Giang Luyện vội vàng lùi lại, nhưng mà hai con bé đang nói chuyện liên miên kia đang đi thẳng về phía này. Khi thấy hai bên sắp chạm mặt nhau, Giang Luyện vội vàng ôm Mạnh Thiên Tư lên, trốn ra sau một mặt tường khác của căn nhà. Bên ngoài mặt tường này chính là tường bao của sân, chắc hẳn có thể trèo tường để trốn ra ngoài.
Tiếng nói chuyện của hai con bé kia gần như ở ngay bên tai anh.
"Vào xem không?"
"Thôi đừng vào, chị Bạch nói, cô ta rất khó xử lý. Người bình thường chỉ cần ba cây nhang, nhưng đến giữa trưa thế nào cũng đổ, còn cô ta thì mười mấy cây mà người vẫn chẳng sao cả. Không đến tối không đổ được đâu. Mà Sơn quỷ lại biết "giả điên", mình không được để cô ta lừa."
Giang Luyện khẽ thở phào, nói thầm trong bụng: nghe chị Bạch của mấy đứa đi.
Ai ngờ hai đứa này vẫn chưa chịu đi.
"Chị có thấy cái vòng cổ cô ta đeo không? Đẹp lắm luôn."
Vòng cổ?
Giang Luyện cúi đầu xuống, nhìn về phía Mạnh Thiên Tư đang cuộn tròn trong ngực mình. Trên cổ cô đúng là có đeo một sợi dây chuyền, cũng đúng là rất đẹp, mặt dây chuyền là hình đám mây nhòn nhọn được làm bằng vàng, trên mũi nhọn của đám mây có treo một viên ngọc bích trong suốt, nhìn qua cũng biết nó có giá trị không nhỏ.
"Còn cả vòng tay nữa. Vòng tay cũng rất đẹp, trông như một sợi dây vàng quấn trên tay ý."
Ánh mắt Giang Luyện lại rơi xuống cổ tay Mạnh Thiên Tư. Chiếc vòng tay này không phải giống sợi dây vàng, mà nó chính là những sợi dây được làm bằng vàng. Vòng tay này hẳn là cùng một bộ với chiếc dây chuyền kia, vì trên những sợi dây đó có đính những viên ngọc thạch xanh biếc, nhỏ nhắn, xinh xắn, mỗi khí ánh nắng chiếu vào, sẽ tạo ra những quầng sáng xinh đẹp.
Anh vẫn còn nhớ lúc cô đi xuống lầu là nửa đêm, sau đó cô đã bị "bắt cóc" luôn rồi. Lúc ngủ thì đeo lắm trang sức thế làm gì nhỉ?
"Thôi đừng lấy! Nhỡ đến khi tỉnh lại cô ta đòi, thì chị Bạch sẽ biết."
"Thế đeo thử thì sao? Em còn chưa được đeo cái vòng nào đẹp như thế..."
Lời còn chưa dứt, tiếng khóa cửa đã vang lên. Bọn này nhanh tay thế, Giang Luyện nghĩ thầm trong bụng. Anh còn chưa kịp làm gì, cửa đã bị mở ra, ngay sau đó tiếng hét của con bé kia đã lanh lảnh như tiếng còi báo động: "Chị Bạch!"
***
Giang Luyện đoán không sai, người dân trong trại này là cùng một bọn. Vì bên này vừa hét lên, bên ngoài đã dồn dập tiếng bước chân, và tiếng hò hét ——
"Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì thế?"
"Là nhà chồng Điền Nha à?"
"Kim Châu, mày kêu gì đó?"
May mắn là trong lúc hoảng loạn, hai con bé kia đã chạy thẳng ra ngoài cổng, khiến cho ngôi nhà này có một khoảng thời gian trống không. Giang Luyện ôm Mạnh Thiên Tư chui vào trong một căn phòng ở bên cạnh. Phòng ốc nơi này được xây bằng đá nên việc lấy ánh sáng rất kém. Mà căn phòng này lại có vẻ giống phòng của một bà lão, vì đồ đặc trong phòng khá cổ.
