Cuối cùng nhóm người La Nhận quyết định không đi ngay mà để sáng hôm sau lại đi. Theo như họ nói thì có hai nguyên nhân. Một là đường xá quá xa, nếu xuất phát ngay lúc này sẽ phải đi suốt cả đêm, nhỡ trên đường có gặp chuyện gì cũng chẳng tìm được người giúp đỡ. Hai là sảng mai cũng có một tốp sơn quý rời khỏi đây, đến khi đó cả nhóm đi cùng nhau sẽ tiện hơn nhiều. Đoàn bác sĩ chạy qua kiểm tra cho họ một lượt. Cuối cùng có ba người nằm bẹp dưới sàn là La Nhận, Mộc Đại và Một Vạn Ba. Đừng thấy Tào Nghiêm Hoa nửa sống nửa chết nhưng sức khỏe anh ta rất dẻo dai, ốm đau bệnh tật thế nào cũng không ngã. Người nhẹ nhất là Viêm Hồng Sa. Sau khi hít oxy, dù vẫn còn choáng đầu, buồn nôn nhưng ít ra cũng đã vịn tường đi dạo loanh quanh được rồi. Viêm Hồng Sa kéo chiếc ghế vải bạt ra ngồi bên cạnh Tào Nghiêm Hoa, nghe tiếng anh ta hít khí oxy. Cách đó không xa, hai con gà cách nhau hơn một mét: một con tao nhã, một con kiêu ngạo. ++++ Khi Giang Luyện đi về từ nhà tắm đã được chứng kiến cảnh tượng ây. Anh tắm rửa với một lý do duy nhất: Nghênh đón cuộc trò chuyện buổi tối bằng trạng thái tỉnh thần tốt nhất —— Khúc Tiếu từng nói những người bên cạnh Thiên Tư sẽ không hoan nghênh anh, nên cuộc gặp gỡ này chắc chắn sẽ không thoải mái gì. Lúc tắm gội, anh đã mường tượng ra rất nhiều tình huống: Cao Kinh Hồng đe dọa để anh tự bỏ cuộc còn anh thì không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh nọt đáp trả thẳng thừng. Cao Kinh Hỏng lại ném cho anh một tờ chỉ phiếu (kẻ có tiền luôn làm như vậy), anh thì mỉm cười ném trở lại. Nghĩ thôi anh cũng phải thán phục trước sự kiên định của mình. Cũng chính vì vậy anh còn thấy mong đợi cuộc gặp gỡ đó. Không rõ vì sao anh lại có một cảm giác chắc chắn Cao Kinh Hồng sẽ không thân thiện với mình mà anh cũng chẳng ngại cho bà Cả một ấn tượng xấu. Trên đường về phòng, anh trau chuốt lại lời nói của mình n lần để từng từ từng chữ đều đúng chỏ, đúng trạng thái. Sau đó anh chợt nghe Tảo Nghiêm Hoa gọi: "Này này, người anh em Hỏa Đông có chữ "Tiểu" ở đâu" "Chữ Tiểu ở đâu" thì có thể là đang gọi anh nhưng "người anh em Hỏa Đông" là ai? Giang Luyện ngơ ngác nhìn hai bên nhưng chẳng thấy ai khác. Tào Nghiêm Hoa vẫy tay với anh: "Người anh em, đúng là cậu đấy" Nói xong câu ấy, anh ta phải dừng lại hít oxy. Bấy giờ Giang Luyện mới hiểu được hai chữ "Hỏa Đông – + 4:" này được phân tách từ chữ "Luyện – ‡4" trong tên anh. Anh không tán thành cái tên này lắm vì nó khiến anh có cảm giác mình như một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nhưng mà Tào Nghiêm Hoa lớn hơn anh bảy tâm tuổi, có gọi anh như vậy cũng không quá đáng lắm. Anh bước ngoặt sang đó. Tào Nghiêm Hoa đánh giả anh một lượt: "Anh Côn tôi nói lần này tìm được xương thú là nhờ có cậu và Mạnh øiì gì..." Viêm Hồng Sa ngứa mắt kiểu nói được một câu mà như muốn tắt thở của anh ta: "Mạnh tiểu thư" Đúng rồi, Mạnh tiểu thư. Nửa gương mặt của Tào Nghiêm Hoa bị che khuất