Quyển 7: Mắt Phượng Hoàng - Chương 90

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:56:59

Rồng ngã xuống. Là ngã như thế nào? Đột nhiên ngã từ trên cao xuống à? Thảo nào lại làm chấn động mặt đất được. Mạnh Thiên Tư rất muốn biết đó là cảnh tượng gì, nghe người ta tả lại cũng được. Nhưng cô không thể ép Thần Côn quay về ngủ để mơ tiếp được —— giấc mộng của Thần Côn quả thực còn quý hơn cả dòng suối ngày hạn, bao nhiêu ngày mới có một hai giấc mộng. Cô mang theo tâm tình phiền muộn ngủ thiếp đi. Đến nửa đêm nghe được tiếng Giang Luyện gọi mình, Mạnh Thiên Tư mơ màng mở mắt ra. Cô mới cảm nhận được sự lạnh lẽo trên mặt thì đã nghe thấy Giang Luyện nói: "Thiên Tư, trời mưa rồi, về phòng ngủ đi." Cô ngơ ngác đáp lời anh, mò mẫn tìm đôi giày rồi lo mơ đi về phòng. Vừa nằm xuống giường cô đã ngủ tiếp được ngay. Sáng ra Mạnh Thiên Tư bừng tỉnh bởi tiếng mưa rơi rả rích. Xuyên qua tấm rèm của sổ có thể nhìn thấy những giọt mưa dài. Suốt cả đêm mưa càng lúc càng lớn. Mạnh Thiên Tư nằm im một lát rồi mới nhận ra âm thanh có tiếng chuông điện thoại xen lẫn với tiếng mưa. Cô giơ tay ra lần mò khắp nơi, đến khi tìm được rồi cô giơ điện thoại ra trước mặt. Mới nhìn cái tên trên màn hình, cô đã tỉnh cả ngủ. Người đang gọi video cho cô là Cao Kinh Hồng. Mạnh Thiên Tư vội vàng vơ lấy lược chải qua đầu, rồi mới bấm nhận cuộc gọi. Trên màn hình xuất hiện đôi mắt đỏ bừng và mái tóc hơi rối của Cao Kinh Hồng, nhìn bối cảnh phía sau thì có vẻ là ở trên giường. Hóa ra Đại Nương Nương cũng có lúc không chú ý đến hình tượng. Lúc đầu Mạnh Thiên Tư hơi giận mẹ Năm, do cô cảm thấy Cừu Bích Ảnh chuyển lời không uyển chuyển, nhưng rồi lại cảm thấy tình cảm của Đại Nương Nương và bà cố Đoạn chẳng khác nào mẹ con, có nói uyển chuyển thế nào bà cũng vẫn đau lòng. Cao Kinh Hồng lúc này không giống một người trưởng thành làm việc đâu vào đấy, mà giống như một đứa trẻ con không biết phải làm sao. Vừa bắt đầu bà đã hỏi cô: "Tư Bảo Nhi, Đoạn Nương Nương có phải phơi thây ở chốn hoang vu không?" Mạnh Thiên Tư không trả lời. Chắc là có. Cô cảm thấy là có, người như Diêm La sẽ an táng sau khi giết người ta à? Nhưng mà lời này không thể nói thẳng được. Hai mắt Cao Kinh Hồng đỏ bừng: "Tối qua mẹ mơ thấy Đoạn Nương Nương. Bà nói bà chết không thanh thản, trên không chạm trời, dưới không chạm đất, ngày nào cũng mệt mỏi, vất vả..." Mạnh Thiên Tư nói: "Đại Nương Nương, đó là do ban ngày mẹ suy nghĩ quá nhiều nên đêm mới mơ thấy thôi. Do mẹ quá lo lắng đó, mẹ đừng tin là thật." Cao Kinh Hồng lại nói: "Sáng sớm nay mẹ đã bảo em Liễu liên lạc với Quy Sơn trúc ở bên Côn Lôn rồi. Từ giờ trở đi, chúng ta tìm từng tấc đất, tấc núi một. Mẹ cứ nghĩ đến việc Đoạn Nương Nương mất rồi mà vẫn không được yên nghỉ là mẹ lại..." Còn chưa nói xong bà đã bật khóc. Từ trước tới giờ Mạnh Thiên Tư chưa từng nghĩ tới chuyện Cao Kinh Hồng sẽ khóc —— nhiều lắm