải có sinh mệnh chứ. Không thể vì nó không sống cùng một chiều với mình, mình không hiểu hoặc không nhìn thấy, mà kết luận rằng nó chỉ là một cục đá vô tri, một thứ đồ chết. Con người hay mắc phải một căn bệnh, đó là dùng sự hiểu biết hạn hẹp của mình, đi phác họa, khẳng định cái thế giới vô hạn này —— trong cơ thể sẽ mọc ra một cục u, xương thừa gì đó; chiếc vòng tay phỉ thúy đeo lâu rồi, thì khối màu đậm hơn sẽ loang ra, khiến màu sắc của chiếc vòng đều nhau hơn. Núi lớn như thế, tất nhiên cũng sẽ hô hấp, sẽ vươn người thả lỏng gân cốt, sẽ thay đổi."
Thần Côn cuối cùng cũng thì thào thành tiếng: "Đúng, Đoàn tiểu thư nói rất đúng, có lẽ đúng là có cái chiều không gian như thế. Thế hệ trước thường nói, trời mưa và sấm sét đan xen nhau, là do rắn độ kiếp hóa thành rồng. Nhưng nếu nó hóa thành rồng thật, thì nó hóa đi đâu? Có một cách giải thích, đó là nó vượt qua không gian này, đi tới một không gian khác. Giữa các chiều không gian có một vách tường. Có đôi khi chú vẫn nghĩ, núi còn có thể sống lâu như thế, thì sao con người là linh hồn của vạn vật, lại chỉ có tuổi thọ mấy chục năm?"
"Có lẽ đúng là do vấn đề của chiều không gian. Đời người chỉ là một đoạn đường thôi, đoạn đường này là cơ thể có xương thịt bình thường, có lẽ đoạn đường tiếp theo sẽ là một giai đoạn khác, ví dụ như ma quỷ. Quỷ thuộc về một chiều không gian khác, nên con người không thể gặp được quỷ —— nhưng nếu giữa các chiều không gian khác nhau có một con đường thì sao? Hoặc là một vài công cụ, bùa phép đặc thù có thể mở được vách tường đó thì sao?"
Ông nói liên miên một hồi, càng nói trong đầu càng loạn, cuối cùng chính ông cũng không biết mình định nói cái gì nữa.
Mạnh Thiên Tư không để ý tới ông, cô đi tới gần hình người trên vách núi đá, khẽ lẩm bẩm: "Sơn quỷ chúng tôi có thể cùng nhịp đập, cùng hơi thở với núi. Rất nhiều người cho rằng đó chỉ là cách nói ví von, tu từ thôi, nhưng đó lại đúng là sự thật, chúng tôi... cùng nhịp đập, cùng hơi thở."
Cô đi đến chỗ vách núi đó, hít sâu một hơi, dán người vào hình người trên đó, vẻ mặt thành kính, ánh mắt bình tĩnh, trong mắt không có đất trời, không có ai cả, chỉ có mình núi.
Khi Đại Nương Nương dạy cô mổ núi từng nói, từ "núi" này vốn đã có sức mạnh, giống như chất dinh dưỡng dồi dào ẩn sâu trong lòng đất, được tích lũy từ bao đời, khiến cho cây cối sum suê, đâm chồi nảy lộc, hạt giống nảy mầm chui ra khỏi đất, quả non rồi cũng phải chín vàng —— còn con phải học được cách nắm bắt và dẫn đường sức mạnh đó.
Giang Luyện lặng lẽ lùi lại hai bước, còn tiện tay kéo cả Thần Côn nữa, giống như đứng quá gần, hơi thở nặng nề của anh sẽ làm phiền đến cô vậy. Thần Côn cũng biết là đã đến thời điểm quan trọng rồi, nên ông gần như không dám thở, không dám chớp mắt, chỉ thỉnh thoảng khẽ liếm bờ môi khô thôi.
Không biết ba người đã đứng đó bao lâu, từ sâu trong lòng núi có những tiếng răng rắc như tiếng xương cổ nhức mỏi của con người do ngồi lâu không vận động.