bởi miệng bình dưỡng khí nhưng ông ta vẫn không quên gật đầu với về uể oải. Giang Luyện thấy buỏn cười: "Anh còn mệt thì đừng cố nói chuyện. Tảo Nghiêm Hoa lại không chịu: "Bạn của anh Côn cũng là bạn của tôi, Tào gia này... bình thường rất mạnh mẽ, bây giờ thì... Bọn Tiểu La bình thường cũng không... như vậy đâu" Anh ta nghỉ một lúc rồi nói tiếp: "Nghe nói các cậu đều có dự định tới Tây Ninh. Bao giờ đến đó tôi mời mọi người uống rượu... cả đêm với đậu... phộng và đầu... heo" Có lẽ anh ta tưởng anh là sơn hộ. Giang Luyện cười: "Được-" Bỗng dưng Tào Nghiêm Hoa nhớ ra một chuyện, chỉ vào Viêm Hồng Sa trước: "À quên mất chưa giới thiệu. Đây... đây là Nhị Hỏa, tổ tiên cô ấy làm nghề đảo... vật báu" Nói rồi anh ta lại xô tay lần mò trong túi quần: "Đây là... danh thiếp của tôi" Má ơi, danh thiếp! Không ngờ anh ta lại có cả danh thiếp nữa. Giang Luyện nhận lấy tấm danh thiếp. Ngay giữa tấm danh thiếp là ba dòng chữ bắt mắt tràn đây khí thế. Tảo gia đến từ Bia Giải Phóng. Phó tổng giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn Lệ Giang xum họp tùy duyên. Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Chủ tịch Công đoàn Tập đoàn ầm thực Phượng Hoàng Lâu Lệ Giang. Tào Nghiêm Hoa cười khiêm tốn: "Rảnh rỗi đi đầu tư đôi chút, gây dựng chút... sự nghiệp" Giang Luyện còn chưa kịp bày tỏ sự thán phục thì Viêm Hồng Sa đã giả vờ nôn ọe: "Tào Mập, khoác lác vừa thôi. Mãy cái anh nói, người ta tìm hiểu là rõ liền" Tiếp đó cô ấy ngẩng đầu cười với Giang Luyện: "Cảm ơn anh nhé, đến lúc đó tôi cũng mời các anh ăn cơm. Tôi mời riêng phần của tôi, không thèm mới ké với Tảo Mập. Anh yên tâm đi, tôi không keo kiệt chỉ mời anh ăn đậu phông như anh ta đâu" Tào Nghiêm Hoa sốt sắng lắm nhưng còn đang thở hổn hển nên chẳng đấu lại được Viêm Hồng Sa: "Cái này... mà là keo kiệt à? Trịnh... Trịnh sư bá tôi lần nào cũng... mời thế..." Viêm Hồng Sa cười mỉa: "Trịnh sư bá mời thì được gọi là có phong phạm riêng chứ anh mời người ta như vậy chỉ là kẻ keo kiệt, học đòi mà thôi" Mấy người này thật thú vị. Giang Luyện không quấy rầy họ nghỉ ngơi nữa mà mỉm cười, cất danh thiếp đi và chào tạm biệt họ. Lúc sắp đi, anh trông thấy Giang Thước Kiều và Tào Giải Phóng: Không ngờ chúng đã chụm đầu tìm thức ăn với nhau rồi. ++++ Mấy phút sau hai người Tào Viêm cũng quan sát đôi gà này. Viêm Hồng Sa: "Hai con gà này chơi với nhau rồi" Tào Nghiêm Hoa: "Ôi, gà... rất thẳng thắn. Chúng nó... đầu có cần yêu đương, trông hợp mắt là chui... chui vào bụi cỏ..." Viêm Hồng Sa: "Hai con gà này khác loại mà?" Tảo Nghiêm Hoa: "Tình... tình yêu không phân biệt... chủng loại. Chẳng phải khi trước nữ dã nhân kia cũng bị... tài hoa của anh... anh Tam Tam thu hút đó à..." Viêm Hỏng Sa tức giận: "Ở lĩnh Phượng Tử, Giải Phóng đã nuôi bao nhiêu em gà rồi? Vừa ra ngoài đã trêu hoa ghẹo nguyệt, đồ gà hư đốn!" ++++? Cao Kinh Hồng không nhắn thời gian cụ thể, Giang Luyện cũng chỉ biết ngồi chờ. Anh không thể