Gió đêm hiu hắt, không gian tĩnh mịch, hai người lại chẳng hề buồn ngủ. Giang Luyện dựa lưng vào tường, nhìn Thần Côn đang ngồi trên giường, dưới chân ông là một đống giấy vo viên. Anh cố gắng rút ra những thông tin quan trọng từ lời ông vừa nói.
"Nghĩa là chú cho rằng những nơi có những điều thần bí, kỳ lạ như Tương Tây, thậm chí là cả Vân Nam, Quế Châu, Quảng Tây đều liên quan đến Xi Vưu, phải không?"
Thần Côn gật đầu: "Nền văn hóa đặc biệt của bộ tộc Xi Vưu đã bị lan rộng ra ngoài sau những chuyến di dời mấy ngàn năm nay. Đương nhiên, bây giờ chúng ta đều là người một nhà, một tập thể thống nhất, nhưng cháu không cảm thấy hệ thống văn hóa của Viêm Hoàng rất khác với Xi Vưu sao?"
"Điển hình nhất là chúng ta nghe theo khoa học, không tin trên đời có ma quỷ, còn bọn họ thì nghe lời thầy mo, cho rằng vạn vật trên đời này đều có linh hồn, động có động thần, núi có sơn thần, đến cả cây cối cũng có thụ thần —— Suốt một thời gian dài, nền văn minh Trung Nguyên luôn có thành kiến với nền văn minh Man Di, cảm thấy họ bị yêu ma hóa. Cản Thi, cổ độc hay bùa phép đều khiến người nghe phải khiếp sợ, nhưng nếu đó là nền văn hóa đặc biệt của người ta thì sao?"
(*) Man Di: hay còn được gọi là Tứ Di, dùng để chỉ những dân tộc không phải dân tộc Hoa Hạ (tên cũ của Trung Hoa). Tứ Di bao gồm: Nam Man, Bắc Địch, Tây Nhung và Đông Di.
Yêu ma hóa: phóng đại câu chuyện khiến nó trở nên kinh khủng hơn, đặc biệt là nghiêng về phương diện ma quỷ, yêu quái.
Ông bắt đầu liệt kê thêm: "Ví dụ như trước kia Cản Thi và cổ độc từng được đưa vào 'Chúc Vưu khoa', Chúc Vưu khoa còn được gọi là y thuật nhà trời, là phương thức chữa bệnh phổ biến thời đó. Cản Thi rất có thể là kết quả của những nghiên cứu về cơ thể con người của họ. Họ nghiên cứu xem sau khi chết, thi thể có thể bảo tồn và hoạt động trong thời gian bao lâu. Còn cổ trùng thì là thuốc..."
Thần Côn nhìn ra ngoài cửa sổ, phía xa xa là những bóng núi trập trùng.
"Cháu nhìn những ngọn núi này xem, trên núi ngoài những thảo dược muôn hình muôn vẻ ra, chẳng phải còn có rất nhiều côn trùng hay sao? Bên mình có Thần Nông nếm thử hàng nghìn cây cỏ, tạo nên hệ thống thảo dược, nhỡ bên họ là hệ thống trùng dược thì sao?"
(*) Thảo dược: thuốc làm từ cỏ cây hoa lá. Trùng dược: thuốc làm từ côn trùng.
"Một đơn thuốc đông y, ví dụ như Phục Linh hai đồng, Bạch Truật hai đồng, Chế Phụ Tử một đồng, nghiền nát, bỏ vào ấm sắc thành thuốc. Bản chất của việc sắc thuốc này cũng tương tự như rết một con, bọ cạp một con, ong độc một con, bỏ trong chiếc bình được vùi dưới đất, để chúng tàn sát lẫn nhau, lợi dụng thời gian, địa khí để "sắc thuốc". Thành phẩm cuối cùng của cả hai phương thức này có gì khác nhau đâu?"
