Lúc rời khỏi thôn Năm Trăm Lộng, Mạnh Thiên Tư bảo người mang cả thi thể của Diêm La theo. Cô muốn nhìn xem ông ta có thể "Diêm La sinh Diêm La" một lần nữa không. Nhưng tiếc là cỗ thi thể đó chỉ có dấu hiệu phân hủy thôi chứ không hề sống lại.
Đám Tân Từ đợi ở lại trong trại gần đó thấy bọn cô ra thì rất ngạc nhiên, còn bảo "Sao lại về nhanh thế?". Mạnh Thiên Tư cảm thấy buồn cười: Bọn cô gặp bao nhiêu chuyện ở thôn Năm Trăm Lộng, cảm giác như đã trải qua cả một thế hệ, vậy mà trong con mắt của Tân Từ chỉ là "sao nhanh thế".
Cô không vội vã rời khỏi mảnh đất rồng phượng sum vầy này, mà tạm thời ở lại trong trại. Sau khi dàn xếp đâu vào đấy rồi cô mới liên hệ với Mạnh Kính Tùng, để anh ta gửi video của Thủy quỷ sang cho mình.
Thần Côn và Giang Luyện tốn gần nửa ngày mới xem hết cả video đó.
***
Tổng thể mà nói, những lời thuật lại của Mạnh Thiên Tư đã bao quát đa số nội dung của video rồi, nhưng video dài như thế chắc chắn sẽ có chỗ cô bỏ sót.
Trong những thứ cô không nhắc đến có ba điểm tương đối quan trọng, mà ba điểm này chính là điểm then chốt để liên kết các mảnh ghép rời rạc lại với nhau.
Một là "Chúng nó đến rồi.".
Hóa ra trong lúc bệnh tình nguy kịch, sắp kết thúc cuộc đời, những người còn sống sót trong cuộc hành trình đi tìm hố đất di động ở đầu nguồn ba con sông của Thủy quỷ, đều xuất hiện trạng thái mê sảng. Trong trạng thái đó, bọn họ sẽ nhắc đi nhắc lại, thậm chí là cắt da lấy máu để viết ra một câu "Chúng nó đến rồi.".
Do không rõ "chúng nó" này là nam hay nữ, nên dùng từ "nó" để gọi.
Mà chính Thủy quỷ cũng có rất nhiều phỏng đoán về "chúng nó". Ví dụ như có khi nào là người ngoài hành tinh, hoặc là có thể trên địa cầu từng có những nền văn minh khác và "chúng nó" này chính là người của nền văn mình đó nhưng đã bị mất dấu vì những nguyên nhân nào đó, để rồi bây giờ bọn họ mưu tính chuyện sống lại.
Không thể nói phỏng đoán này là sai, nhưng Thần Côn luôn cảm thấy hơi...
Giang Luyện nhìn ra sự ngờ vực của ông nên bấm dừng video: "Có phải chú cảm thấy phỏng đoán này của Thủy quỷ quá khoa học, quá khuôn phép, không hề giống với một gia tộc huyền bí, truyền thống, cổ hủ không?"
Không sai, đúng là cái cảm giác này. Thần Côn đi đây đó vài chục năm, tiếp xúc với khá nhiều người huyền bí, nhưng người đó đều có một loại phong cách khác hẳn người thường.
Nhưng Thủy quỷ thì lại khác. Rõ ràng bọn họ có năng lực đặc biệt, nhưng cách làm việc và lối suy nghĩ lại chẳng khác gì người bình thường.
Hai là ổ xác.
Thủy quỷ phát hiện được rất nhiều thi thể trong huyệt Kim Thang dưới hồ Phàn Dương, Trường Giang. Theo trang phục của những thi thể ấy thì có đủ mọi loại triều đại —— nghe nói là những người đó chết chìm ở những thời điểm khác nhau, sau đó mới bị kéo hết về đó.