đi tìm Thiên Tư được vì đi tìm cô vào lúc này là sai hoàn toàn. Anh cũng chẳng thể đi tìm Thần Côn bởi ông đang tiếp bạn cũ, anh lại nhảy vào giữa họ thì thật không biết điều. Thêm vào đó nếu anh làm như vậy người ta sẽ nghĩ anh là kẻ vô công rồi nghề —— Anh cũng bận lắm chứ, cũng có việc riêng của mình chứ, cho dù là giả vờ như vậy. Sau bữa tối, anh quyết định đi tìm Đào Điểm: Chắc hẳn sáng mai cô ấy sẽ trở về. Sau cuộc chia ly này, không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại nữa, anh cũng nên đi chào hỏi một phen. Vừa mới ra ngoài đã trông thấy Mạnh Thiên Tư và Cao Kinh Hồng đi vào lều của bọn La Nhận: Chắc là đến chào hỏi họ thông qua mối quan hệ của Đoạn Văn Hi và Mai Hoa Cửu Nương. Xem ra cuộc hẹn của anh với bà Cả còn lâu mới bắt đầu. Anh đi vòng qua lều nỉ. Mới bước được một quãng đã trông thấy Khúc Tiếu đứng gần đó. Không chỉ Khúc Tiếu mà còn có cả Tân Từ, Khúc Tiếu đang thì thầm gì đó với Tân Từ còn Tân Từ thì vừa hoảng hốt vừa gật đầu lia lịa. Giang Luyện không muốn quấy nhiễu cuộc trò chuyện của người khác, đang định đi đường vòng thì Khúc Tiếu đã nhìn thấy và cười với anh. Nụ cười ấy khiến Giang Luyện sinh ra một ý định. Anh do dự một thoáng rồi bước tới: "Cô Sáu, có thể tìm chỗ nói chuyện riêng không?" Khúc Tiếu hơi ngạc nhiên, sau đó thì gật đầu: "Được chứ" Bà đuổi Tân Từ đi rồi đi cùng Giang Luyện ra một nơi yên tĩnh bên sườn núi. ++++ Giang Luyện chân chừ một lúc, cuối cùng quyết định nói thẳng: "Cô Sáu, hôm nay cô Bảy có tới tìm cháu nói là bà Cả hẹn cháu đến nói chuyện vào buổi tối. Khúc Tiếu "ô" lên với về mặt kinh ngạc giả tạo: "Thật à?" Giang Luyện cười: Hiển nhiên bà Sáu đã biết trước sẽ có chuyện
"Cháu định hỏi thăm tính tỉnh chị Cả 2?" Khúc Tiếu nhìn anh như chế nhạo: "Không cần lo đâu, cứ thoải mái là được. Đừng cố thể hiện bản thân vì chị Cả có thể nhìn ra được châu có giả vờ hay không. Con người châu thế nào châu cứ để tự nhiên như vậy đi" Giang Luyện cắt ngang lời bà: "Không phải vậy ạ"
"Cháu còn nhớ khi cháu hỏi cô về chuyện của Thiên Tư, khi đó cô không chịu nói, vậy bây giờ cô có thể nói cho cháu biết chưa?" Khúc Tiếu lúng túng một lúc lâu rồi mới nói khẽ: "Xin lỗi cháu, chuyện này cô đã thề với chị Cả sẽ giấu kín trong lòng, không nói cho người ngoài. Sơn quỷ bọn cô rất trọng lời thể —— Nếu chị Cả chịu nói cho cháu thì đó là việc của chị Cả, còn cô không thể nói được"
Bà đã mang cả "lời thể" ra rồi thì Giang Luyện cũng không thể gặng hỏi thêm, bởi vậy anh chỉ cười: "Hóa ra chuyện Thiên Tư không lấy chồng bí mật như vậy à?"
Khúc Tiếu thốt lên: "Hả? Châu hói cái này à?"
Giang Luyện giật mình: "Chẳng lẽ hai người đang nói hai chuyện khác nhau ä?
Khúc Tiếu cũng nhận ra mình lỡ lời nên lúng túng giải thích: "Khi đó Thiên Tư còn nhỏ, nóng tính, không chịu được sự thất bại trong tình cảm. Con bé mà quyết tâm thì chẳng ai ngăn cản được"
Giang Luyện thử hỏi dò: "Lúc trước Thiên Tư từng có... bạn trai phải không ạ?"
