Tiếp đó Thần Côn cứ mãi suy nghĩ vấn đề "Bành Nhất đã đi đâu". Suốt đoạn đường sau đó, có hai lần ông đã thốt lên những giả thiết khó tin về việc này.
Lần đầu tiên ông nói rằng: "Có khi nào Bành Nhất vào thủy tỉnh rồi không?"
Lý do ông đưa ra là: Ông ta tự đốt mình thành tro thì sẽ không sợ bị lộ nữa. Nhưng tỉnh thần ông ta vẫn còn rất có thể đã bị đưa vào thủy tinh.
Giang Luyện đáp lại: "Tinh thần bị đưa vào thủy tính thì cũng phải giải đáp cho những người khác lý do vì sao ông ta lại tự thiêu chứ? Nếu ông ta thích hỏa táng thì có thể nhờ người khác làm giúp sau khi chết cơ mà, đâu cần phải sốt sắng tự thiêu khiến người ta nghĩ ngờ?" Hơn nữa giả thiết này vẫn không thể giải quyết được vấn đề chiếc rương ——— Chiếc rương là chìa khóa của chín khúc ruột quanh, bao nhiêu người chú ý tới nó. Vậy rốt cuộc Huống Đại đã làm thế nào để lấy rương đi mà người bên trong chẳng hề hay biết?
Lần thứ hai Thần Côn hỏi: "Chắc không phải ông ta... theo giặc đó chứ?"
Giang Luyện thở dài: "Đến lúc đó rồi, ông ta theo giặc cũng đâu để làm gì."
Cũng phải. Khi đó phe Xi Vưu đã dự định ngủ đông chẳng còn việc gì cần lợi dụng kẻ phản bội nữa cả. Biết trong quân có gián điệp mà còn không giết thì giữ lại chơi à? Thêm vào đó nếu ông ta theo giặc thì Huống Đại làm gì còn cơ hội đào hầm.
Quả là một vấn đề hóc búa. Thần Côn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng ngủ mất.
Giang Luyện tiếp tục công việc lái xe của mình, thỉnh thoảng vẫn móc điện thoại ra ngó tín hiệu.
Anh cảm thấy vẫn phải báo cho Mạnh Thiên Tư một câu. Chuyến đi này mất khoảng bốn năm ngày, nếu anh chẳng nói gì cả cô sẽ lo lắng lắm.
Mà anh cũng phải báo cho Mỹ Doanh nữa, bằng không sáng mai cô ấy thức dậy chẳng thấy người, chẳng thấy rương, chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ ngờ linh tính.
Lại đi được một đoạn, chắc là vào khu có trạm phát sóng nên vạch sóng điện thoại hiện lên ba cột. Giang Luyện đo dự một thoáng cuối cùng vẫn dừng xe: Tuy lúc này trời còn chưa sáng nhưng anh sợ sau này không gặp được vùng có sóng nào nữa.
Sau khi xuống xe, anh gọi qua cho Mạnh Thiên Tư.
Quả nhiên một lát sau, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói còn ngái ngủ kèm với vẻ bực bội khi bị đánh thức: "Alo?"
Giang Luyện bật cười. Anh có thể tưởng tượng ra được đáng vẻ uể oải, hai mắt lim đim nằm trong chăn của cô: "Anh đây."
Tiếp đó anh nghe được giọng nói đã tỉnh táo hơn đôi chút của Mạnh Thiên Tư: "Sao anh gọi sớm vậy?"
"Nhớ em đó."
Mạnh Thiên Tư cười phì, mắng anh: "Lại nói linh tỉnh."
Giang Luyện cổ ý nói bâng quơ: "Bọn em đi rồi bọn anh cũng chẳng có gì làm. Ngày nào Mỹ Doanh cũng trông chừng chiếc rương, anh tính lái xe đi chơi xung quanh, nhìn ngắm phong cảnh mấy ngày... Em đến Tây Ninh rồi hả? Mấy hôm nữa anh qua tìm em nhé?"
"Chưa đâu. Hôm qua mới đi được nửa đường. Đại Nương Nương lớn tuổi, ngại mệt nên bọn em tìm chỗ ở tạm rồi. Nhưng mấy người bạn của Thần Côn thì đi thẳng tới Tây Ninh luôn. Em đoán khi bọn anh qua họ cũng khỏe cả."