Mà dù những người đó chết từ khi nào thì xác của họ cũng vẫn còn nguyên vẹn như đang ngủ say vậy —— bởi vì những thi thể này được bảo quản bởi tức nhưỡng.
Tức nhưỡng, thứ rất quen thuộc với những người hiểu biết thần thoại thời Thượng cổ.
"Hải Nội kinh" trong "Sơn Hải Kinh" có nói: "Tức nhưỡng là loại đất có khả năng tự mình sinh trưởng, bành trướng, bởi vậy có thể ngăn được lũ lụt.". Nói tóm lại nó là một loại đất có đặc tính thần kỳ, có thể tự mình sinh trưởng.
Cho nên năm đó khi lũ lụt tràn về mới có truyền thuyết Cổn trộm tức nhưỡng để chống lũ: Bởi vì tức nhưỡng có thể sinh trưởng không giới hạn, nước lũ tới càng mạnh, nó càng bành trướng hơn. Tiếc rằng chặn nước không bằng khơi thông, cuối cùng việc chống lũ vẫn thất bại và Cổn bị giết.
Mà không chỉ mình huyệt Kim Thang dưới hồ Phàn Dương mà huyệt Kim Thang dưới cửa sông Hoàng Hà cũng có dấu hiệu như được dùng để chứa xác, chẳng qua cách bảo quản khác nhau thôi. Còn dưới sông Lan Thương – sông Mê Kông có hay không thì Thủy quỷ không dám xuống xác nhận. Nhưng ba họ Thủy quỷ tương ứng với ba con sông, hai con sông khác đều có thì con sông thứ ba hẳn là cũng có.
Đoạn video này Thần Côn xem đi xem lại mấy lần mới xác nhận thứ Thủy quỷ nhắc đến đúng là tức nhưỡng: Tức nhưỡng chỉ có trong thần thoại lại đột nhiên xuất hiện, mà còn được Thủy quỷ nói bằng một giọng rất thản nhiên như đang nói về lu gạo trong nhà.
Trong video còn nhắc đến một đặc tính của tức nhưỡng: Nó có già đi và hóa thành bụi đất, nhưng vì phần đất mới được mọc lên liên tục, cho nên người ta mới gọi nó là sống mãi không già —— nghe qua thì thấy tức nhưỡng và cách tự sinh nở "vứt bỏ lớp cơ thể cũ để mọc ra cơ thể mới" có quá trình khác nhau nhưng kết quả thì lại giống hệt nhau.
Thần Côn không khỏi thì thào: "Gia tộc Thủy quỷ... thần kỳ như vậy mà sao mấy chục năm nay chú lại chưa từng nghe tên bọn họ nhỉ?"
Phải biết rằng mỗi một "ngành" đều rất nhỏ: Hơn nửa đời người của ông đều dồn hết vào việc lang thang trong cái ngành này. Đến bây giờ còn rất ít chuyện ông chưa nghe thấy bao giờ. Mà người trong ngành ông cũng đều quen cả, dù có người không quen thì lôi dây mơ rễ má ra là cũng thành quen hết.
Ví dụ như Sơn quỷ, tuy gần đây ông mới được tiếp cận và gia nhập vào đó, nhưng mười mấy năm trước ông đã biết đến sự tồn tại của nhóm người này rồi.
Giang Luyện trả lời: "Thủy quỷ ẩn núp kỹ thật đấy."
Hoặc phải nói thứ tự xảy ra việc rất quan trọng. Nếu là trước kia Giang Luyện nhìn thấy những thứ này anh chỉ cảm thấy cái việc giấu thi thể dưới đáy nước này quá ghê rợn thôi, còn bây giờ thì anh sẽ liên tưởng được sang chuyện khác.
Cổn từng trộm tức nhưỡng. Sau khi chết xác không bị thối rữa mà còn sinh ra Vũ. Trong huyệt Kim Thang có tức nhưỡng, lại có cả một lượng xác chết lớn, thảo nào Mạnh Thiên Tư lại nghĩ đến "Chúng nó đến rồi.".