Khúc Tiếu thở dài như thầm thừa nhận.
Giang Luyện bỗng cảm thấy ghen ghét trong lòng: "Sau đó bị bà Cả chia rẽ ạ? Kiểu như cố ý chế tạo... khó khăn gì đó"
Trong tiểu thuyết, phim ảnh đều có tình tiết như vậy.
Khúc Tiếu cười: "Nếu là vậy thì cháu định làm sao? Tiếp tục vờ như không biết hay là làm cầu nối, xóa bỏ ân oán cho hợ?"
Giang Luyện ngẩn ngơ một hồi rồi nói khẽ: "Cháu không vờ như không biết đâu. Nếu phải giấu mới giữ được cô ấy thì đã nói lên rằng cô ấy vốn không thuộc về cháu."
Khúc Tiếu cười rộ lên: "Vậy thì cháu yên tâm đi. Không phải như cháu nghĩ đâu. Thiên Tư rất thích cậu trai kia nhưng cậu ta thì không thích nó"
Dù nói ra có vẻ hơi dối trá nhưng nghe Khúc Tiếu nói vậy, Giang Luyện thấy lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Anh tìm lời để nói: "Thiên Tư không giống người để tâm vào những chuyện vụn vặt. Cháu cảm thấy nếu đối phương không thích cô ấy, cô ấy sẽ thoải mái buông bỏ"
Khúc Tiếu nói: "Đúng vậy. Nhưng nếu người đó giả vờ thích Thiên Tư, con bé sẽ khó mà nhận ra được"
Giang Luyện giật mình: "Vì sao phải giả vờ thích cô ấy?"
Khúc Tiếu im lặng móc bao thuốc lá dành cho phụ nữ trong túi ra. Bao thuốc còn đẹp hơn hộp trang điểm, điếu thuốc cũng đẹp, vừa dài vừa tỉnh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Bà châm thuốc nhưng không hút mà chỉ kẹp giữa ngón tay cho làn khói lượn lờ như đốt hương.
Mãi một lúc sau bà mới nói: "Mới đầu là vì tiền. Bạn gái cậu ta mắc bệnh nặng cần tiền chữa mà Thiên Tư nhà cô trông qua đã biết là nhiều tiền rồi"
Đã hiểu, một gã đàn ông lừa tiền của một cô gái bằng những thủ đoạn đáng khinh, để vun đắp cho tình yêu của mình. Hành vi này thật khó có thể bình luận trong một, hai câu.
Giang Luyện chợt nhớ tới một chuyện: "Sau đó thì sao ạ? Các cô chú ý tới chuyện tình cảm của Thiên Tư, sau đó điều tra rõ ngọn nguồn của anh ta?"
Khúc Tiếu cúi thấp đầu xuống, khẽ gật đầu.
"Sau đó thì chia rẽ hợ?"
"Không chia rẽ."
Giang Luyện lãy làm khó hiểu: "Không chia rẽ là thế nào?"
Khúc Tiếu không dám nhìn anh: "Thì là không chia rẽ đó. Giang Luyện, sau khi họ tra rõ ngọn nguồn đã tìm gặp cậu trai kia. Hai bên hợp tác với nhau tạo điều kiện thuận lợi cho cậu ta để thúc đấy mối quan hệ đó. Cho đến khi Thiên Tư càng ngày càng thích cậu ta, vui về chạy tới nói rằng mình muốn kết hôn"
Giang Luyện cảm thấy giọng mình thật xa xôi: "Vì sao a?"
Hốc mắt Khúc Tiếu cũng đỏ bừng: "Không vì sao cả. Quả bóng thổi to xả hơi đi vẫn là quả bóng nhưng nếu nó nổ tung thì sẽ chẳng còn là bóng nữa. Chỉ khi nào leo đến điểm cao nhất mới có thể ngã đau nhất, đau tới mức không muốn leo nữa... Xin lỗi cháu, Giang Luyện. Lúc đó cô có phản đối nhưng rồi cô cũng chẳng làm gì hết, chỉ bỏ đi, không qua lại với họ nữa mà thôi. Nhưng làm vậy có ích gì chứ? Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra, nỗi đau của Thiên Tư năm đó cũng có phần của cô ở trong..."
