Gian tế đã bị "mổ bụng" rồi vậy mà lông phượng hoàng vẫn bị lấy cắp, chứng tỏ trong nội bộ phe Hoàng Đế vẫn còn gián. Bành Nhất để xuất với bên Xi Vưu cho mình rút về với lý do tiếp tục ở lại làm gián điệp sẽ có nguy cơ bị phát hiện.
Chưa tìm được xương rồng nhưng mọi thứ bọn họ cần đều đã lấy được thì xương rồng cũng chẳng còn cần thiết nữa: Xương rồng phải kết hợp với lông phượng hoàng, một khi không có lông phượng hoàng, xương rồng sẽ trở thành món đồ vô dụng.
Bành Nhất suôn sẻ xâm nhập vào phe Xi Vưu nhưng những gì xảy ra sau đó lại chẳng thuận lợi như ông ta tưởng.
Đầu tiên là khi ông ta đến, Huống Đại đã phản bội rồi.
Muốn mở rương cần có máu của người nhà họ Huống và người đóng rương. Người đóng rương chính là ông ta mà việc đánh cắp ít máu của ông ta cũng chẳng phải việc gì khó —— nhất lúc bị hành hình, máu ông ta chảy tứ tung khắp nơi.
Mà khi chiếc rương bị mở ra, ông ta cũng không rõ những thứ bên trong đã lưu lạc những đâu.
Thứ hai, dù ông ta là công thần có địa vị cao hơn Huống Đại và có thể nghe ngóng được đôi chút tin tức có giá trị thì ông ta vẫn là quân cờ, bên Xi Vưu không thể để ông ta biết tin tức tuyệt mật được.
Nói cách khác con đường nằm vùng của ông ta sẽ rất dài.
Sau một thời gian xâm nhập vào phe Xi Vưu, Bành Nhất đã phát hiện ra bên Xi Vưu đang đồng thời tiến hành hai công trình lớn ở Tương Tây và Quảng Tây. Nhóm người góp mặt trong hai công trình không liên quan gì tới nhau, nghĩa là ai đã tham gia bên này sẽ không được tham gia bên kia.
Bành Nhất được điều tới Quảng Tây làm một nhóm trưởng không lớn không nhỏ. Cũng chính là ở nơi đó, ông ta biết được trong lúc xương rồng bị đốt có một mảnh vụn đã ghim vào núi đá. Ngọn núi ấy được người ta đặt tên là núi Trấn Long.
Mà dãy núi sóng đôi với núi Trấn Long được chọn làm nơi cất giữ lông phượng hoàng.
Bành Nhất lặng lẽ quan sát kết cấu Mắt Phượng Hoàng, biết rằng nếu để phe Xi Vưu chế tạo xong nắp đồng xanh, sẽ khó mà lẻn vào Mắt Phượng Hoàng từ trên mặt đất. Là một kẻ nằm vùng đúng danh nghĩa, ông ta biết mình phải chôn một quả mìn hoàn hảo cho công trình đó.
Vậy là ông ta đề nghị bày trận cho căn phòng bên trong Mắt Phượng Hoàng để nhỡ có quân địch lẻn vào, trông thấy chiếc lông phượng hoàng cắm trên đài đá sẽ sơ suất cho rằng đó là tất cả, không đi tìm kiếm khắp nơi nữa.
Phe Xi Vưu đồng ý với đề nghị này. Tuy nhiên dù chỉ có một chiếc lông phượng hoàng cũng có vắng sáng bảy màu lấp lánh. Bởi vậy để che giấu ánh sáng ấy, họ cần gọi nhà họ Thịnh chín chuông đến đặt ba cỗ quan tài đầy xương người chết để trấn áp. Việc này do Bành Nhất phụ trách cũng làm ông ta dễ ra tay hơn ——— Vốn đĩ ba cỗ quan tài phải đặt ở trên nắp đồng xanh nhưng dưới sự chỉ huy của ông ta, cỗ quan tài dưới cùng đã được đặt sâu xuống vài tấc, chìm trong đồng xanh lỏng chưa kịp nguội khiến nắp đồng xanh không còn là một khối nguyên vẹn mà thành chiếc nắp bám quanh quan tài.
Vậy là quả mìn đầu tiên đã được ông ta chôn xuống: Mắt Phượng Hoàng có lỗ hổng.