Ba là ở trong hố đất di động đầu nguồn ba con sông có một cục thịt Thái Tuế khổng lồ cao mấy tầng lầu.
(*) Thái Tuế hay còn được gọi là linh chi Thái Tuế, linh chi thịt. Theo truyền thuyết thì ăn Thái Tuế có thể trường sinh bất lão.
Thái Tuế này bên ngoài có tức nhưỡng bao quanh, hình dạng như đại não con người. Trên đỉnh não có một cái ao hình phễu, trong ao chứa toàn thủy tinh (tinh hoa nước) dạng lỏng. Bên trong còn có khá nhiều căn phòng, có treo những chuỗi quả dài ngắn như cây nho.
Chỗ thủy tinh trong ao chảy vào trong những chuỗi quả treo trong phòng như những mạch máu.
Khi ấy Thủy quỷ cảm thấy thứ này là ngọn nguồn tai họa nên tìm đủ mọi cách để hủy diệt những thứ có trong hố đất di động, thậm chí còn dùng cả súng phun lửa nhưng đều chỉ phí công: Thủy tinh không sợ lửa đốt, không sợ nước dội, không sợ bất cứ thứ vũ khí sắc bén nào. Còn Thái Tuế lại là một cục thịt vô tri vô giác có thể tự sinh trưởng.
Giang Luyện vừa xem video vừa vẽ lại trên giấy. Thần Côn thì đứng bên hít hà, kêu gào liên tục: "Không thể nào, mấy năm nay chú gặp đầy Thái Tuế đào được ở dưới đất, sao nó lại to như thế được? Mà Thái Tuế chỉ là một cục thịt thôi, nên nó mới có biệt danh là "Đám Thịt", sao bên trong lại có phòng được chứ?"
Giang Luyện thuận miệng hỏi: "Thái Tuế có phải là một loại thuốc tiên không nhỉ? Nghe nói nó còn được gọi là linh chi thịt, ăn vào rất bổ."
Sao lúc đó Thủy quỷ không cắt lấy mấy cân về nhỉ? Cả đám đều bị thương nặng thì mang nó về bồi bổ cũng được mà.
Thần Côn gật đầu, rồi bổ sung thêm: "Nhưng mà còn có người cho rằng Thái Tuế là một loại thần thú."
Thần thú?
Đầu bút của Giang Luyện dừng lại: Suốt dọc đường này số thần thú bọn họ "gặp được" nhiều lắm rồi đấy. Rồng, phượng, kỳ lân rồi, bây giờ còn Thái Tuế nữa...
Anh hơi buồn bực: "Thái Tuế còn có thể là thần thú á?"
Thần Côn giải thích cho anh: "Chỉ là một cách nói thôi. Vì sự xuất hiện sớm nhất của Thái Tuế là được nhắc tên ở trong 'Sơn hải Kinh'."
Lại có liên quan đến "Sơn Hải Kinh".
Thần Côn nói tiếp: "Trong 'Sơn Hải Kinh' có nhắc đến núi Địch, nói là nơi đó có gấu, bi, hổ, báo, thị nhục. Thị nhục cũng là biệt danh của thái tuế —— cháu nhìn xem những con được liệt kê đều là động vật mà thị nhục lại được xếp chung với chúng nó."
(*) Con bi to hơn con gấu, lông vàng phớt, cổ dài, chân cao, đứng thẳng được như người.
"Mặt khác, học giả Quách Phác triều Tấn từng chú thích về 'Sơn Hải Kinh', nói là 'Tụ nhục hình như gan trâu, có hai con mắt, ăn không hết, có thể sống lại'. Đến mắt cũng có, không phải thần thú thì là gì? Chẳng qua loại thần thú này có khả năng hơi ngốc, lại còn béo nên không được mọi người thích. Lâu dần mọi người cũng quên luôn nó, nên không được đứng ngang hàng với rồng, phượng, kỳ lân nữa."
