Diêm La sinh Diêm La?
Gió vẫn còn đang gào thét. Mái nhà rách nát thỉnh thoảng lại bị nhấc lên, rồi nhanh chóng rơi xuống, tạo nên những tiếng kêu lạch cạch đơn điệu. Mấy người Lộ Tam Minh đứng ở ngoài cửa. Do không biết ba người bên trong đang nói những gì, mà lại chẳng thể tự tiện vào đó, nên họ đành phải ngoan ngoan đứng dịch ra bên ngoài, để tránh nghe thấy những gì không nên nghe.
Giang Luyện cảm thấy hai huyệt thái dương của mình đang nhảy thình thịch. Nhưng nói ra thì cũng rất lạ, một khi chấp nhận giả thiết này rồi, thì anh lại cảm thấy việc này cũng không có gì lạ lùng cả.
Thiên nhiên vốn ẩn chứa đầy bí mật, mà sinh vật có tính đa dạng, chúng có đủ mọi loại phương thức sinh sản: Một số loài cá biển như cá tuyết, cá trích thì vừa có buồng trứng vừa có tinh hoàn, có thể tự mình sinh sản đời con cháu. Con lươn thì có thể thay đổi giới tính, lúc mới sinh ra đều là con cái, sau này đẻ trứng xong thì sẽ chuyển sang thành đực. Càng không nói đến những loại thực vật có thể tự thụ phấn cho hoa của mình...
Cho nên vì sao con người cứ nhất định phải bị bó buộc trong sinh sản hữu tính chứ? Thời thượng cổ vốn là đoạn thời gian không thể kiểm chứng được. Cổn sống lại (sinh ra) Vũ, nhỡ đâu con người thời đại đó thật sự có thể tự sinh sản thì sao?
Có lẽ cái quá trình "sinh" đó rất đáng sợ, không thì Trần Đại Phi làm việc ở lò hỏa táng đã không bị dọa điên. Nhưng mà nghĩ lại phụ nữ sinh con cũng máu me lắm mà. Chẳng qua bao nhiêu năm nay, mọi người đã quen với chuyện đó cả rồi, lại thêm nên văn minh hiện đại có bệnh viện, phòng sinh và đủ loại dụng cụ —— nếu lúc con người tự sinh sản cũng được đưa vào phòng sinh, đóng cửa phòng sình lại, có một bác sĩ đỡ đẻ chuyên nghiệp thì quá trình đó cũng sẽ rất bình thường.
Giang Luyện rùng mình, hơi hoảng vì suy nghĩ của mình.
Mạnh Thiên Tư vẫn im lặng, nhưng mà hơi thở của cô thì hơi gấp gáp: Cô đang nghĩ đến một việc khác, việc của thủy quỷ có điểm tương tự với chuyện này.
Thần Côn hít mũi, ông cảm thấy cần phải có ít đạo cụ để triển khai suy nghĩ: "Có giấy bút không? Có không?"
Một lát sau, bên ngoài đã đưa giấy bút vào cho ông.
Giấy chính là đám bản đồ đánh dấu vị trí của những hộ gia đình này, mặt trái của chúng vẫn viết được. Thần Côn trải giấy lên mặt đất, nắm chặt cây bút trong tay, nuốt nước miếng liên tục: "Chú nhắc lại một lượt nhé. Chúng ta lần theo dấu của chiếc 'rương', và tìm được nơi này. Cần phải có quan niệm toàn cục, không thể chia nhỏ sự kiện ra xem xét được. Những việc này chắc chắn có mối liên kết với nhau."
"Còn nhớ những bức vẽ được điêu khắc trên rương không? Toàn là những thần thoại thời thượng cổ. Theo chú nhớ thì có Hậu Nghệ bắn mặt trời, Thần Nông nếm bách thảo, Phục Hy chế tạo bát quái, Toại Nhân thị sáng tạo ra lửa..."
Ông viết tên của mấy người này lên giấy, xếp chúng thành một cột, cột đầu tiên.