Giang Luyện nhét Mạnh Thiên Tư xuống dưới gầm giường, rồi chính anh cũng chui vào theo. Sau khi nằm ngay ngắn rồi, anh mới giơ tay kéo ga giường xuống và chỉnh lại đôi dép lê ở trước giường.
Bên ngoài khá ồn ào, dưới gầm giường thì vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, Giang Luyện rất muốn nghe xem đám người bên ngoài đang nói gì, nhưng do quá đông người, lại cách hẳn một bức tường đá, nên anh chỉ có thể nghe thấy là có tiếng của Bạch Thủy Tiêu ở trong đó.
Một lát sau, đám đông tan đi, nhưng lại có tiếng bước chân đi thẳng về phía phòng ngủ. Giang Luyện hơi run lên, sau đó anh lại dịch người vào trong vì sợ bị phát hiện.
Xuyên qua khe hở của ga giường, anh nhìn thấy mấy đôi chân đứng ở bên giường. Người đi đầu ngồi xuống mép giường, một đoạn chân trắng nõn lộ ra giữa gót giày và ống quần.
Đây là Bạch Thủy Tiêu, còn ba đôi chân đứng đối diện cô ta, có hai người đi giày hoa kiểu thiếu nữ, chắc là hai con bé kia. Còn một người đi đôi giày vải màu xanh rộng rãi chắc chắc là bà Điền Nha kia.
Giang Luyện ngừng thở.
Sau đó anh nghe thấy Bạch Thủy Tiêu hỏi: "Chắc chắn là cửa vẫn khóa chứ?"
Một cô bé đáp: "Vẫn khóa ạ, hương cũng đang đốt, chỉ mỗi người là biến mất."
"Biến mất từ bao giờ?"
Cô bé kia sợ hãi, một lúc sau mới dám trả lời: "Em không biết... Giữa trưa qua đó đổi hương một lần, bây giờ mặt trời đã xuống núi rồi, không biết người chạy lúc nào."
Bạch Thủy Tiêu vừa tức vừa lo: "Chẳng lẽ có người tới cứu đi rồi?"
Lời này hẳn là hỏi bà Điền Nha, vì sau đó bà lão này trả lời khá ngập ngừng: "Chắc là không đâu. Cô đã nói là cả đoạn đường này làm rất sạch sẽ, cũng cắt đuôi bọn họ, không có ai đi theo được mà? Với lại lúc nãy tôi có hỏi một vòng, nhưng không ai nhìn thấy người lạ đi vào cả. Nơi này của chúng tôi cô cũng hiểu mà, phàm là người lạ mặt đến đều bị chặn lại không cho đi."
Giang Luyện âm thầm bội phục mình biết nhìn xa trông rộng: Che giấu hành tung là đúng, cái trại này quả nhiên có vấn đề.
Bạch Thủy Tiêu không kìm được cơn tức: "Vậy sao bây giờ lại không thấy? Chẳng lẽ cứ đột nhiên biến mất được à?"
Giọng bà Điền Nha mang theo một chút sợ hãi: "Mạnh tiểu thư này không đơn giản đâu, Tiểu Lượng còn phải chịu thua cô ta cơ mà. Tôi chỉ biết là có Sơn quỷ thôi, chứ bọn họ có bản lĩnh gì, kiếm ăn bằng gì thì tôi không hỏi thăm được. Sơn quỷ này chắc cũng ngang với Sơn thần đấy. Cô ta còn trẻ mà đã là thủ lĩnh rồi, có khi nào cô ta biết... độn thổ không?"
Giang Luyện rất muốn cười. anh nhìn Mạnh Thiên Tư nằm bên cạnh: Có thể độn thổ (chui xuống đất) hay không anh không biết, nhưng nằm trên mặt đất thì có này.
Bạch Thủy Tiêu quát lên: "Bà nói bậy bạ gì đó!"