Điều ông ta lấy làm tiếc nuối là bên Tương Tây, ông ta chẳng thể tìm được người hỏi thăm.
Sau khi giải quyết xong Mắt Phượng Hoàng, ông ta nhận được thông báo phải lập tức tới một công trình bí mật mới ——— Núi Côn Lôn.
Do việc điều động này quá đột ngột mà khoảng cách hai bên quá xa, Bành Nhất chỉ kịp gặp người liên hệ của mình một lần để nói cho đối phương biết nơi giấu lông phượng hoàng.
Tuy nhiên biết chỗ giấu cũng không thể đi lấy ngay được vì một là sợ rút dây động rừng, hai là dù sao những món khác cũng chưa rõ tung tích, lấy ra cũng không có chỗ cất, chỉ bằng cứ để lại trong Mắt Phượng Hoàng, khi nào cần lại đi lấy cũng không muộn.
Núi Côn Lôn khi đó thuộc sở hữu của phe Hoàng Đế. Việc Bành Nhất tới Côn Lôn tham gia công trình là một việc rất bí mật, trước khi tới nơi, ngay cả những người tham dự cũng không biết được mục đích cụ thể của công trình này là gì. Vậy nên kế hoạch của Bành Nhất là ghi chép lại tuyến đường trước sau đó mới tìm cách liên hệ cho người bên ngoài.
Nhưng kế hoạch này không thể thành công.
Lý do là vì bọn họ không đi công khai trên mặt đất mà toàn đi xuyên hang núi, sông ngầm, khi gặp đường cùng sẽ có sơn quỷ mổ núi mở đường. Cuối cùng bọn họ tới một cái hang lớn dưới mặt đất, sau đó lại được cái hang lớn ấy chở đi trong mấy ngày liền để tới địa điểm cuối cùng.
Cái hang lớn dưới mặt đất ấy chính là hố đất đi động. Còn điểm cuối thì là chín khúc ruột quanh ẩn sâu trong lòng núi.
++++?
Nói tới đây bỗng có chiếc xe tải đêm ngang qua, có lẽ chiếc xe đó chở dầu mazut nặng nên mặt đường luôn có những tiếng ẩm ẩm vang đội. Thần Côn dừng lại nghỉ một thoáng, uống vài ngụm nước.
Nhân cơ hội ấy, Giang Luyện hỏi thăm vết thương của ông: "Bụng... chú chỉ rạch một vết nhỏ mà nát bét thành như vậy á?"
Thần Côn gật đầu.
"Nó bị như vậy từ khi nào?"
"Từ lúc bắt đầu mở rương."
Má ơi. Giang Luyện hít thật sâu rồi nghĩ bụng: Vậy nghĩa là lúc Thần Côn tiếp đón đám La Nhận, vết thương đang liên tục thối rửa. Thế mà anh còn bảo với Mạnh Thiên Tư rằng Thần Côn ngây thơ, dễ lừa. Xem ra anh đã nhìn nhầm ông rồi, một khi người chân chất muốn giả vờ thì chẳng ai phát hiện ra được.
Rồi anh lại nghĩ: Chắc hẳn Thần Côn cũng rất đau khổ khi cơ thể mình bị thối rữa ra.
"Vết thương đó... có đau không?"
"Bây giờ vẫn ổn, không đau gì cả. Nếu mà nó đau đến mức muốn chết đi sống lại thì chú đã bị bọn cháu phát hiện rồi... Mà chú nói tới đâu rồi nhỉ?"
Giang Luyện ngẫm nghĩ: "Chú nói tới đoạn đến đích cuối cùng rồi." Dòng suy nghĩ bị xe tải cắt ngang của Thần Côn lại tụ về.
"Lúc bấy giờ ngọn núi ấy không có chín khúc ruột quanh cũng chẳng có mạch máu băng. Thậm chí còn không có cái hang động sâu ngút ngàn mà cháu thấy đâu —— Bọn họ đào từ dưới chân núi lên đỉnh núi, tựa như làm phẫu thuật thay gân đổi xương cho ngọn núi vậy. Mà ngọn núi đó cũng rất đặc biệt, trên núi còn có người của Hoàng Đế canh gác cơ."
Giang Luyện không hiểu lắm.