Âm thành đó truyền từ trong lòng núi ra đến bên ngoài, dần dần lan tới vách núi bên ngoài. Số lần Thần Côn liếm môi ngày càng nhiều, trong đầu ông có một giọng nói: Không thể nào, không thể nào?
Giống như chuyên làm trái ý ông, vách núi đá đứng thẳng "rắc" một tiếng, nứt ra.
Hai chân Thần Côn mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất. Đầu óc ông trống rỗng, ông cứ đứng đó trơ mắt nhìn cái khe nứt kia to dần, to dần. Nói ra thì cũng rất lạ, kẽ nứt này xuất hiện, nhưng ngọn núi vẫn cứ đứng im, không hề rung động, như thể không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy.
Kẽ nứt đó khi mở rộng đến độ một người có thể chui vào thì dừng lại. Nhìn từ xa, kẽ nứt đó vừa giống như một cái miệng của núi đá, vừa giống với một vết nứt như bị ai đó dùng dao mổ núi: Hai từ "mổ núi" này, thật sự rất chính xác.
Thần Côn thở dốc: Đây chính là con đường đi tới treo mật núi? Cũng là con đường gián tiếp đi tới chỗ chiếc rương khó hiểu trong giấc mộng của ông sao?
Mạnh Thiên Tư đứng dậy, nói một câu: "Đi sát theo tôi, đừng rơi lại phía sau, nhanh."
Nói xong, cô dẫn đầu chui vào trong kẽ nứt đó. Giang Luyện đi sát theo cô, đến khi quay đầu lại thấy Thần Côn vẫn còn đứng đực ra đó, thì giục ông: "Đi thôi."
Thần Côn như người mới tỉnh dậy sau giấc mộng dài, ông "ồ" một tiếng, hai chân lảo đảo đuổi theo.
Kẽ nứt này rất hẹp, nhưng lại thật hơn mấy "đường trời" của mấy khu du lịch nhiều. Trong vách đá mát lạnh, tối om, trong lúc hoảng loạn, không ai nhớ tới việc bật đèn pin cả, mà cứ thể kéo nhau vào bên trong. Mới đi được hai bước, Thần Côn lại nghe thấy tiếng "răng rắc" ghê người ban nãy, vừa quay đầu lại xem, mái tóc xoăn của ông suýt nữa dựng đứng cả lên: thảo nào Mạnh Thiên Tư bảo bọn ông "nhanh", thì ra là do cô đi vào rồi, thì kẽ nứt đó sẽ chậm rãi khép lại.
(*) đường trời: từ gốc là nhất tuyến thiên (một đường trời), chỉ những khe hở giữa hai vách núi, do đứng trong khe hở ấy, sẽ nhìn thấy bầu trời xanh bên trên giống như một sợi chỉ, đường dây... nên được gọi là đường trời.
Giang Luyện bám sát bước chân của Mạnh Thiên Tư, dù con mắt anh không nhìn thấy gì, nhưng anh có thể cảm nhận được mình vẫn đang đi xuống dưới. Sau khi đi được tầm mười bước, con đường chật hẹp bỗng rộng ra. Khi va vào Mạnh Thiên Tư, anh vội vàng dừng lại, nhân tiện đứng thẳng lưng, chặn Thần Côn lại.
Mạnh Thiên Tư nói: "Nghỉ một lát đi."
Giang Luyện nghe được tiếng thở nặng nề của cô, hỏi nhỏ: "Mệt lắm à?"
Mạnh Thiên Tư đáp: "Mổ núi thế này, rất mệt mỏi."
Cô vừa nói, vừa bật đèn pin trên đầu lên.
Không có đèn thì thôi, đèn vừa bật lên, Giang Luyện đã cảm thấy ngực bị đè nén đến mức khó chịu, ngay cả thở cũng không trôi được.
Đây đâu phải là rộng rãi, đúng là nó rộng hơn kẽ nứt kia, nhưng nó giống như một nửa cái thang máy, còn là kiểu trên hẹp, dưới hẹp, ở giữa rộng, hình bầu dục. Đừng nói đến ngồi, ba người đứng cùng một chỗ vẫn còn thấy chật ý chứ. Mà hiện giờ kẽ nứt đã khép lại rồi, nghĩa là ba người họ đang bị nhốt trong một cái "bọt khí" ở sâu trong lòng núi.