Tuy là quát, nhưng giọng nói cũng không chắc chắn, hiển nhiên cô ta cũng không dám khẳng định. Bà Điền Nha bỗng hoảng loạn: "Bé Bạch, cô ta chạy được rồi, thì sẽ dẫn người đến báo thù chúng ta hả? Bọn họ đông người, lại nhiều thủ đoạn, chúng ta có nên... trốn đi trước không?"
Bạch Thủy Tiêu không tiếp lời bà ta, một lát sau mới thì thào: "Không đúng, nếu cô ta có thể độn thổ, thì đã chạy lâu rồi. Hay là có người đến cứu cô ta, nhưng vì có chút bản lĩnh, nên khi vào trại không bị người phát hiện."
Yết hầu Giang Luyện lăn lộn: Chuyện này hẳn là không lừa được bao lâu nữa, chỉ sợ đối phương nghĩ ra ngay thôi.
"Trước buổi trưa người vẫn còn ở, mặc dù tôi không canh ở trong phòng, nhưng tôi vẫn ở trong sân, nếu có người vào thì tôi sẽ phát hiện ngay. Tôi và bà chỉ đi có một lúc, nếu muốn cứu người, chỉ có thể lẻn vào trong lúc đó. Nhưng tôi đã để Kim Châu, Ngân Châu ở lại..."
Nói đến đây, giọng cô ta bỗng cao lên: "Có phải hai đứa bay lén ra ngoài chơi không?"
Không biết là Kim Châu hay Ngân Châu trả lời: "Không có, bọn em chỉ đi ra ngoài một tẹo để rút cành lúa mì về bện thôi. Nhưng bọn em vẫn để ý cổng mà, không có ai đi ra cả..."
Mép giường bỗng nhẹ đi, là Bạch Thủy Tiêu đột nhiên đứng dậy. Sau đó là một cái tát thật vang: "Đồ ăn hại, nhìn cổng thì làm được gì? Người ta không biết trèo tường à?"
Hai cô bé khẽ sụt sịt, chứ không dám khóc thành tiếng.
Bà Điền Nha thì sốt sắng: "Mau đi thôi, còn hỏi những cái đó làm gì nữa? Kim Châu, Ngân Châu cũng phải đi. Sơn quỷ đâu có dễ chọc đâu, cô còn giết người của bọn họ..."
Bạch Thủy Tiêu lại không nghe bà ta, mà vẫn lẩm bẩm: "Không đúng, bên ngoài bao nhiêu người như thế, dù Mạnh Thiên Tư không choáng thì chân cũng run, mà thời gian lại ngắn, bọn họ không thể đi xa được!
Giọng cô ta bắt đầu kích động: "Nói không chừng bây giờ đang trốn trong mấy nhà quanh đây. Bà Điền Nha, bà đi ra bên ngoài hỏi một vòng, bảo bọn họ về kiểm tra lại phòng ngủ, nhà bếp, tủ bát, gầm giường..."
Nghe được hai chữ "gầm giường", Giang Luyện hơi choáng váng. Bạch Thủy Tiêu này đầu óc hoạt động quá nhanh nhạy. Bây giờ cô ta vẫn còn "ở dưới đĩa đèn thì tối", mới nghi những nhà xung quanh chứ chưa nghi đến gầm giường nhà mình. Nhưng chẳng mấy chốc cô ta sẽ nghĩ đến thôi.
Ngay sau đó anh nghe thấy con bé Châu nào đó tỏ vẻ thông minh, nói một câu tỉnh bơ: "Gầm giường à? Gầm giường nhà mình rộng này, cũng rất dễ dấu người."
Sau đó đã cúi người, chống tay xuống đất.
Giang Luyện cách ga trải giường, nhìn thấy bóng người nhỏ bé kia cúi xuống, chỉ một giây sau là sẽ đối mặt với anh, thì dây cung trong đầu bỗng chùng xuống: Dù sao cũng bị lộ, thua người không thua trận, có nên nằm nghiêng người, mỉm cười chào hỏi con bé kia không nhỉ? Ít ra thì trông vẫn đẹp mắt...
