Ngay từ đầu Giang Luyện đã ngơ ngẩn bởi tiếng gọi "mẹ Sáu" của Mạnh Thiên Tư.
Anh thực sự tưởng rằng Khúc Tiếu là một người phụ nữ có tình yêu sâu đậm với hý kịch mà anh tình cờ gặp được trong rạp hát. Đối với mối quan hệ bèo nước gặp nhau này, anh cũng chỉ duy trì nó trong phạm vi giữa bèo và nước thôi – Lúc ăn khuya, những gì hai người trò chuyện cũng đều xoay quanh hý kịch cả. Khúc Tiếu kể cho anh nghe những quy định, những chuyện buồn cười xảy ra trên sân khấu kịch. Nhưng bây giờ mọi thứ lại quay ngoắt lại: hóa ra Khúc Tiếu cũng là sơn quỷ, lại còn là mẹ Sáu của Mạnh Thiên Tư nữa chứ. .
Mà ngay sau đó anh còn nhận ra, thái độ của Mạnh Thiên Tư đối với anh tựa như hai người khác biệt. Lần gặp gỡ này chỉ có ba người, chứ có phải ba mươi người hò hét xung quanh đâu, không thể xảy ra tình huống cô không them nhìn anh cái nào được — hiển nhiên là cô cố ý làm vậy. Câu nói sau đó của Mạnh Thiên Tư cũng đã chứng thực điều này. — con không muốn làm quen. Lần gặp nhau trước đó là lúc đi xem ảo ảnh ở núi Ngọ Lăng. Anh nghĩ mãi không ra mình đã làm việc gì không đúng, vì đa số thời gian sau đó anh đều bận xử lý tang lễ cho Huống Đồng Thắng. .
Đã xảy ra chuyện gì à? .
Hay là cô không muốn để mẹ Sáu mình biết là hai người quen biết nhau, nên mới chặn lời từ trước, để "dặn" anh phải phối hợp, không được chào hỏi cô? .
Giang Luyện không rõ ý của cô lắm, mà cô lại bỏ đi quá nhanh, nên anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngồi lên xe, rồi lại nhìn chiếc xe chạy đi xa.
May mà anh có nhớ biển số xe. .
Anh định lát nữa sẽ gọi điện cho bên Vạn Phong Hỏa, đặt thêm một đơn nữa: Lấy năng lực của những người này, chuyện điều tra hướng đi của một chiếc xe chắc là không khó nhỉ? .
Ai ngờ Khúc Tiếu lại ngẫm ra vấn đề luôn: "Cháu có quen Thiên Tư nhà cô không?" .
Giang Luyện do dự một lát, không thể giả vờ trước mặt bà được: "Có ạ." .
"Quen biết thế nào? Quen biết bao lâu rồi?" .
Giang Luyện nói: "Ở ngay tháng trước, lúc ở Tương Tây ạ." .
Ánh mắt Khúc Tiếu lóe lên: "Tương Tây, bọn cháu đi..." .
Nghe bà chỉ nói nửa câu, gl biết bà đang thăm dò xem anh biết bao nhiêu về chuyện ở Tương Tây: "Cháu và Mạnh tiểu thư đi xuống rừng treo mật núi lấy mật núi." .
Khúc Tiếu hít hà. .
Một người ngoài chưa từng nghe tên bao giờ lại có thể đi cùng Thiên Tư xuống lấy mật núi, vậy thì tình cảm chắc chắn không thuộc dạng bình thường. .
Bà lùi lại phía sau một bước, quan sát Giang luyên từ đầu đến chân, lại đánh giá anh một lượt. Cuối cùng bà bỗng bật cười. .
Một anh chàng có điều kiện như thế này xuất hiện ở bên cạnh Thiên Tư, kiểu gì cũng bị những người khác đề phòng. Huống chi bà còn nghe nói chị Năm Cừu Bích Ảnh cũng đi cùng. Bà không tin với tính cách của chị Năm mà lại để yên cho Giang Luyện đi lấy mật núi cùng thiên từ.