"Mà chúng ta quanh quẩn ở Tương Tây một hồi, manh mối cuối cùng tập trung ở trên người Xi Vưu, cuộc chiến tranh của Xi Vưu và Hoàng Đế."
Nói xong, ông lại viết tên Hoàng Đế và Xi Vưu lên giấy, vẫn xếp thành một cột, cột thứ hai.
"Lại tiếp nữa thì đi tìm Diêm La, và phát hiện Diêm La trốn ở trong cái thôn hẻo lánh này suy ngẫm chuyện Đại Vũ từ đâu đến."
Ông viết vào cột thứ ba mấy cái tên: Nghiêu, Thuấn, Cổn, Vũ.
Viết xong ông ngẩng đầu lên hỏi hai người: "Có nhìn ra được gì không?"
Mạnh Thiên Tư vừa nghe vừa nghĩ chuyện khác mà vẫn có thể tranh trả lời trước được: "Đây là trình tự thời gian."
Nói là trình tự thời gian cũng không sai, nhưng điều Thần Côn muốn hỏi là điểm giống nhau của những người này.
Ông nói: "Đại khái là trình tự thời gian có sự giao thoa. Tóm lại là những người này đều sống ở trước hoặc sau thời kỳ quá độ của một thời đại. Đó là từ thời thượng cổ đến cuối, mà còn một điều rất chuẩn xác là..."
Ông chỉ vào tên của Vũ: "Bắt đầu từ ông ta, bắt đầu từ triều Hạ, mà triều Hạ được ghi vào các thời đại của dân tộc Trung Hoa. Nói cách khác thời đại thần thoại thượng cổ đã triệt để kết thúc từ khi ấy. Và thời đại con người làm chúa tể bắt đầu."
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Giang Luyện: "Đại Vũ là do Cổn sinh, mà bản thân ông ấy lại cưới Đồ Sơn thị sinh ra Khải, nghĩa là nam nữ kết hợp, chứ không nghe nói sau khi Vũ qua đời thi thể xương cốt còn thai nghén ra ai nữa —— có vẻ như ông ấy đã mất đi năng lực tự sinh sản của Côn rồi. Mà từ đó về sau chuyện sinh con đẻ cái đều theo hình thức gia đình, nam nữ kết hợp."
Thần Côn gật đầu: "Chúng ta có thể giả thiết thế này. Trước thời Vũ tồn tại hai phương thức sinh sản, một là tự sinh, hai là lưỡng tính. Chẳng qua số lượng tự sinh rất ít —— không phải người bình thường có thể điều khiển được. Ví dụ như Cổn, thời đó Cổn được mọi người coi là thần tiên, vì ông ta trộm được đất thần để chống lũ mà. Chẳng qua phương pháp sinh sản này có vẻ ngày một yếu dần, và sau này thì... biến mất hẳn."
Mạnh Thiên Tư đột nhiên nói: "Nếu tự sinh là... tự mình sinh mình, thì chẳng phải sẽ trường sinh à? Như con rắn ấy, lột da cũ đi thay lớp da mới..."
Nói được một nửa, cô cảm thấy cái ví dụ này không chuẩn lắm, nên dừng lại. Giang Luyện lại nối tiếp lời cô: "Còn cao cấp hơn rắn ở chỗ nó là một hình thức thay da đổi thịt, vứt bỏ cơ thể cũ để sản sinh cơ thể mới."
Mạnh Thiên Tư lặng lẽ nghiên cứu những lời này.
Cái rương đó... Diêm La là người cuối cùng cất giữ chiếc rương, chẳng lẽ ông ta phát hiện được bí mật này, hoặc là năng lực này từ chiếc rương?
Thảo nào khi ông ta bỏ trốn, thà vứt bỏ gia đình, vợ con cũng phải mang theo chiếc rương đó: Nếu có thể trường sinh bất tử thật, thì dù cứ cách một thời gian lại phải chịu nỗi đau "thay da đổi thịt", ông ta cũng vẫn sẵn lòng nhỉ?
Giang Luyện đột nhiên nghĩ đến một việc: "Diêm La sinh Diêm La, vậy người sinh ra có tướng mạo giống ông ta hay là khác?"
