Quyển 8: Thang Trời Côn Lôn - Chương 125

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:17:59

Giang Luyện và Thần Côn quay vẻ khu trại. Độ tiếp thu tình huống kỷ dị của các sơn hộ đã hơn hẳn người thường, nhưngcảnh tượng này quả kinh khủng, lại thêm một số đông sơn hộ bị bất ngờ nên không tránh khỏi rắc rối. Bọn họ túm năm tụm ba thì thẩm thảo luận."Những cái này là gì nhỉ? Quái vật à?" "Có khi nào là cảnh người ta đóng phim không? Cái kiểu cuộc chiến khốc liệt giữa người và ma, xong Thận Châu ghi lại được cảnh đấy?" "Không có đâu, đóng phim gì mà có mỗi diễn viên, không quay phim, không nhân viên trường quay?" "Cũng không giống người ngoài hành tỉnh. Người ngoài hành tỉnh toàn công nghệ cao, có đĩa bay cơ." Tiển Quỳnh Hoa nghe mà buồn cười. Bà vấy tay gọi Mạnh Kính Tùng qua: "Cái này... cháu nghĩ cách khống chế tình hình đi. Chuyện bản tán là khó tránh khôi rồi, nhưngđừng để họ loan tin ra ngoài" Mạnh Kính Tùng đã quen với những chuyện nay; "Hay là cũng cho ký hiệp ước giữ bi mật như bên Động thần?" Sơn hộ đều rất tuân thủ quy định. Mà nói ra cũng buồn cười, bọn họ luôn coi chuyện được tham dự vào sự kiện bí mật là vinh dự. Những sự kiện bí mật ấy sẽ được đặt tên theo công thức "thời kỳ + địa danh" và viết ở dưới lý lịch cá nhân mỗi người. Có mấy dòng sự kiện này trong lý lịch chẳng khác nào một chuỗi huân, huy chương biểu dương quá khứ không tâm thường của mỗi người. Cứ đạt được mục đích thì làm gì cũng được. Tiển Quỳnh Hoa gật đầu. Đầu bên này, Cảnh Như Tư đã qua đón Giang Luyện. Vừa gặp mặt bà đã hỏi: "Cậu thấy được thật hả?" Giang Luyện sửng sốt một lúc mới hiểu là bà đang nói chuyện dán mắt thản. Anh gật đầu: "Tấm da trâu trong tay Diêm La có hai mặt. Ông ta xem mặt có bản đỏ, còn mặt bên kia viết rất nhiều chữ. Rất có thể đó chính là những điều được lưu lại của tổ tiên nhà họ Huống" Cảnh Như Tư vẫn còn khó tin: "Cháu có thể nhớ được thật à?" Bà còn nhớ khi ấy Giang Luyện cứ chạy theo đuôi bò, lúc nhảy lúc chạy, lúc ở phía trước lúc ở bên trải —— Mà ảo ảnh chỉ xuất hiện có một lát là mất, nếu là bà sợ là thứ trên tấm da trâu là chữ hay tranh cũng chưa thể nhìn rõ. Giang Luyện cười: "Cháu sẽ cố gắng" Thấy Giang Luyện đã nói đến nước này, Cảnh Như Tư cũng không thể nói gì được nữa. Bà thay đổi chủ đẻ: "Vừa rồi hai người đứng ở đó nói chuyện gì vậy?" Đề tài này càng không thích hợp nói ở giữa đảm đông. Cảnh Như Tư nhận thấy nỗi bản khoản của Giang Luyện thì gọi anh và Thần Côn vào trong lều của Mạnh Thiên Tư, còn bảo Mạnh Kinh Tùng ở bên ngoài xử lý mấy chuyện vụn vặt. Giang Luyện kể sơ lược lại những điều anh và Thần Côn phỏng đoán. Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: "Chúng nó đều có hình dạng vậy á? Nhưngmà em xem tranh của Hoàng Đế, thấy bình thường mà" Thần Côn đáp: "Cháu Mạnh, cái gì gọi là 'bình thường? Cháu lại phạm phải lỗi thẩm mỹ chủ quan rồi" Cảnh Như Tư có vẻ đăm chiêu: "Nói vậy thì tôi cũng nhớ tới một chuyện. Tôi thường làm bạn với Hoa Sơn, cách Bửu Kê không xa. Tôi từng đi qua ngôi đến của Viêm Để ở gần đó. Bức tượng Viêm Đế trong đền cũng có sừng trâu. Phần giới thiệu còn ghi là Viêm Đế là đầu trâu mình người." (*) Bữu Kê: Một thành: phố ở Thiểm Tây Nói đến đây bà quay sang Tiển Quỳnh Hoa: "Chị cứ tưởng đây là thủ pháp hình tượng nghệ thuật cơ. Viêm Đế làm nghẻ nông nên đắp tượng ông ấy thành hình con trâu cần cù, chăm chỉ" Tiển Quỳnh Hoa không biết nên khóc hay nên cười. Giang Luyện trầm ngâm: "Thật ra chưa hẳn họ đã trông như vậy. Cháu cảm thây mỗi bên một nửa, một đám trông giống người, một đám khác hẳn người." Bởi vì chuyện đếm rương, cất đỏ là việc lớn của tộc Thân, không lẽ nao họ lại để người bình thường tham dự cùng. Với cả sau khi con rồng khổng lỏ ngã xuống, những người đó còn vây quanh lửa trại hát than về số phận thảm thương. Nếu trong đó có người bình thường mà cũng nghêu ngao "huy hoàng không còn nữa, chúng ta phải đi đâu" thì chẳng phải quá tức cười sao? Hơn nữa diện mạo của chúng nó cũng có đủ loại rồi, vừa đầu trâu, vừa đầu bọ ngựa, có thêm đầu người cũng chẳng lạ. Mạnh Thiên Tư thốt ra một câu: "Chắc chắn lượng người bên phía Hoàng Để khá lớn, cũng dễ pha trộn, gần gũi với tộc Người. Bên Xi Vưu thì ngược lại —— chẳng trách Xi Vưu kháng cự chuyện sống chung với con người. Có khi ông ta còn cảm thấy mình rất đẹp, huyết thống cũng thuần khiết, coi thường phe Hoàng Đế trông giống người ấy... Điều này cũng tương tự như ai đó bảo mình sau này phải giống với con khỉ thôi. Nếu là em, em cũng không muốn" Giang Luyện dở khóc dở cười, nhưngcách so sánh của Mạnh Thiên Tư quả thật rất thẳng thắn: Có lẽ trong con mắt của bộ tộc Xi Vưu, bộ dạng con người cũng giống như con khỉ trong mắt Mạnh Thiên Tư. Thần Côn hắng giọng: "Thật ra trong lịch sử, Viêm Đế và Hoàng Đế cũng từng đánh nhau, sau này Viêm Đế đầu hàng, có thể là cũng đồng ý với cách làm của Hoàng Đế: Bởi vì Hoàng Đế có vợ có con, Viêm Đế theo tôi biết cũng có một cô con gái tên Tinh Vệ. NhưngXi Vưu thì dù truyền thuyết hay lịch sử đều chưa từng ghi lại" Mạnh Thiên Tư bĩu môi: "Ông ta muốn tự sinh sản chứ sao" Tiển Quỳnh Hoa đột nhiên nghĩ tới một chuyện, trái tim xiết chặt lại: "Diện mạo dị dạng mới là hoàn mỹ, thế... những thủy quỷ bị chuyển hóa năm đó mới là người thành công à?" Giang Luyện lắc đầu: "Chỉ có thể nói là thành công vẻ diện mạo thôi. Nhưngmà chúng nó quan tâm nhất là năng lực tự sinh sản. Mà phương diện này thì quả thực rất là thê thảm" Tình huống trong lý tưởng là sống mãi nghìn đời, đời này qua đời khác, nhưngthực tế số người sống được hơn hai mươi năm còn ít ôi. Ngược lại là những kẻ không thuộc thủy quỷ như Diêm La lại thành người