"Cháu xuống rừng núi trước khi gặp được chị Năm cô hả?" .
Đúng vậy, Giang Luyện gật đầu. .
"Sau đó thì sao?" .
Sau đó à? .
Hình như cũng chẳng có sau đó nữa. Sau khi về đến Vân Mộng Phong, anh đi xem ảo ảnh, dán thần nhãn vẽ tranh... .
"Sau đó bệnh tình của cụ ông nhà cháu có chuyển biến xấu nên cháu phải chạy về." .
"Thế về rồi cháu có còn liên hệ với Thiên Tư không?" .
Giang Luyện cười chua chát: "Không liên hệ được ạ. Vì lúc ấy cháu đi quá vội, không kịp gặp cô ấy để chào tạm biệt. Cháu có để lại phương thức liên hệ nhờ người ta đưa cho cô ấy... Nhưng chắc là Mạnh tiểu thư quá bận nên không liên hệ với cháu." .
Khúc Tiếu cười như đang mỉa mai ai đó. .
Thiên Tư quá bận à? Không không không, là đám người bên cạnh nó quá bận ấy. .
Sau một hồi trầm ngâm, bà lại hỏi: "Quan hệ hiện tại của cháu và Thiên Tư là cái gì?" .
Giang Luyện đáp: "Thì là... bạn bè ấy ạ."
Có thể... tốt hơn bạn bè một xíu nhỉ, dù sao cũng có từng ra sống vào chết với nhau mà.
Khúc Tiếu hỏi lại: "Vậy à?"
Ánh mắt bà quá sâu xa khiến Giang Luyện cảm thấy chột dạ. Thế là anh cũng tự hỏi lại mình là có phải vậy không?
Nhưng sự thật lại đúng là vậy. .
Khúc Tiếu khẽ cười. .
Nhưng con ưng non chưa trải đời này cứ tưởng rằng mình đã giấu rất kỹ, mà không biết rằng đám diều hâu kia chỉ liếc qua một cái là có thể thấy được tất cả — bởi vì ưng non đâu phải là đối thủ của diều hâu. .
Trước và sau khi Thiên Tư xuất hiện, thái độ của Giang Luyện đối với bà thay đổi quá rõ ràng.
Trước đó anh coi bà như một người bạn, nói chuyện rất thoải mái, nhưng nay thì lại thưa gửi đàng hoàng, trước khi nói gì đều phải suy nghĩ một lát.
Còn cả Thiên Tư nữa. Con bé đó từ nhỏ đã có một thói quen, mỗi khi khó chịu hay bực mình, nó sẽ không ấp ủ trong lòng như người khác, mà phải làm đủ mọi cách để cái người khiến nó khó chịu biết rằng nó đang giận. .
Nó thân mật gọi bà là "mẹ Sáu", vui vẻ đưa quà cho bà, sau đó thì đi luôn. Đây không phải thái độ chúc mừng sinh nhật chân thành – nói chính xác hơn thì là để bọn họ biết nó đang giận. .
Ai làm con bé giận? .
Bà chưa làm gì cả, mấy năm nay bà có gặp được nó đâu. Huống chi... .
Khúc Tiếu mở hé hộp quà ra, những những món trang sức lấp lánh bên trong thì biết hôm nay Thiên Tư đến đây là để chúc mừng sinh nhật bà thật. .
Cô bỗng dưng tức giận hoặc là vì Giang Luyện, hoặc là do thấy bà và Giang Luyện đi cùng nhau. .
Đây đúng là... .
Khúc Tiếu cảm thấy buồn cười, đời người đúng là một sân khấu kịch, đêm nay ông trời muốn bà diễn vở kịch gì đây? .
Bà nhận lấy bó hoa trong tay Giang Luyện, rồi ôm cả hoa lẫn hộp quà trong lòng: "Được rồi, cháu đi về đi, đưa cô đến đây là được rồi." .