Anh đặt mình vào hoàn cảnh đó, cảm thấy tướng mạo có giống hay không cũng chả quan trọng: Đã được nối tiếp sự sống rồi, thì ai còn quan tâm đến cái gương mặt trông thế nào chứ? Đẹp hay xấu cũng chỉ là một đời thôi.
Ai ngờ Mạnh Thiên Tư lại thốt lên: "Giống nhau, hẳn là giống nhau."
Giang Luyện ngạc nhiên: "Sao lại giống nhau?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Con cái khác bố mẹ là điều rất bình thường vì được dung hợp gen của hai người. Nhưng tự mình sinh mình thì thay đổi sao được? Giống như người nhân bản ấy đều giống y như đúc cả, trừ phi đột biến gien. Còn nữa là..."
Cô cảm thấy không thể nói rõ ràng được mà nên để họ tự xem thì hơn: "Thủy quỷ có quay một cái video lại cho tôi xem đó. Hai người cứ xem đi rồi biết, để tôi bảo Kính Tùng gửi nó qua đây..."
Còn chưa nói xong cô đã nhớ ra Mạnh Kính Tùng đang bị mình cho nghỉ phép, thế là lấy điện thoại ra xem. Tín hiệu ở đây rất kém, dù có gọi điện thoại vệ tinh ra ngoài thì trong một thời gian ngắn cũng không thể nhận được video.
Thấy hai người đều đang đợi mình giải đáp, cô đành phải nói tiếp: "Tôi cũng chỉ... đột nhiên cảm thấy chúng nó có thể có liên quan đến nhau thôi —— Còn nhớ lúc ở rừng treo mật, tôi kể về chuyện nhà thủy quỷ cho hai người không?"
Giang Luyện gật đầu, không những nhớ rõ mà còn rất ấn tượng cơ. Nhất là Đinh Bàn Lĩnh dùng dao đâm thủng cổ họng mình.
Mạnh Thiên Tư cân nhắc một lát: "Gia tộc thủy quỷ ở thời kỳ giữa thập niên 90 từng tổ chức đi tìm hố đất di dộng. Trong chuyến đi đó có khoảng hơn trăm người, cuối cùng cũng tìm được hố đất."
Giang Luyện "ừ" một tiếng, anh còn nhớ rõ khi ấy cô nói rằng đám người đó gần như đều chết hết, số người chết ngay tại trận chiếm hơn nửa, nửa còn lại thì cũng chết dần trong mười năm tiếp theo...
Đang nghĩ tới đó, Thần Côn đột nhiên kêu lên: "Chú nhớ rõ cháu còn nói trạng thái khi chết của họ rất thê thảm, hình thù quái dị. Có rất nhiều người xương cốt mọc như điên đâm thủng cả da thịt..."
Đậu, Giang Luyện cũng nghĩ tới điều này, nhất là cái câu "Xương cốt mọc như điên". Khi ấy nghe thì chỉ hơi ghê thôi, nhưng bây giờ kết hợp với chuyện của Diêm La thì lại có vẻ không đơn giản.
Sau đó anh lại nghe được Mạnh Thiên Tư nói: "Đúng vậy, những người may mắn sống sót đó đều bị giam ở trong một nơi bí mật. Còn có bác sĩ kiểm tra và ghi chép tình hình cho bọn họ đến tận lúc chết cơ. Tình hình cơ thể của bọn họ rất kỳ lạ, đa số đều có khung xương thay đổi, không thể chịu được ánh sáng, không ăn được những món nào đó. Tóm lại là có rất nhiều điều kỳ lạ. Nhưng mà họ đều có một điểm giống nhau: Một là đều không thể sống lâu, lâu nhất cũng chẳng qua được hai mươi năm. Hai là khi phát bệnh, cơ thể sẽ mất máu. Đến khi nào máu trong cơ thể bị sử dụng hết rồi thì dù có cắt nát da thịt cũng không có máu chảy ra."