Thần Côn là người sụp đổ đầu tiên, ông không chỉ nhắm mắt lại, mà còn phải dùng tay che thêm. Tình huống này, không nhìn thấy gì còn thoải mái hơn: Năm đó Nhị Phụ bị nhốt ở trong một nơi không có cửa, thì phải tuyệt vọng thế nào nhỉ? Có lẽ bị nhốt mấy ngày đã điên mất rồi ấy.
Chắc hẳn Giang Luyện cũng nghĩ tới điểm này: "Cách nhốt người này của các cô, quá... tàn nhẫn."
Mạnh Thiên Tư nói: "Thời cổ dùng nhiều lắm, bây giờ chính chúng tôi cũng thấy tàn nhẫn, nên không dùng nữa —— chắc là do thời đại phát triển đó. Trước kia còn có người chôn cùng, có người bị mang đi làm vật hiến tế, hình phạt thì có lột da, sau này đều bị hủy bỏ cả. Bây giờ muốn bắt kẻ tình nghi, còn chẳng được đánh cơ."
Giang Luyện thấy cô vẫn còn thở gấp, nên nói: "Cô dựa vào vách đá nghỉ một lát đi."
Mạnh Thiên Tư lắc đầu, định nói là cộm lưng, thì Giang Luyện đã kéo vai cô lại. Cô ngả người ra sau, khi phần lưng đụng phải cánh tay Giang Luyện, cô mới nhận ra anh đã duỗi tay ra sau lưng cô.
Như vậy thì thứ cô dựa vào không phải vách đá lồi lõm, mà là cánh tay của anh.
Mạnh Thiên Tư im lặng, hơi thở dần bình ổn lại, nhưng nhịp tim thì cứ nhảy lên cao.
Dù sao người cánh đàn ông vẫn khỏe hơn phái nữ, Giang Luyện lại là người luyện võ, cánh tay rất rắn chắc, nên anh có thể dùng một cánh tay nâng đỡ cả người cô, làm nổi bật lên sự mảnh mai của cô. Ánh mắt cô khẽ trượt xuống dưới, nhìn về phía bàn tay nổi đầy gân xanh đang bám vào vách núi của Giang Luyện, bỗng nảy ra một suy nghĩ: nếu bàn tay này không bám vào chỗ núi đá, mà quay ngược lại, nói chính xác hơn là ôm lấy eo cô.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, gò má cô đã đỏ bừng lên, khiến cho phần lưng đang dựa vào tay Giang Luyện cũng run rẩy theo. Một khi cô thấy mất tự nhiên, thì sẽ đi tìm chuyện để nói, lúc này cũng vậy: "Đây chính là mổ núi, những Sơn quỷ có địa vị từ Sơn kiên trở lên, sau khi chết đều được "chôn" vào trong núi như thế này. Năm ba tuổi chọn núi, tôi chọn vào núi Mông nhỏ, nên sau này khi tôi chết, tôi sẽ được đưa tới núi Mông nhỏ."
Thần Côn vẫn đang nhắm mắt, dùng tay che kín mít: "Núi Mông... là núi Mông ở Sơn Đông à?"
Mạnh Thiên Tư nghiêng đầu nhìn ông: "Tất nhiên là không, 'núi Mông nhỏ' là một cách gọi khác thôi. Còn cụ thể nó là núi nào, thì không thể nói cho người khác biết."
Giang Luyện chợt nhớ ra một chuyện: "Đây là mổ núi rồi? Thế mật núi đâu?"
Câu hỏi này đã nhắc nhở Thần Côn, ông mở ngón tay ra thành một khe hở nhỏ, để nhìn Mạnh Thiên Tư.
Mạnh Thiên Tư nói: "Còn một đoạn nữa."
Cô rút dao ra, vẽ mấy đường ở trên vách núi: "Bây giờ mới là tầng đầu tiên thôi. 1, 3, 5, 7, 9, xuống đến tầng nào thì phải tùy vào địa vị của Sơn quỷ. Sơn kiên chỉ có thể xuống đến tầng dưới. Bà cố Đoạn tôi là Sơn kế, có thể xuống đến tầng thứ bảy, mà mật núi thì treo ở tầng thứ ba."