Giang Luyện dở khóc dở cười: hóa ra chuyện kỳ thị người béo có nguồn gốc từ thời xa xưa rồi. Đến cả thần thú béo như cục thịt cũng bị người ta ghét và lãng quên.
Thần Côn cảm khái: "Thảo nào Thủy quỷ bận bịu bao lâu mà vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Có quá nhiều manh mối trong chuyện này không nằm ở dưới nước, mà họ thì cứ loanh quanh trong nước. Bởi vậy có tốn nhiều thời gian, công sức hơn nữa cũng không làm nên chuyện."
Đinh Bàn Lĩnh đúng là người lập công lớn của Thủy quỷ. Vì câu nói "tìm Sơn quỷ" của ông mới giúp Thủy quỷ mở ra được cảnh cửa bí ẩn.
Trong lúc ông đang thổn thức bỗng có người mở cửa đi vào.
Hai người không cần nhìn cũng biết đó là Mạnh Thiên Tư. Chỉ có cô mới có thể vào phòng trên xe mà không gõ cửa, lại còn có đầy đủ lý do nữa: Xe của tôi mà tôi còn phải gõ cửa à? Nếu mấy người không muốn người khác vào thì hàn cửa lại.
Cô đợi ở bên ngoài đến mức phát chán: "Có một đoạn video mà xem lâu thế? Từ nãy đến giờ đủ để tôi xem hai lần rồi."
Thần Côn nói: "Còn phải thảo luận nữa mà."
Nói rồi, ông lại than vãn với Mạnh Thiên Tư về việc ấn náu quá sâu của Thủy quỷ.
Không ngờ lại nhận được sự đồng tình của Mạnh Thiên Tư: "Thủy quỷ đúng là như vậy. Cách làm việc và lối suy nghĩ của họ tất nhiên phải giống người thường rồi, vì bọn họ không hề qua lại với người trong ngành. Trông chừng cái bí mật mở Kim Thang cỏn con đó như thể nó bí ẩn lắm ấy..."
Giang Luyện đột nhiên chen lời: "Không đúng. Bí mật mà Thủy quỷ trông giữ mới là điều quan trọng nhất, nên bọn họ buộc phải mù quáng, khép kín. Bọn họ không giao du với người ngoài không phải vì họ ngu ngốc mà do họ bị người dắt mũi."
Mạnh Thiên Tư không hiểu mà Thần Côn cũng rất mịt mờ.
Giang Luyện đưa bức tranh mình vẽ cho Mạnh Thiên Tư xem. Mạnh Thiên Tư nhìn mãi mà vẫn không nhìn ra nó là cái gì: "Anh vẽ cái gì đây?"
Toàn là mấy nét vẽ mà trẻ con ba tuổi cũng vẽ được. Trông qua thì như một cái chậu hoa, có một cái khe đút tiền, mà trên đỉnh đồng tiền thì có một cái phễu.
Giang Luyện nói: "Đây là tranh trừu tượng. Nghe tôi giải thích là cô sẽ hiểu ngay. Thật ra núi thịt thái tuế kia được tạo thành từ bốn bộ phận."
Anh chỉ vào cái "chậu hoa" trước: "Đây là tức nhưỡng. Thật ra nó có là đất bình thường thì vẫn có sức mạnh thần kỳ để cây cối tốt tươi, hoa cỏ nở rộ, vạn vật sinh sôi nảy nở. Ta có thể coi tức nhưỡng là phiên bản cao cấp của đất đai —— đất là thứ để trồng trọt thì tức nhưỡng cũng vật. Nó giống như một cái chậu hoa dùng để nuôi dưỡng thứ ở bên trên.
Thần Côn cũng hiểu được ngay: "Nó nuôi... thái tuế?"