sống thọ nhất. Giang Luyện có cảm giác tuổi thọ của Tông Hàng sẽ không ngắn hơn Diêm La. Cảnh Như Tư lắm bẩm: "Nói vậy thì chỉ có thủy quỷ mới chuyển hóa được thành diện mạo đó? Tại sao lại vậy chứ? Tôi thấy thủy quỷ cũng có khác gì chúng ta đâu" Mạnh Thiên Tư nói: "Sao lại không khác? Phải nói bọn họ chọn thủy quỷ là rất chính xác, Chẳng phải có câu sự sống đầu tiên trên địa cầu là ở nước sao? Thủy quỷ có thể sống cùng nước, thể chất của bọn họ vốn đã thích hợp để làm loại... chuyển hóa này rồi" Sao cũng được. Dù sao thủy quỷ cũng là người ngoài, Cảnh Như Tư không quá quan tâm tới họ. Bà lại kéo chủ đẻ vẻ quỹ đạo: "Đoạn Nương Nương và Diêm La từng xuất hiện ở đây, đội tâm người của chúng ta cũng từng tới đây, Sử Tiểu Hải còn gặp nạn ở đây. Vậy nghĩa là chúng ta... đến nơi rồi?" Giang Luyện gật đầu: "Trong tay Diêm La cảm một tấm bản đỏ, hiển nhiên ông ta đang tìm nơi nào đó trên bản đỏ. Rất có thể trên bản đỏ có đánh dấu địa điểm cuối cùng đó. Chỉ cần chúng ta phục chế được tấm bản đỏ thì khoảng cách tìm được... thi thể bà cố Đoạn hẳn là sẽ không còn xa nữa." Khoảng cách tìm được chiếc rương nọ, cũng... không xa nữa. Cảnh Như Tư nghe mà xúc động. Bà thốt lên: "Vậy cháu có thể vẽ lại nó sớm không? Vẽ xong sớm thì chúng ta cũng có thể... bố trí sớm." Giang Luyện còn chưa kịp trả lời, Mạnh Thiên Tư đã nói: "Mẹ Tư, mẹ đừng giục. Dán mắt thân không tiện làm khi trời tối, sợ không an toàn. Bây giờ nửa đêm rỏi, để Giang Luyện đi nghỉ ngơi trước, sáng mai vẽ cũng không muộn." Cảnh Như Tư ngần ra nhưngvẫn cười gượng gạo: "Vậy cũng được..." Giang Luyện thấy trên mặt Cảnh Như Tư và Tiển Quỳnh Hoa đều có vẻ thất vọng thì tìm thắt lại: Đây chẳng phải là lúc để mình thể hiện sao? Anh nói: "Cháu có thể thử. Dù sao cũng là việc lớn, không chỉ vì bà cổ Đoạn mà còn vì bốn sơn hộ chưa rõ tung tích nữa. Tìm được sớm, nói không chừng còn chút hi vọng, mọi người cũng đỡ phải lo lắng" Câu nói này quả thực y nguyên ÿ Cảnh Như Tư. Bà vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: "Đúng vậy, Tiểu Giang đúng là... người hiểu lý lẽ. Vậy thì nhờ cả vào châu nhé" Mạnh Thiên Tư ngỏi bên tức giận nhìn hai người. Xem họ đối đáp mà cô lại thành người xấu. Tuy Cảnh Như Tư chưa được chứng kiến dân mắt thần, nhưngcũng có nghe không ít chuyện: "Vậy bọn cô sẽ bố trí... luôn nhé? Có cần xếp người giúp đỡ cháu không? Kính Tùng có được không? Nó làm việc cần thận lắm" Mạnh Kính Tùng? Được rồi, dù không phải người mình mong muốn, nhưngCảnh Như Tư đã lên tiếng thì anh cũng không thể đòi hôi nhiều. Giang Luyện đang định gật đầu, Thần Côn ngỏi bên bỗng nói: "Không được đâu. Phải là con gái cơ, đây là quy định của họ rồi. Lần trước tôi muốn giúp Tiểu Luyện Luyện mà còn không được." Cảnh Như Tư ngạc nhiên: "Dãn mắt thần còn có quy định này cơ à?" Mái Giang Luyện gần