bà cũng chỉ thở dài thôi, đến cả mức độ nhíu mày cũng rất vừa phải. Cô ngồi ngây ra đó, không biết phải an ủi bà thế nào. Bỗng dưng cô thấy hối hận vì mình đã nhận cuộc gọi này. Nếu không nhận thì đã không thấy được sự suy sụp của Đại Nương Nương, để rồi phát hiện những người vẫn luôn làm điểm tựa cho mình thật ra cũng không cứng như sắt. Có những lúc cô lại trở thành điểm dựa. May mà Liễu tỷ nhi đã chạy tới đỡ Cao Kinh Hồng nằm xuống: "Ôi chị Hồng, sức khỏe của chị bây giờ thế nào chị còn không rõ sao? Không thể làm như vậy được..." Mạnh Thiên Tư lặng lẽ bấm nút kết thúc cuộc gọi. Một lát sau cô gọi điện thoại cho Lộ Tam Minh, bảo ông ta mau chóng đem sơn phổ bên này sang cho cô. *** Khi Giang Luyện thức dậy, Tì Hưu đã cho người nấu xong cơm sáng, kê một chiếc bàn con và mấy cái ghế ngoài hiên. Thấy Giang Luyện ra còn hỏi anh muốn ăn mì hay ăn chè dầu. Mới sáng sớm Giang Luyện không muốn ăn mặn nên chọn chè dầu. Thần Côn đang lưỡng lự thấy vậy cũng chọn chè dầu theo anh. Đến lúc rửa mặt xong đi ra, Giang Luyện mới phát hiện chè dầu cũng như mì: Món chè dầu này quá nhiều thứ. Xương heo hầm với bột trà, bên cạnh có một đám đĩa con đựng hành hoa, rau thơm, bỏng gạo, hoa quả khô, đậu phộng, lòng non, còn có cả những lát cá mỏng được cắt thành hình cánh bướm —— đây không còn là ăn chè dầu nữa, mà thành ăn lẩu luôn rồi. Cửa phòng Mạnh Thiên Tư vẫn còn đóng, chắc cô vẫn còn ngủ. Trên mái hiên mưa rơi tí tách, trên bàn ăn đủ mọi sắc hương, quả là một nơi dùng bữa lý tưởng. Giang Luyện vừa bận chọn đồ ăn kèm với chè dầu, vừa hỏi Thần Côn dù đã biết trước là sẽ không có kết quả: "Đêm qua... chú có mơ tiếp không?" Thần Côn lườm anh: "Tiểu Luyện Luyện, cháu định chờ chú mơ thấy hồi kết đấy à?" Giang Luyện nói: "Thế thì càng tốt chứ sao. Đỡ tốn công sức, có ai muốn chạy ngược chạy xuôi đâu." Chè dầu vẫn còn nóng chưa thể ăn ngay được, nhìn vào nước canh trong như mặt hồ Thần Côn bỗng nhớ tới chuyện nhà Thủy quỷ: "Này, Tiểu Luyện Luyện, Thủy quỷ chỉ có ba họ thôi à?" Đúng vậy, không thì sao người ta lại xưng là "ba họ Thủy quỷ" chứ. Giang Luyện nhấp một ngụm nước canh: "Ba họ Đinh, Khương, Dịch dễ nhớ mà." "Vậy cháu có cảm thấy ba họ này rất đáng suy ngẫm không?" Suy ngẫm à? Giang Luyện múc một muỗng bỏng gạo cho vào miệng. Bỏng gạo ở đây không phải là bỏng mà là gạo nếp chưng chín rồi mang ra phơi khô, trụng dầu nên bỏng gạo vừa giòn vừa thơm: "Không phải đều ở trong trăm họ à?" Thần Côn liếc anh: "Người có họ Khương, Đinh, Dịch trên cả nước thì nhiều lắm. Một cái họ thường có rất nhiều nguồn gốc. Tối qua chú suy nghĩ kỹ càng nguồn gốc của ba họ đó thì phát hiện ra một ẩn ý trong đó." Giang Luyện rút khăn giấy trên bàn ra lau miệng: "Chú nói đi." Anh phối hợp như vậy làm Thần Côn cảm thấy mình được tôn trọng và sinh ra một cảm giác thỏa mãn: "Họ Dịch, cháu thử phân tích nó ra mà xem. Bên trên là "Mặt trời", bên dưới