"Cháu đang nghĩ, nếu quá trình tự sinh thành công là có thể thay da đổi thịt như Diêm La, vậy không thành công thì sao? Không thành công có thể nào giống như thủy quỷ, lớp da thịt mới không thể thoát ra khỏi cơ thể cũ —— người nghiêm trọng thì chết ngay tại chỗ, số ít còn lại thì đều bị dị dạng kết hợp không?"
Thần Côn ngơ ngác: "Dị dạng kết hợp là cái gì?"
Mạnh Thiên Tư cũng không biết phải nói sao: "Bởi vì dù những người đó không chết ngay, nhưng diện mạo, xương cốt cũng đã thay đổi giống như khung xương trong cơ thể đã được sản sinh lại. Mà những người này đều không sống được lâu nữa, nên rất có thể là loại dị dạng kết hợp này khiến cho việc tự sinh phản tác dụng. Không chỉ không trường sinh được, mà còn tăng nhanh quá trình tử vong. Bởi vì một người có hai bộ da thịt kết hợp thành thì chẳng phải..."
Cô không tìm được từ thích hợp để biểu đạt nữa. Ý cô muốn nói là: Một người chỉ nên có một bộ xương thịt thôi. Nhưng những người gặp nạn đó trông thì bình thường nhưng thực tế trong cơ thể lại có hai bộ da thịt một mới một cũ. Nó là một gánh nặng khiến cho việc "sống" trở thành một việc rất tốn năng lượng.
"Đợi khi nào ra khỏi đây, tôi sẽ cho hai người xem cái video đó của thủy quỷ, chứ nghe tôi nói thì không rõ ràng được. Mặt khác có việc tôi còn chưa nói với hai người, trong số những người gặp nạn đó, còn có hai người tình huống rất đặc biệt, vẫn còn sống đến bây giờ."
Thần Côn sửng sốt: "Đặc biệt thế nào?"
Mạnh Thiên Tư ngẫm nghĩ một lát: "Một người tên là Khương Tuấn, cơ thể anh ta héo rút nhưng đầu lại rất lớn, to gấp hai lần người bình thường ấy. Mà trong cơ thể anh ta như có hai người cùng sống chung, bản thân anh ta thì vẫn còn nhưng đã bị người còn lại khống chế rồi —— Người này đã bị thủy quỷ nhốt ở trong huyệt Kim Thang dưới đáy hồ Phàn Dương. Hiện giờ thủy quỷ không thể sử dụng tổ bài, nên không thể xuống xem Khương Tuấn còn sống hay đã chết. Nhưng khả năng chết cao lắm, vì tình hình của Khương Tuấn lúc đó đã mất máu nghiêm trọng rồi."
Giang Luyện hỏi: "Người còn lại là ai?"
"Người còn lại tên là Dịch Táp, điểm đặc biệt của cô ấy ở chỗ cô ấy là người nhỏ tuổi nhất trong đám người gặp nạn đó. Khi ấy mới ba bốn tuổi thì phải."
Thần Côn trố mắt không nói lên lời: "Ba bốn tuổi thì cơ thể còn chưa phát triển hoàn toàn mà."
Mạnh Thiên Tư nói: "Đúng vậy, không biết có phải vì cô ấy nhỏ tuổi không, mà tình hình của cô ấy khác hẳn với những người khác. Bề ngoài cô ấy không có gì thay đổi, nên vẫn bị mọi người ngộ nhận là không bị thương. Nhưng mà hơn một năm trước, cô ấy cũng bắt đầu phát bệnh mất máu —— cháu cố ý kể về hai người này để tiện cho hai người so sánh với tình huống của Diêm La."
Giang Luyện thở dài: "Cho nên sau cuộc thảo luận này chúng ta có được hai kết luận. Một là việc xảy ra trên người Diêm La có thể giống với chuyện năm đó của thủy quỷ. Hai là rất có thể Diêm La vẫn còn sống và tướng mạo cũng vẫn giống như trước."
Thần Côn lắc đầu: "Không đúng, ở đây còn có một điều ngoài ý muốn."
Giang Luyện không rõ lắm: "Cái gì ngoài ý muốn cơ?"