Bà nghẹn ngào dừng câu chuyện, bước thật nhanh khỏi nơi đó. ++++
Vốn dĩ Mạnh Thiên Tư ở chung lều với bà Tư, bà Bảy nhưng do đã có một nhóm sơn hộ đi về khiến lều nỉ thừa ra, hai bà dọn sang lều khác ở nên giờ chỉ còn mình cô.
Buổi chiều khi Mạnh Thiên Tư đang bôi kem dưỡng ẩm sau khi tắm, Tân Từ bỗng ló đầu ngó dáo dác vào trong.
Liếc thấy anh ta qua gương, Mạnh Thiên Tư nổi cáu, quát lên: "Anh lại chạy đi đâu đấy?"
Tân Từ giật nảy mình, lắp bắp: "Đi có... có việc đó"
"Có việc à?" Mạnh Thiên Tư cười mỉa: "Em thấy mấy hôm nay anh rảnh rổi, ăn no mặc ấm quá thì có"
Câu này đây ẩn ý khiến anh ta suýt thì liên tưởng tới "ấm no sinh dâm dục"...
Tân Từ còn chưa kịp cãi lại đã thấy Mạnh Thiên Tư hỏi: "Đào Điểm à?"
Mặc dù trong chuyến đi này không có quá nhiều sơn hộ nữ nhưng cũng phải đến mười mấy người và Đào Điềm đúng là người nổi bật nhất. Tuy chỉ gặp mấy lần nhưng Mạnh Thiên Tư vẫn có ấn tượng với cô gái ấy.
Tân Từ ngẫm một hồi để nhớ xem Đào Điểm là ai: "Cô ấy á? Đẹp thì có đẹp nhưng em biết anh mà, vẻ bề ngoài chẳng là gì với anh đầu. Anh chỉ thưởng thức vẻ đẹp bên trong thôi"
Mạnh Thiên Tư "hứ" một tiếng: "Em biết mà, đẹp kiểu Bạch Thủy Tiêu phải không?"
Tân Từ câm nín còn Mạnh Thiên Tư thì tiếp tục việc đang dang đở. Lát sau nhác thấy Tân Từ vẫn còn đứng đó với vẻ mặt lưỡng lự, cô ngạc nhiên: "Anh có việc gì 4?"
Tân Từ vội vàng xích lại gần cô: "Thiên Tư này. Anh nói cho em biết một việc nhưng em đừng nói với ai là anh mách em nhé. Em cứ giả vờ như không biết chuyện đó là được"
Mạnh Thiên Tư ghét nhất là kiểu nói lấp lửng này. Tuy nhiên vì thỏa mãn sự tò mò, cô vẫn hỏi: "Chuyện øì thế?"
Tân Từ thì thâm: "Anh nghe nói tối nay bà Cả hẹn Giang Luyện sang nói chuyện, còn dặn không được để em biết"
Mạnh Thiên Tư ngẩn ra: "Bao giờ?"
"Chắc là phải đến đêm, khi mọi người đi ngủ hết cơ"
Mạnh Thiên Tư im lặng để mặc cho Tân Từ phát huy trí tưởng tượng: "Có lẽ bà Cả không thích em qua lại với anh ta nên định ra tay vào đêm khuya vắng vẻ. Không biết bà sẽ cho tiền, đe dọa hay khuyên nhủ nhỉ"
Toàn những tình huống gặp đầy trên phim.