Nói tới đây cô lại than văn với Giang Luyện: "Trên đường đi em mới biết còn bao nhiêu việc phải làm. Vừa phải tổ chức lễ tang cho bà cố Đoạn vừa phải làm hậu sự cho mấy sơn hộ gặp nạn... Em nghỉ thời gian chuẩn bị phải quá nửa tháng lắm. Biết vậy em đã ở lại đó với anh hai ngày. Các mẹ cứ giục em tới Tây Ninh ngay nhưng mà tới đó em cũng chỉ ngồi chờ thôi mà."
Những việc vụn vặt như tìm địa điểm, xem ngày tháng và đưa thiệp mời đã có sơn hộ giải quyết. Còn những việc quan trọng thì cũng nên do Cao Kinh Hồng quyết định vì bà mới là người thân nhất của Đoạn Văn Hi. Bởi vậy cô tới Tây Ninh cũng chỉ để làm cảnh mà thôi.
Giang Luyện an ủi cô: "Chắc chắn Đại Nương Nương em sẽ rất buồn khi tổ chức tang lễ cho bà cố Đoạn, em ở bên an ủi bà cũng được." Mạnh Thiên Tư tặc lưỡi: "Anh không thích Đại Nương Nương cơ mà? Sao tự dưng lại quan tâm mẹ em thể?"
Giang Luyện qua quít: "Thì... đù sao bề trên vẫn là bề trên mà."
Trước khi cúp máy, anh "vô tình" nhắn nhủ: trong lúc đi đạo có thể không bắt được sóng, nếu chẳng may không liên lạc được với anh cũng đừng lo lắng.
Mạnh Thiên Tư hầm hừ đáp: "Ai thèm lo cho anh chứ."
++++
Cúp điện thoại, Mạnh Thiên Tư tắt đèn trên đầu giường với ý định đi ngủ tiếp nhưng lại trằn trọc không ngủ được.
Lát sau cô bật đèn lên, ngồi dậy. Sau một thoáng trầm ngâm, cô mặc thêm áo khoác, bước xuống khỏi giường rồi mở cửa đi ra ngoài.
Đây là một khách sạn lâu đời có cách trang trí lỗi thời nhưng ở cái nơi hoang vu thế này cũng được xem là một điểm dừng chân lý tưởng.
Ra khỏi cửa, Mạnh Thiên Tư ngay bấm chuông cửa của phòng đối điện mà chẳng hề suy nghĩ xem mình có làm phiển tới người trong phòng hay không.
Ngay sau đó trong căn phòng đối diện xuất hiện tiếng bước lẹp xẹp lớn dần về phía cửa. Có lẽ người trong phòng đã quan sát qua mắt mèo trước khi mở cửa nên động tác rất nhanh và giọng nói cũng kính cẩn: "Thiên Tư."
Đó là Mạnh Kính Tùng.
Mạnh Thiên Tư đáp lại rồi lững thững đi vào trong.
Mạnh Kính Tùng vôi lùi sang một bên.
Trông thấy những động tác gần như đã thành phản xạ của anh ta, Mạnh Thiên Tư chợt thấy hối hận.
Có lẽ lần trước cô không nên nổi giận với Mạnh Kính Tùng. Trong khoảng thời gian này, Mạnh Kính Tùng đã e dè hơn trước rất nhiều mà tấm lưng thường ngày thẳng tắp nay cũng cong xuống ——— Trước kia Mạnh Kính Tùng sẽ góp ÿ với cô, phản bác lời cô và trêu chọc Tân Từ nhưng nay thì không còn nữa. Thậm chí anh ta còn cố ý lẩn tránh cô, mỗi lúc bắt gặp anh ta đều khách sáo đến đáng sợ.
Lúc nổi giận, cô không đoán được mọi chuyện sẽ thành như vậy. Mạnh Thiên Tư hắng giọng: "Anh có thể liên hệ được với người ở bên khu trại đúng không?"
Mạnh Kính Tùng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta vẫn còn người ở lại bên đó giải quyết hậu quả."
"Anh gọi cho họ đi, em có việc cần hỏi."
Tín hiệu sóng ở khu trại không ổn định lắm, Mạnh Kính Tùng phải lấy điện thoại vệ tỉnh gọi sang bên đó. Lúc bắt máy, người bên đó còn ngái ngủ nên cứ lầm bầm mãi. Nghe được giọng Mạnh Kính Tùng, cơn buồn ngủ của anh ta mới bay đi hơn nửa, đến lúc nghe tin Mạnh Thiên Tư cũng có mặt thì tỉnh táo lại ngay.