(*) Phục Linh, Bạch Truật là hai vị thuốc Đông y quen thuộc. Còn riêng Chế Phụ Tử bên mình không có tên gọi riêng, chắc là do không có hoặc không sử dụng đến. Tên khoa học của ẻm là Aconitum carmichaeli Debx.
Địa khí: theo như baidu thì là linh khí của đất. Còn theo hình ảnh thì là đám hơi nước bốc từ dưới đất lên.
"Chỉ khác ở mỗi chỗ thuốc của chúng ta là vật chết, còn của bọn họ là cổ trùng, vật sống; thuốc của chúng ta chỉ sử dụng được một lần duy nhất, còn bọn họ thì có thể dùng đi dùng lại. Cháu cảm thấy những con sâu bọ kia quá kinh khủng, còn có độc nữa, nhưng rất nhiều thảo dược cũng có độc mà. Người xưa còn có cả câu nói 'là thuốc thì sẽ có ba phần độc' cơ."
Giang Luyện nghe ông nói một hồi thì cũng cảm thấy có lẽ những truyền thuyết về ma quỷ, dị thuật của người dân vùng biên giới, chỉ là sự khác biệt về văn hóa của Viêm Hoàng và Xi Vưu thôi.
Nói cho cùng, cổ độc và Tổ Bài đều giống nhau, đều là một loại công cụ, chẳng qua nó bị người ta lợi dụng để làm việc ác, nên mới tạo thành ấn tượng xấu cho mọi người —— chứ thật ra rất nhiều loại thuốc trên thị trường hiện nay cũng là vũ khí giết người của đám tội phạm.
Xem ra trong suốt sự kiện này, Xi Vưu là một nhân vật không thể bỏ qua được.
Nhưng mà, khúc ca về các triều đại Trung Quốc chỉ bắt đầu từ "Hạ Thương và Tây Chu" thôi. Đến cả triều Hạ còn bị một số nhà sử học cho là không có thật, thì thời Hoàng Đế, Xi Vưu xa xôi hơn cả triều Hạ, càng chẳng có bất cứ tư liệu lịch sử nào để tham khảo, chỉ có thể moi móc từ mấy câu chuyện thần thoại. Nhưng mà sau mấy ngàn năm, những quyển thần thoại đó cũng bị sửa đi sửa lại thành một phiên bản khác hoàn toàn so với bản ban đầu rồi.
Thần Côn lại cứ... đâm đầu vào cái câu đố khó nhằn nhất từ trước đến giờ.
Giang Luyện cười: "Xi Vưu à... Cháu từng đi qua Lâu Để, quê của Xi Vưu trong truyền thuyết ấy. Ở đó có nhiều tượng của Xi Vưu lắm, họ còn nặn cho ông ấy còn hai cái sừng trâu cơ, trông rất oai vệ."
Anh im lặng một hồi, rồi mới quay về chủ đề chính: "Cái vụ nút thắt kia, chú định... ra tay từ những hoa văn được thêu trên vải của các dân tộc thiểu số à?"
Thần Côn sửa lại lời anh: "Không phải là các dân tộc thiểu số, mà là cái trại Hoa Dao kia. Vợ Thẩm Vạn Cổ là người Dao, vì Hoa Dao khác với những dân tộc Dao khác, nên vợ nó cũng hay nhắc tới chuyện của Hoa Dao với nó. Thẩm Vạn Cổ nghe vợ nói nhiều nên cũng biết được kha khá, ban nãy chú đã hỏi nó rồi."
"Chú cảm thấy là cái trại đó. Không phải do trực giác đâu, mà có cả lý do nữa."
"Có ba lý do: Đầu tiên là ở Tương Tây chỉ có một lượng nhỏ người Hoa Dao, mà hầu như họ đều sinh sống ở vùng núi Tuyết Phong, chỉ có mỗi cái trại này là ở vùng Vũ Lăng, lại còn gần rừng treo mật núi nữa —— Trước đó chú đã nói rồi đấy, vị trí địa lý của nơi ấy không tốt, giao thông không thuận tiện, trong rừng lại có nhiều thú dữ, sao họ lại định cư ở đó?"