là "Mặt trăng" dị dạng. Theo truyền thuyết, hình tượng mặt trăng mặt trời của hoàng đế được dùng để miêu tả chữ "Dịch". Cái họ này là con cháu của hoàng đế." (*) Dịch (易) = Mặt trời (日) + Mặt trăng (月) "Họ Khương vốn xuất phát từ Thần Nông thị, nhưng vì Viêm Đế sống Khương Thủy nên lấy Khương làm họ." (*) Thần Nông (3220 TCN-3080 TCN), hay còn được gọi là Thần Nông thị, Liên Sơn thị, Tắc thần, thường được biết với tên gọi Viêm Đế, là một vị thần huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền Văn minh Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một Anh hùng văn hóa Trung Hoa. Khác với Phục Hy và Nữ Oa, ông là vị Tam Hoàng duy nhất có hình thù là con người toàn vẹn, không nửa người nửa thú như 2 vị kia. Khương Thủy: bây giờ thuộc thành phố Bửu Kê, Thiểm Tây. Lai lịch không nhỏ nhỉ. Giang Luyện trầm ngâm: "Thế họ Đinh thì sao?" "Họ Đinh thì không rõ ràng như vậy. Nhưng mà họ Đinh có một nhánh đến từ họ Khương. Trong sách "Dòng Họ" có nói 'nhánh của Khương', nghĩa là họ Khương chia ra một nhánh thành họ Đinh —— nếu hiện tại họ Đinh trong ba họ Thủy quỷ mà là nhánh được phân ra từ họ Khương, thì cả ba họ Thủy quỷ đều có nguồn gốc từ Viêm Hoàng. Với cả..." Nói đến đây, ông hạ thấp giọng xuống: "Cháu có phát hiện ba họ đó sống rất khép kín, không cưới xin với những họ khác không?" Giang Luyện ngạc nhiên: "Đâu có đâu, cô gái tên Dịch Táp trong video có bạn trai họ Tông, tên là Tông Hàng còn gì." Thần Côn tức giận: "Chú nói là trước kia! Trước kia!" Trước kia à? Thế hình như không có thật. Giang Luyện gật đầu. Ba họ chỉ kết hôn với nhau, cho nên con cháu đời sau cũng chỉ nằm quanh ba họ đó. Điều khiến người ta không nói nên lời là ba họ có thể chấp nhận người bên ngoài, nhưng người đó phải tuân theo hai điều kiện. Một là đổi họ. Cái này thì đơn giản, chỉ là đổi họ thôi, nếu ai không quan trọng lắm thì chẳng phải vấn đề. Hai là người đó phải đi phẫu thuật triệt sản. Nói cách khác, anh vào ba họ rồi thì cả đời cũng đừng mơ đến chuyện lấy vợ sinh con —— điều này rất là quá đáng, vì quan niệm truyền thống của người Trung Quốc là "Trong ba tội bất hiếu, không con là tội lớn nhất". Cho nên kết hợp hai điều kiện trên lại thì hàm ý sâu xa của nó chính là: Đừng mơ mộng nữa, chúng tôi không nhận người khác họ đâu. Giang Luyện lẩm bẩm: "May mà mỗi nhánh của ba họ đông, phạm vi chọn người bầu bạn rộng, chứ nếu mà ít xong kết hôn gần thì..." Thần Côn cảm thấy cái nhìn của anh quá hẹp: "Cháu tưởng những gia tộc huyền bí này sẽ bị để ý đến chuyện kết hôn cận huyết hay không có con cháu đời sau à? Đó là do cháu chưa nghe về nhà họ Thịnh giữ chuông..." Ông phát hiện mình lạc đề nên dừng ngay lại: "Qua cách làm này của Thủy quỷ, cháu có nhận ra điều gì không?" Không. Giang Luyện thử độ may mắn: "Quy định của bọn họ rất nghiêm à?" Thần Côn thở dài: "Tiểu Luyện Luyện, chú đã đánh giá quá cao sự thông minh của