Đất đai là dùng để nuôi thực vật, mà thái tuế là sinh vật sống, thần thú, suy ra tức nhưỡng có thể nuôi dưỡng vật sống. Nó còn có thể nuôi dưỡng thái tuế bình thường thành một ngọn núi thịt khổng lồ —— vậy thì chuyện trong thái tuế có phòng cũng không có gì lạ cả. Phóng đại lên thôi mà, nếu thu nhỏ nó lại thì những căn phòng ấy cũng chỉ bằng nắm tay.
Giang Luyện gật đầu: "Bộ phận thứ hai chính là cái cục này, nó đại biểu cho thái tuế. Nhưng mà thái tuế không phải nhân vật chính, nó được dùng để bảo quản, nuôi dưỡng những thứ trong phòng. Cái khe vuông này đại biểu cho những thứ đó. Mà những thứ đó thì lại dung hợp với thủy tinh."
"Bốn bộ phận cháu nói chính là như vậy. Tức nhưỡng, thái tuế, thủy tinh và những chuôi quả giống như chùm nho này."
"Chúng ta nghĩ lùi lại, thủy tinh dùng để làm gì? Lúc trước chúng ta đã thảo luận rồi, thủy tinh có thể cất giữ ý thức, hoặc nói đơn giản hơn nó chứa đựng linh hồn. Ý thức cần kết hợp với cái gì? Hồn phách cần kết hợp với cái gì?"
Mạnh Thiên Tư đáp theo bản năng: "Thịt... á."
Giang Luyện thở dài: "Cho nên... những cái chuỗi giống chùm nho này có thể là trứng hoặc bào thai không? Thái tuế giống như một cái cuống rốn cung cấp chất dinh dưỡng cho những bào thai này —— cái gọi là tự sinh nở chỉ là bào thai bắt lấy toàn bộ ý thức và điểm đặc biệt trong sinh lý của một người và phục chế ra một phiên bản trẻ trung, khỏe mạnh."
Thần Côn lắp bắp: "Cháu... ý của cháu là Diêm La ăn cái này nên mới có thể 'sinh Diêm La' hả? Nhưng Diêm La ăn kỳ lân cơ mà? Với cả chỗ ông ta đi là núi Côn Lôn, còn cái hố đất này thì ở đầu nguồn ba con sông mà."
Giang Luyện bật cười: "Cái này mà chú cũng không rõ à? Vì sao gọi là đầu nguồn ba con sông? Vì nó là đầu nguồn, mà người ta nói sông bắt nguồn từ nước tuyết Côn Lôn, vậy thì đầu nguồn ba con sông và núi Côn Lôn ở cùng một chỗ. Còn rốt cuộc hố đất di động bay từ đâu tới? Vị trí ban đầu của nó có thể là ở núi Côn Lôn không? Cũng giống như robot quét rác ấy, nó chạy quanh nhà, nhưng đến khi hết điện thì vẫn phải mò về chỗ nạp điện —— biết đâu lần Diêm La đến núi Côn Lôn vừa hay là lúc hố đất di động về đến chân núi Côn Lôn thì sao?"
"Còn như Diêm La nói là ăn kỳ lân thì nó chỉ là một cái tên thôi. Nếu mình nghĩ rộng ra rồng, phượng, kỳ lân đều tuyệt chủng cả rồi. Nếu nói thái tuế cũng là thần thú, lại có danh xưng là linh chi thịt, là một thứ cung cấp dinh dưỡng tuyệt vời thì rất khó nói kỳ lân không mượn bụng thái tuế để làm nơi nuôi dưỡng bào thai."
Thần Côn thì thào: "Bào thai kỳ lân mượn bụng thái tuế để... thì là bào thai kỳ lân..."
Ông đột nhiên nhớ tới một thứ, phải thốt lên: "Bào thai kỳ lân kết hợp với thủy tinh!"
Giang Luyện "vâng" một tiếng, anh biết Thần Côn đã nghĩ tới.
—— bào thai kỳ lân giúp con người có năng lực tự sinh nở. Bào thai kỳ lân phiên bản gốc giống như một con chip mới tinh, nó chứa đựng toàn bộ ý thức của người đó, cũng phục chế ra một cơ thể mới.