Thần Côn nhìn anh bằng ánh mắt nghỉ ngại rồi đổi cách nói khác dễ hiểu hơn: "Có thể cách làm của bọn họ tương tự với việc cháu xây dựng công trình ngay dưới móng nhà kẻ địch."
Giang Luyện lập tức hiểu được ngay.
Ôi trời sao mà kích thích thế! Phần trên đỉnh núi là nơi làm việc của phe Hoàng Đế, còn trong lòng đất là công trình đang lặng lẽ mở rộng lên trên của bên Xi Vưu ——— Cuộc chiến dưới lòng đất thời Thượng Cổ quả là cam go.
Nhưng mà...
Anh vẫn còn điểu thắc mắc: "Ngọn núi ấy quan trọng lắm à mà sao phe Hoàng Đế còn phải cho người đến gác?"
Thần Côn thổn thức: "Cháu nghĩ đó là nơi nào? Đó là thang trời Côn Lôn, là nơi đốt rương. Những chiếc rương trước đó đều được thiêu hủy trong lòng ngọn núi ấy. Không phải nơi nào cũng đốt rương bằng xương rồng được đâu, nhất định phải thực hiện ở trong ấy. Khi Bành Nhất tìm được rương và những thứ khác cũng phải mang về đó mới đốt được."
Giang Luyện lại thắc mắc: "Đó là nơi đốt rương thì cháu có thể hiểu được do bệ đá kia không nhỏ thừa sức dùng để đốt gì đó. Nhưng thang trời Côn Lôn là cái gì?"
Thần Côn chỉ vào đầu mình: "Chú chịu. Những tin tức chú nhận được không nói cho chú biết thang trời Côn Lôn là gì cái gì."
Được rồi, Giang Luyện cũng không nói lan man nữa: "Chú kể tiếp đi." Thần Côn suy nghĩ thật lâu mới kể tiếp: "Tuy nhiên nơi này có người canh gác không chỉ vì nó là nơi đốt rương mà còn vì..."
Ông nói thật nhỏ như sợ bị người khác nghe thấy: "Phần xương rồng còn lại được giấu ở nơi này."
++++?
Từ một góc độ nào đó việc xương rồng được giấu ở đây rất hợp lý: Nơi đốt rương tựa như nồi và bếp còn xương rồng chính là củi lửa. Củi lửa phải ở cạnh bếp mới dễ dùng chứ.
Công trình Côn Lôn bắt đầu từ trong lòng ngọn núi này là một chiêu bắn trúng hai con chim: Một là bọn họ có thể nhân cơ hội đi tìm xương rồng. Hai là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Có thế nào đi nữa, phe Hoàng Đế cũng không thể nghĩ tới việc bọn họ sẽ đặt sào huyệt quan trọng nhất ở nơi này —— Lúc bấy giờ, phần lớn người thuộc phe Hoàng Đế đã rút về lưu vực sông Hoàng Hà, nơi này chỉ còn một lượng người nhỏ canh gác mà thôi, rất dễ xử lý. Đến lúc đó trên núi là trạm canh gác của anh, trong lòng núi toàn là người của tôi.
Để tránh làm lộ bí mật, bọn họ có dự định sẽ giải quyết tất những người được phe Hoàng Đế cử sang đây xem xét. Nhưng chính bọn họ cũng đoán được sẽ không có mấy người tới đây: Người tộc Thần đang chuyển dần thành người bình thường, sống cuộc sống bình thường thì bí mật này sẽ dần bị chôn vùi trong cát bụi.
Mãi khi tới nơi, Bành Nhất mới biết được tất cả những chuyện này mà khi ấy lòng núi như một chiếc lồng giam khổng lồ, không ai có thể liên lạc với bên ngoài hết. Chính vì vậy điều duy nhất ông ta có thể làm là tìm được Xương Rồng trước những kẻ phe Xi Vưu.
May mắn ông ta là trưởng nhóm, phụ trách giám sát công trinh nên có nhiều cơ hội đi đò xét. Thế nhưng còn chưa tìm được xương rồng, ông ta đã tìm thấy một người khác.
Huống Đại.
Huống Đại có thể sống đến giờ phút này không hẳn vì ông ta ngoan ngoãn làm việc, lấy lòng phe Xi Vưu mà do bọn họ thấy ông ta là thợ lành nghề, vẫn còn giá trị lợi dụng nên chưa xử lý vội. Nhưng bọn họ cũng chỉ cho ông ta làm mấy việc lặt vặt thôi.