Vấn đề duy nhất đáng báo cáo của khu trại trong ngày hôm nay chỉ có việc của Giang Luyện và Thần Côn. Người đó ngắc ngứ kể lại việc ấy rồi lắp bắp trả lời câu hỏi của cô.
"Là... cô Bảy căn dặn. Cô Bảy... bảo nếu Thần tiên sinh có việc... thì phối hợp hết sức có thể. Sau đó Thần tiên sinh bảo đêm nay cần dùng xe và còn bảo chuẩn bị bò Tây Tạng đợi sẵn ở miệng kênh... Tất nhiên chúng tôi phải phối hợp rồi."
"Đúng vậy, hình như Luyện tiểu ca không biết việc này. Anh ta còn thay đồ với người lái xe sau đó lái xe đi mất ——— Chúng tôi cảm thấy Luyện tiểu ca là bạn của Thần tiên sinh, có thể anh ấy không nói thẳng là vì muốn cho Thần tiên sinh một sự bất ngờ. Bọn họ đi làm việc với nhau là chuyện rất bình thường nên chúng tôi cũng không... để ý nhiều."
"Có mang theo đồ... À tài xế nói mình có bê giúp Thần tiên sinh một chiếc rương khá nặng và mấy món đồ chúng ta thường dùng. Trên xe cũng được chuẩn bị sẵn sọt sơn quỷ, súng phun lửa, chắc cũng có cả súng đạn luôn."
"Đúng vậy, họ định tới con kênh tên "Tài Đán" đó."
++++
Sau khi cúp máy, Mạnh Thiên Tư nhìn đồng hồ.
Mới hơn bảy giờ sáng, vùng Tây Tạng mặt trời mọc muộn, giờ này trời vẫn tối đen.
Cô biết ngay mà. Giang Luyện đâu phải người hay quấn quít, làm gì đến mức phải gọi điện kêu "nhớ" từ lúc trời chưa sáng, còn giấu đầu hở đuôi nữa.
Mang rương tới kênh Tài Đán nghĩa là... định quay lại chín khúc ruột quanh à?
Mạnh Thiên Tư lại gọi điện thoại cho Giang Luyện nhưng không sao gọi được vì tín hiệu không tốt.
Bọn họ vất vả lắm mới ra được khỏi chín khúc ruột quanh với số lượng thương vong không hề nhỏ, vậy tại sao anh còn muốn quay lại đó? Lại còn đi có hai người trong đó Thần Côn chẳng biết tí võ nghệ nào. Nhỡ gặp chuyện øì thì ai sẽ giúp đỡ cho Giang Luyện?
Da đầu Mạnh Thiên Tư lạnh căm. Cô hơi trầm ngâm rồi lập tức bảo Mạnh Kính Tùng: "Anh sắp xếp xe cho em. Em muốn quay lại đó một chuyến. Chắc bây giờ các mẹ chưa đậy đâu, khi nào họ dậy anh báo lại giùm em. Em sẽ đi nhanh về nhanh, không để lỡ chuyện tang lễ đâu."
Mạnh Kính Tùng không nghe được quá nhiễu tin tức nhưng từ những câu hỏi của cô, anh ta cũng đoán được mấy phần: "Thiên Tư, một mình em quay lại đó à? Hay là anh gọi thêm mấy người tới rồi anh và họ đi cùng em nhé. Chân em thế này đi muốn quay lại vùng Tài Đán đó cũng khó đấy."
Vì đây là sự thật nên Mạnh Thiên Tư không phản đối: "Được, vậy anh mau lên nhé."
++++
Khi xe tới miệng kênh Tài Đán, đã có một người dắt bò Tây Tạng đứng đợi ở đó rồi.
Giang Luyện thật sự không biết phải nói gì nữa: Kế hoạch của Thần Côn là một người, một đống đồ và một con bò Tây Tạng!
Do ngôn ngữ bất đồng, người Tạng kia ê a vài câu rồi giao bò cho Thần Côn. Khi khuân đồ đạc lên lưng bò giúp ông, Giang Luyện mới phát hiện chiếc rương đã nặng hơn rất nhiều.
Anh vội hỏi: "Chú bỏ xương thú vào rồi à?"
"Không chỉ mình xương thú mà còn cả lộ linh nữa."
Lộ linh là chiếc chuông Thạch Gia Tín gửi từ trấn Hữu Vụ tới, đã từng giúp ích không nhỏ khi hồn phách Giang Luyện ởi lạc.