Thần Côn nói: "Diêm La tính ra được mình sắp chết, hoặc nói đúng hơn là chuẩn bị nghênh đón việc sống lại, nên mới viết thư cho Diêm Lão Thất, để lại đám tang vật năm xưa cho cháu mình. Điều này rất bình thường, nó thuộc loại để lại di chúc rồi. Nhưng một người biết rõ sau khi mình chết, cơ thể sẽ xuất hiện điều lạ thường, thì phải tìm chỗ kín đáo mà ẩn nấp chứ? Sao lại để thi thể mình bị đưa đến lò hỏa táng được? Nhỡ còn chưa kịp sống lại đã bị cho vào lò thiêu thì chẳng phải quá lỗ vốn à?"
Giang Luyện cảm thấy sau lưng lạnh buốt: Đúng vậy, Diêm La tính đủ mọi điều nhưng lại không thể tính đến chuyện tai nạn bất ngờ! Nói cách khác sự sắp đặt ban đầu của ông ta vẫn bị đảo lộn.
Thần Côn lẩm bẩm: "Trong thần thoại thượng cổ nói là Cổn sinh Vũ, nhưng Đại Vũ người ta có phải sinh ra đã lớn ngay đâu? Mà thi thể của Cổn còn để ba năm không mục nát rồi mới sinh ra Vũ, chứ đâu phải sinh ra luôn trong ngày..."
Kiểu như Diêm La, Thần Côn cảm thấy rất khó tin, giống như một thao tác không có ai chỉ đạo, chỉ biết mô phỏng lại thôi ấy: Ai biết... người này có còn sống hay không. Cho dù sống thì thế nào.
***
Có sự manh mối trên tường đá, chuyến đi lần này cũng coi như đã có thu hoạch. Mạnh Thiên Tư cũng không còn sốt ruột nữa, mà cô còn cảm thấy không nên vội vã, cứ quan sát, tìm tòi cho kỹ.
Với lại người xưa có câu ở trong cửa tiệm cá muối lâu sẽ chẳng còn thấy mùi thối: Ở trong căn nhà đá này một lúc, mùi hương thối rữa kia cũng không còn khó chấp nhận như ban đầu —— Thế là cô sai Tì Hưu cho người dọn dẹp căn nhà để ở tạm một đêm.
Mọi người đang dọn dẹp chợt nghe được tiếng la kêu. Hai sơn hộ kia đã dẫn bốn người chủ la và mười một con la tìm đến đây.
Dù sao trong phòng còn đang dọn, tạm thời chưa nằm nghỉ được, Lộ Tam Minh hỏi: "Vừa rồi sao thế?"
Một sơn hộ tức giận: "Ông ta nhát gan bị cái bóng ở trong nước của mình dọa, lại thêm tiếng gió nghe rợn người nữa nên hét ầm lên. Hừ, ông ta thì chẳng sao, nhưng mà tôi thì bị ông ta làm giật mình giẫm phải vũng nước."
Một người chủ la cúi gằm đầu lẩm bẩm: "Bóng gì mà bóng? Có mà người bơi ở dưới nước thì có."
Đây chính là người bị dọa sợ, ông ta không thích bị người khác cười nhạo nên phản bác.
Sơn hộ kia lên tiếng: "Nói là bóng mà ông còn cãi. Bởi vì chúng ta bật đèn ở bên, nên mặt nước có ánh sáng. Mà vì mặt nước bị gió thổi thành những gợn sóng, nên cái bóng của ông mới vừa chuyển động vừa sáng, giống như có người đang bơi ở bên dưới —— Cái này là khoa học rồi, ông còn muốn tôi giải thích bao nhiêu lần nữa? Với cả chúng ta xuống dưới mò rồi còn gì? Có cái gì không?"
Người chủ la kia biết mình đuối lý thì không nói gì nữa.
Mạnh Thiên Tư thấy hai người đấu võ mồm như trẻ con thì cảm thấy rất hay. Tuy đó chỉ là một chuyện hiểu lầm, nhưng mà cũng không thể thả lỏng cảnh giác được, nên cô dặn Lộ Tam Minh: "Nơi đây lạ nước lạ cái, ít nhất cũng phải có bốn người trực đêm canh ở bốn phía đấy."