Rồi cô chỉ vào chỗ cắt nhau của mấy đường vẽ đó: "Đây là điểm giao, cũng chính là vị trí hiện tại của chúng ta. Khi đi đến điểm giao thứ ba, là đến chỗ treo mật núi."
Thần Côn đảo mắt một vòng, thật ra con mắt không cần đảo "một vòng", cũng có thể nhìn thấy hết mọi thứ xung quanh: "Chỗ này quá... nhỏ. Vậy thì không khí ở đây chẳng mấy mà sẽ hao hết."
Nói đến đây, ông bỗng ngớ ra: "Vậy chúng ta ở trong này, có thể thở được sao?"
Mạnh Thiên Tư đáp lại: "Cháu đã nói từ nãy rồi mà, núi có thể thở."...
Cũng giống như lúc trước, tầng thứ hai và tầng thứ ba đều rất thuận lợi. Nhất là tầng thứ ba, có lẽ là do treo mật núi, nên nơi đó được đục đẽo thành một căn phòng đá khá lớn. Lúc đi vào, còn có cả một thềm đá xù xì.
Trong phòng đá ngoài một sợi xích rủ từ giữa trần nhà xuống, thì không còn thứ gì cả. Sợi xích đó không biết là sắt hay là đồng, vì ở trong lòng núi rất khô ráo, cũng không có phản ứng oxi hóa gì cả, nên nó vẫn còn bóng như mới.
Phần cuối dây xích là một hòn đá phổ thông lớn chừng nắm tay.
Đây là mật núi?
Giang Luyện đã hiểu gì sao Đoạn Văn Hi lại viết là "một cục đá ngu xuẩn, chỉ thường thôi" rồi. Đổi thành bất cứ ai, tốn bao công sức đi xuống đây, dù có thấy một viên kim cương với thể tích thế này cũng phải thất vọng ấy chứ, nói gì đến một hòn đá vớ vẩn thế này.
Anh tự nhủ trong lòng, không được nhìn mặt mà bắt hình đá, dù sao "mật núi khắc thủy tinh", biết đâu vẻ ngoài nó không bắt mắt, nhưng thực tế lại có tác dụng lớn thì sao.
Giang Luyện bước lên để nhìn cho rõ, nhưng vẫn giữ đúng bổn phận, đứng xa hơn Mạnh Thiên Tư một chút.
Mạnh Thiên Tư thì tùy tiện hơn nhiều. Vả lại, mục đích của chuyến đi này ban đầu là quan sát mật núi, nên cô không chỉ đứng ngay cạnh nó, mà còn cầm lên tay ước lượng cân nặng, sờ soạng hai cái. Trong một khoảnh khắc vô tình, cô nhìn thấy Thần Côn.
Kỳ lạ là, ông vẫn còn đứng ở bên thềm đá như thể bị ai đó phù phép đứng yên. Hai mắt ông nhìn chằm chằm vào mật núi, bàn tay thả lỏng bên người khẽ run lên.
Mạnh Thiên Tư cảm thấy buồn cười: "Không phải chú luôn muốn xem mật núi à? Chú qua đây đi, cháu cho phép chú nhìn nó, chú muốn sờ cũng được nữa."
Yết hầu Thần Côn chuyển động, ông khẽ nỉ non: "Đây không phải mật núi."
Mạnh Thiên Tư không hiểu lắm: "Hả?"
Thần Côn vẫn đứng im ở đó, lặp lại câu nói kia.
"Đây không phải mật núi, đây là... giả."
***
Mạnh Kính Tùng vội vàng đi xuống sườn núi.
Anh ta nghĩ mãi cũng không hiểu, Liễu Quan Quốc dù gì cũng là người già dặn có kinh nghiệm, thì phải là vấn đề lớn thế nào, mới có thể khiến "Anh Liễu cũng không biết phải làm gì."
Cửa hang động có rất nhiều người vây quanh. Đó là một cái động khô, bình thường người qua đường nhìn lướt qua một cái là có thể nhìn hết mọi thứ trong động rồi. Nếu không vì tránh mưa, thì sẽ chẳng có ai vào đó cả.