Bà đi về phía căn biệt thự, ánh đèn đường kéo dài chiếc bóng. Giang Luyện nhìn bà đi xa, cái cảm giác khi mới gặp bà lại trỗi dậy: Anh luôn cảm thấy bà giống như một tiếng thở dài, thân hình giống, tư thế đi đường giống, ngay cả chiếc bóng cô đơn dưới ánh đèn đường kia cũng giống. .
Anh cất tiếng gọi bà: "Khúc..." .
Sau đó lại đổi lại: "Bà Sáu." .
Khúc Tiếu dừng chân, quay lại nhìn anh. .
Giang Luyện do dự một lát: "Cô có phương thức liên hệ của Mạnh tiểu thư không ạ? Cháu không biết... cô ấy có hiểu lầm gì không, nên muốn giải thích rõ ràng với cô ấy." .
Khúc Tiếu im lặng một lát rồi mới nói. ...
Bà nói: "Vốn dĩ những chuyện vớ vẩn bên đó cô không định nhúng tay vào. Nhưng mà hôm nay ở trong rạp hát cháu đã nhắc nhở cô mấy câu. Bánh ít đi, bánh quy lại, cô cũng nhắc nhở cháu vài câu – chỉ vài câu đó thôi, nói xong chúng cô sẽ đi. Cháu cũng đừng gặng hỏi nữa, vì có hỏi cô cũng không nói đâu." .
Giang Luyện muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra lời: cách nói chuyện của mẹ Năm, mẹ Sáu Mạnh Thiên Tư có vẻ rất sâu sắc. .
"Thiên Tư không liên lạc với cháu không phải vì nó bận. Mà rất có thể là nó chẳng nhận được thứ gì hết. Sau này cháu có muốn gửi gắm thứ gì, nhớ giao tận tay người ta, chứ đừng nhờ vả người khác: Người ta không phải cháu nên sẽ không quan tâm đến chuyện của cháu đâu." .
Giang Luyện đã đoán được ít nhiều, nhưng ngay lúc này thì anh vẫn chưa ngẫm được hết. .
"Còn nữa, nếu cháu giải thích với Thiên Tư, nhớ nói thêm một câu là cháu gặp được cô trong rạp hát, đi ăn cơm cùng cô, sợ cô đi về một mình không an toàn nên mới đưa cô về."
"Phương thức liên hệ của Thiên Tư cô không thể cho cháu được. Tự cháu đi tìm đi. Ban nãy cô thấy cháu luôn nhìn biển số xe, chắc hẳn cháu cũng có biện pháp tìm được nó." .
Giang Luyện hơi xấu hổ, không ngờ cái động tác nhỏ như vậy cũng bị bà nhìn thấy. .
"Sau cùng, cá nhân cô tặng cho cháu một câu." .
Vẫn còn à? Giang Luyện ngẩng đầu nhìn bà. .
Khúc Tiếu nói: "Thật ra không đi giải thích thì tốt hơn cả. Cháu cũng đừng đến gần Thiên Tư, càng đến gần cháu sẽ càng nhận ra từ chị cả đến em Bảy, đến cả Mạnh Kính Tùng, chẳng có ai hoan nghênh cháu cả." .
Giang Luyện sửng sốt hỏi lại: "Vì sao ạ?" .
Khúc Tiếu không trả lời, bà đã nói trước rồi, đừng hỏi, vì hỏi cũng không nói. .
Bà ôm hộp quà và hoa đi về nhà. Căn biệt thự này có mười bậc thang lên cửa, bà chậm rãi bước từng bậc một, khi đi đến cửa mới ngoái đầu lại. .
Bà nhìn thấy Giang Luyện vẫn đứng yên ở đó. Anh đang cầm điện thoại, không biết là gọi cho ai. Một lát sau anh mới quay đi, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng thì biến thành chạy. .