"Có khả năng là năm đó, Hoa Dao là những người phụ trách việc ghi chép của bên Xi Vưu. Cháu phải biết, thời cổ đại không có mấy người làm công việc văn hóa, nên thời thượng cổ còn hiếm hơn nữa. Dùng nút thắt để ghi chép là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao —— Có khi nào lúc treo mật núi, một đám người Hoa Dao được đưa tới để tạo nên bức tranh dây mây, sau đó bọn họ an cư lạc nghiệp ở ngay bên cạnh nó không?"
"Lý do thứ hai là Hoa Dao thờ cổ thụ, cũng thờ cả núi đá. Những nút thắt ở trong núi treo mật được bện từ dây mây, dây mây cũng thuộc vào hàng cổ thụ. Còn cả cái nắp dây leo mọc ở trên đỉnh nữa, nó cũng được tạo nên từ vô số dây leo. Chú luôn cảm thấy tổ tiên của người Hoa Dao có tham dự vào chuyện này."
Nói vậy cũng rất có lý, để làm được cái nắp dây leo đó, thì phải có người cắm những chiếc cọc ở quanh vách núi. Một công trình lớn như vậy cần rất nhiều nhân lực.
"Còn điều thứ ba nữa." Thần Côn nói khô cả họng, nhưng ông vẫn không có ý định đi uống nước: "Thẩm Vạn Cổ nói, những hoa văn người Hoa Dao thêu rất thần bí, có người gọi chúng là 'nét thêu thần tiên'. Rất nhiều dân tộc thiểu số có những phương pháp gieo quẻ tính mùa màng, cát hung, họa phúc đặc biệt, hiện tại, chúng đều trở thành di sản văn hóa của họ rồi."
"Ví dụ như thầy mo của tộc Ngõa chuyên xem bói bằng xương gà. Thầy mo tộc Miêu ở Quảng Tây thì ném gạo vào trong bát nước, rồi quan sát vị trí hạt gạo rơi, phương pháp này được gọi là 'Soi bát nước'. Dân tộc Ha Ni thì xem quẻ bằng gan heo, họ mổ heo ra rồi xem màu sắc của gan —— Hoa Dao thì xem quẻ bằng cách thêu hoa. Nghe nói thầy mo của tộc Hoa Dao đeo mặt nạ trừ tà lên, là có thể nói chuyện với quỷ thần. Bên cạnh thầy mo sẽ có một bà lão thêu hoa giỏi nhất trại. Sau khi nghi thức bắt đầu, bà lão ấy sẽ mất đi ý thức, cả người đờ đẫn nhưng bàn tay thì vẫn có thể thêu như thường. Những đường thêu của bà ấy rất kỳ lạ, và thầy mo sẽ dựa vào đó để tiên đoán xem mùa thu hoạch năm sau có gặp thiên tai không."
(*) Dân tộc Ngõa, Ha Ni đều là dân tộc thiểu số ở Vân Nam
"Tiểu Luyện Luyện, chú có thể chắc chắn tám phần mười là muốn phá giải được đám nút thắt kia, thì phải nhờ đến người Hoa Dao. Việc này không chỉ liên quan đến cái rương của chú, mà còn liên quan tới cả nguồn gốc của Sơn quỷ nữa. Mạnh tiểu thư chắc cũng rất lo lắng —— vậy nên cháu có thể dán thần nhãn, vẽ đám nút thắt đó ra cho chú sớm nhất có thể không?"
Ông lại nhấn mạnh thêm: "Phải vẽ thật tỉ mỉ, nhất định phải tỉ mỉ đến từng chi tiết. Vì chú muốn tìm một người có tay nghề trong trại Hoa Dao, thêu lại những nét vẽ ấy của cháu."