"Cái đó cũng đốt luôn ạ? Đốt một cái có tác đụng gì không? Cháu nhớ chuông nhà họ Thịnh có mấy cái liền cơ mà?"
"Đúng là có tận chín cái nhưng chúng ta không lấy được tất cả đâu. Địa bàn hoạt động cuối cùng của nhà họ Thịnh mà chú biết là Bát Vạn Đại Sơn, nhưng mấy năm trước họ đã chuyển đi rồi, chẳng ai rõ họ đi đâu cả. Cũng may lộ linh là chiếc chuông đứng đầu và là chuông trấn núi. Chín chiếc chuông này giống như một chuỗi liên tiếp, đốt một cái những cái khác cũng bị ảnh hưởng theo. Cho dù chúng không bị thiêu hủy thì cũng chẳng còn tác dụng như ban đầu."
Nghe cũng có lý lắm. Giang Luyện tò mò: "Cái này cũng được nhắc tới trong tin tức ạ?"
Thần Côn lắc đầu, chỉ vào đầu mình: "Tin tức là vật chết, nó cho chú biết bao nhiêu thì chú chỉ biết ngần ấy nhưng cháu đừng quên vì trên người chú có máu của Bành Nhất nên thỉnh thoảng chú vẫn có cả ký ức và cảm giác của ông ta. Nếu nói về mặt hành vi nó sẽ là trực giác hoặc hành động theo bản năng mà đó mới là phần chú tin tưởng nhất——— Bởi vì tin tức có thể giả tạo chứ cảm giác thì không."
Vấn đề của lộ linh, trước đó Thần Côn đã gọi điện thoại hỏi cả Quý Đường Đường và Thạch Gia Tín.
Khi ấy Quý Đường Đường im lặng một hồi lâu rồi mới nói: "Không có thứ này thì tốt quá. Vì nó, người nhà họ Thịnh phải trốn Đông, trốn Tây, lo lắng hãi hùng. Đến giờ em vẫn còn nhớ cảnh một đám phụ nữ sống trong hang động đá vôi như những kẻ tù tội. Vậy là sau này họ có thể sống một cuộc sống như người bình thường rồi."
Thạch Gia Tín cũng im lặng sau đó chỉ nói một câu rồi cúp máy luôn. Anh ta nói rằng: "Nếu anh có thể xử lý nó sớm hơn thì tốt biết bao." Thần Côn hiểu ý anh ta. Nếu giải quyết được chúng sớm hơn, có lẽ Vưu Tư – bạn gái Thạch Gia Tín – đã không phải chết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu xử lý từ sớm, nhà họ Thạch và nhà họ Thịnh tan đàn xẻ nghé thì Thạch Giá Tín có còn là Thạch Gia Tín bây giờ không? Anh ta có còn quen được Vưu Tư nữa không?
Lời của Giang Luyện đã cắt ngang mạch suy nghĩ của Thần Côn: "Chú còn bỏ gì trong đó nữa? Mà ban đầu trong rương có những cái gì nhỉ?"
Thần Côn hồi hồn, bắt đầu đếm: "Mật núi chú có mang theo. Thủy tỉnh đã ở trong hố đất di động. Có thể sau khi bị mật núi tiêu diệt, thủy tỉnh cũng không còn tồn tại nữa đâu. Tức nhưỡng cũng trong hố đất di động luôn. Chỉ còn..."
Dù bên cạnh không có ai nhưng ông vẫn chuyến sang nói thầm: "... Chuông vàng của cháu Mạnh là chú không dám đòi hỏi."
Giang Luyện tiếp lời: "Chú còn đòi cô ấy cũng không cho, có khi còn cãi nhau với chú luôn ấy."
Thần Côn cúi đầu nhìn bụng mình: "Vậy chú mới bỏ qua nó chứ. Mà chú cũng thấy chuông vàng không phải thứ gì quan trọng, không có cũng không sao. Cùng lắm là vết thương của chú không thể khỏi hẳn thôi mà, khép được chín phần chú đã thấy vui rồi."
++++
Bắt đầu leo núi, hành trình bị tra tấn của hai người cũng bắt đầu. Giang Luyện đâu thể ngờ được kẻ đầu tiên phá đám việc đốt rương của mình lại là bò Tây Tạng.