cháu rồi. Ngoài cái nhìn bên ngoài ra, cháu còn phải nhìn xuyên qua hiện tưởng để thấy rõ bản chất nữa: Mặt bên ngoài, bọn họ sống khép kín, quy định gia tộc nghiêm khắc, nhưng nghĩ sâu xa hơn cháu không thấy là họ đang giữ gìn độ thuần... của huyết mạch sao?" Giang Luyện sững sờ. Đúng vậy, ba họ Đinh, Khương, Dịch cưới hỏi lẫn nhau, huyết thống mấy nghìn năm chỉ quanh quẩn trong ba họ. Người họ khác khó có thể gia nhập vào, rồi lại còn không cho sinh con cái. Nói cách khác, huyết mạch của họ sẽ không bao giờ bị "ô nhiễm". Thần Côn nói thêm: "Cháu xem Sơn quỷ đi. Sơn quỷ lại trái ngược, trong những người chúng ta gặp được có họ Mạnh, Liễu, Thẩm, Lộ... Chú nghi ngờ liệt kê hết các họ của Sơn quỷ là cũng đủ cho một quyển "Trăm Họ". Nhìn qua là biết bên nào có nguồn gốc xa xưa, thuần túy, huyết mạch gần với tổ tiên hơn mà? Cho nên ấy, sở dĩ Thủy quỷ sống khép kín, giữ gìn bí mật quan trọng nhất, rồi lại bị tổ tiên dẫn đi tìm hố đất di động đều có nguyên nhân cả." Đang nói chuyện ngoài cổng bỗng có tiếng loạt xoạt. Hai người quay sang nhìn thì thấy một người mặc áo tơi đội nón đi vào. Kiểu trang phục phòng mưa thời cổ này chỉ có mấy thôn trại hẻo lánh này còn dùng thôi. Lúc đầu Giang Luyện còn tưởng đó là người dân địa phương, mãi đến khi người đó đi vào mái hiên, bỏ nón xuống để lộ mái tóc dài mềm mượt, anh mới nhận ra đó là Mạnh Thiên Tư. Cô dựng thẳng nón ở chân tường rồi lại cởi áo tơi, giũ mấy cái cho ráo nước rồi treo lên tường. Khi cô quay người lại, Giang Luyện mới nhìn thấy mấy ống đựng tranh ở sau lưng cô. Anh mỉm cười chào hỏi cô: "Tôi còn tưởng cô đang ngủ cơ, hóa ra cô đã dậy từ sớm rồi." Sau đó anh chỉ vào bàn: "Ăn chút không? Đều mới mang lên đấy, vẫn còn nóng." Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Tôi ăn rồi. Lúc sáng dậy đã... Cái này, cái này ngon này..." Cô chỉ vào đĩa bỏng gạo trong tay Giang Luyện. Sau đó giơ tay nhón một nhúm bỏ vào miệng. Bỏng gạo trụng qua dầu làm mấy ngón tay của cô bóng loáng. Cô giơ tay ra đang không biết phải làm sao thì Giang Luyện đã đưa tờ khăn giấy sang, rồi kéo thêm một cái ghế lại: "Ngồi xuống ăn đi." Nói ra cũng rất lạ, sáng sớm cô đã ăn rồi, vốn dĩ cô cũng không định ăn nữa, nhưng vừa nghe thấy anh nói vậy thì cô lại ngồi xuống. Trong lúc đang lau tay, cô liếc thấy Giang Luyện đang cầm chén múc chè dầu cho cô thì nhắc anh: "Ít thôi nhé, tôi ăn rồi." Giang Luyện vốn đang múc một muỗng đầy, nghe thấy cô nói vậy thì gạt bớt lại, sau đó mới hỏi: "Cô bận việc gì thế?" Nghe anh hỏi, Mạnh Thiên Tư lại thấy chán nản. *** Cô đi xem thi thể Diêm La, trong lòng cô vẫn còn hy vọng "Diêm La sinh Diêm La". Nhưng mà sau một ngày một đêm cộng với thời tiết hiện giờ không mát mẻ gì, thi thể đó càng ngày càng khiến người ta buồn nôn. Cô ỉu xìu khuấy chè: "Chuyện là như vậy, dù tôi biết ly sữa đã đổ thì nên mặc kệ nó —— nhưng mỗi khi nghĩ tới tôi vẫn thấy giận