Giang Luyện nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sao rơi vãi đầy trời, bóng đêm đen đặc.
Anh đứng dậy: "Vẽ nó tốn rất nhiều thời gian, cháu đi về nghỉ ngơi lấy sức đã, sáng mai sẽ bắt tay vào làm."
Thần Côn vui vẻ gật đầu, đưa mắt nhìn anh đi ra khỏi phòng.
Nhưng Giang Luyện mới đi được hai bước thì đã dừng lại. Anh do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói: "Chú đừng trách cháu giội nước lạnh nhé."
Vấn đề gì thế? Thần Côn lập tức ngồi thẳng dậy.
"Những người thợ xây mộ cho Hoàng đế thời cổ đại thường bị chôn sống ở trong mộ. Những kẻ biết được bí mật thường bị giết chết để giữ kín bí mật."
Thần Côn hiểu ý anh nói.
Nếu đây đúng là một bí mật lớn, mà Hoa Dao là người tạo nên bức tranh bằng những nút thắt của dây mây, thì sau khi hoàn thành xong bức tranh ấy, những người có liên quan đến nó đều bị xử lý hết. Nói cách khác, cho dù con cháu người Hoa Dao vẫn còn, trại cũng vẫn còn, thì cũng không có ai hiểu được đám dây mây đó.
Đây quả thật là một chậu nước lạnh.
Thần Côn sửng sốt một hồi rồi mới nói: "Thế vẫn phải... thử một lần chứ. Không thử thì sao mà biết được. Mình cứ làm hết sức mình thôi, còn lại thì nghe theo ông trời."
***
Khi Mạnh Thiên Tư biết đầu đuôi câu chuyện đã là sáng ngày hôm sau. Mà cô còn nghe nói Giang Luyện đã dắt Huống Mỹ Doanh đi dán thần nhãn từ sáu giờ sáng rồi cơ.
Thế là sau khi than thở xong, điều duy nhất cô có thể làm là yêu cầu mọi người giữ yên lặng.
Tất cả mọi người trong Vân Mộng Phong đã phải trải qua một buổi sáng im ắng đến lạ thường.
Giữa trưa, Huống Mỹ Doanh đi ra ngoài ăn cơm.
Sau khi Mạnh Thiên Tư nghe được tin ấy, cô cho người gọi Huống Mỹ Doanh tới hỏi thăm: "Không có ai ở bên cạnh Giang Luyện cũng được à?"
Sao bảo trong lúc dán thần nhãn cơ thể rất yếu ớt, phải có người ở bên chăm sóc cơ mà?
Huống Mỹ Doanh thường xuyên giúp Giang Luyện dán thần nhãn, đã quen với việc này từ lâu, nên cũng không mấy lo lắng: "Lần này anh ấy chỉ vẽ tranh đen trắng thôi, không cần phải thay đổi màu sắc liên tục. Mà nơi đây cũng yên tĩnh nên tôi đi ra ngoài một lúc cũng không sao cả."
Mạnh Thiên Tư "ồ" một tiếng, nhưng cô vẫn cảm thấy Huống Mỹ Doanh làm việc quá cẩu thả, mà không hề nghĩ tới việc trên đời này làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Nhưng vì Huống Mỹ Doanh mới là người nhà của Giang Luyện, người nhà anh còn chẳng lo lắng thì cô cũng không thể nói gì được.
Mạnh Thiên Tư ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi thêm: "Tôi có thể đi qua đó xem một lát không? Cả đời tôi chưa từng nhìn thấy dán thần nhãn, muốn đi xem để mở mang tầm mắt."
Huống Mỹ Doanh nhận ơn của cô nên không thể từ chối: "... Cũng được, nhưng mà cô phải giữ yên lặng đấy."
Tân Từ đứng bên nổi máu tò mò cũng đòi đi theo: "Có thể cho anh đi cùng không? Anh cam đoan mình sẽ không nói gì cả."