Bành Nhất lập tức chuyển Huống Đại đến đội mình quản lý và giúp đỡ hết mực: Tất nhiên loại người như Huống Đại không thể nào tin tưởng được nhưng vẫn có thể lợi dụng làm kẻ sai vặt —— Có hai người cùng phối hợp sẽ đễ dàng hơn, mà khi cần thiết còn có thể coi ông ta như kẻ chết thay hoặc bàn đạp nữa.
Huống Đại chẳng hay biết gì, cứ nghĩ mình gặp được quý nhân nên cảm động lắm.
Chẳng bao lâu sau, công trình đã đến giữa lòng núi, phe Xi Vưu cũng bắt đầu xử lý những người canh gác. Bành Nhất tiếp cận người quản lý, giấu xương rồng đi trước. Có điều vì công trình vẫn đang tiến hành, xung quanh có rất nhiều người qua lại, ông ta cũng chỉ giấu ở trong núi.
++++?
Đến đây Giang Luyện đã đoán được: "Sau này ông ta lấy danh nghĩa cất giấu xương thú để giấu xương rồng vào trong băng?"
Thần Côn gật đầu: "Sau khi chín khúc ruột quanh có hình dạng đại khái, chuyện bố trí các thứ được bắt đầu. Vì chiếc rương đó không thể vứt lung tung bên ngoài nên nó cũng được giấu ở đây. Mà khi ấy trong rương chỉ còn lại mấy mảnh xương thú đã mất đi oán khí."
"Cháu nhớ lại vị trí của bệ đá đó mà xem. Nơi ấy vừa hay nằm ở vị trí giữa lòng núi với phần bên dưới bị khoét rỗng. Một là do bệ đá đó là nơi đốt rương mang ý nghĩa không tầm thường. Hai là vì đứng ở nơi đó có thể thấy rõ ruột núi bên trên và hố đất bên dưới. Theo như cách gọi ngày nay thì đó là nơi để quan sát tiến độ công trình."
Giang Luyện tặc lược: Bành Nhất quả là lớn mật khi dám bỏ xương rồng vào trong băng trước con mắt bao người, thế nhưng ông ta cũng vẫn thành công. Khi xung quanh con rồng băng được bao phủ bởi một lớp sương dày, chẳng còn ai nhìn ra những mảnh xương bên trong nữa. Cho đù có ai đó rảnh rỗi đi đục đếo băng và lấy được một mảnh xương thì cũng chỉ cho rằng đó là xương thú mà thôi.
Đương nhiên, những thứ được giấu trong chín khúc ruột quanh không chỉ mình xương thú mà còn có cả thủy tỉnh, tức nhưỡng, xác chết kỳ lân đã mục rữa được đào lên và cả thái tuế. Những thứ ấy được giấu trong hố đất di động đang tạm dừng chân ở Côn Lôn.
Mãi tới khi ấy, Bành Nhất mới vỡ lẽ về những mưu đồ của phe Xi Vưu. Thống kê lại các món đồ trong rương cũng khiến ông ta dấy lên một suy nghĩ: Trong rương có mật núi, mật núi có thể khắc chế thủy tỉnh. Vậy mật núi đâu rồi?
Ông ta có một tỉn tức quan trọng muốn gửi ra ngoài nhưng lại chẳng thể gửi được. Tuy những người canh gác phía trên của phe Hoàng Đế đã bị tiêu điệt nhưng vì bí mật trong hố đất di động đã dần hé lộ, phe Xi Vưu càng thắt chặt cảnh giác hơn. Thỉnh thoảng có người ra khỏi ruột núi hít thở thì cũng chỉ được loanh quanh trong thung lũng thôi. Việc duy nhất Bành Nhất có thể làm là quan sát thế núi, hình núi để vẽ bản đồ, tích lũy thêm nhiều tin tức.
Đồng thời ông ta cũng nghe ngóng được nhiều tin tức hơn.
—— Nghe nói người bên trên xem quẻ nói rằng: Tỉnh thể kỳ lân còn mất rất lâu nữa mới trưởng thành được, chẳng biết bao giờ mới tới trình độ "không cánh mà bay, không gặp mà lại gặp".