Kệ cho anh ta nói, Mạnh Thiên Tư chỉ hỏi: "Gặp riêng hay mấy mẹ khác cũng có mặt?" Tân Từ ấp úng: "Chắc... là có mặt hết đấy. Có thể bà Sáu sẽ không đi vì còn khúc mắc với nhau mà" Mạnh Thiên Tư lại im lặng tiếp, sau đó cô túm lấy cổ tay Tân Từ: "Anh phải giúp em. Em muốn biết họ nói gì với nhau." Mặt Tân Từ trắng bệch, anh ta vội vàng rút tay mình lại: "Thiên Tư, em đừng làm khó cho anh nữa có được không? Lần trước em xúi anh đi làm gián điệp, anh đã gặp ác mộng bao lâu rồi. Bây giờ em còn bảo anh đi nghe trộm..." Mạnh Thiên Tư nhất quyết không buông tay anh ta: 'Không khó đâu mà. Ở chỗ Đào Điểm có loại bươm bướm tương tự như máy nghe trộm có phạm vi khoảng hai mươi mét. Nó thường được bọn em kẹp trên cành cây để nghe tiếng chim chóc. Quân áo của mọi người đều dày cả, anh cứ kẹp vào lớp vải lót trên mũ hay mép áo của mẹ em là được..." Mới đầu Tân Từ còn cảm thấy loại bươm bướm này khá thú vị, đến lúc nghe cô nói xong mới luống cuống: "Anh mà kẹp kiểu đó nhỡ các bà phát hiện, xoay tay lại bố một phát thì anh tiêu đời luôn à..." Mạnh Thiên Tư dỡ khóc dở cười: "Không đâu, đó toàn là tiểu thuyết bịa ra thôi. Anh cứ giả vờ như không chẳng may va vào..." Tân Từ lắc đầu như trống bỏi: "Không được, không được, không được đâu. Em nhờ Lão Mạnh đi..." "Không nhờ Mạnh Kính Tùng được. Em tăng lương cho anh nhé!" "Không phải anh không muốn giúp mà chuyện này quá khó với anh. Anh không phải kiểu người đó..." "Vậy là không được à?" Mạnh Thiên Tư cụp mắt, giọng buồn rười rượi: "Không thương lượng được luôn à?" Tân Từ nổi giận: "Thiên Tư! Anh cần phải góp ý với em điều này!" Mạnh Thiên Tư nghĩ bụng: Chẳng lẽ hành động dụ dỗ, đe dọa của cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của Tân Từ? Tân Từ tức tối: "Khi em nói muốn tăng lương cho người khác thì phải cho con số cụ thể! Con số cụ thể! Có con số chính xác mới khiến người ta dao động được chứ? Em cứ nói mỗi thêm tiền, ai biết em định thêm bao nhiêu? Thêm một xu cũng là thêm mà!" "Gấp ba!" Tân Từ quay phắt đi. Khi đi tới cửa, anh ta quay lại nói: Không phải anh làm vì tiền đâu nhé. Thiên Tư, lúc nào anh cũng đứng ở phe em hết. Dù là lần trộm súng hay đi làm gián điệp, lập trường của anh cũng luôn vững vàng bên em" Nói dứt lời anh ta xốc rèm, vênh váo đi ra ngoài. ++++ Giang Luyện đợi tới gần nửa đêm mới được gặp Cao Kinh Hồng. Ngoài Khúc Tiếu ra mấy bà cô khác đều có mặt. Cao Kinh Hồng ngồi bên bàn đất với một chén cà phê thơm nức. Bộ chén cà phê đó rất tỉnh xảo, muỗng cà phê được đính cả ngọc trai, trông thôi đã thấy sang trọng rồi. Nghê Thu Huệ ngồi ở bên kia, nhíu chặt mày như thể bà chẳng liên quan gì tới chuyện hôm nay. Tiển Quỳnh Hoa thì hỏi han Cảnh Như Tư: "Chị Tư, chị có sao không? Mai em phải bảo Thiên Tư nhắc nhở Tân Từ, đi vệ sinh mà cũng va đập lung tung" Cảnh Như Tư hầm hừ: "Cậu ta còm nhom thế, đâu làm chị bị sao được?" Trong bầu không khí hiển hòa đến lạ, Giang Luyện bình tĩnh ngồi xuống ghế. Cảnh Như Tư ngạc nhiên, ghé tai thì thâm với Tiển Quỳnh Hoa: "Hôm nay Tiểu Giang làm sao ý. Bình thường chị thấy cậu ta nhiệt tình lắm" Tiển Quỳnh Hoa cũng có chung thắc mắc nhưng chỉ nhìn Giang Luyện chứ không nói gì. Dù sao vở kịch cũng phải mở màn, Cao Kinh Hồng cảm muỗng khuấy cà phê cho đến khi lớp bọt bên trên đảo quanh như một con xoáy mới lên