Huống Mỹ Doanh còn chưa nói gì, Mạnh Thiên Tư đã lườm anh ta: "Anh đi xem, em cũng đi xem, đi xem gấu trúc à? Có gì mà xem?"
Tân Từ nghĩ thầm trong bụng: Có gì mà xem? Thế mà em còn đi xem.
***
Vì bức tranh quá lớn, không thể vẽ ở trên bàn, nên mọi thứ trong căn phòng này lại được chuyển hết đi, để có đủ khoảng không cho anh vẽ.
Một tờ giấy size bự trải trên mặt đất, Giang Luyện đang ngồi quỳ trên đó để vẽ tranh
Mạnh Thiên Tư đi theo Huống Mỹ Doanh vào phòng, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là cảnh Giang Luyện vẽ tranh. Đôi mắt anh vẫn mở to, nhưng trong con ngươi không có tiêu cự như một người mù. Tất nhiên nó không làm ảnh hưởng đến việc anh vẽ tranh, giống như trên người anh vẫn còn một đôi mắt khác vậy.
Anh đã vẽ được một nửa chỗ dây mây, những sợi mây vòng vèo, uốn éo, xen kẽ vào nhau vô cùng tinh tế. Chúng chân thực đến mức cô có cảm giác chỉ một giây sau, chúng sẽ mọc dài ra khỏi trang giấy.
Huống Mỹ Doanh rón rén đi tới, ngồi khoanh chân bên cạnh Giang Luyện. Lúc này Mạnh Thiên Tư mới nhìn thấy, xung quanh cô ấy có rất nhiều bút chì mới được gọi xong, ngòi bút vừa dài vừa nhọn.
Vẽ tranh bằng bút chì, nhất là những bức tranh lớn như thế này, rất dễ mòn đầu bút. Mà khi đầu bút bị mòn, không thể vẽ tiếp được nữa, Giang Luyện sẽ dừng lại cho đến khi Huống Mỹ Doanh đổi cho anh một cây bút mới, như kiểu anh có thể nhìn thấy vậy.
Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng ngòi bút sột soạt nhẹ như tiếng mưa phùn, khiến người ta cảm thấy an bình.
Mạnh Thiên Tư đứng ngẩn ra đó.
Huống Mỹ Doanh rất ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô ấy, Mạnh Thiên Tư là một người không có sự kiên nhẫn. Trong quá trình cô ấy mô phỏng chân dung hung thủ hôm trước, Mạnh Thiên Tư không thể ngồi yên được, cứ một lúc lại thở dài, che trán, cuối cùng còn chẳng thèm đợi nữa. Vậy mà nay lại có thể đứng xem Giang Luyện vẽ lâu như thế.
Mạnh Thiên Tư đã nhận ra ánh mắt của Huống Mỹ Doanh, cô cũng cảm thấy mình nên đi về.
Cô vẫy tay gọi Huống Mỹ Doanh đi qua chỗ mình.
Huống Mỹ Doanh không biết cô định làm gì, đành phải nhẹ chân đi theo. Khi hai người đã ra khỏi phòng rồi, Mạnh Thiên Tư mới nói thầm: "Cô đứng đây đợi một lát nhé. Tôi bảo người mang hai tấm đệm hổ đến, cô xem lúc nào tiện thì buộc vào đầu gối cho Giang Luyện, chứ cứ quỳ như thế thì hỏng chân mất."
***
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, Giang Luyện mới "tỉnh lại".
Bức tranh anh vẽ quá tỉ mỉ, nên rất tốn sức. Sau khi vẽ xong, người anh mềm nhũn ra: cơ bắp cứng còng, bàn tay cầm bút thì run run, các khớp xương không còn linh hoạt nữa, mà phần cổ cũng rất ê ẩm.