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông đinh đinh đang đang, tiếng chuông đó ban đầu còn yếu ớt, nhưng sau đó đã nhanh chóng mạnh lên: sau đó có những tiếng chuông khác xen vào, còn có cả tiếng chiêng vang, một tiếng "ông" vang khắp bốn bên, mãi mà không dứt.
Bóng lưng nhỏ bé, gầy gò kia cứng đờ lại, sau đó đứng bật dậy. Còn bà Điền Nha thì như bị dẫm phải đuôi, suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Nguy rồi! Sơn quỷ đuổi tới cửa rồi, nếu còn chần chừ nữa thì không đi được đâu!"
***
Theo trực giác của Giang Luyện, việc "Sơn quỷ đuổi tới cửa" là không thể nào. Đám người Mạnh Kính Tùng có giỏi đến đâu cũng không thể chuẩn như vậy được. Nhưng anh vẫn vui vì nhờ chuyện này mà anh có thêm thời gian xoay sở —— —— —— quả nhiên, ngay sau đó Bạch Thủy Tiêu đã nghi hoặc: "Sao có thể đến nhanh vậy được. Đừng tự dọa mình, đi xem tình hình đã rồi tính."
Bốn người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, chẳng mấy chốc trong phòng đã không còn ai. Nhân lúc vắng người, Giang Luyện chui ngay ra ngoài. Trong sân trống không, cửa nhà mở rộng. Giang Luyện đứng lấp sau cánh cửa, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, sau đó mới thò hẳn nửa cái đầu ra, trong lòng vui sướng.
Cái trại này phân bố hỗn loạn trên một sườn núi nghiêng nghiêng, nhưng nó lại khác với những trại khác ở chỗ, xung quanh trại này có một bức tường đá cao bằng một người lớn. Có thể thấy dược bức tường này được xây dần theo năm tháng, vì lớp đá bên dưới cũ hơn hẳn lớp bên trên. Không biết bức tường này được xây để phòng cái gì, nếu là phòng thú dữ, thì trại nào ở trên núi chẳng phải phòng, nhưng người ta có xây tường cao thế đâu.
Cổng trại tất nhiên là mở ở chỗ thấp nhất. Thế đất của nhà bà Điền Nha hơi cao, nên tầm mắt nhìn ra ngoài tường rất rộng. Giang Luyện có thể nhìn thấy một đám người đang đi về phía cổng trại, mà chỗ cổng trại đã có một đám đông rồi —— không dám nói là tất cả mọi người trong trại đều ở chỗ ấy, nhưng ít nhất đằng trước trại đông, thì đằng sau sẽ ít người. Mà mặt trời thì đã ngả hẳn về phía tây, lúc này chỉ còn cách trời tối có một bước...
Cơ hội trời cho, nếu muốn chạy trốn thì phải chạy ngay lúc này! Nếu người đến đúng là Sơn quỷ, hai bên gặp nhau tất nhiên là sẽ tốt hơn, nhưng nhỡ không phải thì sao? Thôi cứ chạy trước đã rồi tính.
Giang Luyện không hề nghĩ nhiều, anh chạy về phòng, kéo Mạnh Thiên Tư ra khỏi gầm giường, cô vẫn bất tỉnh như trước. Giang Luyện cõng cô lên lưng, dùng dây thừng buộc quanh một vòng để cô không bị rơi xuống. Trong lòng anh còn hơi tiếc nuối vì không có ai quay cảnh này lại cho anh: Nếu mà quay được cái video này, đến khi cô tỉnh lại nhìn thấy anh tận tâm tận lực cứu mình, thế nào cũng cảm động, quên sạch ân oán trước kia, rồi còn thành lập tình bạn hữu nghị với anh nữa. Vậy thì khi anh hỏi mượn Thận Châu, kiểu gì cũng rất đơn giản.
Anh nhảy ra ngoài tường, dựa vào vị trí thăm dò được lúc mới vào trại, chạy về phía sau núi, may mà quãng đường cũng khá thuận lợi. Khi anh đi được một nửa đường có quay lại nhìn, quả nhiên không phải Sơn quỷ tìm đến tận cửa, vì đám người ở cổng trại đã bắt đầu tản ra, đa số đều nhàn nhã đi về nhà.