Anh không biết dắt bò Tây Tạng, Thần Côn cũng bó tay. Vậy nên lúc vui con bò Tây Tạng đi, lúc buồn nó đứng im tại chỗ. Tiếp đó bảo nó đi sang trái nó lại nghẹo sang phải làm hi người tốn sức chín trâu hai hổ mới bẻ được cái sừng bướng bỉnh của nó về đúng hướng.
Thần Côn thở hồng hộc: "Sao lại thế được chứ. Lần trước đi ngon lành lắm mà."
Giang Luyện mồ hôi đầm đìa đáp lại: "Lần trước có Sơn quỷ phụ trách tất cả, chú chỉ việc ăn ngon ngủ kỹ. Lần này ai cho chú can đảm đi một mình vậy? Nếu hôm nay không có cháu ở đây, có khi chú đi được mãẩy bước đã bị bò Tây Tạng dẫm bẹp rồi."
++++2
Mới chiều hai người đã dựng trại nghỉ ngơi vì buổi tối nghỉ chân ở vùng hoang đã cần có người gác đêm. Mà Giang Luyện nào dám để Thần Côn canh gác nhưng anh đã lái xe cả đêm lại đi đường suốt một ngày rồi, nếu còn để anh gác đêm nữa thì cơ thể anh có làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Vậy là anh buộc phải điều chỉnh thời gian ngủ, cố gắng ngủ bù vào ban ngày.
Hôm sau, Giang Luyện cũng chưi vào lều từ chiểu như thường lệ. Vết thương của anh mới khỏi mà ngày nào cũng làm việc mệt nhọc, thời gian ngủ ít hơn thời gian trực đêm nên mỗi lần ngủ anh đều ngủ rất Say.
Đến khi tỉnh dậy, trời đã gần đen.
Khi Giang Luyện mở mắt ra bỗng thấy nhớ Mạnh Thiên Tư. Anh cảm thấy cái lý do "không có sóng" nhảm nhí của mình không giấu được cô quá lâu: Thiên Tư đâu có ngốc mà tin chuyện cả ngày cả đêm đều không có sóng.
Anh thở dài đứng dậy, kéo khóa cửa lều để ra ngoài.
Khóa kéo được mở từ trên xuống, rèm cửa đổ dần ra hai bên. Vừa mới kéo được một đoạn, Giang Luyện đã giật nảy mình, thốt lên một tiếng "A" thật to, sau đó còn ngã ngồi xuống đất nữa.
Anh trông thấy Mạnh Thiên Tư đang ngồi ở trước cửa lều với điệu bộ chạy tới tận nhà hỏi tội.
Không thể nào, chắc mình nhìn nhầm thôi. Vừa mới tỉnh đậy đầu óc còn chưa tỉnh táo...
Giang Luyện lại cẩn thận địch tới gần cửa.
Vừa đến cửa anh đã lại giật thót tim: Mạnh Thiên Tư xông tới, hai con mắt đen láy đang nhìn anh qua khe hở, hàng chân mày nhếch lên kiêu ngạo.
Cô nói: "Anh sợ cái gì? Anh trốn làm gì? Anh trốn được chắc?"
Nói xong cô hừ mũi rồi đi mất.
Lời nói đối bị phát giác, Giang Luyện xấu hổ ngồi im trong lều. Mãi sau anh cảm thấy mình cần có đũng khí đối mặt với lỗi lầm nên lại kéo cửa lều đi ra ngoài.
Trời đã tối hẳn rồi. Anh trông thấy phía xa xa có thêm mấy con bò Tây Tạng, cũng thêm vài ba túp lều. Nơi trạm gác trên cao còn có người đang quan sát hướng gió. Lửa trại cháy rừng rực tạo ra những âm thanh lốp bốp.
Mọi người chuẩn bị nấu cơm rồi.
++++2
Mạnh Thiên Tư thể hiện thái độ của mình rất rõ ràng, ai cũng có thể nhìn thấy rõ sự không vưi của cô qua đáng vẻ và chiếc cằm hếch cao. Cô chống một chiếc gậy được chế tạo riêng cho mình đi chỉ điểm khắp nơi như một vị lãnh tụ. Cô bỏ thời gian đi quan sát nổi nước gần sôi chứ chẳng thèm ngó Giang Luyện một cái đúng nghĩa, càng không nói tới việc đi qua hỏi han anh.
Giang Luyện nghĩ bụng chỉ cần cô nhìn anh, anh sẽ cười. Dù sao mọi cơn giận cô đều thể hiện hết lên mặt rồi, không giận lâu đâu mà.