Anh ngồi luôn xuống đất, hai tay đặt trên đầu gối: Thành quả duy nhất của ngày hôm nay chính là bức tranh này, nó giống y như đúc. Mỗi một chi tiết đều vô cùng chuẩn xác —— không phải anh tự khen mình, nhưng mà có bức tranh này rồi, thì việc dùng kim chỉ để tái hiện lại đám nút thắt kia cũng không còn khó nữa.
Cảm nhận được thứ gì đó ở dưới tay, Giang Luyện cúi đầu xuống.
Trên đầu gối anh có hai tấm đệm mềm xốp, Giang Luyện cởi chúng ra để nhìn cho kỹ: nói đúng ra thì chúng có hình giạng giống như tấm lót giày, nhưng mềm và xốp hơn rất nhiều, buộc ở trên đầu gối...
Công dụng của nó thì ai cũng có thể đoán được. Giang Luyện kinh ngạc nhìn Huống Mỹ Doanh: người ta thường nói con gái rất tinh tế, nhưng anh luôn cảm thấy sự tinh tế của Huống Mỹ Doanh đã bị ông trời bỏ sót, nên cô ấy chẳng bao giờ để ý đến những việc lặt vặt này.
Không ngờ hôm nay lại có thể làm ra hành động ấm áp như vậy. Giang Luyện đang định khen Huống Mỹ Doanh, thì cô ấy đã nhìn thấy tấm đệm trên tay anh và nói: "Mạnh tiểu thư đến xem anh dán thần nhãn, xong bảo người mang tấm đệm đó đến cho anh. Cô ấy nói là để anh quỳ suốt một ngày thì sẽ hỏng chân mất."
Giang Luyện hỏi lại: "Mạnh tiểu thư đưa hả?"
"Vâng."
Giang Luyện không nói gì nữa, một lát sau khi Huống Mỹ Doanh đang dọn dẹp đám bút chì rơi đầy trên đất, anh mới hỏi lại: "Em nói là Mạnh tiểu thư bảo người ta đưa đệm đưa đến à?"
Huống Mỹ Doanh ngạc nhiên đáp: "Em nói mấy lần rồi đấy! Anh dán thần nhãn hay dán bùa quên thế? Vừa nói ban nãy mà đã quên ngay rồi?"
Giang Luyện chỉ vào đầu mình: "Em phải thông cảm cho anh. Vẽ cái này mệt não lắm, nên phản ứng không nhanh nhạy được."
Huống Mỹ Doanh không hề nghi ngờ anh, cô ấy bĩu môi, tiếp tục làm việc của mình. Giang Luyện nhắm mắt lại, giơ tay xoa huyệt thái dương, nhưng khóe môi thì lại cong lên.
Ai nhanh quên chứ?
Anh chỉ muốn xác nhận lại lần nữa thôi.
Còn chưa cười xong, Thần Côn đã mò đến trước cửa phòng: "Tiểu Luyện Luyện... có tiếng Tiểu Luyện Luyện nói ở trong đó. Hay là... vẽ xong rồi?"
***
Giang Luyện không nghĩ tới Thần Côn lại sốt sắng như thế: tranh vừa mới được cuộn lên, đã có xe chờ sẵn ở cửa rồi. Nghe nói là để tiện giao tiếp với người Hoa Dao, ông còn gọi cả vợ Thẩm Vạn Cổ tới giúp đỡ nữa.
Anh kéo Thần Côn ra một góc vắng, hỏi ông: "Đêm nay cháu và Mạnh tiểu thư sẽ đi xem ảo ảnh, chú không định đi cùng à?"
Thần Côn sửng sốt. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, ông đã có kết quả cho riêng mình, còn vặn lại Giang Luyện: "Chú là cánh sen, muốn xem Thận Châu thì lúc nào chẳng xem được? Tiểu Luyện Luyện, chúng ta cứ ai đi đường nấy, ai tìm rương người nấy đi."
Nói xong, ông chuồn mất.
Giang Luyện bật cười. Ai đi đường nấy, ai tìm rương người nấy cứ như mỗi người đi một ngả vậy.