mình. Nếu mà Diêm La còn sống thì chúng ta đã bớt đi bao nhiêu chuyện." Một ẩn số lớn như Diêm La mà cô lại để lỡ. Thần Côn lau miệng: "Cháu Mạnh, cháu quá để ý mấy chuyện lặt vặt rồi. Để chú nói cái này cho cháu đỡ buồn: giá trị lớn nhất của Diêm La là ông ta biết chỗ chiếc rương và Đoạn tiểu thư —— nhưng mà vị trí của chiếc rương không khó tìm. Tiểu Luyện Luyện nói có thể để cháu Huống đến Côn Lôn cùng chú. Chú rất tin tưởng vào máu của cháu ấy." "Còn những thứ khác có khi Diêm La còn không biết nhiều bằng chúng ta ấy." Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: "Sao lại thế?" Thần Côn nói: "Cháu suy nghĩ ở góc độ toàn cục thì sẽ biết. Một chiếc rương và những thứ bên trong nó bị chia năm xẻ bảy phân tán khắp nơi —— nhà họ Huống chỉ giữ mỗi chiếc rương rỗng thôi. Nhiều lắm cũng chỉ là một nhánh nhỏ, mà mọi manh mối Diêm La có được đều từ nhánh nhỏ ấy. Vậy thì ông ta sẽ biết được bao nhiêu?" Giang Luyện gật đầu: "Tên Diêm La này tham tài hám lợi rồi lại tham sống sợ chết. Khi ông ta bỏ trốn có thể vứt bỏ vợ con nhưng vẫn mang theo chiếc rương đó, lại còn vượt bao gian khổ để đến Côn Lôn. Mục đích của ông ta rất rõ ràng, đó là để tìm bào thai kỳ lân, để được trường sinh." Nói đến đây, anh giơ tay ra hứng nước mưa, vẽ một vòng tròn ở trên bàn, rồi lại vẽ thêm một mũi tên chỉ vào tâm vòng tròn: "Chắc hẳn Diêm La tiếp cận việc này từ một điểm cắt nào đó, để rồi chẳng may gặp được bí mật lớn nhất. Nhưng ông ta lại không biết điều đó, từ đầu tới cuối ông ta chỉ mỗi một nhánh, còn chúng ta bây giờ ít ra cũng đã biết được một phần vòng tròn rồi." Có rầu rĩ thế nào cũng chẳng có tác dụng, chi bằng tự an ủi mình như vậy, Mạnh Thiên Tư cười: "Nếu Diêm La không biết nhiều như mình thì tôi thấy thoải mái hơn rồi." Giang Luyện chỉ vào ống đựng tranh sau lưng cô: "Đây là cái gì?" Lúc này Mạnh Thiên Tư mới nhớ ra trên lưng mình vẫn còn đồ. Cô cởi dây ra: "Tôi muốn gọi người mang sơn phổ đến xem. Nhưng mà nơi cất sơn phổ hơi xa, không thể mang tới ngay được, nên tôi bảo đối phương gửi bản điện tử tới. Đồng thời để bọn họ treo sơn phổ lên, dùng mắt lửa để đọc." Cô mở ống đựng tranh, rút trang giấy bên trong ra: "Đây là bản mới in, sơn phổ của chúng tôi đều có phổ ký. Nó như là kiểu ghi chép trong thư viện ấy, ai mượn sơn phổ ở đâu đều được ghi lại. Trước đây thì được viết tay, còn bây giờ có thể tìm trên máy." "Hai người có nhớ Diêm La nói ông ta tìm được mảnh vụn xương rồng ở núi Trấn Long không? Vốn dĩ tôi định xem sơn phổ núi Trấn Long, nhưng trong lúc vô tình bấm vào phổ ký lại phát hiện năm đó sau khi bà cố Đoạn đến thăm thôn Năm Trăm Lộng, đã từng lấy sơn phổ núi Phượng Hoàng ra xem." Nói đến đây, cô mở tờ giấy A3 trên tay ra, chỉ vào một chỗ: "Xem này." Sơn phổ thì chẳng có gì lạ cả, chỉ là hình dáng của các loại núi thôi. Thứ Mạnh Thiên Tư muốn cho họ xem là phần chú thích được viết thêm ở năm 1975.