—— Khi thời cơ chín muối, tỉnh thể kỳ lân trưởng thành sẽ rụng xuống. Nếu lúc đó hố đất di động đang chìm trong nước, tỉnh thể kỳ lân cũng sẽ trôi nổi theo. Nó sẽ tránh né người sống nhưng lại thân thiết với thi thể. Nếu lấy thi thể người chết làm mồi là có thể câu được nó. Nhưng thi thể của người bình thường lại chẳng thể mang ra làm mồi. Tỉnh thể kỳ lân có thể bị nhét vào miệng người bình thường nhưng nó tuyệt nhiên không chủ động chạy tới chỗ người thường. Gặp được thi thể thích hợp, nó sẽ chui vào trong cơ thể người chết qua miệng và khiến người đó sống lại.
Tất nhiên bọn họ không thể để đám "mồi câu" dùng mất tỉnh thể kỳ lân được, thế là bọn họ học theo cách Thủy quỷ đối xử với Ô Quỷ: lấy dây buộc chặt cổ mồi câu để tỉnh thể kỳ lân không chui qua được, sau đó cứ moi tỉnh thể từ trong miệng người chết ra là được.
—— Nơi được canh gác nghiêm mật nhất ở đây chính là con đường thông tới hố đất di động. Mấy hôm nữa sẽ có người mang đến một lượng lớn châu chấu đá. Trước khi được thả vào ruột núi, châu chấu đá được giao cho Bành Nhất chăm sóc. Thứ này rất giống châu chấu. Chúng thích ăn đồ sống nhưng khi không có đồ sống để ăn chúng cũng không chết, bởi vì chúng còn ăn được cả đá nữa. Khi ngủ chúng nó là đá, đồ ăn của chúng nó là đá và lúc chết đi cũng thành đá.
—— Trên đời này có loại cỏ bị trâu bò ăn nhưng cũng có loại cỏ hút máu, ăn thịt. Phía cuối của hang động sâu không thấy đáy được gieo trồng loại cỏ này.
Nhưng biết được càng nhiều, dự cảm xấu trong lòng Bành Nhất càng lớn: Những bí mật này không phải thứ có thể để nhiều người biết, trừ phi người biết đến đều là người chết.
Khi ruột núi sắp sửa hoàn thành, quản lý cấp trên gọi Bành Nhất tới báo cho ông ta biết một việc: Việc mở và đóng ruột núi cần có chìa khóa. Bọn họ muốn lấy rương làm chìa khóa vì rương sẽ được giấu ở trong này, cũng có nghĩa là sau khi ruột núi bị khóa lại sẽ không thể mở ra từ bên ngoài nữa.
Mà những người bị nhốt trong lòng núi lại được đối xử khác biệt: Những kẻ không có giá trị lợi dụng thì bị giết chết ngay tại chỗ rồi thả vào trong hố đất làm phân bón cho thái tuế. Những người có công, có thân phận được xử lý như sau: Tỉnh thần được "cho vào thủy tỉnh", thi thể có người phụ trách hỏa thiêu ——— Tức nhưỡng có thể bảo tồn thi thể rất lâu nhưng phải mất một khoảng thời gian rất lâu nữa, tỉnh thể kỳ lân mới trưởng thành, mà đến lúc đó việc bảo tồn thi thể bằng tức nhưỡng đã không còn ý nghĩa.
Quản lý an ủi ông ta rằng: Không sao đâu, những việc này đều được bọn họ cân nhắc cả rồi. Đến lúc tỉnh thể kỳ lân trưởng thành sẽ có thi thể tươi mới, chính thống nhất cho ông ta. Bọn họ cũng sẽ cố gắng dự trữ thật nhiều để nhỡ cơ thể được chọn không phù hợp thì còn có thể thử cái khác.
Sau đó quản lý chúc mừng Bành Nhất rằng ông ta là người có công, có thể đưa tỉnh thần vào thủy tỉnh rồi bảo ông ta chuẩn bị sẵn sàng cho việc ra đi.
Bành Nhất làm bộ vui mừng nhưng trong lòng thì hiểu rõ thời gian của mình chẳng còn mấy.
Ông ta không thể đưa tỉnh thần mình vào thủy tỉnh được vì khi ấy ông ta sẽ bị đổi về gương mặt trước khi sửa đổi và vết sẹo hình chữ "s" kéo dài ở phần bụng.