Chắc là đi tìm Thiên Tư rồi. .
Khúc Tiếu cười. Điệu bộ của Thiên Tư ban nãy y như một con thú nhỏ kiêu ngạo, khinh khỉnh, đang tức giận. Còn Giang Luyện thì giống như con ưng non vừa chập chững bay quanh người cô vừa hỏi: "Cô làm sao thế? Rốt cuộc là làm sao?" .
Tuổi trẻ thật là tốt, tuổi trẻ thật là tốt.
Bà ngồi xuống bậc thềm lạnh lẽo, mở hộp quà ra. Trên chiếc mũ Thiên Tư tặng bà có vô số những chuỗi ngọc trai quấn quít lấy nhau. Chúng tỏa ra những ánh sáng lạnh lẽo hơn cả ánh trăng. Bà đội mũ lên đầu, khẽ vuốt ve, buông tấm rèm che ngọc trai xuống như một nàng tiểu thư khuê các trong vở kịch. .
Bà có chiếc mũ đính đầy ngọc trai này, có hoa, có cả một giấc mộng hai mươi mấy năm cuối cùng cũng tỉnh. ,
Bà vẫn là người cô đơn nhất. .
*** Mạnh Kính Tùng lái xe vào trong đường chính, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi. .
Mạnh Thiên Tư ngồi ở ghế sau, gương mặt lặng như nước khiến người ta không biết cô có đang giận hay không. .
Trong ba người chỉ có mình Tân Từ là như một ngọn núi lửa muốn phun trào. Dù trong lòng đã rất phấn khích muốn thảo luận tưng bừng, nhưng vẫn phải kìm lại. .
Mạnh Kính Tùng nhìn Mạnh Thiên Tư qua gương chiếu hậu: "Thiên Tư, hay là chúng ta ra... sân bay luôn nhé?" .
Theo kế hoạch ban đầu là gặp bà Sáu xong sẽ trở về luôn. .
Thấy Mạnh Thiên Tư không phản đối, anh ta đổi lại địa điểm cần đến trên bảng chỉ đường. Ngay sau đó đã có một giọng nữ ngọt ngào cất lên: "Hướng dẫn bắt đầu, xin hãy thắt dây an toàn..." .
Mạnh Thiên Tư đột nhiên nói: "Đến sơn xá bên này." .
Tân Từ nhìn thẳng phía trước, trong lòng có một giọng nói: Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, núi lửa phun trào rồi. .
Cổ họng Mạnh Kính Tùng khô cả lại: "Thiên Tư, vốn dĩ chúng ta đã giấu bà cả để đến đây, bây giờ mà đến sơn xá ở Quế Lâm thì sẽ bị lộ mất..." .
Mạnh Thiên Tư đáp trả anh ta bằng một giọng lạnh lùng: "Kính Tùng, hôm nay anh lạ lắm đấy." .
Tân Từ hào hứng: A ha, mang lão Mạnh ra xử trước, quả đúng là thần tiên đánh nhau, dân thường chịu tội. .
Mạnh Kính Tùng khẽ run lên, anh ta ngước mắt nhìn gương chiếu hậu. Khi gặp được ánh mắt của Mạnh Thiên Tư trong gương, anh ta hoảng hốt hỏi: "Lạ gì cơ?" .
Mạnh Thiên Tư cười khẩy: "Giang Luyện xuất hiện ở Tương Tây, ở bên cạnh chúng ta thì có thể giải thích là vì thận châu. Nhưng nay anh ta xuất hiện ở bên cạnh mẹ Sáu, chẳng lẽ nó cũng trùng hợp được à? Đến cả Tân Từ còn thấy có vấn đề." .
Tân Từ đáp lại ngay: "Đúng vậy."
Nói xong mới cảm thấy không đúng, sao lại là "đến cả Tân Từ còn thấy có vấn đề"? Dùng chữ "đến cả" là định bảo bình thường anh ta ngốc lắm à?