Quả nhiên tới lúc ăn cơm, bầu không khí đã địu đi, Giang Luyện và Thần Côn được mời sang ăn cùng Mạnh Thiên Tư.
Mạnh Thiên Tư đang ăn cơm trong lều, thấy hai người tới cũng chẳng ngắng đầu lên mà cứ lẳng lặng ăn như trước. Bên cạnh cô có hai phần cơm chan canh nguyên vẹn.
Giang Luyện kéo Thần Côn ngồi xuống, bưng bát canh lên rồi phê bình Thần Côn: "Không ngờ cuối cùng vẫn có nhiều người đi thế này. Chú nói xem chú bày vẽ lắm chuyện như vậy làm gì chứ? Còn hại cháu phải dắt bò Tây Tạng hai ngày trời."
Mạnh Thiên Tư cố nhịn cười, hừ mũi: "Đáng đời."
Chứ sao nữa. Giang Luyện tiếp tục phê bình Thần Côn: "Chú nghe chưa? Đáng đời chú."
Mặt dày như vậy quả là không ai có thể sánh bằng. Mạnh Thiên Tư lườm Giang Luyện, anh lập tức thực hiện đúng như kế hoạch đã đề ra: Cười ngớ ngẩn như muốn nói "Dù em có ghét anh thế nào anh cũng vẫn thích em".
Mạnh Thiên Tư đở khóc đở cười, hắng giọng quay sang nói với Thần Côn: "Thần Côn, Đại Nương Nương cháu nhờ cháu hỏi chú chuyện này."
Thần Côn đang gắp một miếng khoai tây, nghe cô nói vậy tay ông rung lên làm miếng khoai rơi xuống: "Hả?"
++++
Mạnh Kính Tùng gọi thêm năm người rồi chuẩn bị hai chiếc xe chạy ngược lại từ sáng sớm.
Anh ta và Mạnh Thiên Tư ngồi riêng một xe. Chưa đi được một tiếng, Cao Kinh Hồng đã gọi điện thoại tới.
Mạnh Thiên Tư tự cảm thấy mình không làm gì quá đáng: "Đại Nương Nương, rất có thể Thần Côn và Giang Luyện sẽ gặp phải nguy hiểm, con phải về đó xem thế nào. Con biết việc tang lễ rất quan trọng, con sẽ không để lỡ đâu ạ."
Cao Kinh Hồng chẳng biết phải nói sao nên đành nhắc đi nhắc lại "Không được" và "Nơi đó nguy hiểm".
Mạnh Thiên Tư kiên nhẫn giải thích: "Con biết nơi đó nguy hiểm nhưng đù sao con cũng tới đó một lần rồi. Con sẽ chú ý, làm việc đúng mực. Đại Nương Nương, mẹ đừng nói không được' nữa. Nếu mẹ không muốn cho con đi thì ít nhất cũng phải cho con một lý do thích hợp chứ."
Cao Kinh Hồng thốt lên: "Không tin con hỏi Thần Côn đi. Thần Côn cũng không ủng hộ con về đó đâu."
Lòng Mạnh Thiên Tư chùng xuống: "Được ạ, con sẽ hỏi chú ấy."
Mạnh Thiên Tư đảo ngược đầu đũa gõ vào miệng bát của Thần Côn: "Không có cháu ở đây, chú sẽ được uống canh, ăn cơm nóng à? Chú nói xem vì sao chú lại không ủng hộ cháu tới đây?"
Thần Côn chẩn chừ một thoáng. Thật ra ông cảm thấy Mạnh Thiên Tư có quyền biết việc này nhưng ông lại đồng ý sẽ giữ bí mật với Cao Kinh Hồng rồi.
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Là thế này, mấy hôm trước chú có gặp Đại Nương Nương cháu và biết được đôi ba chuyện của cháu."
Có lý do thật à? Mạnh Thiên Tư ngẩn ra, sau đó không tự giác ngồi thẳng người dậy.
"Cháu biết Cát Đại tiên sinh chứ? Lúc cháu còn nhỏ, Cát Đại tiên sinh có xem quẻ cho cháu. Cụ thể quẻ bói thế nào thì sau này có cơ hội cháu sẽ biết nhưng tóm lại những gì ông ấy nói cũng... Tương tự với dòng chữ tên bọ ngựa kia viết ở đầu nguồn ba con sông."