—— nhưng bào thai kỳ lân trong cơ thể thái tuế lại không phải phiên bản gốc, vì nó đã kết hợp với thủy tinh. Nói cách khác trong con "chip" đó đã có một người khác.
—— đây là lý do vì sao sau khi Diêm La ăn bào thai kỳ lân, dù đã thành công "sinh Diêm La" rồi nhưng lại kéo theo một người kỳ quái, lúc nào cũng muốn bắt ông ta im miệng. . . .
Giang Luyện nói: "Nên cháu mới nói điều nhà Thủy quỷ giữ gìn mới là bí mật quan trọng nhất. Ngay từ đầu họ đã mắc bẫy của tổ tiên mình —— họ vẫn luôn cho rằng huyệt Kim Thang là một cái tủ bảo hiểm. Hơn một ngàn năm họ luôn đắc ý với nghề, nghe theo quy củ gia tộc, ẩn mình thật kỹ, nên khi xảy ra chuyện mới không có ai giúp đỡ, chỉ có thể tự lần mò. Nếu bọn họ không sống khép kín mà lại kết bạn muôn nơi như Sơn quỷ thì có thể giữ kín bí mật đó không? Nếu không có lời nhắn nhủ của Đinh Bàn Lĩnh, ép bọn họ bước ra bước đầu tiên, thì e rằng hiện giờ họ vẫn còn đang tìm hố đất di động ở đầu nguồn. Còn chúng ta thì sẽ làm gì?"
Sẽ làm gì?
Có thể anh vẫn đang ở núi Ngọ Lăng câu thận châu, nhưng rồi vĩnh viễn cũng chẳng thể câu được manh mối gì. Vì thận châu ở núi Ngọ Lăng là hàng loại hai, loại ba.
Mạnh Thiên Tư thì ở Sơn Quế trai với một cuộc sống giàu sang chán ngán.
Thần Côn chắc sẽ ở lại trấn Hữu Vụ "nghiên cứu khoa học", hoặc là chìm đắm trong một câu chuyện huyền bí khác.
Rõ ràng tất cả đều có đầu đuôi, mọi việc đều được bố trí cẩn thận.
Giang Luyện nhìn sang Mạnh Thiên Tư: "Cái cục thịt trong hố đất di động mà Thủy quỷ tìm đủ mọi cách vẫn không sao tiêu diệt được là do họ không tìm đúng dụng cụ —— thiên địch của thứ đó là mật núi."
Mạnh Thiên Tư tiếp lời: "Nhưng mà sơn thủy không gặp nhau?"
"Đúng vậy, ngay từ đầu hai nhà sơn thủy đã được yêu cầu không qua lại với nhau. Thật ra Sơn quỷ cũng bị tổ tiên lừa gạt ít nhiều: Đầu tiên, ngay cả người giữ ngôi vương cũng không biết tác dụng của mật núi là gì. Các cô chỉ biết phải bảo vệ nó, cố gắng không đụng chạm vào nó. Tiếp theo, các cô vẫn luôn cho rằng mật núi ở tầng núi thứ ba. Nếu khi ấy không có Thần Côn, thì có ai biết được mật núi đó là giả?"
Mạnh Thiên Tư sửng sốt một lúc lâu. Những tình cảm của cô về tổ tiên Sơn quỷ khiến cô không thể chấp nhận được sự thật là mình bị lừa gạt: "Có chuyện gì mà không thể nói với con cháu mình chứ? Nói rõ ràng ra để con cháu làm hộ không phải tốt hơn à?"
Giang Luyện cười: "Hẳn là lòng nghi ngờ quá nặng đó. Nói là con cháu, chứ hơn một ngày năm trôi qua, cách bao nhiêu thế hệ, có những nhà con cháu còn đào cả mộ tổ tiên lên. Phải cô, cô có dám giao việc quan trọng cho con cháu không?"