Nhưng không ai để ý đến anh ta cả. Mạnh Thiên Tư lại nói tiếp: "Anh là trợ lý của em mà lại không thấy được vấn đề gì à? Anh không chú ý đến điều bí ẩn trong này, mà chỉ muốn nhanh chóng đi về, vậy còn không lạ sao?" .
Mạnh Kính Tùng không phản bác được, mãi một lúc lâu sau anh ta mới đáp: "Ừ." .
Mạnh Thiên Tư "hừ' một tiếng: "Ở Tương Tây anh ta đã giúp em mấy lần, nhưng em cũng trả ơn anh ta hết rồi. Hai bên không ai nợ ai, nếu bây giờ để em tra ra được anh ta có ý đồ gì, thì em sẽ mời anh ta... vào trong núi ở."
Tân Từ thất vọng. .
Cứ tưởng Thiên Tư sẽ nói ra biện pháp nào độc ác, ai dè cô lại bảo cho vào núi ở: Cảnh sắc trong núi đẹp, không khí trong lành, còn được bao ăn bao ở nữa. Vậy thì quá thoải mái cho tên Giang Luyện kia rồi. .
*** .
Chẳng mấy chốc Mạnh Thiên Tư đã rõ âm mưu của Giang Luyện là gì.
Bởi vì sơn xá Quế Lâm tên là Tú Lam cư, người phụ trách nó tên là Lộ Tam Minh. Lộ Tam Minh vừa hay tin đại lão sắp đến thì đã chạy vội đi tìm một người. Người đó vừa hay là ba tầng cánh sen của Mạnh Thiên Tư.
Lộ Tam Minh phấn khởi nói với Thần Côn: "Thần tiên sinh, anh quá là... thần luôn. Trước đó em còn nhờ anh nói với mạnh tiểu thư, để cô ấy đến Quảng Tây chơi. Vậy mà nay cô ấy đã đến rồi. Em... rất biết ơn anh." .
Thần Côn ngơ ngác. .
Thật ra chính Lộ Tam Minh cũng biết hôm nay Mạnh Thiên Tư đến đây đa phần chẳng liên quan gì đến Thần Côn cả. Nhưng ai bảo ông ta có biệt danh là "đường nào cũng thông" chứ. Nhân cơ hội này nịnh bợ Thần Côn là một việc chỉ có lợi chứ không hề có hại. .
Cho nên khi Mạnh Thiên Tư ngồi đợi Lộ Tam Minh trong căn phòng xa hoa của mình, thì lại thấy người đầu tiên đi vào phòng là Thần Côn. .
Mạnh Thiên Tư còn tưởng Thần Côn vẫn đang lượn lờ trong núi rừng Tương Tây cơ. .
Cô ngạc nhiên: "Sao chú lại ở đây?".
Thần Côn nói: "Đi điều tra đó, trưa nay chú và Tiểu Luyện Luyện vừa mới đến đây."
Tiểu Luyện Luyện à?
Trái tim Mạnh Thiên Tư khẽ nhảy lên: "Là Giang Luyện ạ?" .
"Đúng vậy." .
Cô vẫn không hiểu lắm: "Sao chú lại có thể đi cùng Giang Luyện được?" .
Thần Côn nói: "Liên minh tìm rương đó... Vốn dĩ chú định gọi nó đến Tương Tây tìm chú, nhưng mà Huống Đồng Thắng qua đời, nên nó không đi được. Thế là chú qua tìm nó."
"Huống Đồng Thắng mất rồi?"
"Đúng vậy, cháu không biết à? Mất hơn chục ngày nay rồi, qua bảy ngày để tang rồi."
Lượng tin tức quá nhiều khiến đầu óc Mạnh Thiên Tư hơi rối. Cô bảo Tân Từ đi ra ngoài, chỉ để lại mỗi Mạnh Kính Tùng trong phòng, rồi mới dặn Thần Côn: "Chú nói chậm thôi."