Thời gian không nhiều lắm, Giang Luyện hơi sốt ruột, cũng không thèm che lấp nữa mà nhanh chân chạy ra ngoài. Khi chạy qua cửa một ngôi nhà, bỗng nghe thấy người bên trong quát lên: "Mày là ai!"
Giang Luyện bị quát thì giật mình, anh dừng lại theo phản xạ rồi quay sang nhìn.
Trong cửa có một người đàn ông gầy còm đang nhanh nhẹn bò ra. Ông ta không có chân, chắc là bị cụt, chỉ có thể dùng hai tay để di chuyển cơ thể. Nửa người trên trống trơn, từng chiếc xương sườn nhô lên, được bọc bởi một lớp da đen nhánh, nhìn rất ghê rợn. Lúc đầu ông ta quát hỏi, còn chưa xác định rõ, nhưng đến khi nhìn thấy mặt Giang Luyện, biết rõ là người sống thì hung tợn ném con dao nhỏ kẹp ở thắt lưng về phía hai người.
Cái tính cách gì vậy, chưa nói được câu nào đã đánh rồi? May mà độ chính xác của ông ta cũng không cao, Giang Luyện nghiêng người là né được. Ai ngờ ông ta lại rất hung hãn, người đã như vậy mà vẫn xông thẳng về phía Giang Luyện. Vóc người ông ta thấp hơn người thường một nửa, nhưng cánh tay lại rất chắc khỏe, lắc trái lắc phải y như mấy cái bánh xe —— cảnh tượng đó quá quỷ dị, Giang Luyện còn chưa kịp run lên, thì ông ta đã xông tới rồi. Nhìn tình hình đó, hình như là định ôm lấy chân anh.
Giang Luyện hơi do dự, nếu đánh người tàn tật, thì anh sẽ áy náy. Nhưng tình huống lúc này đang gấp gáp, anh không thể nghĩ ra cách khác được, thế là anh nhảy lên, đạp vào bánh xe của ông ta. Còn chưa kịp nhìn xem ông ta có bị thương hay không, thì đã trông thấy sau cánh cửa của một nhà gần đó, có một cái đầu phụ nữ nhô ra. Chính là người phụ nữ trung niên mặc váy đỏ chân có vấn đề lúc trước anh nhìn thấy.
Cũng giống với người đàn ông này, ánh mắt của bà ta chuyển thành hung hãn ngay trong chớp mắt, sau đó kéo theo cái xẻng, khập khiễng chạy về phía anh.
Đây toàn người điên hết hả? Giang Luyện sợ run trong lòng, sau đó lại nhớ ra mình đã bị lộ, cần phải chạy ngay.
Thế là anh quay người chạy như điên về sau trại.
Người đàn ông kia quay người, hai tay nắm chặt lại, đập mạnh xuống mặt đất hai lần, sau đó nhanh chóng bò đến bên cửa, ra sức lay sợi dây thừng rũ từ trên xuống.
Hóa ra bên trên cửa có treo một cái chuông đồng cũ đã gỉ. Trên quả chuông còn được treo một sợi dây thừng, ông ta chỉ cần lắc sợi dây là tiếng chuông sẽ vang lên. Sau đó từ mấy nhà bên cạnh cũng đáp lại, toàn là những người ở nhà nghe thấy tiếng chuông nên cảnh báo hộ. Dần dần tiếng chuông đó lan từng nhà một, chẳng mấy chốc đã đến tai những trại dân đang nhàn nhã đi từ cổng trại vào.
Nhìn từ trên cao xuống, thôn trại như một bức tranh vẽ. Đám người trong tranh vẽ chợt nghe thấy tiếng chuông thì đứng sững lại như một đoạn phim bị bấm nút dừng.
Sau đó, người ở khắp nơi ùa ra như thủy triều lên, chạy như điên, như cuồng về phía tiếng chuông đầu tiên.