như đã quên mất chuyện này. Quy định tự mình đặt ra, có nói gì cũng phải nhận để đỡ xấu mặt: "Dạ, bọn châu... đúng là có quy định này." Lúc nói câu này, lòng anh rất bỏn chỏn. May mà Cảnh Như Tư không hiểu rõ về dân mắt thần. Con gái... Bà nhìn sang phía Tiển Quỳnh Hoa, định hỏi nên để mình hay Tiển Quỳnh Hoa giúp —— Mạnh Thiên Tư đã xem Sơn Thận Lâu cả đêm rồi, Cảnh Như Tư không muốn làm cô mệt nữa. Ai ngờ Tiển Quỳnh Hoa lại bảo: "Để Tư tỷ nhi giúp đi. Nó quen với Giang Luyện, phối hợp sẽ ăn ý hơn là chúng ta" Mạnh Thiên Tư cụp mắt, bảo sao nghe vậy: "Con thế nào cũng được" Chân Mạnh Thiên Tư bị thương, không tiện hoạt động nên "dân mắt thần" được thực hiện ở ngay trong lều cô. Sau khi chuẩn bị giấy bút xong, những người khác đều ra ngoài cả. Để giữ sự yên tĩnh, ngoài việc ra lệnh cho mọi người đi nhẹ, nói khẽ ra còn dời cả lều trại xung quanh ra xa nữa. Mấy ngày nay Giang Luyện luôn muốn tìm cơ hội ở riêng với Mạnh Thiên Tư, mà nay bất chợt được tất cả mọi người "giúp sức), anh lại cảm thấy mất tự nhiên. Gió ngoài trời lúc lặng lúc thoảng qua, như vô số bàn chân cọ vào chóp lều. Giang Luyện vuốt phẳng trang giấy trước mặt. Ö trong núi không có bút chì, tìm được một hai cây bút mực mang theo người đã là rất tốt. Khắp khu trại có hết thảy mười cây, Giang Luyện ngó qua cả mười cây bút rỏi lại nhìn Mạnh Thiên Tư: "Chắc anh không đổi bút thường xuyên đâu. Nếu em mệt thì cứ nghỉ ngơi đi" Mạnh Thiên Tư nhại giọng Cảnh Như Tư: "Tiểu Giang đúng là... người hiểu lý lẽ. Vậy thì nhờ cả vào chau nhé" Mạnh Thiên Tư nói: "Sao lại không khác? Phải nói bọn họ chọn thủy quỷ là rất chính xác, Chẳng phải có câu sự sống đầu tiên trên địa cầu là ở nước sao? Thủy quỷ có thể sống cùng nước, thể chất của bọn họ vốn đã thích hợp để làm loại... chuyển hóa này rồi" Sao cũng được. Dù sao thủy quỷ cũng là người ngoài, Cảnh Như Tư không quá quan tâm tới họ. Bà lại kéo chủ đẻ vẻ quỹ đạo: "Đoạn Nương Nương và Diêm La từng xuất hiện ở đây, đội tâm người của chúng ta cũng từng tới đây, Sử Tiểu Hải còn gặp nạn ở đây. Vậy nghĩa là chúng ta... đến nơi rồi?" Giang Luyện gật đầu: "Trong tay Diêm La cảm một tấm bản đỏ, hiển nhiên ông ta đang tìm nơi nào đó trên bản đỏ. Rất có thể trên bản đỏ có đánh dấu địa điểm cuối cùng đó. Chỉ cần chúng ta phục chế được tấm bản đỏ thì khoảng cách tìm được... thi thể bà cố Đoạn hẳn là sẽ không còn xa nữa." Khoảng cách tìm được chiếc rương nọ, cũng... không xa nữa. Cảnh Như Tư nghe mà xúc động. Bà thốt lên: "Vậy cháu có thể vẽ lại nó sớm không? Vẽ xong sớm thì chúng ta cũng có thể... bố trí sớm." Giang Luyện còn chưa kịp trả lời, Mạnh Thiên Tư đã nói: "Mẹ Tư, mẹ đừng giục. Dán mắt thân không tiện làm khi trời tối, sợ không an toàn. Bây giờ nửa đêm rỏi, để Giang Luyện đi nghỉ ngơi trước, sáng mai vẽ cũng không muộn." Cảnh Như Tư ngần ra