Thần Côn kể hết những chuyện đã xảy ra sau đó ra như thuộc nằm lòng. Đương nhiên ông có tô điểm cho sự nỗ lực của mình: Làm thế nào để nhờ pháp sư Ba Mai của trại Hoa Dao đọc được những lời ẩn ý đó. Rồi phát hiện ra tranh Huống Mỹ Doanh bỏ sót ở máy photo ra sao. Liên hệ chúng với bảy thanh hung giản kiểu gì, và cả vì sao lại đến Quế Lâm để tìm Diêm La... .
Ông còn mang cả các loại chứng cứ được lưu trong điện thoại ra cho cô xem. Sau đó ông tổng kết lại: "Cho nên chú đã xác nhận mục tiêu của chú và Tiểu Luyện Luyện giống với nhau. Chiếc rương bọn chú tìm là cùng một cái."
Mạnh Thiên Tư lật xem từng bức ảnh một trong điện thoại. Cô phóng to bức ảnh Diêm La lên xem, rồi lại quan sát thật kỹ thứ được gọi là khóa phượng hoàng loan.
Cô khá bất ngờ vì mới chỉ mười ngày mà tiến triển bên phía Thần Côn đã lớn như vậy.
"Thế bước tiếp theo..."
"Bước tiếp theo Tiểu Luyện Luyện muốn điều tra về cái gia đình ở quanh lò hỏa táng đêm đó. Bọn chú đều cảm thấy vụ cháy đó có vấn đề."
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Đúng là có vấn đề, thời gian quá trùng hợp.".
Cô dặn dò Mạnh Kính Tùng: "Anh bảo sơn hộ bên này giúp đỡ chú ấy. Chiếc rương này có liên quan đến sơn quỷ, chuyện của mình thì mình cũng phải góp sức cùng."
Cô tiếp tục lật xem những bức ảnh ấy, nhưng suy nghĩ trong đầu thì lại bay xa.
Huống Đồng Thắng qua đời, tính ra thì lúc đó cách thời gian Giang Luyện rời khỏi Vân Mộng Phong một hai ngày. Chẳng lẽ lúc ấy Giang Luyện quay về vội vàng là do bệnh tình của Huống Đồng Thắng đã nguy kịch?
Nếu là vậy thì về tình có thể tha thứ được. Đặt mình vào vị trí Giang Luyện để nói, nếu Đại nương nương nhà cô hấp hối –- hừm, mình đang nghĩ lung tung cái gì vậy – cô cũng sẽ bỏ hết mọi việc trong tay để chạy về.
Nhưng mà vì sao đến tận bây giờ cũng không có ai nói với cô, Giang Luyện trở về là vì Huống Đồng Thắng? Là Giang Luyện không nói với mọi người à? Không thể nào, anh vội vàng quay về thì cũng phải có lời giải thích chứ. Huống hồ chuyện Huống Đồng Thắng nguy kịch thì cũng đâu cần phải giấu.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Kính Tùng.
Mạnh Kính Tùng tránh né ánh mắt cô, mím môi lại.
Mạnh Thiên Tư trả điện thoại lại cho Thần Côn: "Giang Luyện đâu rồi?"
Thần Côn chỉ vào đĩa trái cây trên bàn: "Đi xem kịch đó, có vé miễn phí mà."
Không phải là thẻ đón khách à? Mạnh Thiên Tư nhặt tấm vé lên xem: Chắc là buổi diễn hôm nay đã kết thúc, nên tấm vé trên bàn lúc này là buổi biểu diễn ngày mai.
Nói vậy thì hôm nay cũng là lần đầu tiên Giang Luyện gặp mẹ Sáu? Gặp ở trong rạp hát?
Mạnh Thiên Tư bỗng thấy vui vẻ.
Nhưng chỉ vui được một lát, cô lại cảm thấy mệt mỏi.