Huống Mỹ Doanh đứng ở phía sau, giật giật góc áo anh, rồi đưa điện thoại qua.
Giang Luyện mở điện thoại ra, trên màn hình là một đoạn video, video của Huống Đồng Thắng.
Mới chỉ nhìn sắc mặt của ông, lòng Giang Luyện đã nặng trĩu lại: Anh cảm thấy lời điều dưỡng nói rất có lý, lần này Huống Đồng Thắng đến giờ thật rồi.
Nhưng trong video, Huống Đồng Thắng vẫn cứ cười. Ông đã được nghe Huống Mỹ Doanh nói rằng mọi việc "có tiến triển lớn", những nếp nhăn già nua trên mặt ông nhăn lại thành một nụ cười, ông vui mừng đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Ông nói: "Tốt, tốt."
Còn nhấn mạnh: "Chuyện của Doanh Tử quan trọng hơn ông, các cháu cứ lo việc của mình đi, lo việc của mình trước."
Cuối cùng, Huống Đồng Thắng giương mắt nhìn thẳng vào ống kính, trong đôi mắt đục ngầu kia như lại có tiêu cự: "Luyện Tử à, có thể nhìn thấy... cháu vẽ cho ông một bức tranh về cô ấy đi. Ông đã chẳng còn nhớ... cô ấy trông thế nào rồi."
Biết rõ đây chỉ là video chứ không phải video call, nhưng Giang Luyện vẫn trả lời ông.
***
Để có đủ thời gian cho chuyến đi ban đêm, Giang Luyện chỉ kịp rửa mặt cho tỉnh táo, rồi vội vàng đi đến nhà ăn để ăn cơm. Khi anh mới đặt khay cơm lên bàn thì trời đã bắt đầu mưa.
Khắp nơi toàn là tiếng mưa rì rào, nhưng nó lại khiến anh cảm thấy may mắn: Trời mưa mới tốt, phải mưa thì Thận Châu mới có tác dụng.
Vừa mới ăn được hai ba miếng, anh đã nghe thấy tiếng Mạnh Kính Tùng nói với mấy người bên ngoài: "Vẫn đang ăn à? Thiên Tư đã đợi một lúc rồi."
Đây là đang nói về anh, Giang Luyện vội vàng cắn một miếng bánh bao, nuốt vội nuốt vàng rồi nói với người bên cạnh: "Tôi xong..."
Mới nói được một nửa, anh bỗng dừng lại: Mạnh Kính Tùng thì vẫn đứng ở cửa phòng ăn, nhưng Mạnh Thiên Tư thì đã lẻn vào trong phòng.
Nghe được câu trả lời của anh, cô hỏi: "Ăn xong rồi à? Ăn xong thì..."
Đang nói dở, ánh mắt cô bỗng nhìn thấy khay cơm trên mặt bàn.
Đồ ăn trên bàn rất đơn giản, một bát cháo, một đĩa rau xào thịt, một đĩa rau củ khô xào cùng với hai chiếc bánh bao.
Nhưng mà cháo và đồ ăn mới động mấy đũa, bánh bao cũng mới bị cắn một miếng, chỗ bị cắn còn đang phồng trở lại .
Cô quay sang nhìn anh: "Ăn xong rồi?"
Giang Luyện cũng nhìn thấy ánh mắt của cô. Nhớ tới tính cách của cô, nếu anh nói là "Xong rồi", cô sẽ không bảo anh ăn thêm mấy miếng, mà chỉ giục anh "Thế thì đi thôi", dù sao ai đói người đấy biết, ai đói người đấy chịu.
Giang Luyện nói nhỏ: "Nếu cô không vội thì tôi còn có thể ăn thêm một ít nữa."
Coi như anh biết điều, Mạnh Thiên Tư vênh mặt lên, gõ tay xuống mặt bàn: "Cho anh mười phút."
Giang Luyện vội vàng ngồi xuống bàn.