Mạnh Thiên Tư hiểu ra ngay: "Ông ấy nói cháu sẽ chết ở Thang Trời?" Không phải, Cát Đại tiên sinh nói là "cắt đứt quan hệ chuyến tới đất hoang" nhưng cứ để Mạnh Thiên Tư hiểu như vậy cũng được.
Nghĩ vậy, Thần Côn gật đầu: "Tế lông phượng, đốt xương rồng, thấy thang trời. Lần trước cháu bình an ra ngoài là vì không thấy được thang trời nhưng lần này bọn chú tới để đốt rương. Chú cảm thấy cháu không nên đi thì hơn."
Mạnh Thiên Tư cũng hơi bồn chồn, cô quay sang phía Giang Luyện: "Lời tiên đoán kiểu này... có tin được không?"
Giang Luyện nói khẽ: "Thiên Tư, chúng ta cứ tin nó đi. Em đã biết trước chuyện đó rồi thì tội gì không tránh? Cho dù lời tiên tri đó không đúng thì ít ra trong lòng em cũng đỡ lo sợ."
Cũng phải. Mạnh Thiên Tư không phải kiểu người thích mang mạng sống ra làm trò đùa: "Vậy em đưa bọn anh đi tới đó hoặc đứng cách thật xa thang trời chắc không sao đâu nhỉ?"
Hình như đó cũng là một biện pháp. Thần Côn lưỡng lự rồi gật đầu. Còn mấy câu "tuyệt tình giữ mạng" với "cắt đứt ái tình bảo vệ mạng sống" gì đó thì không liên quan tới chuyện này nên ông không nói. Chuyện này có thể bỏ qua nhưng vẫn còn một việc chưa tính số. Mạnh Thiên Tư từ tốn hỏi: "Vậy chuyện đốt rương là sao? Tự dưng hai người lại muốn đi đốt rương, chẳng lẽ không đốt sẽ chết à?"
Đúng thế, đúng là sẽ chết đấy.
Sự thật còn đễ thuyết phục hơn mọi ngôn ngữ. Thần Côn định vén áo lên nhưng Giang Luyện đã nhanh tay ngăn cản: "Ơ chú, bọn cháu còn đang ăn cơm."
++++
Những gì về Bành Nhất, Thần Côn đã kể một lần rồi, giờ ông không muốn thuật lại nữa cũng không có hứng ngồi ôn chuyện. Chính vì vậy sau khi ăn xong, ông vỗ mông ra về để mặc Giang Luyện ngồi đó từ từ kế cho Mạnh Thiên Tư nghe.
Đây quả là một câu chuyện rất đài. Giang Luyện kể từ lúc ngồi ngoài lều cho đến khi đêm xuống, ngoài trời lạnh lẽo hai người chuyển địa điểm vào trong lều, rồi lại tới lúc gió thổi vù vù vào lều làm anh phải kéo cửa lên mà vẫn chưa kể hết. Cuối cùng khi hai người co ro trong hai chiếc túi ngủ câu chuyện mới kết thúc. Lúc bấy giờ, bên ngoài đã lặng ngắt như tờ.
Đầu óc Mạnh Thiên Tư quay cuồng vì câu chuyện, cô phải cố gắng lắm mới hiểu được rõ ràng: "Vậy là Bành Nhất để Huống Đại mang máu và rương ra ngoài. Thần Côn là đời cháu thứ n của người dung hợp máu với Bành Nhất? Những người như chú ấy vừa sinh ra đã có sứ mệnh trong người và phải hoàn thành mục tiêu còn đang đở của Bành Nhấ?
Giang Luyện gật đầu: "Có lẽ khi đó điều Bành Nhất mong muốn nhất là gửi được tin tức ra ngoài nhưng anh đoán ông ta đã biết chắc việc Huống Đại sẽ lấy chiếc rương."
Mạnh Thiên Tư nói tiếp: "Cho nên ông ta cũng sắp xếp để Huống Tổ trở thành người trông giữ rương và cung cấp được nhiều tin tức nhất có thể"
Đúng thế. Giang Luyện bùi ngùi: "Bành Nhất là người cái gì cũng có thể lợi dụng. Ông ta biết không thể đặt hết mọi quả trứng vào trong cùng một rổ ——— nên ông ta đã lợi dụng Mắt Phượng Hoàng để giấu lông phượng hoàng, lợi dụng Huống Đại để bảo quản rương và cung cấp tin tức quan trọng cho việc tới Côn Lôn. Sau này con cháu của ông ta gặp và mở được rương thì mới biết được nhiệm vụ thật sự ông ta là gì."