Lần đầu tiên gặp mẹ Sáu mà đã tặng hoa và đưa về tận nhà rồi. Cô và anh quen biết bao lâu mà còn chưa được một cọng cỏ nào.
Thấy cô không hỏi thêm gì nữa, mà bên ngoài còn có Lộ Tam Minh đang chờ đợi gặp cô, nên Thần Côn nói: "Vậy chú... đi về nhé? Để Lộ Tam Minh đi vào gặp cháu?"
Mạnh Thiên Tư đáp: "Chú đi về đi, bảo cả Lộ Tam Minh cũng về luôn. Cháu có việc muốn nói với Kính Tùng."
Thần Côn vừa đi, bầu không khí trong phòng đã thay đổi.
Mạnh Thiên Tư hỏi Mạnh Kính Tùng: "Lúc trước Giang Luyện rời khỏi Vân Mộng Phong có nói với ai không?"
Cuối cùng cũng đến rồi.
Mạnh Kính Tùng lại chẳng hề lo lắng trả lời cô: "Liễu Quan Quốc."
"Thế Giang Luyện có nói với Liễu Quan Quốc rằng mình phải về vì chuyện của Huống Đồng Thắng không?"
"Có."
"Vậy tại sao em không thấy anh nói với em? Anh quên à?"
Mạnh Kính Tùng đáp: "Không phải, anh cố ý đấy."
Mạnh Thiên Tư còn tưởng mình nghe nhầm: "Cố ý á?" .
Mạnh Kính Tùng gật đầu: "Đúng vậy, vì tốt cho em, cũng vì tốt cho Giang Luyện. Còn về nguyên nhân thì em cũng biết." .
Mạnh Thiên Tư im lặng, cô ghé sát mặt vào mặt Mạnh Kính Tùng, sau một hồi lâu cô mới nói: "Em và Giang Luyện không có gì cả." .
Mạnh Kính Tùng cụp mắt xuống, không nhìn cô: "Nếu thật sự không có gì thì ban nãy ở chỗ bà Sáu, em đã không xuống xe."
Thật là nhảm nhí! Mạnh Thiên Tư tức giận, vơ lấy chén trà trên bàn ném về phía anh ta. Giơ tay lên rồi mới nhớ đến tính cách Mạnh Kính Tùng, co biết anh ta sẽ không tránh, nên mềm lòng nén trật sang bên.
Quả nhiên Mạnh Kính Tùng không tránh. Chén trà sượt qua tai anh ta, đập vào tường, vỡ nát.
Mạnh Thiên Tư xanh mặt: "Anh còn giấu em những gì nữa?"
Mạnh Kính Tùng im lặng một hồi: "Giang Luyện gửi lại cho em phương thức liên lạc và một bức tranh. Anh bảo đốt đi rồi."
Mạnh Thiên Tư không nhịn được nữa, cô đứng dậy, trong lúc đứng dậy cô còn túm theo cả mép bàn trà: Cả bàn trà bị cô nhấc lên, ném vào góc tường làm cả tầng rung lên. Sau trận rung chuyển đó là một khoảng lặng dài. Trong hành lang Lộ Tam Minh vẫn chưa đi. Chưa gặp được đại lão thì ông ta không cam lòng, nên cứ bám lấy Tân Từ để hỏi thăm. Tiếng chén trà vỡ ban nãy đã khiến quả tim nhỏ bé của ông ta nhảy lên rồi, nhưng mà khi đó ông ta còn có thể an ủi mình rằng đó là lỡ tay làm rơi chén. Chứ cả tiếng vang ầm ầm thế này thì chẳng tìm được cớ gì nữa cả. ,
Sắc mặt ông ta thay đổi, mãi một lúc sau mới lúng túng hỏi Tân Từ: "Mạnh tiểu thư... không hài lòng với chúng tôi à?" Mà sao vừa đến đã đập phá đồ rồi?