tiếng: "Giang Luyện đúng không? Nghe nói cậu đang..." Bà ngẫm nghĩ một lúc mới nói ra một từ rất chính thức: ". . yêu đương với Tư Bảo Nhi nhà tôi?" Giang Luyện gật đầu: "Kiểu yêu đương nghiêm túc, không phải tuổi trẻ nông nổi. Cháu cũng đã suy nghĩ kỹ càng, không cần phải suy nghĩ, cân nhắc thêm điều gì hết" Cao Kinh Hồng sửng sốt một thoáng mới phát hiện ra trong những câu nói đó có đây gai nhọn. Cảnh Như Tư quay sang nhìn Tiển Quỳnh Hoa như muốn nói "Chị bảo rồi mà" Nghê Thu Huệ thì ngước nhìn anh một cái rồi lại thôi sau đó mỉm cười bất đắc di. Trong lều lặng đến mức chỉ còn tiếng muỗng va vào chén. Một lát sau, Cao Kinh Hồng lại nói: "Chuyện là thế này, cậu cũng biết Tư Bảo Nhi giữ ngồi vương của Sơn quỷ. Tôi hi vọng con bé có thể chú tâm vào công việc của Sơn quỷ..." Giang Luyện đáp: "Thứ nhất cháu đã nghe Thiên Tư nói về cuộc sống thường ngày của cô ấy, công việc của Sơn quỷ không quá nhiều. Những việc cần cô ấy quan tâm không nhiều đến mức không thể làm gì khác được. Thứ hai cháu đã ghi nhớ lời của cô, sau này cháu sẽ thường xuyên nhắc nhở cô ấy phải chú tâm vào công việc" Cao Kinh Hồng dừng tay lại: "Giang Luyện, có phải cậu có thành kiến hay hiểu lắm gì với tôi không?" Giang Luyện cười: "Không ạ'" Cảnh Như Tư xoa trán, nghĩ bụng: Không mới là lạ ấy. Tiển Quỳnh Hoa cụp mắt xuống, chợt trông thấy dưới mép áo Cảnh Như Tư có một con bươm bướm nho nhỏ. Bà định bắt lấy nó nhưng vừa giơ tay ra đã dừng lại, tiếp đó bà gượng gạo chuyển tay lên vuốt tóc. Cao Kinh Hồng cười: "Không có thì tốt. Có lẽ cậu không biết chuyện này. Sơn quý chúng tôi rất trọng lời thể mà Tư Bảo Nhi đã từng thể cả đời này không lấy chỏng. Bởi vậy tôi muốn báo trước cho cậu biết con bé không thể nào gả cho cậu được" Giang Luyện gật đầu: "Vậy thì bọn cháu không lấy nhau nữa là được. Cô ấy có lấy cháu hay không cũng không ảnh hưởng tới chuyện yêu đương của hai đứa cháu, càng không ảnh hưởng tới tình cảm hai bên" Cao Kinh Hồng im lặng hỏi lâu, cuối cùng bà mỉm cười hòa nhã: "Được rồi, tôi chỉ muốn nói vậy với cậu thôi. Đã muộn thế này rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi" Giang Luyện khá bất ngờ vì bà không nói gì nữa. Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa. Khi đi tới gần cửa, dường như đã quyết tâm anh quay trở lại, hỏi Cao Kinh Hồng: "Có phải cô không có thói quen nói chuyện thẳng thắn với người khác không? Thật ra không có vấn đề gì hết cả, cô muốn nói gì cứ việc nói thẳng, không cần phải nói những lời ấn ý để cháu tự đoán" Tiển Quỳnh Hoa cảm thấy hôm nay Giang Luyện rất lạ, vội vàng quát anh dừng lại: "Giang Luyện!" Nhưng Giang Luyện vờ như không nghe thấy, cứ bước lại gần Cao Kinh Hồng: "Cháu có một cô bạn chơi với nhau tử nhỏ tên là Huống Mỹ Doanh" "Bà ngoại và mẹ Mỹ Doanh đều có hôn nhân không hạnh phúc do mắc căn bệnh lạ. Ngay từ khi Mỹ Doanh còn nhỏ, Kiền gia cháu đã tìm kiếm bạn đời cho cô ấy. Vì sợ chọn nhằm người, ông ấy đẻ ra rất nhiều tiêu chuẩn để kén chọn như nhân phẩm, sức khỏe, chữ tín và lòng trung thành. Cuối cùng ông ấy chọn được cháu. Tuy nhiên sau này phát hiện ra cháu và Mỹ Doanh không thích nhau, ông ấy cũng chẳng ép buộc mà chỉ để lại di chúc đặn dò châu phải chăm sóc Mỹ Doanh" "Cháu còn tưởng các bậc phụ huynh trên đời này đều như ông ấy nhưng giờ mới biết không phải vậy"