Cũng phải.
Giang Luyện lại nói tiếp: "Điều này khiến tôi có một suy nghĩ. Ban đầu, hai nhà sơn thủy có chung một gốc, cũng chưa từng có mâu thuẫn gì cả. Bọn họ cùng nhau xếp đặt mọi chuyện và ước hẹn từ đây thành người lạ: Chỉ cần mật núi không ra ngoài, hố đất di động sẽ luôn an toàn —— nhưng bọn họ vẫn còn lo lắng, nên lại bố trí thêm một trạm canh gác ở trên vách núi."
Mạnh Thiên Tư tiếp lời: "Chính là động thần đó hả?"
Giang Luyện gật đầu: "Động thần là lính hầu của họ, mà Bạch Thủy Tiêu lại chỉ là tay sai của lính hầu. Hiện tại chúng ta quay ngược lại với mật núi. Vì sao biết rõ có mật núi, hố đất di động sẽ không an toàn mà họ không hủy diệt nó?"
Mạnh Thiên Tư hơi chần chừ: "Không hủy được chăng? Thủy tinh đã rất đặc biệt rồi, súng phun lửa còn không làm gì được nó. Thì mật núi sẽ càng khó xử lý hơn."
Giang Luyện cũng có chung suy nghĩ đó: "Không hủy được, mà để nó ở trong tay người khác thì không yên tâm, nên họ buộc phải nghĩ cách giấu nó đi —— việc bàn giao với con cháu thế nào cũng là một vấn đề. Nếu không nhắc tới thì sợ con cháu tò mò mang ra xem, nói rõ ràng thì lại không được, nên đành phải lập lờ nói rằng thứ đó quan trọng, đừng đụng vào nó."
Tiếc rằng họ tính toán tỉ mỉ thế nào cũng không tính đến chuyện khi Mạnh Thiên Tư mổ núi lại dẫn cả Thần Côn vào.
Cái câu "Không hủy được" này đã chọc trúng tâm sự của Thần Côn: "Còn cả bảy thanh hung giản kia cũng không hủy được nữa. Ngay cả đại thánh nhân Lão Tử cũng chỉ có thể phong ấn tạm thời..."
Rồi ông thì thào: "Mấy thứ trong cái rương này hình như đều rất khó tiêu hủy..."
Trong đầu Giang Luyện xuất hiện một tia sáng, anh thốt lên: "Hai người có nhớ lúc trước chúng ta từng nói, mật núi ở trong tay Sơn quỷ, rương bị người nhà họ Huống mang đi, còn bảy mảnh xương thú đó thì chẳng biết lưu lạc ở đâu. Ba manh mối này tới giờ chưa từng xuất hiện cùng nhau, dường như có người cố ý không muốn để mấy thứ này gom lại với nhau vậy."
Thần Côn gật đầu: bình thường thứ trong rương mới quan trọng, nhưng trong chuyện này đến cả cái rương cũng được nhà họ Huống trông coi cẩn thận.
Giang Luyện hỏi thêm: "Nếu để mấy thứ này về lại trong rương thì sẽ thế nào?"
Thần Côn nhíu mày: "Bỏ lại trong rương, hẳn là không sao cả. Vì những thứ ở trong rương bị lưu lạc khắp nơi là do rương bị trộm mà."
Mạnh Thiên Tư nói: "Chưa hẳn."
Cô nhắc nhở Thần Côn: "Chú đừng quên khi chú cầm mật núi đã xuất hiện ảo giác. Trong ảo giác của chú không chỉ mình chiếc rương này mà trên trời còn có cả rồng nữa. Nhưng bây giờ rồng đi đâu rồi? Những cái rương khác đâu cả rồi? Và trong những cái rương này có những thứ gì?"
Bỗng dưng cô nảy ra một ý tưởng: "Chắc không phải là rồng chở những chiếc rương này bay sang thế giới kia chứ?"