nhưngvẫn cười gượng gạo: "Vậy cũng được..." Giang Luyện thấy trên mặt Cảnh Như Tư và Tiển Quỳnh Hoa đều có vẻ thất vọng thì tìm thắt lại: Đây chẳng phải là lúc để mình thể hiện sao? Anh nói: "Cháu có thể thử. Dù sao cũng là việc lớn, không chỉ vì bà cổ Đoạn mà còn vì bốn sơn hộ chưa rõ tung tích nữa. Tìm được sớm, nói không chừng còn chút hi vọng, mọi người cũng đỡ phải lo lắng" Câu nói này quả thực y nguyên ÿ Cảnh Như Tư. Bà vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: "Đúng vậy, Tiểu Giang đúng là... người hiểu lý lẽ. Vậy thì nhờ cả vào châu nhé" Mạnh Thiên Tư ngỏi bên tức giận nhìn hai người. Xem họ đối đáp mà cô lại thành người xấu. Tuy Cảnh Như Tư chưa được chứng kiến dân mắt thần, nhưngcũng có nghe không ít chuyện: "Vậy bọn cô sẽ bố trí... luôn nhé? Có cần xếp người giúp đỡ cháu không? Kính Tùng có được không? Nó làm việc cần thận lắm" Mạnh Kính Tùng? Được rồi, dù không phải người mình mong muốn, nhưngCảnh Như Tư đã lên tiếng thì anh cũng không thể đòi hôi nhiều. Giang Luyện đang định gật đầu, Thần Côn ngỏi bên bỗng nói: "Không được đâu. Phải là con gái cơ, đây là quy định của họ rồi. Lần trước tôi muốn giúp Tiểu Luyện Luyện mà còn không được." Cảnh Như Tư ngạc nhiên: "Dãn mắt thần còn có quy định này cơ à?" Mái Giang Luyện gần như đã quên mất chuyện này. Quy định tự mình đặt ra, có nói gì cũng phải nhận để đỡ xấu mặt: "Dạ, bọn châu... đúng là có quy định này." Lúc nói câu này, lòng anh rất bỏn chỏn. May mà Cảnh Như Tư không hiểu rõ về dân mắt thần. Con gái... Bà nhìn sang phía Tiển Quỳnh Hoa, định hỏi nên để mình hay Tiển Quỳnh Hoa giúp —— Mạnh Thiên Tư đã xem Sơn Thận Lâu cả đêm rồi, Cảnh Như Tư không muốn làm cô mệt nữa. Ai ngờ Tiển Quỳnh Hoa lại bảo: "Để Tư tỷ nhi giúp đi. Nó quen với Giang Luyện, phối hợp sẽ ăn ý hơn là chúng ta" Mạnh Thiên Tư cụp mắt, bảo sao nghe vậy: "Con thế nào cũng được" Chân Mạnh Thiên Tư bị thương, không tiện hoạt động nên "dân mắt thần" được thực hiện ở ngay trong lều cô. Sau khi chuẩn bị giấy bút xong, những người khác đều ra ngoài cả. Để giữ sự yên tĩnh, ngoài việc ra lệnh cho mọi người đi nhẹ, nói khẽ ra còn dời cả lều trại xung quanh ra xa nữa. Mấy ngày nay Giang Luyện luôn muốn tìm cơ hội ở riêng với Mạnh Thiên Tư, mà nay bất chợt được tất cả mọi người "giúp sức), anh lại cảm thấy mất tự nhiên. Gió ngoài trời lúc lặng lúc thoảng qua, như vô số bàn chân cọ vào chóp lều. Giang Luyện vuốt phẳng trang giấy trước mặt. Ö trong núi không có bút chì, tìm được một hai cây bút mực mang theo người đã là rất tốt. Khắp khu trại có hết thảy mười cây, Giang Luyện ngó qua cả mười cây bút rỏi lại nhìn Mạnh Thiên Tư: "Chắc anh không đổi bút thường xuyên đâu. Nếu em mệt thì cứ nghỉ ngơi đi" Mạnh Thiên Tư nhại giọng Cảnh Như Tư: "Tiểu Giang đúng là... người hiểu lý lẽ. Vậy thì nhờ cả vào chau nhé"