Mạnh Kính Tùng nhìn vào trong động, bên trong có một chiếc thang bằng thép, mà ở bên cạnh thang là một đống đá vụn lớn nhỏ.
Đã hiểu, hang động này thông với ruột núi, nhưng nó không thông hẳn, mà còn có một hòn đá chắn phía trước để ngụy trang nữa, xong lại còn ở tít trên cao —— nếu không phải anh ta cho Sơn hộ đi tìm kiếm, thì chắc chắn sẽ không biết được điều này.
Có hai Sơn hộ giữ thang, để Mạnh Kính Tùng trèo lên. Mới trèo lên được mấy bậc, anh ta đã ngửi thấy mùi cháy khét, gay mũi. Khi bò lên đến trên đỉnh thang, anh ta khom người xuống, chui vào trong một con đường nhỏ nhỏ, chật chội. Đi một đoạn, anh ta đến được một cái hang động khá lớn, bên trong toàn mùi cháy khét xen lẫn với mùi tanh hôi, tạo thành một thứ mùi càng gay mũi hơn.
Hiện tại đã có một đám người đứng ở trong đó. Thấy Mạnh Kính Tùng tới, họ đều lùi lại để nhường đường cho anh ta.
Mạnh Kính Tùng nhìn thấy Bạch Thủy Tiêu.
Cô ta đang ung dung ngồi trên một tảng đá, vẻ mặt bình tĩnh, thoải mái, nhưng vì trên mặt có những vết cào sâu đến xương, nên vẻ xinh đẹp của cô ta được nhuốm thêm sự ghê rợn.
Đáng sợ nhất là quanh người cô ta có một đám dơi nằm đầy trên đất. Đa số là bị thiêu chết, nhưng đám dơi ở gần cô ta thì là bị chém chết. Vết máu của chúng chảy đầy trên mặt đất. Có tầm mười con dơi vẫn còn vùng vẫy giãy chết, bay lượn xung quanh.
Trong tay Bạch Thủy Tiêu có một con dơi, hình như là bị cắt cổ. Cô ta đưa con dơi đó lên trên môi mình, nửa như hút máu, nửa như tô điểm lại màu môi. Máu tươi dính trên môi cô ta, chảy xuống bên dưới, tạo thành những đường máu nho nhỏ, lướt qua cần cổ mảnh mai của cô ta, chảy vào trong cổ áo.
Thấy Mạnh Kính Tùng tới, cô ta cười khanh khách, ném con dơi trong tay đi, chìa tay về phía Mạnh Kính Tùng: "Định bắt tôi à? Mau lên, có bắt nữa không? Tôi mất hết kiên nhẫn rồi."
Mạnh Kính Tùng sầm mặt, đi tới chỗ Liễu Quan Quốc: "Đây là không biết làm sao của ông à?"
Liễu Quan Quốc xấu hổ: "Trợ lý Mạnh, cô ta rất gian xảo, vẫn luôn ngồi đây, không trốn cũng không chạy. Thấy chúng tôi đến còn cười, bảo chúng tôi bắt cô ta về. Cái này... bắt về, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Mạnh Kính Tùng cười lạnh: "Cho nên, ông không bắt luôn? Vậy thì thả ra à? Hay là cứ đứng đây canh cô ta, xem cô ta biểu diễn? Một tên tội phạm giết người giả điên giả khùng, mà ông cũng sợ à?"
Nói đến đây, anh ta quay lại nhìn Bạch Thủy Tiêu, phun ra một chữ: "Trói!"
Mạnh Kính Tùng vừa nói xong, có mất Sơn hộ đi tới, không nói không rằng, vặn ngược tay cô ta ra sau, trói lại. Bạch Thủy Tiêu cũng không giãy giụa, mà chỉ nhìn Mạnh Kính Tùng và cười. Khi bị đẩy qua chỗ anh ta, cô ta đột nhiên nói: "Tôi sẽ giết anh, các người đều phải chết."
Mạnh Kính Tùng cười, đáp lại cô ta: "Con người có ai mà không chết."