Mạnh Thiên Tư bắt đầu cảm thấy thích thú: "Ông ta còn sắp xếp từ ngữ mấu chốt là "mật núi" cho con cháu mình. Bởi vì cần phải đợi rất lâu tỉnh thể kỳ lân mới trưởng thành, ông ta có rất nhiều thời gian để thử nghiệm. Con cháu ông ta cũng sẽ đi tìm từ đời này qua đời nọ." Tìm được mật núi là đã tìm được thứ để tiêu diệt thủy tỉnh.
Tìm được người nhà họ Huống là tìm được rương, lấy được mảnh vụn xương rồng, lông phượng hoàng và chìa khóa mở ruột núi.
Mở được rương thì sẽ phải vào Côn Lôn, vào ruột núi như ông ta đã sắp đặt.
Cuối cùng là tiêu diệt thủy tỉnh và đốt rương.
Trong những năm tháng dài đằng đẳng đó, kế hoạch của Bành Nhất đã gần như đâu vào đấy. Điểm rắc rối duy nhất là Diêm La.
Diêm La khiến ruột núi mở ra trước thời hạn mấy chục năm, mà ông ta vào đó chỉ để câu tỉnh thể kỳ lân.
Nhưng nếu không có Diêm La thì sao?
Không có Diêm La, đã chẳng có những gút mắt của Huống Đồng Thắng và mấy mẹ con nhà họ Huống. Giang Luyện cũng không được nhận nuôi mà cứ mãi quẩn quanh đầu đường xó chợ. Anh cũng không xuất hiện ở Tương Tây để rồi nên duyên với cô...
Những lần gặp gỡ của người với người là một điểu rất huyền diệu. Nhỏ thì chỉ là những cuộc gặp thoáng qua, lớn thì lại có tới hàng ngàn, hàng vạn lý do làm nền.
Mạnh Thiên Tư chợt dựa vào ngực Giang Luyện. Giang Luyện ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô: "Bây giờ điều duy nhất anh còn thắc mắc là Bành Nhất đã đi đâu rồi."
Theo những gì Thần Côn biết, sau khi công trình ruột núi hoàn thành, ruột núi sẽ bị thu lại. Mà rương là chiếc chìa khóa duy nhất có thể mở được ruột núi từ bên ngoài. Điều đó có nghĩa là cửa phòng đã bị khóa trái, chìa khóa cũng bị ném ở trong phòng luôn —— Vậy rốt cuộc Bành Nhất đã làm gì để mang được rương ra ngoài mà những người trong lòng núi không hề hay biết?
Anh thì thào: "Hai ngày nay anh nghĩ việc này tới mức đau cả đầu. Ngày nào Thần Côn cũng phải nhắc câu "Bành Nhất đi đâu chứ" tới hai mười lần lận. Có khi còn nhiều hơn cả số lần chú ấy hỏi "Bố đi đâu thể?" ấy chứ. Mà trong lòng núi ấy thì còn có chỗ nào để đi được?" Mạnh Thiên Tư thuận miệng đáp lại: "Có mà."
Giang Luyện sửng sốt: "Ở đâu?"
Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên nói: "Hai người đều không nghĩ tới à? Lúc chúng ta chạy trốn đã suy luận từ câu "tìm tay bên trái cửa" là có một cánh cửa ở đó mà. Tế lông phượng, đốt xương rồng, thấy thang trời. Diêm La cũng nói khi đốt xương rồng sẽ trông thấy "cửa vào" nữa. Trong lòng núi thì còn có chỗ nào để đi nữa chứ? Cửa vào đó, còn một cánh cửa nữa mà.
Má.
Có một khoảnh khắc, tìm Giang Luyện gần như ngừng đập.
Đúng vậy, cửa vào. Sao anh và Thần Côn lại không nhớ tới trên bệ đá có một cánh cửa nhỉ.
Sau một khoảnh khắc chững nhịp, tim anh lại đập loạn xạ liên hồi: Anh còn chưa rõ cửa vào là thế nào nhưng nếu Bành Nhất ôm chiếc rương giả bước vào cánh cửa ấy trước con mắt bao người thì tất cả mọi người đều sẽ nghĩ ông ta đã mang rương đi rồi.
Vậy thì Huống Đại có thể mang rương đi mà chẳng ai ý kiến gì cả: Vì đâu có ai nghĩ tới chuyện một người đã chết lại mang theo một chiếc rương đã biến mất trong cửa vào, ra bên ngoài chứ?