Lộ Tam Minh tự cảm thấy không thể để đại lão và khách phải vất vả, nên vỗ ngực bồm bộp: "Mạnh tiểu thư, cô yên tâm đi, số người trực không đủ tôi sẽ trực cùng."
Nhà đá là một căn nhà hai gian, Mạnh Thiên Tư, Giang Luyện và Thần Côn ở gian trong, Lộ Tam Minh và ba người khác ở gian ngoài để tiện cho việc nửa đêm ra đổi ca trực với bốn người còn lại.
Còn như bốn người chủ la thì vì thời tiết không lạnh nên họ chọn cách ngủ cùng đàn la, như thể sợ ai bắt mấy la của mình vậy. Nhưng mà dù sao cũng ở gần nhà đá, lại có cả người trực đêm ở ngoài nên Mạnh Thiên Tư cũng mặc kệ.
Mệt mỏi suốt một ngày, cơ thể lại còn yếu nên Mạnh Thiên Tư uống thuốc xong thì ngủ thiếp đi.
Lúc nửa đêm cô thức dậy.
Mặt đất ẩm ướt lại không có củi để hong khô, nên dù đã trải hai tầng đệm lót, cơn lạnh vẫn ùa tới. Chân Mạnh Thiên Tư tê dại lên, cô khẽ lắc chân, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhà đá có cửa sổ, chẳng qua sau nhiều năm khung cửa bằng gỗ đã mục nát chỉ còn lại một cái ô trống rỗng. Qua lỗ trống đó, cô có thể nhìn thấy sơn hộ trực đêm đang cúi đầu châm thuốc.
Ánh lửa nho nhỏ bùng lên rồi tắt lụi. Một lát sau ánh lửa đỏ hồng trên đầu điếu thuốc sáng lên, sơn hộ kia hít một hơi, ngáp một cái rồi đi về phía trước.
Anh ta đi rồi Mạnh Thiên Tư mới sửng sốt.
Nhìn từ góc độ này tất nhiên không thể thấy rõ mặt anh ta mà chỉ nhìn thấy bóng người loáng thoáng thôi. Ban đầu sơn hộ đó đứng im thì chỉ có một chiếc bóng, nhưng hiện giờ cái bóng đó đã đi rồi, mà nơi đó vẫn còn một cái bóng nữa.
Gì vậy? Sang xin lửa à? Hay là qua nói chuyện?
Mạnh Thiên Tư cảm thấy đều không phải. Sơn hộ làm việc rất nghiêm túc, không đến mức gian dối như vậy. Mà lúc trực đêm thì phải đi lại xung quanh, nhưng cái bóng kia lại không hề nhúc nhích...
Mạnh Thiên Tư nhẹ nhàng ngồi dậy.
Một lát sau cô mới hiểu rõ.
Thật ra cái bóng đó không ở sau lưng sơn hộ, mà đây là một loại mượn góc độ. Nói cách khác người đó cách sơn hộ kia rất ra, vị trí cũng rất kín đáo nên sơn hộ không thấy được. Mà anh ta cũng không ẩn mình dưới bóng của sơn hộ —— chuyện vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi. Khi sơn hộ kia hút thuốc đã đứng chắn mất bóng của anh ta, đến khi sơn hộ đi ra thì cái bóng mới bị lộ ra ngoài. Mà với góc độ của cô vừa hay nhìn thấy toàn bộ.
Người đó vẫn không nhúc nhích như đang lặng lẽ nhìn về bên này.
Tim Mạnh Thiên Tư đập nhanh hơn, cô chắc chắn một trăm phần trăm người này không phải sơn hộ. Nhưng mà phải làm sao đây? Khoảng cách hai bên rất xa, nếu cô gọi mọi người thì sẽ bị người đó phát hiện và chạy mất.
Trong lúc cô đang do dự bỗng nghe thấy Giang Luyện nói: "Để tôi dẫn người đi theo sau anh ta."